3gagagagga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Nu cơm nu cơm

Kết quả bàn bạc là, hai cái máy ảnh phải nộp lại hết.

Chiếc cũ trả lại cho công ty, chiếc mới sếp thu dưới danh nghĩa cá nhân. Trước cửa văn phòng của sếp, ta đẫm lệ, ta phải mở miệng đòi Nhậm Hàn máy ảnh như thế nào bây giờ? Nghĩ đến câu nói bình tĩnh lúc trước của Nhậm Hàn “Nếu là quà cưới, chắc là tôi cũng có một nửa chứ?”, ta liền kìm lòng không đậu co rúm lại.

Không biết vừa nghe ta đề xuất, Nhậm Hàn sẽ nói: “Được, nhưng mà cô muốn lấy máy ảnh đi, nhất định phải đưa lại một nửa của tôi, cho nên, cô nợ tôi thêm tám ngàn.” hay không nữa.

Ta bị cái giả thuyết này làm sợ tới mức mồ hôi lạnh nhỏ giọt, ngồi hoảng hốt trước máy tính. Bởi vì hôm nay ban biên tập xác định tăng ca suốt đêm, cho nên hiếm có là ta đi từ văn phòng của sếp ra mà cũng không có ai nhiều chuyện hỏi ta xem có việc gì, một gian phòng to nhưvật chỉ nghe thấy tiếng chị Tiếu Phù gọi điện giục đòi bản thảo cùng với tiếng gõ bàn phím.

Lòng ta càng bất an hơn.

Do dự tới do dự lui, ta liền thử nhắn tin cho Nhậm Hàn.

[Bạch Ngưng Ban biên tập] (Mặt cười đáng yêu) Phó tng Nhm, anh ri không?

Tin nhắn gửi đi thật lâu vẫn không có hồi âm, ta đoán trước khi tạp chí đi in, chắc phòng phóng viên công việc cũng đang rối tinh rối mù, đành kiềm chế cảm xúc bắt đầu sửa sang lại trang báo trên tay. Chạng vạng 6:30, các phòng khác của công ty đều lục tục ra về, bởi vì trong nhà có cục nợ nhỏ Ultraman đang chờ ta về cho ăn, cho nên trong tình hình chung, chỉ cần công ty cho phép, sẽ mang việc về nhà tiếp tục tăng ca.

Ta rút USB ra coppy tài liệu, đang chuẩn bị logout, QQ Messenger đột nhiên nhảy ra.

[Nhậm Hàn Phòng phóng viên] Tan ca cùng nhau về.

Ta mở to hai mắt, nhìn đi nhìn lại ba lần mới xác nhận tin nhắn này không phải đám người Xán Xán, chị Tiếu Phù, hoặc là Tiểu Trịnh, Tiểu Chí gửi, chính xác không nhầm, đối phương là Phó tổng giám đốc Nhậm Hàn.

Tan ca, cùng nhau về?

Lời này xem thế nào cũng có chút, ặc, hình như hơi hơi mờ ám thì phải? Ta nhìn xung quanh, thừa dịp không có ai thấy tin nhắn liền lập tức rút nguồn máy tính, chạy thẳng xuống trước cửa tòa nhà, dám chắc không thấy người quen mới gửi tin nhắn đi.

“Tôi đang ở đối diện tòa nhà thương mại.”

Gửi tin nhắn đi, ta lạnh gáy phát hiện, xem ra tin nhắn này của ta so với cái vừa rồi của Nhậm Hàn càng ái muội gấp trăm lần. Càng điên cuồng hơn là, không ngờ có tin nhắn trả lời.

“Cô sợ cái gì? Quan hệ của chúng ta không phải đã sớm công khai rồi sao?”

……….

Mặt ta đỏ hồng xấu hổ, sờ sờ lấy cái điện thoại di động. Quả nhiên đo cao mt thước ma cao mt trượng mà!

Da mặt tên này, không phải là dày, mà là rất dày.

Lần này tốc độ Phó tổng giám đốc Nhậm cực nhanh, không đến 10 phút, một chiếc xe thể thao lộng lẫy dừng trước mặt ta, ta bước lên xe, nhìn thấy Nhậm Hàn đang nhàn nhã lái xe, cuối cùng cũng không nhịn được, run run hỏi: “Phó tổng Nhậm, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Nhậm Hàn liếc mắt một cái rồi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng xem xét ta, giễu cợt nói: “Không phải lúc nãy vừa có người quan tâm vết thương của tôi hay sao?”

Ta chớp mắt, thế thì sao? Thế nên Nhậm Hàn cảm thấy, nếu quan tâm, nói miệng vô dụng, lôi ta đến hiệu thuốc mua một đống melatonin, sau đó rất có phong độ ngoái đầu lại cười nói: “Bạch Ngưng, trả tiền đi! Quan tâm như thế mới là thực tế.”

Nhưng mà rõ ràng, sức tưởng tượng của ta còn không theo kịp Nhậm Hàn. Xe cuối cùng cũng dừng, không phải tiệm cơm, không phải hiệu thuốc, lại càng không phải bệnh viện, mà là chợ.

Nhậm Hàn phanh lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Xuống đi.”

“Hả?” Ta ngu ngơ, “Xuống làm gì?” Vì đúng giờ tan tầm, chợ đông nghịt các bà các cô mua đồ ăn cùng với các ông chú bà bác ông chủ gào giá chào hàng liên tục. Nhìn lại bên này, Nhậm Hàn lái ô tô mặc đồ âu, nhìn thế nào cũng không thích hợp ở chỗ này.

Ta cười, “Không phải Phó tổng Nhậm xuống mua thức ăn đấy chứ?”

Nghe vậy, Nhậm Hàn cười lạnh lùng, “Đến chợ không mua thức ăn chả lẽ đến ăn cơm?”

Ta bị hắn hỏi lại mà nghẹn, trong phút chốc không nói được câu nào, “Mua, mua thức ăn?”

Nhậm Hàn ôm tay lái cười đến vô cùng đen tối, “Không phải cô nói chăm sóc tôi à? Tôi muốn ăn đồ ăn tự tay cô nấu, tận tình cảm nhận sự quan tâm của cô.” Dừng một chút, Nhậm Hàn điềm tĩnh nói, “Đương nhiên, trừ những thứ liên quan đến trứng.”

Thoáng chốc, ta bay bay trong gió.

Không phải chứ? Ta không biết nấu cơm, ngươi không phải là đang làm khó ta sao?

Ta cười lấy lòng, “Phó tổng Nhậm, đi qua hai ngã rẽ trước mặt kia tôi biết có một nhà bán gà bách vị, bọn họ nấu ngon lắm.”

“Không cần!” Nói chưa xong, Nhậm Băng Sơn đã ngắt lời ta, gằn từng chữ, “Tôi muốn ăn đồ ăn cô nấu.”

Ta câm nín, lại lôi Ultraman ra là tấm chắn, “Phó tổng Nhậm, anh cũng biết tôi về muộn Ultraman sẽ bị đói, đáng thương lắm.”

“Không sao, tôi đã gọi điện thoại cho Vương Mẫu dưới lầu rồi, bác ấy đồng ý trông Ultraman giúp chúng ta.”

“…” Từ bao giờ, quan hệ của Nhậm Hàn với Vương mẫu dưới lầu lại tốt như vậy, ngay cả số điện thoại cũng có?

“Phó tổng Nhậm anh đừng đùa.”

Nhậm Hàn nhìn ta, ánh mắt thâm thúy, “Ai nói đùa với cô? Lần đầu đến nhà cô, tôi có đến nhà Vương mẫu hỏi thăm tình hình của cô một chút.” Dứt lời, Nhậm Hàn đột nhiên tươi cười, thoải mái nhẹ nhàng nói, “À, đúng rồi, cũng là lần đó, Vương mẫu nói cho tôi biết hôm đó là Ultraman đuổi cắn gã du côn, giúp cô bảo vệ máy ảnh của công ty.”

Ta đứng hình hai giây, Nhậm Hàn được lắm!

Hóa ra, ngươi đã sớm biết ta chuyện vụng trộm chiếm đoạt máy ảnh của tòa soạn, thế mà lại còn diễn trò kéo ta đi mua máy ảnh bồi thường, đúng là, được lắm! Được lắm!

19: 00 PM

Một tay cầm muôi, một tay bưng gói thịt tẩm bột, sợ hãi nhìn Nhậm Hàn khoanh tay trước ngực chăm chú xem kịch vui, lạnh run.

Nhậm Hàn chỉ tay, “Không thả xuống đi à, Mỡ sôi hết rồi kìa.”

Ta hai đùi run run, biết rõ Nhậm Băng Sơn giở trò với ta, ta lại không dám phản kháng, “Phó tổng Nhậm, tôi không biết rán thật mà, với lại mỡ nóng thế này bắn lên người rát lắm, anh tha cho tôi đi ———-”

“Cô sợ cái gì? Không phải tôi đang dạy cô làm đây à?”

Ta im lặng, khóc ra nước mắt.

Đúng thế, ông anh thật sự rất nghiêm túc, rất cẩn thận theo dõi chỉ đạo ta, chỉ là, ngươi chỉ khoanh tay đứng nhìn, rồi động mồm động mép, bỏ muối, lăn bột, hoàn toàn không để ý ta vì thái thịt mà đe dọa sinh mệnh của ngón tay. Càng không còn gì để nói là, lý do của ngươi cho việc này lại là: Bị thương không nấu cơm được, lại không muốn ăn fastfood.

Thế này không phải là đang trêu tức ta sao?! Nhìn ngươi mặt mũi hồng hào, giống người bị thương chỗ nào? Đã thế, muốn ăn đồ ăn nhà nấu, thuê người giúp việc có phải tốt hơn không?

Ta nước mắt dàn dụa, quẹt miệng cầu xin tha thứ, “Phó tổng Nhậm”

“Làm nhanh lên! Trước tám giờ mà còn chưa xong cơm, tôi sẽ mang GV của cô phát cho cả tòa soạn cùng thưởng thức!”

“…” Uy hiếp trắng trợn, ta nhắm mắt thả miếng thịt vào trong chảo, thoáng chốc, chảo mỡ nổ xèo xèo. Tâm hồn nhỏ bé của ta cũng bị giày vò theo miếng thịt, tại sao, ta lại xui xẻo mà đụng phải Nhậm Hàn cơ chứ???

Ăn cơm xong, Nhậm Hàn thản nhiên lau miệng, ra ghế ngồi xem tivi. Ta một bên rửa bát, một bên do dự, nếu đến cũng đã đến đây rồi, ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, dứt khoát đòi lại máy ảnh trong tay Nhậm Hàn, nhưng kết quả, không như ta lường trước.

Rửa bát xong, ta lắc lắc mông gọt táo cho Nhậm Hàn, nhìn tâm trạng hắn có chút vui vẻ mới trơ mặt nói: “Phó tổng Nhậm, lần trước tôi đãng trí, để quên một thứở nhà anh.”

Nhậm Hàn nhướng mày, “Ah, muốn lấy lại máy ảnh à?”

Ta có chút hy vọng, mắt lóe sáng gật nhiệt tình, đang chuẩn bị chạy đến ôm đùi, chợt thấy Nhậm Hàn nói: “Tôi nhờ bạn treo lên Taobao bán rồi.”

Sét đánh trời quang!

Ta hóa đá tại chỗ.

“Ha ha, Phó tổng Nhậm đừng nói đùa nha, sếp đã biết chuyện này, tôi đồng ý trả lại cho em gái anh ấy rồi.”

Nhậm Hàn thản nhiên tiếp tục bấm điều khiển tivi, “Tôi lừa cô làm gì? Không tin cô cứ tìm đi, tìm được tôi cho cô hai cái nữa.”

“……” Ta cứng người, không nói lên lời. Ngay từ đầu Nhậm Hàn đã biết ta lấy máy chụp ảnh làm của riêng, lại còn kéo ta đi mua cái khác, không có ý vạch trần ta. Nếu ta đoán không nhầm, chắc chắn lần này hắn! Cố! Ý!!

Tuy trong lòng ta lửa giận hừng hực, nhưng ở dưới hiên nhà người khác, ta không thể không cúi đầu cười làm lành, “Phó tổng Nhậm, tôi biết lần trước viết tiểu thuyết mắng anh là tôi sai, nhưng mà anh đừng đùa giỡn tôi, trảmáy ảnh cho tôi được không?”

Nghe vậy, Nhậm Hàn ý vị không rõ nhìn chằm chằm ta, cười cười đi về phòng. Thấy thế, rút cục tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống, xem ra Nhậm Hàn vẫn còn có đạo lý. Ta biết, hắn là một đại quái thúc, sẽ không chấp nhặt với ta.

Ta bên này một mặt tự an ủi, một mặt thành tâm trông chờ Nhậm Hàn lấy máy ảnh trong phòng ngủ ra. Nhưng khi ta nhìn thấy thứ trong tay hắn, ta sợ đến ngây người.

Nhậm Hàn cầm một bó Nhân Dân Tệ để lên bàn, bắt chéo chân vẻ mặt trách cứ, “Tôi biết cô thiếu tiền, lừa gạt máy ảnh chắc chắn là muốn bán kiếm tiền, cho nên tôi muốn làm việc tốt, giúp cô đem lên Taobao chuyển thành tiền mặt. Đương nhiên, làm vị hôn phu của cô nên tôi đã lấy một phần của tôi ra rồi.”

Nhậm Hàn cố ý nhần mạnh mấy chữ “Vị hôn phu”, khiến ta nổi da gà nhảy dựng lên. Sờ sờ cánh tay, ta bất đắc dĩ nói: “Chỗ này còn bao nhiêu?”

“Bảy ngàn”

Ta câm nín, tính toán trong lòng sụp đổầm ầm.

Nói cách khác, nếu muốn gom đủ tiền mua máy ảnh trả lại cho sếp, vẫn thiếu bảy ngàn, nói cách khác, ta lại phải nợ thêm bảy ngàn nữa rồi ?!

Như thế này, thật là không thể sống nổi.

Ta không thể nhịn được nữa, xiết chặt tay căm tức nhìn Nhậm Hàn. Chưa kịp mở mồm, Nhậm Hàn lại trách móc nói: “Nếu cô đã hỏi xong, đến lượt tôi chứ?”

Nhậm Hàn chống cằm, “Mấy ngày nay tôi đọc kỹ tiểu thuyết trên mạng của cô, nguyên tác có rất nhiều chỗ tôi không ưng lắm. Ví dụ… Rõ ràng Tử Nho càng phù hợp với khí chất của nữ vương thụ hơn, tôi thì bụng dạ xấu xa đen tối lạnh lùng, càng phù hợp để làm công. Còn nữa, tuy là tôi biết nấu ăn, nhưng mỗi lần đến nhà Tử Nho toàn là anh ta vào bếp nấu nướng, tôi cũng không giúp anh ta giặt quần áo làm việc nhà. A a, cái cảnh tôi quỳ xuống trước mặt cha mẹ Tử Nho, có phải cũng nên sửa một chút hay không? Cha mẹ anh ta đã mất lâu rồi, hay là đổi thành anh ta ăn năn, quỳ xuống cầu xin cha mẹ tôi tha thứ?”

Ta giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới, Nhậm Hàn không ngờ lại đi đọc bản tiểu thuyết kia, ta làm sao chịu đựng nổi đây?

“Ý của Phó tổng Nhậm là?”

Nghe xong lời này, Nhậm Hàn cười đến run rẩy hết cả người, vỗ vỗ bả vai ta nói: “Đêm nay không cần về, nhà tôi dù sao cũng dư một cái máy tính, bây giờ cô ngồi edit đi, đến khi nào tôi vừa lòng thì thôi.”

“…” Đổi Nhậm Hàn thành ngạo kiều công lạnh lùng, sếp biến thành nữ vương thụ? Đây không phải là phủ định hoàn toàn nguyên tác của ta, tương đương với việc viết lại cả bộ tiểu thuyết? Suy nghĩ một lúc, một tia sáng chợt lóe, đột nhiên ta nhớ tới vấn đề còn nghiêm trọng hơn:

“Phó tổng Nhậm, đêm nay tôi còn phải chạy bản thảo a!”

“Vậy sao ——” Nhậm Hàn nhún vui, nói tiếp: “Thật ra, Bạch Ngưng, mấy ngày hôm nay tôi án binh bất động, chính là cố ý muốn đợi đến lúc cô bận nhất, bắt cô edit.” Dứt lời, Nhậm Hàn cười cong đôi mắt đẹp lên, ta hoàn toàn hoá đá.

Thật gian trá.

“Nhậm tổng ———-”

“Nếu sáng mai dậy tôi mà không nhìn thấy bảo tiểu thuyết khiến tôi hài lòng, tôi sẽ chỉ cho Tử Nho lên mạng xem tiểu thuyết của cô.”

“….” Ta cảm thấy, mình đã bị bức tới đường cùng.

Chương 20: Ta mc k

Cá với tay gấu không thể có cả hai, nếu bắt buộc phải chọn, ngươi sẽ chọn thế nào?

Mạnh Tử viết: Tất nhiên là chọn tay gấu, rồi sau đó lấy tay gấu bắt con cá, cứ làm như vậy sẽ được cả hai.

Trước bàn làm việc, ta mơ mơ màng màng màng ngủ gật.

Váy cưới trắng muốt, không khí ấm cúng, Ultraman mặc lễ phục vểnh cao cái đuôi, hai vị phụ huynh cười đến ngoác miệng, tay ôm hoa cưới, hạnh phúc lâng lâng… Ta lau lau nước miếng, ngẩng đầu dậy.

Xán Xán nhìn thấy thương cảm nói: “Hôm qua em ở công ty suốt đêm à, khổ thân thế.”

Ta buồn ngủ mở mắt mông lung nhìn bốn phía xung quanh, ba chữ “Ban biên tập” to đùng trước cửa nhắc nhở ta vừa nãy chỉ là mộng xuân, bèn vuốt cằm nói: “Công việc nhiều quá, không còn cách nào khác.”

Xán Xán nói: “Chị cũng thế. Đến tận bốn giờ sáng mới ngủ, nhưng mà may là làm xong hết rồi, còn em?”

“Em cũng thế, để tất cả lên bàn làm việc của sếp rồi.”

“Vất vả thật, vậy em về nghỉ ngơi một lát đi, chiều lại đến.”

Ra khỏi tòa nhà, ta vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh, chỉ nhớ láng máng tối qua bị Nhậm Hàn áp bức, cả buổi tối lặn ngụp trong nước sôi lửa bỏng, sáng sớm lại chạy vội đến tòa soạn, vừa nộp bài xong một cái đã đổ gục xuống bàn làm việc lăn quay ra ngủ.

Nhớ lại nhân vật nam chính trong mơ, ta nghĩ nửa ngày mà vẫn không nhớ nổi mặt cái người kia, cuối cùng, tới trước cửa trạm xe, ta chợt tỉnh ra. Cái quan trọng không phải là bạch mã vương tử trong mộng, mà là ở chỗ…. Hai vị phụ huynh.

“Có khó khăn, tìm cha mẹ.” Tại sao trong giờ phút khó khăn như thế, ta lại quên được câu này cơ chứ! Thế là, ta gọi taxi, rất khí phách nói với bác tài: “Đường Tử Kinh, khu Tử Uyển.”

Đường Tử Kinh là khu nhà giàu của thành phố mà ai cũng biết, đường đi lát những phiến đá nhỏ, những ngôi nhà nhỏ xếp hàng ngay ngắn theo kiểu Châu Âu, còn có đủ loại đủ kiểu ô tô nổi tiếng tụ họp. Ngập ngừng nhìn mái vòm của căn nhà nhỏ trước mặt một lúc, ta quyết định bấm chuông.

Vì dọc đường đi có ngang qua nhà cũ, ta tiện thể mang Ultraman theo luôn, cho nên, lúc u già mở cửa sau khi nhìn thấy ta, phản ứng đầu tiên là hét lớn: “A a, Ultraman, bảo bối ngoan của mẹ! Cuối cùng con cũng đã về, mẹ rất nhớ con, ô ô, vào nhanh vào nhanh!”

Khỏi phải nghi ngờ phản ứng của Ultraman, về đến nhà một cái, lắc lắc mông chạy vào trong, nhảy qua nhảy lại trong phòng khách, vẫy đuôi nịnh nọt u già. Một lát sau, cha già còn đang mặc áo ngủ chưa đi làm cũng thong dong từ trên tầng bước xuống. “Tiểu Ul!! Chà chà, đến đây với ba nào, để ba nhìn cái nào. Gầy quá, lông cũng không mượt, tiểu Ul à, Tiểu Ul đáng thương của ba.”

U già: “Đừng có ôm Ultraman chặt thế, đau nó. Con yêu, đến đây với mẹ này, mẹ làm đồ ăn ngon cho con.”

Cha già: “Cái bà này, đừng hòng cướp tiểu Ul của tôi, nó là của tôi.”

U già: “Lâu rồi tôi không gặp con, ôm một cái mà cũng không cho, không xong với tôi đâu!”

……

Vì thế, cứ như vậy, con gái bé bỏng về nhà, lại bị quăng đẹp vào một xó.

Xã hội bây giờ, quả nhiên người không bằng cún.

Nửa giờ sau, u già bình tĩnh ôm Ultraman đang ngủ, ngồi trong vườn nhà vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm với ta.

Sau khi quét sạch hai cái hotdog, ba cái bánh bao, một bát cháo nóng, một ly cà phê, ta mở miệng: “Nhà mình đổi đầu bếp ạ?”

U già gật đầu, “Người trước về nhà cưới vợ, mẹ quyết định tìm một chuyên gia đầu bếp Đông Tây kết hợp cho cha con, mỗi tháng trả lương hai mươi nghìn đó nha!”

Ta lạnh, nghĩ đến bản thân cực cực khổ khổ cả tháng trời mệt chết đi sống lại mới được hai ngàn đồng tiền lương, bỗng nhiên ham muốn bất hiếu trỗi dậy… Ta muốn bóp chết u già. Nhìn ra xa quanh hoa viên của ngôi nhà, “Hình như hoa viên cũng trang trí lại thì phải? Bên kia lại còn có mấy cái xích đu nữa chứ? Mẹ đúng là càng già càng yêu đời ——”

Ngay lúc ta đang đùa giỡn, u già lại thở dài, nghiêm túc hiếm có nói: “Ngưng Ngưng, ở ngoài một mình có chuyện gì phải không?”

Ta lắc đầu không chút do dự, hai năm trước chính mình quyết định ra ngoài sống, nếu đã chọn con đường này, quyết không hối hận. Nhưng mà nói thật, hai năm này ta cũng học được rất nhiều thứ mà ở nhà không thể học. Nhớ đến điều đó, ta cắn cắn môi nói:

“Chỉ là, gần đây con có một vấn đề nhỏ, tình hình kinh tế hơi căng một chút.”

Nói xong, ta bị u già khinh bỉ. Ta cúi đầu chờ u già quở trách ta không biết cách tồn tại, không biết quản lý tài chính, đụng đâu rắc rối đấy, nhưng lúc lâu sau lại nghe thấy u trách cứ ——–

“Con khó khăn sao không nói sớm? Thảo nào Ultraman gầy thế này, chắc chắn là kinh tế của con có vấn đề, cho nên phải tiết kiệm, đúng không? Con nói xem, có phải hay không? Ôi ôi, lúc trước mẹ đã nói với con, con đi thì không sao, nhưng mà cứ để Ultraman ở lại cho ba mẹ nuôi, con lại cố tình không nghe ———–”

Ta chịu không nổi, chớp mắt cầu xin, “Mẹ ———-”

Cho nên, khắp thế giới cún Poodle là loại vật nuôi khiến người ta vừa yêu vừa hận, vì loại cún này siêu bám người, siêu thông minh, vô cùng vô cùng dễ dàng được chủ nhân cưng chiều, nhưng đồng thời, cũng vô cùng có khả năng dẫn đến bi kịch như ta ———– cha mẹ quan tâm đến Ultraman không quan tâm đến ta, thở dài.

U già đại khái cũng biết mình hơi quá, ho khan một tiếng sửa giọng nói: “Nói đi, cần bao nhiêu?”

Ta lặng lẽ cười, “Hai mươi nghìn.”

Suôn sẻ lấy được hai mươi nghìn đồng nhân dân tệ từ chỗ u già, u già thậm chí còn không thèm hỏi tại sao, chỉ cằn nhằn dặn dò ở ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, phải chú ý nghỉ ngơi, nhớ thường xuyên về nhà vân vân, nói xong, u già thấy ta ôm Ultraman phải đi, vẫn không bỏ cuộc, lôi kéo ta hai mắt ngấn lệ nói: “Ngưng Ngưng, con đừng lo lắng quá, để Ultraman lại cho cha mẹ chăm sóc nha?”

Tình cảnh này, nếu để cho hàng xóm thấy, còn tưởng là t hiếu mu t (mẹ hiền con thảo), con gái trưởng thành quyết chí rời khỏi đôi cánh của cha mẹ ra ngoài xông pha sự nghiệp, người mẹ vừa ủng hộ lại vừa không nỡ. Nhưng tình huống thực tế lại là ———- “Ngưng Ngưng, con xem con nghèo rớt mồng tơi như này, tiểu Ul đi theo con chịu khổ, ba con đau lòng, mẹ cũng đau lòng, không bằng ——–”

Ta ngắt lời mẹ già, nghiêm túc nói: “Mẹ, Ultraman là quà người kia tặng cho con, con nghĩ, chắc là con có quyền quyết định nó đi hay ở chứ?”

Nhắc đến “người kia”, mẹ già ngẩn người, có lẽ không muốn nhắc đến chuyện làm ta đau lòng, nhưng lại không nỡ xa Ultraman, vẫn nắm chặt tay áo ta không buông như trước, “Thì mẹ cũng vì muốn tốt cho con. Dù sao Poodle cũng là giống chó phải chăm sóc kỹ càng, tốn kém nhiều như thế, một tháng lương của con làm sao đủ được ———”

Mẹ già dưới cái nhìn phẫn nộ của ta, tiếng nói càng ngày càng nhỏ. Nhẫn tâm phủi tay u già, ta thở dài chán nản, “Mẹ, con không giống người kia, Ultraman cũng không giống anh ta. Anh ta tặng nhiều quà cáp này nọ, con có thể đốt hết, chỉ mỗi Ultraman là giữ lại mang theo người, vì sao? Vì bọn con có tình cảm của con người, không giống anh ta, ngay cả Ultraman cũng không bằng, là súc sinh trong loài súc sinh.”

Dứt lời, ta xoay người bước đi. Ultraman nhìn thấy ngôi nhà nhỏấm ám thoải mái càng ngày càng xa, cũng buồn buồn “ưư” hai tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng chỉnh lại tư thế, thoải mái nằm trong lòng ta. Chó tốt ở điểm ấy, cho dù nhà giàu hay nhà nghèo, chỉ cần nó đã coi là chủ, thì sẽ trung thành suốt đời.

Phía sau, không cần tưởng tượng, mẹ già đã nước mắt lã chã. Ta do dự không biết có nên quay lại an ủi vài câu, chợt nghe di dộng mẹ già đổ chuông.

“A, Trương mẫu à?”

“A, mạt chược, ba người rồi thiếu một?”

“Được rồi, tôi thay quần áo rồi sang ngay đây!”

Nghe thấy tiếng u già vui vẻ đằng sau, xém chút nữa ta té ngã. Xem ra, bà không cần ta an ủi rồi, cho nên nói, người nhà họ Bạch đều rất đơn giản. Rất nhiều chuyện, xong rồi thì cho qua luôn, không để ý nữa.

Chiều một rưỡi, ta đúng giờ đến văn phòng.

Vừa mở QQ ra, tin nhắn của vn ác chi nguyên (nguồn gốc của mọi tội ác) ào đến.

[Nhậm Hàn phòng phóng viên]: Gii lm, sáng ng dy cô đã ngang nhiên chy mt, tôi mun xem bn tho sa thế nào cũng không được, cô nghĩ tôi ch đe da cô thôi à?

[Nhậm Hàn phòng phóng viên]: Ngay c văn phòng cũng không đến? Hòa thượng chy c miếu cũng chy?” (T câu gc “Hòa thượng chy được nhưng miếu không chy được”)

Đóng tin nhắn, ta quay lại hỏi Tiểu Duy, “Sếp bên kia xem xong bản thảo rồi à?”

Tiểu Duy gật đầu, “Xem… xem xong rồi. Này… lần này bản thảo của em qua hết, đã, đã đưa sang tổ biên tập mỹ thuật sắp chữ rồi.”

Ta im lặng, “Tốt quá, bây giờ em phải ra ngoài một chút.”

Văn phòng Nhậm Hàn, người nào đó đang nhàn nhã uống cà phê, thấy ta bước vào, theo thói quen cong môi nở nụ cười giả tạo, “Vội đến đây giao bản thảo?”

Nhìn bộ dạng Nhậm Hàn nhướng mày, ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhịn lại nhịn, cuối cùng đặt túi tiền lên bàn làm việc trước mặt hắn. Nhậm Hàn chớp mắt, “Cái gì vậy?”

Ta đẩy túi đến trước mặt hắn, “Mua laptop Apple mượn anh mười nghìn, tiền thuốc men, tiền ghế nhà anh, tổng cộng là mười một nghìn.”

Dứt lời, Nhậm Hàn sắc mặt tối sầm hiếm có, tay hơi nắm chặt cái chén. Tuy là thay đổi nhỏ nhặt, nhưng trong lòng ta vẫn thấy đắc ý, tiếp tục bất lương nói: “Tiền máy ảnh của sếp ta cũng trả xong, bây giờ, ta không còn nợ nần với kỳ ai trong tòa soạn nữa. Phó tổng Nhậm, bây giờ chúng ta giải quyết mọi chuyện đi.”

Nhậm Hàn híp mắt, lạnh giọng, “Bạch Ngưng, cô có ý gì?”

Nghe xong câu này, ta hùng dũng oai vệ ngẩng đầu, kìm nén một lúc lâu mới phun ra khỏi miệng, “Tôi mặc kệ, GV cũng được, tiểu thuyết đam mỹ cũng thế, anh thích tung ra hay đem cho Lý Tử Nho cũng chẳng sao cả.”

Bị áp bức lâu như thế, bà đây cũng phải vặn lại một ván!

Chương 21: Tin đn

“Tôi mặc kệ, GV cũng được, tiểu thuyết đam mỹ cũng thế, anh thích tung ra hay đưa cho Lý Tử Nho cũng chẳng sao.” Nói xong, nhiệt độ trong phòng hạ thấp đột ngột.

Đương nhiên, người có thể có không khí như vậy, chắc chắn không phải ta.

Nhìn đỉnh đầu trước mặt mây đen u ám, gã lạnh lùng như băng kia sắc mặt khó coi như đít nồi, ta bắt đầu định rút lui có trật tự.

“Ở đâu ra?” Lúc lâu sau, Nhậm Hàn mới nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta dừng một chút, tuy rằng cho tới giờ Nhậm Hàn cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của ta, nhưng áp lực phát ra trên người hắn vẫn làm ta không nén nổi mà run run. “A!” Ta ngẩng đầu nhìn trời, vừa nhắc nhở mình không phải sợ vừa nói, “Tôi mặc kệ, đơn từ chức tôi cũng để lên bàn sếp rồi, đợi anh ấy họp xong về sẽ thấy, tiền tôi cũng trả xong, không phải chịu kiểm soát của anh nữa.

Cha ta không được học hành gì cả, từ một quán rong ven đường, một tiểu thương ngày ngày phải trốn tránh đội quản lý thị trường đến phát triển thành một xí nghiệp lớn như ngày hôm nay, làm một sếp lớn, điều quan trọng nhất làm nên thành công là hai yếu tố: Trung thực và giữ chữ tín. Cho nên từ nhỏ, cha ta đã dạy ta, làm người phải thành thật. Tuy rằng lời này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng ta đã thấm nhuần nó rồi.

Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, cho dù vì giữ công việc, giữ mặt mũi hay bảo vệ thân phận hủ nữ, cũng không thể bán đứng ban biên tập. Tiểu Duy tuy rằng nói lắp, nhưng khi ta mới vào tòa soạn, anh ấy vẫn tận tay chỉ dạy ta rất nhiều điều (tuy rằng ngay sau đó luôn luôn nô dịch ta giúp hắn sửa trang báo, làm bảng chi phí ban biên tập); Xán Xán tuy rằng háo sắc, nhưng còn xưng chị em với ta, biết ta tham ăn, mỗi ngày đi căn tin ăn cơm trưa cô ấy đều chia cho ta mỗi thứ một ít trong phần của mình (tuy việc này là vì cô ấy không bao giờ ăn thịt mỡ); chị Tiếu Phù tuy rằng mặt mày cau có, tính tình lãnh đạm nhưng vẫn thường xuyên đem một ít bản thảo của mình cho ta biên tập, giúp ta có thêm chút tiền tiêu vặt (tuy chúng đều là những bản thảo nhỏ nhặt phiền phức mà biên tập viên cao cấp hay xem thường).

Nói chung, tóm lại, cho dù thế nào, ta dứt khoát không thể bán đứng ban biên tập, vì Nhậm Hàn mà đi trộm tài liệu. Càng không thể vì muốn giấu diếm thân phận hủ nữ mà quên đi lời dạy của cha ———- làm mất mặt nhà họ Bạch. Vì nghĩ như vậy, tốt nhất ta nên từ chức!

Ta nuốt nuốt nước miếng, không biết vì sao lòng bàn tay đổ mồ hôi, nơm nớp lo sợ một lúc mới dám nói: “Cái đó… nếu thanh toán xong rồi, vậy tôi đi trước.”

Ta phỉ nhổ! Bình thường trong phim truyền hình, tình tiết như này, ta đại diện cho chính nghĩa, không sợ ác thế cường quyền, hiên ngang từ chức, chắc chắn là phải rất khí thế chứ? Tại sao lúc này ta lại phải sợ hãi như vậy? Liếc mắt lén nhìn Nhậm Hàn một cái, ta ngộ ra.

Lúc này áp suất không khí quanh Nhậm Hàn cực thấp, rõ ràng là đang kìm nén giận dữ, thảo nào ta lại cảm thấy sợ, bởi vậy, ta nhấc chân đứng dậy chuẩn bị —— chạy trốn.

Ta còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng Nhậm Hàn nghiến răng ken két, “Tôi hỏi lại lần nữa, tiền ————-ở ————- đâu ————-ra?”

Chớp mắt, ta hiểu được, chẳng lẽ Nhậm Hàn lo lắng cho ta?

Cúi đầu nhìn lại mình, quần áo trên người thì không phải hàng hiệu, thân phận lại chỉ là một viên chức quèn, tự nhiên lại có trong tay một khoản tiền lớn như mười nghìn, quả thật là không thể tưởng tượng được. Thực ra, từ vài năm trước lúc ta ôm Ultraman rời khỏi Tử Kinh Viên, ta đã âm thầm thề, ta phải chứng minh cho người kia xem, cho dù rời khỏi vầng hào quang của cha, cho dù không phải con gái nhà có tiền, ta vẫn có thể sống tốt như thường.

Sự thật chứng minh, hai năm nay ta cắn răng ở đây, sống một cuộc sống bình dân, cho dù không cố tình che giấu thân phận, cũng không có ai nghĩ tới ta với vị chủ tịch Bạch thường xuyên xuất hiện ở tòa soạn kia có liên quan. Cho nên, bây giờ Nhậm Hàn nghi ngờ ta cũng không lạ.

Chỉ là, rút cục hắn nghĩ đi tận đâu rồi? Tưởng ta bị ép đến mức phải cuống quá bán thân? Hay là đi vay nặng lãi? Ta líu lưỡi, đang lúc không biết giải thích thế nào, đã thấy Nhậm Hàn nheo mắt uy hiếp, “Nói!”

Bị hắn quát như vậy, ta sợ đến dựng tóc gáy, trừng mắt lại nói: “Không khiến anh lo! Dù sao tiền cũng trả hết rồi, tôi đi!” Dứt lời, ta xoay người bước ra cửa. Nhưng tay còn chưa đặt lên nắm cửa đã bị Nhậm Hàn giữ chặt, “Tiền ở đâu ra? Hả?”

Nhậm Hàn siết chặt cổ tay ta, ta cảm thấy hơi đau, bắt đầu tức giận.

“Đã bảo không cần anh lo, sao anh phiền phức thế hả?”

“Buông ra”

“Anh bị bệnh à, tiền trả hết rồi còn gì!”

Ngay lúc chúng ta vẫn đang giằng co, ta còn chưa nói hết lời, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, “Tiểu Hàn!”

Lời vừa dứt, ta với Nhậm Hàn cứng người.

Cả tòa soạn không ai dám tự tiện đến phòng phó tổng, tự do ra vào, chỉcó một người.

Cổ ta cứng ngắc, từ từ xoay đầu lại, trưng bộ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tổng giám đốc Lưu.”

Tình hình này, thật là không thể sống nổi. Mặc kệ có chết hay không, Đại Boss đã xuất hiện từ phía sau. Thời khắc này, Đại Boss đứng ngẩn người, tay vẫn đang cầm nắm cửa, hai mắt chỉ còn thiếu nước rơi ra ngoài. Ta căn bản không cần nhìn lại, cũng biết tư thế của mình và Nhậm Hàn bây giờ ám muội đến mức không thể đỡ nổi, tay trái của ta đang bị hắn nắm lấy, tay phải đặt lên hông hắn, động tác này thật sự là…

Nhậm Hàn nhìn thấy Đại Boss bước vào, vẫn không chịu buông như cũ, chỉ lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lưu, có việc à?”

Tổng giám đốc Lưu sửng sốt hai giây, nói: “Vào nhầm phòng, hai người cứ tiếp tục!” Nói xong, tức giận đóng cửa, đi vội.

Giờ đây, hiểu nhầm thật sự quá lớn rồi.

Ba ngày sau, phòng họp cao cấp tập toàn Bạch thị.

Nhìn cha già đang dõng dạc phát biểu trước mắt, ta lại hung hãn ngáp một cái thêm lần nữa, uể oải cầm lấy di động trên bàn trượt trượt, lần thứ n+1 trượt lên, lại trượt xuống, trượt lên, lại trượt xuống…. Tại sao mình không có tin nhắn hay cuộc gọi đến vậy?

Thở dài, ta lặng lẽ nghĩ, có vẻ như ta bị coi thường.

Ba ngày trước, vì bị Đại Boss nhìn thấy “gian tình” giữa ta với Nhậm Hàn, xấu hổ không chịu nổi, không kịp cùng sếp đến ban biên tập nói lời từ biệt, ta đã xấu hổ chạy ra khỏi văn phòng. Vốn nghĩ là, sau khi sếp nhìn thấy đơn xin thôi việc trên bàn chắc chắc sẽ gọi điện thoại cho ta, mà cho dù sếp bỏ mặc, Xán Xán, Tiểu Duy còn có em gái sửa lỗi chính tả, em gái pha cà phê, em gái dọn vệ sinh và em gái phụ việc vặt, cũng sẽ rất nhớ ta, rồi sẽ gọi một cuộc điện thoại cho ta.

Nhưng mà, ba ngày, đừng nói điện thoại, đến cả nhắn tin cũng không có. Quả nhiên, ta bị coi khinh. Yên lặng rơi nước mắt, bỗng nhiên ta nhớ tới câu châm ngôn: Giá cá địa cu, mt hu liu thùy thùy thùy, đô nht dng chiếu chuyn (这个地球, 没有了谁谁谁, 都一样照转???). Ta đang ngồi ở đây hoài cảm, chợt nghe cha già gầm lên ở phía trước:

“Đần độn! Vô dụng! Tôi nuôi cậu để lau xe à?!”

Trong chốc lát, ta sợ đến mức đánh rơi cả di dộng. Chị họ bên cạnh nhìn thấy, phì cười thành tiếng, nhặt điện thoại lên, lại cố bĩu môi, ý bảo ta nhìn phía trước. Ta tập trung nhìn lại mới phát hiện người cha già mắng không phải ta. Giờ này phút này, nhìn thằng nhóc đang rụt cổ nghe mắng có vẻ quen mặt, ta hơi nhíu mày, lôi laptop của chị họ ra gõ gõ:

“Làm sao vậy?”

Chị họ: “Không có việc gì. Hôm nay Tiểu Vương ở dưới lau xe, không nhận được một cuộc điện thoại của khách hàng, hồi nãy khách hàng kia gọi trực tiếp cho cậu, cậu nổi điên lên.”

Ta ngẩng đầu nhìn lại Tiểu Vương, thảo nào trông quen như vậy. Vì ta đã nghỉ việc, hoàn toàn mất đi nguồn kinh tế, dưới sự dụ dỗ của thầy u, ta cuối cùng về biệt thự sống. Mấy ngày nay ta ở nhà chán muốn chết, cha già sáng nay tìm lấy cái cớ, dụ ta đi theo đến công ty chơi.

Tiểu Vương này, sáng nay ta cùng cha già đến công ty đã tình cờ gặp được. Lúc ấy thằng nhóc này đang cẩn cẩn thận thận ở dưới nhà thương vụ lau xe, cha già nhìn thấy mặt mày hớn hở, tán dương trước mặt ta: “Thấy không? Đây mới là nhân viên yêu công việc yêu công ty, đám lười nhác các con có khi nào chịu lau qua cái xe chưa? Tốt! Tốt! Tiểu Vương, chăm chỉ lắm! Họp hội nghị thường kỳ chiều nay ta sẽ khen ngợi cậu.”

Kết quả, họp thường kỳ buổi chiều, cha già mắng to giữa hội nghị, “Tôi nuôi cậu để lau xe à?” Ta thì thào, cha già à, lời này mà cha cũng nói được…. Không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày trước tốt nghiệp xong ta có chết cũng không chịu vào công ty của cha già.

Cho dù không làm ở công ty, ta ít nhiều cũng có thể từ miệng chị họ biết được, ngấm ngầm bên dưới, trong mắt nhân viên, thanh danh của cha già “này nọ” đến mức nào. Cao hứng thì khen ngợi, mất hứng thì chửi bới, thật đúng là trên phương diện tạo uy tín, là điển hình của không có năng lực, không có văn hóa… Thật ra bụng dạ cha già tốt lắm, cũng không keo kiệt như Đại Boss ở tòa soạn. Lần trước ở công ty có nhân viên nào đó bị bệnh bạch cầu, cha già ra tiền xut lc, về nhà còn len lén gạt lệ. Nói cho cùng, cha già có thể có ngày hôm nay, là nhờ trời cao chiếu cố, là nhờ trí tuệ bản thân, cũng là nhờ chính sách lúc ấy hỗ trợ, khụ khụ, được rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cha già của ta thật sự là một trọc phú mới nổi.

Bây giờ, trọc phú mới nổi cha già, tiểu thị dân cha già, vì Tiểu Vương lau xe không nhận được điện thoại, nên chửi bới mắng to đang ở hội nghị. Ngay lúc ta muốn chuồn ra ngoài, di động đột nhiên rung lên.

Ta giật mình, mở di động ra nhìn, phát ngốc tại chỗ.

Người gửi: Slime Phòng phóng Viên.

Nội dung: Tuy rằng tôi không muốn chấp nhận, nhưng mà, chúc mừng cô.

Ta hoàn toàn không hiểu, đang cân nhắc tin nhắn này có ý gì, di động lại liên tục rung lên mấy lần, n tin nhắn lập tức được gửi đến.

Người gửi: Xán Xán

Nội dung: Hắc hắc, tiểu nha đầu giỏi lắm! Chúc mừng chúc mừng!

Người gửi: Tiểu Duy

Nội dung: Chúc mừng chúc mừng! Chuyển mình từ nông nô thành chủ nhân rồi, sau này em phải chiếu cố bọn anh!

Người gửi: Tiểu Trịnh Bộ Phận Phát Hành

Nội dung: Xú nha đầu, tại sao chuyện lớn như vậy trước đây không buôn với tôi? A, ghét cô rồi đấy, nhưng mà chúc mừng nhé!

Người gửi: Tiểu Chí Bộ Phận Hành Chính

Nội dung: Trời ạ, không ngờ cô… Tôi với Tiểu Trịnh đang kích động đến hận không thể lao ra khỏi phòng họp, vì bây giờ đang họp nên không gọi điện cho cô được, trước tiên nói với cô câu chúc mừng đã! Sau này sẽ xử lý cô sau, nói như thế nào, ba người chúng ta cũng là tổ buôn chuyện a!

Người gửi: Hoàng Mao Cẩu Phòng phóng Viên

Nội dung: Hắc hắc, chúc mừng chị Bạch Ngưng, cô đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, trước kia có chuyện gì xí xóa, về sau nói tốt cho ta trước mặt Phó tổng Nhậm nha. Tôi biết, cô nhất định sẽ không nhớ chuyện trước kia tôi mắng cô.

Trong nhất thời, tin nhắn ùn ùn kéo đến làm ta nhìn hoa cả mắt. Chúc mừng? Nhậm Hàn? Rốt cuộc là ý gì?! Nghĩ lại, trong đầu ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ chẳng lành, không phải là Đại Boss sơ xuất, nói bậy bạ gì ở hội nghị chứ?

Hoặc là, ngạo kiều thụ Nhậm Hàn tuyên bố cái gì trước mặt bọn họ? My God!!

Chương 22: Thăng chc

Bậc trí giả thì không nghe lời nhảm nhí.

Hiển nhiên, mọi người trong công ty của ta đều là ngu giả, mặc dù không biết Đại Boss hay Nhậm Hàn đã tuyên bố cái gì trước mặt bọn họ, nhưng ở trong phòng họp, ta đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ra khỏi phòng họp, ta lập tức xuống tầng thương vụ, sau khi xác định xung quanh không có người quen, ta mới rút điện thoại gọi cho Nhậm Hàn. Chưa được bao lâu, từ đầu bên kia đã truyền đến một giọng cười trêu tức, ta thậm chí có thể xuyên qua sóng điện thoại, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ tít mắt của người phát ra tiếng cười.

Nhậm Hàn dường như rất vui vẻ, sẵng giọng cười nói: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không gọi cho tôi cơ.”

Ta hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào vấn đề, “Rốt cuộc anh đã nói những gì với mọi người trong tòa soạn?”

“Tôi có thể nói gi? Là tự họ hiểu nhầm thôi.”

Ta trầm mặc, chợt lại nghe Nhậm Hàn nói: “Tôi chỉ giải thích một chút về nguyên nhân cô xin nghỉ việc ở trong hội nghị, kết quả Tổng giám đốc Lưu hiểu nhầm, càng nói càng sai, dẫn đến biến thành tình huống như thế này.”

Ta nghiến răng, “Tình huống như thế nào?”

“Ha ha”, Nhậm Hàn cười gian hai tiếng, nhẹ nhàng nói, “Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, bọn họ hiểu lầm nguyên nhân cô từ chức là vì đã có thai, bây giờ bụng đã lộ rõ, chúng ta chuẩn bị cưới chạy, cho nên ——–”

Nhậm Hàn chưa nói xong, ta đã thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, “Khốn nạn! Khốn nạn! Nhậm Hàn, anh là đồ siêu khốn nạn!! Đồ trơ tráo bỉổi!” Lúc này đây, ta đã tức giân thật sự. Nhậm Hàn thực không phải là gian trá bình thường, không ngờ lại phá hoại thanh danh của ta như vậy, hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu ta thật sự cứ từ chức như vậy, tin đồn cực kỳ có khả năng sẽ phát tán rộng rãi. Biện pháp giải quyết duy nhất chính là trở lại công ty tiếp tục đi làm, mấy tháng sau, bụng không to lên, tin đồn tự nhiên sẽ sụp đổ. Nhưng nói như vậy, ta lại trúng gian kế của Nhậm Hàn.

Bây giờ, người không mong muốn ta rời công ty nhất, chỉ sợ cũng chính là hắn.

Đầu bên kia, Nhậm Hàn nghe được tiếng mắng của ta, không giận mà còn cười: “Bạch Ngưng, vài ngày không gặp, gan đã lớn hơn nhiều nhỉ? Ai là đồ khốn nạn?”

Ta giận dữ, nếu đã hạ quyết tâm từ chức, sẽ không nghĩ tới chuyện quay đầu, càng không nghĩ tới chuyện trở về giúp Nhậm Hàn trộm tài liệu, nếu đã là người bình đẳng, dựa vào cái gì mà ta phải khúm núm với Nhậm Hàn ngươi?

Nhậm Hàn thấy ta không nói lời nào, tiếp tục cười nhạo: “Ai, nể tình cô đã từ chức, tôi cũng không so đo chuyện danh dự của tôi với cô.”

“…” Ngươi còn có thể trơ tráo hơn được nữa không?

Im lặng một lúc, ta suy nghĩ thật lỹ, cuối cùng nói: “Phó tổng Nhậm, anh đã tiếc nuối chuyện tôi từ chức như vật, tôi sẽ trở về một chuyến.”

“Hả?”

Ta nheo mắt, lặng lẽ ngắt điện thoại. Nhậm Hàn, chờ xem, nếu ta đã định rời công ty, thì sẽ không bao giờ sợ ngươi nữa! Bây giờ ta sẽ về công ty vạch trần tội ngươi từng muốn mua chuộc ta đi trộm tài liệu!

Ta bước vào văn phòng, lập tức bị bọn người Xán Xán, Tiểu Chí, Tiểu Trịnh vây quanh.

Tiểu Chí vỗ vai ta nói: “Không tồi không tồi, Tiểu Ngưng Tử cô quả thật không tồi. Trước kia chị cảm thấy cô rất ngu ngơ, không ngờ lại nhanh như vậy, ha ha!”

Tiểu Trịnh cũng đã gật đầu khen ngợi, “Đây gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm. Không được, cô định liệu lâu như vậy, bây giờ đã thỏa ý nguyện, nhất định phải mời bọn chị ăn cơm!”

Xán Xán đang làm việc ở bên cạnh thở dài, “Haizz, tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi lên đầu tôi? Haizz, nhớ năm đó ——–”

Chị Tiếu Phù chặn họng Xán Xán, nói: “Đừng nhớ năm đó nữa, có rảnh thì chuẩn bị gom tiền đi. Bạch Ngưng mời chúng ta đi ăn cơm, còn chúng ta thì phải mua quà tặng.”

Tiểu Duy nghe vậy gật mạnh đầu, “Vừa… vừa hay, mấy… mấy ngày trước ở… cửa hàng, cửa hàng quà tặng,  nhìn thấy… một… một cái…”

Tiểu Trịnh gấp đến độgiậm chân, “Tiểu Duy, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, tôi nghe mà phát khổ. Với lại, nếu có Tiểu Ngưng Tửở đây, tự cô nói xem cô thích cái gì?”

Ta trầm mặc thật lâu, nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người, rốt cuộc bùng nổ, “A!” Hét chói tai xong, ta thừa dịp mọi người chưa kịp hoàn hồn, vội vàng hét lên: “Em không có mang thai, thật sự không có mang thai, lại càng không cưới chạy. Em cùng Nhậm Hàn không có một chút quan hệ nào, chúng em không có qua đêm, em cũng không có cưỡng bức hắn, em còn là xử nử!”

Dứt lời, tất cả lặng ngắt như tờ.

Mọi người vừa rồi còn đang phấn chấn bây giờ vẻ mặt như ăn phải phân, quạ đen lượn qua phòng biên tập, không khí… không phải là xấu hổ bình thường.

Mấy giây sau, chị Tiếu Phù phản ứng trước tiên, “Mang thai cái gì? Cưới chạy cái gì?”

Vẻ mặt Xán Xán cũng mờ mịt, chống cằm nói: “Nhậm Hàn? Chuyện có liên quan gì với Phó tổng giám đốc Nhậm?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ em cũng muốn mời cả Phó tổng giám đốc Nhậm đi ăn cơm?” Tiểu Trịnh nhăn mặt, nói giọng không mong muốn: “Đừng được không? Mặc dù hắn trông ưa nhìn, nhưng nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng băng giá kia, chị sợ ăn không ngon.”

“Đúng vậy!” Tiểu Chí bóp tay, “Bạch Ngưng tiểu nha đầu thật là gian trá, không ngờ muốn mời Phó tổng Nhậm đi đểảnh hưởng tới sức ăn của chúng ta. Chị nói cho cô biết, lần này cô thăng chức chuyện mời ăn cơm là tuyệt đối không trốn được đâu, tôi đã thương lượng kỹ với ông xã rồi, cơm trưa cũng không ăn, đến ăn của cô.”

“Thăng, thăng chức?” Nghe hai chữ đó xong, ta đã gần như muốn ngã. Tại sao có vẻ như ta và mọi người đang ông nói gà bà nói vịt?

Xán Xán đại khái hiểu được, xoa đầu nói: “Bạch Ngưng, chúng ta đang nói chuyện em thăng chức, không phải mang thai với kết hôn.”

Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Tiểu Duy và Tiểu Chí nhìn nhau, rốt cuộc, Tiểu Chí gật đầu giải thích: “Mấy hôm nay em không đi làm, trưởng phòng Lý nói với bọn chị là em đang nghỉ phép. Hôm nay công ty họp đột xuất, Tổng giám đốc Lưu bỗng nhiên tuyên bố em thăng chức thành công, bây giờ đã là biên tập chính thức. Hôm nay cuối buổi họp còn bảo phòng hành chính bọn chị chuẩn bị hợp đồng mới nữa!”

Ta chớp mắt, ngạc nhiên nhìn chị Tiếu Phù. Chị Tiếu Phù hờ hững rút điếu thuốc, lạnh như băng nói: : “Ừ, em tăng một lèo hai cấp, cho nên mọi người ồn ào đòi em mời cơm.”

Sét———– Đánh————- Trời————- Quang!

Sao cái phiên bản này cùng với những gì Nhậm Hàn nói hoàn toàn, hoàn toàn không giống nhau? Ta bị sét đánh trúng đỉnh đầu, hồn lìa khỏi xác, mắt thấy mạng không còn giữ được bao lâu, đột nhiên cửa phòng sếp mở ra.

“Bạch Ngưng đến rồi à? Vào đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tiểu Duy vỗ vỗ bả vai ta, “Cố… cố lên! Đây là… bài phát biểu trước khi thăng chức.”

Vào văn phòng, quả nhiên, gian trá th Nhậm Hàn cũng đang cười mỉm ngồi trên sô pha đọc tạp chí. Ta thật muốn nhảy đến bóp chết hắn, đáng tiếc, có sếp ở đây, ta không dám.

Ta run rẩy hỏi: “Sếp, chuyện này rốt cuộc là sao? Em gửi đơn từ chức cho anh, anh không nhận được ạ?”

Lý Tử Nho đẩy gọng kính vàng trên mắt, vẻ mặt nghiêm túc, “Ai bảo cô muốn từ chức là có thể từ chức? Tôi đồng ý chưa?”

Ta nghẹn họng, công ty có quy định, trước khi từ chức một tháng phải viết đơn, bày tỏ tôi không còn muốn tiếp tục công tác, rồi muốn đi đâu thì mới được đi. Sếp thuận tay lôi đơn từ chức của ta ra, giơ giơ lên nói: “Bây giờ đã thăng chức đến biên tập, còn muốn đi sao?”

Ta nhíu mày, chăm chú nhìn Nhậm Hàn, do dự có nên nói ra bí mật của hắn hay không. Đang suy tính, Nhậm Hàn vốn đang cúi mặt xem tạp chí lại ngẩng đầu lên, trùng hợp đụng với ánh mắt của ta.

“A”, Nhậm Hàn cười như gia vt vô hại, “Bạch Ngưng, nghe nói cô thăng chức nên muốn mời đồng nghiệp ăn cơm, tôi là người có công nhất, chắc là cũng có phần chứ?”

Đầu óc ta đã loạn càng thêm loạn, nhịn không được gào to, “Tóm lại chuyện gì đã xảy ra hả??”

Sếp vuốt vuốt mũi, cuối cùng nói từ đầu đến cuối ra, “Bạch Ngưng, không thể phủ nhận, sức bật của cô rất mạnh, ở phương diện viết bài cũng có sự tỉ mỉ và sức cuốn hút mà Xán Xán và Tiểu Duy không có, cho nên, thật ra từ đầu năm tôi đã từng gửi báo cáo cho Tổng giám đốc Lưu, hy vọng có thể bồi dưỡng trọng điểm cho cô.”

Nhậm Hàn nhướng mày, sếp nói tiếp: “Nhưng mà để làm nòng cốt cho tòa soạn, không phải chỉ cần có tài là được, cho nên, chúng ta làm ra một vài thí nghiệm nhỏ.”

Ta nhíu mày, thí nghiệm? Ta chợt sực nghĩ, chẳng lẽ?!

Nhậm Hàn nghe đến đó, quả nhiên duỗi người lười biếng nói: “Lần sau có làm thí nghiệm thì đừng tìm đến tôi bảo diễn trò, con gái phòng biên tập các người từng người một đều là bé hạt tiêu.”

Ta trợn mắt, líu lưỡi, “Chẳng lẽ! Chẳng lẽ!”

“Ừm”, sếp gật đầu, “Nội dung thử thách chính là cố ý để trưởng phòng phóng viên gây khó dễ với cô, uy hiếp dụ dỗ cô trộm tài liệu của phòng biên tập. Bạch Ngưng, cô làm tốt lắm, lá đơn từ chức này không chỉ bảo vệ danh dự của chính cô, mà còn là đáp án thỏa mãn nhất cho bài thi thăng chức của cô.”

Ta hoàn toàn sợ ngây người. Sao lại như thế này? Nói như vậy, không chỉ Nhậm Hàn, sếp, mà ngay cả Đại Boss cũng đã sớm biết chuyện ta là hủ nữ? GV của ta… Chuyện này bảo ta làm sao mà chịu đựng nổi?

Quan trọng hơn là, Nhậm Hàn bức bách ta như vậy, thì ra không phải vì cảm thấy ta đùa với ta vui, mà là chịu sự nhờ vả của sếp? Hức, tại sao sau khi biết sự thật, tâm lý của ta lại có chút cảm giác mất mát thế này?

Sếp trả đơn từ chức lại cho ta, nói: “Bạch Ngưng, hôm nay cô có thể bảo vệ bí mật của ban biên tập, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng, một ngày kia, cho dù cô ngồi vào một vị trí rất cao, cũng có thể bảo vệ bí mật của tạp chí Thực Thượng. Vì vậy, cố lên! Cô đã hoàn thành thử thách, chúc mừng!”

Nghe được hai chữ “Chúc mừng”, ta nhịn không được nghiến răng kèn kẹt, tiện đà oán hận nhìn sang Nhậm Hàn. Nhậm Hàn không có một chút cảm xúc hối hận nào khi lừa ta, thản nhiên cười lấp lánh: “Tôi đã nhắc nhở cô từ trước, người bụng dạ xấu xa nhất không phải là tôi.”

Ta nắm chặt nắm đấm, không nói nên lời.

Nói như vậy, ta bị đùa bỡn? Hơn nữa, hồi nãy ta còn ngu ngốc lớn tiếng tuyên bố phủ nhận chuyện kết hôn, sinh con với Nhậm Hàn trước mặt đồng nghiệp. Đang lúc buồn bực, chợt nghe bên ngoài dường như lâm râm truyền đến tiếng nói chuyện của Xán Xán và Tiểu Chí.

“Nghe thấy không? Vừa rồi Bạch Ngưng nói cái gì mà cưới chạy, Phó tổng Nhậm, có phải con bé có xu hướng háo sắc không?”

“Haizz, đứa bé đáng thương, chỉ sợ là mê Nhậm Băng Sơn đến phát điên rồi! Ngay cả thân phận xử nữ cũng bại lộ ra.”

“…”

Ta nghiêm túc hoài nghi, ta có tiềm chất bi kịch. Từ chức tốt đẹp biến thành thăng chức, rõ ràng là từ bi kịch chuyển thành hài kịch, ta cũng có thể phát triển nó thành bi ai như bây giờ. Háo sắc? Nhậm Hàn, thật sự là một ngày không đùa bỡn ta ngươi sẽ không thoải mái sao?

 Chương 23: Say rượu

Sau khi đưa bản thảo xuống xưởng in, theo thông lệ, tòa soạn được nghỉ.

Cho nên nói, Đại Boss của chúng ta thật là một kỳ tài. Dưới tình hình chung, suốt mấy ngày nay cả tòa soạn chạy tiến độ bản thảo, cả ban biên tập đều làm thêm ca đêm, làm tăng ca cũng có nghĩa là cần chi phí ăn uống, chi phí viết bài và phí tăng ca. Đại Boss hết cắn răng lại cắn lợi, nhẫn nhịn trả hai khoản phụ cấp, nhưng mà cuối cùng khoản tiền tăng ca nói kiểu gì cũng không chịu nhả ra.

Vì thế tháng x năm y, bộ phận hành chính phát ra thông báo: Tăng ca không được trả tiền, nhưng cuối tháng tăng thêm ngày nghỉ. Mặc dù không có phí tăng ca, ta và đám Xán Xán có kín đáo phê bình, nhưng vẫn rất hài lòng với ngày nghỉ. Kỳ nghỉ lần này, toàn thể nhân viên trong ban biên tập cũng chưa có kế hoạch gì, bởi vì, mọi người còn đang mài dao soàn soạt, chuẩn bị chờ ngày con dê béo là ta thăng hai cấp mà mổ thịt.

Bổn đại tiểu thư tuy rằng bị Nhậm Hàn hung ác đùa bỡn một trận, nhưng xét thấy nợ đã trả hết, nhân thể được thăng chức, cũng coi như hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, cho nên vô cùng hào phóng đặt một phòng ở quán lẩu Nhất Phẩm. Toàn thể nhân viên ban biên tập, còn có Tiểu Chí bên ban hành chính, Triểu Trịnh bộ phận phát hành và người mà mặc kệ không ai mời cũng mặt dày đến dự đúng giờ, lão Huyền phòng phóng viên, một đoàn tám người, tối thứ sáu, ăn chơi đàn đúm.

Thật ra, để quyết định mời cơm ở quán lẩu Nhất Phẩm, ta đã trải qua suy nghĩ tính toán kỹ càng.

Thứ nhất: Quán Nhất Phẩm nằm ở tiểu khu Đồng Tử Lâm của thành phố, là nơi mà mọi người đều biết, chỗ này là khu thượng lưu, siêu xe Ferrari, BMW vùn vụt trên đường, mời khách ở đây, rất oai!

Thứ hai: Tuy là ở khu thượng lưu, tuy rằng vị trí quán rất tốt, nhưng giá cảở Nhất Phẩm không cao, quan trọng nhất là, lẩu, tinh hoa tự nhiên là ở nước canh, để cho đám người xấu này mỗi người trước tiên uống ba bát canh to, đến lúc đó ăn gì cũng không vào, ta cũng sẽ tiết kiệm.

Thứ ba: Cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, ăn lẩu giã rượu. Là đối tượng duy nhất bị hầm rượu đêm nay, ta đã làm rất tốt công tác chuẩn bị cho bữa cơm hôm nay.

Tuy rằng thầy u ta đều là ngàn ly không say, nhưng gen của ta có vẻ là đồng hợp tử lặn, uống hai chén là cầm chắc say như chết, hơn nữa càng bực mình là cơ thể ta cần đến ba ngày mới có thể tiêu hóa hoàn toàn cồn, cho nên sau khi say rượu ta thường bị đau đầu kinh hoàng, nôn mửa như điên.

Để hôm nay không bị hầm, ta đã đặc biệt thỉnh giáo u già. Mami dạy ta bí quyết là: Hoặc là giả say trước khi say, hoặc là uống vào giữ trong miệng, rồi giả vờ lau miệng, phun hết ra giấy ăn. Ta hoành tráng lựa chọn cách sau, tuy rằng biện pháp này có hơi đáng xấu hổ, nhưng quả thực là có tác dụng.

Bữa cơm êm thấm lạ thường, từ Xán Xán đến Tiểu Trịnh, lần lượt thay phiên nhau mỗi người mời ta một ly, ta vẫn không xi nhê gì, đến cả vua uống rượu chị Tiếu Phù cũng khen ta “đại lượng”. Nhưng không ai đoán được, người thực sự cười cuối cùng, lại không phải là ta. Ta nhất thời vênh váo đắc ý, quên mất tiềm chất bi kịch của chính mình.

Tới lúc sắp xong bữa cơm, trên bàn đầy vỏ lon bia, đám người chúng ta còn đang do dự có nên kết thúc ở đây hay không, bỗng nhiên sếp Lý Tử Nho từ trong túi ra một cái chai, đặt lên bàn trịnh trọng khác thường.

“Uống cái này đi, coi như quà mừng Bạch Ngưng thăng chức.”

Xán Xán kích động như mới phát hiện ra tân thế giới, mở to hai mắt dí sát vào cái chai: “Đây, đây không phải là rượu xx mới ra sao?” Rượu xx, là loại rượu nổi tiếng được mong đợi nhất nhì hiện nay.

Tiểu Duy hiếm khi không lắp bắp, tinh tế chỉ ra chỗ quan trọng: “Đúng vậy, loại rượu này không phải là còn chưa đưa ra thị trường sao?”

Lão Huyền vuốt cằm trầm tư, “Lão Lý, nghe nói rượu xx này đã ủ cả trăm năm, giá trị đến hơn mười nghìn thì phải!”

Tiểu Chí bắt tay vào tính toán, “Cho dù là mười nghìn, ở đây có 500 ml, chẳng lẽ mỗi giọt cũng đáng giá mấy trăm?!”

Tiểu Trịnh thèm rượu thì dâng trào cảm xúc, cười ha ha vỗ tay , “Tốt lắm tốt lắm, lần thăng chức này của Bạch Ngưng cô quả thật là rất tốt, ta vẫn chưa bao giờ được thưởng thức thức rượu xịn đâu!”

Ta im lặng, trong lòng cân nhắc xem có nên uống loại rượu đắt tiền như vậy không. Sếp à, nếu thật sự muốn tặng quà cho ta, thì nên lén lút đưa trước cho ta thôi! Để ta có thể bán đi, kiếm ít tiền tiêu vặt. Đau lòng nhìn sếp rót cho mỗi người một ly, cảm xúc của ta càng thêm nặng nề.

Ta nhìn mỗi giọt rượu đáng giá đến mấy trăm đồng trước mặt, dù thế nào cũng không đành lòng phun nó lên giấy ăn, vì thế, bi kịch đã thật sự xảy ra.

Nửa giờ sau, ta trong tình huống bụng rỗng + uống nhiều loại rượu + tửu lượng không cao, hoàn tòa gục ngã.

Dấu hiệu gục ngã thứ nhất: Choáng váng, cười ngây ngô, nói mê sảng.

Sau này chị Tiếu Phù và Tiểu Duy xác nhận, sau khi ta uống hai chén rượu đế, liền lôi kéo Xán Xán ở bên cạnh, nói: “Xán Xán, ha ha, Xán Xán, em xong rồi, ha ha, em không ngừng cười được, ha ha ha———-”

Dấu hiệu gục ngã thứ hai: Trên đường đi toilet về, ta liên tục ngã ba lần, nhưng kỳ diệu là, ta hoàn toàn không thấy đau, còn có cảm giác rất thoải mái, mềm nhũn như nằm trên mây, vì thế, dấu hiệu thứ ba xuất hiện:

Ta không ngờ mất mặt nằm trên mặt đất không chịu đứng lên, nghe thấy sếp kêu “Bồi bàn, hóa đơn”, còn gào khóc nói: “Tôi nghèo lắm, có thể trả góp được không?”

——— Kết quả, rốt cuộc là ai trả tiền, ta không biết.

——— Kết quả, sau khi ta đòi “trả góp” đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết.

——— Kết quả, đêm đó sau khi ra khỏi quán, rốt cuộc là đi đâu, bị ai khiêng về nhà, tất cả đều không biết.

Ta chỉ biết là, bây giờ tỉnh lại, cả người đau nhức, đầu muốn nứt ra, hơn nữa, nơi này thật xa lạ, trần nhà xa lạ, phòng xa lạ, giường xa lạ, cô gái xa lạ.

Nhìn cô gái vẻ mặt khó chịu dựa người cạnh cửa, ta hoàn toàn mờ mịt.

Trí nhớ của ta dừng lại ở cảnh ôm đùi sếp gào khóc “Tôi rất nghèo, tháng này có thể không trừ tiền phạt đến muộn của tôi không?”, còn sau đó?

Ta run sợ trong lòng, nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cô nàng khoảng hai mươi tuổi, diện mạo rất xinh đẹp, nhìn có vẻ quen mắt, nhưng mà vì sao ta lại ở nhà cô ấy? Không thể đến mức hôm qua bọn người sếp quên không đưa ta về nhà, cho nên ta gặp được cô gái này ở ven đường, rồi cùng nàng phát sinh tình một đêm?

Ta vô cùng rối loạn nhìn chằm chằm vào người đẹp xa lạ, còn chưa kịp mở miệng, người đẹp hừ một cái: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh, làm hại tôi tối hôm qua phải ngủở sô pha, hừ!”

Dứt lời, người đẹp liền xoay người rời đi. Ta đơ mất một lúc, còn chưa tiêu hoá được lời nói của người đẹp, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ. Giọng nữ là của người đẹp vừa rồi, giọng nam thì nghe rất quen, nhưng không nhớ được là ai.

Ta phiền muộn cố nhớ lại, rồi lại tự kiểm tra một chút, phát hiện bên dưới lớp chăn, quần áo của mình vẫn đầy đủ, sức khỏe không có cảm giác gì lạ, lúc này mới yên lòng, đang định ra khỏi cửa xem tình hình, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, vài giây sao, một gã đàn ông nào đó đã bước vào phòng, nửa cười nửa không vỗ vỗ đầu ta.

“Tỉnh rồi? Còn đau đầu không?”

Ngẩng đầu, chớp mắt.

Ngay khi ta đang nghi hoặc vì sao hôm nay gặp nhiều người trông quen mặt như vậy, miệng của ta đã giành trước phần của não gọi lên ba tiếng, “Phó tổng Nhậm.”

Phó tổng Nhậm?

Ta ngây mất ba giây, cuối cùng khôi phục tỉnh táo, Phó tổng Nhậm? Nhậm Hàn? Tại sao ta lại ở nhà Nhậm Hàn?

Còn chưa kịp phát điên, người đẹp vừa rồi lại xuất hiện ở cửa. Sắc mặt của cô ấy lần này khó coi hơn lúc trước ba phần, gầm gừ với Nhậm Hàn: “Tôi ra ngoài, trước khi về, cô ấy nhất định phải biến mất!” Người đẹp nghiến răng chỉ vào ta oán hận nói, cuối cùng, dáng người mảnh khảnh ấy đã đi ra cửa rồi lại lộn trở lại, đôi mắt đẹp cháy lên một lửa nhỏ, nói: “Còn nữa! Giường của tôi cũng phải đổi cái mới!”

Dứt lời, nàng giận dữ đi xa, còn lại ta với vẻ mặt xấu hổ và Nhậm Hàn với gương mặt trơ trơ. Ta chảy nước mắt, chỉ là ngủ một chút trên giường cô ấy, không cần phải tuyệt tình như vậy cứ, còn muốn đổi cả giường?

Nhậm Hàn lấy tay xoa thái dương, thở dài, “Thật là phiền phức.”

Ta gục gặc, đáng thương quẹt miệng, “Tôi không cố ý ngủtrên giường cô ấy.” Tuy không biết Nhậm Hàn có quan hệ thế nào với người đẹp này, nhưng cô ấy quả thật ra dáng một phu nhân hung hãn.

Nhậm Hàn nghe vật, thở dài, “Tôi không nói cô ấy, là nói cô.”

“Hử?” Ta vò đầu, nếu thời gian có thể trôi ngược, ta nhất định không ngủ trên giường của cô gái này.

Nhậm Hàn nhắm mắt nói: “Biết vì sao cô ấy đòi đổi giường không?”

Ta thành thật lắc đầu.

Nhậm Hàn nhìn chằm chằm vào ta, giọng điệu điềm tĩnh, “Vì tối qua cô ói ra giường cô ấy.”

Nhất thời, ta không nói nên lời. Thật lâu sau, ta mới pha trò đánh trống lảng: “Phó tổng Nhậm, anh xem, trăng hôm nay tròn quá.”

Nghe lời này, biểu cảm của Nhậm Hàn càng tỏ vẻ đau khổ hơn, “Bạch Ngưng, không cần giả ngây giả ngô với tôi, nếu tôi biết cô phiền phức như vậy, tối qua tôi chắc chẵn sẽ không đưa cô về nhà.”

Ta líu lưỡi, sợ hãi chọc ngón tay, “Đúng rồi, tối qua rốt cuộc tôi làm gì vậy?”

Nhậm Hàn oán hận trừng mắt liếc ta một cái, nếu ánh mắt có thể giết người, ta tin rằng, mình đã bị one hit kill. Ta nghiêm nghị bày tỏ, “Thật xin lỗi, có phải tôi gây phiền phức cho anh?” Rõ ràng hôm ta đi ăn cơm ta không mời hắn, vì sao lại ở nhà hắn? Bi kịch.

Nhậm Hàn nói: “Bạch Ngưng, cô không uống được rượu thì không biết từ chối sao?”

“Tôi sai rồi.”

“Cô không biết mình say sẽ gây ra bao rắc rối cho người khác sao?”

“Tôi thật sự sai rồi.”

“Còn nữa, cô có biết tối hôm qua cô thất thố đến mức nào không?”

“Tôi hối hận rồi, tôi hối hận sâu sắc rồi.”

Cuối cùng, Nhậm Hàn Phó tổng giám đốc Nhậm rốt cuộc đã mắng đủ, một lúc lâu sau lặng lẽ thở dài, nói: “Cô có biết, hôm qua cô lôi kéo tôi nói rất nhiều về chuyện hai năm trước?”

“Hử?”

Như mũi tên nhọn đâm trúng trái tim, từng vết sẹo đau đớn nhất bỗng nhiên bị vạch ra, tựa như rạch sâu đến mạch máu.

Ta cắn chặt răng, gằn từng tiếng xác định, “Tối hôm qua tôi kể chuyện đó với anh?”

Nghe vậy, con ngươi đen láy thăm thẳm của Nhậm Hàn càng thâm sâu hơn, nhếch môi, cuối cùng hơi gật nhẹ đầu.

Quả nhiên, rượu vào lời ra. Hơn nữa đối tượng thổ lộ lời ra này ————–

Mami, nhanh tới cứu con với ——-

Chương 24: Công chúa “Sơn tri

(Sơn trại = hàng giả)

Ngoại truyện: Công chúa.

Một ngày nào đó, hoàng tử bạch mã của ta sẽ cưỡi ngựa trắng, cầm đóa hoa bách hợp đang nở rộ trong tay tới đón ta….

Phật nói: Cưỡi ngựa trắng không nhất định phải là hoàng tử, cũng có thể là Đường Tăng.

Cũng tương tự như vậy, người lái xe tới đón ngươi không nhất định là một vị công tử BMW đẹp trai tài giỏi, cũng có thể là ông chú xe bus mặt mũi râu ria, tính tình nóng nảy.

Bi kịch của ta là ở việc cố chấp chờ đợi BMW với Ferrari, cho nên bỏ lỡ rất nhiều xe bus, cuối cùng, đợi cho đến tận khi ngay cả ông chú taxi cũng tan tầm tập thể, mãi mãi lạc trong đơn độc.

Thật ra câu chuyện hai năm trước này, phải bắt đầu kể từ khi cha ta mới phất lên.

Trước khi ta mười hai tuổi, cha mẹ ta vẫn là những người bình thường thuộc giai cấp công nhân, một nhà ba người chúng ta chen chúc tại căn nhà tập thể gần 35 m² mà bây giờ ta đang ở, phòng khách + phòng ngủ + phòng làm việc ở chung một một chỗ. Lúc ấy thân thể của cha mẹ ta còn khỏe mạnh, mỗi khi đêm đến, hai người bọn họ liền chăng rèm ngay trong phòng khách, che chắn cách ly ta với không gian của bọn họ. Bây giờ ngẫm lại, ta rốt cuộc mới hiểu được vì sao lúc ấy tối nào cũng truyền đến âm thanh yêu tinh đánh nhau.

Cho dù như vậy, dù có hơi nghèo khó, nhưng một nhà chúng ta vẫn sống rất vui vẻ. Cho tới khi, có một câu nói được phổ biến ———— Tri thức làm thay đổi vận mệnh. Nửa vế sau là “Tri thức cũng có thể làm cho người ta bị giảm biên chế”, cha mẹ ta vì thiếu văn hóa, cả hai đều bị giảm biên chế. Nhìn ta kêu khóc đòi ăn, cha mẹ ta kéo nhau ôm tiền phụ cấp mất việc đi mở cửa hàng.

Nhiều năm như thế trôi qua, không thể nói rõ là vì lúc ấy chính sách tốt hay vì cha ta có năng khiếu làm thương nhân, chưa đến mười năm, cha già sáng lập tập đoàn Bạch Thị. Tuy ông vẫn là một người thô lỗ quê mùa như trước, nhưng việc làm ăn càng ngày càng lớn, ta cũng theo đó từ một con bé chảy nước mũi ở khu tập thể biến thành thiên kim tiểu thư.

Tuy một người là chủ tịch của tập đoàn Bạch Thị trị giá bạc triệu, một người là thiên kim tiểu thư yểu điệu, là người thừa kế duy nhất, nhưng khi bước vào xã hội thượng lưu, nhóm tiểu thư công chúa lại thích len lén sau lưng gọi cha già là “Nhà giàu mới nổi”, gọi ta là “Công chúa mới nổi”.

Bất kỳ ai cũng không thích bị gọi như vậy.

Vì thế, cho dù cha già ra sức muốn ta đứng vững ở xã hội thượng lưu, ra sức đưa ta đi tham gia các loại party, xã giao, bạn tốt của ta lại vẫn chỉ có hai người: Một là người đánh nhau từ nhỏ tới lớn ở khu tập thể, Bàn Hổ (Hổ mập), một là cô bạn thân từ hồi tiểu học đến đại học, Kiều Kiều.

Mọi chuyện thay đổi khi ta được hai mươi tuổi. Tuy rằng không thích các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, không thích các thiên kim tiểu thư làm bộ làm tịch, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn ấy, luôn có một hai trường hợp đặc biệt. Trường hợp đặc biệt này chính là kẻ kéo ta vào vòng xoáy đam mỹ sau này, người lập gia đình ở tít nước ngoài, Sâu.

Cha già nhà Sâu là một vị quan chức. Đương nhiên, có rất nhiều người muốn dựa thế, mà hình thức dựa thế tốt nhất chính là kết thông gia. Vì thế, ngày x tháng x, Sâu rốt cuộc không chịu nổi, trên đường đi xem mắt, lấy lý do đau bụng trốn mất. Trốn rồi, Sâu đi dạo gần đường Xuân Hi, sợ về nhà bị cha già quạt cho một trận, vì thế bỉổi gửi đi hai tin nhắn:

Tin nhắt thứ nhất cho ta: Ba giờ chiều nay, gặp ở gần Lương Mộc, tình yêu, nhớ mặc bộ váy tím có thắt lưng hôm trước hai đứa đi mua nhé.

Tin nhắn thứ hai cho đối tượng xem mắt: Kẹt xe, tới trễ nửa tiếng, xin lỗi. Tôi mặc váy tím, tóc thẳng để buông dài ngang vai.

Vì thế, dĩ nhiên ta cùng Bác Hi xem mắt, quen biết rồi yêu nhau. Ta nghĩ rằng, ta đã tìm được hoàng tử bạch mã của mình, bản thân mình cuối cùng cũng từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga, từ nay về sau hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Nhưng ta đã quên mất một chi tiết rất quan trọng.

Ta không phải sinh ra đã là công chúa, chỉ là giữa chừng biến thành con gái của một nhà giàu mới nổi, cho dù là công chúa cũng chỉ là một công chúa hàng giả. Cho nên, đêm trước khi hai nhà bàn bạc về đám cưới, chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn, hoàng tử Bác Hi bùng nổ.

Phương thức bùng nổ là, vị hoàng tử có cá tính này, cuối cùng cũng từ bỏ công chúa mới nổi để chọn cô bé lọ lem. Mà cô bé lọ lem này, rất bất ngờ, lại chính là bạn thân của ta: Kiều Kiều. Ngay trước đêm đính hôn, hai người hoành tráng bỏ trốn.

Trước khi bỏ trốn, hai người mặt dày gửi cho ta hai tin nhắn, bộc bạch tình cảm lâu năm.

Kiều Kiều: Tiểu Ngưng Tử, cha bạn có tiền, giúp bạn tìm một anh chàng đẹp trai giàu có khác không khó khăn gì. Bạn ngoài Bác Hi còn có rất nhiều thứ khác, nhưng mình trừ anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng.

Bác Hi: Ngưng Ngưng, thật xin lỗi. Thật ra anh đã không nói thật với em, anh và em hẹn hò chỉ vì anh biết em là con gái của bác Bạch. Ở bên cạnh em cũng chỉ vì tập đoàn hai nhà có ý hợp tác liên kết thông qua đám cưới này. Nhưng rốt cuộc, anh không muốn lừa dối em và chính anh.

Nhận được tin nhắn, phản ứng đầu tiên của ta không phải là lao xuống nhà kêu bố mẹ mau đuổi theo hai người, cũng không điên cuồng gọi cho hai người, mà bình tĩnh gọi cho Sâu, chửi ầm lên, “Đồ không có lương tâm nhà cô nhé, không tự đi xem mắt lại bảo tôi đi, cô là đồ hại bạn, không ngờ lại giới thiệu một tên thối tha như thế cho tôi, cô nhé…” Chờ ta mắng chán, mắng đến đơ lưỡi không còn nói được tiếng nào, rốt cuộc Sâu lo lắng chạy đến nhà ta, vỗ vỗ vai ta mà mắng, “Tiểu Ngưng Tử đừng khóc, đôi gian phu dâm phụ bọn họ chắc chắn không có kết cục tốt!”

Sự thật chứng minh, miệng của Sâu không phải là quạ đen bình thường. Đêm đó Bác Hi và Kiều Kiều đang bỏ trốn thì gặp tai nạn, Bác Hi nằm viện tới bây giờ vẫn chưa tỉnh, cô lọ lem yêu kiều kia trong tình trạng thái xây xát nhẹ, biến mất không thấy tăm hơi.

Sau này y tá của bệnh viện xác nhận, khi bọn họ tới hiện trường cứu người, cả người Bác Hi nhào lên người Kiều Kiều bảo vệ cho cô ấy, còn bản thân mình thì biến thành người thực vật.

Ngày đính hôn, ta đứng yên thật lâu trong phòng bệnh của Bác Hi, cuối cùng vẫn không chảy lấy một giọt nước mắt.

Ta nói: “Bác Hi, thế nào? Xem ra là Kiều Kiều yêu tiền của anh, bây giờ anh không tỉnh lại, cho nên cô ấy chạy trốn.”

Ta nói: “Bác Hi, cha mẹ anh thật thông minh, cho dù như thế, vẫn tiến hành lễ đính hôn đúng hạn, vì việc làm ăn của hai nhà, càng vì muốn tôi làm quả phụ thủ tiết.”

“Bác Hi, tôi không phải Đức Mẹ, nếu đúng như lời của cha mẹ anh, chỉ là tai nạn đơn thuần, có thể tôi sẽ chờ anh. Nhưng bây giờ, vĩnh viễn không thể.”

Có Sâu đi cùng, ta lập tức đến nơi tổ chức lễ đính hôn, đối diện trước mặt mọi người, nói: “Cuộc hôn nhân này, tôi không đồng ý.” Dứt lời, ta trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, sau đó trời đất tối sầm, ngủ ba ngày ba đêm.

Ba ngày này, Sâu giống như con ong mật cần cù lải nhải bên tai ta chuyện ngoài kia.

“Tiểu Ngưng Tử, mọi người đều nói cô vong ân phụ nghĩa, vị hôn phu bị tai nạn, cô liền từ hôn.”

“Còn nữa, bố mẹ cô giận đến hôn mê, thiếu nước nhảy đến đánh cô. Cô không nghĩ đến chuyện mang hai cái tin nhắn kia triển lãm cho mọi người xem à?”

“Tôi nói cho cô, không chừng cha mẹ Bác Hi đã biết chuyện con bỏ trốn, bọn họ cố ý giấu diếm cô, cố ý vờ như không biết. Bọn họ vô tình, cô còn có nghĩa làm gì? Công khai chuyện kia đi, tại sao phải mang tiếng xấu trên người?”

Thật lâu sau, cuối cùng ta bị Sâu làm cho không ngủ nổi, mở to mắt.

“Quên đi, dù sao cũng quen biết lâu rồi, bây giờ chơi trò mất tích thì cứ mất tích, giả chết thì cứ giả chết, tôi tình nguyện làm người xấu, con gái của nhà giàu mới nổi, cũng không phải diễn trò bi thảm như của Quỳnh Dao, để hoàng tử và cô bé lọ lem đi tìm chết hết đi!”

Cuối cùng một tuần sau, cha mẹ cũng có thể bình tĩnh nhìn ta, không lấy chổi ra đuổi. Vì thế, ta quyết định, “Bố, con muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian.”

Chuyện sau này, mọi người đều biết.

Ta đốt tất cả thư từ, quà tặng mà Bác Hi đưa cho ta, chỉ để lại một món đồ sống ——- Ultraman là không đốt. Nói thật, khi ấy nhìn thấy ánh mắt vô tội của Ultraman, ta thật sự muốn vứt nó đi, nhưng dưới áp lực của Hiệp Hội Động Vật, ta đành cắn răng mang theo một ít hành lý rách nát và Ultraman trở về chung cư.

Tiếp theo là thuận lợi tìm được việc làm, bắt đầu làm chân tạp dịch ở tòa soạn, mà Sâu thì gả sang nước ngoài, Bàn Hổ thi đỗ trở thành du học sinh ở Anh. Cuộc sống của ta, trở về như mười năm trước, những ngày tháng bình yên hạnh phúc nhất.

Mãi cho tới hôm nay, tình cờ trở lại biệt thự của cha mẹ, ta có cảm giác như trong một giấc mộng. Tình tiết trong mộng thật kinh điển, cô gái nhà giàu mới nổi mơ mộng trở thành công chúa bị cô bé lọ lem đánh bại, bịđánh trở lại nguyên hình, quay về với xã hội.

Từng có lần, ta còn chưa từ bỏ được ý định dựa vào tình tiết tiểu thuyết mà ảo tưởng: Có lẽ, Bác Hi có tình ý với ta, nhưng lại phải đè nén, ví dụ như tình tiết quen dùng trong tiểu thuyết ——- bị cô nàng thủ đoạn Kiều Kiều chuốc quá chén, người phụ nữ kia mang thai, vì không muốn ta đau lòng nên mới bỏ trốn. Hoặc là, cái tin nhắn kia không phải Bác Hi gửi, lúc ấy Bác Hi uống say đã ngủ như chết rồi.

Vì thế, ta cứ cố chấp tin vào điều đó, với sự giúp đỡ của Sâu, bọn ta mời hacker hack blog của Bác Hi. Đau đớn là, mỗi trang mỗi phần đều ghi lại hắn yêu Kiều Kiều như thế nào, miễn cưỡng khổ sở cười vui với ta như thế nào.

Đêm đó trở về, ta ra sức đánh Ultraman một trận. Mẹ nó, thế mới nói, cổ tích vẫn chỉ là cổ tích, sự thật vẫn sẽ luôn tàn khốc.

Ban đầu ta tưởng rằng, phải cần một thời gian dài mới có thể quên được đoạn chuyện cũ này, giống như trong tiểu thuyết: “Từng giọt từng giọt ký ức rơi trong câm lặng, chôn giấu nỗi đau ở nơi sâu nhất trong trái tim mình”. Đáng tiếc, ta không phải nhà văn, lại không đủ nhẫn tâm, có lẽ tại đầu óc nhà họ Bạch thật sự quá đơn giản, gen của nhà họ Bạch quá dư thừa. Bước chân vào tòa soạn được một năm, đêm đến khi ta nhắm mắt lại, không phải mơ thấy sếp nữ cầm roi da vút vút thúc giục bản thảo thì cũng là bị Nhậm Hàn ép trả nợ; Không phải mơ thấy Xán Xán lải nhải chi hơn một ngàn mua bộ váy hoa xinh đẹp thì cũng là chị Tiếu Phù lạnh như băng cảnh cáo: Cô lại béo lên rồi.

Vì thế, sau một thời dan dài ta đã không còn nhớ nổi khuôn mặt khôi ngô mà trước kia ta từng say đắm đến mức tự lừa dối chính mình. Cho đến một ngày ta với Xán Xán, Tiểu Duy cùng nhau tới tiệm CD chơi, Tiểu Duy hớn hở mua một cái đĩa của một nữ ca sĩ nào đó, không chút lắp bắp nói với bọn ta: “Nhìn này, người anh yêu nhất đấy!”

Ta nhìn khuôn mặt đẹp đẽ gợi cảm trưng trên mặt bìa kia, nhìn thế nào cũng thấy quen quen.

Xán Xán đứng cạnh khinh bỉ nói: “Loại đàn bà ghê tởm, cô ta không phải là tiểu tứ (người thứ 4) Kiều Kiều, tình nhân được bao dưỡng của lão già CEO tập đoàn giải trí XX sao?”

Ta giật mình, hóa ra cô ta là người cùng sống trong khu tập thể ngày trước, là cô bé lọ lem Kiều Kiều từng thân thiết sớm chiều với ta a! Thế giới này, quả nhiên có tiền thì làm sao còn chân thành được nữa.

Đại minh tinh Kiều Kiều bây giờ còn có thể nhớ rõ câu nói ngày trước của chính mình không đây? “Ngoài Bác Hi ra, tớ chỉ có hai bàn tay trắng.”

Lại nhớ đến cái tin nhắn quý giá kia, ta tỉnh ngộ hoàn toàn.

Bác Hi, tôi mong anh tỉnh lại sớm biết bao, để cho tôi còn được xem khuôn mặt bàng hoàng của anh.

 Chương 25: Mt cái hôn

Rời khỏi nhà Nhậm Hàn, đầu ta vẫn nặng như cũ. Lên taxi, nói địa chỉ xong, lại nhớ đến đêm qua ta không về nhà, chắc là Ultraman đói phát cuồng rồi, trái tim nhỏ bé của ta áy náy mất ba giây.

Thấy ta người đầy mùi rượu, quần áo lại nhăn nhúm từ trong khu biệt thự đi ra, ông chú bảo vệ liếc nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ không thể tưởng tượng, tự nhiên cũng không mong muốn bắt chuyện với ta, chỉ lấy bộ đàm ra tán gẫu với các huynh đệ khác, khí thế ngất trời.

“Thần Tiên, Thần Tiên.” (tên chuối quá thể =…..=!!!)

“Nói.”

“Chiều nay tại Phủ Nam Hà, chơi mạt chược, có đến không?”

“826, 826, anh lại đi nữa à? Lần trước vẫn còn thua chưa đủ sao?”

“Đến chứ, đến chứ.”

“Ông đây không sợ, phải lấy lại vốn chứ.”

“Thần Tiên, Thần Tiên, anh có đến được không đó? Nghe nói đêm qua sinh nhật anh uống đến say mèm hả?”

“Ai nói tôi uống say?!”

“Lão Từ làm chứng, lão Từ làm chứng.”

“Đúng, đúng, ông anh thần tiên, anh lại quên rồi, đêm qua anh vừa tự bạt tai mình, vừa nói ‘Các người cho rằng ông đây không dám đánh sao, ông đây đánh cho các người xem’!”

Phì!

Ta đứng trong bãi đỗ chờ xe, không chút tử tế phì cười.

Cười xong, trong đầu ta một tia sáng chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới một câu: “Các người nói tôi không dám hôn, bà đây hôn cho các người xem —-”

Ầm ầm ầm!

Những câu này lướt qua bên tai, phút chốc ta như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cảm giác này giống như… Trong không gian bị bịt kín tràn ngập khí gas bỗng nhiên có người châm lửa. Phút chốc, chỉ vì một câu của ông chú kia, đầu ta nổ tung, từng đoạn trí nhớ vụn vặt tối hôm qua dũng mãnh tràn về.

Đầu tiên, vẫn là quán lẩu Nhất Phẩm, sếp Lý Tử Nho phẫn nộ cầm di động rít gào, “Nhậm Hàn, cậu làm ra chuyện tốt rồi đấy, bây giờ cô ấy bất tỉnh rồi, Tiểu Duy với Tiểu Trịnh cũng say quên trời đất, cậu tự đi mà mang cô ấy về!”

Chẳng bao lâu sau, Nhậm Hàn đã đứng trước mặt, chăm chú nhìn ta đang cười ngơ ngơ, nhíu mày lại, chậc lưỡi hỏi Xán Xán: “Tóm lại cô ấy uống bao nhiêu?”

Xán Xán nhíu vai, “Không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ hai chén. Phó tổng giám đốc Nhậm anh cũng thật là, muốn tặng quà thăng chức cho Bạch Ngưng sao không tự mình quang minh chính đại tặng đi? Sao lại còn bảo sếp tôi mang quà tới làm gì?”

“Ai nói là quà! Chỉ là đúng lúc trong nhà còn nhiều rượu quá, tiện thể bảo Tử Nho mang đến đây, ai biết cô ấy dễ say như thế!”

Sếp hừ lạnh, “Thế à? Dù sao rượu cũng là cậu bảo tôi mang đến, nha đầu lừa đảo giờ bất tỉnh rồi, nặng chả khác nào lợn chết, tôi với Xán Xán lôi mãi vẫn không được, cậu xem rồi tự mà lo liệu đi.”

“Về công ty trước đi.”

Lại đổi cảnh, vẫn từng đấy người như cũ, ta với Tiểu Trịnh say như chết, Tiểu Chí cũng đang ngủ, được lão Huyền dìu đi, chị Tiếu Phù và Xán Xán vẫn còn tỉnh táo đôi chút, còn có Tiểu Duy khóc lóc đòi Slime, có thể nói, hôm nay, một bình rượu XX xa xỉ trị giá mười nghìn, đã làm cho lần hội họp này của chúng ta chấm dứt… thật oanh liệt.

Tiểu Trịnh: “Tiểu Ngưng Tử, không, không tệ…. Cuối cùng ngày hôm nay nhà cô cũng được toại nguyện.”

Ta: “Tại sao? Ha ha.”

Tiểu Trịnh: “Cười ngơ cái gì? Mày có bản lĩnh thì hôn hắn một phát cho chị xem, thế nào, cơ hội tốt thế này cơ mà.”

Nhậm Hàn đang dìu ta nghe vậy mặt mày bực bội, xốc ta đang rũ xuống lên cao một chút, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Đừng quấy rối.”

Chỉ một vẻ mặt như vậy thôi đã hoàn toàn chọc giận đầu óc đang choáng váng của bổn tiểu thư, ta quẹt miệng nheo mắt, “Hừ, anh không cho tôi cứ hôn!”

Tiểu Trịnh vẫn châm ngòi thổi gió như cũ, “Được, có gan thì hôn đi!”

“Các người nói ta không dám hôn, bà đây hôn cho các người xem ————”

Cht!

Giây tiếp theo, ta kiễng chân, “Như nguyn dĩ thường” (mong muốn được thỏa mãn) cưỡng hôn Nhậm Hàn. Hai đôi môi chạm vào nhau, đúng lúc ấy cửa mở ra, Xán Xán, chị Tiếu Phù đang xách túi cùng với sếp, con ma men Tiểu Chí, Tiểu Duy, Tiểu Trịnh hoàn toàn cứng người.

Buông cái đầu heo đẹp trai của Nhậm Hàn ra, ta phi thường đắc ý, “Tôi đã bảo rồi, tôi dám làm!”

…………

Nội dung sau đó, ta không muốn cũng không dám nhớ lại. Trước mặt ông anh lái xe, ta hung hăng tự tát vào mặt mình một cái, thế này… Chuyện gì đây a!

Thì ra, không phải là ta say rượu nhưng không làm loạn, chỉ là tạm thời chưa nhớ lại mà thôi. Mỉa mai là hồi nãy ta còn chẳng biết xấu hổ, nói chuyện với Nhậm Hàn nhiều như thế. Cho nên mới nói, rượu bia này nọ, thật đúng là thuốc độc thủng ruột. Nó có thể giúp ngươi nói ra những chuyện trước đây không dám nói, khiến ngươi làm những chuyện trước đây không dám làm. Nếu lúc ấy ta còn lý trí, nếu lúc ấy ta còn khống chế được bản thân, ta đây chắc chắn sẽ không làm chuyện bừa bãi như vậy.

Không ngờ ta lại dám hôn trước mặt nhiều người trong công ty như thế.

Ta ôm mặt, ngay cả tâm lý muốn chết cũng có.

Bên này, đồng chí lái xe thấy ta đột nhiên hết tự tát lại khóc lóc, sợ ta nghĩ quẩn trong lòng bèn dùng giọng điệu từng trải khuyên ngủ: “Em gái, có chuyện gì thì nghĩ thoáng một chút.”

Ta còn chưa kịp trả lời anh ta nửa câu, nhạc chuông di động chợt vang lên. Ta giống như thuốc nổ nhảy dựng lên, rút di động ra, nhìn lên màn hình: Nhậm Hàn.

“…”

Làm sao bây giờ? Đón gió lung lay, ta cảm thấy sống không bằng chết.

Tiếng chuông càng lúc càng lớn ta mới nhớ ra, vừa rồi lúc ta về, Nhậm Hàn nói đi ra ngoài mua đồ ăn cho ta. Đầu óc ta mơ mơ màng màng, nhắc đến “Ăn” ta nghĩ ngay đến Ultraman đang đói bụng suốt một ngày một đêm, cho nên chưa kịp chờ Nhậm Hàn trở về đã mơ mơ màng màng lên taxi.

Nhậm Hàn sẽ nghĩ như thế nào đây?

Rũ bỏ trách nhiệm? Chạy trốn? Tối hôm qua chúng ta ăn xong, sếp và Nhậm Hàn gọi cho người nhà của từng đồng nghiệp, bảo họ đến đón lũ ma men về, sau đó sếp thẳng tay ném ta cho Nhậm Hàn, sau đó Nhậm Hàn đem ta về nhà. Nhưng tại sao? Rõ ràng hắn biết nhà của ta, lại còn đưa ta về nhà hắn, nghĩa là sao?

Còn nữa, người đẹp ở nhà hắn hôm nay là ai? Nhậm Băng Sơn bình thường tàn khốc thế mà hôm nay thấy ta không khỏe lại còn nói đi mua đồ ăn cho ta. A a a! Đầu của ta đặc hết lại, trong lúc bối rối, cắn răng rồi lại cắn răng, cuối cùng ta bấm vào nút từ chối nghe máy.

Dĩ nhiên, Nhậm Hàn không định buông tha cho ta.

Lát sau, ta được hai tin nhắn liên tiếp. Không cần nói cũng biết ai gửi.

Mes 1: Muốn về hả?

Mes 2: Đừng hiểu lầm, tôi gọi điện chỉ để nhắc nhở cô, chiều nay tôi muốn đi mua giường, nếu cô không sợ tôi vô tình mua phải cái giường xa xỉ hơn một trăm ngàn thì không đi cũng được.

Ta ngẩn người, xét thấy túi tiền bị đe dọa, ta mặt dày nhắn lại: Gì cơ? Muốn tôi bồi thường cái giường kia á?

Nửa phút sau.

Nhậm Hàn: Cô nôn bẩn hết rồi, chẳng lẽ muốn tôi bồi thường à?

Nhậm Hàn: Bạch Ngưng, đừng nói với tôi là cô nghĩ chỉ hôn một cái như thế tôi đã thành vật sở hữu của cô đấy?

Ta bị tin nhắn thứ hai của Nhậm Hàn làm cho nghẹn họng không nói được gì, một lúc lâu sau, cuối cùng ta cũng nước mắt ràn rụa nói với đồng chí lái xe: “Anh à, phiền anh quay xe lại Phủ Nam Hà vậy.”

“Hả? Sao thế? Chỗ này với chỗ lúc nãy cô nói là ngược hướng đấy nhé!”

“Tại vì tôi muốn nhảy sông.”

Sự thật chứng minh, ta không chỉ có tiềm chất bi kịch, còn có tiềm chất nữ sắc lang, đã thế lại còn trêu vào con khổng tước ngạo kiều thụ không thể trêu. Dự cảm của ta nói cho ta biết, những ngày sau này chắc chắc ta sẽ không được yên ổn.

Ultraman, mẹ với con, sau này chắc ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro