Chương 8 : Chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Hai người ngồi trong xe, tài xế vững vàng khởi động tiến vào quốc lộ.

Bên trong xe hẹp kín, Tô Trạch dựa vào rất gần, Tô Nguyên có chút không được tự nhiên dịch về phía cửa sổ, đèn nê ông lập lòe ngoài cửa sổ, đám đông trên đường như dệt.

Tô Trạch: "A Nguyên, Oánh Oánh còn nhỏ, chờ con bé lớn sẽ hiểu chuyện, em đừng so đo với nó."

Tô Nguyên quay đầu liếc mắt một cái nhìn anh hai, ngữ khí bình tĩnh, "Ừ, em là người lớn, sẽ không chấp đứa nhỏ."

Cậu biết tính cách người sẽ không thay đổi, dù Tô Oánh cả đời đều như thế, cũng không liên quan đến cậu, sau này bọn họ đã định trước sẽ ít gặp mặt.

Tô Trạch vui mừng gật đầu, "A Nguyên thật tốt, không biết sau này sẽ tiện nghi ai."

*

Tập đoàn Lâm thị tổ chức bữa tiệc từ thiện này theo hình thức tiệc rượu, 7 giờ tối chính thức bắt đầu.

Hai anh em Tô gia đã ăn bữa chiều, suy cho cùng trường hợp này chủ yếu để xã giao, không ai có suy nghĩ đến cọ cơm.

Đến thời điểm khoảng cách mở màn còn nửa tiếng, đã lục tục tới không ít người.

Khi Tô Trạch cùng Tô Nguyên từ trên xe xuống, đủ loại ánh mắt đánh giá từ xung quanh, tán thưởng, tha thiết, kinh diễm, nghi hoặc không hề ít.

Tô Trạch là người lãnh đạo công ty, sớm đã quen trường hợp này. Tô Nguyên lại không tiếp thu được trở thành tiêu điểm đám người, chậm một bước đi phía sau anh hai.

Hai người ghi danh vào sân, Tô Trạch cúi đầu dặn dò Tô Nguyên, "Lần đầu tiên em tới trường hợp này, anh mang em đi một vòng làm quen vài người bạn trước."

Tô Nguyên dừng một chút, "Vừa rồi ở nhà ăn không no, em muốn tìm gì đó ăn chút, đợi lát nữa lại đến tìm anh. Đúng rồi, nếu nhìn thấy Lâu Thời Tấn, đừng nói em cũng tới, em muốn cho cậu ấy ngạc nhiên."

Tô Trạch bất đắc dĩ cười cười, xoa đầu em trai, ngữ khí sủng nịch, "Được."

Cách đó không xa mấy cô gái nhìn một màn này, ánh mắt sáng ngời, lôi kéo nhau cùng tiến lại.

"Người đẹp này nhà ai vậy? Sao trước đó chưa từng gặp."

"Mới vừa vào tui cố ý ghi danh phía sau bọn họ, bên trên viết Tô Trạch và Tô Nguyên."

"Tên này vừa nghe đã biết là anh em đó, khó trách lại ôn nhu quá."

"Tô gia? Nhà bọn họ còn có cô nương nhỏ đặc biệt kiều khí, hình như tên Tô Oánh?"

"Sớm biết em trai Tô Trạch đẹp như vậy ......"

"Ồ, anh muốn à? Gia sản Tô gia cũng không quá tốt, chẳng qua tại đây cũng trung đẳng."

"Nhà tôi có tiền, không để bụng chuyện này, tôi thích kiểu thiếu niên xinh đẹp ôn nhu này, động tâm quá."

"Ai mà không chứ, chúng ta dựa vào bản lĩnh thôi."

......

Tô Nguyên giả bộ ăn chút, đi về một góc.

Cậu quan sát qua, đi toilet nhất định phải qua chỗ đó, có cây xanh vờn quanh, cũng thuận lợi cho cậu tìm người.

Thẩm Thụy cùng trợ lý đến muộn, đoán chừng cũng chỉ có anh tới trễ, nói cách khác Tô Nguyên cùng Lâu Thời Tấn đã sớm tới.

Người của Lâm thị vẫn luôn ở cửa chờ, "Thẩm tiên sinh khách quý đến thăm, thật là vinh hạnh, mời ngài vào trong."

Tối hôm qua khi Thẩm Thụy nói với Lâm thị muốn một tấm thiệp, chuyện tăng thể diện này thực sự vui vẻ điên rồi. Kết quả chờ mãi chờ mãi người cũng chưa tới, thiếu chút nữa cho rằng bị cho leo cây.

"Không vinh hạnh lắm." Thẩm Thụy lễ phép thăm hỏi.

Trường hợp trong lúc nhất thời phi thường náo nhiệt, Thẩm Thụy cho trợ lý đi nhìn chằm chằm Lâu Thời Tấn, có tình huống nào lập tức gọi điện thoại cho anh, chính mình thì đứng giữa tiệc ứng phó xã giao.

Tô Nguyên ngồi ở góc, vốn tưởng rằng sẽ thực quạnh quẽ, lại lục tục tới không ít người, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng thành trung tâm xã giao.

Cậu không biết những người này phần lớn hướng về mình.

Hôm nay Tô Nguyên bởi vì tham gia tiệc tối chính thức, không tránh được bị anh trai xử lý một phen.

Giữa ánh đèn sân lộng lẫy, môi hồng răng trắng, Tô Nguyên nhìn qua quả thực giống thiếu gia quý tộc, chỉ là quá mức an tĩnh, hồi lâu cũng không ai dám tới hỏi chuyện.

Tô Nguyên đang muốn đổi sang địa phương ít người, lại thấy một mỹ nữ cùng chị em mình cầm ly rượu vang đỏ lại đây.

Cậu nhìn chằm chằm mắt đối phương, hình như có vài phần tương tự bản thân, nhưng vị thế thân bạch nguyệt quang kia không phải đến cùng Lâu Thời Tấn sao?

Lâu Thời Tấn cũng không hẹn Ôn Dĩ Đồng cùng nhau tới, Kinh thị nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Tô gia cùng Lâu gia đều là người trong vòng, trường hợp này nếu truyền ra, Tô Nguyên sớm hay muộn đều sẽ biết.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Ôn Dĩ Đồng sáng sớm đã thấy thiệp mời kia.

Cô thực thích bạn trai này, thời gian bọn họ hẹn hò mặc dù ngắn, cô đã đem mọi thứ cho hắn, cũng đã xác định.

Nhưng Lâu Thời Tấn không đồng ý, "Hiện tại anh mới vừa tiếp nhận công ty nhánh, đúng thời điểm phải có thành tích. Chờ anh lấy được quyền thừa kế lập tức công khai, bảo bối, em biết anh yêu em thế nào mà đúng không?"

Ôn Dĩ Đồng là nữ nhân thông minh, cô không quậy, Ôn gia là phú hào ngoài tỉnh, Kinh thị cũng có thân thích, lấy được thư mời cũng không khó.

"Dĩ Đồng, cậu sao lại muốn tham gia bữa tiệc này vậy? Hướng Chi Nhu tò mò hỏi.

Cô là người địa phương Kinh thị, Ôn Dĩ Đồng dựa vào quan hệ chị em họ tiến vào.

"Tới kiến thức một chút."

Ôn Dĩ Đồng hất tung mái tóc dài gợn sóng, khuôn mặt sáng sủa tràn đầy sức sống toát ra quyến rũ vô biên.

Hướng Chi Nhu cười khì, "Trang điểm đẹp như vậy, có phải coi trọng ai hay không? Nói thử xem, tớ giúp cậu nha."

"Ai cũng chướng mắt, tớ là người đã có bạn trai."

"Cậu chừng nào thì có bạn trai?" Hướng Chi Nhu lớn giọng, phát hiện ánh mắt chung quanh đều xoay lại đây, lập tức thấp giọng đưa ra nghi vấn, "Ai?"

"Nói cậu cũng không quen biết, Lâu Thời Tấn."

Tô Nguyên nghe được, cục đá trong lòng cũng hạ xuống, quyết định ngồi chỗ này không đi nữa.

"Hắn à, ánh mắt cậu không tồi nha, hôm nay người của Lâu gia cũng tới, nói không chừng cậu có thể giải quyết tương tư nha, tớ giúp cậu chú ý."

"Đừng đừng, hắn quá dính người."

Mỗi lần đều như tên ngốc nhìn cô, thế nào cũng không muốn rời đi, vậy còn không phải là dính người sao?

Dính người?

Tô Nguyên nhớ tới cốt truyện trong sách, Lâu Thời Tấn sau khi bạch nguyệt quang chết, liền bắt đầu cùng thế thân này xảy ra yêu hận gút mắt. Sau này Ôn Dĩ Đồng phát hiện chân tướng thế thân không tiếp thu được, hai người người đuổi người trốn viết suốt một quyển sách, có thể nói là cẩu huyết đến cực điểm.

Thời gian này hai người bọn họ còn ở trạng thái yêu thầm, Lâu Thời Tấn phát hiện Ôn Dĩ Đồng ở đây, lập tức đem người dỗ đi, ngay cả miệng chị em cô cũng bị bịt kín.

Thẳng đến khi Tô Nguyên chết, cũng không biết có chuyện này.

Thật đáng thương phải không?

Lâu Thời Tấn phát hiện Tô Trạch cũng có mặt, lễ phép tiến lên chào hỏi, "Anh hai, anh cũng ở đây à."

Tô Trạch cùng hắn chạm vào ly, đầy hứng thú nhìn hắn một cái, "Anh nghe nói, hôm nay có người ra tay một bộ trà cụ tiền triều, đến xem náo nhiệt."

Anh ta muốn mua dỗ em trai vui lên.

Lâu Thời Tấn hiểu rõ, "Là cho A Nguyên, em ấy luôn luôn thích mấy thứ này, vậy chúc anh một tên trúng đích."

Tuy rằng hắn cũng muốn lấy cho A Nguyên, nhưng anh vợ tương lai đã nhìn trúng, cũng chỉ có thể bỏ thứ yêu thích.

"Chơi vui vẻ."

Lâu Thời Tấn xác thật cũng có chính sự không thể ở lâu, "Anh hai cũng vậy, em đi trước một bước."

"Được." Tô Trạch cười gật đầu, mau đi tìm em trai đi.

Khu vực nghỉ ngơi.

Hướng Chi Nhu: "Cậu thật không đi thử một chút? Lỡ như bạn trai cậu long tinh hổ mãnh(*), không tới này nghỉ thì sao?"

(*)long tinh hổ mãnh - 龙精虎猛 : chỉ tinh lực dồi dào và ý chí chiến đấu sôi sục.

Ôn Dĩ Đồng nhướng mày cười, "Không tới thì không tới."

"Hôm nay nơi này sao nhiều người dữ, ngày thường những công tử tiểu thư này đều chạy khắp nơi như những con bướm."

Hướng Chi Nhu đánh giá trái phải, bỗng nhiên nhìn về một hướng không nhúc nhích.

"Nhìn cái gì vậy, sao mê mẩn quá?" Ôn Dĩ Đồng buồn cười cũng xoay đầu.

Nguyên lai có một mỹ nhân ngồi, xinh đẹp mỹ lệ, làm nhân tâm sinh gợn sóng, chỉ cần được cậu coi trọng liếc mắt một cái thậm chí nguyện ý sống chết vì cậu.

"Người kia......Có vài phần tương tự cậu ?" Hướng Chi Nhu thật vất vả hoàn hồn?", phảng phất phát hiện đại lục mới.

Ôn Dĩ Đồng cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng thở dài, "Cậu ấy là ánh trăng, tớ chỉ là hoa quỳnh trên mặt đất thôi." Xa xa không bằng.

Tô Nguyên thấy Ôn Dĩ Đồng nhìn lại đây, hướng cô hơi hơi mỉm cười.

Chung quanh truyền đến một mảnh tiếng hút khí, ánh mắt hâm mộ ghen tị hận đều mau đem Ôn Dĩ Đồng nhìn thấu.

Hướng Chi Nhu chìm đắm trong nụ cười kia, "Cậu có ý định đổi bạn trai không? Thật là một chiếc bánh lớn!"

Ôn Dĩ Đồng: "......" Cô vậy mà hơi xấu hổ có chút động tâm.

"Khụ, tớ chỉ nói vậy thôi, mau quay đầu lại, bạn trai cậu hình như tới kìa." ớng Chi Nhu hướng về phía đối phương vẫy tay, "Lâu Thời Tấn, lại đây ngồi."

Đầu Lâu Thời Tấn hiện dấu chấm hỏi, hắn mới vừa cùng người nói chuyện tới đây nghỉ ngơi, cô nương Hướng gia trước kia không nhiệt tình vậy, chẳng qua duỗi tay không đánh mặt cười, hắn vẫn đi qua.

"Có thể quấy rầy hai người hay không?" Lâu Thời Tấn rất thân sĩ dò hỏi lần nữa, quay đầu nhìn về phía người còn lại, thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình trên mặt.

Hướng Chi Nhu đặc biệt tri kỷ, "Đinh đinh đinh đinh —— ngạc nhiên không bất ngờ không? Không quấy rầy cặp đôi hai người hẹn hò, tui đổi chỗ đây."

Lâu Thời Tấn cuối cùng vẫn căng lại, "Cảm ơn."

"Dĩ Đồng, em cũng tới? Coi trọng cái gì sao, anh mua cho em." Lâu Thời Tấn trong lòng tính toán chạy nhanh chóng mang người đi, tuyệt đối không thể bị Tô Trạch phát hiện, ý cười dịu dàng nói, "Anh lập tức phải rời đi rồi, em đi trước chờ anh chỗ cũ đc không? Hửm?"

Ôn Dĩ Đồng sao có thể đi, cô hôm nay tới để công khai tình yêu. Dựa vào si mê trong mắt Lâu Thời Tấn, cô sẽ không thua.

"Em không sao, em cũng muốn mua một quà tặng bạn trai em, người yêu thích nào nào nè?"

Lâu Thời Tấn đang muốn khuyên tiếp, bả vai đột nhiên bị vỗ, có người để sát vào bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Chúng ta nói chuyện riêng nha?"

Thoáng chốc phảng phất máu hắn đều bị đông lại, đây là giọng của Tô Nguyên.

Tô Nguyên cười xin lỗi, "Ngại quá, tôi và bạn trai câu là bạn học cũ, có vài nói muốn nói với cậu ta."

Ôn Dĩ Đồng ngơ ngác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Đi thôi."

Lâu Thời Tấn cứng đờ đuổi kịp.

Góc bên canh, "Thiếu gia, hắn tới, hướng về pho tượng mỹ nhân ngư kia."

"Được, tôi hiểu rồi."

*

Dưới pho tượng mỹ nhân ngư.

Tô Nguyên: "Chúng ta chia tay đi, tôi chúc hai người hạnh phúc."

Sắc mặt Lâu Thời Tấn trắng nhợt, "Em hiểu lầm, không phải như em tưởng đâu, cô ấy không phải bạn gái tôi."

Phía sau bức tượng Ôn Dĩ Đồng đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt đỏ lên. Hướng Chi Nhu vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

Biểu cảm Tô Nguyên không thay đổi, "Có phải hay không đều không quan trọng, hai người cũng không phải lần đầu tiên hẹn hò. Khách sạn W, núi Tiêm Vân, hồ Ngọc Văn, còn muốn tôi tiếp tục nói không ?"

Lâu Thời Tấn không thể tin tưởng lắc đầu, "Tô Nguyên, anh nhất thời hồ đồ, là anh uống say, xin lỗi, xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh."

"Thời điểm chúng ta lúc trước ở bên nhau, còn nhớ cậu đã nói gì không?"

"Anh nói, tôi vĩnh viễn chỉ yêu mình em, chỉ thiên vị em." Ngữ cảm Lâu Thời Tấn có vẻ run rẩy run, nhìn thẳng Tô Nguyên, "Anh nhớ rõ, anh thật sự không yêu cô ấy."

Ngữ khí Tô Nguyên vững vàng, "Ừ, anh chỉ cảm thấy cô ấy có vài phần giống tôi, cho nên có chút dời tình cảm đi phải không?"

Khóe mặt cậu nhìn đến vị thế thân đứng sau pho tượng, "Không đâu, anh yêu cô ấy, chỉ là anh không thừa nhận, cô ấy là cô gái kiêu hãnh liều lĩnh, anh đừng phụ lòng cô ấy.

Chuyện của chúng ta, kỳ thật chưa bao giờ từng có tình yêu. Tôi thật tình chúc hai người hạnh phúc, cũng hy vọng tham dự hôn lễ của cả hai."

Nghe đến đó, Ôn Dĩ Đồng nhịn không được khóc ra, gắt gao che miệng lại, không cho tiếng khóc tiết ra ngoài.

Hướng Chi Nhu đem cô ôm vào trong ngực không ngừng trấn an, lạnh lùng liếc mắt nhìn tra nam một cái.

Sắc mặt Lâu Thời Tấn trắng như tuyết, nụ cười ảm đạm, "Anh biết...... Ha ha, anh biết em không thích anh, nhưng thời điểm em đồng ý ở cùng nanh, anh chưa từ cao hứng như vậy.

Nếu có thời khắc vui sướng hơn, đó nhất định là chúng ta kết hôn, còn có đám cưới vàng(*). Tô Nguyên, đời này anh chỉ yêu một mình em, anh sẽ chia tay với cô ấy, em đừng rời khỏi anh... Được không?"

(*)Đám cưới vàng: kỷ niệm kết hôn 50 năm.

Tô Nguyên thấy vóc dáng đối phương lớn như vậy, ngay trước mặt cậu như sắp khóc ra tới, rất bội phục hắn co được dãn được, vì yêu cúi đầu, đáng tiếc cậu không phải nguyên thân.

"Không, tôi có bệnh sạch sẽ. Nói một lần cuối cùng, chúng ta chia tay, không cần cậu đồng ý. Về sau cũng đừng gặp mặt, tôi đặc biệt không thích có người đến tìm, cảm ơn đã hợp tác."

Nói xong Tô Nguyên quay đầu đi rồi.

"Tô Nguyên......"

Khóe mắt Lâu Thời Tấn đỏ lên muốn đuổi theo, có người chặn đường hắn.

"Thẩm Thụy ——"

**

Tác giả có lời muốn nói: Người sẽ thay đổi, cho nên mới có nhiều người yêu luôn thế thân chăng?

Nếu là bạn, bạn sẽ thay đổi không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro