Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bởi vì,... tớ-thích-cậu!
Cô lấy hết sức mới có thể nói thành lời đồng thời nhìn thẳng vào mắt Song Tử.
Song Tử! Tớ thích cậu!
Phụ họa theo cô chỉ có tiếng lá xào xạc do gió thổi qua.
" Tôi biết!"_ cậu đáp, giọng nhã nhặn, biểu cảm giống như cô đang nói với cậu một chuyện rất hiển nhiên.
" Cậu, biết sao?"_ Thiên Bình nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản kia, lắp ba lắp bắp:" Cậu biết từ khi nào?"
" Cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào, tôi biết từ khi đó."
" Ờ..." Hóa ra cậu đã sớm biết cả rồi.
" Sau đó thì sao?"_ Song Tử tiếp tục hỏi.
" Sau đó cái gì?"_ chẳng ngờ Song Tử lại hỏi như vậy, cô ngẩn người.
" Cậu thích tôi, sau đó thì sao?"_ cậu hỏi.
" Vậy, cậu...cậu...cậu có thích tớ không?"
" Sau đó thì sao?"_ Song Tử vẫn không trả lời, tiếp tục hỏi.
" Nếu như, cậu... cậu... cậu cũng thích tớ, vậy chúng ta làm... làm bạn trai bạn gái..."_ Thiên Bình nói ra những lời này, mặt đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai.
" Sau đó thì sao?"_ cậu vẫn hỏi.
" Làm bạn trai bạn gái, sau đó... sau đó... cùng học lên cấp ba..." Cô đang nói gì vậy! Cô cùng Song Tử vào học trường nam sinh sao? Chẳng lẽ đi chuyển giới?
Song Tử dường như không để ý điều đó, tiếp tục hỏi:" Sau đó thì sao?"
" Học... học xong cấp ba... sau đó... sau đó... cùng học đại học..." Bí đến cùng cực , cô mới chợt nhận ra cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi quan trọng nhất.
" Song Tử, rốt cuộc cậu có thích tớ không?"
Song Tử im lặng rất lâu, môi khép chặt, đôi mắt nhìn cô vừa sâu vừa đen láy.
Trái tim cô dần nặng trĩu, sắp chìm nghỉm vào ánh mắt tĩnh lặng thâm trầm tựa hồ nước của cậu. Sau đó, cậu mới nói:
" Giám thị đến kìa!"
Dứt lời, liền quay lưng bỏ chạy.
Bỗng chốc ý thức của Thiên Bình như bị bốc hơi, chẳng tài nào suy nghĩ được điều gì, mãi lâu sau, đến khi giám thị tới gần, gọi liền mấy câu: " Em kia! Em kia! Em làm gì ở đây?" cô mới sực tỉnh.
Hóa ra, cô đã bị Song Tử chơi xỏ.
Bình thường cô luôn là đứa chơi khăm cậu, giờ đây sau khi bị ép thừa nhận mình thích cậu, cô liền như mấy đứa mê trai vẫn hay lẽo đẽo sau mông cậu. Song Tử liên tục hỏi cô" Sau đó thì sao?", nhưng cậu muốn học ở trường cấp ba số một  trường đại học số một, thậm chí đi du học nước ngoài... Mỗi bước đều là những " sau đó" cô chẳng thể nào vượt qua nổi, phía sau của " sau đó" là chẳng còn " sau đó" nữa!
Song Tử có lẽ đang cười nhạo cô ngu ngốc. Cậu còn biết cô đã thích cậu từ lâu. Cũng có nghĩa, mấy trò hề, mánh khóe vặt vãnh cô dùng để thu hút sự chú ý, sớm đã bị cậu nhìn thấu!
Với cô, chuyện thích Song Tử vẫn luôn là bí mật, cô chưa từng kể với ai, hóa ra chẳng qua chỉ lừa người dối mình, phí hoài bao công sức, còn cậu ngồi xem hết vở kịch hay, rồi thầm cười nhạo cô hàng nghìn hàng vạn lần.
Liệu có phải nếu không nói ra, cô vẫn có thể tiếp tục thầm thích cậu?
Xét cho cùng, thầm thích một người đau khổ hơn? Hay bị người mình thích từ chối đau khổ hơn?
Đổ mưa rồi.
Trận mưa rào giữa trưa hè, vừa vội vã vừa chóng vánh, ngay cả mặt trời còn chưa kịp chạy trốn.
Ngày thi lên cấp ba, Song Tử không xuất hiện.
Ngày niêm yết kết quả thi, tên cậu cũng không xuất hiện trên bảng tên của bất kì trường cấp ba nào. Song Tử đi rồi, không một lời từ biệt, giống như một câu chuyện viết gần đến hồi kết bỗng dưng gác bút, chỉ để lại cho cô một dấu hỏi, cùng một tràng những dấu ba chấm ba chấm kéo dài vô tận...
Nhiều năm sau, cô mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn.
Nó mang tên" tiếc nuối".

Thiên Bình không khóc.
Xạo đấy.
Ngày cô biết tin Song Tử ra nước ngoài, vừa khéo đúng ngày công bố kết quả thi lên cấp ba, cô không ăn không uống, nhốt mình trong phòng, khóc lóc ròng rã đúng ba ngày. Đến mức bố mẹ đứng ngoài cửa phòng thì thầm bàn tán: " Thi được từng này đều trong dự tính rồi, có ai trách nó đâu..."
Nghe thấy vậy cô càng khóc to hơn.
" Áp lực học hành lớn thế, gửi nó đi học cao đẳng nghề hệ 5 năm cho xong..."
" Thời sự đưa tin có thí sinh nhảy lầu đấy, hay mình khóa cửa lên sân thượng vào?"
Cuối cùng, Bảo Bình- anh trai cô đi ngang qua cửa phòng cô, thản nhiên buông một câu ẩn ý lồ lộ:" Chỉ vì một cái cây, từ bỏ cả cánh rừng, hà tất!"
Giọng anh không lớn, ngăn cách bởi cánh cửa mỏng manh, len lỏi vào còn có mùi gà viên chiên lay động lòng người, cô mở cửa đánh " rầm", nhanh nhẹn lấy luôn túi gà chiên to nhất trong tay anh, mắt sưng húp giọng khản đặc hỏi: " Đồ uống ở đâu? Em muốn uống thật lạnh!"
" Ngăn thứ hai tủ lạnh, có nước ép, nước có ga, còn cả trà và coca, rất nhiều lựa chọn, tự đi lựa đi, kiểu gì cũng có thứ mày thích."_ anh ung dung nói.
Song Tử! Cậu là cái thứ khỉ gì? Chẳng qua chỉ hơi đẹp trai một chút, học hơi giỏi một chút, vì một cọng cỏ khô như cậu mà từ bỏ cả cánh rừng, cô bị lỗ lớn rồi! Bảo Bình nói đúng! Trong cánh rừng bất tận kia có bao nhiêu lựa chọn, bà đây không tin không chọn được một cây thông lấp lánh ánh vàng!

Thiên Bình thi đỗ trường cấp ba công lập xếp hạng trung bình gần nhà nhất. Ở đây nam nữ học chung trường nhưng không chung lớp, hai tòa giảng đường ngăn cách bởi một sảnh chung, nam sinh một tòa, nữ sinh một tòa.
Ai nấy đều đi con đường riêng.
Lý Song Ngư, vì chuyện luân chuyển công tác của bố, thi đỗ trường cấp ba nữ sinh nhưng không nhập học mà theo gia đình ra nước ngoài học tập, nghe nói là sang Anh.
Giang Xử Nữ, thi trái tuyến, sau khi thi đỗ phải ở kí túc xá của trường suốt ba năm. Cô rất ngưỡng mộ Xử Nữ có thể xa nhà tự lập, nhưng Xử Nữ lại nói sống ở đó chẳng khác gì sống trong am ni cô.
Còn Thiên Yết, điểm thi cao bất ngờ, tên chuyên đội sổ còn có thể thi đỗ vào trường cấp ba nam sinh, nhưng lại đăng kí học cùng trường với cô, cô hỏi cậu tại sao cam lòng hạ mình nơi miếu nhỏ, vị thiếu gia lập tức trả lời: " Một là vì gái, hai vì không muốn bắt xe!"
Vì gái, bảo cậu sống nơi không có gái ba năm, chẳng khác gì bắt cậu ăn chay ba năm, đừng có mơ. Điều thứ hai căn bản là do lười, đồng nghĩa với việc việc mỗi sáng có thể ngủ thêm chút nữa, sau khi tan học có thể về nhà ăn cơm sớm hơn chút! Những học sinh hạ cố vào trường như cậu ắt được lấy lễ báo đáp, Thiêm Yết vào lớp chuyên toán, lớp duy nhất nam nữ học chung trong trường.

Cô ngồi trong phòng học mới, vị trí mới, nhìn quanh quất, ngó nghiêng một hồi, nỗi hụt hẫng chợt dâng trào, miệng cắn bút như kẻ mất hồn.
" Hi! Vương Nguyệt Thiên Bình!"_ một giọng nói dịu dàng kéo cô quay trở về hiện thực. Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ra là cô bạn ngồi bàn dưới, khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn, đôi mắt sáng tròn xoe, tràn ngập vẻ vui tươi đang nhìn cô.
Thiên Bình vừa ngại ngùng gật đầu chào, vừa lục lọi trong mớ ký ức có hạn của mình những người đã học cùng cô từ nhỏ đến lớn, ba phút sau, ký ức dần cạn kiệt, cô đành hỏi:" Cho hỏi... trước đây bọn mình có quen nhau không?"
" Không quen."_ cô ấy mỉm cười nói:" Nhưng tớ nhận ra cậu, tháng Năm vừa rồi tham gia cuộc thi ký họa nhà máy đường, cậu mượn hộp màu của tớ."
Hình như có chuyện đó!
Tên Thiên Yết chết dẫm kia dùng hết sạch màu bột đen của cô, hại cô phải đi mượn của người khác.
" Hì hì! Trí nhớ cậu tốt thật đấy."_ cô xấu hổ gãi đầu.
" Cũng bình thường thôi! Bức tranh của cậu khiến tớ vô cùng ấn tượng, nên mới nhớ tên cậu. Hôm đó, cậu đã vẽ một đống đổ nát, đúng không? Đi cùng cậu còn có một cậu bạn cùng trường trông rất đáng yêu."_ chưa nói hết câu, cô ấy đã phá lên cười.
" Ha ha ha! Nó vẽ một con đường chứ..."_ cô cũng bật cười.
" Hai người đúng là ' cặp bảo bối'!"_ cô ấy nói.
" Tớ với nó không phải 'cặp' đâu!"_ cô vội vàng đính chính.
" Tớ tên là Hà Ma Kết, rất vui được làm quen với cậu."
---------------------------------------------

Au đền bù xong rồi nhaa, tại mấy chap trước hơi ngắn :33
Cảm ơn các cậu đã ủng hộ nhé:>>

-------------------------------------
06/07/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro