Chương 192: Ngày 2 tháng 2 - Đêm Hạ Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hà hà, cái này chẳng phải là tôi phối hợp với tỷ sao! Tỷ chẳng phải cũng không biết bơi mà vẫn mặc áo tắm xuống đây sao?" Hồ đẹp trai cười hì hì nói.

Cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến những người nghe được thiếu chút nữa hộc máu, đúng là một đôi oan gia!Đã không biết bơi còn ở đây khoe khoang cái gì? ! Tưởng mình là kiện tướng sao!Một màn náo loạn này thiếu chút nữa đã mất mạng người nha! Chuyện này nếu giám đốc Lâm Địch Phi biết được, e là bọn họ không tránh khỏi bị một trận kết án. Đi ra bên ngoài, sợ nhất chính là vấn đề an toàn.

Giám đốc Lâm rõ ràng đã nói với mọi người, buổi tối ở đất Việt Nam không được tự ý đi lại, nếu ra khỏi cửa nhất định phải báo với anh ta! Nhưng mấy người bọn họ thì sao? ! Tuy rằng không có ra khỏi cửa lớn, nhưng thiếu chút nữa đã mất mạng người! Thật quá mức chịu đựng!
(Đoạn này ta thấy oan cho bọn ta nha, người VN hiền như thế mà nói cứ như ở châu Phi vậy 😕 )
"Cậu! Tiểu tử thối! Mắt tôi mù rồi, mới nhận một người em kết nghĩa như cậu! Cậu thật đáng chết! Từ giờ trở đi, coi như tôi không quen biết cậu!" Tô Duệ tay chống nạnh, cũng không để ý hình tượng gì nữa! Mái tóc kia ướt đẫm nước đã rối bù lên rồi. Hơn nữa dáng vẻ chanh chua của cô ta thật sự chẳng còn chút cảm tình nào nữa.

"Đừng giận, Tô tỷ. . . Tôi thực sự là bất đắc dĩ mà thôi! Tỷ không biết lúc tỷ rơi xuống nước trong lòng tôi còn sợ hơn cả tỷ, đau khổ hơn cả tỷ. . ."

"Chết tiệt!" Nói xong,Tô Duệ liền đuổi đánh Hồ đẹp trai.

Hồ đẹp trai vội vàng né tránh,còn không ngừng kêu: "Tô tỷ, đừng đánh nữa! Cẩn thận lại ngã xuống đấy!Tôi thấy bọn họ cứu mọi người đã tốn sức lắm rồi, lại ngã nữa e là không có người cứu tỷ đâu!"

"Phủi phui! Cái mồm quạ đen nhà cậu!" Có điều lời nhắc nhở này cũng đúng, Tô Duệ liền không dám bừa bãi nữa.

Lãnh Tử Tình vỗ vỗ lưng An Lạc Nhi, an ủi cô ta: "Tốt rồi tốt rồi, An Lạc Nhi, không sao rồi không sao rồi!"Vừa nãy cô ra sức bơi đến trước mặt Tô Duệ, chỉ lo kéo cô ta lên bờ. Buông Tô Duệ ra, cô mới nhìn thấy Khang Huy và Thời Kính Nhiên đã kéo An Lạc Nhi và Phương Khiết lên hết rồi.

Mộng Ba cũng đã sớm lo lắng chạy tới, quan tâm hỏi han: "Bác sỹ Thời, bọn họ sao rồi? Có nguy hiểm gì không?"

Thời Kính Nhiên đang quấn áo phông trước người lại, vắt nước ra ào ào, thở ra một hơi nói: "Không sao!Quay về tắm nước nóng, hẳn là sẽ không vấn đề gì! Tôi nói Tô Duệ này, về sau không biết bơi thì nên cẩn thận một chút! Nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy, khả năng bơi tốt của Tử Tình, e là cô đã chết nơi xứ người rồi!"

Nói xong, Thời Kính Nhiên thâm thúy liếc Lãnh Tử Tình một cái, lắc lắc mái tóc ướt, nhấc chân rời đi.

Tô Duệ lúc này quả thật không nói lại được câu nào. Nhưng cho dù rõ ràng biết là Lãnh Tử Tình đã cứu cô ta, phải cám ơn cô, cô ta vẫn là không thể mở miệng!

Hồ đẹp trai vừa thấy dáng vẻ xấu hổ của Tô Duệ, liền chĩa mũi nhọn vào Trang Ngạo Nhiên, trách móc: "Này!Tôi nói lão Trang nha! Tôi không biết bơi nên không dám nhảy xuống nước, sao anh cũng đứng trên bờ mà nhìn vậy? !"

Chỉ thấy Trang Ngạo Nhiên vén hai bên tóc ra sau tai, phong độ ngời ngời nói: "Tôi chỉ mang mỗi bộ quần áo này, hiện giờ không muốn làm ướt nó. Hơn nữa có nhiều kiện tướng bơi lội ở đây, làm sao đến lượt tôi? !" Những lời này, cũng thật là thâm hiểm.

Khang Huy khóe miệng khẽ nhếch,cũng bỏ đi mất. Thực ra trong lòng anh ta hiểu rõ, Trang Ngạo Nhiên là cố ý nói như vậy, thực ra anh ta cũng không biết bơi. Nếu không, trong tình huống như vậy! Dù là một tên ngốc cũng sẽ nhảy xuống nước!

Một đám phụ nữ bị ép phải quay về phòng, được một phen hú hồn!

Lãnh Tử Tình tuy rằng chưa có bơi, nhưng rốt cục cũng biết được rằng kỹ thuật bơi của mình vẫn khá lợi hại. Cứu được người tâm tình của mình thấy rất tuyệt. Cũng may không có chuyện gì lớn. Mọi người không ai bảo ai nhưng đều thống nhất, không thể để Lâm Địch Phi biết được.Coi như tối hôm nay không có ai đi đâu cả!

Trước cửa phòng, Lãnh Tử Tình đi tới đi lui, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô cố gắng bình ổn tâm tình, không biết nên mở cửa phòng như thế nào.

Đang do dự, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: "Thế nào? Không vào sao? Hay là em còn định đến phòng của người khác?"

Vội quay đầu lại, nhìn thấy LôiTuấn Vũ mặc áo choàng tắm đứng ở sau cô, kinh ngạc đưa tay ra chỉ: "Anh. .."

"Đừng có anh anh em em gì nữa!Nếu còn không vào sẽ cảm lạnh đấy!" Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ đẩy cửa phòng, tiện tay ôm Lãnh Tử Tình đi vào.

"Sao anh cũng ở bên ngoài?" Lãnh Tử Tình có tật giật mình hỏi. Nhưng khi nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ mặc áo choàng tắm, Lãnh Tử Tình vẫn thật sự có chút không thoải mái, hoang mang rối loạn.

"Người phụ nữ của anh nhân lúc anh đang tắm mà chuồn mất, em cảm thấy anh làm sao còn mặt mũi mà ở lại phòng chứ? !" Lôi Tuấn Vũ nửa đùa nửa thật nói. Nói thật! Khi hắn phát hiện Lãnh Tử Tình đã chuồn mất thì thiếu chút nữa đã giận điên lên! Cô gái nhỏ này lại dám. . . Hắn ước chừng 20 phút mới khiến cho dục vọng của mình tiêu tán. Sau đó, liền ra khỏi cửa tìm Lãnh Tử Tình, vừa lúc ở đại sảnh nhìn thấy một màn hỗn loạn kia. Thật trùng hợp, Lâm Địch Phi cũng ở đó!

"Em. . . em chỉ muốn đi bơi thôi!" Lãnh Tử Tình cố ý hiểu sai ý tứ của Lôi Tuấn Vũ.

Lôi Tuấn Vũ khẽ thở dài:"Anh thấy em là muốn đi hẹn tình nhân thì phải!" Nói xong, hắn đẩy mạnh Lãnh Tử Tình vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa phòng lại, nghiêm khắc nói,"Đi tắm rửa sạch sẽ đi!"

Lãnh Tử Tình vội vỗ vỗ lên cánh tay mình, lạnh quá! Mặc dù ở đây không lạnh lắm, nhưng trên người bị ướt dù sao cũng rất khó chịu, cô vội mở vòi hoa sen, bắt đầu tắm.

Trong lòng lại thấy không yên. Tắm xong có phải là nên. . . trời ạ! Khuôn mặt ửng hồng tỏ rõ ý nghĩ xấu xa của cô.

"Ai da! Đáng chết! Nghĩ cái gì vậy?" Lãnh Tử Tình vỗ mặt mình, để chính mình tỉnh táo lại.

Tắm nước ấm, cảm giác tốt hơn nhiều. Lúc đang định ra ngoài, Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện mình không mang quần áo vào. Áo choàng tắm cũng không có trong phòng tắm! Trời ạ! Trong nháy mắt cứng đờ. . . Chuyện này sao có thể? !

Lôi Tuấn Vũ dựa trên giường nhàm chán chuyển kênh ti vi, tâm tư ở đâu đâu, hắn xưa nay luôn thính tai hơn người vẫn đang lắng nghe thanh âm trong phòng tắm. Tiếng nước chảy lúc có lúc không, tiếng gõ, còn kèm theo tiếng người nào đó thở dài.

Khóe miệng mở lớn chứng tỏ nội tâm đen tối của người nào đó.

Thật lâu sau, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra. Đây là hành động của Lãnh Tử Tình sau lần hít sâu thứ mười tám. Chỉ nhìn thấy một dáng người nhỏ bé ướt sũng quấn khăn tắm bước ra. Cái khăn tắm kia nhỏ đến mức đáng thương, nhìn kỹ lại đâu phải là khăn tắm, rõ ràng là mấy cái khăn mặt!

Cặp đùi thon dài hoàn toàn lộ ra,động tác ngượng ngùng của Lãnh Tử Tình lại khiến cho huyết mạch Lôi Tuấn Vũ sôi sục.

Lôi Tuấn Vũ vẫn dựa ở đó không nhúc nhích, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá cách ăn mặc buồn cười của cô.

"Ờ, cái đó. Em quên mang quần áo vào. Ha ha. Ngại quá." Lãnh Tử Tình xấu hổ cười ngốc nghếch. Cô không dám nhìn ánh mắt hắn, ánh mắt đó cô chưa từng trải qua cũng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi hiện tại trong đầu cô toàn nghĩ đến hình ảnh nụ hôn triền miên của hắn đêm đó, bá đạo mà dịu dàng khiêu khích.

"Như vậy tốt lắm."Thanh âm dịu dàng tràn đầy từ tính, khiến cho Lãnh Tử Tình một trận run rẩy.

Lãnh Tử Tình không biết tiếp theo phải làm gì, vẫn là nên nói gì đó để giảm bớt sự căng thẳng của mình.

"À, cái đó, có tiết mục gì hay không?" Nghe được tiếng ti vi, Lãnh Tử Tình xoay người quay lưng về phía Lôi Tuấn Vũ, đứng trước gương làm bộ đùa nghịch tóc mình, để che giấu nội tâm mất bình tĩnh của mình.

Lôi Tuấn Vũ rời đi hai ngày này, cô cũng từng ảo tưởng đến cảnh tượng này. Mình sẽ ngượng ngùng như vậy, còn Lôi Tuấn Vũ sẽ dùng ánh mắt đó để nhìn mình, giống như một con báo lúc nào cũng chuẩn bị tấn công vậy.

"Có!" Lôi Tuấn Vũ nửa ngày mới phun ra một chữ. Ti vi đột nhiên bị tắt đi. Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Qua tấm gương, Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn Lôi Tuấn Vũ, chỉ thấy đôi môi gợi cảm của hắn mở ra, đưa đầu lưỡi ra, hướng về phía cô liếm liếm khóe miệng. Tim Lãnh Tử Tình đập mạnh, cô vội vàng xoay người, nắm chặt khăn tắm trước ngực. Đối với sự khiêu khích lộ liễu của hắn, cô làm sao có sức chống đỡ chứ? !

"Cái gì? Anh nói cái gì?" Lãnh Tử Tình hoảng hốt hỏi. Cô đương nhiên hiểu ý tứ mà hắn nói, chỉ là cô không biết nói gì, đành cố ý che giấu.

"Anh nói, còn có tiết mục hay hơn, so với tiết mục trên ti vi còn hay hơn nhiều!" Lôi Tuấn Vũ khẽ cười, từ từ đứng lên.

"Là. . . cái gì?" LãnhTử Tình lẳng lặng dịch chuyển chân, muốn quay ra hướng cửa.

Hấp, Lôi Tuấn Vũ tiến lên trước một bước lớn liền tóm được cánh tay cô, có chút không vui nói: "Mặc thành cái dạng này, em muốn ra ngoài cho ai nhìn? ! Còn ngại vừa nãy bọn họ nhìn chưa đủ nhiều sao?"

Á? Cái gì? Vừa nãy? Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy hết rồi? Hai mắt mở lớn không dám tin nhìn Lôi Tuấn Vũ.

Chỉ thấy một khuôn mặt phóng đại ghé sát mặt cô, cái thứ ấm nóng kia liền tiến vào trong miệng cô.

"Ưm. . ." Lãnh Tử Tìnhcòn chưa kịp phản ứng, Lôi Tuấn Vũ đã bắt đầu hôn nồng nhiệt.

"Vũ. . ."

"Suỵt, tiết mục này không có lời!" Lôi Tuấn Vũ bá đạo ngăn chặn lời nói của Lãnh Tử Tình.

"À, đợi chút. Em. . ."

"Cái gì?" Nụ hôn vẫn không dừng lại, thuận theo cổ Lãnh Tử Tình trượt xuống.

"Vũ, em. . . em không quen.. ." Lãnh Tử Tình run rẩy nói.

"Từ từ rồi sẽ quen!"

"Không. . . không được. .." Lãnh Tử Tình vẫn lấy tay đẩy trước ngực Lôi Tuấn Vũ, phát hiện tim mình đập kịch liệt, Lãnh Tử Tình càng thêm bối rối.

"Hừ!" Lôi Tuấn Vũ thở dài, thổi phù một hơi, làm bay bay mấy sợi tóc trước trán.

Lãnh Tử Tình lúc này mới phát hiện dưới sự xô đẩy của cô, áo choàng tắm trước ngực Lôi Tuấn Vũ đã bị bung ra, thân thể tráng kiện hiện rõ mồn một trước mặt mình, vô cùng chói mắt.

"Anh! Anh mặc quần áo vào trước đi!" Lãnh Tử Tình gấp gáp kêu lên.

Lôi Tuấn Vũ nhướn mày, nhìn LãnhTử Tình đang kêu la, lại đột nhiên nở nụ cười. Hắn xốc áo choàng tắm trước ngực,buộc lại đai áo, che đi phần da thịt trước ngực mình, khoanh hai tay lại nhìn Lãnh Tử Tình đang căng thẳng, cười nói: "Thế này có thể bắt đầu được rồi chứ?"

"Bắt đầu. . . cái gì!" Lãnh Tử Tình đỏ mặt đẩy Lôi Tuấn Vũ ra nổi giận nói. Còn mình thì vội vàng né tránh hắn, ngồi xuống giường.

Lôi Tuấn Vũ hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lãnh Tử Tình. Đột nhiên, phát ngôn một câu: "Bà xã, em định lãng phí đêm Hạ Long lãng mạn này sao?"

"Vì sao anh chỉ nghĩ đến chuyện kia? ! Chẳng lẽ chúng ta không thể trò chuyện tử tế được sao?" Lãnh Tử Tình ra dáng vịt chết vẫn còn mạnh miệng.

Tiếng thở dài, một tiếng tiếp một tiếng.

Lãnh Tử Tình tò mò quay đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ đang dựa vào bàn, không rõ vì sao hắn thở dài.

Chợt nghe Lôi Tuấn Vũ nỉ non nói:"Bà xã à, anh vốn định dịu dàng một chút, nhưng em buộc anh phải dùng sức mạnh. Em đã nói như vậy, thì ông xã là anh sao có thể không đáp ứng bà xã chứ?!"

Nói xong, Lôi Tuấn Vũ tựa như con báo săn mồi nhào tới. . .

"Á--" Tiếng thét chói tai vang khắp phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro