Chương 42: Chống nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Tô Nguyên ngủ một giấc ở trên máy bay.

Thời điểm bị đánh thức lúc gần hạ cánh, tiếp viên hàng không lưu luyến nhìn Tô Nguyên rời đi.

Lấy xong hành lý, cả nhóm bảy người liền được Thẩm gia sắp xếp một căn biệt thự ở thành phố Lạp.

"Thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong."

Bảo mẫu lúc bọn họ vừa mới lên máy bay đã bắt đầu chuẩn bị, làm một bàn lớn ngập tràn đồ ăn.

"Được rồi, vất vả cho dì." Thẩm Thụy gật đầu, lại nói với những người khác, "Đều rửa tay rồi đi ăn cơm."

Trên máy bay hai phần cơm kia đã gần bị Vu Gia Tường tiêu hóa hết, bây giờ nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn nóng hổi, đứa nhỏ lại đói bụng.

"Wa - - này cũng nhiều quá rồi, cảm ơn nha vậy tôi không khách khí nữa."

"Cảm ơn." Ngô Văn Hàn rụt rè gật đầu nói.

Từ lúc trên khoang máy bay cậu ta liền đoán được, đi theo Tô Nguyên nhất định sẽ không chịu khổ.

Thầy Dương còn muốn tôi luyện ý chí cho bọn họ, chủ ý này sợ là đánh sai rồi.

Biệt thự rất lớn, mỗi người ở một gian phòng là đủ.

Tô Nguyên nhẹ nhàng thở ra, Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn hai người tính cách khác một trời một vực, còn có oán giận cũ lúc trước, có thể tách ra ở là tốt nhất.

Chỉ là không biết trạm bảo hộ nơi đó có dư phòng hay không, cậu chỉ muốn ở cùng Thẩm Thụy.

"Chào mọi người, tôi là La Xương, Thẩm tiên sinh sắp xếp tôi làm người dẫn đường kiêm bác sĩ đi theo.

Trong phòng đều chuẩn bị bình dưỡng khí, nếu có người thân thẻ không khỏe nhanh chóng hít oxy, thành phố Lạp so với mực nước biển cũng không được tính là cao quá, nhưng cũng hơn 3000 mét.

"Ngày mai chúng ta muốn đi trạm bảo hộ độ cao so với mặt biển gần 5000 mét, khó tránh khỏi phải chịu đựng gấp nhiều lần, điều kiện chữa bệnh nơi này giống nhau, không kịp thời đi bác sĩ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Các vị có vấn đề gì, bây giờ có thể đưa ra."

La Xương một thân y phục màu đen, mặt bị phơi trên cao nguyên thành màu đồng cổ, nhìn qua không giống một bác sĩ hào hoa phong nhã.

Vu Gia Tường nghĩ sao nói vậy, "Bác sĩ La, mặt trời nơi này độc như vậy sao? Ngay cả bác sĩ cũng bị phơi thành như vậy, hiện tại tôi đi mua kem chống chống nắng còn kịp không?"

"Công sức cậu đi mua kem chống nắng, còn không tốt bằng đeo mũ khẩu trang." Ngô Văn Hàn cười nhạo một tiếng.

Vu Gia Tường quay đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái.

"Cậu ấy nói rất đúng," La Xương gật đầu, "Chống nắng vật lý hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với bất kỳ loại kem chống nắng gì. Ở cao nguyên, phơi đen cũng không đáng sợ, đáng sợ thật sự là phơi đến bị thương, cho nên dù sao cũng không nên không bôi kem chống nắng nếu bị mắt trời chiếu thẳng đến, lúc tróc da sẽ......"

Nói tới đây, anh ta lộ ra một bộ tươi cười vi diệu, "Gặp qua chó đốm chưa?"

Vu Gia Tường hít hà một hơi, "Được được, chúng tôi nhất định sẽ chú ý."

Tô Nguyên thiếu chút bật cười.

【 bạn học Vu quả thật hoạt bát giống cún con, ngược lại bạn học Ngô...... giống chú mèo ưu nhã tinh tế? Chó mèo từ trước đến nay như nước với lửa, khó trách bọn họ... ....ừm luôn cãi nhau. 】

La Xương: "Thật ra, da bác sĩ thành phố Lạp vẫn rất trắng, tôi phơi thành như này là bởi vì thường xuyên ra ngoài xem bệnh cho nhiều dân tộc, nên cũng lười chống nắng."

"Bác sĩ La vất vả rồi." Ngô Văn Hàn tự đáy lòng mà khen ngợi.

Điều kiện khắc khổ trên cao nguyên người ngoài khó mà tưởng tượng được, có thể từ bỏ đãi ngộ tốt vì dân chúng lao lực bôn ba vất vả, xứng đáng được mọi người tán tụng.

Mặt La Xương lộ ra một tia ngượng ngùng, "Vì lý tưởng của chính mình, không kể đến vất vả."

Tô Nguyên: "Bác sĩ La có thể kiên trì với lý tưởng của chính mình, thật sự rất giỏi." 【 ừm, lý tưởng của mình là...... Thụy Thụy, mình sẽ luôn luôn yêu anh ấy, vĩnh viễn không rời đi. 】

Mặt mày Thẩm Thụy ôn nhu một chút, nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Tô Nguyên, "Thời gian không còn sớm, không còn gì nói nữa thì mọi người nhanh đi nghỉ ngơi chút đi."

Mọi người đều gật đầu đồng ý, hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt mỏi, ngay cả cảnh đêm cao nguyên cũng không nhấc nổi tinh thần đi nhìn.

Dù sao sau này còn rất nhiều thời gian, không cần nóng lòng chốc lát.

Tô Nguyên tắm rửa xong vừa dính giường đã ngủ rồi, Thẩm Thụy bật cười nhìn bình dưỡng khí ở đầu giường, không cần dùng cũng tốt.

Một đêm ngủ ngon.

Thời điểm Tô Nguyên tỉnh lại, một cái ổ chăn khác đã trống người.

Sau khi rửa mặt thì cẩn thận bôi kem chống nắng, ngay cả cổ và tay cũng không bỏ qua, cậu không muốn biến thành chó đốm.

Bỗng chốc Tô Nguyên ngửi được mùi thuốc Đông y quen thuộc dưới lầu, Thẩm Thụy quả nhiên ở phòng bếp.

"Em tỉnh rồi à? Ăn sáng trước đi, bảo mẫu đều chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa uống xong thuốc chúng ta lại ra ngoài. Lý lão đại phu đang muốn nghiên cứu thuốc viên, nếu thành công sau này chúng ta đi đâu đều thuận tiện, đi ra ngoài lâu một chút cũng không cần lo lắng cắt thuốc được."

Tô Nguyên ôm Thẩm Thụy, tựa đầu vào vai đối phương, "Không sao đâu, đi đâu em cũng sẽ mang theo Thụy Thụy." 【cất trong túi. 】

"Ngượng ngùng quấy rầy rồi, hai người tiếp tục...... tiếp tục." Ngô Văn Hàn bị cho ăn một miệng cẩu lương, nói xong lôi kéo Vu Gia Tường đi về phía nhà ăn.

"Cậu đừng đẩy tôi," Vu Gia Tường đi được vài bước mới như tỉnh khỏi giấc mộng, hất tay đối phương ra, lại ghé sát vào nhỏ giọng hỏi, "...... Bọn họ?"

Khóe miệng Ngô Văn Hàn co giật mà nhìn đối phương đem hai ngón trỏ chỉ vào nhau, trên mặt tràn ngập rối rắm.

"Ừm, chính là suy nghĩ của cậu."

Vu Gia Tường:!!!

"Tôi tưởng ngày hôm qua cậu đã nhìn ra." Ngô Văn Hàn nhàn nhạt nói, "Không phải là cậu cho rằng bọn họ là anh em khác phái, vẫn là bạn tốt cùng phòng?"

Vu Gia Tường biểu tình hoảng hốt.

Chẳng trách Thẩm Thụy sẽ cùng Tô Nguyên đi làm đề tài thực tế, còn sắp xếp khoang hạng nhất, máy bay đưa đón, biệt thự lớn cùng bác sĩ đi theo.......

Thì ra rõ ràng như vậy nha.

Nhưng Ngô Văn Hàn lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Anh ta có phải thua hay không?

Không được, anh phải hòa nhau thành một.

Vu Gia Tường thổi phẫn nộ vào trong đồ ăn, bắt đầu càn quét bữa sáng trên bàn.

Bảo mẫu thấy thế vội vàng vào phòng vếp bưng thức ăn, nhóm người này ăn lượng cơm thật là lớn, may mắn bà đã chuẩn bị đủ.

Mấy người ăn được một lúc, Tô Nguyên và Thẩm Thụy mới thong dong tới muộn, trong tay Thẩm Thụy bưng chén thuốc, vừa rồi chính là mùi hương này hấp dẫn hai người kia đến phòng bếp.

"Tô Nguyên, mới sáng sớm mà cậu còn phải uống thuốc hả? Sinh bệnh sao?" Vu Gia Tường tò mò hỏi, sau đó vỗ cái bụng no căng.

"Đây là thuốc bổ," Thẩm Thụy đặt thuốc ở trên bàn, nhìn anh ta một cái, "Lần trước Tô Nguyên nằm viện, bác sĩ yêu cầu em ấy mỗi ngày đều uống."

Vu Gia Tường bừng tỉnh hiểu ra, lại cảm thấy không đúng, "Khu bảo hộ bên kia cũng không biết có thuận tiện hay không, nếu nước không đủ, tôi sẽ không rửa mặt đánh răng, đều để cho Tô Nguyên nấu thuốc đi."

Thẩm Thụy hơi mỉm cười, "Đủ, cảm ơn cậu." Đồ ăn vặt thật sự là không phải ăn không có trả.

Vu Gia Tường cười ha ha yên lòng, "Vậy là tốt rồi, cậu mau uống đi Tô Nguyên, đợi lát nữa nguội mất, tí nữa có muốn ăn một viên kẹo hay không, tôi mang theo vị quả quýt cho cậu một viên."

Tô Nguyên nhìn cái kẹo màu cam trước mặt nói tiếng cảm ơn.

Chung Lãng từ ngoài cửa đi tới, "Thiếu gia, đều chuẩn bị xong rồi, trên xe có một tháng dược liệu."

Thẩm Thụy gật đầu, "Vậy thu dọn một chút, nửa giờ sau xuất phát."

La Xương không chút bất ngờ nghe theo, anh ta được mời tới với giá cao, chủ yếu phục vụ đối tượng chính là Tô Nguyên, cũng biết đối phương không thể ngừng thuốc.

Chẳng qua chuyện này Thẩm Thụy còn để bụng hơn mình, anh ta chỉ cần đảm bảo Tô Nguyên không sinh bệnh là được.

Mà muốn tại khu vực cao nguyên này đảm bảo khỏe mạnh, khó khăn vẫn là không nhỏ, nhưng ai mà khiến ông chủ đưa nhiều tiền đâu? Nhiều đến nỗi anh hận không thể một ngày bảy tám lần đo nhiệt độ cả người Tô Nguyên.

Lần này xe xuất hành đều là xe việt dã, ba cái khu này tình hình giao thông không tốt, loại xe bình thường không quá để nói là rất dễ xảy ra va chạm.

Ngay cả tài xế đều là mời từ địa phương, người bình thường căn bản không dám lái tại đây.

Chung Lãng từ ghế phụ cầm cái bình dưỡng khí đưa cho Thẩm Thụy, "Thiếu gia, đợi lát nữa độ cao so với mặt biển tăng lên, nếu không thoải mái thì hút một ngụm, bình dưỡng khí chúng ta mang cũng đủ để hút một đường đến trạm bảo hộ."

"Được rồi, trạm bảo hộ bên kia đều chuẩn bị tốt rồi sao?" Thẩm Thụy nhận lấy bình dưỡng khí đặt ở bên chân.

Chung Lãng: "Chờ buổi chiều lúc chúng ta tới, không sai biệt lắm là có thể hoàn thành."

"Rất tốt, đều vất vả rồi, phát tiền thưởng nhiều hơn chút khao cho bọn họ." Thẩm Thụy cầm cái đệm để Tô Nguyên dựa vào.

Tô Nguyên cũng lôi cái gối dựa cho Thẩm Thụy, "Thụy Thụy cũng dựa một cái." 【sẽ thoải mái hơn chút】

Thẩm Thụy nghe lời mà dựa vào, "Giữa trưa chúng ta chỉ có thể ở trên xe tùy tiện ăn một chút, chờ đến buổi tối ăn đồ tốt hơn."

Tô Nguyên: "Ăn cái gì cũng được, em không kén ăn khi ra ngoài." 【hơn nữa còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.】

Ba chiếc xe việt dã nhanh như chớp một đường tiến vào vùng núi rộng lớn, tầm nhìn trên đường quốc lộ thật tốt, dường như là một đường thẳng tắp.

Nhìn qua rất là bằng phẳng, nhưng trên đường hố lại không ít, lái xe tăng tốc độ sẽ xóc nảy một chút, Tô Nguyên cụng đầu lên xe đến hai lần.

Nhưng hơn một ngàn km đường thật sự quá dài, bọn họ trước khi mặt trời lặn phải chạy đến trạm bảo hộ, Thẩm Thụy chỉ có thể để cậu dựa vào mình, một tay che đầu Tô Nguyên lại.

"Cậu chủ, qua đoạn này đường sẽ ổn hơn, nhịn thêm chút nữa." Tài xế cũng nghe thấy thanh âm kêu rên của Tô Nguyên, có chút áy náy.

Thẩm Thụy sờ sờ đầu Tô Nguyên, "Không có việc gì, anh cứ lái đi."

"Thụy Thụy, anh ngồi thấp một chút." Tô Nguyên kéo người bên mình.

【 Thụy Thụy cũng đau đầu nhỉ, anh ấy còn cao hơn mình một chút...】

Thời điểm ăn cơm trưa, đoàn xe ngừng lại.

Thẩm Thụy nhờ bảo mẫu chuẩn bị một phần đồ ăn, đặt trong bình giữ ấm, còn dùng khăn gói kỹ lưỡng, mặt trên dán đầy miếng dán giữ nhiệt, lúc mở ra quả nhiên vẫn còn nóng.

Những người khác trực tiếp ăn cơm hộp tự sôi, bỏ thêm cái đùi gà hút chân không vào cùng đun nóng lên.

Mấy tài xế ngồi xổm ven đường vừa ăn vừa nói chuyện.

"Lần này sống thật đúng là không tồi, ông chủ đại khí, đãi ngộ cũng tốt, tôi còn tưởng rằng lại phải ăn bánh mì chứ."

"Tôi cũng...... Cơm hộp tự sôi này không rẻ tiền đâu, tôi ở thành phố Lạp nhìn qua trong siêu thị lớn nhất, hơn 50 đồng tiền một hộp, lại còn thêm cái đùi gà lớn."

"Các anh nhìn mấy chiếc xe này cũng biết người ta không thiếu tiền nhỉ, lại còn có thể mang theo vệ sĩ tới, này không yên tâm cái gì?"

"Anh biết cái gì? Bọn họ đi trạm bảo hộ, tôi nói với các anh nha, có chút khách khí, bọn họ hình như mang theo súng."

"Cái gì??? Không phải là tới săn trộm đi? Không đúng nha, có người nào lại đến trạm bảo hộ săn trộm."

"Không, sợ là bọn họ có người săn trộm, tự bảo vệ mình mà thôi, dù sao không phải người thường, chúng ta làm tốt trách nhiệm của mình là được."

Nhóm tài xế gật đầu, ăn cơm với tốc độ nhanh hơn, dù sao cũng không thể để ông chủ chờ bọn họ.

Chung Lãng xếp ra cái bàn ghế gấp, không lớn, cũng đủ cho hai người ăn cùng nhau.

Trên bàn nhỏ bày hai món một canh, hoàn toàn không giống với những phần của người khác.

Vu Gia Tường nhìn đến choáng váng, "Tôi cho rằng chúng ta hôm nay bắt đầu gian khổ mộc mạc mà sinh sống......"

"Là tôi và cậu, không phải Tô Nguyên." Ngô Văn Hàn liếc mắt nhìn anh ta, lại nhìn lẩu tự sôi trong tay chính mình, "Nếu Tô Nguyên không tới, trong tay chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là cái bánh mì."

Vu Gia Tường điên cuồng gật đầu, "Đã vô cùng tốt rồi, nói không chừng những bạn học khác ngay cả miếng thịt cũng không có mà ăn đâu."

Ngô Văn Hàn trầm tư một lúc, bạn gái cũ cũng chọn dạy thêm, cho nên anh ta mới tạm thời sửa chủ ý, không nghĩ tới vô tâm cắm liễu còn có chuyện tốt này.

Tô Nguyên gắp rất nhiều đồ ăn vào lẩu tự sôi của Thẩm Thụy, lại gắp từ trong chén anh miếng củ sen.

"Củ sen ăn khá tốt, lần sau em muốn cùng Thụy Thụy ăn giống nhau."

【 cùng Thụy Thụy đồng cam cộng khổ. 】

*

Tác giả có lời muốn nói: emmmmm 5000 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro