Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Đảo mắt cuộc sống đại học hai người đã kết thúc, từ ký túc xá dọn đi ra ngoài.

Học kỳ hai đại học, Tô Nguyên cùng Thẩm Thụy cùng nhau học song song lớp tâm lý học, thời điểm tốt nghiệp đều lấy được giấy chứng nhận hai học vị.

Du Chu như cũ mỗi tháng đánh giá tâm lý cho Tô Nguyên một lần, thuận tiện giao lưu với nghiên cứu tâm lý học mới nhất bên nước ngoài.

Thời gian qua lâu, đã quen thuộc không ít, hai người liền mời Du Chu đến tham gia hôn lễ.

Ngày hôn lễ hôm đó, trời ấm gió mát.

Tô Nguyên không thịch gặp quá nhiều người, Thẩm Thụy chỉ mời vài bạn bè thân thích, tổ chức hôn lễ ở công viên núi Thanh Lộc.

Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên thân mặc âu phục màu trắng, nắm tay cùng nhau đi ngang qua từng băng ghế.

Dưới ánh nhìn chăm chú của khách khứa, hai người trao đổi nhẫn cũng hứa hẹn trao cho đối phương toàn bộ tình yêu.

Ánh mắt Tân nhân nhìn đối phương tràn ngập tình yêu, nụ cười nơi khóe miệng tràn đầy ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc, đều đang công khai thể hiện bọn họ thiệt tình yêu nhau.

Ở phía dưới, Tô Trạch ngồi ngay ngắn hốc mắt hơi ướt át, tuy rằng em trai sớm đã kết hôn, nhưng thẳng đến lúc này anh ta mới thật sự ý thức được A Nguyên chân chính rời khỏi Tô gia, có một gia đình thuộc về riêng mình.

Cho dù đối tượng kết hôn có phải Thẩm Thụy hay không, chia lìa này cuối cùng cũng đến, anh ta có thể thản nhiên tiếp thu, rốt cuộc bọn họ vĩnh viễn là người một nhà.

Hướng Chi Nhu nhịn không được lau nước mắt, "Hu hu hu Dĩ Đồng, tớ hết hy vọng rồi."

"Được rồi, bọn họ đã sớm lãnh chứng, hiện tại chỉ bổ sung nghi thức thôi."

Ánh mắt Ôn Dĩ Đồng phóng tầm mắt lên đôi tân nhân.

Lâu Thời Tấn mấy ngày trước đây đã ra tù, nguyên bản không nên bị phán nặng đến thế, nhưng Thẩm gia cắm một tay, Lâu gia bị đuổi ra thành phố Kinh, nghe nói hiện tại chỉ còn công ty nhỏ miễn cưỡng duy trì.

Hàng phía sau, Ngô Văn Hàn đang giơ camera, chụp ảnh cho cặp đôi cách đó không xa.

"Đừng quậy, người ta còn máy chụp ảnh cưới." Ngu Gia Tường chọc chọc đối phương, "Đừng nói, hai người bọn họ rất xứng đôi, tôi chưa từng thấy bọn họ cãi nhau."

Ngô Văn Hàn trừng mắt nhìn cậu chàng một cái.

Một sườn khác, Nghiêm Như Tuyết buồn bã thu hồi mắt.

Lá thư tỏ tình kia còn chưa kịp đưa tay, cuối cũng vẫn không có cơ hội chuyển đến chủ nhân của nó.

Nếu năm đó cô không phát hiện Lâu Thời Tấn cùng đám lưu manh kia giao dịch dơ bẩn, còn huyên náo muốn đem việc này nói cho Tô Nguyên, ba mẹ cô cũng sẽ không ném công tác, bị đuổi ra thành phố Kinh, rất nhiều năm cũng chưa về.

Sau lại chính mình thi đậu đại học thành phố Kinh, lại ở trên Weibo tra được thông tin Tô Nguyên sẽ đi lễ hội thả diều.

Kỳ thật cô không phải muốn đi tố giác Lâu Thời Tấn, chỉ hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện, bày tỏ tình yêu thời niên thiếu cho đối phương.

Nhưng hiện tại, Tô Nguyên có người thiệt tình đáng giá phó thác, cô sẽ đem bí mật nho nhỏ này vĩnh viễn giấu ở đáy lòng.

Nước A.

Tạ Bân một mình ở phòng thưởng trà, lật xem ảnh chụp hiện trường hôn lễ mới được gửi tới, thần sắc ảm đạm.

"Đáng tiếc, rừng hoa quế kia đã xanh um tươi tốt, lại chẳng thể tặng đi, mà tôi cũng luyến tiếc chém bỏ."

"A Nguyên, có lẽ em nói rất đúng, tôi bị mụ mị đầu óc, nhưng Thẩm Thụy cũng thế sao. Mà toàn bộ, chỉ là do em thiên vị cậu ta mà thôi."

Sau khi hôn lễ kết thúc, Thẩm Thụy liền mang theo Tô Nguyên trở về tháp Minh Nguyệt.

Thẩm Thụy đã bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, may mắn nuôi được không ít giám đốc, trái lại cũng không cần tự tay làm lấy, tâm tư anh chủ yếu vẫn trên người Tô Nguyên.

Hai người cùng ra nước ngoài chuyên tu lên học vị thạc sĩ cùng tiến sĩ tâm lý học, thật lâu về sau thậm chí thành người có tiếng trong vòng.

Từ nay về sau, Tô Nguyên cũng hiểu rõ vấn đề của bản thân, không cần Thẩm Thụy hỗ trợ, cũng có thể điều tiết tốt.

Mấy năm gần đây, các vấn đề tâm lý lần lượt xuất hiện trong xã hội nhưng chỉ có một số ít người có thể được điều trị, Tô Nguyên liền đề xuất thành lập một dự án can thiệp tâm lý mới trong quỹ từ thiện của Thẩm gia.

Quỹ từ thiện đã đạt được thỏa thuận với các chuyên ngành tâm lý học ở các trường đại học lớn, sinh viên có thể có cơ hội thực tập, học hỏi từ các lão đại nổi tiếng trong ngành, sau đó thực hành trên những người đang tìm kiếm sự giúp đỡ, ngay cả khi họ chỉ lắng nghe một chút.

Nhiều quảng cáo dịch vụ công đã được tung ra trực tuyến và ngoại tuyến, những khái niệm này dần dần được lan truyền đến hàng nghìn hộ gia đình, môi trường xã hội trở nên khoan dung với bệnh trầm cảm hơn.

Đêm khuya, có người gọi đến đường dây nóng của quỹ từ thiện.

Không nói gì cả, chỉ vẫn luôn khóc.

Thực tập sinh rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục.

"Cảm ơn ...... Gần nhất công việc của tôi áp lực thật lớn, cũng không dám nói với người nhà, cấp trên luôn coi thường tôi không có bối cảnh, tính công trạng của tôi lên đầu đơn vị liên quan, xếp hạng của tôi đã lót đế, tôi thật sợ có ngày mình bị giảm biên chế hu hu hu......"

Thực tập sinh ôn nhu an ủi đối phương, "Không sao cả, cuộc sống không có khả năng chỉ luôn thắng mãi, tôi cũng không thể vượt qua mọi kỳ thi, cùng lắm sang năm sau thi lại. Đừng tại áp lực cho chính mình, làm người thường sẽ rất vui."

"Bạn nói rất đúng, cùng lắm thì tôi đi dọn gạch, dù sao không đói chết, cảm ơn cảm ơn, thật sự thực cảm ơn bạn."

"Đúng rồi, bất luận thời điểm gì, anh đều có thể gọi điện tới cho chúng tôi. Nếu cần trợ giúp thêm nữa, chúng tôi rất vui lòng cống hiến sức lực, chúc anh ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút nha."

......

Đối thoại tương tự, không ngừng lặp lại giữa đêm khuya.

Thực tập sinh trợ giúp rất nhiều người, thậm chí kéo lại được không ít sinh mệnh, rốt cuộc hiểu được ý nghĩa hiện thực của tâm lý học, tốt nghiệp xong làm việc nghĩa không chùn bước gia nhập một hàng này, chỉ nguyện thế giới này có thể càng tốt đẹp một chút.

Vài thập niên sau, cố vấn tâm lý trong nước mọc lên như nấm, lấy giá ổn định chuyên nghiệp nổi tiếng thế giới, trạng thái tâm lý chung của cả nước đã tăng lên một mức độ cao hơn.

Tô Nguyên cùng Thẩm Thụy cũng sớm đã đi theo dấu chân động vật thế giới, đạp lên thiên sơn vạn thủy.

Từ thảo nguyên lớn Châu Phi đến hai cực nam bắc, từ khu bảo hộ tự nhiên trong nước đến công viên đất ướt nước ngoài, đều để lại dấu chân hai người.

Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên ngồi máy bay trực thăng lên núi, không cần leo núi cũng có thể nhìn đến mặt trời lặn sau biển mây chiếu rọi đỉnh núi.

Lại ở khi bầu trời dần sáng hơn, Tô Nguyên ngồi lên sau xe đạp, được Thẩm Duệ dẫn đi khắp thành phố Kinh.

Nếu Tô Uyên không biết trượt tuyết, sẽ ngồi trên chiếc xe trượt tuyết dưới chân Thẩm Thụy; nếu không biết nhảy dù sẽ buộc hai người lại với nhau; nếu không biết lặn, khi xuống nước chỉ có thể nắm chặt tay đối phương.

Lễ hội thả diều ngày càng trở nên hoành tráng, lượng khách du lịch ngày càng tăng qua từng năm, màn trình diễn pháo hoa cũng không ngừng nghỉ, thậm chí đã trở thành biểu tượng của thành phố Kinh.

Từng lời hứa hẹn của Thẩm Thụy, đều từng chút được thực hiện.

Tháp Minh Nguyệt.

Tô Nguyên quay đầu mấy năm nay, rốt cuộc hòa giải với quá khứ.

"Thụy Thụy, nếu năm đó, thế giới nguyên bản của em cũng có thể khoan dung, coi trọng với bệnh trầm cảm như vậy, có lẽ em cũng sẽ không nhảy xuống biển."

Thẩm Thụy vẫn luôn không hỏi nguyên nhân Tô Nguyên nhảy xuống biển, sợ gợi lên chuyện thương tâm của cậu, giờ phút này đối phương chủ động nhắc tới, liền bày ra tư thái lắng nghe.

"Hiện tại xem ra, trái lại cũng không còn quá khó chịu. Nhà em rất bình thường, không tính giàu có nhưng cũng không lo ăn uống, từ nhỏ vui vẻ."

"Thẳng đến một ngày kia, cha mẹ em gặp tai nạn xe cộ, đối phương gây chuyện chạy trốn. Vì chữa bệnh, em bán của cải lấy tiền mặt trả hơn triệu tiền thiếu nợ bên ngoài, cuối cùng vẫn không thể cứu về."

"Nhưng em không hối hận, không thử một lần vẫn không cam lòng. Chỉ là từ đó về sau, em đã không còn nhà, lẻ loi một mình làm công trả nợ, vất vả không thể nói, chỉ là sinh hoạt lại vô nghĩa."

"Em mua bảo hiểm, tiền bồi thường qua đời cũng đủ trả hết toàn bộ thiếu nợ. Bao nhiêu lần nghĩ, thật sự quá khó trải qua, không bằng sớm một chút rời đi."

"Nhưng số tiền kia vẫn luôn treo trong lòng em, đây là do bạn bè thân thích vất vả tích góp ra, em không thể để bọn họ ném đá vào sông. Lúc này mới duy trì em, lại qua được hai năm."

"Em biết rất rõ điều đè nặng lên không phải món nợ tiền triệu, mà là đưa mắt nhìn quanh, không có người yêu thương, thế gian này cũng không có gì để lưu luyến."

Thẩm Thụy đem người ôm vào trong lòng, chỉ vào ngọn đèn dầu hiện lên ngoài cửa sổ, "Hiện tại không giống nhau, em còn có anh, ngọn đèn vạn nhà kia cũng có một ngọn của chúng ta."

Tô Nguyên khẽ cười, "Đúng vậy."

【 bởi vì có anh, em mới lưu luyến nhân gian. 】

*

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì hì, xuân về hoa nở rồi, đi xem fafa nha ~

【 Hoàn toàn văn 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro