Chương 1 : Xuyên sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

"Tô Nguyên, sao con lại không hiểu chuyện như thế ? Mẹ thật sự rất thất vọng về con."

Tô Nguyên nhìn vị phu nhân đang kích động trước mặt với vẻ mặt bối rối, người xa lạ này sao lại tự nhận là mẹ cậu?

"Anh trai không thương em một chút nào huhu ——" Cô gái nhỏ xinh đẹp ngạo mạn dùng đôi mắt đỏ hoe mà nhìn cậu, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, trông rất chọc người thương cảm.

"Anh trai sao lại không thương con được, con chính là công chúa nhỏ của nhà chúng ta mà, đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu, ngoan nào."

Ba Tô cẩn thận dỗ dành, nói xong còn quay sang nhìn Tô Nguyên một cái, cất tiếng nói :

"Oánh Oánh rất hiếm khi đòi đồ vật của con, cũng chỉ là một bộ trà cụ mà thôi, con là anh trai không thể nhường cho con bé được sao ?"

Tô Nguyên nghi hoặc, "Trà cụ gì?"

Tô Trạch chỉ chỉ bộ ấm trà Trúc Lương Tử Sa trên bàn, kế bên là một cái ly đã bị vỡ nát, có chút do dự mà mở miệng.

(Hình: Trúc Lương Tử Sa)

"A Nguyên, anh biết em trân quý bộ trà cụ này nhiều năm rồi nhưng bây giờ nó cũng không còn nguyên bộ nữa, không bằng đưa cho Tiểu Oánh nhé? Anh cả sẽ mua lại cho em bộ mới, bao nhiêu bộ cũng được."

Anh ta đau lòng em gái, sợ nó lại tiếp tục khóc, chỉ có thể ủy khuất em hai một chút.

Tô Nguyên không chút do dự đồng ý, "Được."

Dù sao cậu cũng không sống được bao lâu nữa. Chỉ là chút vật ngoài thân, cho đi cũng được.

Im lặng đi, ồn ào làm cậu đau cả đầu.

Tiếng khóc của Tô Oánh đột ngột dừng lại, giống như vịt con bị bóp cổ, trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc.

"Thật...... Thật ư? Vậy anh hai cũng không trách em làm vỡ ly sao? Không phải em cố ý đâu huhu......"

Tô Nguyên im lặng mà nhìn cô, nhẹ giọng lắc đầu nói: "Không trách."

Ba Tô rất vui mừng, dù gì cũng là người một nhà, hòa thuận như vậy rất tốt.

"Khụ khụ, A Nguyên lớn rồi, cũng biết thương em gái. Ngày mai khai giảng rồi, con về phòng nghỉ ngơi sớm đi."

Anh cả vỗ vai Tô Nguyên, "Đi ngủ sớm một chút, A Nguyên."

Ba Tô cùng mẹ Tô vui vẻ cầm bộ trà cụ, dỗ Tô Oánh trở về phòng.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Tô Nguyên, hai tay ôm đầu im lặng ngồi trên sô pha phòng khách.

Cậu rõ ràng đã nhảy xuống biển sâu, không có khả năng còn sống.

Mãi cho đến khi tiếp thu toàn bộ kí ức của nguyên chủ, cậu mới phát hiện thì ra cậu đã xuyên sách. Xuyên thành bạch nguyệt quang chết sớm của nam chính, còn trùng tên trùng họ.

Bạch nguyệt quang? Chết sớm?

Cũng không tồi.

Có lẽ là do vừa mới xuyên qua, Tô Nguyên có chút mệt mỏi, cậu theo ký ức quay trở về phòng .

Không hổ là một gia đình giàu có, mặc dù cậu là con thứ không được cưng chiều lắm nhưng cũng có một căn phòng ngủ trang nhã sang trọng như vậy.

Giường rộng gối êm, nằm xuống không bao lâu cậu liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, khu biệt thự vang lên tiếng côn trùng kêu cùng tiếng chim hót, ánh mặt trời hằn trên ga trải giường, cũng chiếu vào mặt Tô Nguyên.

Tối hôm qua cậu ngủ rất ngon, tinh thần cũng vì đó mà rất tốt.

Tô Nguyên đứng trước bồn rửa mặt, trong gương là thiếu niên mới vừa tỉnh, môi hồng răng trắng, mày đen da tuyết, phảng phất giống như thấy hoa hải đường nở rộ dưới ánh trăng, nhan sắc đẹp ngoài ý muốn.

"Bạch — nguyệt — quang ——"

Danh xứng với thực.

Cậu nở một nụ cười trước gương nhưng lại giống như một con rối bị giật dây, lãnh đạm trong mắt không giấu đi được .

Có gì buồn cười đâu?

Sống hay chết không quan trọng.

Chỉ là nguyên thân còn có bạn trai, trước khi cậu rời đi phải giải quyết tốt một chút. Cậu không hi vọng nhiều năm sau còn có người bởi vì sự ra đi của cậu mà thương tâm khổ sở.

Lại nhớ đến chuyện khôi hài ngày hôm qua, Tô Nguyên rửa mặt xong liền bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị dọn đến trường học ở.

Ba Tô mẹ Tô đều yêu thương các con, nhưng lại không công bằng, để lại việc Tô Oánh khóc nháo hết lần này đến lần khác, được một tấc lại tiến một thước, điều này đã xuất hiện quá nhiều lần trong trí nhớ của nguyên chủ.

Vẫn là quên đi, cậu chỉ muốn yên tĩnh trải qua những ngày còn lại.

"A Nguyên, chỉ là đi báo cáo thôi mà, sao con lại đem cả rương hành lí ?" Sự cố bộ ấm trà đã được giải quyết, Mẹ Tô vui vẻ dẫn con gái xuống ăn sáng, khí sắc rất tốt.

"Học kỳ này bài tập rất nhiều, con muốn đến ký túc xá ở, chờ bớt bận con sẽ về nhà ''Tô Nguyên chỉ cho vào vali một ít quần áo, nếu thiếu thì lại mua thêm

Mẹ Tô sửng sốt một chút, nhưng cũng không để tâm, "Ừ, như vậy cũng được. Nếu con ở đó không thoải mái thì có thể về nhà."

"Vâng, con có hẹn với bạn học cùng đi mua đồ dùng, con đi trước."

"Ăn cơm sáng rồi hẵng đi?"

"Cũng muộn rồi, con đi trên đường mua cũng được."

Tài xế đưa cậu đến cổng trường rồi rời đi.

"Đại học Thanh Bắc ——"

Tô Nguyên đứng ở cổng trường, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản nhưng lại khiến cậu càng xinh đẹp hơn, thu hút rất nhiều người đi đường trộm ngắm nhìn cậu.

Tại thời điểm báo cáo, bởi vì không báo trước rằng cậu sẽ ở lại nên đã không còn dư giường ngủ.

Vị đàn chị đỏ mặt liếc mắt nhìn Tô Nguyên một cái, hỏi cậu có muốn ở ký túc xá của nghiên cứu sinh hay không , là phòng hai người, còn trống một giường ngủ .

Tô Nguyên hơi hơi mỉm cười, "Cảm ơn đàn chị." Trả xong phí cậu liền lấy được chìa khóa.

Sau khi cậu rời đi, tại chỗ một đống người thét chói tai.

"A a a đàn em cũng quá đẹp rồi, mới là sinh viên năm hai."

"Tui biết tui biết cậu ấy, giáo thảo(*) nổi tiếng của Thanh Bắc chúng ta, năm ngoái vừa vào học đã đứng đầu bảng bình chọn."

Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.

" Các trường khác thậm chí còn thuê người chụp ảnh cậu ấy. Một bức ảnh giá mười lăm nghìn, làm giàu không khó !!''

"Quá tuyệt, đây quả thực là mỹ thiếu niên bước ra từ trong tranh đóooo.''

"Tiên tư dật mạo, phá phấn Hà Lang(*), tui không ổn không ổn rồi, mau đỡ tui một cái."

Tiên tư giật mạo : ý chỉ người đẹp như tiên.

Phá phấn Hà Lang : hay là Hà Lang phấn , chỉ một nhân vật tên Hà Yên trong "sự biến Cao Bình lăng'', ông nổi danh là mỹ nam tử đương thời .

"Mấy người cũng đừng mơ tưởng nữa , người ta đã sớm có bạn trai rồi. Là phú nhị đại Lâu Thời Tấn đó biết không ?"

"Cái gì? Hai ngày trước tôi còn nhìn thấy cậu ta ôm ấp một cô gái đi dạo phố, cậu ta có bị mù không á ??? Một đại mỹ nhân như vậy mà không cần, lại đi ăn cái loại cháo trắng rau xào đó ??? ''

Mọi người: "......"

Ký túc xá của Nghiên cứu sinh mới xây dựng được vài năm, rất hiền đại, thang máy điều hòa đều không thiếu.

Thậm chí phòng tốt hơn còn có phòng khách, sô pha và TV. Các nam sinh rất thích chơi game ở đó.

Thẩm Thụy sáng sớm đã đến ký túc xá quét dọn vệ sinh, ở nhà thật sự rất buồn chán.

Tối hôm qua, người trong nhà lại anh nói đến cái gọi là thiên mệnh chi nhân (*), vẫn là những điều mà anh đã được nghe được từ lúc còn nhỏ.

*là kiểu định mệnh của cuộc đời đóa .

Thẩm Thụy: "Làm sao con biết được ai là thiên mệnh của con ?''

Ba Thẩm: "Nếu con có thể nghe thấy tiếng lòng của một người, hãy nhớ nắm chặt lấy người đó. Bởi vì đó chính là đường sống duy nhất của con. ''

Thẩm Thụy: "...... Nếu không gặp được thì sao?"

Ông cụ Thẩm: "Nếu không gặp được, có lẽ con sẽ phải sống một mình cả đời.''

Ba Thẩm : "Haizz, chú hai của con chính là do bị mất đi người đó nên mới nổi điên đến chết .''

Thẩm Thụy: "Nếu con gặp được mà không thích thì sao?''

Ông cụ Thẩm: "Ha ha ha ha ha không thể, đến lúc đó con sẽ biết."

Thẩm Thụy lắc đầu, luôn cảm thấy cảm thấy hai người đang trêu chọc anh. Trên đời làm gì có việc thần kì như vậy, lại còn nghe được tiếng lòng của người khác ??

Thẩm Thụy lấy ra một lon coca từ trong tủ lạnh, ngửa đầu uống.

Cửa ra vào và cửa sổ đã được mở ra để thông gió, đợi lát nữa lại dọn dẹp lại nội thất trong phòng là được.

Thẩm Thụy ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng ông nội và bố đã dạy anh 7749 phép thần thông từ lúc còn nhỏ để anh có thể thuận lợi rước được vợ về tay.

Giặt quần áo, nấu cơm, trải giường, gấp chăn, mọi thứ đều có thể tự làm.

Tô Nguyên kéo rương hành lý một đường đi tới, cuối cùng cũng tìm được phòng 1212.

Lúc này cửa phòng đã mở toang ra, chắc là bạn cùng phòng đã đến rồi.

Cốc cốc ——

Cậu nhẹ nhàng gõ khung cửa, cất tiếng : "Xin chào bạn cùng phòng, tôi là Tô Nguyên."

Trái tim Thẩm Thụy đột nhiên đập điên cuồng, giống như một ngọn núi lửa phun trào, lại tựa rồng đất xoay người, mãnh liệt không thể chống đỡ nổi.

Đến nỗi cả người anh ngây ra trong chốc lát, người trước mắt mang màu sắc sáng chói nhất, như thể anh nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất trong đời, chỉ cần liếc mắt một cái là tim đập loạn nhịp.

Hoàn toàn mất đi lý trí, anh muốn bước tới ôm chặt lấy đối phương, một chút cũng không muốn tách rời.

Tô Nguyên nghi hoặc mà nhìn đối phương, bạn cùng phòng mới rất đẹp, toàn thân mang đậm khí chất của quý tử nhà giàu, cao không thể với tới.

"Xin chào ?"【 vậy nên...... Tôi có thể vào được không ? 】

"Mời vào!! Xin chào, tôi là Thẩm Thụy, là sinh viên năm hai khoa kinh tế và quản trị." Thẩm Thụy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hơi khô khan đáp lại.

"Tô Nguyên, sinh viên năm hai khoa triết học, xin hỏi đây là giường của tôi sao?"

Thẩm Thụy liếc nhìn đống đồ dùng trên giường : "Xin lỗi, tôi lập tức mang đi. Nhưng mà .....cậu không mang theo chăn gối à ?"

Rương hành lý của Tô Nguyên có kích cỡ khá bình thường, không thể nhét chăn bên dưới.

" Lát nữa tôi đi mua." 【 Vẫn còn sớm, phơi chăn và giặt ga trải giường hẳn là vẫn còn kịp.】

Quay người lại, cậu thấy Thẩm Thụy còn đứng sững ở đó.

Tô Nguyên: "Chúng ta quét dọn phòng kí túc trước hả? Bắt đầu từ chỗ nào?" 【 Thấy bạn cùng phòng cứ ngốc ngốc như nào í. 】

Thẩm Thụy nắm lấy bàn tay đang cầm chổi của đối phương, "Không vội, chúng ta đi mua sắm trước, trở về rồi quét dọn cũng được. Đi thôi, tôi lái xe."

Bạn đời của anh có đôi mắt cực kì trong sáng, mái tóc mềm mượt bồng bềnh hơi dựng lên, trong trẻo đẹp đẽ, mọi thứ đều phù hợp với gu thẩm mĩ của hắn.

Xúc cảm dưới tay mềm mại ấm áp. Chỉ là cái nắm tay đơn giản nhưng tim anh lại đập nhanh như trống, như thể một giây sau hắn sẽ ngất vì quá tải.

"À, được, vậy cảm ơn cậu ." 【 ngày khác sẽ cho cậu 'Bảo Nghiên' (*). 】

Bảo Nghiên(*)保研 (tên đầy đủ: Đề xuất sinh viên mới tốt nghiệp đại học xuất sắc học thạc sĩ mà không cần thi), như tên của nó, có nghĩa là những sinh viên được đề xuất không vượt qua kỳ thi viết và các thủ tục kiểm tra sơ bộ khác, mà sử dụng biểu mẫu đánh giá để xác định kết quả học tập, chất lượng toàn diện của sinh viên, v.v., trong phạm vi cho phép Trong phạm vi được trường đại học giới thiệu và nhận là sinh viên tốt nghiệp sau khi được đơn vị tuyển sinh đánh giá.

Tô Nguyên nhận lòng tốt của bạn cùng phòng, những điều không vui vào buổi sáng đã lập tức vơi bớt hơn nửa.

Có một người bạn cùng phòng tốt như vậy, những ngày còn lại của cậu hẳn sẽ trôi qua tốt đẹp.

Thẩm Thụy:??? Bảo cái gì Nghiên?

Nhưng niềm vui sướng đã làm cho đầu óc của hắn choáng váng, dẫn người ra cửa mà không nghĩ nhiều.

"Siêu thị gần đây nhất là Kinh Quả, chúng ta đến đó đi."

"Được, làm phiền cậu rồi.Vậy cơm tối tôi mời nhé, cậu muốn ăn gì ?" 【không phải lẩu là được 】

Thẩm Thụy lập tức nhớ kỹ đối phương không thích ăn lẩu, " Kí túc xá có phòng bếp, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, chúng ta mua chút đồ ăn về bỏ tủ lạnh rồi tôi xuống bếp trổ tài cho cậu xem nhé ?''

"Được." 【 ăn hay không không quan trọng. 】

"Cậu yên tâm, tôi nấu ăn rất ngon, ăn thử sẽ biết."

"Được ." 【 quên đi , không nên để bạn cùng phòng thất vọng .】

Lúc trở về, hai người đều mang theo bao lớn bao nhỏ, đồ nặng đều là Thẩm Thụy cầm, chỉ để cho Tô Nguyên cầm hai bao nhỏ.

"Khi ra ngoài tôi đã nhờ người phòng cách vách giúp quét tước rồi, cậu thay đồ rồi bỏ vào máy giặt đi, tôi sẽ đem chăn ra ngoài phơi."

Anh thật ra rất muốn nói để mình giúp, nhưng không cần nghĩ cũng biết Tô Nguyên sẽ không đồng ý.

Thẩm Thụy: "Thời gian có chút gấp, giữa trưa chúng ta ăn tạm bát mì lót dạ trước rồi buổi tối tôi sẽ nấu cho cậu một bữa thịnh soạn."

Tô Nguyên: "Được, nhưng tôi ăn rất ít, nửa chén là được, cảm ơn."

Thẩm Thụy làm một động tác OK sau đó đi vào phòng bếp.

Trong vòng hai mươi phút, bát mì đã được bưng lên.

Tô Nguyên ngơ ngác nhìn cái bát lớn bằng mặt cậu, đúng là chỉ nửa chén nhưng so với bát mì bình thường còn nhiều hơn.

Cậu đứng dậy lấy cái chén nhỏ, lấy ra một ít mì bỏ vào chén nhưng hoàn toàn không đụng đến rau và thịt trước mặt.

"Không hợp khẩu vị sao?" Thẩm Thụy nhìn cậu ăn một miếng, có chút khẩn trương hỏi.

Không phải chứ, anh chính là người có chứng chỉ đầu bếp cao cấp đó.

Tô Nguyên sửng sốt, mì này ăn rất ngon, khác hẳn với hương vị trước đây cậu từng ăn, như thể có thêm thứ gì đó.

"Ngon lắm." 【 có lẽ là do người nấu có tâm nên hương vị mới khác biệt như vậy .】

Sau khi xuyên sách, lần đầu tiên trong mắt Tô Nguyên lộ ra ý cười thật sự.

Thẩm Thụy dường như nhìn thấy được giọt sương rơi trên sứ trắng, từng chút từng chút rơi vào lòng anh.Tim anh cũng vì thế mà đập rộn ràng, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác thỏa mãn đến vậy.

"Vậy ăn thêm chút đồ ăn đi."

"Được."

***

Tác giả có lời muốn nói: Chủ yếu là cảm xúc lâu dài. Trầm cảm không dễ điều trị và rất dễ tái phát bất cứ lúc nào. Căn bản phải chữa cả đời. 

***Like và bình luận ủng hộ tôi nha!!! / Hoan nghênh tới check lỗi chính tả ~~~ 


P/s : Lịch đăng truyện 1 tuần 5 chương (T2-T6) nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro