4 chàng hào hoa (NaXy♥)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Bốn chàng hào hoa

Tác giả: NaXy

Độ tuổi: 15+

Casting:

1. Triệu Thế Thiên Du

2. Triệu Thế Thiên Nam

3. Hàn Tuyết Quân

4. Thái Chấn Phong

5. Trương Thế Vương

 Status

: Vì quá đặc biệt nên không thể yêu.

Đó là những tên mà khi yêu sẽ yêu thật lòng và khi cô gái đó ra đi sẽ khóc thật lòng...!!

Không ai trên thế gian này có thể thay thế em!!!!

p/s: Truyện mang tính hư cấu, miễn bàn cãi :D

Chap 1: Chạm mặt

1 năm trước

4h chiều.

Từng cơn gió đông lạnh buốt áp vào mặt Du lạnh buốt. Du lê bước mệt mỏi trên đường về. "Cạch"

- Hai ơi, e về rùi này - Du đẩy cửa, gọi lờn vọng vào. Không gian vẫn im lặng, nó buôn tiếng thở dài "Hajzzzz, lại đi đánh nhau nữa rồi"... " Reng... Reng" Tiếng chuông đthoại reo lên inh ỏi, nhưng không p~ đthoại của nó mà là của hai nó. Màn hình hiện lên 2 chữ "THẰNG ĐIÊN"...

- Alo - Nó bắt máy

- Tao đến nhà mày đây - Đầu dây bên kia vang lên, và cúp 1 cái rụp

- Ặc, tên nào mà vô duyên thế "Rột...Rột" - Nó lầm bầm chửi, rồi vơ lấy cái áo bước nhanh ra ngoài. Vừa mờ cửa, thì

"Bừm... Bừm... Két... Rầm...Oái"

1 chiếc xe moto đen khá đẹp lao như điên vào nó, rồi bất chợt thắng gấp. Nó thì ko sao nhưng tên trên xe do chạy nhanh mà thắng gấp nên hắn bay xuống xe, mông típ đất như fim hành động.

- Anh, anh không sao chứ - Nó hốt hoản, chạy đến

Tên đó im lặng

- Anh, anh gì ơi -  Nó chạm vào khuôn mặt hắn, có cái gì ươn ướt rơi xuống tay nó. Máu ư, ko phải, là nước mắt, hắn đang khóc... Nó nhín kĩ hơn 1 chút. Hắn đúng là 1 mỹ nam chính hiệu. Mái tóc nâu hạt dẽ để dài qua gáy, đôi mắt màu tím trong suốt và sâu, hàng mi rậm còn vương vài giọt nước mắt cong vút. Nó bị đôi mắt hắn cuốn hút, đôi mắt có chút lạnh lẽo nhưng lại rất ấm áp, vương chút buồn. Một lúc sau, tên đó đứng dậy. Hắn để lộ hình xăm cánh quỹ sau ót. Hình xăm khá tinh xảo và cực kỳ đẹp :”>. Hắn dựng xe lên và bước đi, không nói thêm 1 lời nào nữa. Còn nó thì cứ ngây người, nhìn theo bóng người con trai đó, người con trai bí ẩn, nó bị cuốn hút vào đôi mắt của hắn và cả hình xăm đó cũng cuốn hút đến lạ kỳ, mãi đến lúc hai và 1 người bạn thân của hai nó về...

------------------------------------------------------

Đến giờ, nó vẫn không quen đc ánh mắt của hắn, đôi mắt hút hồn nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó không dám hỏi hai nó, vì cái tội nghe điện thoại của hai nó cũng đủ làm hai nó cấm túc nó 1 tuần rồi...

- Này, nhóc, sao ngồi thừ ở đây vậy, nè nè - Hai nó lay lay

- A Hai... A Vương - Nó sực tỉnh, và trở về hiện tại

- Làm gì ngồi thừ ở trước cổng thế. Môi tái ngắt rồi kìa, bệnh thì sao - Vương lên tiếng, xoa đầu nó.

- Hỳ, em hog sao đâu, mà hai anh đi đâu vậy, e đói muốn xĩu rồi nè - Nó chu chu cái mỏ, làm nũng vs hai ông anh nó.

- Bít rồi nhóc, vào nhà đi. Anh nấu cho mà ăn - Hai nó xoa xoa đầu nó

- Okie - Nó và Huy đồng thanh đáp

15 phút sau, hai nó quay ra với nồi mì gói to đùng, bốc khói nghi ngút

- Oa, ngon quá. Anh hai số một - Nó nuốt nước miếng ực ực

- Ăn đi. E chỉ giỏi cái tật nịn nọt anh là giỏi - Hai nó cười hiền

- Nè, còn anh thì sao, anh số mấy đây - Vương trêu

- Anh số hai - Nó đưa đũa, gấp mì cho vào họng

- Thôi ăn đi, nhiều chiện quá - Hai nó chen vào

- Mà hai nè, vài ngày nữa e vào học trường Hai vs a Vương đó

"Phụt... Khụ khụ" - Nghe tới đó, cả Hai nó và Vương bỗng phun ra, ho sặc sụa

- Ặc, em vừa bảo cái gì - Hai nó hỏi

- Em vào học chung trường với hai - Nó nhăn mặt

- Không được - Hai đó quát

- E cũng không muốn, nhưng dì bắt e vào đấy chứ. Bộ e hỏg cóa tư cách học chung w' Hai sau :-s - Nó rưng rưng

- Không phải thế đâu em. Hai e có lí do riêng mà - Vương cười hiền bảo nó

- Thôi đc rồi, học thì học. Nhưng đừng cho ai pk' anh là anh của nhóc nghe chưa - Hai nó khoanh tay ra lệnh

- Ơ, sao vậy - Nó hỏi

- Cấm hỏi. Nghe lời anh, hay học trường khác - Hai nó dứt khoát

- Vâng ạk - Nó cúi gầm mặt xuống

Ngày tựu trường... Tiết học đầu tiên

"Cộp Cộp"

- Chào các em học sinh ưu tú đáng yêu của thầy - Thầy giáo gõ thước xuống bàn, rồi vui vẻ nói

- Chúng em chào thầy - Các học sinh cũng vui vẻ đáp lại

- Đc rồi, các em tự chọn chỗ ngồi cho mình nhé. Sau đó chung ta sẽ bầu ban cán sự lớp bằng cách bóc thăm - Thầy vui vẻ nói tiếp. Sau 5 phút nhốn nhào tìm chỗ ngồi. Thầy bắt đầu loi ra 1 cái hộp thủy tinh, trong đó có những mẫu giấy nhỏ, ghi tên 30 học sinh trong lớp. Thầy bắt đầu bóc thăm. Đầu tiên sẽ là Lớp trưởng, lớp phó trật tự, học tập, văn thể mĩ...

- Các em đọc tên sau đây xin mời đứng lên. Lớp trưởng, em Đỗ Quốc - Thầy giáo đọc to

- Vâng, có ạk - 1 bạn nam đầu bàn giơ tay đứng lên

- Lớp phó trật tự, em Triệu Thế Thiên Du

Im lặng...

- Thầy nhắc lại, em Thiên Du

- Ơ,  dạ có ạk - Nó nãy giờ đang mơ màng nơi chốn nào, h' mới sực tĩnh...

[Típ theo là các lớp phó khác, nhưng k đọc tên, vì nh~ nhân vật này k liên quan]

- Đc rồi, cuối giờ lớp phó đi theo thầy lên văn phòng nhé. Chúng ta bắt đầu bài học nào - Thầy vui vẻ nói

- Vâng ạk - Nó cúi đầu đáp lễ

"Reng...Reng"

Tiếng chuông báo hiệu sang tiết mới vang lên, nó và thầy bước ra... Văn Phòng, thầy chủ nhiệm đẩy cửa bước vào. Nó đang tính bước vào, thì 1 chàng trai từ trong Văn phòng bước ra. Hắn quăng vào tay nó 1 bao thuốc, và nở 1 nụ cười nửa miệng. Nó ko hiểu gì, đành giấu tạm bao thuốc vào túi và đi vào phòng... Đi ngang khuôn viên, nó tiện tai vứt bao thuốc xuống bãi cỏ rồi đi vào lớp

- Her, làm quen ngar - Đỗ Quốc tới bàn nó, gõ cốc cốc vào mặt bàn

- okie - Nó vui vẻ đáp

- Bạn tên Du hả. Chu cha, tên đẹp hen - Đỗ Quốc mĩm cười

- Ưm, tks - Nó đáp

- Ăn gì không, Quốc mua cho… Tiểu Du :P - Nó chưa kịp trả lời, thì Quốc đã nhanh chân phóng ra khỏi cửa...

"Á...Á...Á", mấy nhỏ trong lớp bỗng la lên, mún bể lớp kèm theo đó là "Phụt", máu mũi phụt ra... vì thấy trai đẹp...

- Cho tôi hỏi, ở đây ai tên là Thiên Du- Hắn cao giọng hỏi

- Ơ, anh là - Nó đứng đối diện hắn

- Trả đây - Hắn chìa tay ra trc' mặt nó

- Ơ... Trả gì cơ - Nó nghiên đầu, ngây thơ hỏi

- Ặc, bao thuốc, trả đây mau - Hắn nhăn mặt

- Àk, e quăng rồi - Nó cười trừ đáp

"Xoảng" - Hắn cầm chiếc Iphone 4 trên tay wăg ra cửa sổ 1 cách k thương tiếc T^T [phí phạm qoãi chè, cho tui cóa p~ tốt hơn]

Chap 2: Song hành

 - Sao lại vứt đi? Ai cho phép vứt cái đó? Hả? - Hắn đanh mắt hỏi

- Vì rất bất tiện. Em tưởng trong đó chỉ có thuốc thôi... - Nó run run trả lời

"Cạch", Đỗ Quốc vừa về... Thấy cảnh tượng trước mắt…

- Này. Tôi gửi cô cái đó đc bao lâu mà cô vứt nó hả? Sao cô dám tự ý vứt đi? - Hắn quát lớn. Đỗ Quốc đứng ngây người, Nó cũng vậy. "Rầm", hắn đạp đổ chiếc bàn bên cạnh, làm nó gẫy làm đôi luôn...

- Khốn khiếp - Hắn buộc miệng nói. Rồi lao tới chụp lấy cổ Nó... Khiến nó không thở đc

- Nói đi, nói rằng cô chưa vứt nó đi. Nói đi - Hắn quát lớn.

- Ư...ư - Nó đưa hai tay, nắm lấy cổ tay hắn, mặt tái mét vì sợ vì ko thở đc. Đôi mắt cũng rưng rưng lên

- Dừng lại đi, anh Quân àk - Đỗ Quốc lên tiếng

Hắn không nói gì... Ánh mắt vẫn sắc lẻm nhìn Nó

- Em bảo dừng lại mà, anh Quân - Đỗ Quốc lạnh lùng nói

Hắn buông tay ra khỏi cổ nó, quay mắt hướng về Đỗ Quốc, lạnh lùng nói. Còn Nó thì ngồi bệch xuống đất, ôm cổ thở dốc

- Đỗ Quốc, nếu mày không phải là em họ tao, thì hôm nay mày đã chết dưới tay tao rồi, chết tiệt - Nói xong, hắn bỏ ra khỏi lớp.

- Mọi người, mau thu dọn những mảnh vỡ đi, thầy chủ nhiệm sắp đến rồi - Đỗ Quốc ra lệnh, tất cả học sinh nhanh chóng nhặt lấy nhữg mảnh kính bể vương vải trên nền nhà. Bóng thầy đã thấp thoáng đằng xa

- Chậc, không kịp rồi. Dọn đại khái rồi vào nhanh thôi - Đỗ Quốc lên tiếng, rồi nhanh chóng bước vào lớp

- Ủa, Tiểu Du đâu mất rồi - Vừa vào lớp, Quốc đã không thấy Nó đâu cả

- Lúc nãy tớ thấy cậu ấy chạy ra ngoài rồi - nhỏ ngồi kế bên Nó lên tiếng

- Chết tiệt. Tớ sẽ nhận việc này, các cậu cứ im lặng, biết chưa - Quốc nói, rồi bước vào chỗ... "Cạch", thầy chủ nhiệm bước vào.

- Nghiêm, chào - Đỗ Quốc hô lớn

- Khoan đã - Thầy lên tiếng, cả lớp cúi gầm mặt xuống run run

- Chỗ trống đằng kia là sao. Lớp Trưởng, Thiên Du đâu rồi - Thầy chỉ tay về phía chỗ trống sau lưng Đỗ Quốc

- Thưa thầy, bạn ấy đi vệ sinh chưa về ạk - Đỗ Quốc giã nai, trả lời

- Để xem, mấy cái đứa này. Lớp trưởng, chào vậy đc rồi, ngồi xuống đi - Thầy vui vẻ nói

"Phù" - Tí nữa là toi - Đỗ Quốc nói thầm. Nhưng thầy đã thấy vết kính vỡ, thầy mở cửa, bước ra ngoài. Vài phút sau, thầy bước vào, trên tay cầm chiếc điện thoại Iphone 4, giơ cao và hỏi ta

- Chiếc điện thoại này là của ai - Đỗ Quốc vừa nhìn thấy, đã run run sợ, nghĩ thầm "Ô không, cái đó đâu ra vậy"

- Thầy hỏi lại, chiếc điên thoại này là của ai - Thầy đanh giọng lại. "Chết tiệt, nói đại là của tui đi, mấy cái đứa này"  Đỗ Quốc nghĩ thầm.

- Không ai nhận àk - Thầy hỏi típ, cả lớp vẫn im lặng

- Không phải lớp chúng ta. Đc, vậy thầy sẽ điều tra - Thầy quay mặt lên bàn

- Thưa thầy, là của em ạk - Đỗ Quốc đứng dậy. Cả lớp trố mắt nhìn Quốc, còn Quốc thì cúi mặt xuống, nghĩ thầm "Quỷ tha ma bắt!!! Sao lại trố mắt nhìn tui dữ vậy. Hix, toi mạng rồi"

- Em ném cái này hả - Thầy lạnh lùng hỏi

Im lặng

- Thầy hỏi 1 lần nữa, Đỗ Quốc, có đúng là em làm không hả

- Dạ - Quốc cúi gầm mặt, thì thào

- Tại sao em làm như vậy hả. Em có pk' là em đang phá hoại của công không hả. Tại sao tại sao - Thầy vò đầu bức tay, tuôn cho Quốc 1 tràn...

"Chết tiệt, sao mình chẳng nói đc lời nào"

*Những đoạn in nghiêng đều là những đoạn Đỗ Quốc nghĩ thầm nha các bạn :D*

Thầy mở điện thoại, bấm 1 dọc số. Màn hình đthoại hiện lên

*Thông tin về số điện thoại của bạn. Số điện thoại 0939-257-xxx*

- Số điện thoại em số mấy - Thầy nheo mắt nhìn Đỗ Quốc

- Dạ - Quốc há hốc

- Thầy hỏi số điện thoại em số mấy

"A... chết rồi, số điện thoại Anh Quân số mấy ta"

- Quốc vò đấu, bứt tại

- Quốc àk, em lên văn phòng lấy gậy về đc rồi đó - Thầy buông tiếng thở dài

"Đây là kết thúc mình nhận đc sao. Hix...".

Còn cả lớp trố mắt nhìn Quốc

- Dạ - Quốc thở dài, rồi lê bước nặng nề dọc theo hành lang, bước đến gần phòng giáo vụ. Quốc dừng bước, và đập đầu cốp cốp vào tường chửi rũa mình

"Trời ơi, đúng là xúi quấy mà, với mấy người khác thì nói dối tài lắm sao ko nói dối đc với ông thầy đó ta, cứ như thằng ngốc vậy... vả lại còn bị ổng phát hiện ra ngay nữa"

"Sao lại giao lớp 10a1 cho ông ấy chủ nhiệm vậy trời ơi"

"Nhưng làm sao "Tiểu Du" lại quen đc vs Tuyết Quân  ta"

Rồi hàng loạt suy nghĩ trong đầu Đỗ Quốc vang lên

"Cạch..." Đỗ Quốc lê bước đến bàn thầy giám thị

- Thưa thầy, em muốn mượn cây ạk - Quốc cúi đầu chao

- Giáo viên nào vậy - Thầy giám chỉ hỏi

- Dạ, giáo viên chủ nhiệm lớp em ạk - Quốc nói, đưa tay quệt mồ hôi trên trán

- Chà... Không pk' ai, nhưng chắc là gây chuyện lớn lắm. Em muốn mượn gậy nào, lớn nhé - Thầy vui vẻ hỏi Quốc

- Hê, thầy lấy cây be bé thôi thầy, nhỏ nhất càng tốt. Thật ra, e là người bị ăn đòn ạk - Quốc gãi đầu, cười trừ

- Hở, là em sao - Thầy giám thị ngạc nhiên

- Dạ, đúng ạk

- Sao thế - Thầy hỏi

- Xin thầy đừng hỏi em ạk - Đỗ Quốc chấp 2 tay lại, giỡ giọng tội nghiệp. Nhưng trong đầu lại nghĩ thế này:

"Híc, em cũng không bít lý do mình bị đánh nữa. Hàn Tuyết Quân, Triệu Thế Thiên Du, đây là tác phẩm của 2 người đấy, ta sẽ báo thù. Chết tiệt"

- Em không pk' hả. Thầy Phong đã cầm roi thì còn đáng sợ hơn thầy nữa đấy - Thầy giám thị đanh mắt, to miệng nói

- Ặc, sao ạk. Thật sao thầy - Đỗ Quốc mồ hôi ứa ra

- Thật hay không em cứ thử đi. Thử 1 lần cho bít. Cầm cây đi - Thầy giám thị đưa cho Quốc cây, rồi đẩy vai Quốc bước ra, vỗ vỗ vai...

- Eo ơi, có thật là thầy chủ nhiệm đáng sợ hơn thầy "đầu bò" không vậy - Vừa đi, Quốc vừa lầm bầm. Đến trước cửa lớp...

"Hix, đã chuẩn bị tinh thần rồi, sao mà mồ hôi vẫn tuôn ra vậy nèk. Hix... Địa ngục kia rồi"

Quốc run run.

Cách cửa lớp 5 bước, cả lớp im ắng

- Hix, sao im lặng đến mức phát sợ vậy nèk - Dọc hành lang, trong các lớp, không gian im lặng phát rợn người, chỉ nghe gió đưa nh~ cành cây đập vào cửa sổ ngoài hành lang.

- Thưa thầy, em mang cây về rồi ạk - Quốc run run, đưa cây lên cho thầy

- Em vẫn quyết định nhận tội thay chứ - Thầy Phong cầm cây, đập đập vào tay mấy cái

- Dạ - Quốc cúi mặt xuống. Vừa trả lời xong, Quốc chợt giật mình, mắt to tròn, lấy tay che miệng

"Oái, mình nói gì vậy trời"

- Hơ, thầy ơi, em không phãi trả lời câu hỏi của thầy đâu ạk - Quốc run người, nhin thầy Phong

- Quốc àk, tài nói dối của em cũng khá đấy chứ - Thầy Phong nở nụ cười ác quĩ nữa miệng

- Chắc chắn e pk' chủ nhân đthoại này là ai. Mau nói ra đi, nếu ko e sẽ thành khỉ đít đỏ đấy - Thầy gát roi lên vai

- Điện thoại của em ạk - Quốc dứt khoát

- Chậc, nếu em cứ kiên quyết nhận tội thay. Quay mặt lên bảng đi - Thầy Phong mỉm cười

- Hyhy. Em xin lỗi thầy ạk - Quốc cúi gầm mặt xuống.

- “Phóc” không lỗi phải gì hết. Hôm nay thầy phạt em về tội nói dối thầy cô mới đc. Hành vi của lớp trưởng sẽ trở thành tấm gương cho các bạn trong lớp - Thầy nghiêm nghị. Đổ Quốc đành quay mặt vào bản, cúi gầm mặt xuống.

"Hix, thầy đánh đi ạk, thật ra em chẳng làm gì sai cả, hix"

"Bốp...Bốp....Bốp...Rắc"

"Ặc,  má ơi, chết con, đau quá, á á"

- Đỗ Quốc mún khóc, trố mắt...

- Mười - Thầy dừng lại

- Á, e đi nhé thầy - Đỗ Quốc quay mặt lại, nước mắt rưng rưng

- Này, chưa xong đâu - Thầy gọi lại

- Hix, còn gì nữa thầy - Quốc run run

- Còn tội em làm vỡ kính thì sao -  Thầy nhìn Quốc, nở nụ cười nữa miệng

- Hix, không phải em làm mà. Ớ - Quốc vừa nói, dứt câu, đã đưa tay che miệng lại.

“Có lẽ sóck vì cú đánh lúc nãy”

- Her, em dám nói 2 lời sao – Thầy cười mỉa

- Hix, không phải thầy quy ra thành 1 tội nữa chứ. Thầy ơi, đánh nhanh đi thầy. – Đỗ Quốc rưng rưng, nhìn thầy Phong

“Bốp…Bốp… Chat…”

- Đc rồi, e về chỗ đi  - Thầy Phong mỉm cười

- Vâng ạk, hix - Đỗ Quốc bước lạch bạch về lớp, trong đầu cứ văng vẳng lên 1 suy nghĩ

"Hix, sao dù nghĩ mọi chiều hướng, mình vẫn không hiểu vì sao mình bị đánh nhĩ"

"Reng...Reng...Reng"... tiếng chuông báo giờ nghĩ trưa vang lên

- Lớp trưởng - Thầy Phong bước xuống chỗ Quốc

- Ơ, thầy. Á - Đỗ Quốc đứng lên

- Đc rồi, em ngồi đó đi. Trả em này, điện thoại không bít số - Thầy Phong cười hiền

- Hix dạ - Quốc nhận lấy đthoại trong tay thầy, rưng rưng

- Thiên Du về, kêu em ấy lên Văn Phòng gặp thầy nhé

- Sao ạ, thầy định đánh bạn ấy sao - Quốc đổ mồ hôi nhìn thầy

- Sao thế, bị đánh 1 lần sợ rồi sao - Thầy nhìn Quốc cười

- Haha, vâng, 1 chút ạk - Quốc nhìn thầy cười. Thầy Phong nhìn Đỗ Quốc, cười hiền rồi bước ra khỏi lớp. Đợi thầy đi xa, Đỗ Quốc ôm mặt la làng la xóm

- Hix, trời ơi. Cái miệng hại cái thân mà. Á á á á á

Bọn con gái bu quanh Đỗ Quốc hỏi thăm. Số là Đỗ Quốc cũng thuộc dạng hotboy. Tuy không phãi là đẹp lắm, nhưng cũng nhờ khuôn mặt nhìn rất ư là baby. Tóc vàng, đễ hơi dài phía sau, mắt đeo kính cận.

- Đỗ Quốc cậu có sao không - 1 đứa con gái, tóc xoăn như mì gói hỏi

- Hay để tớ xoa thuốc cho cậu nhé - 1 đứa tóc ép típ

- Ặc, biến đi, ghê quá - Đỗ Quốc nghe xong nổi da gà

- Thiên Du về rồi kìa - 1 đứa con trai, chỉ tay về phía cửa

- Tiểu Du, cậu đi đâu thế - Đỗ Quốc bước đến

- À, tớ đi tìm đồ ấy mà - Nó vui vẻ đáp

- Cậu lên văn phòng đi, thầy Phong đang tìm cậu đó

- À, ờ - Nó nói rồi quay mặt bước đi

Tại văn phòng..."Cạch"

- Thưa thầy, tìm em ạk - Nó bước đến, cúi đầu

- Sao em trốn tiết hả - Thầy Phong hỏi, mặt vẫn ko nhìn nó

- Thưa, e tìm 1 vật quan trọng. Xin lỗi, em không báo trước cho thầy ạk - Nó lễ phép nói

- Đc rồi, em về lớp đi, lần sau không đc trốn tiết nữa nhé - Thầy Phong vui vẻ,  quay lại, nhìn nó cười hiền

Trên hành lang, lớp 10a1

- Nè, có bao nhiêu tiền, giao hết ra đây mau - 1 thằng con trai, tóc đỏ, vút keo dựng đứng, quấn 1 cái băng trắng quanh đầu [Kiểu ấy mà, ko phải bị thương âu, đừng hĩu lầm, tại hog pk' cái đó gọi là gì, kêu đại thôi hà. hý hý],túm lấy áo 1 thằng khác, sau tên con trai tóc đỏ là 1 chục thằng con trai khác

- Đây, đây ạk - Thằng bị túm áo run run, đưa 1 “chai” ra. Bọn trấn lọt cười ha hả

- Mày đùa àk, học sinh giàu mà chỉ có 1 “chai” trong túi sao - Thằng tóc đỏ đanh giọng

- Dạ, em chỉ có bấy nhiêu thôi ạk - Thằng đó run run

- Đc rồi, có thuốc không - Thằng tóc đỏ đanh mặt

- Dạ đây ạk. Em mồi thuốc cho anh nhé - Hắn run run, đưa điều thuốc lên miệng tên tóc đỏ. Còn bọn đàn em hắn đổ mồ hôi, nghĩ thầm "MÀY TIÊU RỒI CON ƠI"

"Phụt" - Đưa hết đây, lần sau đừng hút thuốc nữa pk' chưa - Hắn phun điếu thuốc trên miệng ra, nỡ nụ cười nữa miệng

- Này, đồ du côn - Nó chứng kiến nãy h', bỗng lên tiếng

- Hở - Thằng tóc đỏ quay mặt lại

- Ỷ đông hiếp yếu hả - Nó nở nụ cười mỉa

- Này, cô có bít là đang đụng tới 1 siêu hotboy của trường không hả - Tên tóc đỏ vút trán, nở nụ cười răng khểnh cực baby "Hix, tên này bị tự tin quá đáng"

- Ọe, gương mặt của anh mà có thêm vài vết sẹo nữa thì cũng không đẹp trai lên đc đâu - Nó lè lưỡi

- Ặc, cô dám - Hắn dơ nấm đấm lên

- Hứ, cậu làm gì tôi... Cậu đừng có... - Nó vênh mặt, nói nhưng chưa kịp dứt câu, thì thằng lúc nãy bị trấn lột đã kéo tay, lôi nó chạy mất tiu

- Ặc, con nhỏ khùng, tức quá. Ơ, cái này - Hắn tức tóe lữa, cúi xuống nhặt cái logo mạ vàng, khắc chữa bạc lên trên

- Triệu Thế Thiên Du, lớp 10a1.

Àk há - Hắn cười, rồi bỏ đi

Tại khuôn viên trường, nơi có cây hoa anh đào đang nở rộ... Có 4 người đag ngồi

[Sẵn đây giới thiệu nhân vật lunz hen ^.^]

1 tên tóc đỏ, vuốt keo dựng đứng, quấn băng trắng quanh đầu, 1 bên tai đeo khuyên đinh đen, hắn leo phóc lên cây anh đào, ngồi đung đưa chân. - Thái Chấn Phong.

có thể nói a là đứa "ngoan hiền" nhất trong nhóm, nhưng đó chỉ là trong nhóm ="=, chứ ngoài nhóm thì a cũng thuộc hạng đại ca... Đôi mắt nâu uf Phong lúc nào cũng ánh lên cái nhìn mệt mỏi pha chút buồn... Nhưng khi nóng giận hay vào trận đánh, đôi mắt ấy lại chuyển sang cái nhìn chết chóc, sắc lẻm như 1 sát thủ chuyên nghiệp... Phong đc pk’ đến w' cái tên "Kẻ 2 mặt". Bởi bình thương Phong cực kỳ dễ gần, sở hữu nụ cười “thiên thần” w’ chiếc răn khểnh cực kỳ kute. Nhưng khi vào trận thì =”=… Vũ khí: kiếm nhật… Tông màu áo yêu thíc: Xám [Nv phụ, giới thiệu sơ]

1 tên tóc nâu dài qua gáy cực kì lãng tử, đôi mắt tím trong suốt sắc lẻm cực kì cuốn hút và lãng tử, cổ đeo dây chuyền thành giá bạc, tay đeo vòng gai, tai đeo khuyên thánh giá, hắn ngồi dựa lưng vào thân cây anh đào - Hàn Tuyết Quân- “Devil - Đứa con của quỹ Satan” đó là

cái tên mà thế giới đêm vẫn truyền tay nhau mỗi khi nhắc đến Hắn. 2 tay hắn đeo 2 bao tay đc làm từ da tốt dài tới khuỷu tay, khó rách p~ nói là k thể rách... giữa bao tay là 1 miếng thép nguyên chất cực cứng và bền... Trong bao tay đc độn bằng Thép nguyên chất để bảo vệ đôi tay cho Hắn... Ngoài ra cả 3 người kia ai cũng có nhưng chỉ k = cái của hắn thôi =))... Đơn giản vì 3 người họ đều dùng vũ khí, còn hắn thì chỉ dùng tay để đánh... Còn về mức độ thì coi típ thì pk' =)). Tông màu yêu thíc: Đen

1 tên tóc vàng, nuôi đuôi dài, phía mái vút keo dựng đứng, 1 bên tay đeo khuyên đinh trắng inox, hắn nằm dài trên nền cỏ xanh, ngắm nhìn mây bồng bềnh trôi - Trương Thế Vương-

Vương đc thế giới đêm pk' đc qua cái tên "Ông Trùm" Ở cả cái đất Tokyo này, những người thuộc thế giới ban đêm hay những người giàu có, chẳng ai là k biết tới danh của “Ông trùm” cả, “Ông trùm” của các quán bar, vũ trường, sòng bạc,... Anh cầm trên tay cây kiếm đc làm bằng thép nguyên chất, mài mảnh, cực kì bén... võ kiếm đc làm từ vàng, trạm khác cực kì tinh xảo... Tông màu yêu thích: Nâu

1 tên tóc bạch kim, tóc dài qua gáy, phía trước vuốt keo, chỉ chừa 2 cọng 2 bên lòng thòng, cổ đeo vòng gai, tay đeo vòng gai, 1 bên tai đeo bông đinh. Hắn đứng dựa lưng vào thân cây - Triệu Thế Thiên Nam - Chắc hẳn Mỗi khi nhắc đến cái tên "Lãng tử gió" thì ai ai trong thế giới đêm cũng p~ kiếp sợ và ngưỡng mộ... Cái tên ấy có lẽ đã vang dội lắm và chắc chắn 1 điều kẻ theo a không thiếu và kẻ hận a cũng không phải ít... A cầm trên tay roi đc làm từ da cái đuối, tay cầm bằng vàng, trạm khắc hình rồng uốn lượn… Tông màu yêu thíc: Trắng or Trắng kem

- Này, lại trấn tiền của tụi học sinh lớp 10 àk - Vương hỏi

- Ừm - Phong ngồi trên cây, thũng thẵn trả lời

- Đc nhiều không vậy - Vương vừa hỏi. Cả bọn trừ Phong đưa điếu thuốc lên miệng...

- Nếu con nhỏ khó chịu đó không phá đám - Phong ngán ngẩm nói

- Nhỏ nào mà dám phá đám Phong baby nhà ta thế - Nam trêu, đưa tay mòi thuốc

- Nó dám nói mặt tớ mà có thêm vài vết sẹo nữa thì cũng không đẹp trai nổi đâu - Phong nhăn mặt nhớ đến câu nói đó. Cả bọn vừa nge xong, lăn ra đất cười nghiêng ngã, cười như tinh tinh nhập

- Ặc, cười gì chứ. Nè, tớ đã bảo là đừng hút thuốc kém chất lượng rồi mà - Phong nhăn mặt

- Thế nhỏ đó tên gì hả - Vương cố nhịn cười, hỏi

- À, Triệu Thế Thiên Du - Phong quăng ra, chiếc logo mạ vàng lúc nãy nhặt đc

- Hở - Hắn vừa nghe xong giật thót.  Còn Vương cúi gầm mặt xuống nghĩ thầm "Hix, 1 mình thằng Quân là đủ rồi mà còn thêm mày nữa sao". Thiên Nam đanh mắt lại, phun điếu thuốc ra. Nắm lấy chân Phong, giật xuống

- Á, cậu làm gì thế - Phong la oai oái lên

- Này, cậu nói nhỏ đó tên gì - Nam đanh giọng hỏi

- Triệu Thế Thiên Du

- Thế nhỏ đó họ gì hả - Nam típ

- Cậu bị ngu hả. Họ Triệu đấy - Phong nhăn mặt trả lời

- Thế cậu pk' tên tớ không - Nam run người

- À, hình như là Triệu Thế Thiên Nam đó - Phong cười

- Thế họ tớ là gì - Nam hỏi típ

- Hix, cậu có bị gì không.

Là họ Triệu chứ gì. Ơ - Phong đáp, nhưng như chợt hiểu ra điều gì đó

- Cậu nghĩ đất nước này có bao nhiêu người đc mang họ Triệu gia nhà tớ hả - Nam nheo mắt.

- Không lẽ - Giọng Phong run run

- Điên. Thiên Du là em tớ đấy.

Lần sau cấm cậu bén mảng đến 10a1. Không thì đừng trách vì sao tớ ác nhé - Nam quát lớn

- Ớ. Pk' rồi - Phong cúi mặt xuống

- Này, "TÊN ĐÀO HOA" - Nam quay sang chỗ Hắn. Lúc này hắn đang lơ ngơ như bò đeo nơ. Nghe Nam gọi, hắn giật thót mình, quay qua quay lại "Giả nai đấy mà"

- Hở, ai, ai đâu ta - Hắn hỏi [giả ngu đấy]

- Cậu đó - Cả Phong và Vương chỉ tay vào hắn

- Ặc, đó là tên của mấy đứa trong trường đặt thôi. Đừng có kêu tớ như thế. Chói tay quá - Hắn nhăn mặt

- Này, lần trước cậu làm gì em tớ hả - Nam nói lớn

- Tớ... Tớ có làm gì đâu chứ. Tại cô ta quăng mất bao thuốc của tớ chứ bộ - Hắn đáp, giọng sợ sệch

- Cậu nghe cho rõ. Lần sau mà còn đụng đến Em tớ, Tớ ko chắc rằng cậu còn toàn mạng đấy - Nam nói, rồi bỏ đi... 1 nc’ =,= 

[Số là tên Nam này thg' ngày thíc ăn hiếp e gắp… Nhưng thật ra hắn c~ thương e gái ra phếc =))=))=))]

Chap 3: Khoảng lặng

 Lớp 10a4

- Anh gì ơi - 1 giọng nữ vang lên

- Oa, bé dễ thương, tìm ai vậy - Thằng con trai, vừa thấy gái đẹp là mắt sáng như 2 cái đèn pha xe tải

- Dạ, cho em hỏi có ai tên Hàn Tuyết Quân không ạk - Nó hỏi

- À, Đại ca ơi, có người tìm đại ca nèk - Thằng đó quay vào, gọi lớn. Hắn bước ra...

- À, ra là cô tìm tôi. Muốn gì đây - Hắn bước ra, lạnh lùng hỏi

- Trả anh này - Nó dúi vào tay hắn bao thuốc lá

- Ơ, cảm ơn cô - Hắn hơi bất ngờ, nhưng bất chợt mỉm cười vs Nó

- Không có chi, tôi về lớp đây - Nó mất 1s sốc, rồi quay mặt lại, để hắn không nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng lên uf nó

- Khoan đã. Ra về tôi đợi cô trước cổng trường đấy. Cô mà tránh tôi, thì cô chết chắc đấy - Hắn nói to

Giờ ra về.

Hắn tựa mình vào chiếc xe moto đen bạc, khoanh tay. Mắt nhắm lại, miệng phì phèo điều thuốc. Từng cơn gió khẽ đùa vs mái tóc nâu hạt dẽ của Hắn. Nó bước ra, vừa thấy Hắn, đã vội lảng đi chỗ khác. Nhưng kế hoạch bất thành

- Này - Hắn thấy Nó, vội phun điếu thuốc trong miệng, to giọng gọi

- Hở hở - Nó giật thọt, quay mặt lại, ngó ngang ngó dọt giả nai

- Kêu cô đấy - Hắn nhăn mặt

- Tôi hả - Nó ngây thơ, chỉ ngón tay lên mình

- Ừm, tới đây - Hắn đưa tay gọi nó lại

- Gì hả, gặp tôi làm chi - Nó nhăn mặt, bước đến gần hắn

- Lên xe đi - Hắn kéo tay nó, lôi lên xe. Rồi phóng ga vèo vèo chạy như điên. Nó ôm hắn  cứng ngắt. Mãi đến khi hắn dừng xe, Nó mới bít là mình còn sống ="=

- Nè, đưa tôi đến tay làm chi vậy - Nó nhăn mặt, bước xuống xe, đầu óc choáng

- Bắt cóc cô tí thôi. Ngồi đi - Hắn ngồi xuống, đưa tay phủi phủi ghế, rồi kéo tay nó ngồi xuống

- Làm gì chứ - Nó nhăn mặt

Hắn im lặng

- Nè, có nghe tôi hỏi không - Nó bắt đầu bực bội

- Nè, cô có bít trò chơi golf không - Hắn quay sang hỏi nó

- Bít, rồi sao - Nó ngơ ngác

- Tại sao, một quả bóng trắng tinh, người ta cứ cố tính cầm gậy, đánh nó xuống hố đen, rồi lại hì hục moi nó lên - Hắn ngước mắt lên trời và nói

- Ơ, tôi không bít - Nó hơi khó hiểu

- Đơn giản, là vì người ta thích - Hắn thản nhiên nói

- Ặc - Nó té ghế cái "rầm"

- 1 Năm rồi - Hắn nói

- Gì cơ - Nó hỏi

- 1 năm rồi, kể từ ngày ông trời cướp đi người quan trọng nhất của đời tôi - Đôi mắt hắn trùng xuống

- Ơ - Nó sốc. Đúng, đúng là đôi mắt này rồi. Đôi mắt sâu thẳm, chứa 1 nỗi buồn vô tận. Đôi mắt mà nó kím tìm, nhớ nhung suốt 1 năm trời

- 28/4, ngày em tôi ra đi - Hắn nói, nước mắt bỗng dưng rơi ra, rơi xuống tay Nó

- Tuyết Quân, đừng bùn nữa - Nó nói nhỏ, không hỉu sao, trái tim nó đau nhói khi thấy Hắn như thế.  Hắn chợt quay qua, ôm chầm lấy nó, thật chặt, như thế Hắn sợ mất Nó vậy

- Đừng động đậy, làm ơn. 1 chút thôi - Hắn thì thào vào tai nó. Nó im lặng, nước mắt trào ra, Hắn khóc, nước mắt thấm ướt áo Nó. Hắn bây giờ không còn là 1 tên côn đồ, chuyên đánh nhau nữa, mà là 1 đứa trẻ, 1 đứa trẻ nằm gọn trong vòng tay Nó. Hắn nằm trên đùi Nó ngủ ngon lành. Đôi mi rậm cong vút, mệt mỏi khép lại. Hắn ngủ, thật bình yên trên đùi nó. Nó chỉ pk' ngắm nhìn Hắn ngủ, và mỉm cười, rồi nó ngủ quên lúc nào không hay...

1h……….3h…. Hắn mở mắt… Ngắm nhìn nó 1 hồi rồi phì cười

- Thì ra cũng có nét giống Thế Nam. - Hắn nhỏm người dậy, cúi mặt xác vào mặt nó, ngắm nghía nó kỹ hơn. Rồi hắn đứng dậy, cởi áo khoác lên người nó, rồi bỏ đi. Tới khi nó thức dậy, không thấy Hắn đâu, nổi giận đùng đùng, chửi rũa

- Ặc, tên khốn, dám bỏ ta đi vậy đó. Á taxi

Về tới nhà, mặt nó hầm hầm

- Nè, đi đâu về vậy, lại bóp vai cho anh đi - Hai nó kêu lại

- Thôi, hai tự làm đi, e mệt quá àk - Nó nũng nịu

- Lẹ lên, trước khi tao nổi khùng - Hai nó lườm nó

- Đc rồi, chỉ giỏi hành hạ em - Nó xịu mặt

- Mà hai nèk - Nó chồm lên

- Gì

- Kể cho em nghe về Tuyết Quân đi hai - Nó hỏi

- Nhiều chuyện quá

- Đi mà hai

- Không!

- Đi mà

- Không! Nhưng tao cảnh báo, đừng nên đến gần nó thì hơn. - Anh nó quay lại, nghiêm giọng

1 lúc sau

- Nè, nè. Thay đồ rồi lên phòng ngủ đi chứ. - Hai nó lay lay

- Ặc, ngủ chảy cả nước bọt lên áo tao. Biến đi. Dơ quá - Hai nó hất nó qua 1 bên, nhưng nó vẫn ngủ li bì.

- Hajzzz. Cái con bé này. Ặc, sao nặng thế. Như heo - Hai nó cúi xuống, bế sốc nó lên phòng. Quăng nó cái rầm xuống giường

- Á á, động đất, sóng thần, lũ, cháy nhà, bớt bà con - Nó la oai oái, khiến hai nó giật mình. Rồi lăn ra ngủ típ

- Ặc, con hâm. Nó giống ai thế. Như thế này chỉ giỏi làm trò cười cho thiên hạ - Hai nó lắc đầu ngán ngẩm.

Sáng hôm sau, tại lớp 10a1

- Ơ - Nó vừa bước vào lớp, đã thấy chiếc bàn nó đã đông nghẹt người. Đó là Hắn

- A, Tình yêu của tôi. Vô rồi sao - Hắn thấy nó, bỗng nhảy tới ôm chầm lấy cổ, đong đưa. Nhìn như 1 chú cún vẫy vẫy đuôi vui mừng với chủ

- Ặc, câu hâm àk. Làm gì thế. Lớp cậu bên kia mà - Nó đẩy hắn ra

- Tớ sẽ chuyển qua lớp cậu học - Hắn vui vẻ nói

- Hả, cái gì, Hâm àk. Miễn, không có dụ đó đâu nház. Tôi còn chưa tính sổ chuyện hôm qua cậu bỏ tôi về đấy. Quay về lớp, mau lên - Nó khoanh tay ra lệnh

- Không, tôi không thíc. Mi, biến chỗ khác - Hắn xụi mặt, xong quay sang đứa ngồi bàn kế bên Nó, ra lệnh

- Thầy vào - 1 đứa trong lớp la to

- Nghiêm, chào - Giọng Đỗ Quốc vang lên

- Hả. Hàn Tuyết Quân, em về lớp ngay cho tôi - Vừa vào lớp, thầy đã la oai oái lên

- Thưa thầy, e không thích - Hắn nhung vai

- Đứng lên, nói chuyện với giáo viên mà em dám vô lễ thế hả - Ông thầy sưng sổ

- Vâng. Đứng rồi đây. Thầy nói nhỏ lại đi ạk, điếc tai quá - Hắn đưa 2 tay bịt tai lại

- Ặc, Em về Văn Phòng ngay cho tôi. Cả lớp, hôm nay nghỉ tiết này - Ông thầy nóng máu, mặt đỏ bừng. Đi xuống kéo tai Hắn đi. Khiến Hắn la oai oái, còn Nó thì ngồi phì cười

Chap 4: Sợi dây chuyền hình mặt trăng

"Bốp". - Hàn Tuyết Quân, sao e tự ý đổi lớp hả - Thầy giáo hỏi lớn

- Thưa thầy, em pk' tội rồi. Lần sau em không làm nữa đâu. Chuyển lần chót đấy ạk - Hắn khoanh tay, gát chân lên ghế tỉnh bơ

- Thật không?/?

- Vâng ạk - Hắn thản nhiên

- Đc rồi, lần sau tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu đấy - Thầy đưa tay, nâng cặp kính lên

- Không dùm tiền mua chuộc đc hả thầy - Hắn gải gãi đầu

- Cái gì - Thầy chỉ mặt hắn, sừng sổi

- Ấy ấy, e đùa thôi thầy ạk - Hắn cười trừ, đưa tay đỡ

- Hix. Thầy đã ngoài 30 mà chưa có mảnh tình vắt vai. Thế mà em có cả khối cô theo, thật bất công - Thầy bùi ngùi nhìn Hắn

- Con gái ai cũng thế thôi thầy ạk. Sao thầy cứ ganh tỵ vs năng lực của em thế ạk - Hắn thản nhiên, trả lời

- Tôi chỉ lo cho tương lai của em thôi. Sau này em sẽ sống bằng gì - Thầy nghiêm mặt hỏi

- Em tự tin sau này sẽ là 1 trai bao tốt đấy ạk - Hắn đứng lên, quay lại chào thầy rồi buông 1 câu rất ư là hồn nhiên như cô tiên

- Ặc, em đứng lại cho tôi - Thầy đỏ mặt, đứng lên rượt theo Hắn

- Á thầy ơi, em đùa tí thôi mà - Hắn phì cười, bỏ chạy mất dép

- Hực. Mục tiu của đời tôi chính là làm thằng bé đấy mau chóng tốt nghiệp đấy - Thầy giám thị sừng sổ, quay sang giáo viên chủ nhiệm lớp hắn nói

- Hì, vậy thà thầy đừng có mục tiu còn tốt hơn - Thầy Phong cười nói

- À, ra là thế - Hắn từ đâu lú đầu ra, trêu

- Cút ngay cho tôi - Thầy giám thị cầm viên phấn, phóng thẳng vào hắn. Nhưng hắn đã nhanh chân chuồn mất tiêu

Tại khuôn viên trường

- Ê, mày nhắm nhỏ đó sao - 1 thằng nói

- Ừ, nhìn cũng đc đấy - 1 thằng khác  nói

- Nhưng nó chả có sức hấp dẫn gì cả, lại chả nổi tiếng - 1 thằng nói típ

- Tao chỉ mún thử cảm giác của nó thôi. Nhìn thấy nó lầm lầm lì lì phát ghét - thằng cười đểu rồi

"Go"

- Này cô em, cho xem tí nào - "Phật" - "Á" - "Tách" - 1 thằng chạy đến bên Nó, tóc váy nó lên, 1 thằng khác bấm máy chộp hình.

- Hý hý, đc rồi, đẹp lắm. Mún lấy thì đến lớp 10a10 mà lấy nhé. Miễn phí đấy - Thằng cầm máy chụp hình đưa lên, cười đểu nó với nó. Nó sốc, tay chân mềm nhũn ra, nó khụy xuống. Ôm mặt khóc nức nở

Tại tolet Nam

- Ê, hình như lúc nãy con nhỏ đó khóc hả - 1 thằng tóc Tây tóc vàng nói

- Ừ, đúng rồi. Nhìn kĩ nhỏ đó cũng xinh mà - 1 thằng tóc đỏ vuốt keo dựng đứng cười đểu

- Chậc, chụp ko rõ nét, không nhìn rõ đc "đồ trong" rồi. Bán chả đc là bao đâu - Thằng tóc vàng nói

- Thì mày chụp chứ ai mà la lói. Mà nhỏ đó tên gì nhĩ. Phải ghi tên lên chứ

- Triệu Thế Thiên Du lớp 10a1 thì phải

"Rầm", 1 cánh cửa buồng tolet mở tung. Phía sau đó là Hắn. Hắn túm lấy thằng tóc vàng, quát lớn

- Khốn, mày làm gì hả

- Đại...Đại

"Bốp...Bốp...Binh...Binh...Chát...Chát...Rầm". Hắn đánh tên tóc vàng te tua, rồi túm lấy tóc hắn, kéo lê trên mặt sàn hành lang

Trong lớp học

Nó ôm mặt khóc... Đỗ Quốc đến hỏi thăm

- Hey, Tiểu Du, làm gì mà bùn hiu thế

- Quốc, Quốc đi vs Du tới chỗ này đc hog - Nó hỏi

- Chỗ nào thế - Quốc hơi ngạc nhiên

- À, mà không có gì đâu - Nó xua xua tay

"Rầm...Á...Á"

- Phải thằng này không - Hắn túm lấy tóc tên tóc vàng, loi đến trước mặt Nó

- Ơ - Nó ngạc nhiên

- Thằng chó, chết đi - Hắn giận run người, co gối đập mặt Tên tóc vàng vào, máu văng ra. Tên đó kêu la thảm thiết

- Đừng, dừng lại đi. Lấy đc thì thôi - Nó bật dậy, ôm lấy tay hắn lay lay. Nhìn vào đôi mắt nó, Hắn chợt siu lòng, Hắn buông thằng tóc vàng ra, rồi bỏ ra ngoài lớp.

Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp

- Ê, Tiểu Du bít tin gì chưa. Phụ huynh của thằng hôm qua bị Quân đánh vào trường mắng vốn kìa. Có lẽ lần này bị đình chỉ đó - 1 đứa chạy đến nói cho Nó. "Rầm", chiếc cặp nó cầm trên tay rơi xuống đất, nó quay mặt chạy như điên đến Văn Phòng.

Tại Văn Phòng

- Tôi đề nghị nhà trường đuổi học tên du đảng này. Để nó ở lại trường chỉ tội làm xấu mặt trường - Phụ huynh đứng lên nói

- Nè, bà ăn nói cẩn thận, ai là du đảng hả - Hắn trừng mắt nhìn

- Đề nghị bà giữ bình tĩnh ạk - Hiệu trường nghiêm giọng

"Rầm"

- Các người không đc đuổi học Quân - Nó đẩy cửa la lớn, thở dóc vì chạy nhanh

- Ơ, Thiên Du - Thầy Phong chủ nhiệm bất ngờ

- Thưa các thầy, Tuyết Quân vì mún bảo vệ cho em, nên bạn ấy mới làm thế -  Nó nói tiếp

- Ý e là sao - Thầy hiệu trưởng trầm ngâm

- Thưa thầy. Hắn là 1 tên xấu xa. Hắn chụp hình "đồ trong" của mấy bạn nữ, đem bán cho các nam sinh khác ạk. Quân chỉ vì muốn lấy lại tấm hình cho em nên mới làm thế thôi ạk -  Nó giải thích, mặt hơi đỏ vì ngượng

- Không đúng, con tôi không làm như thế - Phụ huynh đứng phắt dậy

- Xin bà giữ bình tĩnh ạk - Thầy Hiệu Trưởng nói tiếp

Giờ nghĩ trưa, các học sinh đc tập trung lại ngồi trước sân

- Ở đây, các em có ai đã bị bạn (X) chụp hình giơ tay lên - Thầy hiệu trưởng đứng trên bục, hỏi vọng từ mi-ro hỏi xuống

Cả lớp, các bạn nữ đều giơ tay, mặt cúi gầm xuống, đỏ lên vì ngượng

- Thế sao các em không báo cho nhà trường - Thầy hỏi tiếp

- Thưa thầy, vì chúng em ngại - 1 bạn nữ đứng lên

- Đúng đó thưa thầy, vì tụi em là con gái, nếu bị như thế thì quê lắm ạk - 1 đứa nữ khác típ lời

- Vậy thầy hỏi các em nam. Có em nào muốn thấy hình đồ trong của các bạn nữ trong lớp, trong trường rồi cười ha hả không - Thầy dõng dạc nói típ

- Thưa không ạk - Tất cả nam sinh đồng thanh

- Đc rồi, các em về lớp đi - Thầy hiệu trưởng thở dài

Văn Phòng

"Bốp"

- E bị phạt mà còn nằm ngủ đc hả - Thầy giám thị cốc đầu Hắn

- Ặc, tại lâu quá - Hắn ôm đầu

- Em viết bản kiểm điểm rồi về lớp ngay - Thầy giám thị càu nhàu

- Không bị đuổi học hả thầy - Hắn hỏi vô tư

- Em mún bị đuổi học hả - Thầy trừng mắt nhìn Hắn

- Ấy, không, không thầy ơi. Em viết liền - Hắn cười trừ, xua xua tay

Tại lớp học. Cả lớp đang chăm chú viết bài

"Cạch"

- Thưa thầy cho em vào lớp ạk - Hắn cúi chào

- Đc rồi, em vào đi - Thầy Phong nhìn Hắn, mỉm cười

- Her, tks  Tiểu Du nha - Hắn bước tới chỗ ngồi cạnh Nó, nở 1 nụ cười rõ tươi

- Tks dụ gì - Nó ngạc nhìn

-  Vì đã cứu tui 1 bàn thua trông thấy - Hắn nói

- Sì, bạn bè mà, với lại Quân cũng là bạn của Hai tui mà - Nó chu mỏ ra nói

- Hý, sau này sẽ hậu tạ - Hắn cười

- Khỏi, Bạn cũng giúp tui nhiều rồi mà lị - Nó sua sua tay

- Àk, mà tui có cái này cho Tiểu Du nì. Xòe tay ra đi - Hắn nói

- Gì đây - Nó nghi ngờ, nhưng cũng đưa tay ra

- Đây, tặng Tiểu Du đó - Hắn đặt lên tay Nó 1 sợi dây chuyền, mặt dây chuyền làm hình mặt trăng khuyết đen, nhìn cực nice >”<

- Ơ, cái này là - Nó ngạc nhiên

- Hy, đây là cái thứ lần trước trong bao thuốc lá đó. Nó là di vật cúi cùng của mẹ tui. Tui nhờ Tiểu Du giữ dùm đó. Nhớ là luôn mang theo nha - Hắn cười tinh nghịch, rồi choàng tay qua cổ, đeo sợi dây chuyền len cổ Nó

- Ưm - Nó đáp lại nụ cười, tay mân mê sợi dây chuyền. Miệng mỉm cười rõ tươi. Nó vui lắm, tim nó đập loạn nhịp cả lên. Còn Hắn cũng thế, hắn cứ mỉm cười, tim hắn đập thình thịch. Khiến mấy nhỏ trong lớp tức phực lữa luôn.

Chap 5: Rung động

"Bốp"

- Làm gì mà thẩn thờ vậy Tiểu Du - Đỗ Quốc đập vai nó 1 cái đau điếng

- Ặc... Đau... Có gì đâu, si nghĩ linh tinh thôi mà - Nó ôm vai, nhăn mặt

- Hỳ hỳ... Sờ ry... đền cho Tiểu Du nèk - Quốc đặt ổ bánh trc' mặt nó, ùi biến mất tiu...

Hắn biến đâu từ tiết 3 tới h... làm nó bùn theo

"Reng...Reng"... tiếng trống ra về vang lên... nó sách cặp mệt mỏi lếch ra cửa lớp...

- Này, cô kia... gọi nhỏ tên Thiên Du ra đây hộ tụi này - 1 con nhỏ lên tiếng

Nó quay mặt lại... đờ đẫn đáp

- Các chị tìm gì tôi

- À, đi theo tôi... tôi có chuyện muốn nói - nhỏ đó đáp, rồi kéo vai nó đi...

Trong lúc đó... Tại sân sau

- Tuyết Quân... Thế Nam... Nguy... Nguy rồi - Chấn Phong chạy đến

- Gì thế, điếc cả tai - Thế Nam đưa tay lên, bịt 2 tai lại

- Gì vậy - Vương vui vẻ hỏi

- Lúc nãy, lúc nãy... Tao thấy mấy nhỏ lớp 11, kéo vai Tiểu Du đi mất rồi - Phong đó rụt rè

- Hả, cái gì??? Tiểu Du đi về hướng nào - Hắn bỗng giật bắn người. Tiếp đó là Nam và Vương.

- Khuôn viên… Đi nhanh - Vừa nghe xong. Cả 4 đứa phóng như gió w' tốc độ ánh sáng về phía khuôn viên trường.

Dừng lại tại khuôn viên trường. khuôn viên vắng hoe

- Chị... Chị đưa tôi đến đây làm gì - Nó hơi bất ngờ

- Chị 2, nó đến rồi - Nhỏ đó cúi đầu trước 1 đám con gái, ăn mẹc diêm dúa, son phấn lòe loẹt. ăn mặc hở trên thiếu dưới. Trong  ngứa con mắt bên trái đỏ con mắt bên phải

- à há, xinh nhĩ. Hèn gì, Tuyết Quân mê tít cô bé - Nhỏ đc gọi là chị 2 tiến lại, đưa tay vuốt mặt nó

- Chị nói cho cẩn thận. Buông bàn tay bẩn uf chị ra khỏi mặt tôi - Nó gạt phắt tay nhỏ đó ra

- à há, dám cãi hả. Tụi bây, đánh nó cho tao -  Nhỏ đó cười đểu, rồi ra lệnh cho đám nữ phía dưới. Cả bọn lao vào Nó.

- Bọn điên - Nó nở nụ cười mỉa… [nhìn vẻ bề ngoài thế thôi chứ võ công đầy mình các bác ạk T^T]

Bốp… - Nó giơ chân đá ngay bụng 1 con nhỏ, làm nhỏ đó văng ra xa… Nằm xổng xoàng trên đất…

Bốp - 1 con nhỏ, tay cầm 1 ổng tuýp, đánh vào đầu, khiến nó mất trớn. Ngã khuỵu xuống đất… Lập tử cả đám lao vào hội đồng Nó… Nó k còn chút sức lực nào, bởi ống tuýp làm đầu nó rách 1 mảng, máu chảy ra k ít…

- đủ rồi tụi bây, buông nó ra nào, bây h là đến phần tao - Nhỏ đó cười đểu, tay cầm con dao rọt giấy tiến lại gần nó

- Cô… cô làm gì vây. buông ra - nó giãy dụa

- chỉ dạy cho cô em pk' là không nên giật hàng uf đàn chị thôi - nhỏ tiếng lại, đưa con dao ngay má nó. Con dao bén, làm mặt nó sướt 1 đường dài, tuy không sâu, nhưng máu chảy thấm xuống áo. Nhỏ đó vẫn chưa hả dạ, nó đưa con dao xuống áo, rồi giựt phăng luôn 2 cái gút áo nó

- Dừng lại - Giọng nam vang lên, làm cả lũ con gái giật bắn mình.

- Anh... Anh - Nhỏ cầm dao run run khi thấy 4 người đứng đó

- Tôi không ngờ. Cô quá lắm rồi - Nam cười đểu, nhìn Ả

- Em... Em chỉ dạy cho nó pk' k nên làm phiền các anh thôi mà  - Ả run sợ, cả đám nữ cũng sợ theo. Bởi chưa bao h tụi nó thấy cả 4 người lạnh lùng như thế

- Khốn... Mày ko pk' nó là ai hả. Ko pk' phân biệt ng' nên đụng và ng ko nên đụng hả. Học ở đây bao nhiu năm rồi mà ko pk' phân biệt hả… Có não mà não không có chức năng suy nghĩ hả, Hay não mày chỉ nhỏ bằng quả nho thôi… - Nam tiến tới, Nam trc’ h là ng' k đánh con gái. Vậy mà hôm nay, Nam tát Ả 1 cái quá mạng…

- Anh... Em xin lỗi - Ả ôm mặt, khóc nức nở. Van xin

-  Quân, em đưa Tiểu Du về y tế đi - Nam bỏ ngoài tai lời van xin của Ả, ra lệnh cho Hắn

- Vâng. - Hắn đáp 1 tiếng. Rồi cởi chiếc áo khoác trên người. Khoác lên người nó. Rồi bế nó thẳng đến y tế

- Nam. Con dao đây này - Vương đưa cho Nam con dao rọc giấy. Trên cao dao còn dính chút máu uf Nó

- Khốn. Cô có thấy tóc cô hơi dài không. Hay để tôi cắt cho cô nhé - Nam nhìn con dao, rồi tiếng tới chỗ Ả. Lấy tay cầm 1 bên mái tóc dài qá eo uf Ả. Nam đưa tay, cắt đứt cả đoạn tóc dài, quăng xuống trước mặt Ả. Rồi cả 3 đứng dậy. Bước đi. Ko nói thêm lời nào. Chốc, Vương quay lại, thì thầm vào tai ả :

- Nhớ nhé, p~ pk' phân biệt ng' nên đụng và ng không nên đụng - Không quên nở nụ cười đễu nhìn Ả, rồi bước đi

Tại phòng y tế

Hắn cầm cả chai thuốc sát trùng… đỏ thẳng vào sâu đầu nó…

- Á á á... nhẹ tay thôi, đau quá - Nó la oai oái lên…

- Ngồi im nào, không nhiễm trùng bây h - Hắn nhăn mặt, đưa miếng gòn thấm thuốc sát trùng lên mặt nó… Lên phía đầu uf Nó nữa

- Ư... đau - Nó rưng rưng

- Chậc, xong rồi. Có tí xíu, làm gê quá - Hăn phì cười khi thấy bộ dạng sắp khóc uf Nó

- Hứ... Đau thật mà - Nó bĩu môi

- Ờ rồi. Thì đau. Cái gì cô cũng cãi đc. Người gì đâu mà nặng như heo - Hắn cốc đầu nó

- Xí, trả anh nèk. Áo gì mà hôi như cú - Nó cởi áo khoác trên người, quăng cho hắn

- Á... Hàng hiệu đàng hoàn hen - Hắn bổng đỏ mặt, nở nụ cười giang manh

- Ặc, đồ dê xòm, cút chỗ khác - Nó như chợt hĩu ra cái gì đó, vội đưa tay kéo áo khoác uf hắn lại khoác lên người

- Ờ, tui đi đây. Lát anh mấy người vô ùi tha hồn nhõng nhẽo - Hắn quay mặt bước đi

- Ờ… Xí… Ai cần mýz ng' - Nó lè lưỡi trêu

- Ờ, thì hog cần…Ng' gì đâu yếu đuối thýz sợ… Bị đánh mà cũng hong thèm đánh trả. Mấy người có ông anh võ nghệ đầy mình để trang trí hay sao z. - Hắn rũa Nó

- Ai nói. Tại tui bị đánh lén, đau qá, nên đành pó tay chớ bộ - Nó trề môi

- Thôi, tới h rồi, tui đi đây. Googbye baby =))=)) - Hắn nháy mắt, cừj tinh nghịch vẩy chào Nó

- Tuyết Quân - Nó gọi lại

- Cái giề???

- Tui tui... - Nó xịu mặt, 2 ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau nhìn iu cực kì

- Tui tui cái giề???? - Hắn giả nhu

- Cảm ơn ngen - Mặt nó đỏ ửng lên

- Hỳ hỳ, có gì đâu. Thôi, nằm ngủ đi. Tui xin phép cho - Hắn phì cười, rồi quay mặt bước đi. Hắn cố che giấu khuôn mặt đang đỏ như gấc chín uf Hắn... Tim Hắn đập nhanh mỗi khi gần nó... Xót xa, mỗi khi thấy nó buồn... Và hắn pk' rằng... Nó đã đi vào trái tim hắn tự bao h???

"Em có phải là thiên thần của Anh... Em có phải là ngôi sao mà thượng đế ban cho Anh....”

Chap 6: Người lạ mặt

Khuôn viên trường... Nó cùng anh Nam, hắn, Vương, Phong cùng ngồi tụm lại 1 chỗ. Sau vụ hôm qua, 2 nó bắt nó lúc nào cũng phải kè kè bên 2 đó. Đơn giản, là vì 2 nó sợ nó lại gặp chuyện như hôm qua. Và điều dĩ nhiên, cả trường ai cũng pk’ nó là em uf Thế Nam [Lãng Tử Gió] nên hầu như hong ai dám đụng đến nó nữa…

- Oa... Buồn ngủ quá - Nó vươn vai ngáp dài

- Chậc, đêm qua đi ăn trộm nhà hàng xóm hay sao mà giờ than ngắn ngáp dái thế - Hai nó xoa đầu nó

- Đâu có, hai ui, em đói bụng quá àk - Nó xoa xoa cái bụng trống, xịu mặt

- Hỳ, đc ùi, đi ăn nào, Anh trả - Phong đứng dậy, kéo tay nó dậy. Tiếp đó là hai nó, hắn, Vương

- Ấy, không đc đâu, anh không đủ tiền bao em ăn đâu - Nó xua xua tay

- Lợn àk - Hắn chen vào

- Ặc, mún chết sao mà nói tui lợn - Nó lườm

- Ờ, thì không phải lợn, động vật ăn tạp - Hắn cười đểu

- Ặc, mi tin ta nhai mi thay thức ăn không hả - Nó săn tay áo, lấy đà nhảy tới hắn thì

- A.......................A..................A - Tiếng la thất thanh vang lên làm cả đám giật mình

- Giề, giề ế - Nó quay qua quay lại

- Đằng kia kìa - Hai nó chỉ về 1 góc khuôn viên

- Qua đây xem đi 2 - Nó túm lấy cổ tay Hắn, kéo lê lếch trên mặt đất

- Ặc, Tiểu Du, làm gì chạy nhanh vậy - Hai nó hoảng, chạy theo nó đứt cả hơi, tiếp đó là Vương và Phong

Trước mắt nó là 1 nhỏ ăn mặc cực kì “bình thường” nếu không muốn nói là nhếch nhác, xung quanh nhỏ là 5 thằng con trai vây đánh 1 cách ko thể nào dã mơn hơn.

- Ý ý, hai ơi, vô cứu bạn đó đi hai - Nó kéo kéo bàn tay Hắn

- Hai cái đầu cô, buông tay tui ra, làm gì vậy - Hắn nhăn mặt, thở dóc

- Ặc, Anh ở đâu ra vậy, Hai tui đâu - Nó ngó ngang ngó dọc

- Kia kìa - Hắn chỉ ra sau lưng, 2 nó đang chạy tới

- Ặc, ủa, nãy tui nắm tay anh tui mà - Nó mất 1s sóck

- Cô nhìn lại coi, cô đang nắm tay ai - Hắn chỉ xuống... Nó nhìn theo hướng hắn chỉ, và... Nó và hắn đang tay trong tay ko thể nào tỉnh củm hơn

- A........A.............A...........A - Nó la oai oải lên

- Ặc, nín, làm gì vậy - Hắn lấy 2 tay bịch tai lại

"Hộc...Hộc" - Tiểu Du, sao em chạy nhanh quá vậy. Hồi đó có học ma-ra-tông hong - Vương thở dốc, trêu

- Hai ơi, cứu bạn kia đi, cứu đi hai - Nó lay lay tay 2 nó

- Ưm ưm dòi dòi, em đứng đây đi - Hai nó khẽ gật đầu

- Dừng lại - Nam quát

- Thằng chó nào..... - Thằng đó nhìn hai nó, ấp úng

- Thằng này nèk - Nam lườm

- A...A.. Đại Ca [Nam], Nhị Ca [Vương], Tam Ca [Phong], Anh 2 [Hắn] ... Em... Em chào mấy anh - Mấy thằng đó ấp úng, cúi đầu chào

- Ê, còn tui thì sao, sao bỏ tui ra rìa vậy - Nó hiếu động chen ngang

- Ặc, nhiều chuyện, im cho người ta làm việc- Hắn lắm tay bịch miệng nó lại

- Ưm...Ưm

- Nè, cho tui mượn áo coi - Nó giật tay hắn ra quay qua nói.

- Chi - Hắn nhăn

- Có việc, tự giác hay tui cởi dùm hả - Nó lườm

- Dòi dòi, từ từ chứ. Nói áo tui hôi sao mượn qoài z. Thiếu hơi nói đại ngen =)) - Hắn nhăn mặt, cởi áo khoác đưa cho Nó.

- Xì.. Tui mượn cho ẻm chớ bộ - Nó bước lại gần cô bé, đặt chiếc áo khoác lên người cô bé.

- Tụi bây làm cái gì vậy hả - Vương, bước đến bên thằng tóc đỏ, đặt tay lên vai nó, nhỏ nhẹ hỏi

- Dạ...Dạ...Tụi em - Thằng tóc đỏ ấp úng

- Hả, "A", anh hỏi sao mày không trả lời hả. Coi thường anh hả - Vương bóp mạnh lên vai thằng đó, khiến nó tru tréo lên mấy tiếng đau đớn, rồi ngã xuống ôm bả vai lăn lộn

- Ê, chạy đâu vậy, anh chưa ra tay mà. Nhóc - Hai nó nhảy phóc lên trước mặt thằng đang chuẩn bị "Tẩu vi là thượng sách"

- Dạ dạ, anh... Anh tha lỗi cho em... - 2 thằng đó ấp úng

- Ối dời, lỗi phải cái giề - Hai nó vỗ vỗ vai 1 thằng, rồi cho thẳng cú đấm vào bụng thằng đó, khiến hắn la lên rồi ngã xuống đất ôm lấy bụng mà khóc... Còn 3 thằng, đứng cúi gầm mặt xuống, toát mồ hôi lạnh, chờ đến lúc bị "xử"

- Em... Sao tụi nó đánh em vậy - Nó dịu dàng hỏi

- Em... Em không pk' - Cô bé ấp úng

- Nèk, sao mấy người đánh cô bé hả - Nó quay lên, quát lớn

- Dạ dạ, tụi em đâu bít, có người thuê, thì em đánh thôi - 1 thằng ấp úng

- Ai - Hắn lên tiếng

- Dạ... Dạ, em không bít... em chỉ nhận tiền, rồi đánh... em không bít mặt người thuê ạk - Mấy thằng đó ấp úng tl 1 cách khó khăn

- Đc rồi, đi đi - Hắn nói

- Dạ, cảm ơn anh ạk - Tụi nó mừng rúm

- Khoan đã - Nó la lơn

- DẠ dạ, chị, chị kiu em - Tụi nó giật mình, quay lại

- Đem mấy cái xác này về. Và đưa cô bé này về đi. Mấy người mà còn đụng tới cô bé. Đừng hỏi vì sao máu có màu đỏ àk ngen - Nó mỉm cười, nụ cười "thiên thần"

- Dạ dạ... thưa mấy anh, thưa chị em đi - Mấy thằng đó vội kéo 2 cái xác khô + cô bé chuồn luôn.

- ê, nãy giờ im lặng vậy - Hắn khều Phong

- A, àk, tại tui thấy cô bé này quen quen - Phong trầm tư

- Phải hơm đó, hay thấy người ta đẹp rồi thấy sang bắt quoàng làm họ - Nó nheo mắt

- Xì, ba láp ba xàm - Phong quay đi

- Chậc… cô cũng dữ qá hen… Đừng hỏi tại sao máu có màu đỏ lunz - Hắn lại trêu Nó

- Mún gì… - Nó trừng mắt, dơ tay lên tính đánh,

Bỗng… 1 giọng nói rất ư là “truyển cảm” vang lên

- Mấy cô cậu kia, đứng lại - 1 bà giáo mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần Tây , đeo kính cần, tóc búi dài, mặt nhọn, gò má cao nhìn cũng đủ biết là thuộc loại đanh đá và cực sát trai (= =.)

- Ớ, bà lọi nào đây - Nó ngơ ngác

- Ặc, ngậm cái miệng cô lại dùm đi - Hắn bịch miệng nó lại

Hừ, cô được lắm...bắt nạt các em lớp dưới , thêm tội vô lễ với cô giáo nữa .Để tôi xem cô còn lộng hành, bố láo được tới bao giờ…_bà giáo đẩy cộng kính cổ lõ xĩ của mình lên cao

- Ủa... Ai... Ai bắt nạt học sinh lớp dưới... Ai đâu cô - Nó ngó ngang ngó dọc, khêu khích bà cô giáo

- Thế nếu không sao quần áo của cô bé lúc nãy lại rách hết kia. Không phải cô cậu đánh àk... Cô cậu đừng tưởng bố mẹ giàu là hay nház - Bà giáo xả cho nó 1 tràn

- Ặc, làm ơn mắc oán hả - Nó nhăn nhó

- Còn cãi... Con gái gì mà ăn mặt hở hàng... Các cậu thì ăn mặc thế sao. Đi học hay đi diễn thời trang - Bà giáo vừa nói vừa chỉ chỉ trỏ trỏ

- Gì, nhà cô tối nay ăn củ cãi hả - Hắn đốp

- Cô ơi, cái hang ko có cửa. Mà k có cửa làm sao mà đóng, phải hở thôi - Nó chen thêm

- Thưa cô. Cô lớn rồi mà còn ko phân biệt tụi em đi học hay đi diễn. Đi diễn thì tụi em tới đây làm gì cô - Hai nó thêm vô

- Ặc, mấy em... về phòng giám thị hết cho tui - Bà giáo sôi máo, mặt đỏ bừng

Tụi nó pk' h có cãi cũng chả làm đc gì. Nên cứ thế bước đi. Dù bước đi, nhưng mặt hai nó + nó lại nở nụ cười đầy vẻ man rợ

- A..........A - Hai ơi em đói quá. Tự dưng p~ ngồi đây là sao - Nó la lói

- Tự dưng bị lên đây là sao ta - Hắn nhăn

- Chậc, phải gọi điện thôi - Vương rút trong túi ra chiếc Apple Iphone4 màu đen bóng loáng ra

- Gọi gì vậy - Nó hỏi

- Thì gọi PaPa, bảo PaPa giải quyết chứ sao - Phong cười hiền

_Hừ, mấy cô cậu muốn hỏi ai hả? Đưa tất cả điện thoại đây _Bà giáo ngồi đó nghe tụi nó thao thao bất tuyệt nãy giờ, đập bàn cái “rầm” nói

- Ô là là... Ô lè lè - Nó trêu

- Này, cô nghĩ cô là ai mà có quyền đó hả - Hắn nhăn

- Đừng làm quá nhé - Phong bắt đầu cáu

_Sao?Tôi là cô giáo còn mấy cô cậu chỉ là học sinh thôi hiểu chưa?Có nghe k? để tất cả điện thoại ra đây _Bà giáo nói mà cứ như hét lên

- Chậc. Sợ quá... Thôi Thôi... Đây nèk... Mún quăng, mún tạt lon gì tùy cô đó - Nó rút cái Iphone 4 màu trắng đặt lên bàn

Ờ rồi, để thì để xem cô làm gì tụi em - Hắn cũng đặt cái Iphone 5 mới mua hôm qua lên bàn. đầy thách thức

Rồi cả lũ lần lượt đặt Đthoại lên bàn. Toàn là những hàng khủng... Mà phải đến doanh nhân mới có thể mua nổi... các hãng điện thoại hàng đầu như: Nokia, O2, Ipod, Samsung,…..cũng phải tầm từ 20 triệu đổ lên (Ghi mà rõ cả nước dãi =]]z)

- Này cô, cô làm mất cái điện thoại nào của tụi em là cô ốm đòn đấy - Hắn cảnh cáo

- Cô ơi, em ngồi mỏi xương chậu quá àk - Nó trêu

- Hừ, tôi đã bảo từ nãy là mấy cô cậu ngồi viết cho tôi cái bản kiểm điểm viết lỗi của mình để tôi nộp cho hiệu trưởng cơ mà _Bà giáo gõ xuống bàn

- Ặc... Tụi em nhớn dòi, già cái đầu 2 thứ tóc, sắp có cháu bế dòi.. mà còn làm bản kiểm điểm... Ngại nhắm cô ơi... - Hai nó bảo... Làm cả đám cười phá lên

- Em... Em - Bà giáo đỏ bừng mặt

- Mà cô ơi, thay vì viết bản kiểm điểm hao mưc, hao giấy, lại mỏi tay... Cô đưa tụi em lên thẳng hiệu trưởng đi cô - Nó bảo

- Ặc, hâm hả - Phong khều nó

- Không sao đâu, để tụi này lo - Hai nó nháy mắt

- Hừ, được. Tốt nhất lên gặp…để xem hiệu trưỡng xử cô cậu như thế nào. Là mấy cô cậu muốn vậy nhé _Bà giáo nở nụ cười đầy mãn nguyện

Thế là cả lũ cùng bà giáo kéo nhau lên phòng thầy hiệu trưởng. Mấy đứa bạn thì toát mồ hôi hột trong khi Nó và  hai nó thì cứ cười toe toét mãi không thôi còn Hắn thì chẳng có phản ứng gì cả, mặt k buồn cũng k vui, sợ thì càng không có…..  Vốn hiệu trưởng của trường tụi nó là 1 người phụ nữ cực kỳ sắc sảo, lạnh lùng… Người mà đến tụi nó cũng phải kính nễ và cả trường ai cũng đều sợ khi nhắc đến…

Cô giáo bước tới gõ cửa phòng hiệu trưởng

- Vào đi - 1 giọng nữ trung niên vang lên, giọng lạnh lùng đến sở tóc gáy

Cô giáo đẩy cửa bước vào, lũ tụi nó bước theo sau. Cô giáo với khuôn mặt hết sức nghiêm nghị và đầy kính trọng cúi chào cô hiệu trưởng đang gián mắt vào cái màn hìn vi tính chẳng thèm ngẩng lên ngó ngàng xem có truyện gì….

- Thưa cô - Bà giáo khép nép

- Ừm, có gì không cô - Hiệu trưởng hỏi, chả thèm ngẩng lên lấy 1 cái

- Thưa... Hôm nay tôi đem 5 học sinh cậy nhờ quyền lực gia đình mà hết bắt nạt em nhỏ đến đánh nhau, gây rối và vô lễ w' giáo viên ạk.... - Bà giáo xả 1 tràn, khiến cả đám vô cùng hâm mộ bởi vọng "oanh vàng" và hơi dai uf bả

- Ưm, là ai thế - Cô bỏ cặp kính ra khỏi mắt, đưa tay dụi dụi vài cái, rồi ngẩng lên nhìn

- Thưa dì, là tụi con ạk - Hai nó và nó cúi chào cô

Khuôn mặt cô từ lạnh lùng bỗng chuyển sang bất ngờ, ngạc nhiên, và cuối cùng là vui mừng. Cô đứng dậy, ôm chầm lấy cả 2 đứa

- Ôi, mấy đứa cháu đáng yêu của dì... Nhớ mấy con chết đi đc

- Ặc, chết mất, dì ơi, buông ra - Nó nhăn mặt

- Dì, dì xin lỗi. Cô giáo, cô ra ngoài cửa chờ tôi nhéi. Cảm ơn cô - Cô hiệu trưởng quay sang bà giáo đang mắt chữ O miệng chữ A nhìn...

- Dạ - Bà giáo chỉ nói đc 1 câu, rồi bỏ nhanh ra ngoài

- Chậc... DuDu, đứng yên cho dì ngắm con xem - Dì đi quanh Nó, rồi suýt xoa

- Chu choa, càng ngày càng đẹp nhĩ… Ra dáng fụ nữ ùi đóa ngen :’’>

- Cháu của dì mà lị... - Nó cười tít mắt

- Chậc, NamNam cũng lớn quá nhĩ, cao hơn dì rồi đây này - Dì nó quay sang, nhìn Hai nó 1 cách ấm áp nhứt. Cái vẻ 1 cô hiệu trưởng lạnh lùng quyết đoán đâu mất rồi, thay vào đó là 1 người dì ấm áp, dịu dàng.

- Mà sao các con lại ở đây - Dì nó ngạc nhiên hỏi

- Thưa, tại hiễu lầm thôi dì ạk - Hai nó gãi đầu

- Ừm, dì bít rồi... Mà sao các con ko giới thiệu bạn của các con cho dì - Dì nó nhắc khéo

- Dạ, hỳ hỳ... Con quên - Hai Nó gãi đầu

- Đây là Thế Vương, Chấn Phong, Tuyết Quân... Là bạn thân của con ạk - Hai nó vui vẻ

- Con chào cô ạk - 3 đứa cúi đầu chào

- Đc rồi đc rồi mà... Người nhả cả mà.. Các con cứ gọi ta là dì. Sau này nhờ tụi con bảo ban 2 đứa này nhé. Tụi nó trẻ con lắm đấy - Dì nó vui vẻ mỉm cười...(ặc, ắc dì giao cháu cho giặc roài dì ơi, 3 đứa này quậy có khác gì 2 đứa kia đâu =~=)

- Dì này, lại nói xấu bọn con rồi - 2 anh em nó đồng thanh

- Thui, tụi con về lớp đây - Cả 5 đứa cúi đầu chào

- Ừm, bảo cô giám thị vào đây hộ dì nhé.. Bye bye "bé bì" - Dì nó vẫy vẫy tay vui vẻ, khẽ hun nhẹ lên má uf nó và 2 nó

- ‘’Ọe’’ gê qá dì ơi… Tụi con lớn hết ùi mà dì cứ làm z. - 2 nó nhằn

- À dì ơi, dì xin ngỉ cho tụi con luôn nhé - Nó lú đầu vô

- Okie bé bì, lớp nào nào - Dì nó vui vẻ [có lẽ vì zui qá nên dì quên mất trời trăng lunz, tụi nó nói gì c~ ừ ừ lunz =~=]

- 10a1 và 12a3

ạk... Tks dì iu - Nó vui vẻ

Ngoài cửa phòng

- Thưa cô, cô trả điện thoại cho tụi em đc rồi đấy - Nó bảo

- Đây, các em về lớp đi - Bà giáo đanh mắt lại

- Cô hiệu trưởng bảo cô vào trong đấy - Hai nó bảo

- Cô bảo trọng nhé - Hắn cười đểu, nhìn bà giáo, rồi lấy chiếc iphone 5 ra khỏi cặp bà giáo...

"Cốc...CốC"

- Vào đi - Cái vẻ lạnh lùng đã trở lại... Căn phòng lạnh lẽo, yên ắng 1 cách đáng sợ

- Thưa.. Thưa cô gọi tôi ạk - Bà giáo run run

- Hừ! cô giáo này, tôi thấy cô cũng nên về xem lại mình đi, k nhất thiết phải nghiêm khắc quá đáng với bọn trẻ thế đâu. Mà tôi thấy tốt nhất là cô k nên can dự vào nếu như k muốn là người phải ra trường đầu tiên.._ Cô từ tốn nói nhưng mà những lời nói lại cực kì đanh thép

- Vâng... Thưa... Tôi biết lỗi rồi ạk... Nhưng - Bà giáo khúm rúm

- Tôi đã nhắc chị đừng động vào những học sinh đó rồi mà. Chị có biết chúng nó là ai không hả. Ngay cả lý lịch của chúng nó còn đc phong tỏa mà. Sao chị lại dám. Chị có bít chúng là những đứa trẻ rất đặc biệt không hả - Cô giáo mặt nghiêm nghị, lắc đầu. Cô đan 2 tay lên trán, cúi mặt xuống. Lộ vẽ mệt mỏi

- Thưa cô tôi - Bà giáo ấp úng. Nhưng cô xua xua tay, ra hiệu cho bà giáo ra ngoài. Bà chỉ pk' đứng dậy, cúi chào rồi bước thẳng ra ngoài...

Còn 5 đứa nó. Sau khi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mặt đứa nào đứa nấy toe toét, chứ ko mếu như những đứa khác. Tụi nó kéo cả lũ xuống căn tin, chén 1 bữa no nê, rồi kéo nhau ra công viên chơi luôn. Chả thèm lên lớp, vì Dì đáng iu uf 2 anh em nó đã viết giấy gửi lên tận lớp để xin nghỉ cho tụi nó rồi...

Công viên buổi chiều vốn đã nhộn nhịp, nay còn nhộn nhịp hơn bởi bóng 5 đứa tụi nó. Tụi nó bc' đến đâu lunz nhanh chóng trở thành tâm điểm uf mọi ánh nhìn. Cả nam và nữ đều ghen tị w' nó. Bởi nó đc đi cùng 4 mỹ nam và nó cũng chính là 1 mỹ nhơn đúng hiệu. 5 con người, 5 vẻ khác nhau...Nét hồn nhiên ngây thơ uf Nó đến cái ấm áp của Thế Vương, vẻ thánh thiện của Chấn Phong, nét mạnh mẽ của Thế Nam vả cả nét lạnh lùng của Tuyết Quân. Tất cả hòa vào nhau, tạo nên nh~ con người đặc biết, phải nói là quá đặc biệt... Những ác quỹ đội lốt thiên thần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro