Chương 24 : Đồng ý em tìm bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

"Nói bậy gì đó," Tô Trạch nhẹ nhàng quát em trai một tiếng, "A Nguyên của chúng ta tất nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, Phật Tổ đã đáp ứng rồi."

Tới Tô gia, Tô Trạch dừng xe rồi cũng không vội vã xuống xe, anh ta nghiêng người nhìn về phía em trai.

"A Nguyên, em đừng sợ, có anh cả ở đây, còn có ba mẹ, chúng ta đều rất thương em. Em cứ uống thuốc đều đặn, không cần nhọc lòng học tập cùng công việc. Em muốn cùng ai ở bên nhau cũng được, chỉ cần em vui vẻ là được."

Tô Nguyên hơi cúi thấp đầu xuống, ánh mắt dừng trên đôi tay vắng vẻ của mình, khẽ ừ một tiếng.

Không ai muốn biết về nỗi thống khổ và đau đớn của cậu, cũng không ai có thể chịu đựng những cảm xúc tiêu cực của cậu trong một thời gian dài.

Tới cuối cùng, chỉ biết không thể không thoát đi, nếu không sẽ bị cậu kéo xuống vực sâu, cuối cùng không bò lên nổi.

Thời điểm hai người vào nhà, mọi người đều đang xem TV tại phòng khách.

Là phim hoạt hình Tô Oánh thích nhất.

Tô Nguyên hơi giật mình sửng sốt.

Những lúc cậu ở ký túc xá, TV luôn chiếu thế giới động vật.

Tô Trạch lôi kéo em trai ngồi xuống trên sô pha, tay nắm Tô Nguyên nói.

"Ba mẹ, tượng vàng tại Thiên Chiếu Tự là Thẩm Thụy xây lại cho A Nguyên, con nghĩ sau này nhà ta mỗi năm đều gửi một ít tiền cho quỹ từ thiện Thẩm gia, coi như cầu phúc vì A Nguyên."

Ba Tô dừng một lát, buông xuống cờ vây trong tay, cười gật đầu, "Ý tưởng này không tồi, trong nhà đều ngóng trông A Nguyên khỏe mạnh. Tuy rằng không phải người Tô gia chúng ta cầu với Phật Tổ, nhưng kết quả giống nhau."

"Đúng vậy," Mẹ Tô mẹ buông xuống món đồ chơi trong tay, sờ đầu Tô Oánh để cô bé tự mình chơi.

"Vừa mới nãy ba mẹ còn đang nói chuyện, nếu người nọ không phải A Nguyên, chúng ta sẽ tự mình làm. Chúng ta không đủ khả năng xây một tượng Phật bằng vàng to như chùa Thiên Chiếu, vậy hãy thay bằng một tượng nhỏ hơn, làm bằng hết khả năng, Đức Phật sẽ không trách chúng ta."

Tô Trạch nghĩ ba mẹ đều tỏ thái độ như vậy, em trai khẳng định rất cao hứng.

Anh ta giơ tay ôm lấy bả vai Tô Nguyên, "Vậy chính thức mở tiệc chiêu đãi Thẩm gia, thuận tiện nói chuyện quỹ từ thiện với bọn họ một thể."

Cũng để Thẩm gia biết, Tô gia coi trọng Tô Nguyên, sẽ không mắc nợ tiền tài Thẩm gia.

Tô Trạch sẽ không đồng ý em trai không danh không phận đi theo Thẩm Thụy, uyển chuyển để Thẩm Thụy nhân lúc còn sớm hết hy vọng.

Sau khi kết thúc nói chuyện, Tô Nguyên mê mang trở lại phòng.

Cậu chẳng qua chỉ trọ lại trường một hai tháng, gia đình nguyên thân thế nhưng đã xảy ra biến hóa lớn như thế.

Theo cốt truyện gốc, 'cậu' không hề được coi trọng dù chỉ một chút, nói là người tàng hình cũng không ngoa.

Trà cụ yêu thích nhất bị em gái dùng đủ lý do đập hoặc lấy đi, cuối cùng một món cũng không còn.

Hiện giờ, lại vì cậu móc ra một mớ tiền.

Nhưng nguyên thân đã chết, bọn họ cũng đã vĩnh viễn mất đi cơ hội bồi thường.

Mà cậu, cũng không phải "Tô Nguyên" kia.

Lúc này.

Ba Tô và Tô Trạch ở một phòng khác.

Ba Tô gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ cục diện hiện tại, "Lần trước ở bệnh viện, ba đã thấy Thẩm Thụy kia đối với A Nguyên không bình thường, nhưng không nghĩ tới là dạng không bình thường này. Có phải cậu ta coi trọng A Nguyên không?"

Trong vòng thích nam cũng có khối người, không nghĩ tới có người sẽ đánh chủ ý lên con ông.

Còn là nhà cao cửa rộng như Thẩm gia.

"Tám chín phần mười," Đôi tay Tô Trạch nắm chặt, biểu hiện nội tâm không bình tĩnh, "Hơn nữa, con thấy A Nguyên đối với cậu ta cũng không tầm thường."

Anh thật sự lo lắng, Tô gia so sánh với Thẩm gia kém quá xa.

Nếu em trai ở cùng cậu ta bị ủy khuất, anh cũng không thể làm gì.

Sớm biết rằng thế, anh nên sắp xếp xem mắt với nam, nói không chừng A Nguyên sẽ coi trọng, hiện tại cũng không cần phát sầu.

Ba Tô nặng nề thở dài, mặt khuôn mang u sầu, "Trước khi chính thức mở tiệc chiêu đãi, con nghĩ cách thăm dò chiều hướng hai người. Không phải ba không đau A Nguyên, nhưng ba, con lẫn Oánh Oánh, chúng ta không đắc tội nổi Thẩm gia."

"Ba, con hiểu, con đi xem A Nguyên." Tô Trạch cũng thấy rõ hiện thực.

Nghĩ theo hướng tốt, Thẩm Thụy một ném nghìn vàng chỉ cầu em trai vui vẻ khỏe mạnh, có thể thấy được thiệt tình.

Cây hoa quế lớn mới tới rất đẹp, tuy rằng trời tối không thấy rõ, nhưng Tô Nguyên đứng trên ban công, có thể ngửi rõ được mùi hương đó trong không khí.

"A Nguyên?" Tô Trạch thấy trong phòng không ai, cửa ban công lại mở ra.

Đến gần vừa thấy, quả nhiên ở bên ngoài.

Tô Nguyên thay đổi tư thế dựa vào trên lan can, lười nhác nhìn về phía Tô Trạch, "Anh cả? Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao."

"Em cũng vậy," Tô Trạch học tư thế em trai cũng dựa vào trên lan can, tiếp theo nói, "Suy nghĩ cái gì?"

Tô Nguyên ngửa đầu nhìn bầu trời, "Suy nghĩ...... Sao trời tồn tại hàng tỉ năm, so sánh với nó, sinh mệnh con người ngắn ngủi nhường nào."

Ngắn ngủi mà làm cậu cảm thấy, kỳ thật mấy chục năm ngắn ngủn, cũng không đáng để cậu tiếp tục dày vò.

Tô Trạch ngẩn người, hoàn toàn không rõ em trai suy nghĩ cái gì.

Sao mới bắt đầu đã tự hỏi vấn đề triết học như thế.

"Không quan trọng nó ngắn như thế nào, nó sẽ đến."

Tô Nguyên cười khi, lần đầu tiên cảm thấy anh cả này là một người tuyệt vời.

Tô Trạch trừng cậu một cái, "Cười cái gì?"

"Anh cả nói rất đúng, cho nên em chỉ tùy tiện cười một chút."

"Em đó, nếu ngày thường cũng cười nhiều như vậy, không biết có bao nhiêu người sẽ đạp vỡ cửa nhà họ Tô chúng ta, khóc om sòm đòi gả cho em."

"Anh cả đều sắp 30, cũng chưa kết hôn, vì sao nhọc lòng về em chứ? Em mới là sinh viên năm hai."

"Thẩm Thụy cậu ta...... Có phải thích em hay không?" Tô Trạch do dự nửa ngày, vẫn nói thẳng.

Hô hấp Tô Nguyên cứng lại, trong đầu bay nhanh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Biểu hiện Thẩm Thụy quá mức rõ ràng, ngay cả người trì độn như cậu cũng nhận ra, huống chi anh cả.

"Đúng vậy."

"Vậy em thích cậu ta sao?"

Tô Nguyên: "......" Cậu không biết.

Nhưng cậu không thể ở cùng Thẩm Thụy, tình yêu không cứu được cậu.

Biện pháp điều trị bệnh trầm cảm tốt nhất là đến gặp bác sĩ trước cậu từng thử, lại tái phát.

Vô số lần đứng phía trước cửa sổ lầu cao muốn nhảy xuống, cũng từng đêm khuya bồi hồi tại bờ sông.

Lặp lại thẳng đến giằng co hao hết tâm lực, cuối cùng, cậu lựa chọn yên giấc ngàn thu.

Tô Trạch đợi một hồi, cũng không chờ được câu trả lời của em trai, cắn răng mở miệng, "Nếu em thật sự thích đàn ông, anh cả cũng đồng ý......"

Tô Nguyên lập tức đánh gãy, "Không, em sẽ không ở cùng cậu ấy."

Cậu muốn an tĩnh một mình mà rời đi.

Tốt nhất không ai khóc lóc vì cậu, không ai hoài niệm quanh năm, không ai lại nhớ rõ cậu.

Tô Trạch nhạy bén cảm thấy ý tứ trong lời nói, không phải không thích, anh ta vừa mới đồng ý em trai tìm bạn trai, chẳng lẽ trưởng bối Thẩm gia không đồng ý?

Đây là tình huống xấu nhất.

Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách làm Thẩm Thụy chủ động từ bỏ, nếu không Thẩm gia nhằm vào, Tô gia dốc sức làm nhiều như vậy sợ là như nước chảy về biển đông(*)

(*) ý chỉ làm chuyện vô ích.

*

Lâu gia.

Lâu Thời Tấn sau khi biết được tác phẩm của Thẩm Thụy, hai mắt đỏ lên, đem đồ vật có thế thấy trong văn phòng đập nát.

Trợ lý bên ngoài nghe thanh âm lách cách lang cang bên trong, sắc mặt trầm xuống.

Anh ta biết Lâu thiếu cực kỳ yêu Tô Nguyên, tiểu thư Ôn trước đó đều bị dấu đi, chỉ là thế thân, cũng không mang đi gặp bạn bè.

Nhưng đến Tô Nguyên này lại ngược lại, cậu ta căn bản không đồng ý công khai quan hệ cùng Lâu thiếu.

Kết quả việc thế thân bị người ta vừa vặn bắt gặp, sớm biết như thế lúc trước hà tất phải làm vậy?

Lâu Thời Tấn phát tiết một hồi, trong miệng không ngừng lặp lại, "Không, không được, Tô Nguyên sao lại có thể thích người khác? Tôi không cho phép......"

Hắn kéo cà vạt, mở nút áo trên cùng của áo sơmi, hơi thở nặng nề nhặt di động lên.

"Alo, là tôi, chuyện lần trước các người làm rất ổn. Mấy người lại làm một lần, tôi đặt tiền ở chỗ cũ, anh biết làm thế nào rồi......."

Nói xong lập tức tắt điện thoại.

Trên mặt vặn vẹo, là hưng phấn không giấu nổi, "Tô Nguyên, em rất nhanh, sẽ trở lại bên người tôi."

*

Ngày hôm sau Tô Trạch đưa em trai đến công ty.

Tô Trạch lúc làm việc, Tô Nguyên sẽ ở sô pha tùy tiện chơi, trên bàn trà đôi có rất nhiều đồ ăn.

Lúc thư ký Trịnh tiến vào đưa văn kiện trước mắt sáng ngời.


"Tô tổng, giữa trưa có cần tôi đặt nhà hàng cho ngài không? Hay để nhà ăn chuẩn bị chút đồ xào?"

Cô hai ngày trước còn cảm thán với đồng nghiệp, nhị công tử thế nào còn chưa tới thăm ông chủ của họ, cũng tiện để bọn họ ngắm cho đã mắt.

Lần trước vừa thấy, quả thực làm người ta cảm thán.

Ngày thường chỉ có thể liếm màn hình trên Weibo, thông qua các học sinh của đại học Thanh Bắc phát kẹo, hiện tại cũng xem như đã đạt được nguyện vọng.

Tô Trạch một lòng làm việc, trái lại còn chưa kịp nghĩ đến điều này, anh ta ngày thường đều trực tiếp để nhà ăn chuẩn bị.

Lần trước anh ta chọn nhà hàng kia không quá tốt, phải hỏi người có kinh nghiệm.

"Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Nói xong Tô Trạch đã gửi WeChat cho Tạ Bân.

【 Tôi tính mang em trai tôi đi ra ngoài ăn, có đề cử chỗ nào không?】

Đối phương trả lời trong một giây.

【Nhà hàng thuộc Lâm thị, nhưng lại rất khó hẹn trước, tôi là hội viên cao cấp, tôi mang hai người đi. 】

Tô Trạch nhướng mày, trong khoảng thời gian này anh ta đi cùng Tạ Bân rất gần, nên cũng không cần khách khí.

【 Được thôi, tôi mời khách. 】

【OK. 】

Tạ Bân đánh ra chữ cuối cùng, cười thỏa thuê đắc ý, không uổng công mấy ngày nay y cố ý qua lại thân thiết với Tô Trạch.

Mà Tô Trạch cảm thấy buổi sáng hôm nay đặc biệt bận rộn, văn kiện cần ký tên như bông tuyết bay tới.

Còn có rất nhiều nhân viên tiến đến báo cáo công tác, thời gian anh ta uống miếng nước cũng không có.

"Được rồi được rồi, không phải chuyện khẩn cấp ngày mai lại nói, hôm nay đến đây thôi."

Thư ký Trịnh thất vọng vâng một tiếng, lưu luyến liếc mắt nhìn Tô Nguyên một cái, lúc này mới rời văn phòng.

Tô Trạch biết tâm tư nhỏ của cấp dưới, chỉ là muốn em trai gặp thêm vài người, nói không chừng lại coi trọng ai thì sao.

Tô Nguyên dọn sô pha ngồi ở bên cửa sổ, đã nhìn phong cảnh một buổi sáng.

Tô Trạch cúi người chống phía sau em trai, để sát vào nói, "Anh thế nào lại không biết phong cảnh bên ngoài văn phòng anh lại đẹp như vậy?"

Anh ta nhìn thử, cũng chỉ là con người như kiến bên dưới những tòa cao ốc bình thường.

Tô Nguyên như cũ chống tay lên cằm, giọng bình tĩnh, "Anh cả đã nhìn nhiều, tất nhiên không có cảm giác, em rất ít khi nhìn từ độ cao như thế."

Cho dù là hiện tại, cậu cũng rất muốn nhảy xuống, độ cao vài trăm mét không ai có thể còn sống.

Đây là kiến trúc cao tầng, cửa sổ đều rất nhỏ, người trưởng thành căn bản không chui qua được.

Đáng tiếc.

"Em nha," Tô Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, "Chờ em tốt nghiệp, anh cả lại sắp xếp văn phòng cho em, đến lúc đó muốn xem thế nào cũng được. Tuy nhiên bây giờ, chúng ta phải ăn cơm, đi thôi?"

"Được nha." Tô Nguyên duỗi người, bắt lấy tay anh cả đứng lên.

Hai người 11 giờ đã rời văn phòng.

Trong diễn đàn công ty ——

"Í ông chủ mang theo tiểu mỹ nhân đi ăn cơm, buổi chiều có còn trở về hay không vậy @ Thư ký Trịnh."

"Tôi cũng không biết nữa, ông chủ nếu mỗi ngày đem theo nhị công tử tới công ty, không tăng lương tôi cũng nguyện ý á hu hu hu."

"Mấy cô đoán xem, tiểu mỹ nhân tốt nghiệp có thể đến công ty chúng ta đi làm không."

"Á á á tui phải là trợ lý của nhị công tử, ai cũng đừng đến đoạt với tui."

"A vậy khẳng định chọn tôi, không cần tiền lương cũng được."

......

Nhà hàng Lâm thị.

Tạ Bân ngồi tại phòng, ngoài cửa chính là đình viện im lặng lịch sự tao nhã.

Y nhìn hai người Tô Nguyên cùng Tô Trạch, sóng vai đi từ con đường lát gỗ chầm chậm đến, hai bên dòng nước trong vắt chảy róc rách, lá phong đỏ au nhẹ nhàng bay múa trên đầu.

Dung mạo thiếu niên tuấn mỹ, không giống người thường, tương tự lần đầu gặp gỡ dưới trăng đêm đó, lấy đi tâm của y.

Tạ Bân nhẹ giọng lẩm bẩm, "Tô Nguyên."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bổn cô nương đã lâu không coi TV, hic hic hic tiểu thuyết mới là chân ái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro