NGOẠI TRUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là từ bây giờ Nayeon phải sống mà không có Jeongyeon bên cạnh. Sẽ chẳng còn ai chăm sóc, lo lắng, quan tâm và sẻ chia cùng cô nữa.

Từ cái hôm định mệnh đó, cô đã luôn trách bản thân vì đã bỏ lỡ một tình yêu mà cô muốn tìm kiếm bấy lâu nay. Nhưng biết làm sao được cô vẫn phải sống tiếp, vẫn phải tiếp tục cuộc đời vô vị. Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi theo quỷ đạo vốn có của nó.

Hằng ngày cô vẫn phải dậy sớm để đi làm mà Jeongyeon không còn ở đó kêu cô nữa, cô vẫn phải lái xe một mình, trong bầu không khí lặng trầm cô lại nhớ đến thời gian Jeongyeon chở cô đi làm, Jeongyeon đã làm đủ mọi trò, nói đủ mọi chuyện chỉ để nhìn thấy cô cười. Nước mắt cô lại rơi trong vô vọng, thật là ngu ngốc.!!!

Sau một ngày dài đi làm mệt mỏi thì cô phải tự mình đi siêu thị và về nhà nấu ăn tất cả đều làm một mình cô thấy sao mình cô đơn quá. Vậy mà lúc trước Jeongyeon đã làm một mình chắc hẳn là cô đơn lắm.

Sau khi ăn xong thì cô tắm rửa sạch sẽ xong lên phòng ngủ. Chiếc giường kỉ niệm của cô và Jeongyeon. Mà giờ đây chỉ còn lại những hơi ấm của Jeongyeon mà thôi. Cô nằm xuống và từ từ chìm vào giấc ngủ, cô ngủ rất sâu. Trong giấc mơ cô thấy một luồng sáng chói cả mắt trong đó có một bóng người màu đen nhưng cô không thể xác định được người đó là ai? Thì bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc cả cơ thể mồ hôi nhễ nhại. Cô chợt nghĩ :

" Thật kì lạ sao mấy bữa nay mình cứ mơ giấc mơ này quài vậy nhỉ? Bóng người đó là ai mà mình không thể xác định được?!"

Chợt một cơn gió lượt qua người cô làm cô lạnh người, cô quay đầu nhìn về khung hình của cô và Jeongyeon cô nghĩ có khi nào cái bóng đó là Jeongyeon hay không? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra trong đầu cô không thể dừng được. Cô nằm xuống suy nghĩ về những gì đã xảy ra cô cứ suy nghĩ mà ngủ lúc nào không hay biết.

Ngủ được một lúc thì trời cũng đã sáng. Hôm nay là chủ nhật, cô đến nhà thờ cầu nguyện rồi đến cô nhi viện thăm tụi nhỏ. Tụi nó cứ luôn miệng hỏi Jeongyeon đâu làm cô đau lòng nhưng phải nén cảm xúc lại để không phải rơi nước mắt. Lúc ra về cô đi đến bãi đất trống nơi cô và Jeongyeon đã từng cùng nhau ngắm hoàng hôn ở đâu nhưng giờ chỉ còn mình cô, thật khiến người khác phải đau lòng.

Tối đó cô lại chìm vào giấc mơ đó nhưng lần này lại xuất hiện thêm một cái bóng đèn nữa, vậy là có tới hai chiếc bóng cô thực sự rất muốn biết hai chiếc bóng đó là ai? Cô đi đến gần thì chiếc bóng đó cũng dần dần hiện rõ. Nhìn thật kĩ thì đó là Jeongyeon và ông tiên người đã cho cô điều ước. Khi thấy Jeongyeon cô mừng đến phát khóc, chạy lại ôm chầm lấy Jeongyeon, mặt vùi vào lòng chị, Jeongyeon mỉm cười nhẹ.

" Em sống vẫn tốt chứ? Bảo bối!! "

" Em thấy chị rồi! Em gặp được chị rồi, mau trở về bên em đi em nhớ chị Jeongyeon à! "

" Chị không thể..... "

" Tại sao chứ? Tại sao? " - Cô gào khóc trong đau lòng.

" Thời gian của chị đã hết rồi em à! "

Nayeon nghe vậy liền quay qua ông tiên cầu xin

" Ông tiên à làm ơn hãy để chị ấy ở lai bên con đi. Con cầu xin ông mà.....híc....híc. "

Nghe tiếng nấc của em mà lòng Jeongyeon đau như cắt nhưng cô biết làm sao giờ!!

" Nayeon à, em nghe chị nói nè, chị không thể quay về bên em nhưng chị sẽ biến thành một người để bên cạnh em nhé, có chịu không? "

"Em chịu em chịu mà chỉ cần là chị thì em chịu mà "

Nayeon vui mừng vì nghe điều đó từ Jeongyeon thì.

" Chị hết thời gian rồi Nayeon ah chị phải đi đây!! Tạm biệt em nhé! "

" Không....không....đừng bỏ em mà "

Cô giật mình tỉnh giấc trong hoảng loạn, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đã ước từ khi nào. Cô ôm đầu bật khóc nức nở. Cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ.

Cứ thế cô đã thức đến sáng, ngày qua ngày cô không thể mơ lại giấc mơ hôm đó.

1 ngày..

2 ngày..

4 ngày..

1 tuần..

2 tuần..

1 tháng sau thì vẫn không có gì thay đổi. Người mà Jeongyeon nói sẽ biến thành ai chứ? Nayeon vẫn mong chờ những lời nói trong giấc mơ ấy.

Bỗng nhiên hôm nay đi làm cô cảm thấy cơ thể mình rất mệt mỏi, không có cảm giác muốn ăn nữa, nên cô đã bỏ bữa. Liên tiếp mấy ngày đều như vậy, cơ thể mệt mỏi, chán ăn và chỉ muốn ngủ mà thôi. Đồng nghiệp của cô thấy vậy liền bảo cô đi khám xem sao, hôm nay cô xin phép nghỉ làm để đi khám coi mình bị gì?

Kết quả hết sức ngạc nhiên, cầm tờ giấy xét nghiệm mà cô bật khóc như một đứa trẻ. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy :

" Chào bác sĩ " Nayeon gặp một bác sĩ đã lớn tuổi.

" Chào cô, cô thấy không khỏe chỗ nào?"

" Dạ cơ thể con dạo này rất khó chịu, mệt mỏi, biếng ăn và rất buồn ngủ nữa ạ, nó rất ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của con! "

" Được rồi, giờ bác sẽ cho con làm xét nghiệm và một vài kiểm tra nhỏ nhé!"

" Vâng ạ!!"

Thế là Nayeon phải trải qua một số bài kiểm tra để biết được lí do khiến cô mệt mỏi như vậy! Có kết quả cô cầm đến đưa cho bác sĩ. Khi coi xong ông mỉm cười và nói :

" Chúc mừng con! Con sắp lên chức rồi đấy!! "

" Là sao ạ bác sĩ?! " Cô không hiểu ý của bác sĩ nên thắc mắc.

" Chúc mừng con, con đã mang thai được một tháng rưỡi rồi đấy và cái thai đang rất khỏe mạnh! Đây là kết quả siêu âm con nhìn đi! "

Cô cầm lấy tay run run nước mắt cô rơi xuống không thể kiểm soát được. Cô vui mừng cảm ơn bác sĩ.

Vậy là Jeongyeon đã không thất hứa với cô, đã cho cô một đứa bé bên cạnh cô. Tính theo thời gian thì đứa bé này là con của cô và Jeongyeon thật rồi. Cô hạnh phúc quá. Về nhà cô cứ nhìn chằm chằm vào kết quả siêu âm rồi tự mình mỉm cười. Bác sĩ nói từ hai tháng trở lên có thể biết được là bé trai hay bé gái. Vô thức cô đặt tay lên bụng xoa nhẹ và nói :

" Thiên thần nhỏ của mẹ, cảm ơn con đã đến với mẹ con yêu à, chào mừng con đến với thế giới này! "

Và thế là cô đã thay đổi các thói quen xấu như bỏ ăn vì cô biết nếu làm vậy sẽ không tốt cho con. Cô nói chuyện với em bé trong bụng rất nhiều, để cho con có thể hiểu được lòng cô. Tối đến cô cầm tấm hình chụp với Jeongyeon mỉm cười.

" Jeongyeon à! Chị sẽ biến thành đứa bé trong bụng em sao? Con của chúng ta đó Jeongyeon à! Em hứa sẽ trở thành một người mẹ tốt để có thể bù đắp cho con mình chị nhé "

Thời gian cứ trôi qua, đã đến ngày cô đi khám thai rồi, lần này khám bác sĩ báo là một bé gái làm cô thực sự rất vui mừng. Nếu là bé gái thì chắc hẳn sẽ rất giống Jeongyeon đây.

Mới đây mà đã đến ngày cô sinh rồi, cơn đau quằn quại khiến bụng cô đau nhói, sau một tiếng trong phòng sinh thì thế giới này đã chào đón một thiên thần bé nhỏ mang tên là Yoo Suyeon.

Trong giây phút cô nhìn thấy con mình vào đời thì cô đã ngất đi vì quá kiệt sức. Cô hạnh phúc quá đi.

Vậy là cuộc sống của cô giờ đây đã có Suyeon thay cho Jeongyeon rồi. Đứa bé này giống Jeongyeon một cách kì lạ làm Nayeon có chút mũi lòng. Cô đã trở thành một người mẹ, cô phải có trách nhiệm với con. Hai mẹ con cô hằng ngày bên nhau sống một cuộc sống vui vẻ dù thiếu đi một mảnh ghép đó chính là Jeongyeon.








------------------------------

Lần này là hết thiệt rồi nghen thấy cái kết của mình như thế nào. Hãy bình luận cho mình biết đi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro