1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không cổ xúy cho bất kì hành động nào giống trong truyện. hãy xem nó với mục đích giải trí, đây không phải vấn đề để học hỏi.

______

anh duy đi xuống bếp, cầm theo ly nước đã cạn. tiếng bước chân đều đều vang vọng trong căn nhà không quá rộng lớn, nhưng là vừa đủ để hai người có thể sống thoải mái.

anh bật công tắt của chiếc đèn ở phòng bếp. định bụng làm thêm cho mình thêm một cốc cà phê nữa để xoa dịu đứa trẻ bên trong đang quấy phá vì sắp bị cơn buồn ngủ sắp xâm chiếm hoàn toàn.

anh vươn vai, dụi dụi hai bên mắt rồi tự thì thầm một mình. an ủi bản thân trong lúc chiếc máy pha cà phê vẫn còn đang hoạt động.

- tao biết là mày buồn ngủ, nhưng mà mày phải làm hết deadline tự giao đã, cố lên duy ơi.

tự vỗ vỗ vào má của mình, anh làm đủ trò để có thể tỉnh táo hơn. chán nản không biết làm gì, anh đã vô tình đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh.

quả thật là, trong ngôi nhà này, mọi thứ đều làm anh nhớ đến nó. anh trách tại sao nơi này vẫn còn chất chứa nhiều kỉ niệm của cả hai như thế, nhưng lại không biết là lỗi lầm hoàn toàn không phải do ngôi nhà. mà là do anh.

do anh chưa bao giờ quên được hình bóng nó, hoặc là do nó vẫn còn lảng vảng trong tâm trí của anh. mọi thứ đều đã bị chôn vùi theo từng phút, từng giây, từng giờ trôi qua, để rồi tất cả cũng chỉ còn nằm trong mục "từng là".

duy nhất mỗi có anh là vẫn còn mãi mê với những điều đã từng đấy thôi.

duy nhất mỗi anh vẫn nhớ em, duy nhất mỗi anh vẫn còn ở lại cùng năm tháng chúng ta đã từng đắm say, nắm tay nhau bước qua những thói đời của thời niên thiếu. và có lẽ duy nhất anh là còn nhớ tại sao chúng ta chỉ là đã từng. có thể anh không phải người duy nhất yêu em, nhưng anh sẽ là người duy nhất yêu em nhiều đến như vậy.

nó như một yếu tố đặc biệt trong những mảnh ký ức nhỏ nhoi của anh, một thứ quan trọng, nhất định không thế thiếu. hỏi anh có phiền khi lúc nào cũng nhớ nhung về nó không? có, rất có là đằng khác. nhưng nếu hỏi anh có muốn quên nó đi không, thì câu trả lời mặc nhiên là không.

anh nhớ nó lắm, nhớ đến nỗi tim có thể trụy bất cứ lúc nào khi hình ảnh nó chạy vụt qua trong đầu. từng hơi thở, từng nụ hôn, cho đến từng cái chạm da thịt với nó trong quá khứ đều đang nuôi lớn dần mầm tình yêu của anh ở hiện tại.

"ting."

tiếng động phát ra từ máy pha cà phê khi nó đã làm xong nhiệm vụ kéo anh về thế giới thực tại. anh thở dài một hơi mệt mỏi, đưa tay vuốt vuốt cái máy, nhỏ giọng nói.

- xin lỗi mày nhé, tao lại hết hứng uống cà phê mất rồi.

tắt đèn ở phòng bếp đi, anh bỏ lên phòng với tâm trạng trùng xuống thêm một bậc so với vừa nãy.

nặng nề ngồi xuống chiếc ghế tại bàn làm việc, anh duy ngửa đầu lên trần nhà trong đăm chiêu, những dòng suy nghĩ rối ren trong não một lần nữa đã tách anh khỏi hiện thực tàn khốc.

anh thật sự hối hận vì những điều bồng bột mà mình đã làm, mặc dù đã trãi qua hơn ba lần của mười năm, nhưng anh lại vẫn chỉ là một con cá trong ao nước nhỏ. càng nghĩ anh lại càng thấy bản thân ngốc như thế nào, khi đã chủ động chia tay rồi mà cứ lụy tình ngày đêm, day dứt mãi một đoạn tình cảm không còn liền mạch.

bây giờ thì tâm trạng đâu mà viết nhạc nữa, khi cứ cầm bút lên, không để ý là một hồi sau tên nó lại lấp đầy một mặt giấy. vì ngoài nó ra, không còn gì khác trong đầu anh lúc này. chán nản mà nằm dài trên bàn, rồi lại lim dim đi lúc nào không hay. trong nửa mơ nửa tỉnh, tiếng chuông điện thoại reo in ỏi đã kéo anh ra khỏi giấc ngủ chập chờn.

nhíu mày nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, mất khá nhiều thời gian để anh có thể ngờ ngợ ra gì đấy. đây không phải là số của dương đấy à?

anh vội vội vàng vàng nhấc máy, hơi khó hiểu vì tại sao chỉ mới năm giờ sáng mà người yêu cũ đột nhiên gọi đến. anh duy thầm mong đấy sẽ không phải là một trò chơi khăm tàn ác mà bọn trẻ thường hay chơi với nhau. trong giây phút ấn chấp nhận cuộc gọi, anh đã thầm mong rằng nó sẽ nói ra những gì mà anh mong ngóng từ khi chia tay đến bây giờ.

nhưng tất cả đều đã nằm ngoại dự đoán.

"alo? anh duy phải không?"

- hả? negav à em? sao em lại cầm máy của dương thế?

hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu khi giọng thành an cất lên, nghe còn có vẻ rất hấp tấp.

"dương nó gặp tai nạn rồi, anh lên viện gặp nó đi."

______

tại bệnh viện lúc năm giờ năm mươi bảy phút sáng.

anh như kiến bò trên chảo nóng, hối hả chạy bằng hết sức bình sinh đến số phòng bệnh mà thành an đã cho trước đó. cứ như sợ chậm đi một giây thôi cũng có thể khiến anh hối hận.

đúng lúc này, nó được bác sĩ dẫn ra bên ngoài sau khi hoàn tất kiểm tra. đứng bên phía tay trái nó là đặng thành an với gương mặt dán nhẹ vài miếng băng cá nhân.

đăng dương liếc mắt nhìn anh, trên trán là một lớp băng trắng quấn quanh, trông khá dày dặn, và lớp băng đấy thành công khiến lòng anh như biển mà dậy lên từng đợt sóng lớn. bụng dạ lúc này đã nhốn nháo hết cả lên, tưởng chừng có một đoàn múa lân ở trong đấy. nhưng tay chân lại cứng đờ mà chẳng di chuyển được, chỉ biết đứng chết trân nhìn nó.

không làm anh hụt hẫng, nó cũng đáp lại cái nhìn của anh, nhưng chỉ là trông không còn hình trái tim ở trong đấy như mọi khi. cứ như thế, anh và nó tự tạo ra một vùng trời riêng, còn bác sĩ và đặng thành an hoàn toàn bị đá ra bên ngoài.

- à, bác sĩ, đây là người nhà của bạn này ạ.

để cắt đứng bầu không khí có phần hơi ba chấm, thành an đã chủ động lên tiếng trước. tay cậu chỉ về phía anh, nhỏ giọng nói với vị bác sĩ lớn tuổi.

- à ừ, thế cậu này là gì của thằng bé này đây?

- à.. dạ.

anh không biết trả lời như nào, vì giờ chả lẽ phải nói là người yêu cũ? thế thì vô lí quá, nó là bạn càng không được.

- dạ cháu là anh trai của nó ạ.

kiếm đại một danh phận để lấp liếm việc cả chẳng còn là gì của nhau cả, anh thầm cầu mong rằng là nó chỉ vừa mới ngủ dậy nên sẽ không đủ tỉnh táo để nghe được hội thoại này, ngại chết mất. nếu có cái lỗ thì anh cá chắc rằng bản thân sẽ tự chui xuống đấy như mấy con đà điểu rồi.

- ừ, thế thì cậu bình tĩnh nghe tình trạng của bệnh nhân nhé. hiện tại cậu này là bị chấn thương não nhẹ ở vùng não, nên toàn bộ ký ức sẽ quay về lúc còn năm tuổi, những ký ức từ sau năm tuổi trở lên sẽ tạm thời mất đi. nghĩa là cách hành xử và những gì hiểu biết đều là của một đứa trẻ năm, sáu tuổi. điều này không quá quan trọng, cần một ít thời gian để em của cậu có thể hồi phục lại bình thường được. nhớ chú ý ăn uống, sinh hoạt và thường xuyên tái khám để cập nhật thêm tình hình và thuốc uống là được.

- vâng, tôi cảm ơn bác sĩ.

may mắn là nó không bị nặng như những gì anh đã nghĩ trước đó. nhưng mà việc nó mất trí nhớ tạm thời, nghĩa là nó cũng không nhớ anh là ai phải không?

vị bác sĩ kia rời đi gần như ngay lập tức sau câu nói, để lại anh với nghìn dấu chấm hỏi to lớn cần lắm một lời giải đáp.

ba người cùng nhau bước đi về, được một đoạn thì thành an cũng được tuấn tài chạy xe đến tận nơi để đón, nên cậu nhóc đã tạm biệt rồi bỏ đi về trước.

bây giờ chỉ còn anh và nó, không khí ngượng ngùng hơn bao giờ hết. nó đi mà cứ bấu vào tay áo của anh, từ khi ra khỏi bệnh viện, anh tự nhiên lại xuất hiện một cái đuôi nhỏ nghoe nguẩy phía sau, trông không khác gì bố già dẫn con trai đi khám sức khỏe.

trong lúc đợi xe đến, hai người chỉ đứng đó chưa đầy hai mươi phút, mà anh cứ tưởng mười mấy kiếp đã trôi qua. để xua tan sự ngột ngạt đang có, anh quyết định sẽ là người bắt chuyện trước.

- này, dương.

mặt anh cắm vào điện thoại, nhưng miệng thì vẫn hỏi nó.

- dạ, dương nghe ạ.

nó tuy giật mình nhẹ vì tiếng gọi bất chợt, không có sự báo trước nào từ anh. rồi cũng ngoan ngoãn cúi đầu nhìn mặt đất, đáp lời anh duy.

- mày thật sự không nhớ anh là ai à?

- hả? à.. dạ thì...

đăng dương ấp úng, không biết nên trả lời như nào để thỏa lòng "người anh" trước mặt. nó vò vò tay áo khoác của anh, lắp ba lắp bắp trả lời.

- anh là anh trai của em.. khi nãy, a..anh bảo với bác sĩ là thế ạ.

- haizz.. thế anh tên gì?

- dạ.. anh tên vợ ạ.

- gì cơ?

anh quay sang nhìn mái đầu màu nâu hạt dẻ cúi thấp, đôi chân mày có xu hướng nhíu lại vì tiếp nhận thông tin mới lạ. trần đăng dương bên này thì được một phen thót tim, đầu còn cúi xuống thấp hơn khi nãy, nhìn cứ như một chú rùa con cố gắng rút mình vào trong chiếc mai, trốn tránh tác động từ bên ngoài.

- e..em không biết, bạn.. bạn thấp thấp hồi nãy, tự nhận là rapper cái gì ghíp ghíp kia bảo là một lát nữa vợ của em sẽ đến đón em.. mà, mà em thấy chỉ có mình anh đến thôi. nên là.. nên là anh tên là vợ ạ.

giọng nó run run, nghe như kiểu chỉ cần nói động thêm một câu, nó có thể khóc tu tu thành dòng ngay tại đây. anh đờ đẫn cả người ra, mép môi giật giật lên mấy cái. đúng là thật thì như đùa, mà đùa thì như thật.

- anh tên duy, không phải tên vợ.

nó thấy anh hạ tông giọng xuống cũng len lén ngước lên nhìn, rồi lại tiếp tục để tầm mắt song song với mặt đất. hành động vừa đáng yêu lại vừa đáng thương của nó làm anh tí nữa thôi là bật cười thành tiếng, cũng may là liêm sĩ đã ngăn cản anh kịp thời.

- dạ, thế là vợ duy ạ.

- ...

niềm vui trong lòng anh duy vừa chớm nở lại bị câu nói nó làm cho vụt tắt, mặt anh méo mó nhìn đứa trẻ đứng bên cạnh. lòng thầm trách vì pháp luật không đồng ý cho việc hành hung trẻ em. cái thở dài lần thứ ba trong ngày, anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc để giải thích cho nó hiểu vấn đề hiện tại.

- không phải thế, anh tên phạm anh duy, không phải tên vợ.

- vâng ạ.

may quá, cuối cùng nó cũng hiểu.

- thế thì vợ phạm anh duy ạ.

- ...

______

cảm ơn vì đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro