Phần 1: Chào mừng đến với Titana

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong ơi !!!!!!!!!!!! Mày dạy chưa? Dạy đi học nhanh lên không tao cho cái dép bây giờ."

Tiếng quát lanh lảnh như phá tan cái không gian tĩnh lặng của một buổi sáng tinh mơ.

"Mẹ để con ngủ tí nữa hôm qua con học muộn quá"

Mẹ tôi cầm chiếc dép đánh cái "bốp" 1 cái vào mông làm tôi bật phắt dạy ôm mông đau điếng

"Úi ..... Mẹ bình tĩnh nào, làm gì căng thẳng thế!"

Tôi nở 1 nụ cười gượng gạo nhưng không giấu được nỗi ê ẩm đó.

"Học hành gì cái ngữ mày, đánh răng rửa mặt rồi đi học mau lên, mày để cô giáo gọi điện về lần nữa thì về đây chết với tao"

Mẹ bực bội đi xuống nhà. Tôi xoa xao mông ngước mắt lên thấy kim đồng hồ điểm 6h45ph liền vội vàng vàng đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi học. 

Như mọi khi, tôi cưỡi trên con xe đạp màu xanh lúc đạp thì kêu cót két. Đối với tôi nó là món quà vô giá mà cha tôi đã để lại trước khi ông qua đời vì bệnh tật. Tôi vẫn nhớ hồi bé cha thường kể cho tôi nghe về những câu chuyện cổ tích xa xưa, huyền thoại về những vùng đất bí ẩn kỳ lạ. Không biết ông ấy sưu tầm hay lấy những câu chuyện đó ở đâu nhưng tôi thực sự cảm thấy nó hay và thú vị. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đời tôi khi được cùng cha phiêu lưu khắp nơi chiến đấu với bao quái vật, giải cứu bao nhiêu công chúa! Nhưng mọi thứ giờ chỉ là quá khứ vì cha tôi đã mãi mãi rời xa mẹ con tôi. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ đến những hồi ức kỷ niệm đẹp đó và đạp xe trên con đường hai bên là đồng lúa xanh ngát, trên cành cây có tiếng chim hót líu lo.

"TÙNG ......... TÙNG ......"

Tôi chạy hồng học vào lớp khi tiếng trống vừa cất lên báo hiệu đã vào giờ học. Tôi đặt cặp sách lên bàn ngồi xuống thở hồng hộc nhoẻn miệng cười vì đã thoát khỏi một kiếp nạn đi học muộn. Thằng Cường ngồi bên cạnh quay mặt ra:

"Khiếp làm gì mà thở không ra hơi thế"

"May quá còn kịp! Tao đi học muộn thêm lần nữa chắc mẹ giết tao mất. Nguy quá !!! Phù ..."

Thấy nói chuyện rôm rả, 2 thằng bàn trên tôi là Kiên với Bảo cũng quay xuống, Kiên lên tiếng:

"Ê, hôm nay đi đánh điện tử đi hôm nay có cái sự kiện gì đó mà hay lắm!"

Cường đáp:

"Mày lúc nào cũng chơi game. Mày nghiện game à."

"Nghiện đâu mà nghiện, chúng mày thấy tao chơi suốt mà tao có bị nghiện đâu."

Cả bọn cười phá lên khiến cho mấy đứa con gái ở bên cạnh nhìn thấy khó chịu càng làm cho chúng tôi khoái chí .

Cường, Bảo, Kiên đếu là những người bạn chí cốt của tôi. Chúng tôi đã chơi thân với nhau từ khi còn rất bé. Đi đâu cũng có nhau và đặc biệt mỗi đứa đều có một tài năng riêng. Cường có thể nói là đầu sỏ trong nhóm luôn nghĩ ra các trò mưu hèn kế bẩn nghịch ngợm rồi bày cho chúng tôi phá làng phá xóm. Tuy nhiên, nó lại là thằng học dốt nhất trong cả bọn lúc nào cũng bị đội sổ. Kiên là thằng nghiện game, lúc nào mở miệng ra cũng là game, sở hữu một thân hình nhỏ gọn Kiên là thằng nhanh nhẹn nhất nhóm và có nhiều tài lẻ như bẻ khóa, móc túi, ... thằng này láo lắm! Suốt ngày lấy tiền mẹ đi chơi game. Thằng Bảo là người suy tư trầm tính và cũng là thằng có cơ bắp cuồn cuộn khỏe mạnh nhất. Sở dĩ nó khỏe như thế vì ở nhà nó hay phải làm việc nặng nhọc mà ngày nào nó cũng phải chạy bộ đến trường.

Cường bổng nhiên cất tiếng :

"Ê tao mới tìm được địa điểm này hay lắm nè anh em."

Nó cầm nắm điện thoại lên cho cả bọn xem. Địa điểm mà nó muốn đề cập đến là một căn nhà nằm sâu trong rừng ở thôn của chúng tôi. 

Cường nói :

"Nghe nói ở đây nhiều kỳ bí ẩn, thấy bảo ban đêm trong nhà phát ra ánh sáng gì đó xanh mờ ảo ảo, có người còn nghe thấy tiếng hú phát ra nghe ghê lắm."

Tôi tặc lưỡi:

"Chắc người ta bịa ra để dọa trẻ con thôi chứ trên đời này làm gì có ma! Tao không tin đâu"

Bảo đáp:

"Chuyện tâm linh không được đâu, hôm nọ tao còn bị bóng đè ! ghê lắm "

Kiên nói:

"Mày không đè lại nó thì thôi ai dám đè mày"

Bảo:

"Phủi phui cái miệng, cứ nói lằng nhằng ma vật chết mẹ mày"

Thằng Cường tự nhiên cười 1 cách bí ẩn lên tiếng:

"Hay là tối nay 12h cả bọn tập trung đi khám phá nhà ma đấy không?"

Cả bọn trợn tròn mắt nhìn thằng cường, mặt thằng nào cũng đổi sắc 

Cường:

"Đi đi anh em! Lo gì! Có thằng Bảo ở đây thế này sợ ai"

Bảo:

"Nếu là người thì tao không sợ nhưng mà nhỡ nó là ma thật thì sao! Thôi ghê lắm!"

Kiên:

"Ma cỏ gì! Tao thấy ý kiến ​​thằng cường hay đấy khá là kích thích!"

Thấy bảo có vẻ còn lưỡng lự là thằng Cường nói:

" Nếu mày chịu đi thì tao sẽ bày cách cho mày tán đổ em Tuyết, đồng ý không ?"

Mắt thằng Bảo sáng lên:

Thật không?

Cường:

"Tao lại phải nói phét mày nữa hả"

Bảo có vẻ hí hửng lắm mặt mũi đỏ ửng lên. Thằng Cường quay ra hỏi tôi:

"Thế mày thì sao?"

Thật sự là tôi không tin vào ma lắm nhưng thấy anh em muốn đi mà cũng muốn thỏa mãn tò mò nên tôi cũng đã đồng ý. Cả bọn lên kế hoạch chi tiết tỉ mỉ và hẹn sẽ tập hợp ở cổng trường lúc 10h để đi đến ngôi nhà hoang cấm thằng nào trốn. Cả đồng bọn cùng đồng ý cũng  là lúc thầy giáo vừa vào lớp và chúng tôi bắt đầu tiết học đầu tiên.

Đi học về, tôi vẫn tắm rửa ăn cơm với mẹ như mọi khi đến gần đến giờ hẹn thì bắt đầu lấy cớ là mệt xin đi ngủ sớm rồi trèo qua bờ tường như cái cách mà tôi hay trốn mẹ để đi đánh điện tử. đêm.

Đúng như hẹn giờ cả bọn có mặt đủ rồi cùng nhau hăm hở đi đến ngôi nhà bị bỏ hoang và cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến được.

Ngôi nhà cũng chỉ là một ngôi nhà bình thường cũ kỹ rêu, cây bám đầy. Chúng tôi cứ ríu rít vào nhà, thằng này dẵm chân lên thằng kia đau điếng nhưng không có thằng nào dám cất lên một tiếng. Cứ thế chúng tôi đi khắp ngôi nhà nhưng cũng không thấy có hiện tượng gì cả. Tôi nói:

"Thấy chưa tao bảo rồi làm gì có ma, đi nãy giờ rồi thấy có ma ở đâu?

Cư dân mạng cứ đồn lằng nhằng "

Cường:

"Thì thấy người ta nói thế! Chán thật! Thôi anh về đi không phụ huynh ở nhà lại rền rĩ lên mệt lắm"

Vừa nói xong, một hòm ở góc phát ra một ánh sáng xanh huyền ảo khiến cả bọn sợ hãi chạy loạn cả lên. Đang định chạy ra khỏi của thì tự nhiên bị đóng lại. Sợ quá! 2 thằng Bảo với Kiên cứ quỳ xuống, tay vái lấy vái để. Thằng Cường thì mạnh bạo hơn bọn kia quát im lặng và tiến gần lại chiếc hòm kia. Nói là mạnh bạo nhưng tôi có thể cảm nhận được nó cũng đang run cầm cập bởi vì sợ hãi. Cường lấy tay lật nắp hòm lên. Nhìn vào trong đó một lúc lâu rồi gọi cả bọn ra. Trong hộp là một quả cầu pha lê phát ra một màu xanh huyền ảo. Cả 4 thằng nhìn vào và không thể rời mắt trước sắc đẹp của nó.  Đọt nhiên tôi thấy đầu óc tối sầm lại rồi dần dần mất đi ý thúc lúc nào không hay.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trên bãi đất mọc đầy cỏ xanh, xung quanh tôi không có ai chỉ là một hàng cây bao quanh và ở trước mặt là một cây cầu, bên kia lấp ló ánh lửa. Tôi tự hỏi đây là đâu? Cường Bảo Kiên đâu rồi nhỉ?











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phong