[Ch.1-2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tươi đẹp, tiếng đàn dương cầm du dương làm cho thời khắc buổi chiều này càng thêm vị cổ điển hơn.

“Cái gì?” Trong bầu không khí yên ả lịch sự tao nhã của một quán cà phê, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên rất không tao nhã mà hét to một tiếng.

“Này, nơi này là quán cà phê, cậu nhỏ giọng chút đi!” Liễu Tâm Tâm cực kỳ tốt bụng mà nhắc nhở.

“Ôi.” Gương mặt Đinh Tiểu Ưu nhanh chóng ửng đỏ lên.

Từ trước đến nay Đinh Tiểu Ưu vốn da mặt mỏng, cá tính hay thẹn thùng, luôn luôn hơi một tí là đỏ mặt, mà cái đầu nhỏ xinh của cô, cũng luôn không quá làm người khác chú ý.

Liễu Tâm Tâm cùng Đinh Tiểu Ưu tuyệt nhiên là kiểu người khác nhau, nàng là mỹ nữ kiểu Nhật điển hình, mái tóc rất dài và đen nhánh, làn da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn anh đào lại phối hợp với đôi mắt đen như gỗ mun lành lạnh, cho nên luôn trở thành tiêu điểm chú mục.

Nghe nói nàng có một nửa dòng máu Nhật Bản, trước đây giáo viên Nhật Bản trong trường cũng không chỉ từng một lần ca ngợi khẩu âm tiếng Nhật thanh nhã của nàng, còn nói là ngay cả người Kyoto cũng không có giọng điệu hay như vậy.

Liễu Tâm Tâm rất hiểu rõ vẻ đẹp của nàng, cho nên rất ít mặc những trang phục kỳ quái gây ngạc nhiên, luôn luôn mặc trang phục kiểu mỹ nữ Nhật Bản đoan trang.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trung tính cực đơn giản màu trắng, cùng quần ống loe màu đất, mang theo một chút vẻ phong tình chín muồi quyến rũ của dân thành thị.

Chỉ là ẩn giấu dưới bề ngoài dịu dàng tao nhã, Liễu Tâm Tâm thường có một chút ý nghĩ rất kinh thế hãi tục.

Ngày hôm nay cũng vậy, nàng đi quán bar theo lời đề nghị của Tiểu Ưu, nàng muốn thể nghiệm cảm giác của tình một đêm.

“Ai kêu cậu phải nói bạo như vậy?” Đinh Tiểu Ưu vừa nghĩ tới lời nói của Liễu Tâm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại đỏ lên.

Vậy mà lại có người nói muốn chủ động đi tìm tình một đêm sao?

“Đâu có? Hôm qua có em gái trong công ty nói đây là chuyện rất thông thường.” Tuy trong lòng Liễu Tâm Tâm cảm giác có điểm là lạ, nhưng nàng vẫn mạnh miệng to mồm.

Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Liễu Tâm Tâm vẫn tràn đầy sự không thoải mái.

Cô em trong công ty còn nói đại mỹ nữ giống như nàng đây, nếu như đến 26 tuổi mà cũng còn chưa có kinh nghiệm về phương diện này, tuyệt đối là có tính lãnh cảm….

Lúc đó nàng đi qua chỗ buôn chuyện thì nghe được câu ấy, suýt nữa phun ra một bụm máu.

Vấn đề là… nàng quả thực là không có kinh nghiệm a!

Hơi quá đáng rồi, cô gái xinh đẹp yểu điệu như nàng thì làm sao lại là người lãnh cảm được chứ? Nàng chính là mỹ nữ khí chất đẹp nhất mà tất cả công ty đều bầu chọn nha!

Thực sự là làm thương tổn lòng nàng!

Nàng phải chứng minh bản thân mình không phải là lãnh cảm, tuyệt đối cần phải trong thời gian ngắn nhất, khiến mình không còn là gái trinh nữa!

Nhất định!

“Cậu chắc chắn chứ?” Đinh Tiểu Ưu hỏi lại một lần nữa.

Cô hiểu rất rõ tính tình không chịu thua kém của Liễu Tâm Tâm, cũng không có ý định ngăn cản — dù sao thì chỉ cần đối tượng đêm đầu tiên không có diện mạo đầu trâu mặt ngựa, thì chắc là cũng có thể chấp nhận được.

Sớm muộn gì cũng đều phải thế, cấp cho một tên có chút đẹp trai thì chắc là không thiệt đi!

“Đương nhiên!” Liễu Tâm Tâm gật đầu kiên định. Nàng chỉ cần không phải làm người đàn bà lãnh cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro