Chương 37 : Nhiều người thương em như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Giờ cơm chiều.

Khác với dĩ vãng chính là, Thẩm Thụy làm tám món một canh.

"...... Thụy Thụy," Tô Nguyên nhìn quét một vòng thức ăn trên bàn, lại đem ánh mắt quay lại trên mặt Thẩm Thụy, "Nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết." 【 chẳng lẽ làm đặc biệt cho mình xuất viện sao? Coi như bữa tiệc?】

Thẩm Thụy ừ một tiếng, cuốn lên cổ tay áo, "Ăn xong đã, trước đi rửa tay đi."

Tô Nguyên ngoan ngoãn đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp rửa tay.

"Em cứ ngồi đó, anh đi bưng nước." Thẩm Thụy giơ tay làm thế đè xuống, xoay người rời đi.

Tô Nguyên lộ ra biểu tình hoang mang, lại chậm rãi ngồi về.

Không bao lâu, Thẩm Thụy thật sự bưng ra một cái bồn.

Tô Nguyên cúi đầu nhìn vỏ quả bưởi màu vàng trong bồn, "Nước vỏ bưởi?" 【 có phải hơi mê tín không......】

Thẩm Thụy nghiêm trang, hoàn toàn không cảm thấy bản thân đang làm hoạt động mê tín, "Ừ, anh nghe nói, nước vỏ bưởi có thể đuổi xui xẻo."

Tô Nguyên rũ mắt cười, đôi tay nhúng ngập trong bồn, nhặt vỏ bưởi xoa lên tay mình.

"Có thể chứ?" 【 xin lỗi mà, xui xẻo này ...... Nói đúng ra, có một nửa là mình tự tìm. 】

Thẩm Thụy nhìn cậu, chậm rãi gật đầu, rút mấy tờ giấy khăn lau khô vệt nước trên tay Tô Nguyên.

Băng theo dõi tại lễ hội chiều anh có nhìn kỹ vài lần, cũng xác nhận tình tiết với Bành Ba cẩn thận, hoàn toàn là Tô Nguyên tự nguyện đi trước.

Nói là tự tìm, trái lại cũng không sai.

Thẩm Thụy âm thầm thở dài, "Ăn chân giò trước nhé."

Trong chén Tô Nguyên nhiều thêm một cái móng heo kho tàu, đặt trên cơm trắng bóng có vẻ cực kỳ mê người.

"Được rồi." 【 Ừm, móng heo cũng xui xẻo......】

Thẩm Thụy dừng một chút, móng heo ngoài việc mang điềm xui, cũng là món ăn dễ mập.

Không bao lâu Tô Nguyên đã ăn no, chỉ là quán tính ngồi ăn cùng Thẩm Thụy một ít.

Nhưng bữa chiều hôm nay lại dùng lâu đột xuất, không ngoài dự kiến đã no căng.

Thẩm Thụy ngồi trên sô pha, Tô Nguyên ngồi trong lòng Thẩm Thụy, vừa xem thế giới động vật vừa được xoa bụng.

"Nguyên Nguyên."

"...... Hửm?"

Thẩm Thụy chậm rì rì mở miệng, "Sản nghiệp tại nước ngoài của Tạ Bân có chút vấn đề, y sẽ kết thúc hạng mục hợp tác với Tô gia trước, phỏng chừng mấy năm nữa không thể phân thân về nước."

Thẩm gia vì điều này đập không ít tiền cùng nhân mạch, mua được đối thủ cạnh tranh của Tạ Bân cùng quan chức nước A cùng nhau chèn ép Tạ thị, cần phải làm Tạ Bân không về nước nổi.

Tô Nguyên kinh hỉ: "Thật sự?" 【Vậy thì thật tốt quá, loại người như Tạ Bân này nếu không có quyền có thế, có lẽ đã sớm bị đưa vào bệnh viện tâm thần hoặc trại giam rồi?】

Động tác xoa bụng của Thẩm Thụy ngừng vài giây, lại tiếp tục động tác vừa rồi.

"Đúng vậy, còn có tên tóc vàng kia, cậu ta bị Lâu Thời Tấn sai khiến đi đe dọa em, hiện tại còn đang ngốc tại Cục Cảnh Sát."

Tô Nguyên: "Đe dọa em? Không phải bắt cóc sao?"

"Không phải, tên tóc tím luôn một mực nói chắc chắn tự mình nổi lòng tham, nói lúc làm pháp sự tại Thiên Chiếu Tự nhìn thấy em, sau đó động tâm tư bắt cóc, sau khi đánh hôn mê nhóm đồng lõa sau đó trói em đi, cậu ta không thừa nhận Lâu Thời Tấn làm chủ."

Thẩm Thụy cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không tin lý do thoái thác này.

Tô Nguyên trầm mặc một lát, lại thở dài, "Cần gì phải vậy." 【Năm 11 Mạc Nam đã từng đe dọa 'chính mình', là Lâu Thời Tấn kịp thời xuất hiện đánh chạy bọn họ, chẳng lẽ cũng là Lâu Thời Tấn sai khiến? Nếu đúng là như vậy, thì...... Quá buồn cười. 】

"Lâu Thời Tấn bắt đầu, hắn nên gánh vác hậu quả, không trốn thoát được trại tạm giam."

Thẩm Thụy đã sắp xếp người, chỉ cần đám người này đi vào, cần cho bọn chúng đi vào sẽ mang đến đoạn hồi ức khó quên sau song sắt.

Lâu Thời Tấn không thừa nhận thì thế nào, Lâu gia gần sắp bị Thẩm gia đuổi ra thành phố Kinh. Chờ hắn ra ngoài đã không cần lại suy xét quyền kế thừa, dù sao cũng chẳng còn gì để kế thừa.

Tô Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, hắn phạm pháp, nên gánh vác trách nhiệm." 【 may mắn mình tới xã hội pháp chế, bằng không......】

"Nguyên Nguyên." Thẩm Thụy nắm chặt tay ôm lấy phần eo Tô Nguyên, dán bên tai cậu thấp giọng gọi tên Tô Nguyên.

Lỗ tai Tô Nguyên có chút ngứa, nghiêng đầu né tránh, "Sao...... Làm sao vậy?"

Thẩm Thụy: "Anh nói dối với Tô Trạch."

"Nói dối chuyện gì?"

"Anh nói," Thẩm Thụy như cũ chấp nhất tiến đến bên tai cậu, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, "Sau khi bắt cóc em có bóng ma, đang tiếp thu trị liệu của bác sĩ tâm lý, bác sĩ cho bọn họ tạm thời đừng tới gặp em, cho em một không gian yên tĩnh."

"Thời điểm nằm viện, người Tô gia không tới, nhưng người nhà của em vẫn luôn quan tâm em, bọn họ yêu em."

"Trước đó bọn bắt cóc muốn hai trăm triệu tiền chuộc, Tô gia lập tức đồng ý, không một chút do dự, dù vốn lưu động công ty khả năng sẽ xuất hiện vấn đề."

"Em xem, có nhiều người thương em như vậy, anh cũng thế. Cho dù là vì anh, đi gặp bác sĩ tâm lý nhé? Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, đi cùng em."

Tô Nguyên nghe được lời cuối, cơ thể đều cứng đờ.

Thẩm Thụy dừng động tác xoa bụng, ôm chặt cậu vào trước người, thanh âm thực nhẹ tràn ngập ôn nhu, "Được không?"

Anh ấy đã đọc đại khái một vài cuốn sách mà Du Chu đề cập, trầm cảm là do thể chất có vấn đề, sẽ dẫn đến những thay đổi trong cảm xúc.

Nguyên Nguyên chỉ sinh bệnh, vậy đến gặp bác sĩ.

Trừ cái này ra, không có lựa chọn nào khác.

"...... Phải, em nên đi gặp bác sĩ, em biết." Cánh mũi Tô Nguyên lên men, hốc mắt chậm rãi vươn ý lệ.


"Nhưng bệnh trầm cảm thật sự rất khó trị, em thử qua......" 【 nhưng cuối cùng vẫn thất bại......】


Thẩm Thụy thương tiếc hôn xuống tóc Tô Nguyên, "Hiện tại không giống, em có anh."

Tô Nguyên cúi đầu, "Em chỉ sợ, anh sẽ thất vọng." 【 mình cũng sẽ thất vọng. 】

"Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh vĩnh viễn sẽ không thất vọng."

Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên nằm nghiêng trong lòng mình, đè gáy cậu lại hôn xuống.

Tô Nguyên bị Thẩm Thụy nắm cằm, không tự chủ được hé môi.

"Ưm ——"

Mùi thơm của kem đánh răng cỏ chanh, cùng hương vị sạch sẽ sảng khoái của Thẩm thụy trộn lẫn với nhau, trong nháy mắt xâm nhập vào toàn bộ hơi thở của Tô Nguyên.

Thẩm Thụy giờ phút hôn rất khác với hôm lễ hội diều, trước đó chỉ chạm vào là dừng.

Hiện tại lại tràn ngập dục vọng chiếm hữu, không ngừng công thành đoạt đất, đảo qua từng góc trong khoang miệng.

Bá đạo không phù hợp với tác phong thường ngày của anh, cứ như muốn để lại ấn ký thuộc về mình lên người thiếu niên.

Tô Nguyên vừa mới bắt đầu còn muốn chống đẩy giãy giụa một chút, nhưng không bao lâu đã bị hôn đến mức run rẩy, đôi tay cũng bám lên cổ đối phương, đáp lại nụ hôn hung mãnh triền miên này.

Thời gian không biết đi qua bao lâu.

Đến lúc Tô Nguyên tỉnh táo lại, đã ghé vào trên người Thẩm Thụy, bám vào bả vai Thẩm Thụy không ngừng thở hổn hển.

Tay Thẩm Thụy không ngừng vuốt ve sống lưng đối phương, thanh âm trầm thấp, "Có ổn không?"

"Còn ——"

Tô Nguyên đột nhiên phát hiện giọng mình cực kỳ khàn khàn, chỉ có thể gật gật đầu không mở miệng. 【ảnh hình như... đang dụ dỗ mình.】

Thẩm Thụy thấp giọng cười, từ tư thế này ngồi dậy, một tay ôm Tô Nguyên, một tay đi lấy bình giữ ấm.

"Nào, uống một ngụm."

Tô Nguyên giương mắt nhìn đối phương, môi Thẩm Thụy giờ phút này phiếm hồng không giống bình thường, trên mặt cũng nổi lên một tia dục vọng không rõ ràng.

Không dám xem nhiều, Tô Nguyên uống lên miếng nước, bỏ xuống một câu "Em đi tắm rửa" liền chạy tới toilet.

Mỹ nhân trong gương sắc mặt ửng đỏ, ngay cả vành tai cùng khóe mắt cũng biến đỏ. Môi so với Thẩm Thụy đỏ rực, thậm chí có chút sưng lên, vừa thấy đã biết là dáng vẻ vừa hôn môi rất kịch liệt.

Thời điểm sấy tóc, Tô Nguyên cũng có chút không dám nhìn đối phương nhiều.

*

Ngày hôm sau, Tô Nguyên khôi phục cuộc sống vườn trường yên ả.

Thẩm gia phong tỏa tin tức bắt cóc, không hề để lộ thông tin gì, cứ như toàn bộ chưa từng xảy ra.

Hôm nay buổi sáng có lớp lịch sử, như cũ bốn tiết giảng bài.

Người trong lớp đã quen cách thức đi học xuất quỷ nhập thần của Tô Nguyên.

Mỗi lần Tô Nguyên không tới đi học, bọn họ đều suy đoán có phải lại sinh bệnh hay không. Bị bệnh khó chịu thế nào, nên thật ra không ai ghen tị với đặc quyền này.

Vu Gia Tường cho Tô Nguyên một túi khô bò nhỏ, "Tô Nguyên, cậu đói bụng không? Cầm ăn nè."

Hai ngày trước trời lại mưa, Tô Nguyên không phải lại bị cảm chứ?

"Cảm ơn." Tô Nguyên gật đầu, sau đó xé rách túi khô bò kia cắn một ngụm.

Hương vị cũng không tệ lắm, không mặn không nhạt.

Cậu phải nhanh chóng tăng cân, vẻ mặt Thẩm Thụy sáng nay trên bàn cân không được vui vẻ cho lắm.

Vu Gia Tường lại mở to hai mắt nhìn, cậu chàng ăn đồ ăn vặt của đối phương nhiều lần như vậy, vẫn là lần đầu thấy Tô Nguyên ăn lại.

Các nữ sinh ngồi đằng sau cũng kích động.

"A, tên phế vật Vu Gia Tường này rốt cuộc cho đúng đồ ăn vặt rồi? Tô Nguyên rồi kìa."

"Cũng không thể nói như vậy, Tô Nguyên cũng không ăn đồ ăn mình mang tới, chỉ là Vu Gia Tường phế."

"Này này này, mấy bồ có thấy cậu ấy ăn không, cậu ấy ăn, cuối cùng cũng không có rơi vào miệng Vu Gia Tường, hic hic hic."

"Xem ra sinh thời, chúng ta có hy vọng nhìn đến Tô Nguyên mập lên á, cánh tay cậu ấy còn gầy hơn cả tui, tui sợ kéo cậu ấy một cái là bị trật khớp liền á."

"Mau câm miệng, cậu đang nói từ hổ sói gì á!!!"

Trong sân trường, Chung Lãng cùng hai vệ sĩ mới đang ngồi trong xe, theo dõi chằm điểm đỏ nhỏ đại diện cho Tô Nguyên.

A Lâm: "Chung Lãng, đây không phải là vệ tinh định vị của Tập đoàn Thịnh Thế chúng ta sao?"

A Dung sờ sờ cằm, "Khẳng định là vậy, hành tung thiếu phu nhân của chúng ta có thể bị người ngoài biết chứ?"

Chung Lãng ừ một tiếng, "Chuyện hai ngày trước mấy người đều biết, đây là định vị mini do phòng thí nghiệm Thịnh Thế làm ra gấp, sai số chỉ trong vòng một mét."

"Mặc kệ ở góc nào địa cầu, đều có thể bị vệ tinh chúng ta tra xét đến."

"Chúng ta tuyệt đối không thể rời tầm mắt khỏi thiếu gia Tô, ít nhất đồng thời có hai người nhìn chằm chằm, hiểu chưa?"

A Lâm, A Dung: "Hiểu rồi."

Thẩm Thụy ở trong ký túc xá đọc sách, thường ngẩng đầu quét liếc mắt vào điểm đỏ trên máy tính bảng.

Ý Du Chu rất rõ ràng, anh là yếu tố quan trọng nhất trong việc điều trị cho Tô Nguyên, hiểu biết chứng bệnh ắt không thể thiếu.

Bởi vậy anh mua không ít sách tâm lý học, lúc Tô Nguyên đi ra ngoài đi học mới học tập.

Giữa trưa ăn cơm xong, Thẩm Thụy muốn cho Tô Nguyên phơi nắng nhiều hơn, trong sách nói chuyện này sẽ có ý với cậu.

"Muốn đi chăm mèo không?"

Thẩm Thụy lôi ra cái túi nhỏ, nhét một bọc đồ hộp và hạt cho mèo, đều là anh vừa nói người nhanh chân đưa tới.

Ánh mắt Tô Nguyên sáng lên, "Được nha." 【 đã lâu không nhìn thấy Bé Quýt cùng Bé Tám, cũng không biết chúng nó mập lên không. 】

Thẩm Thụy cười.

Thật tốt, em còn ở bên anh.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thụy Thụy tất thắng: Bắt đầu học tập ~~ tui yêu Nguyên Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro