𝟡𝟠

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Hye Won không biết mình trở về như thế nào, dù sao khi cô tỉnh lại cũng đã là lúc chạng vạng của ngày hôm sau. Cô không biết mình đang ở nơi nào, nhưng căn phòng này hình như rất quen thuộc, không nghĩ ra là đang ở đâu.

"Phu nhân, phu nhân, người tỉnh rồi? Na tổng! Phu nhân tỉnh rồi!" Đang nói là một người phụ nữ tầm thước, ước chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hiền lành.

Cửa bị đẩy mạnh ra, Na Jaemin lao vào. Bộ dạng của hắn có chút lo lắng, đầu tóc rối bù, quần áo trên người cũng không gọn gàng lắm, giống như đã trải qua cả một buổi tối không có tắm rửa vậy.

"Sao anh lại thành cái bộ dạng này?" Hye Won hỏi, lại phát hiện giọng mình khàn đặc như một cái loa rè vậy.

"Đừng nói nữa. Thư ký Kang, rót nước cho phu nhân!" Jaemin kích động dặn dò, "Hye Won, đầu còn đau không? Còn thấy choáng váng không?"

Giọng của hắn cũng không tốt hơn gì, cũng khàn đặc như vậy. Nếu Yoo Hye Won biết ngày hôm qua hắn đã gào thét như phát điên không biết bao nhiêu lần, thì cô sẽ không thấy kỳ lạ.

Hye Won nhẹ nhàng lắc đầu, kinh ngạc nhìn quanh phòng, hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Là nhà anh." Jaemin lập tức trả lời, nhưng lại dừng lại, hắn vội vàng nhận lấy chén nước từ tay thư ký Kang, sửa lời, "Ừm, anh nói là nhà chúng ta!"

"Ồ, chẳng trách có chút quen thuộc." Hye Won thì thào.

"Choang" một tiếng, cái chén rơi xuống đất vỡ tan!

Na Jaemin hận không thể cắn đứt lưỡi của chính mình, lập tức quay sang thư ký Kang quát: "Rót một chén nước khác, nhanh lên!"

Thư ký Kang nhanh như chớp chạy đi.

Hye Won kinh ngạc nhìn Jaemin, bất an hỏi: "Jaemin, làm sao vậy?"

"Ừm, không có gì. Bác sỹ nói sức khỏe em quá suy nhược, phải nghỉ ngơi cho tốt. Em muốn ăn gì, anh bảo thư ký Kang đi làm cho em một chút." Jaemin an ủi, sau đó hắn ấp a ấp úng hỏi, "Em đã nhớ ra rồi sao?"

Hye Won nghĩ một chút, vẫn là cái gì vẫn không nhớ ra, cô chán nản lắc đầu.

Na Jaemin hình như là thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta trở về khi nào? Trở về như thế nào? Các đồng nghiệp của em thì sao?" Hye Won đột nhiên nhớ ra, bọn họ rõ ràng là đang đi du lịch, sao lại có thể trở về nhà được?!

"Ha ha, em một lúc hỏi anh nhiều như vậy, em xem anh nên trả lời câu nào trước đây?" Jaemin cầm tay Hye Won lên, không ngừng vuốt ve.

Lúc này, thư ký Kang lại mang chén nước đến, còn mang theo chổi, chốc lát đã quét sạch vụn thủy tinh vỡ. Quét xong, liền tránh đi như tránh né dịch bệnh vậy.

Jaemin vội vàng nâng nửa người trên của Hye Won dậy, để cô uống nước.

Yoo Hye Won không muốn hắn đỡ, nhưng vẫn là có chút vô lực. Đành dựa vào người Na Jaemin, để mặc hắn đỡ.

Thấy Hye Won uống nước xong, hắn lại đỡ cô nằm xuống, dịu dàng nói: "Suốt đêm qua chúng ta trở về gấp! Các bạn đồng nghiệp của em vẫn ở Vịnh Hạ Long. Từ giờ trở đi, em phải ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Hye Won nhìn trời bên ngoài, hình như là chạng vạng, vội hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Ha ha, câu hỏi của em thật là nhiều. Thư ký Kang! Cháo chị nấu xong rồi đâu? Múc một bát lên đây!" Jaemin gọi vọng ra, nghe thấy ngoài hành lang có tiếng đáp "Vâng", hắn mới quay đầu lại.

Đắp lại chăn cho Hye Won, Jaemin nói: "Bây giờ là 5 giờ chiều, hôm qua chúng ta vẫn còn ở Vịnh Hạ Long. Em còn muốn hỏi gì, đợi ăn xong cháo rồi hỏi tiếp, được không?"

Yoo Hye Won lúc này mới biết thế nào là hạnh phúc. Khi Na Jaemin múc từng thìa cháo đưa lên miệng thổi, sau đó mới bón cho cô, cảm giác đó, thật giống như kiếp trước làm chuyện tốt vá trời, nên kiếp này trở nên lung linh đầy màu sắc, nếu có máy quay đĩa phát ra khúc nhạc du dương, thì quả thật giống như đang trong mộng. Jaemin ở trong lòng cô quả thực chính là hóa thân của một người đàn ông hoàn mỹ. Hắn đối với mình quá tốt, quả thực không chê vào đâu được.

Cô có tài đức gì, mà có thể có được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy? Mắt không khỏi có chút ươn ướt, trong lòng lại dào dạt không thôi.

"Em làm sao vậy? Hye Won? Có phải lại thấy khó chịu ở đâu không?" Jaemin lại lo lắng.

"Không có không có, chỉ là quá cảm động! Jaemin, anh không cần tốt với em như vậy!" Hye Won xúc động nói.

Jaemin lúc này mới yên lòng, cười khổ, sau đó tiếp tục đút cháo. Nếu một ngày nào đó, Hye Won khôi phục trí nhớ, cô còn có thể cho là như vậy không?!

"Được rồi, không ăn nữa! Jaemin, anh nghỉ một lát đi!" Hye Won ngượng ngùng nói.

Ánh mắt dịu dàng của Na Jaemin xem xét cô, đặt bát sang một bên. Sau đó nâng cô dậy, dựa vào người hắn.

"Hye Won?"

"Hả?"

"Về sau đừng làm như vậy nữa, được không? Anh sẽ điên mất." Jaemin tự giễu. Hắn thật sự là sợ hãi! Giây phút nhìn thấy Yoo Hye Won ngất đi, hắn đã mất hết lý trí. Bị đưa đến bệnh viện ở Vịnh Hạ Long, làm kiểm tra, truyền nước, hắn vẫn không yên tâm.

Vận dụng tất cả quan hệ, còn bao cả một chiếc máy bay, bay suốt đêm trở về. Phải biết rằng từ Vịnh Hạ Long căn bản là không có máy bay thẳng! Mà hắn lại làm được! Trở về, hắn liền mời bác sỹ chuyên khoa nổi tiếng chữa trị cho Hye Won. Quả nhiên, có liên quan đến di chứng từ vụ tai nạn xe lần trước. Hơn nữa, Hye Won đã tiêu hao quá nhiều sức lực, quá suy nhược.

Na Jaemin thật sự sợ hãi! Giờ phút này, hắn mới biết được Yoo Hye Won đối với hắn quan trọng đến mức nào. Bất tri bất giác, người phụ nữ này đã bước vào cuộc đời hắn, trở thành mối quan tâm quan trọng của hắn.

"Jaemin, em làm anh sợ phải không?" Hye Won vô cùng ngại ngùng nói. Cô hiện giờ vô cùng hạnh phúc, có lẽ ai cũng không thể hiểu được. Đó là một cảm giác hạnh phúc đến muốn chết.

"Đúng vậy. Em làm anh sợ đó! Em nói xem anh nên trừng phạt em thế nào đây?" Ý cười thản nhiên hiện trên môi Jaemin.

"Vậy phạt em ba ngày đều phải ở trong nhà không được ra khỏi cửa, được không?" Hye Won cười, cố tránh nặng tìm nhẹ.

"Ha ha!" Jaemin không khỏi bị cô chọc cười, cái này sao tính là trừng phạt chứ?!

Đột nhiên, hắn kéo người Hye Won lại, nhìn chằm chằm vào môi cô, khuôn mặt mang theo ý cười từ từ tới gần cô.

Lúc hơi thở đàn ông nồng đậm của hắn tới gần cô, tinh thần của cô có một tia hưng phấn, vì thế bốn cánh môi đã chờ đợi từ lâu liền chạm vào nhau.

Jaemin như đang nhấm nháp một báu vật, chậm rãi, từng chút từng chút mà tận hưởng, dịu dàng như một cánh lông chim đang rửa sạch đôi môi Hye Won... vô cùng trân trọng, vô cùng dịu dàng...

Dần dần, Jaemin nghiêng hẳn người, bàn tay to lớn của hắn giữ lấy đầu Hye Won, không ngừng hôn sâu thêm. Hắn muốn đem cô nhập vào trong người hắn, ngay lúc này, ngay giây phút này...

"Hye Won! Hye Won! Con thế nào rồi?!" Cửa phòng bật mở, ào ào tiến vào một đám người!

Jaemin vội vàng giấu Hye Won ở phía sau, con ngươi nguy hiểm trừng mắt nhìn những người mới đến. Không cần phải nói, đương nhiên là cha mẹ của Yoo Hye Won và cha mẹ của Na Jaemin...

Chỉ có bọn họ mới dám xông vào như vậy!

Thư ký Kang xấu hổ chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt thối của Na Jaemin, sợ tới mức chân run rẩy, sau đó nhỏ giọng nói: "Na tổng, lão nhân gia nằng nặc đòi đến gặp phu nhân! Tôi không ngăn được!"

Jaemin trợn mắt lườm cô ta một cái, thật là biết ngụy biện, cô ta làm sao lại không ngăn được, căn bản chính là không ngăn!

Kim Joohyeon đi trước Shim Yoon Ha một bước tiến đến, đẩy Na Jaemin sang một bên, kéo tay Hye Won, cưng chiều nói: "Hye Won à! Sao rồi? Khó chịu chỗ nào mau nói cho ta biết! Có phải là tiểu tử thối này bắt nạt con phải không?! Con nói đi, ta thay con xử lý!"

Nói xong, còn nhéo thật mạnh vào tay Na Jaemin.

"Ai da! Mẹ, đau! Đau quá!" Jaemin bị nhéo đến nhăn nhó. Từ lúc bọn họ bước vào, hắn đã thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bốn người già này chính là đến để khởi binh hỏi tội!

"Hừ, con còn biết đau sao! Nói! Có phải con lại bắt nạt Hye Won phải không?!" Kim Joohyeon còn bênh vực Yoo Hye Won hơn cả đứa con trai là hắn! Từ nhỏ mỗi khi Hye Won đến nhà hắn chơi, Kim Joohyeon sẽ lấy ra những thứ ngon nhất, hay nhất. Nếu hắn đi học về nhìn thấy đồ tốt nào của mình bị mất, nhất định không cần đi tìm. Khẳng định là đưa cho Hye Won! Hắn từng hoài nghi chính mình không phải là do mẹ hắn sinh ra!

Hye Won vội vàng nói: "Bác, không có, không có! Anh ấy tốt với con lắm, là tự con không biết điều! Bị cảm lạnh!"

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!" Joohyeon trừng mắt lườm Na Jaemin một cái, nhưng đột nhiên quay đầu nhìn Hye Won, "Con gọi ta là gì? Bác? Chẳng phải con vẫn luôn gọi ta là mẹ sao?"

"Á?! Ha ha, đúng vậy! Có thể là bị sốt nên hồ đồ rồi, mẹ, mẹ đừng để ý!" Hye Won xấu hổ cười, tuy rằng cô cảm thấy bác gái rất quen mặt, nhưng xưng hô thế nào cô cũng thật sự không để ý.

Shim Yoon Ha vội vàng đi tới, cưng chiều nói: "Hye Won à! Con có thể dọa chết chúng ta đấy. Mẹ và ba con vừa mới xuống máy bay, liền vội tới đây! Chẳng phải con đi Hồ Nam sao? Sao lại nghe nói là từ Việt Nam bay về?"

Yoo Hye Won nhìn thấy Shim Yoon Ha, viền mắt lập tức đỏ hoe. Người phụ nữ này không cần phải nói, đương nhiên chính là mẹ đẻ của mình! Không biết tại sao, nhìn thấy cha mẹ mình, Hye Won lại có một nỗi xúc động muốn khóc!

"Mẹ!" Oa một tiếng, Hye Won liền nhào vào lòng Shim Yoon Ha khóc lớn.

Tiếng khóc của cô làm cho mọi người trong phòng rối loạn tay chân.

Na Jaebyung kéo Na Jaemin lớn tiếng khiển trách: "Tiểu tử thối! Con dâu làm sao vậy? Con lại làm chuyện gì có lỗi với nó phải không?!"

"Ba! Không có, tuyệt đối không có! Hye Won vừa mới tỉnh lại, mọi người đừng có ồn ào!" Jaemin cuống quýt, hắn cũng không biết Hye Won vì sao mà khóc. Sẽ không phải là vừa nhìn thấy Shim Yoon Ha liền nhớ lại hết chứ! Hắn hiện tại ngay cả lòng bàn chân cũng toát mồ hôi rồi!

Hạ giọng, Jaebyung vẫn không buông tha Na Jaemin, đánh mạnh vào lưng hắn, nói: "Tiểu tử con có đức hạnh gì, ta còn không biết sao?! Ta nói cho con biết! Từ giờ trở đi, nếu để ta nghe được lời đồn con không đứng đắn, ta liền cho họp hội đồng quản trị, bãi miễn con!"

Đầu Jaemin đã muốn nổ tung, hắn hiện tại sao còn để ý đến những chuyện này. Hắn còn chưa nói rõ hết trước mặt Hye Won! Ba và mẹ thực ra rất ngay thẳng, nhất loạt nói ra hết rồi! Thật là! Hơn nữa, bởi vì kết hôn với Yoo Hye Won, ảnh hưởng tốt của hắn không ngừng nâng lên. Hiện tại cổ phần của hắn ở tập đoàn đã vượt quá 50%, cho dù ba có liên kết với nhiều cổ đông đi nữa, cũng đâu làm được gì?!

Yoon Ha cưng chiều lau nước mắt cho Hye Won, chính mình cũng rớt nước mắt: "Hye Won à? Rốt cuộc là làm sao? Con khóc như vậy, mẹ cũng không biết phải làm thế nào? Có phải là không hạnh phúc không?"

Hye Won ra sức lắc đầu, khóc nói: "Không phải, mẹ, con rất hạnh phúc! Jaemin tốt với con lắm, thật sự rất tốt! Con chỉ là có chút nhớ hai người thôi!"

Mọi người vừa nghe, đều nở nụ cười. Đứa nhỏ này, hóa ra là vì nhớ nhà!

"Ai da, cái này là do mẹ. Có phải con nhớ nhà không? Con xem chúng ta suốt ngày chạy khắp thế giới, quên mất đứa con gái bảo bối của mẹ rồi. Như vậy đi, con dọn về nhà ở mấy hôm, được không?" Yoon Ha vừa lau nước mắt vừa nói.

Nói thật ra, bà vẫn thật là có lỗi với cô con gái này. Trước kia ở nhà, thời gian nói chuyện phiếm với cô cũng ít, cũng không biết cả ngày cô làm gì nghĩ gì. Hiện giờ con gái đã lấy chồng, cả ngày đối với ba ông anh trai của cô, đứa nào cũng câm như hến vậy, chỉ biết điên cuồng làm việc, chẳng đoái hoài đến nhà. Bà cũng buồn đến phát bệnh rồi. Nếu không phải là Yoo Daehyun quan tâm đến bà, để bà ra ngoài đi du lịch, e là bà đã mắc bệnh trầm cảm rồi!

Na Jaemin vừa nghe liền lo lắng: "Mẹ! Mẹ xem có phải là nên đợi Hye Won khỏe hơn một chút rồi hãy trở về? Bác sỹ nói cô ấy mấy ngày này tốt nhất là không nên đi lại!"

Jaemin không tiếc nói dối sự tình. Hắn cũng không yên tâm để Yoo Hye Won rời đi như vậy.

"Con câm miệng! Mới kết hôn hơn một tháng, con xem con chăm sóc con dâu ta thành cái dạng gì! Để Hye Won về nhà mẹ đẻ ở vài ngày có gì là sai?!" Jaebyung đột nhiên quát lớn, khiến mọi người giật nảy mình.

Na Jaebyung nhìn thấy Hye Won và ông bà thông gia có chút run rẩy, vội vàng hạ giọng nói: "Ấy, làm mọi người sợ rồi. Hye Won à, con cứ về nhà ông bà thông gia ở vài ngày, để mẹ con chăm sóc thật tốt, chờ an dưỡng khỏe rồi trở về. Có gì ủy khuất, con hãy nói với mẹ con. Đúng rồi, bà nó à, bà cũng đi cùng đi, trở về nói cho tôi biết, tiểu tử này đã làm ra cái chuyện tốt gì, tôi sẽ dạy dỗ cái thằng tiểu tử thối này một trận!"

Na Jaemin bị quở trách đến mức chỉ biết trợn mắt, ra sức giải thích: "Ba à! Ba nói gì vậy?! Sức khỏe Hye Won hiện giờ làm sao có thể đi lại như vậy!"

Kim Joohyeon vừa nhìn thấy bộ dạng Jaemin sốt ruột không giống như đang giả vờ, mà cũng rất buồn bực. Bộ dạng giả vờ thường ngày của tiểu tử này, bà nhìn liền thấy buồn nôn, sao hôm nay lại cảm thấy là lạ.

"Được rồi, ông nó à! Ông nói ít đi một chút! Hye Won nha, quả thật là cần chăm sóc, chi bằng, Yoon Ha à, hai chúng ta cùng ở lại đây chăm sóc Hye Won. Như vậy cũng đỡ cho Hye Won phải vất vả đi lại." Joohyeon vẫn là đứng về phía con trai mình, nhìn dáng vẻ của tiểu tử kia, bà thật đúng là tò mò, muốn ở lại tìm hiểu cho đến cùng.

"Tôi thấy như vậy là tốt nhất! Hye Won, con mau nằm xuống nghỉ ngơi, có gì đợi nghỉ ngơi cho khỏe chúng ta nói sau." Shim Yoon Ha vội vàng đỡ Hye Won nằm xuống.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi! Để Hye Won nghỉ ngơi cho tốt! Có Yoon Ha ở lại chăm sóc, chúng ta đi ra ngoài thôi!" Kim Joohyeon tiếp lời.

Jaemin nhìn chằm chằm Hye Won đang nằm trên giường, khóe mắt cô vẫn còn nước mắt chưa khô. Hắn muốn tiến đến nói mấy câu, nhưng lại bị Kim Joohyeon cưỡng ép kéo ra ngoài!

Xuống dưới lầu, Na Jaemin mới phát hiện trong phòng khách hóa ra còn có khách. Ba ông anh trai của Yoo Hye Won không thiếu một người nhất loạt ngồi ở sô pha, trừng trừng nhìn hắn...

Yoo Soojung, Yoo Soohyun, Yoo Soobin, ngoại hình giống nhau, ánh mắt giống nhau, đẹp trai giống nhau, nhưng cũng là tức giận giống nhau...

"Chà, khó có lúc rảnh rỗi như vậy? Công ty các anh đều đóng cửa hết rồi sao?"

Yoo Soojung nhếch lên khóe miệng châm chọc: "Tôi lại rất tò mò, Na đại tổng tài của tập đoàn NJ biến mất một tuần, ngay cả diễn đàn Davos nổi tiếng cũng không tham dự, chẳng lẽ là đã chạy đến tầng không gian thứ năm rồi sao?"

Na Jaemin biết bọn họ đến là không có ý tốt. Dang tay ra, bước xuống lầu, hờ hững nói: "Tôi thật ra không hề đến tầng không gian thứ năm, chẳng qua là Hye Won, em gái thân yêu của anh đi Vịnh Hạ Long thưởng thức cảnh đêm! Sao nào? Anh cảm thấy tôi không làm việc cho đàng hoàng sao? Vậy anh ngay cả trong nhà Hwang Sunwoo xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không đến, là đi dọn rác vũ trụ sao?"

Yoo Soojung vừa nghe, lập tức trợn mắt, không nói gì. Jaemin nhướn mày, dường như người này có chuyện gì giấu giếm hắn.

Bọn họ đều là mối quan hệ thân đến không thể thân hơn được nữa, anh ta không xuất hiện thật sự là phi lý. Không phải là anh ta có bí mật gì không thể nói cho ai biết chứ?

Yoo Soohyun vừa mới tỉnh táo lại từ lời nói vừa nãy của Na Jaemin, trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn: "Thật hay giả? Cậu sẽ vì Hye Won mà làm chuyện ngốc nghếch như vậy sao? Cậu có còn là thần tình ái Na Jaemin mà tôi biết không?" Nói xong, còn lấy tay khoa khoa trước ngực. Thần tình ái mà anh ta nói căn bản chính là có ý đó.

Độ cong khoa trương kia cũng đang nhắc nhở Jaemin vốn vô cùng yêu thích phụ nữ nóng bỏng!

Yoo Soobin chỉ ở một bên quan sát không nói không rằng, ánh mắt sắc bén cũng đủ để một người đàn ông bình thường không rét mà run. Nhưng Na Jaemin lại dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, giống như mình thật sự vô tội vậy.

Jaemin coi lời bọn họ nói như gió thoảng bên tai. Nếu là trước đây, hắn cũng sẽ cười nhạo chính mình, nhưng hắn hiện tại là như vậy. Thì đã sao? Diễn đàn Davos, mùa đông không đi, mùa hè vẫn có. Còn Hye Won cô gái nhỏ này lại chỉ có một, hắn quấn quýt một chỗ với cô, thì có sao? Là phạm pháp hay gọi là cái gì? Trong lòng có một giọng nói đang mắng hắn: "Mày là tội phạm trời sinh hay là thế nào?!" Hắn cố tình trả lời: "Liên quan quái gì đến anh!"

Ba người Kim Joohyeon, Na Jaebyung, Yoo Daehyun căn bản là mặc kệ chuyện của bọn họ, giao Na Jaemin cho ba tiểu tử kia thẩm vấn là chuyện không thể thỏa đáng hơn được nữa rồi!

"Bình thường chẳng phải cậu rất biết ăn nói sao? Sao lúc này lại câm như hến vậy? Có phải là làm chuyện gì đen tối rồi không?" Soohyun tiếp tục châm chọc.

Kỳ thật thế cục vừa rồi rất rõ ràng không phải sao? Lão đại ra tay, bại trận trở về, sau đó đến anh ta ra tay. Kết quả, cái tên kia không đáp lại! Hắn ta một mình ở đó khoa tay múa chân, cảm thấy thật là ngốc!

"Anh đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đó!" Jaemin cười nhạo. Hắn vốn lười trả lời. Hai ngày này, hắn cũng đủ mệt rồi. Nhưng cũng may cho mấy ông anh vợ, anh vợ từ xa đến là khách, cũng không thể không đáp lễ được.

Hơn nữa, còn có bốn vị giám sát đang canh chừng ở đó, cũng phải để cho họ chút thể diện chứ.

"Được rồi, quay lại chuyện chính! Jaemin, nghe nói hai người đang ở giữa biển ở Vịnh Hạ Long thì Hye Won bị ngất đi có phải không?" Soojung hỏi.

"Cái gì? Hye Won bị ngất?" Soohyun cả kinh, "Sao có thể?! Kỹ thuật bơi của Hye Won có thể coi là hạng nhất! Nếu em ấy muốn, giành danh hiệu quán quân Olympic cũng có thể ấy chứ! Sao lại có thể bị ngất chứ?!"

Yoo Soobin cũng trở nên sốt ruột. Anh ta cùng Yoo Soohyun đều là nhận được điện thoại của mẹ là chạy đến ngay, đã kịp hỏi là xảy ra chuyện gì đâu! Lúc vừa mới đến, nghe đại ca nói qua một chút. Không ngờ lại là ở giữa biển, còn ngất đi nữa?

Jaemin vừa nghe trong đầu liền thấy hoảng, cái người này tin tức cũng thật là chuẩn xác. Nếu không phải là chính hắn đã trải qua, hắn thật sự cho rằng Yoo Soojung cũng đã ở đó!

"Đúng!" Trả lời thành thật.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Soojung hỏi tiếp.

"Không phải là cái gì anh cũng biết sao? Còn phải hỏi?" Jaemin bày ra dáng vẻ bất cần, xem anh làm gì được tôi.

"Cái thằng này..." Yoo Soojung lao tới túm ngực áo Jaemin, thân thể cường tráng áp sát mặt hắn.

Jaemin trong nháy mắt cảm thấy Yoo Soojung và Yoo Hye Won thật sự có chút giống nhau, nhất là cặp mắt kia. Nhưng trong mắt Soojung lúc này tuyệt đối không phải là ánh mắt dịu dàng.

"Buông ra! Anh cảm thấy tôi sẽ cho phép anh đánh nhau ở nhà tôi sao?" Na Jaemin từ đôi môi mỏng phun ra mấy câu.

"Cậu tốt nhất nói cho rõ ràng!" Soojung buông cổ áo hắn ra, thu lại lửa giận. Anh ta gần đây rất dễ nổi nóng, nhất định là bị cái người phụ nữ kia ép! Anh ta nói không phải ai khác, chính là cô gái nhỏ Jiwoo!

"Cô ấy chẳng qua là bơi mệt rồi, sau đó thể lực cạn kiệt, ngất đi. Thế nào? Anh bơi 300 mét, không cần nghỉ ngơi sao?" Jaemin không phải là sợ anh ta đánh, mà là hắn cũng biết ba ông anh trai của Hye Won đều rất quan tâm đến cô, nếu không nói ra tình hình thực tế chỉ e là ba người đều sẽ phát điên! Ba người đánh một, không chết thì e là cũng tàn tật.

"Em ấy làm sao đến nỗi thể lực cạn kiệt chứ?" Soohyun vẫn là không rõ. Trong suy nghĩ của anh ta Hye Won bơi chưa bao giờ có thể xảy ra tình huống như vậy.

"Đương nhiên! Bởi vì đêm hôm trước, chúng tôi làm... cả đêm!" Jaemin bạo dạn nói. Hắn cũng là ăn ngay nói thật, chỉ là hắn không nói ra chuyện Hye Won bị váng đầu. Nếu để ba người này biết cô bị mất trí nhớ, e là sẽ lại gây ra một trận sóng lớn. Hắn cũng không muốn mọi chuyện phức tạp hơn.

"Hả? Hai người? Làm cả đêm?" Soohyun ngây ngốc hỏi, không dám tin nhìn Na Jaemin.

"Ừm!" Jaemin tỏ vẻ dương dương đắc ý, chỉ thiếu là không hừ lạnh mấy tiếng.

"Cậu là nói cậu cùng Hye Won sao? Hai người đã làm ư?" Soohyun hỏi lại lần nữa. Lúc này anh ta không chỉ nghi ngờ chuyện đã làm một đêm, mà là nghi ngờ chuyện có làm hay không!

Yoo Soojung ho hai tiếng, giúp Soohyun khôi phục thần trí.

Kỳ thật, bọn họ đều biết Na Jaemin trăng hoa ở bên ngoài. Cho dù ở đâu hắn cũng tuyên bố mình đã kết hôn với Hye Won, nhưng có quỷ mới tin hắn thích Yoo Hye Won. Có điều, trong từ điển của bọn họ cũng không có cái từ yêu. Huống chi Hye Won từ nhỏ đã định sẵn sẽ gả cho Na Jaemin, tư tưởng của bọn họ sớm đã bị cha mẹ rửa sạch rồi!

Nhưng nếu nói kết hôn một tháng, Jaemin sẽ "sủng ái" Yoo Hye Won, bọn họ e là phải nghi ngờ Na Jaemin có phải là đã uống nhầm thuốc rồi không!

"Được rồi, ba anh, còn có vấn đề gì không? Nếu các anh nghi ngờ, tôi không ngại chờ Hye Won khỏe lại, các anh nửa đêm ở lại đây... nghe qua cửa." Na Jaemin ngẩng cao đầu, giống như tướng quân từ chiến trường chiến thắng trở về...

"Khụ!" Soojung ho khan kìm nén, nói, "Nếu đã như vậy, tôi quay về công ty trước, Soohyun, Soobin, hai cậu nếu muốn ở lại, có thể làm chuyện này."

Yoo Soojung ra ngoài trước tiên. Soohyun liền vỗ vỗ vai Soobin, nói: "Nhiệm vụ gian khổ này vẫn là nên giao cho lão tam được rồi!" Nói xong, cũng nhìn nhìn một chút rồi biến mất!

Soobin nheo mắt nhìn Na Jaemin, nửa ngày mới nói: "Nói như vậy, mười tháng sau tôi có thể nhìn thấy cháu của tôi phải không?"

Jaemin nghênh ngang gật đầu, nhìn Yoo Soobin rời đi.

Tiếp theo, hắn một mình ở phòng khách cười ha hả, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ! Đấu với tôi!"

"Đấu cái đầu con đấy! Tính toán cái gì vậy?!" Joohyeon nhéo hắn một cái thật đau.

"Ai da, mẹ ơi, mẹ có thể nương tay một chút không! Mẹ xem cánh tay này của con sắp trở thành tổ ong vò vẽ rồi!"

Ăn xong cơm tối, hai vị lão gia ở thư phòng chơi cờ. Bởi vì bọn họ đều lo lắng cho Hye Won, ai cũng không muốn ra về, vì thế tất cả đều ở lại. Dù sao nhà của Na Jaemin cũng lớn đến mức ở không hết. Cũng chẳng kém gì hai ngôi nhà.

Shim Yoon Ha và Yoo Hye Won ở trong phòng thì thầm tâm sự, Kim Joohyeon vội vàng kéo Jaemin đến phòng khách nói chuyện.

"Jaemin à, con và Hye Won rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đừng tưởng rằng mẹ không biết, con trước kia đều là giả vờ trước mặt chúng ta!" Joohyeon nghiêm túc nói. Kỳ thật bản tính con mình như thế nào, bà hiểu rõ hơn ai hết.

Nói dễ nghe một chút, bà là vì thực hiện hôn ước năm đó, nói ích kỷ một chút, bà chính là thích cái đứa nhỏ Hye Won này, biết cô là cô gái ngoan, mới muốn lấy về làm con dâu mình!

Giờ đây, bà có chút hối hận! Có phải là Na Jaemin trăng hoa ở bên ngoài khiến cho Hye Won đau lòng! Vừa nãy, Hye Won khóc lóc, khóc đến mức bà cũng thấy tan nát lòng! Cảm thấy chính mình là một bà mẹ chồng ác độc!

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi! Trước kia là con không hiểu chuyện. Có điều, con thực sự yêu Hye Won! Con sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc!" Jaemin chân thành nói.

Kim Joohyeon sửng sốt hồi lâu, sau đó kiểm tra trán Jaemin, lại sờ sờ trán của mình.

"Ai da. Mẹ à! Mẹ đang làm gì vậy?!" Jaemin quả thực hết chỗ nói! Có phải là kẻ lừa đảo nói thật không ai tin cũng cảm thấy như hắn lúc này!

"Được! Con đã nói như vậy thì mẹ tin rồi! Jaemin à! Hye Won là cô gái tốt! Đương nhiên, con đã gặp nhiều cô gái. Nó không phải là xinh đẹp nhất, cũng không phải là có dáng người đẹp nhất. Nhưng nó nhất định là người thích hợp nhất, người thiện lương nhất! Con nói xem?"

"Đúng đúng đúng. Con chính là thích cô ấy như vậy. Đã được chưa? Mẹ? Mẹ cũng mệt cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi! Con thấy mẹ nên nói với ba mẹ vợ con một chút, ngày mai về hết nhé?" Jaemin năn nỉ. Vóc dáng cao lớn làm nũng bên cạnh Kim Joohyeon thật chẳng ra làm sao cả.

"Để làm gì? Chúng ta ở đây, con chẳng phải cũng có thể nhàn nhã một chút sao? Cái cô thư ký mà con tìm cũng không được! Việc nhà phải để chúng ta ra tay!" Joohyeon một mực cự tuyệt.

"Ai da!" Jaemin than thở, "Được rồi! Đã như vậy, thì cháu nội của mẹ liền để muộn một tháng mới sinh vậy!"

"Hả? Cái gì? Con nói cái gì? Cái gì mà cháu nội?" Joohyeon vội vàng lôi kéo Jaemin hỏi.

"Đương nhiên là cháu nội của mẹ rồi! Mẹ xem, mẹ của Hye Won cứ ở trong phòng của cô ấy, con..." Jaemin khoa tay múa chân, làm cho Kim Joohyeon nhất thời tỉnh ngộ!

"Bốp" một tiếng, Joohyeon đánh vào cánh tay đang khua khoắng của Na Jaemin.

"Con chỉ nghĩ đến cái chuyện đó của con! Sinh con tuy rằng là chuyện lớn! Nhưng Hye Won còn chưa có khỏe lại, hai ngày này con ngoan ngoãn một chút cho mẹ!" Nói xong, Kim Joohyeon trừng mắt lườm Na Jaemin, xoay người lên lầu! Đưa lưng về phía Jaemin, bà kìm nén đến mức khó chịu. Tiểu tử đáng chết, con cũng có ngày hôm nay! Ha ha!

Jaemin thở hổn hển từng hơi! Thật là! Thế này là sao? Ngay cả mẹ cũng không giúp mình! Thật sự là làm bậy khó sống! Người người xa lánh!

Jaemin lặng lẽ lên lầu, áp tai lên cửa phòng Yoo Hye Won, lại bị lực đẩy từ bên trong làm cho suýt ngã.

"Á? Jaemin hả? Sao con lại ở đây?" Yoon Ha kinh ngạc nhìn Na Jaemin có chút chật vật, trong tay còn cầm cái chén, hiển nhiên là muốn đi rót nước cho Hye Won.

"À, mẹ, con đi ngang qua! Đi ngang qua... ha ha..." Nhìn qua đầu Shim Yoon Ha, Jaemin nhìn Hye Won ở bên trong, cô nằm trên giường vẫy tay với hắn, trong lòng liền thấy ngứa ngáy! Rất muốn ôm cô vào trong lòng!

"Ừ, vừa đúng lúc Hye Won nó có việc tìm con. Con mau vào đi!" Yoon Ha cười nói.

"Vâng, được ạ!" Jaemin thụ sủng nhược kinh, vội vàng bước vào phòng Hye Won. Thực ra, đây là phòng của hắn lúc trước.

Để đề phòng bọn họ biết được phòng này và phòng sát vách đi thông nhau, hắn liền bịt kín cái cửa ở giữa lại!

Xem ra đêm nay chính mình chỉ có thể ở phòng bên cạnh, Hye Won ở phòng này. Muốn qua đây cũng khó!

"Hye Won, cảm thấy thế nào? Ngủ một giấc, thấy đỡ không?" Jaemin thân thiết hỏi han. Ngại có phụ huynh ở đây, hắn không dám lập tức ôm cô, mà chỉ đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống.

"Còn anh? Có nghỉ ngơi được chút nào không?" Hye Won nồng nhiệt nhìn hắn. Lúc này hắn đã thay quần áo sạch sẽ, cả người tản ra một sức hấp dẫn nam tính, khiến cho lòng cô nhộn nhạo.

"Ha ha, sao vậy? Nghi ngờ khả năng người đàn ông của em sao?"

Lời nói vô tình của Na Jaemin lại khiến cho Yoo Hye Won có chút ngượng ngùng.

Cô nhẹ nhàng ngoắc tay để Jaemin ngồi xuống bên cạnh mình. Jaemin ngẩn ra, rồi ngồi xuống.

Hai người đều không nói gì, không khí lập tức trở nên ám muội.

"Hye Won... em và mẹ đã nói chuyện gì?" Jaemin sau một lúc lâu mới nói.

Hye Won nhìn dáng vẻ cố tỏ ra thoải mái của hắn, tò mò hỏi: "Anh hình như đang lo lắng điều gì?"

"Hả? Lo lắng điều gì?" Jaemin nhướn mày.

"Anh... có phải là lo lắng em nhớ ra chuyện gì phải không? Hay là anh có bí mật gì không thể nói cho ai biết?" Hye Won cau mày xem xét vẻ mặt hắn.

"Sao có thể chứ?! Cái đầu nhỏ bé của em cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ li kỳ cổ quái!" Jaemin vươn tay gõ nhẹ đầu Hye Won, sau đó ôm cô vào lòng, nói: "Anh là lo lắng em kể tội với mẹ em, nói anh không tốt với em! Như vậy thì anh chẳng phải là rất oan uổng sao!"

"Ha ha!" Hye Won cười, "Anh thật sự rất để ý sao?"

"Đương nhiên!" Jaemin thành thật nói, ánh mắt lại không được thoải mái như trước.

"Jaemin?"

"Hả?"

"Hôn em, được không?" Thanh âm Hye Won giống như con muỗi vừa ngủ dậy.

Shim Yoon Ha qua khe cửa nhìn thấy cảnh này, khiến bà lùi lại một bước, xấu hổ lấy tay che mắt, len lén nhón chân đi xuống lầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro