Chương 39: Em sợ hãi cái gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

"Đừng......" Tô Nguyên thiếu chút nữa không thở nổi.

Thẩm Thụy lưu luyến buông cậu ra.

Thế giới động vật như cũ đang đưa tin, hai người lại giống như không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Hô hấp của Thẩm Thụy còn chưa hồi phục, cúi đầu mềm nhẹ hỏi, "Nguyên Nguyên, em sợ hãi cái gì?"

Đôi mắt Tô Nguyên chuyển động, tay vẫn còn trên cổ đối phương.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rõ ràng trong đáy mắt Thẩm Thụy chứa đựng tình yêu cùng bao dung.

【mình sợ hãi cái gì? mình... .... Sợ hãi sao? 】

【 ... ... Đúng vậy, mình sợ hãi. 】

【 mình sợ có ngày tỉnh dậy từ giấc mộng lớn này, đưa mắt nhìn bốn phía em vẫn là lẻ loi một mình. 】

【mình sợ bản thân yêu anh, cuối cùng lại bị bệnh tình đánh bại 】

【mình sợ anh lưu tâm một người ở trên đời, ngày ngày mong nhớ em rốt cuộc lại không thấy được em.】

【mình sợ một ngày nào đó ngoài ý muốn, đi trước rời đi】

【mình...... tôi sợ quá, tôi không biết chính mình đang sợ cái gì, giống như đều không sợ gì, lại như cái gì cũng sợ...... 】

Thẩm Thụy nghe thấy tiếng lòng của đối phương ngày càng hoảng loạn, thân thể đều nhè nhẹ run lên, chỉ có thể đánh gãy suy nghĩ của cậu, "Nguyên Nguyên, em nhìn anh."

Tô Nguyên dần bình tĩnh trở lại, không tiếng động chăm chú nhìn Thẩm Thụy.

"Nguyên Nguyên, kỳ thật anh cũng thực sợ hãi. Anh sợ ngày nào đó em không yêu anh, muốn rời xa anh......"

Thẩm Thụy vốn định khuyên giải an ủi đối phương, lại bị khả năng mình miêu tả kinh động đến, trái tim như bị bóp nghẹn, khóe mắt lộ ra một tia máu đỏ tươi.

Người Thẩm gia có lẽ bản chất đều là kẻ si tình, nam nhân Thẩm gia chưa từng rời xa bạn đời quá ba ngày, cho dù là đi công tác cũng sẽ cất ở trong túi mang đi.

Cho nên lúc Thẩm Thụy còn rất nhỏ, mỗi lần ba anh đi công tác, mẹ cũng sẽ biến mất không thấy. Ông bà phải dỗ dành, trưởng thành chút anh mới dần thành thói quen.

"Sẽ không có một ngày như vậy." Tô Nguyên hôn lên đôi mắt người, như là lời thề mà nói, "Em vĩnh viễn yêu anh, sẽ không rời khỏi anh." 【Thụy Thụy đừng khóc. 【

Thanh âm hòa hoãn.

Lại như trăm triệu năm trước khi vũ trụ mới ra đời, một viên bụi nho nhỏ kia nổ vang dội, chấn động cả vạn vật thế gian.

Thẩm Thụy nhận được câu hứa hẹn này, giống như không ngừng giãy giụa thoát khỏi đầm lầy, bò đến bên cạnh đóa tịch nhan kia, ngày đêm cẩn thận bảo hộ rốt cuộc cũng nhìn thấy hoa nở.

Tim anh rốt cuộc cũng quay về, loại bình yên này chưa từng có.

Sau này nếu mỗi ngày đều có Tô Nguyên bầu bạn, yêu cầu cả đời không gì hơn điều này.

"Anh cũng vậy, cũng vĩnh viễn yêu em, sẽ không rời khỏi em." Thẩm Thụy thành kính hôn lên trán Tô Nguyên, khàn khàn nói, "Có những lời này của Nguyên Nguyên, anh sẽ không sợ."

Thời gian yên bình trôi đi.

Tô Nguyên thích nhất thời gian yên ả kiểu này, có Thẩm Thụy luôn bên cạnh, thật lâu cũng không có phát bệnh.

Một ngày này là khóa triết học, lại là cả bốn tiết giảng bài.

Thầy Dương dùng bút goc gõ bục giảng, "Các bạn học chú ý chút, ngẩng đầu nhìn lên màn hình, đều nghe tôi nói đây."

"Truyền thống chuyên ngành chúng ta tin là mọi người có nghe thấy, đều tự tới hỏi hỏi một chút, chọn hạng mục thực tiễn làm đề tài. Chú ý nha, điểm này chiếm 60% tổng thành tích môn học này."

"Đặc biệt là đi học điểm danh học sinh không tới, các em ngày thường đều không đạt tiêu chuẩn, cho nên - - làm ơn coi trọng tất cả hoạt động thực tiễn này."

Dưới bục vang lên từng đợt kêu rên.

Lớp triết học thôi mà, không mấy người thật sự quay lại, người trốn học nhiều không đếm xuể, thầy giáo tùy tiện một chút là có thể bắt được mấy người.

"Đừng nha, trực tiếp đã cho không đạt? Thầy Dương đừng nhẫn tâm như vậy mà, đứa nhỏ cầu xin."

"Đúng vậy, thầy Dương lại cho một cơ hội đi, bọn em muốn một lần nữa làm người."

"Hu hu môn học này điểm siêu cao, chúng em học chuyên ngành triết học là môn bắt buộc, nếu không qua được thì xong đời."

Trong phòng học thanh âm cầu tình không dứt bên tai.

Thầy Dương bình tĩnh mà uống ngụm trà cẩu kỷ*, lại châm rãi đặt bình giữ ấm trên bục giảng.

*trà cẩu kỷ: là một loại trà truyền thống của Trung Quốc\ Hàn Quốc được làm từ quả hoặc lá kỷ tử khô. Theo truyền thống, trà được pha bằnglá kỷ tử non. Ngày nay, lá trưởng thành hoặc phổ biến hơn là quả mọng được sử dụng.

"Đừng cầu tình với tôi, vô dụng thôi. Tiết đầu tiên tôi đã đem quy củ giảng qua rõ ràng, bộ phận bạn học lại một hai phải ngược gió gay án, thầy cũng không có biện pháp."

Dưới bục giảng an tĩnh vài giây.

Đột nhiên góc phòng học truyền đến một tiếng bất mãn nghi ngờ.

"Thầy không công bằng, có người muốn tới thì tới, thầy cũng không điểm danh cậu ta, ngày thường khóa cũng tròn điểm. Chúng em chỉ cầu một tiêu chuẩn phân chia, chẳng lẽ rất quá mức sao?"

Tô Nguyên cũng đang uống trà cẩu kỷ, đột nhiên bị người lòng vòng mà nhắc tới, không nhịn được sặc một chút.

"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ......"

Vu Gia Tường chạy lại vỗ lưng cho cậu, "Tô Nguyên? Cậu không sao chứ?"

Tô Nguyên khụ đến khóe mắt có chút nước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể xua tay tỏ ra mình không có gì vướng mắc.

Thầy Dương trừng mắt liếc người nọ một cái, "Đây là chính quyết định của hiệu trưởng, nếu em có ý kiến, có thể đi tìm hiệu trưởng hỏi xem tôi có phải thiên vị hay không."

Vu Gia Tường lập tức đứng lên, xoay người lớn tiếng với người nọ, "Ngô Văn Hàn, cậu có ý gì? Chính mình trốn học còn muốn đổ lên đầu người khác......"

Còn chưa dứt lời đã bị Tô Nguyên kéo tay lại.

"Vu Gia Tường, cảm ơn cậu, tôi tự tới."

Tô Nguyên nói xong liền đứng lên, xoay người đối mặt với tất cả bạn học.

Trong chốc lát, phòng học an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ bé của máy chiếu chuyển động.

"Bạn học...... Ngô, tôi thừa nhận tôi đã được hiệu trưởng đối đãi ưu tiên hơn, nhưng chính cậu lựa chọn trốn học, việc này không liên quan đến tôi."

Thanh âm Tô Nguyên không lớn, lại phân biệt được rõ.

Sắc mặt sau khi ho có chút ửng đỏ, dung mạo tinh xảo lại ổn định ôn hòa, không nhìn ra một chút bộ dáng khó thở.

Ngô Văn Hàn đột nhiên đứng lên, "Bạn học Ngô cái gì? Tô Nguyên có phải cậu ngay cả tên của tôi cũng không nhớ được hay không?"

Trọng điểm hoàn toàn sai.

Tô Nguyên muốn nhắc nhở đối phương, nhưng cậu thật sự không biết tên đầy đủ của bạn học Ngô, chỉ có thể im lặng.

Ngô Văn Hàn càng tức giận, cổ đều đỏ một vòng.

"Đủ rồi Ngô Văn Hàn - - " một cô nương mặt trái xoan xinh đẹp đứng lên, đầy vẻ tức giận.

"Có thể đều là tôi sai đi, trách tôi không quấn lấy cậu trốn học ra ngoài chơi, cậu có thể không trút giận lên người ngoài được hay không?"

"Ai không biết là Tô Nguyên là hiệu trưởng đặc biệt phê chuẩn, kia cũng là cậu gây tội chuốc lấy, cậu đỏ mắt cái gì?!"

"Chúng ta chia tay không liên quan đến người khác, cậu không xem nguyên nhân từ trên người mình, chỉ biết oán trời trách đất, tôi thật là may mắn phân biệt sớm!!"

Thầy Dương một cái đầu hai cái , một lớp học biến thành hiện trường cãi nhau như của tình lữ.

"Im lặng, nhanh chóng ngồi xuống, sắp tan học, hạng mục thực tiễn các em có nghe hay không?"

Không ai trả lời, các bạn học khó có thể được quang minh chính đại mà liếm bình* Tô Nguyên, nơi nào còn lo lắng tình nhân cãi nhau lẫn thầy khuyên can.

*liếm bình: Bình thường liền là chỉ ứng làm hình ảnh hoặc là trong video nhân vật quá mức gợi cảm, để cho người ta cách màn hình đều muốn đi liếm một ngụm (đương nhiên cái này một cái khoa trương tu từ thủ pháp)

Nhưng Tô Nguyên nghe, vì thế cậu nghe lời mà xoay người, hơi khom lưng xin lỗi, "Thầy Dương, thực xin lỗi quấy rầy thầy dạy học."

"Được rồi được rồi, không việc gì không việc gì, đều ngồi đi, haizz."

Vẫn là có học sinh tôn sư trọng đạo tốt nhất.

Hiệu trưởng quả nhiên có con mắt nhìn người như đuốc, không uổng công yêu thương đứa nhỏ này.

Tô Nguyên ngồi xuống dưới, mặt khác lực chú ý của các bạn học đều trở về lớp học.

Ngô Văn Hàn bị bạn gái cũ xem thường, rầu rĩ không vui mà ngồi xuống theo.

"Ngoại khóa thực tiễn chúng ta có rất nhiều lựa chọn, các bạn học phải biết rằng, chúng ta học tập triết học có ý nghĩa gì?"

"Là theo đuổi ý nghĩa sinh mệnh, hay là thăm dò phương hướng tư tưởng tương lai nhân loại? Cũng hoặc là gần tự hiểu biết mình."

"Chọn một điểm em cảm thấy hứng thú, sau đó truy tìm dấu chân nó, tìm được nó, chính là tìm được ý nghĩa tồn tại của chính em."

"Có lẽ 10 năm sau, 20 năm sau, rất nhiều bạn học đều không ở lĩnh vực triết học phát triển, khóa thực tiễn kia khả năng chính là cơ hội duy nhất em tự mình một lần tìm kiếm.

"Mong mọi người thận trọng suy xét, một lát sau đem quyết định chuyển đến hộp thư của tôi. Được rồi, tiết hôm nay đến đây thôi, tan học - -"

Tô Nguyên như suy tư gì mà ngồi tại chỗ.

Tìm được ý nghĩa tồn tại của chính mình sao?

Cậu quả thực mờ mịt.

Kiếp trước nhảy vào biển sâu ra đi trong âm thầm, vốn nên vĩnh viễn ngủ ngủ say, rồi lại bừng mở mắt, tỉnh lại trên người một người khác.

Như vậy, vì sao cậu đến?

Vì đẩy mạnh cốt truyện ban đầu, trở thành bạch nguyệt quang mất sớm, tác thành cho nam nữ chính sao?

Hình như không phải.

Nam nữ chính chia tay, thậm chí nam chính vào trại tạm giam, nữ chính không thấy một chút

dáng vẻ nguyện ý quay đầu.

Nhưng thế giới này vẫn vận chuyển như cũ, cho nên nam nữ chính cũng không phải trung tâm của thế giới này.

Dù sao cũng không có khả năng trời cao rủ lòng thương.

Thần minh cao cao tại thượng, sao lại có thể quan tâm đến sống chết người phàm.

Thời điểm Tô Nguyên ở trên cỏ xem diều, cũng sẽ không quan tâm có dẫm đến con kiến dưới chân hay không.

Giới hạn sinh mệnh bất đồng, con kiến không thấy rõ toàn bộ người, chúng nó sẽ không biết tai họa ngập đầu, cũng chỉ là một loại sinh vật khác ngẫu nhiên đi ngang qua.

... ...

Suy nghĩ Tô Nguyên lập tức bay xa, mãi đến khi Wechat vang lên một chút.

Là Thẩm Thụy nhắn tới.

【 muốn ăn trái cây gì sau bữa ăn? Khế hay là quýt ngọt? 】

Tô Nguyên nghĩ nghĩ, trả lời lại là quả khế.

Vừa nhìn thời gian đã qua 10 phút, ngày thường mình đã đến phòng ngủ, chạy nhanh rời khỏi phòng học.

*

Ký túc xá phòng nghiên cứu, 1212.

Tô Nguyên: "Em về rồi đây." 【xin lỗi anh, em về trễ. 】

"Rửa tay đi ăn cơm." Thẩm Thụy giúp cậu cởi áo khoác trên người, treo lên ở một bên.

Lúc đang ăn, Thẩm Thụy như thuận miệng hỏi câu, "Tiết học hôm nay thế nào?"

Vườn trường nói lớn không lớn, nói nhỏ là thật nhỏ.

Tô Nguyên trên tiết học kia bỗng nhiên cãi vã đã truyền khắp toàn trường, anh tự nhiên cũng biết được.

Tô Nguyên:"......Khá tốt" 【cũng không tốt lắm.】

Chiếc đũa Thẩm Thụy gắp đồ ăn ngừng ở giữa không trung, lại chậm rãi thu về.

"Nguyên Nguyên, có cái gì không vui, đều nói cho anh biết được không? Nghẹn ở trong lòng không tốt cho bệnh tình, anh rất nguyện ý nghe những phiền não của em."

"Nếu anh có chuyện buồn, Nguyên Nguyên cũng sẽ nguyện ý nghe anh nói có phải không?"

Anh không thể mặc kệ Tô Nguyên luôn không nói gì, tuy rằng mình có thể nghe thấy tiếng lòng đối phương, nhưng bệnh trầm cảm người bệnh nguyện ý nói ra, ý nghĩa rất khác nhau.

Bước ra bước này, sau này đều sẽ trót lọt rất nhiều.

Một chiêu phun nước đắng này tuy cũ, lại rất hữu hiệu.

Có cái gì không vui, bao nhiêu cùng anh nói, dần dà cũng dưỡng thành thói quen.

Nếu này còn chưa đủ Tô Nguyên biểu đạt nội tâm sợ hãi, cũng không sao, Thẩm Thụy có thể cho cậu đủ nhiều tình yêu, cùng làm bạn cả đơi.

Nửa ngày, Tô Nguyên gật đầu, "Được."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bổn cô: Phun nước đắng thật sự vui sướng, nhưng không thể phun nhiều, thùng rác sẽ không chịu nổi Hhhhhhhh

Vốn chỉ nghẹn một hơi, phun xong liền thật nhiều hì hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro