39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

Trải qua một đêm dài nghiên cứu, quầng thâm mắt của Lâm Sanh càng hiện rõ.

Mộ Lưu Yên sáng sớm nhìn thấy Lâm Sanh ngáp dài khi đang chiên trứng, "Đầu gỗ, tối hôm qua ngươi ngủ không ngon giấc sao?" Đôi mắt lo lắng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Lâm Sanh, tay thuận theo tự nhiên đưa lên trán của nàng, thấy không có phát sốt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ngươi có muốn nghỉ ngơi một ngày không? Ta thấy tình hình sức khỏe của ngươi thật không tốt đâu."

Lâm Sanh tay cầm cái xẻng (là cái cây dẹt dẹt để lật mặt trứng ấy) bỗng run lên, cơ thể mất tự nhiên cứng đờ một chút. Sau đó quay đầu xem như không có việc gì nhìn chằm chằm cái chảo trứng chiên, "Yêu tinh, áo của ngươi chưa cài lại hết kìa." Chết tiệt, ngày hôm qua xem nhiều thứ 18+, dùng account clone để xin vào nhóm, gặp được vài người thế là tán gẫu cho đến nửa đêm. Không ngờ vào nhóm rồi mới phát hiện là có nhiều người luyện bách hợp tới vậy. Những tiền bối này lại còn chăm chăm đầu độc thế hệ mầm non đất nước, liền đem kiến thức độc hại không hề trong sáng tí nào truyền thụ cho ta.

Sau đó, nàng không thể nào ngủ được.

Lâm Sanh mơ thấy Mộ yêu tinh mặc áo ngủ hai dây đi tới đi lui ở trước mặt nàng, hết lần này lần khác bản thân không thể kiềm chế liền nhào tới chỗ nàng, Mộ yêu tinh liền biến mất không thấy. Trong chớp mắt liền phát hiện nàng đang ở chỗ khác, lại nhào về phía đó, Mộ yêu tinh lại biến mất. Toàn bộ buổi tối đều lặp đi lặp lại cảnh ấy, làm cho Lâm Sanh không khác gì gặp ác mộng.

Thật vất vả mới thức dậy làm bữa sáng cho cả hai, kết quả là phải nhìn thấy Mộ Lưu Yên cổ áo mở rộng, bên trong lộ rõ ngực, đây không phải là bức ta đi nhảy lầu hay sao?

Mộ Lưu Yên cúi đầu nhìn nhìn, "Có sao đâu? Ta trước kia vẫn là như vậy mà."

Mộ tổng tài nổi danh xinh đẹp muôn vàn, cơ thể nàng tập trung đủ các loại phong - tao, cho nên áo của Mộ tổng tài trên cơ bản chỉ cởi bỏ một khuy áo nhưng trong mắt người khác thì cứ như nàng không cài chiếc nào.

Lâm Sanh nghe xong ngay lập tức không bình tĩnh, dùng giọng điệu hết sức khẳng định nói, "Đúng vậy sao? Ngươi có chắc không?" Tay cầm cái xẻng giơ giơ lên, đảo trứng chiên một cách quay cuồng, bây giờ tựa như chỉ nghe được tiếng "vèo" của dầu mỡ văng tung tóe.

Mộ Lưu Yên nhìn cách Lâm Sanh chiên trứng, nuốt một ngụm nước bọt, "Ta đi đánh răng."

Hãn, Đầu gỗ này lại tức giận. Nhưng mà ta thật vui vẻ.

Mộ Lưu Yên cảm thấy được chính mình có bệnh, Lâm Sanh tức giận, nàng trái lại thực sự vui vẻ, nhìn đến Lâm Sanh bởi vì mình mà không giữ được bình tĩnh, trong lòng nàng liền nổi nhạc vui mừng. Đặc biệt là khi Lâm Sanh giả vờ bộ dáng bình tĩnh, miệng nói lầm bầm.

Mộ yêu tinh trong lòng đủ loại sung sướng.

Khi ăn điểm tâm Lâm Sanh nhìn thấy Mộ yêu tinh đã cài khuy áo đầy đủ, không biết vì cái gì mà lòng lại đột nhiên có cảm giác mất mác, tuy nhiên nghĩ lại nếu mình muốn xem thì chỉ là vấn đề thời gian, còn nếu để những tên sắc lang khác liền nhìn, mình thật thiệt thòi lớn a, vẫn như thế này là tốt.

Mộ Lưu Yên lặng lẽ ăn xong rồi đi đến dựa vào nơi mà Lâm Sanh đang ăn, đưa mắt nhìn nàng. Nếu tình trạng sức khỏe Lâm Sanh không tốt, Mộ yêu tinh tự nhiên bắt nàng ở nhà, sẽ không để cho nàng theo mình đi làm. Vả lại, nàng hôm nay còn muốn cho Lâm Sanh nghỉ ngơi một ngày.

Lâm Sanh nhìn theo Mộ yêu tinh tiến vào thang máy, bản thân đột nhiên có loại ý nghĩ chính mình đã trở thành "hiền thê lương mẫu", đưa tiễn "chồng" đi làm. Được rồi, trong hiện thực là nàng đang tiễn vợ đi làm, điều này cũng gián tiếp biểu lộ mình là tiểu bạch kiểm? ORZ, làm việc ở công ty của vợ, lấy tiền lương của vợ, có đôi khi còn thông suốt chậm hơn vợ, quả thật cùng tiểu bạch kiểm không có gì khác biệt.

Hiếm lắm có mới được nghỉ ngơi một ngày, ở nhà chỉ có một mình nên muốn nằm trên giường ngủ bù cho đêm qua, nhưng Lâm Sanh lại như thế nào ngủ không được, rõ ràng muốn ngủ nhưng vẫn là ngủ không được.

Mở ra địa chỉ trang web hôm qua, liền thấy vị tiền bối hôm qua đang online, vì thế lập tức chào hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Tiền bối, ngươi nghĩ là lần đầu tiên phải làm như thế nào mới tốt nhất? Ai nha, ta một chút cũng không biết, vợ của ta có thể nào ghét bỏ ta không a?"

"Ngô, nghe ta nói, chung quy đây là lần đầu tiên, có cái gì rối rắm hảo, vợ ngươi sẽ hướng dẫn cho ngươi a, đừng lo lắng."

"Như vậy rất là mất mặt a, loại chuyện này mà còn để cho lão bà hướng dẫn."

"Ngạch, cùng lắm xem nghìn bộ AV, trong lòng tự nhiên sẽ biết. Xem nhiều nhiều một chút."

"Nhưng mà hôm qua ta đã xem cả đêm, kết quả là làm ta phát bực. Mất ngủ cả đêm, nhìn lão bà của ta là đã cảm thấy trong lòng chộn rộn... "

"Vậy ngươi có thể động."

"Nàng đã đi làm ——"

"Ngươi làm bữa tối lãng mạn một chút, khó quên một phen, nến - âm nhạc - rượu vang, sau đó liền tự nhiên mà có thể đem nàng lên giường."

"Như vậy có không cố ý hay không?"

"Vậy đơn giản, nàng bước vào cửa, ngươi trực tiếp đem nàng ấn lên giường."

"..."

"Đúng rồi, đừng quên tặng nàng món quà nào đó, để nàng giữ làm kỉ niệm."

"Ngô, ta hiểu rồi."

Tạm biệt vị tiền bối, Lâm Sanh lại mất bình tĩnh.

Từ lần trước, lúc Mộ yêu tinh ở trong phòng Lâm Sanh câu dẫn một phen, lòng của nàng liền không còn bình tĩnh nữa. Vào diễn đàn lần nữa, vào nhóm tối hôm qua, Lâm Sanh càng thêm nhanh chóng và vô cùng muốn đẩy ngã Mộ yêu nghiệt chết tiệt kia. Nếu không phải nàng chưa từng làm qua, làm sao Mộ yêu tinh kia có thể trưng ra bộ mặt kiêu ngạo? Bất quá nếu vẫn chần chừ không đẩy ngã, ta vậy vĩnh viễn không thể có kinh nghiệm.

Lâm Sanh quyết định, một tuần này sẽ bổ sung thêm một chút kiến thức, sau đó nửa tháng sau đi bắt Mộ yêu tinh.

Nghĩ thông suốt hết một ngày, Đầu gỗ chợt cảm thấy được tinh thần đang buông lỏng, những suy nghĩ nãy giờ tựa hồ cũng tiêu mất, nằm ở trên giường liền thoải mái đi vào giấc ngủ.

"Đầu gỗ —— Đầu gỗ ——" Mộ Lưu Yên trước kia những ngày tăng ca đều không muốn về nhà, hiện tại thì hận không thể về sớm, nhớ tới ngốc tử đang ở nhà đợi mình, trong lòng đã cảm thấy ấm áp.

"Ngô, yêu tinh." Lâm Sanh đang nằm mơ mơ màng màng, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt mị hoặc của Mộ Lưu Yên, như thế nào giống như ngửi được một mùi gay mũi? "Tóc của ngươi ——" như thế nào biến thành đen a?

"Thế nào, đẹp sao?" Chính cái gọi là muốn đẹp trong mắt người yêu, Mộ Lưu Yên khi nghe được ý tứ trong lời nói của Sarah rằng Lâm Sanh rất thích phụ nữ tóc đen. Cho nên vì người trong lòng, nàng đã lập tức đi nhuộm lại tóc.

"Rất đẹp." Lâm Sanh vừa mới còn mơ mơ màng màng, hiện giờ đã tỉnh táo, trước mặt thật là sáng ngời.

Mộ Lưu Yên như vầy bóng dáng yêu mị ít đi, nhưng khí chất trưởng thành lại tăng lên, cũng có thể mà.

"Tốt lắm, đừng ngủ nữa, Dư Thanh mời chúng ta đi ăn cơm!" Mộ Lưu Yên nghĩ nên giới thiệu với Lâm Sanh người bạn thân nhất của mình. Dù sao Dư Thanh là người bạn tốt nhất, khi mình ở thời điểm mất mác, Dư Thanh cũng vẫn giúp đỡ, chăm sóc nàng.

"Nga, có phải là người lần trước cùng ngươi tới chỗ kia?" Lâm Sanh đối với Dư Thanh không có ấn tượng sâu, nhưng cũng không tệ lắm. Bởi vì lúc trước có gọi điện thoại cho Mộ yêu tinh, Dư Thanh bắt máy, lúc ấy còn tưởng rằng Dư Thanh cũng là tình nhân của Mộ yêu tinh.

"Ân. Không ngủ nữa, mau đứng lên." Mộ Lưu Yên giúp nâng bả vai Lâm Sanh lên, Lâm Sanh đầu bị lay động nên mê man, rõ ràng là nắm bả vai Mộ yêu tinh liền đem nàng ôm vào ngực, "Ta đau đầu ——" Nảy sinh ủy khuất nói, "Ngươi nhẹ nhàng một tí được không?"

Mộ Lưu Yên úp vào trên người Lâm Sanh, tim bỗng đập nhanh, lấy người này thực sự là không có biện pháp mà.

Ngón tay ấn vào huyện Thái Dương của Lâm Sanh, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nàng, nhịn không được liền cắn mạnh vành tai.

"Ôi, ngươi tự nhiên sao lại cắn ta?" Rõ ràng không phải như thế, trong phim ảnh cũng không phải như vậy mà tiếp tục đi xuống.

"Đầu gỗ, ngươi hiện tại nhanh tỉnh táo!" Mộ Lưu Yên đứng lên, khoanh hai tay, "Nhanh đi rửa mặt một tí, chúng ta bị muộn rồi."

Lúc sau liền không hề coi Lâm Sanh có bao nhiêu buồn thảm, tự cố gắng tự đi ra ngoài. Đi đến phòng khách, Mộ Lưu Yên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lâm Sanh này đầu gỗ, như thế nào lại biến thành đồi bại. Làm hại nàng thiếu chút nữa đã động tình. Nếu không cắn một hơi mạnh ở vành tai Lâm Sanh, Mộ yêu tinh thật sợ bản thân mình không thể khống chế được sẽ đem Lâm Sanh cưỡng hôn mất.

Ai, thời gian không đúng, thời cơ cũng không đúng. Ngươi nói, ta liền chỉ muốn ăn "thịt", như thế nào lại khó như vậy a?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi đang ở tìm thời cơ đẩy ngã, hãn.

Gần đây tiểu phá đích bằng hữu nói phải ở đào bảo thượng khai võng điếm, đang ở cộng lại . Tôi đề nghị bán T mặc quần áo a linh tinh đích, sau đó nàng nói có thể, nếu mở trong lời nói liền lạp tôi cùng đi nhập hàng, tôi cổ động chính cô ta làm người mẫu. . . Tôi kia bằng hữu T đích bộ dáng vẫn là man suất đích. Nếu thực mở, mọi người đến phủng cổ động ha ~~~

Bởi vì là chính mình đi nhập hàng đích, cho nên tôi kia bằng hữu nói, tìm mình thích khoản tiền chắc chắn thức, bán không xong chính mình mặc ~>_<~+

Kỳ thật này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, ta muốn đem tôi kia bằng hữu tạo ra thành suất T một quả! ! Đây là phải đích!

Chương 39 

Dư Thanh là khuê mật của Mộ Lưu Yên, từng học chung và là bằng hữu tốt, nàng cũng chính là Tổng tài của xí nghiệp Dư Thị.

Hai nhà vốn đã có quen biết từ lúc hai người còn nhỏ, cho nên tình cảm giữa Mộ Lưu Yên và Dư Thanh vô cùng tốt. 

Mộ Lưu Yên lúc trước có rất nhiều tình nhân, nhưng chỉ có thể trò chuyện với bằng hữu thân nhất của mình là Dư Thanh, cho nên tình bằng hữu của Dư Thanh đối với Mộ Lưu Yên cũng rất trọng yếu, không thể thay thế.

Một người là vợ của mình, một người là bằng hữu tốt nhất của mình, chung quy hi vọng hai người có thể vui vẻ thân nhau. 

Cách duy nhất có thể xúc tiến tình cảm sâu sắc, ngoại trừ bữa tiệc hôm nay thì thật đúng là không còn cách thứ hai.

Dư Thanh vốn đối với việc Mộ Lưu Yên có thể lãng tử hồi đầu (trở về đàng hoàng chỉ chung tình với một người ấy ) cảm thấy rất ngạc nhiên, hơn nữa trước đây có một lần thấy Lâm Sanh đua xe khí thế bừng bừng, tâm trạng đối với Lâm Sanh không khỏi sinh ra ba phần hảo cảm, có thể làm cho Mộ yêu tinh khăng khăng một mực yêu thích, đối với con người trước kia quả thật là một việc hết sức khó khăn. 

Từ nhỏ đã quen biết nhau, Dư Thanh luôn hi vọng Mộ Lưu Yên có thể hạnh phúc, đồng thời nàng cũng hi vọng Lâm Sanh không phải là Tần Mạt thứ hai, cho nên thừa dịp ăn bữa cơm này, nàng phải hảo hảo xem xét Lâm Sanh một chút, xem thử rốt cuộc Lâm Sanh có đáng hay không để Mộ Lưu Yên thật tình đối đãi.

Mà lần này, ba người chính là ăn lẩu.

Một ngày nóng bức đi ăn lẩu, cũng coi như là một loại hưởng thụ khá đặc điệt.

Tuy rằng Dư Thanh cùng Mộ Lưu Yên đều là người có tiền, nhưng hai người vẫn thực thích cái cảm giác khi ăn lẩu, trên cơ bản theo dự tính ban đầu hai nàng định dạo phố ăn cơm, nhưng cuối cùng lại chọn quán lẩu mà các nàng thường ăn nhiều nhất. 

"Thanh Thanh ——" Mộ Lưu Yên ngượng ngùng nhìn Dư Thanh liếc mắt một cái, sau đó cười cười nói, "Ngươi tới sớm thật."

Dư Thanh đẩy đẩy gọng kính vàng xuống mắt tràn đầy bất đắc dĩ. "Na, có lần nào ngươi đến sớm hơn ta?" Quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh mỉm cười, "Xin chào, ta là khuê mật của nữ nhân ngốc này. Ta nghĩ chúng ta đã từng gặp mặt. Gọi là ta Dư Thanh."

Nữ nhân ngốc? Lâm Sanh giật giật mi, Dư Thanh đúng là thật sự có thể nhìn xuyên thấu qua bản chất hiện tượng, một lời nói ra về Mộ Lưu Yên vô cùng chính xác. 

Theo phương diện mà ta nhìn thấy, Mộ yêu tinh quả thật rất ngốc. 

"Thanh Thanh, ngươi lại nói oan uổng cho ta!" Mộ tổng tài cảm thấy mất mặt trước Lâm Sanh, Dư Thanh là khuê mật của ta, như thế nào có thể bán đứng ta, Lâm Sanh vốn sẽ đem ta ăn gắt gao, như vậy trong mắt nàng chẳng phải là ta ngốc chết sao? 

Dư Thanh mặc kệ Mộ Lưu Yên, tất cả hứng thú của nàng đều đặt trên người Lâm Sanh đang ngồi đối diện.

"Xin chào, ta là Lâm Sanh. Là ... ân... vợ của Mộ yêu tinh." Lời nói trong miệng được Lâm Sanh đảo qua một vòng, ngẫm lại vẫn là nên biểu lộ rõ ràng thái độ chân thật thì hơn, ta đối với Mộ Lưu Yên là nghiêm túc, cho nên không phải là tình nhân mà là người yêu, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ cái, nhưng ý nghĩa lại cách xa vạn dặm. 

Khuôn mặt của Dư Thanh đang cẩn thận đánh giá một vòng trên người Lâm Sanh, gật gật đầu. "Không tồi, lần này nàng không chọn lầm người." Đem thực đơn giao cho Lâm Sanh. "Ta thấy trong mắt của ngươi có sự kiên định, không có do dự, ta cũng có thể yên tâm." Hướng về Mộ Lưu Yên, người đang lo lắng nhìn mình cười cười, Dư Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác “nhà có con gái trưởng thành, nữ nhi đến tuổi rốt cuộc cũng lập gia đình." Khuê mật như nàng cũng có thể yên tâm lui thân.

"Thật vậy sao? Xem ra yêu tinh nhà ta khiến ngươi dụng tâm không ít rồi, thật sự có lỗi."

Lâm Sanh cưng chìu nhìn sang phía Mộ Lưu Yên đang nghẹn lên vì tức giận, giờ phút này chỉ cảm thấy nàng vạn phần đáng yêu, ít nhiều đã bớt đi vài phần áp lực tâm lí cùng gánh nặng, nguyên nhân có lẽ là do ở đây nàng chính là người gần gũi nhất với mình, cho nên Mộ yêu tinh hoàn toàn thả lỏng. Trước mặt đều là người một nhà, không cần thiết phải che dấu làm gì. 

"Hừ hừ, Thanh Thanh, ngươi ra sức nói xấu ta đi ~~~" Mộ Lưu Yên cười cười hướng ánh mắt trên người Dư Thanh đánh tới, không quên chọc lét trên người nàng, Mộ Lưu Yên liền cười run rẩy không ngừng. "Dừng tay, mau dừng tay, ta không nói không được sao? Ngươi không sợ hình tượng đều bị hủy ? Lão công ngươi cũng đang ở một bên nhìn kìa!"

Nói chưa dứt lời, Mộ Lưu Yên mới nhớ tới còn có một Lâm Sanh đang ngồi đây.

"Khụ khụ, các ngươi cứ tiếp tục, ta gọi món ăn." Lâm Sanh đưa tay đặt trên bàn gỗ, nghiêm túc ôm lấy thực đơn, còn không quên để lại một câu, "Ta cái gì cũng không có nhìn thấy."

Chỉ cần yêu tinh nhà mình vui vẻ, Lâm Đầu gỗ vẫn là giả vờ như mắt bị mù. Mộ yêu tinh tính cách chân thật như thế này, nàng làm sao có thể không thích được!

Dư Thanh, không thể không nói một câu với ngươi. Cám ơn ngươi, vì đã chiếu cố Mộ yêu tinh lâu như vậy. Bất quá, từ nay về sau, nhiệm vụ này cứ giao cho ta. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng.

Hai người cãi nhau, ăn một cái lẩu bình thường cũng thấy thật vui vẻ.

Mộ Lưu Yên ngồi bên cạnh Lâm Sanh, ngồi đối diện Dư Thanh, xem hai người nghiễm nhiên trở thành giống như một cặp kết bạn nhiều năm, trong lòng cũng rất vui vẻ, đương nhiên còn có một chút dấm chua, Đầu gỗ này, sao chưa bao giờ thấy tán gẫu với ta như vậy? 

Một bữa cơm cùng bầu không khí vui vẻ đã dùng xong, ba người vừa mới đi tới cánh cửa nhà hàng, di dộng trong túi Lâm Sanh liền reo lên. 

"Uy, ngoại công? Chuyện gì?" Lâm Sanh ra ý bảo Mộ Lưu Yên cùng Dư Thanh chờ một lát, sau đó quay đầu nói chuyện điện thoại với ông ngoại. "Sarah phải tới nơi này học đại học sao? Ngô, là sang năm sao? Như vậy chỉ còn có nửa năm nữa, ta đã biết, nếu nàng tới, ta sẽ chiếu cố nàng. Ân, cứ như vậy, tạm biệt."

Lâm Sanh ở một bên gọi điện thoại, Mộ Lưu Yên lại lôi kéo Dư Thanh nghe lén, nói về chuyện của Sarah, tiểu di của Lâm Sanh, trên danh nghĩa cũng là tiểu di của mình, thật sự là đủ loại bi thương. 

Dư Thanh buồn cười nghe Mộ Lưu Yên báo oán, sau đó mở miệng chậm rãi, "Chậc chậc, xem ra tình địch của ngươi sang năm sẽ đến đây. Mộ Lưu Yên, cố gắng đi!" Vỗ vỗ bả vai Mộ tổng tài, Dư Thanh nghiêng đầu nín cười.

Lâm Sanh nói chuyện âm thanh không lớn, nhưng đứng ở kế bên nàng nên hai người đã nghe thấy, cho nên Dư Thanh cũng biết tiểu di của Lâm Sanh muốn tới đây. Theo Mộ Lưu Yên nói, tiểu di Lâm Sanh đối với Lâm Sanh dường như không phải tình cảm giữa người thân trong gia đình, mà là một dạng tình cảm khác. 

Nói lầm bầm, vì yêu mà chiến đi, đứa nhỏ!

"Yêu tinh, chúng ta đi thôi." Lâm Sanh cúp điện thoại liền nhìn thấy Mộ Lưu Yên vẻ mặt oán niệm nhìn mình, "Làm sao vậy?"

"Sarah phải tới đây?"

"Ân, sang năm. Hình như nàng phải ghi danh ở đại học XX, với thành tích của nàng thì chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên ngoại công muốn ta chiếu cố nàng." Lâm Sanh cau mày, "Nhưng lại phải để nàng ở cùng." Nghĩ tới tự nhiên có một cái tiểu di phải dọn vào ở cùng, trong lòng nàng cũng có chút không thoải mái, như vậy không phải là phá hỏng thế giới của hai người chúng ta sao? Nhưng là nếu để Sarah ở một mình thì nàng cũng lo lắng, lỡ xảy ra chuyện gì, ngoại công còn không giết nàng a?

Mộ Lưu Yên vừa nghe liền nhảy dựng lên, đây không phải là đem tình địch nghênh tiến vào sao? Cảm giác gặp nguy cơ nên nàng tuyệt đối bất an. 

Sarah tuy rằng bây giờ còn là một đứa trẻ, nhưng vì là nữ sinh nên sẽ trưởng thành rất nhanh, hơn nữa dung mạo không hề tầm thường, mỗi ngày cùng nàng ở chung một chỗ, về phần Lâm Sanh thì nàng yên tâm, nhưng nàng lo lắng về phần Sarah. 

Không được, tuyệt đối không được!

"A, đúng rồi, Thanh Thanh, nhà ngươi không phải ở gần đại học XX sao?" Mộ Lưu Yên một phen lôi kéo Dư Thanh, hai mắt lóe sáng như con sói nguy hiểm, "Sang năm ta tính toán cùng Đầu gỗ đi hưởng tuần trăng mật, có lẽ sẽ không có thời gian, ngươi sẽ giúp ta phải không?"

Ngạch, ngươi đã nói cùng ta đi tuần trăng mật khi nào? Lâm Sanh mặc dù có nghi vấn, nhưng cũng không có mở miệng, bất quá, hàm ý của Mộ yêu tinh nàng xem như hiểu được.

"Mộ Lưu Yên, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy?" Dư Thanh bỏ tay của Mộ tổng tài ra khỏi người, "Nàng là tiểu di của ngươi, đâu phải là tiểu di của ta, ta có rất nhiều việc phải làm a." 

"Thanh Thanh, người ta chính là muốn cùng ngươi thương lượng. Nếu tiểu di đến trong thời gian ta cùng Đầu gỗ đi tuần trăng mật, như vậy nàng phải làm phiền đến ngươi a!" Mộ Lưu Yên trịnh trọng nói, "Ngươi cũng biết, lần này ta là nghiêm túc. Người ta vốn là tính toán sang năm cùng Đầu gỗ đi Hà Lan, ngươi biết mà ——" nhẹ nhàng nói bên tai Dư Thanh, "Thanh Thanh, ngươi cũng hy vọng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?"

Dư Thanh chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, không thể thốt nên lời, miệng cứng ngắc, bất đắc dĩ gật gật đầu.

"Thanh Thanh, ta biết ngươi là tốt nhất!!!" Mộ Lưu Yên trong lòng khai nhạc nở hoa, vốn nàng không định gấp như vậy, nhưng vì đó là Sarah, nên nàng liền cấp bách. "Thanh Thanh, ta cho ngươi biết nha, tiểu di của Lâm Sanh chính là một tiểu mỹ nữ, hoàn toàn không phải là loại trẻ con chỉ đẹp đẽ, tinh tế không đâu. Ta biết ngươi sẽ thích điều này nhất, ngươi thấy ta tốt không? Thanh Thanh, ta đem tiểu di của Đầu gỗ giao cho ngươi!"

Dư Thanh nghe xong không nén được tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ tổng tài, "Ngươi biết ta không phải là Les."

"Nhưng ta cũng phát hiện ngươi không có tìm nam nhân!" Mộ Lưu Yên cười hắc hắc.

"Ta chính là biết mỗi lần đi dạo phố, hai mắt ngươi luôn nhìn những nữ sinh trung học nha." 

Dư Thanh đỏ mặt, quay đầu một cách mất tự nhiên. "Lâm Sanh, ngươi hảo hảo đi cùng lão bà ngươi, ta còn có việc phải đi trước." Không nhìn tới Mộ Lưu Yên trên mặt đang cười rộn, Dư Thanh giống như chạy trốn liền ly khai. Việc này cũng không thể trách nàng, ánh mắt nàng không thể điều khiển được, nàng có biện pháp nào sao?

Dư Thanh chưa từng nói qua nàng luyến ái, cũng không có bạn trai, tuy rằng Mộ Lưu Yên ở bên cạnh nhưng nàng cũng không tiến vào cái vòng luẩn quẩn của les, nàng giữ mình trong sạch, sống theo quy củ.

Chính là chỉ có Mộ Lưu Yên biết, Dư Thanh không nói chuyện yêu đương là bởi vì không có thích qua ai, mà mỗi lần đi dạo phố ánh mắt nàng luôn đặt ở trên người của các nữ học sinh, bởi vậy suy đoán, Dư Thanh có khẩu vị tương đối nặng, hẳn là nàng thích những cô gái trẻ tuổi. 

Đương nhiên, có lẽ không phải là thích, mà là một loại yêu thích trong sáng. Nhưng là đến cuối cùng, có mấy ai biết được?

Mộ yêu tinh mặc kệ Dư Thanh cùng Sarah ở chung như thế nào, chỉ cần có thể đem tình địch này tống đi, nàng liền an lòng. 

Bất quá, tương đối mà nói, vẫn là hy vọng Dư Thanh có thể cùng Sarah dây dưa cùng một chỗ, như vậy, tiểu di đáng giận này sẽ không có quấn quít lấy Đầu gỗ nhà mình nữa.

Bán đứng khuê mật, đôi khi có thể xem là một cách để giải quyết vấn đề. Lâm Sanh đối với Mộ yêu tinh kia thật sự là cưng chiều từ trong xương cốt, ôm vòng eo mềm mại, vô cùng thân thiết cắn nhẹ môi nàng một hơi. "Ngươi a, như vậy có hay không xấu tính a? Nói như thế nào thì Sarah đều là tiểu di của ta."

"Ngươi cảm thấy Thanh Thanh là người xấu sao?"

"Ngạch, không phải."

"Như vậy, ta là người xấu sao?"

"Ngạch, đương nhiên cũng không phải."

"Vậy thì sao lại không được, ta chỉ là kính nhờ Thanh Thanh chiếu cố tiểu di vài ngày mà thôi, hẳn là không có vấn đề đúng không?" Giật lông mi, tay đặt ở bên hông Lâm Sanh, tựa như chỉ cần nàng nói một câu sai ý, Mộ yêu tinh liền nhéo một cái.

Lâm Sanh nhìn lên trời, cảm thấy tương lai của mình sẽ có nhiều rắc rối, cũng không biết vì sao lại có cảm giác như thế. 

"Được rồi, bất quá ngươi muốn khi nào thì đi tuần trăng mật?"

"Hiện tại chỉ nói như vậy, như thế nào, không được?"

" Được được được, ngươi nói cái gì đều được."

Lâm Sanh nhấc tay đầu hàng , cho tới bây giờ vẫn không phát giác, Mộ yêu tinh cũng có lúc ngây thơ như vậy.

"Thật sự ta nói cái gì đều được?"

"Đều được."

"Vậy tối hôm nay, chúng ta tắm chung đi!"

Mộ yêu tinh hai mắt lóe sáng nguy hiểm như sói, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn Lâm Đầu gỗ.

". . ." Lâm Sanh chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, liền nhìn về phía khác. "Buồng tắm lớn của nhà chúng ta hình như bị hỏng."

Ta thấy không phải buồng tắm lớn bị hỏng, mà là đầu óc của ngươi bị hỏng thì đúng hơn! ! ! Mộ Lưu Yên oán hận cắn một phát trên mặt Lâm Sanh. 

Đầu gỗ, ta đã nói như vậy, ngươi như thế nào còn ngốc như vậy?

Thật muốn một hơi cắn chết ngươi!

Mộ yêu tinh oán niệm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần đây hai ngày này có điều,so sánh vội, ai, vốn đang hưng trí bừng bừng muốn biết đào bảo, cuối cùng phát hiện, nguyên lai chúng ta cũng không phải này khối liêu.

Ánh mắt không được a ~~~ các loại bi thúc giục, không nói. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro