Chương 31: Cuộc đời của anh chỉ có thể là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Hôm nay không có mây, bầu trời trong xanh.

Trong Công viên đầm lầy Núi Thanh Lộc, những đàn diều lớn đang bay lượn trên không trung.

"A," Tô Nguyên đã sớm lấy mũ lưỡi trai xuống, ngửa đầu nhìn ra chỗ cao xa, "Đây quả thật là thiên đường cho những người yêu thích khổng lồ."

Thẩm Thụy rũ mi nhìn Tô Nguyên dưới ánh mặt trời trắng gần như trong suốt, cổ thon dài giơ lên độ cong duyên dáng, vòng eo nhỏ yếu ớt phảng phất một trận gió thổi tới sẽ bị bẻ gãy lập tức, nên bị người nắm ở lòng bàn tay.

Thiên tư tuyệt lệ(*) của Thẩm Ngôn, từ lúc lộ diện trong bữa tiệc tối kia, đã sớm bị vô số người có tâm mơ ước.

(*)Thiên tư: Nhan sắc đỉnh cao, tuyệt lệ: vẻ đẹp tuyệt đối.

Mỹ nhân độc nhất vô nhị, ai mà không muốn độc chiếm? Nếu không phải có anh ở bên, sẽ không chỉ có một mình Tạ Bân xuống tay.

Hai ngày trước Thẩm gia nhận được thiệp mời của Tô gia, vì để cảm tạ chuyện làm lại thân vàng.

Anh nếu ngay tại đó đưa ra yêu cầu xem mắt Tô Nguyên, nói vậy Tô Trạch cũng không tiện từ chối.

Tạ Bân có thể, vì cái gì anh không được?

Ý cười Thẩm Thụy ôn nhã, tiến lên đỡ lấy lưng Tô Nguyên, phòng ngừa cậu ngẩng đầu té ngã, "Thích cái nào nhất?" Em thích cái nào nhất nó sẽ thành quán quân ngày hôm nay.

"Đều rất đẹp," Tròng mắt Tô Nguyên không ngừng chuyển động, bầu trời thật sự quá nhiều diều, căn bản không xem hết được.

"Chỉ là, tôi cảm thấy 'con mắt ác quỷ' đặc biệt nhất, quả thực như đột phá từ thế giới giả tưởng manga anime tới."

Nói xong thì nở nụ cười, giọng nói vui vẻ rõ ràng rơi vào trong tay Thẩm Thụy, làm tâm anh đều tê dại, cứ như có ngàn con kiến bò trong.

Nhiếp ảnh gia Lâm Tĩnh ở phía sau hai người không ngừng chụp hình.

Chung Lãng: "Ê ê, anh chậm một chút, cẩn thận trúng người ta."

Lâm Tĩnh chạy như bay, lập tức lại chuyển tới bên cạnh hai người.

Chỉ chụp bóng dáng thì sao báo cáo kết quả công tác với ông chủ, khẳng định phải chụp tới mặt khuôn mặt người đẹp nha.

May mắn là mặt đẹp, anh ta tiện chụp đều giống tảng đá lớn.

Tô Nguyên quả thực chơi điên rồi, có vài con diều đang cất cánh, cậu cũng muốn dựa vào nhìn thử, sờ một hai lần.

Thời điểm cất cánh bị Thẩm Thụy nhanh chóng lôi đi, chậm chút nữa sẽ bị dây diều cứa trúng.

Kế tiếp Tô Nguyên đều bị Thẩm Thụy giữ rất chặt, không cho phép tới quá gần diều đang thả.

Hai người dường như chạy khắp sân, đến mức mồ hôi cũng đã xuất hiện.

"Mệt chưa? Chúng ta nghỉ ngơi một chút." Thẩm Thụy dùng khăn giấy thấm đi mồ hôi mịn trên mặt Tô Nguyên.

Tô Nguyên nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm tựa lông quạ rũ xuống che khuất mí mắt, dường như mặc anh muốn gì thì cứ lấy.

Anh dừng một chút thu hồi tay, gian nan dời tầm mắt, hướng về phía khu vực DIY bên phải, giọng có chút khàn.

(*) DIY: do it yourself. – tự làm

"Có muốn tự vẽ diều không?"

Tô Nguyên: "Muốn!" 【 giống như chơi rất vui. 】

Thẩm Thụy mua mấy mấy con diều trống hình dạng khác nhau, đều chồng trên bàn, tính toán để Tô Nguyên vẽ cho đã ghiền.

"Muốn vẽ cái gì đây?"

Tô Nguyên cầm lấy bút lông, dính màu nước rực rỡ bên cạnh, "Bên trái cùng nhau vẽ con rồng, bên phải vẽ một cầu vồng." 【 không xong, mình suýt nữa hát lên rồi.】

Thẩm Thụy nửa ngày không mở miệng, trầm mặc nhìn Tô Nguyên vẽ con rồng xấu xấu, hoặc là nói...... Con rết?

Thôi, vui vẻ là được.

Tô Nguyên vẽ thật sự rất nhập tâm, trên tay trắng nõn đều dính chút nước màu rực rỡ, có chút cảm gáic xinh đẹp hỗn độn.

Bên công viên kia.

Vu Gia Tường cùng các bạn học đang vây xem diều Ultraman lớn.

"Oa, lão Vu, Ultraman này còn to hơn của mày, tụi bây có muốn đánh nhau một trận không ha ha ha ha."

"Tao thấy mày bị ngứa tay thì có, để bố mày đánh cho cái nhá?"

"Này này hai người đừng quậy, hôm nay nhiều bạn học tới thật, biết đâu ngẫu nhiên gặp được Tô Nguyên, cậu ấy có tới sao?"

"Không biết nữa, cậu ấy nói là đi chung với bạn cùng phòng, không ngồi xe buýt với tụi mình."

"Công viên rộng lắm, không gặp cũng là bình thường, í, trong diễn đàn có người nói nhìn thấy Tô Nguyên ở khu DIY."

Mấy tên lưu manh cứ như đang tìm người. tóc còn nhuộm màu khác nhau, nghe vậy liếc nhau liền rời đi.

Chung Lãng cũng mua hai con diều, cùng Lâm Tĩnh ngồi xuống.

Bọn họ cũng mệt, dù sao ngồi cũng có thể chụp.

Lúc này.

Tòng San San nhận điện thoại, ánh mắt sáng ngời, "Được được được, tụi tui đến liền."

"Vợ đi đâu dạ? Ai tìm em sao?" Trong lòng Bành Ba xuất hiện dự cảm bất thường.

"Bạn em nói nhìn thấy Tô Nguyên bên khu DIY, Manh Manh ơi, mẹ mang con đi làm diều được không?"

Bành Ba: "......"

Tòng San San tới đúng lúc, bên cạnh Tô Nguyên vừa lúc có người rời đi, cô ôm con gái vọt qua.

"Manh Manh lại đây, cùng anh trai nhỏ học phong cách tranh nha."

Vừa dứt lời, cô thấy được con sâu trừu tượng kia, trong lúc nhất thời trường hợp có chút xấu hổ.

"Mẹ me, vẽ, sâu sâu."

Bành Ba cảm thấy bóng dáng vợ mình đều cứng đờ, anh chàng muốn cười lại không dám lên tiếng, khuôn mặt dần vặn vẹo.

Tay Tô Nguyên ngừng ở giữa không trung, cúi đầu nhìn hạt đậu nhỏ bên người, ý đồ sửa đúng cho con bé, "Đây là rồng." 【 chỗ nào giống sâu, sâu lớn lên có râu như vậy sao? 】

Manh Manh lắc đầu, "Là sâu lông."

Tô Nguyên quay đầu nhìn về phía bên kia, bắt đầu xin giúp đỡ.

Vẻ mặt Thẩm Thụy đầy ý cười chỉ hươu bảo ngựa, "Rõ ràng là rồng."

Tô Nguyên vừa lòng gật đầu, nhìn cô bé nhỏ chậm rãi nói, "Em thấy chưa, là rồng á." 【 vẫn là ánh mắt bạn cùng phòng tốt. 】

Tòng San San, Bành Ba: "......"

Cách đó không xa Lâm Tĩnh nghỉ ngơi một hồi, tính toán đổi vị trí chụp.

Không đi hai bước đã bị người đụng phải, camera bị đâm bay ra bãi cỏ.

Lâm Tĩnh: "Không xong......"

"Làm gì, đụng vào người còn muốn chạy, đền camera cho chúng tôi."

Chung Lãng kéo lại đối phương, tóc người nọ đều nhuộm thành màu vàng, dáng vẻ vừa thấy chính là tên lưu manh.

Hoàng Mao bị giữ chặt, mắt trợn trắng kêu gào nói, "Rõ ràng là nó đâm tao, đừng có an vạ, ông đây không có biết cái trò này lắm ai ai ai đau...... Buông tay nhanh buông tay."

Hoàng Mao hùng hùng hổ hổ bị Chung Lãng ra bên ngoài bẻ xuống cánh tay , lập tức ăn đau hô lên.

"Mấy thằng kia, còn nhìn cái gì, đánh nó."

Chung Lãng khinh thường nhìn mấy tên lưu manh vây lại, thành thạo đánh ngã người xuống đất.

"Nói đi, đền tiền, hay là tiếp tục bị đánh?"

Hoàng Mao nuốt ngụm nước miếng, quầng thâm dưới mắt đen xì nhanh chóng bỏ cuộc, "Đền, chúng tôi trả tiền, đừng đánh nữa, ss—"

Thật là xui xẻo, chẳng may đụng phải gốc rạ.

Chung Lãng: "80.000 tệ, WeChat hay Alipay?"

(*) ~264 triệu

Hoàng Mao kinh hãi, tóc gáy trên đỉnh đầu đều dựng thẳng lên, "Cái gì? Mày giật tiền à?"

Chung Lãng cười lạnh, "Camera cổ điển của Riley, mày nói đi?"

Hoàng mao hít hà một hơi, tóc gáy trở nên mềm oặt rốt cuộc dậy nổi nữa.

Cậu ta từng nghe cái tên này, được gọi là camera cơ chiến đấu.

Xong rồi, lần này phải chảy máu nhiều.

Để đền tiền.

Bị đánh còn phải đền tiền, Hoàng Mao khóc không ra nước mắt, "...... Alipay."

Trước mặt trưng ra một cái mã QR.

"Đã được công thêm tám mươi nghìn——"

Tiếng Alipay thông báo thanh thúy vang lên.

Người xanh đều liếc nhìn, vui sướng khi người gặp họa nhìn một màn này.

Vừa rồi đám lưu manh tóc đủ màu này, đấu đá lung tung phá không ít diều của họ.

Đại đa số người mang theo con nhỏ không muốn gây chuyện, đám này đáng bị dạy dỗ lắm.

Hoàng Mao: "...... Tao có thể đi rồi chứ?"

Thấy Chung Lãng xua xua tay, Hoàng Mao mang theo anh em Tử Mao, Hồng Mao, Bạch Mao của cậu ta xám xịt rời đi.

"Camera này còn có thể dùng không?"

Chung Lãng có chút nôn nóng, anh ta biết Thẩm thiếu coi trọng mấy tấm hình này nhường nào, lễ hội thả diều lần này dùng không biết bao nhiêu là tiền của.

Lâm Tĩnh lắc đầu, "Không được, mở không được."

Chung Lãng chau mày, đầu căng lên.

Lâm Tĩnh: "May mắn mỗi lần tôi đều sẽ mang theo một camera dự phòng, đi ra xe lấy thôi, nhưng tôi quên mất đậu xe chỗ nào......"

"...... Nói chuyện đừng thở dài," Mày Chung Lãng nhíu chặt buông lỏng ra, "Đi, tôi đi cùng anh."

Anh ta đi đến bên cạnh Thẩm Thụy, thấp giọng nói rõ tình huống.

Thẩm Thụy gật đầu đồng ý, "Không có việc gì, trường hợp đông không có gì nguy hiểm. Đi nhanh về nhanh, chúng tôi đợi ở đây."

Tô Nguyên giương mắt nhìn lại đây, "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Thụy cười ôn nhã, "Không có gì, không cẩn thận làm rớt camera, bọn họ đi đến xe đổi một cái."

"Vậy ảnh chụp trước đó?" 【 sẽ không bị mất chứ, nhiều diều đẹp như thế......】

"Không ảnh hưởng, thẻ nhớ vẫn có thể dùng."

Thẩm Thụy căn bản không thèm để ý ảnh chụp diều, lúc họp đã mời không ít nhiếp ảnh gia tới, yêu cầu thì copy một phần là được.

Tô Nguyên thở hắt ra nho nhỏ, tiếp tục vẽ cầu vồng bên phải.

Thẩm Thụy cúi đầu nhìn Tô Nguyên, dáng vẻ dịu dàng, mặt mày có yêu thương không thể diễn tả.

"Hai ngày nữa, anh cả em mời cả nhà anh dùng bữa, ba mẹ anh rất vui, bọn họ đã sớm ngóng trông có thể gặp mặt em."

Tay Tô Nguyên run lên, cầu vồng tức khắc lan ra ngoài, "...... Ngóng trông gặp tôi?" 【 không phải quắc mắt cau mày, trách mình dụ dỗ con trai họ chứ?】

Thẩm Thụy giật mình, nỗi lòng bay nhanh chuyển qua mấy vòng, nhanh chóng vì sao Tô Nguyên hiểu lầm.

Hào môn thích đồng tính không ít, nhưng con cái vẫn phải sinh.

Nhưng Thẩm gia bất đồng, huống hồ mình còn có đứa cháu trai tám tuổi.

Thẩm Thụy hơi đè thấp thanh âm, "Đúng vậy, từ sớm anh đã nói với người nhà, bọn họ đã sớm coi em thành bạn đời kết hôn của anh. Tô Nguyên, cuộc đời của anh chỉ có thể là em."

Âm cuối còn mang theo một tia lưu luyến, trêu chọc lòng đối phương.

Tô Nguyên hoảng hốt, không dám quay đầu lại nhìn anh.

【 anh cả đã đoán sai? Thẩm gia cũng không để ý người thừa kế kết hôn với con trai, thậm chí...... Còn thấy vui mừng? 】

【Chỉ là điều này cũng không ảnh hưởng đến mình, dù sao mình cùng cậu ấy cũng không có kết quả. 】

Năm ngón tay Thẩm Thụy nắm chặt, áp xuống đau buồn dưới đấy lòng, cứ như khẩn cầu, "Tô Nguyên, em thích anh không? Em thích anh, đúng không?"

Lời cuối cùng nói xong, thanh âm nhẹ đến mức khó nghe.

Trong lòng Tô Nguyên vắng vẻ, rốt cuộc không nắm được bút lông trong tay, chỉ có thể tùy ý rớt trên bàn.

【 thích, mình sao lại không thích cậu ấy chứ? Trước khi tôi chết, tôi sẽ cho cậu ấy đáp án cậu muốn nghe, cậu đừng tiếc nuối, được không? Như vậy, tôi có thể an tâm ngủ say.】

Tô Nguyên rũ mắt nhìn chăm chú vào cầu vồng, cười cười, "Ừm, tôi thích cậu."

Sau đó bị lập tức ôm lấy, thanh âm Thẩm Thụy hơi khàn, không kiềm nén được mừng như điên.

"Em đồng ý rồi, tôi sẽ không khiến em thấy hối hận."

"Nguyên Nguyên."

Thẩm Thụy thân mật gọi Tô Nguyên, Nguyên Nguyên độc nhất vô nhị của anh.

Hơi thở ấm áp kia dừng bên tai Tô Nguyên, da thịt bên gáy đều có chút run rẩy.

Tòng San San không nghĩ tới vây xem hiện trường Tô Nguyên được tỏ tình, vui vẻ mà thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng.

Cô có một vạn câu chúc phúc muốn nói, lại không dám quấy rầy bọn họ.

Tô Nguyên quay đầu, hôn Thẩm Thụy một chút.

Thẩm Thụy chỉ cảm thấy nụ hôn ướt nóng dừng sườn mặt anh, vừa chạm vào lập tức tách ra, lại bắt được toàn bộ cảm quan của anh.

Anh lập tức hôn lại, hôn đến mức đôi môi kia đỏ bừng như hải đường, hồi lâu không có chia lìa.

Thẳng đến khi đối phương sắp không thở nổi, lúc này mới lưu luyến buông ra.

Thẩm Thụy nhìn chằm chằm cánh môi phiếm hồng kỳ dị kia, thần sắc đáy mắt tối đi.

Nếu không phải trường hợp không đúng, anh nhất định sẽ làm Tô Nguyên...... Khóc lên.

Cũng hoặc là, muốn khóc cũng không được.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thụy: "Muốn cho em ấy khóc." "Muốn cho em ấy khóc cũng không được.?"

Bổn cô nương: emmmmmmm thiệt khó chọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro