188

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Củ Cải Ngâm Đường.
____________

Một câu ngắn gọn khiến chàng sinh viên đỏ mặt.

Ngay khi viết xong nét cuối cùng, lúc Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cảnh đối phương đỏ mặt.

"?"

Cậu đỏ mặt cái gì?

Chàng sinh viên căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Khả năng học hỏi tốt không phải lỗi của cậu, dù nhìn ngược hành động viết của Chu Kỳ An, cậu vẫn biết y đang viết gì.

Cậu vẫn chưa chính thức vào đại học, cũng chưa từng chứng kiến ai yêu đương, lại càng không phải người thân cận bên cạnh mình đang yêu đương.

Cậu có chút căng thẳng.

Mặt chàng sinh viên càng đỏ hơn.

Nhưng mà...

"Thật tốt."

Hóa ra anh Chu thực sự có vấn đề về ký ức, hình như còn là chứng mất trí nhớ, bản thân cậu cũng có chứng mất trí nhớ.

Anh Chu không lừa cậu, những người chơi bước vào phó bản, có vẻ vấn đề này khá phổ biến.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Kỳ An đọc được nhiều cảm xúc khác nhau trên gương mặt của đối phương, chỉ cảm thấy khó hiểu.

Khi tỉnh táo lại, y phát hiện ánh mắt của Thẩm Tri Ngật nhìn chàng sinh viên cũng rất kỳ lạ, như thể muốn nói muốn đánh đối phương quay về bụng mẹ để tái tạo lại.

Chu Kỳ An không nhịn được mà vỗ vỗ mặt mình, quả nhiên là quá mệt mỏi rồi, đến mức xuất hiện ảo giác.

Thẩm Tri Ngật cho dù có không hài lòng, nhiều nhất cũng chỉ giết người phóng hỏa, làm sao có thể đột nhiên nghĩ đến việc làm cho người ta tái tạo lại một cách kỳ quặc như vậy?

...

Trong vòng tranh giành đồng xu lần này, đồng xu hạn định cuối cùng đã dễ dàng rơi vào tay sếp, hiện tại người đã trực tiếp được truyền tống về thị trấn.

Câu "Tôi muốn nhớ lại anh" không khác gì khích lệ tốt nhất, giờ chỉ còn thiếu mỗi việc hỏi thăm cụ thể về các loại quà lưu niệm của thị trấn. Lần đầu tiên Thẩm Tri Ngật thể hiện thái độ tích cực với nhiệm vụ, còn quay về Thị Trấn Mặc một chuyến.

Gần như cùng lúc đó, Chu Kỳ An tìm đến Ứng Vũ.

Gần hoàng hôn, ánh sáng chiếu lên ba tòa nhà, Ứng Vũ vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, nhẹ nhàng đẩy kính lên, trong mắt lóe lên một chút tiếc nuối.

Các cổ vật nơi đây tự tạo thành một thế giới riêng, muốn mang chúng làm tài liệu về thế giới thực là không thể nào.

Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ.

Ứng Vũ hơi nghiêng người, khóe mắt ghi lại bóng dáng của Chu Kỳ An, dường như biết y muốn nói gì.

"Vật thay thế cho túi dưỡng sinh sẽ sớm có tin tức."

Trước khi vào phó bản, phòng thí nghiệm đã gửi email cho các hội lớn.

Hai người trước đó đã bàn bạc qua, Chu Kỳ An không khách sáo quá mức mà cảm ơn lần nữa.

Nhìn chàng sinh viên đứng ở xa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốc độ trưởng thành của cậu ấy rất nhanh, nhưng còn xa mới đủ khả năng ứng phó với phó bản."

Chàng sinh viên ít nhất còn cần trải qua hai ba phó bản cao nữa mới có thể đến thế giới mới, trong phó bản chỉ dựa vào may mắn là không thể tồn tại.

"Có đôi khi, cậu ấy giống như..." Chu Kỳ An khó khăn tìm một từ để diễn tả: "Một đứa trẻ lớn lên trong một tòa tháp."

Một người chuẩn sinh viên thực thụ, nhưng cách cậu hiểu về thế giới lại có chút kỳ quặc và nông cạn.

"Nếu có thể, lần tới vào phó bản anh có thể tiện đường mang cậu ấy vào đội không."

Ứng Vũ hiểu ra: "Cậu đang gửi trẻ con vào nhà trẻ à."

Những lời này gián tiếp khẳng định một sự thật: người giám hộ sắp vượt qua cửa ải cuối cùng.

Chu Kỳ An nghe mà mí mắt giật giật.

Anh đúng là biết nói đùa.

Bất kể là mẹ trộm mộ hay là sếp, một khi nuốt vào loại đạo cụ tương tự túi dưỡng sinh lần thứ hai, đều có thể tìm lại phần lớn lý trí, tin rằng rất nhanh sẽ có thể tiến vào thế giới mới.

Còn Thẩm Tri Ngật...

Một sự tồn tại hoàn toàn không cần khống chế dục vọng, tuổi tác vượt xa tưởng tượng, có thể tự do thay đổi ngoại hình, thậm chí còn mang theo thịt thái tuế đã được thanh lọc... Rõ ràng không phải con người.

Thế nhưng anh vẫn có thể sinh hoạt trong thế giới thực.

Chu Kỳ An đối với thân phận của Thẩm Tri Ngật ít nhiều cũng có suy đoán.

Hiện tại có thể xác định là, sau khi mình vượt qua cửa ải, Thẩm Tri Ngật sẽ lập tức đi theo đến thế giới mới, căn bản không thể ở lại thêm thời gian nào để chăm sóc chàng sinh viên.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn chôn sâu trong lòng, y nhìn Ứng Vũ: "Anh lẽ ra đã sớm có thể đến thế giới mới rồi mới phải."

Ứng Vũ không trả lời ngay, Chu Kỳ An nói: "Nếu không tiện tiết lộ, cũng..."

"Cũng không phải bí mật gì to tát." Ứng Vũ đáp: "Mỗi lần hệ thống hỏi có muốn dùng kinh nghiệm để tiến hóa không, tôi đều chọn không, kinh nghiệm cứ thế tích lũy mà không sử dụng."

Ngay từ lần đầu tiên được trò chơi chọn, mỗi lần anh ta cũng chỉ điền cố định những cơ quan vô thưởng vô phạt như móng tay, tóc.

Cơ thể không được tiến hóa trong quá trình vượt phó bản rất bất lợi, vì vậy hằng ngày anh ta phải mang theo đủ loại đạo cụ khác nhau.

Đối với Ứng Vũ, chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới thế giới mới, chỉ là phòng thí nghiệm không thể thay đổi người phụ trách quá thường xuyên, mới kéo dài đến tận bây giờ.

Nghe vậy, Chu Kỳ An há hốc miệng.

Này chẳng phải tương đương với thanh kinh nghiệm đã tràn ra ngoài, nhưng vẫn không nhấn nâng cấp, cố tình duy trì trạng thái 'cấp 1' sao?

Đúng là con người tàn nhẫn mà.

Sau khi bàn bạc xong với Ứng Vũ, Chu Kỳ An vẫy tay với chàng sinh viên, cậu nhanh chóng chạy đến.

"Anh Chu, anh tìm em ạ?"

Chu Kỳ An gật đầu: "Anh vừa mới sắp xếp chuyện hậu sự cho cậu."

"?"

"Công ty đang làm chương trình đào tạo nhân viên, cậu đưa hàng xóm của anh cùng đi luôn."

Chu Kỳ An lại dặn dò thêm vài điều, chàng sinh viên chỉ gật đầu liên tục.

Còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, trong khi đang nói chuyện, góc chiếu của mặt trời ngày càng nghiêng, trên con đường nhỏ ở phía xa, hai bóng người quen thuộc đang đi đến, là sếp và Thẩm Tri Ngật đã trở lại.

Xác định lần này ổn rồi, Chu Kỳ An đi đến chỗ người đầu dê.

Chỉ thấy y nhướn mày, cái cằm hơi hếch lên lộ ra vài phần kiêu ngạo: "Ông chủ cửa hàng nhỏ, chuẩn bị đi."

Lát nữa y sẽ đến mua quà lưu niệm hót hòn họt luôn.

Sừng của người đầu dê cứng lại.

Với sự trở lại của Thẩm Tri Ngật và sếp, các đồng đội đang nghỉ ngơi gần đó lại tụ tập, sau khi trao đổi ngắn gọn, Diên nhìn Chu Kỳ An: "Vẫn như mọi khi, anh mua trước đi."

Chàng sinh viên gật đầu: "Anh Chu vận may không tốt, nhất định phải đi trước."

Tại Hoa Cổ Thành, đối phương là người cuối cùng xuống xe cũng có thể bị mang đi, trễ thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chu Kỳ An mỉm cười, nghịch tử.

Số mệnh của y là do y quyết định chứ không phải do ý trời.

"... Được."

Trong mắt người đầu dê, Chu Kỳ An mới đúng là tên súc sinh.

Mặc dù nó hận không thể mở lồng ngực của tên khốn này, lấy thứ bên trong ra, nhưng vẫn không thể không làm việc theo quy định. Khi Chu Kỳ An nói ra yêu cầu muốn mua quà lưu niệm, chiếc xe dê như thường lệ được phủ vải đỏ, tạo thành một không gian kín tạm thời.

Cách vài mét, chàng sinh viên nhìn vào tấm rèm đỏ thẫm, không yên tâm nói: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Đến lúc này rồi, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói: "Người đầu tiên đi mua quà lưu niệm sẽ không gặp vấn đề về hết hàng, em ấy sở hữu nhiều tiền âm phủ nhất, có thể mua được quà lưu niệm với giá cao ngất ngưởng, có vấn đề gì được chứ?"

Nói đến đây, giọng nói đột nhiên trở nên thiếu tự tin một cách kỳ lạ.

Mọi người im lặng trong giây lát, nhìn nhau, chắc là, có lẽ, có thể... sẽ không có vấn đề gì đâu.

·

Người bị nghi ngờ lúc này đang trả tiền.

Thời gian còn rất nhiều, nhưng Chu Kỳ An lại không có ý định trêu chọc người đầu dê. Gần như ngay khi bước vào, y đã chọn ngay các sản phẩm như bookmark chạm khắc và quả cầu pha lê âm nhạc.

Mọi thứ từ chọn sản phẩm đến thanh toán đều diễn ra rất suôn sẻ, Chu Kỳ An quan sát vẻ mặt thay đổi cảm xúc của người đầu dê, không có sai sót nào khi lựa chọn quà lưu niệm. Khi nhận được sản phẩm, y thở phào nhẹ nhõm.

Thời thế thay đổi, vận may của mình đã đến rồi!

Âm thanh hệ thống vang lên đúng như dự đoán, càng chứng minh thêm nhận định này.

"Chúc mừng bạn đã thành công thu thập đủ quà lưu niệm."

【Phó bản chưa công khai của phó bản Viện Bảo Tàng Im Lặng đã được hoàn thành】

【Phần thưởng hoàn thành: 26.000 điểm đã được gửi vào túi】

【Kinh nghiệm nhận được từ trò chơi này: 29.418 điểm, bạn có muốn sử dụng toàn bộ để tiến hóa cá nhân không?】

Mọi thứ đều quá trơn tru, đến nỗi Chu Kỳ An có chút thận trọng: "Có."

【Đang tiến hành nâng cấp, vui lòng không tắt bảng giao diện】

【Nâng cấp đã hoàn thành】

【Não (trạng thái tiến hóa cao cấp): Trạng thái tê liệt đang được cải thiện】

【Đang kiểm tra các cơ quan cấp 1 khác...】

【Các cơ quan cấp 1: Tim, phổi, não đều đã tiến hóa hoàn toàn】

【Máu, thắt lưng, tiểu não, dạ dày đã tiến hóa hoàn toàn】

【Xương, tứ chi, mắt, tóc, dây thanh đã tiến hóa hoàn toàn】

【Mức độ tiến hóa của các cơ quan quan trọng đã đạt 90%, các cơ quan cấp 1 đang thúc đẩy tiến hóa của các cơ quan cấp 2 và cấp 3, vui lòng không tắt bảng giao diện】

Ngay từ ngày đầu tiên vào trò chơi, Hàn Lệ đã giải thích tiến hóa hoàn toàn của phổi có thể thúc đẩy tiến hóa của da và các cơ quan khác. Khi thực sự trải nghiệm quá trình này, cảm giác rất sảng khoái.

Chu Kỳ An từ tận đáy lòng cảm ơn Hội Săn Cá Voi vì đã hào phóng gửi tặng năng lượng tích cực, nếu không y còn phải đi thêm một phó bản nữa.

Trong lúc chờ đợi, y đột nhiên hỏi: "Lần này ra khỏi phó bản, liệu tôi có còn cách nào quay về thế giới thực nữa không?"

Hiện tại đã không còn vị trí người canh cửa, người chơi đã tiến hóa hoàn toàn không có lý do gì để ở lại phó bản.

Câu trả lời của trò chơi rất chính thức, chỉ có sáu chữ: 【Thế giới mới chào đón bạn】.

Về kết quả này, Chu Kỳ An không ngạc nhiên, y thản nhiên đề cập đến một việc khác: "Tôi vẫn còn giữ danh phận Thành chủ Hoa Cổ Thành, về lý thuyết, lần này tôi có thể truyền tống về Hoa Cổ Thành trước."

Ngoài Hoa Cổ Thành, Chu Kỳ An không đề cập đến bất kỳ nơi nào khác, bao gồm cả thế giới thực.

Mọi thứ chạm đến giới hạn của trò chơi, y đều tránh né.

Từng câu chữ được cân nhắc kỹ lưỡng, đảm bảo mỗi từ đều xuất phát từ góc độ lợi ích của trò chơi, y chậm rãi nói: "Tiền âm phủ trong thẻ đen không thể sử dụng ở thế giới mới, tôi phải dùng số dư này để lập kế hoạch xây dựng thành phố."

"Mất đi thành chủ, không ai cung cấp kịch bản, làm sao giúp nhiều cư dân của cổ thành bước lên sân khấu rộng lớn được?"

Chu Kỳ An ban đầu đã chuẩn bị một số lời lẽ, không ngờ âm thanh hệ thống lại đáp ứng rất nhanh, như thể bỏ qua quá trình tính toán, đã chuẩn bị từ trước:

【Phát hiện người chơi sau khi kế nhiệm thành chủ, doanh thu đã đạt hơn 3000 vạn】

【Phát hiện trong cuộc khảo sát mức độ hài lòng của cư dân Hoa Cổ Thành, tỷ lệ ủng hộ người chơi đạt 90%】

【Đáp ứng yêu cầu tái bổ nhiệm】

【Hợp đồng tái bổ nhiệm đã được phát hành】

Chu Kỳ An vội vàng nhìn qua: Hợp đồng bóc lột không lương.

Trong đó bao gồm không chỉ dừng lại ở tự nguyện cung cấp kịch bản cho cổ thành.

"..."

Y nghi ngờ trò chơi này là con riêng của sếp ở bên ngoài.

Tuy nhiên, điều này lại đúng với mong muốn của Chu Kỳ An.

Y nhân cơ hội nói: "Hiện tại một số cư dân cổ thành đang kinh doanh tại Quỷ Thị, nhân lực cổ thành đang thiếu. Những linh hồn bị phong ấn trong cổ vật không thuộc thế giới phó bản này có thể trở thành cư dân của Hoa Cổ Thành."

"Đặc biệt là con quỷ nhỏ... thuộc dạng diễn viên khan hiếm."

Bản thân y trong phó bản này đã rất thận trọng, để có thể thương lượng điều kiện.

Thực ra đây không thể coi là một cuộc đàm phán.

Dưới bất kỳ góc độ nào, yêu cầu trên đều phù hợp với lợi ích của trò chơi, y không vi phạm quy định là được.

Giữ lại danh phận Thành chủ Hoa Cổ Thành chẳng có ý nghĩa gì đối với Chu Kỳ An, hiện tại thành chủ chỉ là công cụ miễn phí để cung cấp kịch bản cho trò chơi.

Nhưng Chu Kỳ An rất cần danh phận này, bằng cách sử dụng một số sáng tạo tương đối ôn hòa, y có cơ hội giúp cư dân Cổ Thành dần khôi phục lại nhiều ý thức cá nhân hơn.

Số tiền khổng lồ mà Tề tiểu thư và những người nghèo khác kiếm được từ kinh doanh từng giúp y mua được tư cách hộ lý đặc biệt trong phó bản Hoa Anh Thảo. Những linh hồn như Kim Chi và Ngu Vãn bị mắc kẹt trong cổ vật, chỉ còn lại ít chấp niệm, phải dựa vào kịch bản diễn xuất số lượng lớn mới có thể hồi phục.

Còn về zombie cầm tờ báo... cứ để nó làm phân bón trong vườn sau của nhà y đi!

Trò chơi không phủ định, Chu Kỳ An coi như đồng ý.

Rất nhanh, âm thanh thông báo lại vang lên, quay về với tiến trình tiến hóa—

【Kiểm tra hoàn tất】

【Mức độ tiến hóa: 100%】

【Xin chú ý, trạng thái tê liệt ký ức của bạn sẽ được giải trừ trong vòng ba ngày】.

Sau vài tiếng nhắc nhở từ hệ thống, một lớp ánh sáng nhẹ nhàng bao quanh da của y, khiến toàn thân y sáng lên như một viên hổ phách... Chu Kỳ An ngẩn người, đây đâu phải là dưới nước, sao đột nhiên lại phát sáng thế này?

Trong chớp mắt, ánh sáng này trở nên ngày càng rực rỡ hơn, đầu ngón chân bắt đầu rời khỏi mặt đất không kiểm soát được, hai cánh tay cũng giang ra trái với ý muốn của y.

"?"

Bay lơ lửng?

Ánh sáng kỳ lạ này thu hút những người chơi trong sân, đúng lúc bảo tàng sắp đóng cửa, ngày càng nhiều người chú ý đến cảnh tượng này, một đám đông lớn lập tức kéo nhau ra ngoài.

Vượt qua ngưỡng cửa, khi họ nhìn thấy một người đang trôi lơ lửng trên không trung, tất cả đều sững sờ.

Người thanh niên nhắm chặt mắt, đôi môi mím lại, dáng người cân đối và cao ráo của y giang rộng hoàn toàn, mái tóc dài màu xanh lam trở nên sáng bóng, các sợi tóc tiếp tục dài ra.

Dưới ánh sáng, khí chất của Chu Kỳ An dần dần trở thành lạnh lẽo và bí ẩn.

Từ màu tóc đến đôi mắt, rồi đến màu đôi môi... thậm chí đến cả móng tay cũng thay đổi, mỏng lại trong suốt.

Mặt trời chiếu xuống ánh sáng đen không phù hợp với ánh hoàng hôn.

Giống hệt màu ánh sáng mà Thái Tuế chiếu xuống từ bệnh viện Hoa Anh Thảo, những ánh sáng kỳ lạ này đang cung cấp năng lượng cho người chơi vừa vượt qua phó bản.

Khi chiếu xuống người, ánh sáng lại trở nên mềm mại lại có màu hồng phớt khác biệt.

Số người xung quanh càng ngày càng nhiều, hầu như tạo thành một vòng tròn, ngạc nhiên nghiên cứu biến đổi thân thể đang lơ lửng trên không.

"Quãi chưởng!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai hiểu rõ thì giải thích thử đi."

Dưới sân, tất cả đồng đội của Chu Kỳ An đều có biểu cảm đông cứng, hoàn toàn im lặng.

Một lúc lâu sau, Diên mới buột miệng nói ra: "Anh ta đã hoàn toàn tiến hóa rồi à? Anh ta... anh ta còn ổn không vậy?"

Giữa đám đông mà biến hình trên không trung, y dám biến, chứ em thì không dám nhìn.

Ánh sáng mỗi khi lướt qua một phần cơ thể, phần đó liền có những biến đổi nhỏ kỳ diệu, làm em nhớ lại những bộ phim hoạt hình thời thơ ấu.

"Thật lấp lánh." không biết ai đó trong đám đông lên tiếng: "Cậu ta càng ngày càng lấp lánh."

Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật trở nên lạnh lùng.

Gọi là sáng chứ không phải là lấp lánh.

Anh nhìn xung quanh, rốt cuộc là tên nào vô học nói lung tung thế?

Trên không, Chu Kỳ An từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt mắt, không biết là không dám nhìn xuống hay đã rời khỏi thế giới này được một lúc rồi.

Trong khoảnh khắc này, ngay cả Ứng Vũ cũng lộ ra chút may mắn trong ánh mắt, may mà có người đi trước làm mẫu, sau này tốt nhất chọn phó bản cuối ít người, trước khi hoàn thành nhiệm vụ phải sớm tìm một chỗ ẩn nấp.

Người mặc áo choàng đỏ hít một hơi sâu: "Tôi thà trốn vào nhà vệ sinh còn hơn."

Trong nhà vệ sinh mà thăng thiên thì cũng không thể bay cao được bao nhiêu, còn hơn là biến hình công khai trước đám đông.

Trong dòng ánh sáng lướt qua, không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Chu Kỳ An cũng bắt đầu từ từ hạ xuống.

"Mau, mau, cậu ta đang xuống kìa!" Những người xung quanh vội vàng lùi lại một chút, tất cả ánh mắt tò mò và kinh ngạc đều tập trung vào y.

Lúc này, Chu Kỳ An cảm nhận được rõ ràng chưa từng có, y hoàn toàn nhận ra ánh mắt đang dõi theo mình từ xung quanh.

Mí mắt y run rẩy, cái trò chơi chết tiệt, mày đang làm cái quái gì thế?

Bay càng lâu, bị nhìn chằm chằm càng lâu, phải nhanh chóng nghĩ cách xuống thôi.

Y hít một hơi sâu, sau khi chuẩn bị tâm lý, cuối cùng Chu Kỳ An cũng lấy hết can đảm, chuẩn bị mở đôi mắt xanh ra.

Đúng lúc đó, một người chơi vừa tham quan xong bảo tàng từ trong sân bước ra, thấy nhiều người tụ tập, vội vàng chen lên phía trước để xem.

Không hề báo trước, hình bóng phát sáng đẹp đến thoát tục hiện ra trước mắt.

Cậu ta theo bản năng thốt lên: "Wow——"

Màu sắc cao cấp nằm giữa màu xanh lam Klein và màu xanh của Avatar.

Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để mở mắt, Chu Kỳ An: "..."

Wow cái đầu nhà mày.

Bị buộc phải nghe những tiếng "wow", chút can đảm mở mắt còn lại của Chu Kỳ An tan biến hoàn toàn.

Bây giờ y thà chơi đuổi bắt với quỷ còn hơn.

Trong đám đông người xem, đã có người đoán đây là trạng thái hoàn toàn tiến hóa, đó là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, rõ ràng là gương mặt vẫn vậy, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo toát ra, càng nhìn lâu càng khiến người ta dâng lên nỗi sợ hãi từ sâu bên trong lòng.

Như thể hai bên không còn ở cùng một chiều không gian.

Hơi thở của từng người một trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn chăm chăm vào y, không phải là nhìn Chu Kỳ An, mà là nhìn vào khả năng tiến hóa đó.

Lúc này Chu Kỳ An giống như một tấm danh thiếp của trò chơi, sự tồn tại của y chính là bằng chứng tốt nhất...

Tiến hóa đến một mức độ nhất định, có thể đạt được——

Siêu tiến hóa!

Chu Kỳ An cảm thấy chắc mặt mình đã tiến hóa rồi, vì bị nhiều người nhìn chằm chằm như một món đồ trưng bày mà mặt y không đỏ chút nào.

"Người cuối cùng tiến hóa như thế này chắc là một Digimon."

Thẩm Tri Ngật đâu rồi?

Đến dọn dẹp hiện trường, rồi mang y đi đi chứ!

Thực ra không phải Thẩm Tri Ngật mặc kệ để y bay lơ lửng, mà là quy tắc xung quanh chưa biến mất.

Viện Bảo Tàng Im Lặng vốn có quy định ai hoàn thành nhiệm vụ trước thì đi trước, những người chơi không hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ mãi mãi mắc kẹt đến chết, lúc này, bên cạnh Chu Kỳ An đã xuất hiện một luồng ánh sáng khác, đó là dấu hiệu sắp được dịch chuyển.

"Lại sáng rồi!" Có người thì thầm.

Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật lại lạnh hơn, rốt cuộc là ai? Người đông quá, anh tạm thời chưa tìm ra được là kẻ vô học đó.

Ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cảnh tượng "lần bay thứ hai" của Chu Kỳ An mang lại cú sốc không hề nhỏ.

Con người trong trạng thái cực đoan rất dễ bị tác động tâm lý.

Giống như Chu Kỳ An đột nhiên cảm thấy trò chơi này cũng khá nhân từ, ít nhất nó không quay lại cảnh từng người chơi vượt qua phó bản và thăng thiên biến thành video quảng cáo để thu hút thêm nhiều người chơi khác liều mạng.

Lần này bay lên là một luồng sáng màu trắng sữa.

Cơ thể và ý thức trở nên nhẹ bẫng, tiếng xì xào và ánh mắt đủ kiểu đều biến mất trong khoảnh khắc, đồng đội, kiến trúc cổ, người đầu dê đang giận dữ... mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

Không có xe buýt đưa đón, cảm giác chóng mặt thuần túy từ trò chơi đem lại còn mạnh hơn nhiều

Trước khi hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, ngón tay Chu Kỳ An cố gắng nhúc nhích:

"Cổ vật... cư dân..."

Hy vọng trò chơi đừng quên một điều kiện tiên quyết cho bản hợp đồng bóc lột kia, đó là mình phải mang theo những linh hồn bị phong ấn vào trong các cổ vật không thuộc về thế giới này.

Sau khi nói xong, trong bóng tối, y dường như cảm thấy một làn hơi lạnh đang tiến đến gần.

Chu Kỳ An gắng sức nâng mắt lên, mơ hồ thấy vài quả cầu ánh sáng quấn quanh âm khí đang tới gần.

Giây tiếp theo, cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ ập tới.

【Đang tiến hành dịch chuyển...】

【Điểm đến: Hoa Thành Cổ】

【Xin lưu ý, nếu không có giấy phép, cấm người chơi ra khỏi phạm vi của Cổ Thành】

【Xin lưu ý, người chơi chỉ có thể qua lại định điểm giữa Cổ Thành và Thế Giới Mới】

****

【Tác giả có lời muốn nói】

Tiểu kịch trường:

Nhật ký cái bóng: Cảnh tượng khi đó có thể dùng một câu thơ để miêu tả, "ven sông vượn hót không ngừng, thuyền con đã vượt muôn trùng núi non."

Chu Kỳ An: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro