""

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cứ có cơ hội là Thanh Bình sẽ để ý anh chàng ở đối diện.

Chàng là một nhân viên văn phòng, rất ít khi kéo rèm cửa sổ phòng khách. Qua khung cửa sổ đó, Thanh Bình từng ngắm chàng ăn cơm, ngắm chàng ngồi xem tivi trên ghế sô pha, nhà cửa được dọn rất gọn gàng ngăn nắp. Thỉnh thoảng tay áo của chàng dính phải vết bẩn, chàng sẽ cau mày, sau đó chạy vào nhà vệ sinh gột rửa rất lâu mới ra, hình như có bệnh sạch sẽ.

Thanh Bình nhận ra, cuộc sống cá nhân của đối phương hết sức đơn giản. Lần nào cũng tan ca sớm, về nhà tưới nước cho mấy chậu cây ở ngoài ban công, ăn xong thì ra ngoài tản bộ. Thỉnh thoảng Thanh Bình sẽ giả làm người qua đường bám theo.

Chưa đầy một tuần, anh đã gần như khai quật sạch sẽ lai lịch của người đàn ông đó. Anh ta tên là Bùi Hoàng Việt Anh, vừa chuyển đến nửa tháng trước, sống một mình, rất thích trồng cây, nhưng lại không thích động vật cho lắm. Thanh Bình còn nhớ có lần đi dạo, nhìn thấy thú cưng của người trong khu lao về phía anh ta, vẻ mặt anh ta đáng sợ biết bao.

Nói theo cách nào đó, đây là một anh chàng hoàn hảo, nhưng lại là một người có đôi chút kỳ quặc.

Năm nay Thanh Bình cũng đã hai mươi mấy tuổi, anh không thích đi làm, bình thường chủ yếu ở nhà viết review phim nuôi thân, thỉnh thoảng mới ra ngoài tập thể dục. Vốn trước nay anh vẫn chưa gặp được người nào phù hợp, nên trong lòng cũng chẳng nuôi ý định tìm bạn đời. Dẫu sao, anh cũng không còn là cậu sinh viên mới ra trường, tràn đầy ảo tưởng dành cho tương lai. Anh đã trải qua rất nhiều sự việc khiến mình cảm nhận sâu sắc hiện thực tàn khốc, anh lại còn là gay, cả đời đã định chỉ sống một mình.

Cho dù gặp được người đàn ông này, thì anh cũng không thay đổi suy nghĩ ấy. Một người như đối phương, sao có thể sánh đôi bên mình kia chứ?

Tối ấy, Thanh Bình vẫn ở ban công quan sát căn phòng phía đối diện kia. Từ sau lần nhìn trộm bị bắp gặp, mỗi lần đi tắm Việt Anh đều sẽ kéo rèm cửa sổ. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự khao khát bóng hình đối phương của Thanh Bình.

Khi đang ngắm nhìn người đó kéo rèm cửa sổ ra sau khi tắm xong, sau lưng anh bỗng nhiên tối đen. Thanh Bình vào nhà nhìn thử, bấy giờ mới phát hiện bóng đèn vừa cháy, không có bóng dự phòng, Thanh Bình đành phải cầm tiền xuống lầu đi mua bóng đèn mới.

Lúc ra khỏi thang máy, đúng lúc có người cúi đầu đến gần. Trong khoảnh khắc, Thanh Bình cảm thấy bóng người ấy rất quen, nhưng thang máy đã đóng lại rồi. Nhớ đến chuyện mua bóng đèn, anh rảo bước nhanh hơn đến cửa hàng tiện lợi.

Trời nóng nên lúc về Thanh Bình mua một cây kem ốc quế. Ăn được một nửa thì đã đến tầng mình ở, cửa thang máy mở ra, hành lang lại tối đen. Thanh Bình dậm hai chân, chỉ có tiếng đèn vụt sáng từ xa truyền tới, còn ở chỗ nhà mình thì hình như cũng hỏng rồi.

Đúng là đen hết chỗ nói, Thanh Bình thầm than hai tiếng, lấy chìa khoá ra đi đến trước cửa nhà mình.

Lúc mở cửa ra, anh ngậm kem ốc quế trong miệng, cùng với âm thanh khoá xoay, Thanh Bình đẩy cánh nhẹ cửa. Nhưng chân còn chưa bước vào, hông anh đã bị cánh tay từ đâu tóm gọn. Lòng anh thoắt lạnh, vừa mới bật ra thành tiếng đã bị người kia đẩy nhanh vào nhà, cánh cửa phía sau nặng nề đóng lại.

Trong nhà tối om.

"Anh là ai?! Tôi, tôi không có tiền đâu!"

Thanh Bình nghĩ người trước mặt là phường cướp bóc, giọng nói sợ hãi phát run.

Đối phương không trả lời anh, Thanh Bình thậm chí có thể cảm giác được đối phương đang nhìn mình cười.

Bỗng nhiên người đó cúi xuống. Thanh Bình thấy, anh ta liếm cây kem ốc quế trong tay mình, tay anh run lên, cây kem rơi trên mặt đất.

Cùng lúc ấy, đối phương ghé đến chặn đôi môi anh.

Hai mắt Thanh Bình trợn to.

Hơi thở nam tính xộc thẳng vào mũi như muốn bóp nghẹt anh. Trái tim vốn dĩ sợ hãi bất chợt dâng lên mong đợi, lại bị Thanh Bình nhanh chóng áp đi, đồng thời sỉ vả bản thân tại sao chẳng biết liêm sỉ như thế.

Ban đầu đối phương chỉ nhẹ nhàng liếm láp cánh môi anh, thấy anh cứ cứng đờ người, bỗng nhiên đầu lưỡi đẩy răng anh ra, thoả sức ngao du trong khoang miệng anh. Thanh Bình muốn đẩy hắn ra, lại bị tóm tay giơ cao lên đỉnh đầu, thể như làm nhục, đầu lưỡi bắt đầu học theo động tác giao hợp, từng chút từng chút khuấy đảo miệng anh.

"Hư... A..."

Thanh Bình chẳng ngăn được tiếng rên rỉ.

Người đàn ông nhìn anh chăm chú, lúc vẻ mặt Thanh Bình dần mê mang, hắn thình lình xộc vào nhanh hơn, khiến đầu lưỡi Thanh Bình run rẩy, nước bọt tiết ra giàn giụa. Ngay khi Thanh Bình sắp sửa hôn trả trong vô thức, người đàn ông đểu cáng đó lại rụt lưỡi về, bắt đầu chuyển sang hôn lên cổ anh, vừa gặm mút, vừa dùng tay vân vê đầu nhũ qua lớp áo anh, sau cùng ghé miệng ngậm lấy.

Thanh Bình mất sạch sức phản kháng, thậm chí còn nảy sinh xúc động muốn ôm lấy đối phương, để người đó mau mau yêu mình. Cơ thể anh không sao kháng cự được khoái cảm như thế.

Khi người kia sắp sửa liếm đến cậu nhỏ mình, Thanh Bình không thể chịu đựng được nữa, nhu cầu sinh lý bị kìm nén quá lâu khiến anh khuỵu trên mặt đất, ôm chặt cổ người kia, thấp giọng cầu xin:

"Đừng vậy mà... Đừng... Xin anh mau nhanh lên..."

"Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"

Giọng nói kia trầm trầm êm tai, nghe rất cuốn hút, khác xa hoàn toàn với một tên trộm trong tưởng tượng của Thanh Bình. Thấy anh không trả lời, người đàn ông kiên nhẫn cởi quần anh ra, cậu nhỏ trắng hồng đã cương từ lâu nhẹ nhàng ló ra, quy đầu ướt át cọ lên mu bàn tay người đó.

Anh ta không cử động nữa.

Thanh Bình ra sức ôm cổ người kia, dường như rất sợ đối phương bỏ đi, anh không ngừng dụi mặt lên cơ ngực hắn, chật vật cùng cực.

"Tôi muốn, muốn... Muốn anh giúp tôi... Khó chịu quá..."

Dứt lời, anh bỏ tay xuống, bắt đầu lần tìm vật thể dưới quần đối phương, một thoáng là thấy. Thứ trong tay trĩu nặng, cứng rắn, Thanh Bình không tưởng tượng nổi món hung khí này tiến vào nơi đó của mình thì sẽ sung sướng nhường nào.

Khoảnh khắc anh kéo khoá ra rồi cầm lấy bộ vị đàn ông kia, đối phương rõ ràng thở nặng một nhịp.

"Sao mà dâm thế hả?"

Thanh Bình im lặng cúi đầu, khoang miệng đang định đón lấy vật kia, lại bị đối phương ngăn cản. Giọng nói người đó như đang gắng sức kìm nén điều gì, hắn nâng cằm Thanh Bình lên, vấn vít răng môi anh, nói:

"Tôi muốn vào trong cậu trước, muốn lần xuất tinh đầu tiên bắn vào lỗ đít của cậu, được không?"

Thanh Bình bị lời gạ tình lộ liễu của hắn hạ gục, toàn thân mềm nhũn, cửa mình vốn đã ướt át phía sau bắt đầu vô thức rạo rực.

Sau khi nhấm nháp nước trong miệng anh, người đó để anh nằm xuống, hai người ở tư thế 69, đối phương bên trên, anh bên dưới.

Nhìn nụ hoa không ngừng co chụm trước mắt, người đó nhẹ nhàng len ngón tay vào khuấy đảo. Nghe người bên dưới rên rỉ nhão nhoét, hắn lại cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm quanh. Trong tiếng nước nhớp nháp, Thanh Bình không kìm được thốt lên.

"Ư haa... Aaa... Ư ư... Sâu nữa... Bên trong cũng muốn... Hư a..."

"A... Liếm nữa đi... Anh tuyệt quá..."

Vừa nghe câu "Anh tuyệt quá" kia, người đó lập tức xộc đầu lưỡi vào trong cửa mình đang không ngừng rỉ nước. Đầu lưỡi điêu luyện ra sức đưa đẩy và khuấy động, càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong tiếng rên mất kiểm soát của Thanh Bình, chất dịch nhớp nháp ồ ạt trào ra.

Thanh Bình bị đầu lưỡi kích thích đến nỗi xuất tinh, anh thở hổn hển hồi lâu, rất nhanh lại hứng tình, nhìn mái đầu chập chờn ẩn hiện trước mắt, trong lòng râm ran khó chịu. Chẳng buồn để ý những lời trước đó của người kia, anh thình lình ngẩng đầu, ngậm lấy món hung khí hừng hực ước chừng mười tám centimet phía trước.

Anh đang liếm láp chỏm đầu thì bất ngờ người kia dừng động tác, hắn ngơ ngác, gắt nhẹ, lấy vật đàn ông rõ ràng đã bành chướng hơn ra khỏi miệng anh. Thanh Bình vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đó đã đổi tư thế, kéo đôi chân dài trắng muốt của anh qua vai, kế đó hạ bộ nóng rực thình lình xộc vào.

Ban nãy vùng kín đã được đầu lưỡi vỗ về chu đáo, cửa mình hoàn toàn mở thông, khi đối phương vào trong Thanh Bình cũng không thấy đau nhiều lắm, chỉ là cảm giác bị lấp đầy khiến anh nhất thời không thể thích ứng. Người đó sợ anh đau, kiềm chế đến mức gân xanh nổi rõ, vẫn chưa bắt đầu động tác. Nào ngờ Thanh Bình lại là người nứng trước, anh và người kia da kề da, ôm lấy đôi mông căng đầy, nũng nịu rên rỉ:

"To quá... Ư... Hoá ra cảm giác được dương vật chịch là thế này..."

"Anh tuyệt quá đi... Ư ha... Sao không chuyển động... lỗ đít... lỗ đít của người ta ngứa chết đi được... Mau lên đi anh..."

"Đây là lần đầu của cậu?"

Dường như người kia không sao tin nổi.

"Ừm..."

Thanh Bình bắt đầu cựa mông, muốn chủ động nuốt trọn vật đàn ông ngoại cỡ kia.

Đối phương tức khắc bị anh kích thích phát điên, lật áo anh lên, mạnh bạo cắn lên đầu vú đỏ rực của anh, kế đó ra sức xông trận.

Mỗi lần tưởng chừng sắp sửa rút ra lại đều thúc sâu vào tiếp, như thể muốn nuốt trọn người dưới thân vào bụng.

Chất lỏng nhớp nháp liên tục ứa ra từ nơi tiếp xúc của cả hai, phóng đãng tột cùng, nhưng rất nhanh lại bị hai bìu người kia xô vào, tạo thành đám bọt li ti trắng đục.

Những cú va chạm kịch liệt với nơi hoang sơ rậm rạp của đối phương, tạo thành vết đỏ bắt mắt trên hai bên đùi Thanh Bình.

"Hư ư... To quá... Từ từ..."

Nhưng đối phương chỉ biết ngày càng nhanh, hắn nhìn Thanh Bình cắn môi vì phải đón nhận khoái cảm quá lớn, bỗng nhiên đưa tay đánh mông anh.

Thanh Bình bật lên thành tiếng:

"Đừng đánh... Ư ư a... Sâu quá... Hư a a..."

Hắn cúi đầu dằn lên đôi môi kia, nhấm nháp vị nước trong miệng anh, hạ bộ không hề ngơi nghỉ, cơ thể bắt đầu đưa đẩy chín cạn một sâu.

Thanh Bình bị giày vò, rên rỉ không ngừng, hai mắt ngấn lệ, trong cơn mơ màng muốn trốn chạy, lại bị đối phương thay đổi tư thế ấn lên tường làm tiếp...

Thanh Bình hổn hển xin tha, người đó chẳng hề đoái hoài, tựa như tinh lực vẫn chưa hao hết.

Cuối cùng anh mệt lả người, cố mở mắt xem cái người không ngừng chiếm đoạt mình này là ai.

Hai người gần trong gang tấc, trên trán người kia ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hẹp dài chất đầy dục vọng đáng sợ. Nương theo ánh trăng, Thanh Bình bất chợt phát hiện, người đàn ông này... Quen quen!

Người đàn ông vẫn ra sức cày cuốc trên người anh.

Nhưng Thanh Bình đã phân tâm, anh vội quan sát gương mặt người đó, ánh trăng đã có thể giúp anh phân định được người đối diện là ai.

"Bùi Hoàng...Việt Anh!"

Nghe thấy cái tên ấy, người kia thoáng chốc ngơ ngác, cũng chẳng biết là ngạc nhiên vì thân phận bị lộ tẩy, hay là vì đối phương biết tên của mình.

Sau khi gọi cái tên ấy, Thanh Bình đã hoàn toàn đờ đẫn.

Sao lại là người đó?! Làm sao có thể?! Đây nhất định là mơ! Nhất định là mơ!!!

Anh cựa mình muốn đứng lên, không ngờ lần này người đó lại chẳng ngăn cản, song chờ khi anh chật vật chống tường đứng dậy, hắn lại bất chợt bế thốc anh lên!

"Oái!"

Thanh Bình vội vàng giữ lấy vai hắn.

Việt Anh tao nhã gác hai cặp giò mảnh dẻ của anh sang ngang hông mình, kế đó dồn lực mạnh bạo, nương theo tư thế dập cây hàng lớn của mình vào trong!

"Định chạy à? Chạy đi đâu? Nói cho tôi nghe, tôi đưa cậu đi..."

Giọng nói trêu đùa của người kia vô cùng cuốn hút, từng từ từng chữ thể như rót vào tai anh, thả từng phát âm theo nhịp đưa đẩy của hông lưng.

"Hư a... Không... Ưm... Làm gì có... Anh... Ư a..."

Tâm trạng Thanh Bình hết sức phức tạp, nhưng lại không sao kháng cự cực khoái mà đối phương mang đến. Thật ra, đây là người anh thầm thương trộm nhớ đã lâu, chỉ là khi sự thật xảy đến, anh lại không sao đón nhận tắp lự.

Người đó bế anh, vừa đi vừa thúc, Thanh Bình bị làm đến mức cả người mệt lả, cánh tay ôm vai Việt Anh bắt đầu rã rời, anh nói một cách van nài:

"Đừng mà... Thật đấy... Tôi sắp ngã rồi..."

Việt Anh liếm láp vành tai anh, giọng nói hiếm khi trở nên dịu dàng:

"Không ngã đâu, tôi sẽ ôm chặt em."

Thanh Bình thấp giọng thút thít, cực kỳ đáng thương, Việt Anh đi đến cửa sổ nối liền ban công, tốc độ đưa đẩy bắt đầu chậm lại. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng rồi hỏi:

"Ngày nào cưng cũng ở đây ngắm tôi đúng không?"

Bí mật bất ngờ bị vạch trần khiến tiếng nấc của Thanh Bình càng chật vật hơn, anh mím môi, không chịu lên tiếng.

Dường như người kia thoáng cười, kế đó bất ngờ tốt bụng rút dương vật ra, hai người đã làm quá lâu, khoảnh khắc dương vật lui ra toàn bộ còn phát ra một tiếng pặc đầy khó xử. Thanh Bình đỏ mặt "Hức hức" hai tiếng muốn xuống, vừa mới đặt được một chân, cửa mình trần trụi trong không khí lại chợt chạm phải bộ vị đàn ông sung mãn của hắn.

"Hơ..."

Thanh Bình muốn đặt chân còn lại xuống, nhưng làm sao cũng không được. Đối phương giữ chặt đùi anh gác qua hông mình, cũng chẳng lên tiếng, chỉ cứ cọ vào nơi cửa mình anh như có như không, ngắm nhìn nụ cúc hồng mịn bung chụm, không ngừng ứa ra chất dịch phóng đãng, e ấp hôn lên quy đầu mình.

Đỉnh tới đỉnh lui, rõ ràng hạ bộ căng trướng cũng khó lòng kiềm chế, nhưng lại cứ không chịu vào.

"Hức... Khốn kiếp..."

Ngay bản thân Thanh Bình cũng chẳng nhận ra, mình đang làm nũng với đối phương.

Đôi ngươi tối tăm sâu hút của hắn nhìn thẳng vào anh, bỗng nhiên quy đầu to chừng quả trứng xộc vào, xông qua hành lang chật hẹp mà trơn ướt, quy đầu đột ngột thúc tới, hai người cùng chẳng kìm nổi thở dài. Sau khi Thanh Bình thích ứng, Việt Anh cũng không tiến vào sâu hơn, chỉ từ tốn đưa đẩy quy đầu mấy phát, kế đến ung dung hỏi anh: "Vậy sao? Khốn kiếp ở đâu?"

"Hư... Cây hàng khốn kiếp... Anh cũng là đồ khốn kiếp... Hư a... Anh... Aaa đừng..."

Thanh Bình cao giọng rên rỉ, toàn thân hồng rực vì bị dục vọng khống chế, đủ sức khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải đỏ mắt. Thanh Bình lặng lẽ đưa tay muốn chạm vào cây hàng đang giày vò mình kia, vừa lần tìm vừa van xin,

"Hư... Ư... Đừng... Đừng cọ thế nữa... Ngứa... Ngứa lắm... Hư a... Đừng cọ nữa... Aaa... Xin anh..."

Anh ngước cổ thở sâu, bấy giờ bàn tay trắng muốt đã chạm đến cán, đang định tiến lên vuốt ve, nào ngờ ngay giây tiếp theo, toàn bộ cây hàng ngoại cỡ đã vọt vào giữa đùi mình, điên cuồng thọc rút.

Một phát ấy lao vào Thanh Bình cực sâu, khiến anh có cảm giác mình sắp bị chịch chết đến nơi.

Việt Anh cứ thế mà nhấc một chân anh, ra sức phập vào anh. Ban đầu Thanh Bình vẫn chịu được, nhưng càng ngày, bên chân đang đứng càng tê nhức. Anh ôm lấy cổ đối phương, thì thầm:

"Chân tôi mỏi... Đứng không vững nữa... Nghỉ một lát... Được không..."

Nghe thế, Việt Anh dừng lại thật. Nhưng hắn không thả chân anh xuống mà lại nhấc luôn bên chân trắng muốt đang đứng lên, vòng ngang thắt lưng mình.

Thành ra Thanh Bình lại hệt như trước đấy, bám cả cơ thể lên người đối phương, tư thế kiểu đó càng khiến Việt Anh vào được sâu hơn.

Thanh Bình sung sướng khó cưỡng, anh rên rỉ chuyển động theo nhịp đẩy của đối phương, cúi đầu nhìn hắn vẫn sơ mi chỉnh tề, bất chợt nhớ đến giấc mơ nọ.

Trong mơ, người đàn ông ấy giày xéo khiến anh chết đi sống lại, mất sạch lí trí, nhưng bản thân hắn vẫn quần áo chỉnh tề, ung dung như thể chẳng hề liên quan bất cứ việc gì.

Khung cảnh trước mặt lại hệt như mơ.

Thanh Bình cắn môi, cúi đầu cởi áo Việt Anh coi như trả thù, nhưng vừa cởi được một nửa, đối phương bất chợt tăng tốc, thúc cho anh không sao tiếp tục được.

Chiếc áo sơ mi đã cởi một nửa, tay hắn ôm siết hai mông anh, hạ bộ vồ vập ra vào vùng kín, sượt qua rãnh giữa hai đùi Thanh Bình, để lại vết hằn đỏ sẫm.

Trong tiếng rên rỉ lẳng lơ nhão nhoét của Thanh Bình, Việt Anh gằn khẽ, cuối cùng chặn môi anh lại, đầu lưỡi ùa vào khuấy đảo bên trong. Ban đầu Thanh Bình còn né tránh lưỡi hắn, sau cùng ngây ngất, lại ló ra dò la, đối phương bắt ngay cơ hội, mút lấy thật sâu.

Âm thanh nước nhễu lép nhép, hoà vào tiếng va chạm của da thịt, Việt Anh lại gằn khẽ một tiếng, tốc độ đưa đẩy của hạ bộ chậm đi, nhưng dồn lực lại ngày càng nặng, như thể muốn đẩy cả hai túi bìu vào trong.

"Ư haa..."

Thanh Bình có thể cảm nhận rõ ràng món hung khí trong cơ thể mình bắt đầu phóng tinh, vừa bắn vừa dằn mạnh vào nơi sâu nhất của mình.

Đây là lần cao trào đầu tiên của Việt Anh, hơn nữa còn bắn vào trong cơ thể của anh, xưa nay Thanh Bình chưa từng đón nhận khoái cảm dâng trào như thế, chẳng ngờ lại mất tự chủ tiểu ra...

"Hư... Aaaa.."

Nước tiểu vàng nhạt bắn hết lên bụng người kia, Thanh Bình xấu hổ tột cùng, chôn đầu trong ngực hắn, nhỏ giọng nức nở.

Việt Anh không cử động nữa, hắn nhìn chất lỏng trên bụng chăm chú, đờ đẫn một giây.

Bỗng nhiên Thanh Bình nhớ ra hình như hắn có bệnh sạch sẽ, thế mà mình lại phóng uế trên người hắn!

Nghĩ đến đây, Thanh Bình cuống hết cả lên, anh cũng chẳng biết tại sao mình lại sợ cảm giác bị người ấy ghê tởm như thế.

Thanh Bình bưng mắt muốn xuống, Việt Anh thình lình hồi thần, xốc anh lên mà nhào tới, Thanh Bình thốt lên một tiếng, dương vật chỉ vừa lui ra giữa hai đùi anh, thoáng chốc lại ùa vào lần nữa...

Không ngờ hắn lại cương nhanh như thế!

"Haa... Ư ư ư... Sao anh lại?."

Thanh Bình không kìm nổi rên khẽ.

"Tôi chẳng sao cả, là cậu thì có, cậu vừa tiểu xong, bị tôi chịch cho sướng lắm đúng không? Hả? Cưng?"

Hắn vừa lên tiếng vừa dập vào mạnh hơn, giọng nói chẳng hề mang theo ghê tởm, mà trái lại dịu dàng bất ngờ, nhất là chữ "Cưng" sau cuối.

Thanh Bình ôm hắn chặt hơn, vùng kín không ngừng co giãn, như thể muốn siết thật chặt đối phương, đổi lại cảm giác cân bằng.

"Hưm... Chặt quá... Tại anh đó..."

Hai mắt hằn lên tơ máu, bỗng nhiên, đối phương ôm Thanh Bình vào phòng ngủ, vừa đi vừa nắn cặp mông căng mọng của anh như để trừng phạt:

"Lỗ dâm đừng khít nữa nào."

Thanh Bình lại như bị nghiện, ra sức khít vào chặt hơn. Trán Việt Anh đã mướt mồ hôi, hắn vỗ mạnh mông anh một phát, đi nhanh đến giường thả anh xuống, hung hãn thọc sâu con mãnh thú của mình vào anh. Lần này xộc vào độ sâu chưa từng có, cửa mình hồng rực đáng thương bị phập sâu đến nỗi chẳng còn bất kỳ nếp nhăn, bấy giờ, con mãnh thú sung mãn mới bắt đầu công cuộc xâm lăng vùng đất hứa.

Thanh Bình ngây ngất, hai mắt không còn tiêu cự:

"Hức... Sâu quá... Ư haa... Sao lại to như thế... Hư ư... Sâu quá rồi... Ư ư a... Aaa..."

"Nào có sâu? Rõ ràng vẫn chưa đủ sâu đâu."

Việt Anh dồn dập thở gấp, kế đó vân vê cặp mông căng đầy của anh, thình lình ra sức thúc mạnh một cú, không ngờ lại thúc đến mức Thanh Bình bật khóc.

"Hức... Sâu thế thì tôi chết mất... Đừng... Tôi sắp bị đâm thủng rồi... Hu hu đừng mà..."

"Đâm chết cưng! Hmm..."

Việt Anh gằn khẽ, lật người anh lại, để anh nằm sấp trên giường, suốt quá trình đều không hề rút ra.

Cú xoay ngoạn mục của con mãnh thú lún trong cơ thể khiến Thanh Bình không kìm được rên lớn.

Điều chỉnh xong, Việt Anh dùng tư thế từ sau, trút những cú thọc rút lên dáng hình dưới thân. Dường như cảm thấy không đủ, lại vồ vập tăng tốc đưa đẩy, mấy lần thúc cho Thanh Bình nhào hẳn xuống, bị ép nâng mông mặc kẻ thao túng.

Thanh Bình không nhớ nổi mình đã lên đỉnh mấy lần nữa, đằng trước đã chẳng tiết được bất cứ thứ gì, đằng sau một mảnh nhớp nhúa, nghe tiếng nước vang lễu nhễu, có vẻ đã ứa ra rất nhiều.

Cuối cùng Việt Anh siết hông anh, gằn nhẹ bước vào cuộc đua nước rút. Từng dòng tinh dịch bắn lên thành luỹ nhạy cảm trong anh, kích thích khiến anh giãy giụa, cảm nhận người kia phóng thích vừa lâu vừa nhiều.

Mỗi lần Thanh Bình vừa cựa, Việt Anh sẽ vuốt ve anh, ấn môi mình lên môi anh.

Lúc đối phương rút con mãnh thú đã thoả mãn ra, vùng cửa mình của Thanh Bình đã không thể khép kín. Hắn ôm lấy Thanh Bình đã mệt lả, đi vào phòng tắm rửa ráy.

Nằm trong lòng người kia, Thanh Bình vẫn còn đôi chút mông lung. Đến khi được đặt vào trong bồn tắm, anh mới lấy lại lí trí, khẽ khàng ngẩng đầu, nhìn dáng hình sắc nét của đối phương, thấp giọng nói:

"Tôi biết anh sống ở đối diện, nếu chỉ là nhu cầu sinh lý, thì với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể chọn người tốt hơn... Việc gì anh phải..."

Thật ra anh vốn không định truy cứu. Anh cũng là người hưởng thụ, hơn nữa đối phương còn là người tình hoàn mỹ trong những tưởng tượng dâm dục của anh. Chỉ là chuyện này ập đến bất ngờ quá đỗi, anh chưa có đủ thời gian thích nghi.

"Không chỉ là nhu cầu sinh lý thôi đâu."

Việt Anh mở nước ấm, hắn đứng trước mặt Thanh Bình, sâu kín nhìn anh chăm chú,

"Cậu còn nhớ năm năm trước từng đi dạy gia sư cho một học sinh không?"

"..."

Thanh Bình mù mịt, năm năm trước anh học Đại học năm hai, khi đó từng đi dạy kèm gia sư cho mấy đứa nhóc cấp ba, dạy lâu dạy nhanh đều có, học sinh vừa nhiều vừa loạn, sao mà anh nhớ hết được.

Anh không biết người trước mặt nói vậy là có ý gì.

Lúc này, Việt Anh bất chợt đưa tay bắt đầu vuốt ve cơ thể anh, đôi ngươi có chút lạnh lẽo: "Cậu học sinh ấy đã nhớ cưng rất nhiều năm, nhưng cưng lại quên tiệt cậu ấy."


Kìm nén cảm giác khốn cùng vì bị ve vuốt, Thanh Bình nhìn thẳng gương mặt của người đối diện.

Người ấy tên là Bùi Hoàng Việt Anh, đây là thông tin anh tự mình điều tra, tuyệt đối không nhầm được. Tuy rằng câu nói hồi nãy của hắn không nêu rõ tình hình, nhưng giọng điệu như thế, phải là yêu thương sâu đậm đến đâu mới có thể tạo thành?

Nhưng mà, Thanh Bình thật sự không hề biết hắn. Thậm chí anh còn cảm thấy Việt Anh nhận nhầm người rồi. Dường như hắn cũng nhận ra suy nghĩ của anh, cười khẽ bảo: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cho dù cậu hoá thành tro thì tôi cũng không nhận nhầm được đâu."

Thanh Bình rụt vai run lên, anh cau mày suy nghĩ, chắc chắn mình không bỏ sót điều gì mới nhìn người kia, nói một cách yếu ớt:

"Nhưng tôi thật sự... Chưa từng dạy học sinh nào họ Bùi cả..."

"Thật sao? Vậy thì để tôi giúp cậu nhớ lại nhé..."

Việt Anh lạnh giọng, dứt lời thôi cười, hắn đứng dậy cởi tất cả quần áo trên người, động tác thanh tao và từ tốn. Lúc hắn đặt chân vào bồn tắm, Thanh Bình lập tức giật mình định đứng lên.

Hắn ngồi xuống, ghìm anh trong lòng mình.

Thanh Bình lẩm bẩm: "Hai người chen nhau chật lắm..." Anh đã quên sạch mình còn cả mớ chuyện lằng nhằng chưa giải quyết.

"Vậy thì không chen nữa."

Việt Anh đặt anh ngồi lên chân mình, hai người gần như sát rạt vào nhau.

"Hưm..."

Tư thế này làm hạ bộ cường tráng của Việt Anh kề sát vào mông Thanh Bình, khiến anh không sao tắm nổi.

"Để tôi giúp cậu..."

Giọng nói người kia trầm thấp, bàn tay rộng lớn trượt từ hông lưng Thanh Bình xuống nước, bắt đầu chà xát vùng mông, vùng đùi của anh...

Dù đã lên đến cao trào rất nhiều lần, nhưng động tác này vẫn khiến Thanh Bình rạo rực, anh giữ hai tay Việt Anh, muốn đẩy ra, song vô ích, đôi tay ấy rắn rỏi mạnh mẽ, cứng như gông sắt cùm chặt anh. Từ xa nhìn lại, hệt như một người đàn ông đang ôm báu vật cẩn thận trong lòng.

Thanh Bình xấu hổ tột cùng, ngặt nỗi bấy giờ đối phương lại tìm đến nơi cửa mình anh, bên trong còn ngốn rất nhiều tinh dịch của hắn, cứ chảy rỉ rả lơ lửng trong nước.

Người kia cứ thế mà trượt ngón tay vào, giúp anh móc ra từng chút từng chút tinh dịch.

"Hư a..."

Vừa lên tiếng, Thanh Bình che miệng lại ngay, đây là lần đầu tiên anh trải qua loại chuyện này, trong lòng thầm nghĩ ngay đến tắm rửa cũng gây cho mình cảm giác như thế, đúng là dâm, nhưng lại không hề hay biết, đối phương vô cùng mong đợi tiếng rên mất kiểm soát của anh.

Một tay Việt Anh chậm rãi ra vào vùng kín của Thanh Bình, tay còn lại nhấc lên lau đi nước đọng trên mặt anh. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng cắn môi hết sức đáng thương, động tác trên tay chậm lại. Thanh Bình khó chịu cựa mông:

"Mau... Mau làm cho xong đi..."

"Không được, phải lấy ra sạch sẽ, chẳng lẽ cậu muốn giữ tinh của tôi trong người ngủ cả đêm chắc?"

Thanh Bình bị câu nói này của hắn kích thích đến mức dương vật trắng hồng thoáng cương lên.

Đối phương nhìn thân dưới anh, cười nhẹ, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ phận nhỏ hơn mình kia, cười một cách ranh ma:

"Xem cưng kìa, hư quá, tắm thôi mà cũng nứng tình."

Thanh Bình càng khó chịu hơn, anh hổn hển phản bác:

"Anh... Anh bắt nạt người khác... Rõ ràng anh còn... Aaa!"

Người kia thình lình xô vật đàn ông của mình tới cửa mình anh, chỏm đầu uy mãnh suýt nữa lọt vào, Thanh Bình thốt lên, vừa sợ lại vừa tiếc nuối khi hắn không tiến vào trong.

Việt Anh bắt đầu vân vê nhũ hoa anh, những cú chạm tinh tế khiến Thanh Bình ngây ngất. Hắn ghé sát tai anh rồi nói:

"Trông cưng thoải mái như thế, giả mà bú ở đây, có khi lại ra sữa không chừng."

Thanh Bình còn chưa đáp lại thì hắn đã cúi đầu, mạnh bạo cắn mút đầu vú bên trái anh, hút vào thật sâu. Thanh Bình rên lên mấy tiếng, oằn người ôm lấy đầu hắn, xin hắn nhẹ nhàng một chút.

Nhưng anh càng xin thì người đó lại càng mút mạnh hơn, chỉ hận không thể mút ra sữa thật. Sau cùng, lưỡi hắn quấn lấy hạt châu đầy mê đắm mà trêu chọc, khiêu khích. Hắn khiến lí trí của Thanh Bình tan chảy. Anh quay mặt qua, nhìn thẳng vào hắn. Rồi anh khẽ khàng cựa mông, bắt đầu tìm kiếm biểu tượng đàn ông của hắn, chủ động dụi lên.

"Hưm..."

Con quái vật của Việt Anh không sao ẩn mình sau những cú chạm của anh, hắn đưa tay siết mạnh hông anh, quái vật ngẩng đầu nhanh chóng xộc vào.

"A!" Thanh Bình thốt lên, cả hai cùng nhau buông tiếng thở dài.

"Ư haa... To quá... Ư ư... Đầu ti sướng quá... Hư a... Aaa... Ha..."

"Đồ lẳng lơ... Đúng là muốn chịch chết cưng..."

"Ư hư... Aaa... Chịch chết em đi... A haa ha... Aaa tuyệt quá!"

Vồ vập một hồi, Việt Anh bắt đầu liếm mút đầu vú bên kia của Thanh Bình. Động tác bên dưới vùng kín dần chậm lại, hai tay từ hông Thanh Bình trượt xuống, tỉ mẩn vuốt ve giữa đùi anh.

Vùng kín của Thanh Bình râm ran phát điên, bắt đầu bất mãn nhịp điệu chậm chạm này, xin hắn nhanh lên, nhưng người kia lại như cố ý giày vò anh, chẳng buồn để ý đến.

"Hức... Chết tiệt... Ức hiếp người khác..."

Thanh Bình trách móc mấy câu, hai tay tì lên vai người đối diện, bắt đầu tự lực cánh sinh. Cửa mình ra sức nuốt nhả hạ bộ sung mãn, cảm nhận khoái cảm trào dâng. Cuối cùng Thanh Bình cũng bớt khó chịu, đang định tiếp tục chủ động, lại thấy đáy mắt đối phương hằn đỏ. Chưa kịp nghĩ nhiều, đôi tay bên hông đã tăng thêm sức, mạnh bạo ghì chặt anh xuống, đồng thời con quái vật hung bạo cũng xộc sâu vào trong.

Nước trong bồn tắm vương vãi khắp nơi vì động tác của hai kẻ trong cơn say tình. Việt Anh điên cuồng trút những cú thọc rút lên người đối phương, tốc độ dồn dập, dứt khoát. Trong phòng đầy ắp âm thanh da thịt va chạm vào nhau, hoà cùng tiếng khóc xin tha của Thanh Bình.

"Aaa...! Không... Không được... Nhanh quá... Ư haa... Hức... Sâu quá rồi... Hu hu hu... Khốn kiếp..."

"Sao lại không được? Hử?"

"Hu hu hu... Ư ư... Aaa... Khốn, khốn kiếp... Hu hu... Không... Không được..."

"Hưm... lỗ đít khít chặt quá, làm lâu thế rồi mà vẫn còn chặt... Cậu đúng là thiếu hơi trai mà! Chịch chết cưng!"

"Hức... Hu... Ức, anh bắt nạt người khác... Ư haa..."

"Chỉ ức hiếp mình cưng thôi! Em có biết tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn đè em ra làm, chịch em phát khóc, để em mãi mãi không thể rời xa tôi! Em có biết hay không?!"

"Gì, gì chứ... Hư a... Aaa... Đừng, đừng nhanh thế mà... Haa... Tôi... Tôi chết mất... Hứccc... Aaa..."

"Chết đi là tốt nhất... Chúng ta cùng chết chung... Hmm..."

Trong tiếng gằn nhẹ, Việt Anh phập vào anh càng mạnh bạo hơn, con quái vật hung hãn ra sức tấn công lãnh địa cấm, chỏm đầu chẳng biết đụng phải vị trí nào đó, khiến Thanh Bình bất chợt bật ra tiếng rên lớn, oằn người ưỡn lên, cùng lúc ấy nơi sâu kín cũng ứa ra dòng chất lỏng nhớp nhúa, nhưng rất nhanh đã bị con quái vật hùng dũng đẩy vào thật sâu.

Trong phòng cảnh xuân rực rỡ, ướt át khôn nguôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vatb