review - Đăng (@lephuocnhudang)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

note: lowercase.

|.;;-giới thiệu sơ lược-;;.|

tên truyện: du dương

writer: cơm 

thể loại: BL (boyslove), tình cảm, đời thường

team: 3ósme ( 2 )

[----_,,,_----]

"Xã hội là những khối đối lập tồn tại song song. Có người giàu thật giàu, cũng có kẻ nghèo thật nghèo; có người đứng trên đỉnh cao, cũng có kẻ nằm dưới bùn lầy; có người sống hạnh phúc bên gia đình, có kẻ lại lang thang lay lắt qua ngày. Những khối ấy - chúng cắn xé, chúng hòa hợp, chúng ghen tị lẫn nhau. Để rồi khi lớp này ngã xuống, lớp mới sẽ thay. Mọi thứ tự nhiên chảy trôi theo quỹ đạo, như cái cách mà con người ta chỉ tay lên trời cao: Bất công."

như những kẻ lạc bầy, khiếm khuyết đến khôn cùng. như những kẻ say tình, say mơ đắm chìm với ấm ủ đêm mộng mị.

dại khờ và luyến tiếc- tất cả đan xen một cách nhẹ nhàng làm con người ta xao động. một tác phẩm của nghệ thuật, của tình nhân ái. 

những mảnh khép của sự khiếm khuyết. và, những hạt giống của tình yêu.

cũng là một bài review nhưng lần này, đối với truyện của cơm- tôi vẫn sẽ cảm nhận không theo trình tự bố cục bình thường. điều làm tôi ấn tượng nhất trong truyện là văn phong, nét nhẹ nhàng mang theo tình cảm của những kẻ được gọi là khuyết tật- như sao, như du, như dương. mỗi con người mỗi hình hài, cách lựa chọn và xây dựng tính cách khác biệt làm nên phong cách độc đáo hoà quyện cùng những nhân vật nghiêng theo hướng hiện thực hoá. đến mức phũ phàng nhưng không sai lệch và thiếu đi nét cuốn hút sâu sắc. bên cạnh đó, tác phẩm "du dương" của cơm làm tôi có những suy nghĩ khác đi- chẳng hề phi logic mà ngược lại còn rất chuẩn mực. những nhân vật, những mảnh ghép tạo nên những điệp không sâu xa, hay đúng hơn là mạch lạc và rất chi tiết.

đầu tiên là văn phong. tôi cực kì ấn tượng với nét viết mang một chút ngây ngô, một chút cuồng si, một chút sâu sắc của cô bạn. nó rất chi tiết và như một bức tranh vậy. cơm vẽ nên những đường nét dại khờ, ngông nghênh của tuổi trẻ. cơm vẽ nên những hoạ tiết đơn giản nhưng cầu kì. từ những vật liệu tốt nhất, chất viết hay đúng hơn là phong cách. trong cách hành văn của người viết, với vai trò một tác giả thực thụ thì tôi có thể thấy được cái thối nát, vỡ toang của xã hội nứt nẻ đầy rẫy những thứ sai trái, thị phi. đôi khi cơm viết nhẹ nhàng, lúc khác lại mang nét cuốn hút và đặc sệt. tôi xin được so sánh "du dương" với một tách trà sen thơm. có ngọt ngào đấy nhưng lại bị che khuất và đành phải ẩn mình trong sự man mác buồn tủi. tuy vậy nhưng không hề tẻ nhạt hay chán ngắt, mà đủ khiến tôi phải ấn tượng và ghi trong lòng một câu hỏi: du và dương, có thực hai là một hay một là hai? con chữ được thể hiện thông qua tính triết lý. tuy vậy vẫn chưa đạt tới mức "hoàn thiện", có lẽ chỉ đủ để "hoàn". vì sao? cách viết của cơm chưa có mắc xích và vẫn còn rối loạn với dòng viết. 

từ những dòng viết chăm chút, có thể thấy cơm đã rất cố gắng- không chỉ thể hiện qua số lượng chữ, qua độ dài. cũng như tôi đã nói ở trên, "mắc" đã có nhưng vẫn cần "xích". phải có chất xúc tác từ logic đến nhân vật. mặt thông hiểu và kết hợp bằng những chi tiết thì cơm rất ổn nhưng chưa khiến tôi phải "oà" lên trong bất ngờ. hay hơn thế nữa, tôi chưa thấy được nhiều sáng tạo trong kết nối logic. mỗi đoạn, mỗi câu văn chưa đầy đủ ý nghĩa và đôi khi quá dài lại có lúc quá ngắn. nhưng bù lại, tôi thích cách cô bạn miêu tả bối cảnh, xây dựng nhân vật. quá ư là chăm chút tỉ mỉ qua từng câu văn.

"Một căn phòng cũ kỹ, một cây đàn dương cầm. Khi những giai điệu là bệ đỡ, góc áo trắng của em tựa đôi cánh loài chim, vút bay cùng bầu trời, ngút ngàn dưới khung nền xanh thẳm." đơn cử là câu văn này. chỉ với góc áo trắng tinh mơ đã gợi cho cơm những ý tưởng đa dạng, thấy phía xa xăm, xanh thẳm kia. hay những phép so sánh, ẩn dụ của cậu khiến tớ chìm đắm trong từng chi tiết miên man. và quan trọng nhất là nhân vật, tôi ghét cả dương, cả sao, cả du! những kẻ dại khờ cố gắng tách biệt bản thân ra khỏi mảnh rộng của cuộc sống. mỗi người mỗi khiếm khuyết, họ hoà hợp với nhau đến mức chẳng bao giờ khiến tôi có cảm giác vỡ vụn mà hoàn toàn ngược lại. lật lại những gì cơm viết bằng hiện tại cuộc sống: du- người mù với trái tim lành lặn thậm chí "sáng" hơn bao giờ hết. dương- anh chàng đồng tính với cái nhìn bi quan trong cuộc sống tuy vậy, mang theo một tâm hồn thuần khiết. sao- cô bé bị bệnh tim bẩm sinh với sự lạc quan hướng tới những điều tốt đẹp hơn. mỗi nốt nhạc, thể hiện nên tất cả những giai đoạn trong cuộc sống- thực tế. và nốt thăng (#) cho cuộc sống, nhưng cũng "thăng trầm" đầy vẻ u uất và tiêu cực. mị hoặc? tất cả đều không. sáng như ánh sao đêm, dịu dàng như du dương nhưng song song cũng đưa con người vào giấc ngủ ngàn thu không lối thoát. nhắc đến đầu câu chuyện, tôi không thích bà nội- mang những suy nghĩ phong kiến có phần cũ kỹ áp đặt vào con người hiện đại. nhưng chi tiết này lại khá cũ khi người mẹ bị "má chồng" căm ghét. những nốt nhạc, không vô tri vô giác! chúng ta không thể quên coffee và milk, cũng như cách milk làm chó dẫn đường - cả hai chú đều "dẫn" du và dương về bên nhau đến tận nửa vòng trái đất, phải chăng đây là điều kỳ diệu? vòng tròn tuy xa nhưng không bao giờ kết thúc, tình yêu của hai nhân vật chính cũng như thế, tôi có thể thấy rõ ràng đây- mối quan hệ này tuy mập mờ nhưng rất đẹp- đơn giản từ sự hy sinh, duy chỉ có trái tim là không bao giờ ngừng say đắm. mọi thứ, như trò chơi trốn tìm. kẻ tìm, người trốn.

và những chuyến đi- xa mãi

cuộc sống của con người là một vòng quay. cứ xoay xoay mãi, không có nơi kết cũng chẳng hiện điểm bắt đầu. nhưng rồi, chúng ta vẫn sẽ trở lại, thậm chí là đi qua chốn an yên. những số phận mà cơm xây dựng, vẫn có thừa: dư một số chi tiết khiến truyện rối rắm ở đoạn cuối. vậy mà tôi thích nó! đã quá đau đớn và xót xa cho những con người phải ra đi và chưa kịp từ biệt... đã quá kịch liệt trong từng con chữ... tại sao thế? từ người ba bị nhấn chìm, hay đúng hơn là sự nuốt chửng bởi những cơn bão từ biển khơi. rồi mẹ, rồi chú cũng lặng theo những cơn gió mù mịt trên bầu trời cao kia. bé sao, toả ánh sáng tuyệt diệu lên những con trăng, mây gió. nụ cười tắt lịm. khoé mắt cay cay, tôi rơm rớm, dù biết rằng đây chỉ là một câu chuyện nhưng nó thể hiện những điều chân thật nhất mà đôi khi "đời" đang che lấp. nơi trái tim ấy, không bệnh!

tuy vậy, cơm vẫn mắc một số lỗi bố cục và mang lời thoại quá nhiều vào truyện. "du dương" đầy đặn nhưng không xuất sắc. nếu biết tiết chế đôi chút và lồng vào thêm những ấp ủ và ước mơ của nhân vật- sẽ tốt hơn rất nhiều! tôi thích cách cơm dùng từ thuần việt, dù đang thể hiện du và dương sống bên mỹ. dễ thương và rất ngộ nghĩnh, dù vẫn còn đôi chút từ hán việt nhưng cũng không tới mức tạo cảm giác khó chịu cho người đọc. hay tôi có thể nói cơm khôn khéo nhưng vẫn chưa bộc lộ được hết mức những gì mình viết được? tôi nghĩ mình phần nào đã đúng, với những câu chữ còn vụng về, những nhân vật còn chưa cô đọng. trên hết là cái tình mà cô bạn muốn truyền tải, dù là qua dạng viết nhật kí, tôi vẫn có thể thấy được góc khuất trong tâm hồn lạc lỏng đến mức cô độc nhưng không phải, họ đang dối lừa sự thật. điều dường như đã quá rõ ràng.

"Tình cảm là một bản nhạc buồn, nếu bản thân cứ mãi đắm chìm trong giai điệu du dương của nó, liệu lối thoát nào dành cho mình?" bản nhạc buồn, nhuốm màu bóng tối. như cánh hồng gai đầy bi luỵ nhưng tôi muốn hỏi rằng, có ai thoát được cơn mê, vực thẳm và những cánh hoa, những bài ca với màu sắc và nốt nhạc du dương đến say đắm?  

đề bài vòng hai đang cần hướng tới sự sáng tạo và một mô-típ đặc biệt cũng như cách thể hiện câu chuyện độc đáo. với con mực nghiêng đều trên từng trang giấy thì tôi nghĩ cơm phần nào đã thành công. phải nói như thế nào nhỉ? plot cậu xây dựng không hề mới, đối với tôi là như thế: chuyện những con người khiếm khuyết đến với nhau chăng? hay vài sự việc thuần tuý với con chữ của nỗi buồn? tôi nghĩ là không đâu, bạn đừng nên "trông mặt mà bắt hình dong" nhé! với nét thơ văn phiêu lãng cùng con chữ thì tinh tế và không thể thiếu một mô-típ đầy đặn thì bạn sẽ thích "du dương" đấy. những tình tiết mới trong plot khá cũ và đôi khi lại là những con chữ cũ, mang dáng vẻ hoài niệm trong tình huống mới. phải chăng đây là những bệ đỡ mà cơm có? tôi nghĩ đúng như thế đấy, dạt dào như "dương", nhẹ nhàng như "du". âm thanh của nỗi niềm tuyệt vọng hay đau đớn được che mờ bởi cái được gọi là "định kiến" và "bức ngăn"?

đâu là lời hứa cho sự thật? 

Lặng.

Mẹ ơi, con nhìn thấy một anh hùng đấy.

Một anh hùng ngồi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền.

Một anh hùng mỉm cười dịu dàng, dạy con biết trân trọng tình cảm.

Một anh hùng lảo đảo đứng dậy, cản Tử thần thay con.

Một anh hùng đẩy con khỏi gầm xe, bảo vệ con thật chặt.

Một anh hùng, đôi mắt đựng ngàn vì sao.

Một anh hùng.- Trích "Du Dương"

thương làm sao chi tiết này, du đã cứu cậu bé- bằng một mạng sống. 
cái chết không bao giờ là kết thúc mà là một mở đầu- cho một cuộc sống mới!

tôi thích thông điệp mà cơm truyền tải. với các phép so sánh sáng tạo. dường như cậu đang châm biếm mặt tối của xã hội, cái nhìn xấu xí có phần lạc hậu đối với người đồng tính, hay với suy nghĩ chính bản thân họ? những tự ti che lấp bởi một kẻ yếu đuối, và nó không thể hiện ra bên ngoài, không phải bề nổi nhưng chính xác lại là nỗi đau, mất mát tột cùng. cơm cũng đề cao tính nhân văn sâu sắc, lòng nhân ái của du, của dương- những kẻ được cho là "mù", là khuyết tật nhưng không hề "mù" hay thiếu sót tình thương cao cả. hơn thế là câu nói: "có không giữ, mất đừng tìm!" đúng là như vậy, những gì đã qua không thể trở lại, chi bằng hãy cố gắng cho tương lai tốt đẹp hơn? đừng như dương, cố gắng thay đổi bản chất và bỏ qua những thứ tốt đẹp trong thực tại.

và các bạn ơi, hãy trân quý những thứ hiện tại nhé! vì biết đâu mai sau, khi lỡ mất đi thì bạn lại tiếc nuối cho những gì đã qua và trách bản thân: sao không nói ra những suy nghĩ chân thật nhất? sao không thay đổi một điểm xấu thành một điều tốt? nhưng, nào có thay đổi được... hãy sống cho hôm nay, cho hiện tại.

sống như bài ca hạnh phúc, không ngừng vươn lên.

sống như loài hoa hướng dương, xương rồng- mạnh mẽ dù cho có gặp điều gì đi nữa.

và, hãy sống như du, cất lên bầu trời cao những nốt nhạc yêu thương. làm một anh hùng thật sự...

chớ để cuộc sống trôi tuột qua kẽ tay vì mãi đắm mình trong quá khứ hoặc mơ mộng ảo tưởng về tương lai. hãy tận hưởng cuộc sống trong từng khoảnh khắc, bạn sẽ cảm thấy từng ngày trôi qua thật trọn vẹn- khuyết danh.

.

.

.

----------

thật sự rất hãnh diện vì đã được chung team với cơm và nico. 

cảm ơn hai cậu rất nhiều! gửi ngàn nụ hôn nồng cháy không vương bụi trần ( :vvv )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro