CHƯƠNG HAI : SÁCH PHẢN ỨNG ( PHẢN ỨNG CHI SÁCH )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          CHƯƠNG    HAI  : SÁCH   PHẢN   ỨNG

                                                 ( PHẢN ỨNG CHI SÁCH )

1/. Ngày xưa, người ta săn muông thú trước là giăng bẫy ,bủa lưới, sau đó người ta ném đá hay đánh vào đá hoặc 1 vật gì đó , làm cho muông thú hoảng sợ , phản ứng , chạy ra khỏi hang ổ , nơi ẩn nấp và sa vào lưới.

   Do đó , có thành ngữ  đầu thạch vấn lộ , ném đá hỏi đường. Là đánh động sau đó quan sát phản ứng, thăm dò động tĩnh của đối phương và từ đó ra tay hành động.

2/. Thuật phản ứng dựa trên cơ sở động và tĩnh của Âm Dương ; trên quy luật đồng thanh thì hô ứng ; cùng 1 đạo , cùng 1 đường lối thì đồng quy với nhau, cùng quy về 1 mối ( đồng thanh tương ứng , đồng khí tương cầu ).

3/.Thuật phản ứng được áp dụng trên nhiều lĩnh vực :

  a_Dùng để ôn chuyện cũ hiểu chuyện mới, ôn cố tri tân :

     Phản là biết quá khứ, Ứng là biết hiện tại.

     Những gì hợp với hiện tại thì giữ gìn và ứng dụng ; cái gì không còn thích hợp với hiện tại thì loại trừ.

     Phải tìm hiểu quá khứ mới hiểu được hiện tại , hiểu được hiện tại mới biết được tương lai.

   b_Dùng để hiểu mình , hiểu người :

     Muốn hiểu rõ người khác thì trước hết phải tự hiểu chính mình. Hiểu người là trí , hiểu mình là sáng suốt. Có sáng suốt mới sinh ra trí, và có trí mới sinh ra sự sáng suốt.

   c_Về phương diện ngoại giao, du thuyết và hành động   :

     Muốn đối phương nói thì ta phải im lặng , muốn đối phương duỗi thì ta phải co , muốn đối phương cao thì ta phải thấp , muốn đối phương thu lại thì ta phải phóng ra.

   d_Trong đối thoại    :

     Khi đối phương phát ngôn ta nên lắng nghe và lưu ý , xét kỹ về thái độ , sự tình , đạo lý , sách lược . Thái độ là vui , buồn, giận , ghét....

     Lý luận là chỗ nào hợp lý,chỗ nào không hợp lý .Sự tình chỗ nào là thật ,chỗ nào là giả

     Đạo lý , sách lược thì đâu là sự tương đồng, đâu là sự không tương đồng.

   e_ Về hùng biện và tranh luận   :

     Dựa vào quy luật đồng thanh hô ứng, tạo sự hô ứng giửa ta với người đối thoại . Thu hút đối phương vào cuộc tranh luận , đối thoại như nam châm thu hút sắt ,như móc mồi cho cá cắn câu , giăng lưới để săn bắt muông thú. Mục đích dẫn dụ đối phương nói lên sự thật , bộc lộ ý chí , xu hướng và cuối cùng đối phương phải theo sách lược đường lối do ta đề xướng.

4/. khi sử dụng thuật phản ứng   :

   Phải cực kỳ thuần thục , chính xác như Hậu Nghệ bắn tên ; tự nhiên , linh động như cá bơi lội trong nước thì mới thành công.

   Như đã nói   : Dương gọi là quân đạo hoặc là thiên đạo ,tượng hình tròn .Âm gọi là thần đạo hoặc quân đạo hoặc địa đạo , tượng hình vuông.

   Sau khi dùng thiên đạo để phát hiện , dẫn dụ đối phương thì dùng địa đạo để phụng sự cho thiên đạo.

5/. Thuật phản ứng gồm có các mưu kế :

_ Dĩ giả cầu chân  ( lấy giả làm thật )

_Đầu thạch vấn lộ ( ném đá hỏi đường )

_ Dĩ tĩnh chế động ( lấy tịnh chế động )

_ Giả si bất điên    ( giả ngu nhưng không điên )

                                             ******************* 

KẾ THỨ NHẤT    :       DĨ GIẢ CẦU CHÂN  ( lấy giả làm thật )

Dĩ giả cầu chân  là lấy chuyện giả làm chuyện thật để đánh vào tâm lý của đối phương kích động đối phương.

Kế này dựa trên nguyên tắc đồng thanh tương ứng hoặc còn gọi là đồng thanh tương hô thực lý đồng quy.

Xét cho cùng ai cũng có danh dự, quyền lợi, cuộc sống riêng. khi quyền lợi, danh dự , cuộc sống riêng bị xúc phạm , hoặc đe dọa nặng nề thì dễ dàng phản ứng bộc lộ cá tính, quyết tâm bảo vệ danh dự, quyền lợi và cuộc sống của mình.

THÍ DỤ   A    :    MỘT NỀN ĐỒNG TƯỚC    

             Trong việc liên kết với LƯU BỊ  để đánh TÀO , Ngô Quốc thái thấy TÔN QUYỀN nghi hoặc không quyết, mới bảo :

           _Khi hấp hối mẹ con dặn phải theo lời di chúc của BÁ PHÙ , là phàm công việc trong nước không quyết định thì hỏi TRƯƠNG CHIÊU , việc bên ngoài không quyết định được thì hỏi CHU DU. Nay sao không cho mời CHU DU về mà hỏi.

            QUYỀN mừng lắm , lập tức sai sứ ra Phiên Dương mời CHU DU về bàn việc.

                                                 * * * * *

            Chiều hôm ấy được tin LỖ TÚC đưa KHỔNG MINH đến , Du ra tận cửa đón vào. Thi lễ xong , chia ngôi chủ khách ngồi chơi , TÚC hỏi CHU DU  rằng  :

            _ Nay TÀO THÁO huy động lực lượng lấn chiếm miền Nam , hòa với đánh chỉ có 2 con đường. Chúa Công chưa quyết định , cốt đợi tướng quân. Ý kiến tướng quân thế nào?

            DU nói  :

            _ TÀO THÁO mượn tiếng thiên tử , thì không nên kháng cự ; vả lại thế TÀO to lắm , chưa dễ địch nổi. Đánh thì tất thua , mà hàng thì dễ yên. Ý ta đã quyết, ngày mai ta vào hầu Chúa Công xin sai sứ đi hàng TÀO.

            LỖ TÚC ngạc nhiên nói   :

            _ Ông nói lầm rồi ! Cơ nghiệp Giang Đông đã trải qua 3 đời rồi, sao 1 chốc để vào tay người khác? TÔN BÁ PHÙ trước đã dặn phàm công việc ngoài phó thác cho tướng quân .

Chính lúc này phải trông cậy vào tướng quân giữ sao cho cơ nghiệp Đông Ngô vững như núi Thái Sơn. Chẳng dè tướng quân cũng theo lời mấy đứa...hèn nhát đó sao?

            DU nói   :

            _Sáu quận Giang Đông , nhân dân đông đúc biết bao. Nay nếu bị nạn binh đao tất quy oán cho ta , nên ta nhất định xin hàng.

            LỖ TÚC nói   :

            _ Không thể được . Tướng quân là bậc đại anh hùng , Đông Ngô là nơi hiểm trở , vị tất TÀO THÁO đã làm mưa làm gió gì được !

            Hai người cùng tranh luận , KHỔNG MINH chỉ thu tay cười mát . DU hỏi   :

            _ Tiên sinh có việc gì mà phải cười ?

            KHỔNG MINH đáp   :

            _ Tôi có cười gì đâu , chỉ cười TỬ KÍNH không thức thời.

            TÚC hỏi  ;

            _ Sao tiên sinh bảo tôi không thức thời ?

            KHỔNG MINH đáp :

            _CÔNG CẨN hàng TÀO rất hợp lẽ.

            DU nói   :

            _ KHỔNG MINH là người thức thời, tất 1 lòng như ta.

            TÚC nói   :

            _ KHỔNG MINH ! Sao ông lại nói thế ?

            KHỔNG MINH đáp  :

            _ THÁO rất giỏi việc dùng binh , thiên hạ không ai địch nổi. Trước chỉ có LÃ BỐ , VIÊN THIỆU , VIÊN THUẬT , LƯU BIỂU là dám chống cự . Mấy người ấy đều bị giết cả rồi, thiên hạ không còn ai nữa  ! Chỉ có LƯU DỰ CHÂU là không thức thời , mới dám gượng gạo chống lại , nay thân cô thế cô ở đất Giang Hạ , mất còn chưa hiểu ra sao? Tướng quân quyết kế hàng TÀO , để bảo toàn vợ con, phú quý ; còn như vận nước đổi thay, phó mặc trời có chi đáng tiếc   !

             LỖ TÚC giận lắm nói  :

             _ Ngươi muốn cho chủ ta uốn gối chịu nhục với lũ giặc nước à?

             KHỔNG MINH nói  :

             _ Ta có 1 kế không cần đến khiêng dê gánh rượu , không phải nộp nước dâng ấn ; không cần phải thân sang sông ; chỉ sai sứ với chiếc thuyền nhẹ đưa 2 người sang sông mà thôi. TÀO THÁO mà được 2 người ấy , thì lập tức trăm vạn quân cũng cởi giáp , cuốn cờ rút lui ngay.

             DU hỏi  :

             _ Dùng 2 người nào mà lui được quân TÀO ?

             KHỔNG MINH nói   :

             _ Đất Giang Đông mà bỏ 2 người ấy bất quá như cây to rụng cái lá , kho lớn mất 1 hạt thóc .  Nhưng TÀO THÁO được 2 người ấy , lập tức sẽ cuốn cờ cởi giáp , vui mừng rút lui ngay.

             DU lại hỏi   :

             _ Hai người nào ?

             KHỔNG MINH nói   :

             _ Khi tôi còn ở Long Trung , nghe tin TÀO THÁO mới dựng cái đài ở trên sông Chương Hà , gọi là đài Đồng Tước , trang hoàng lịch sự , rồi kén những con gái đẹp trong thiên hạ nhốt đầy trong đó .

             THÁO vốn là đồ hiếu sắc , biết bên Giang Đông ông Kiếu Công có 2 người con gái, con lớn là ĐẠI KIỀU , con nhỏ là TIỂU KIỀU . Hai người đều nhan sắc chim sa cá lặn ,

hoa nhường nguyệt thẹn . THÁO từng thề rằng : Một là ta thề đạp bằng 4 bể, dựng nên nghiệp hoàng đế ; Hai là lấy được 2 chị em nàng KIỀU ở Giang Đông , đem về đài Đồng Tước  để vui tuổi già, thì dẫu chết cũng không tiếc gì đời nữa  !

             Nay sao không tìm Kiều Công , đem nghìn vàng mua lấy 2 người con gái rồi sai 

người mang dâng cho TÀO THÁO. THÁO mãn nguyện tất rút quân về . Đó cũng là kế PHẠM LÃI dâng TÂY THI cho NGÔ VƯƠNG , sao không kíp làm đi ?

             DU hỏi   :

             _ Có gì làm chứng về việc TÀO THÁO muốn được 2 nàng KIỀU không ?

             KHỔNG MINH nói  :

             _ Con nhỏ TÀO THÁO là TÀO THỰC , tự là TỬ KIẾN , có tài đặt bút thành văn. THÁO sai làm 1 bài phú, gọi là phú đài Đồng Tước. Ý chính trong bài phú ấy , chỉ nói về nhà TÀO nếu làm thiên tử thì sẽ lấy cho kỳ được 2 nàng KIỀU.

             DU  hỏi   :

             _ Ông có nhớ bài phú ấy không ?

             KHỔNG MINH nói  :

             _ Tôi thích lời văn hoa mỹ của bài ấy , nên cũng thuộc .

             DU  hỏi    :

             _ Xin thử đọc cho nghe.

             KHỔNG MINH đọc luôn bài phú , trong bài có mấy câu  :

                                   Lập song đài ư tả hữu hề  !

                                   Hữu Ngọc Long dữ Kim Phụng  ;

                                   Lãm nhị KIỀU ư Đông Nam hề  !

                                   Lạc chiêu tịch chí dữ cộng .

                        tạm dịch   :

                                     Dựng 2 đài bên trái bên phải

                                     Có đài Ngọc Long, có đài Kim Phụng

                                     Nhốt 2 nàng KIỀU bên Đông Nam

                                     Để sớm chiều cùng vui vầy.

              CHU DU nghe xong mấy câu ấy, đỏ mặt tía tai ,đứng phắt dậy trỏ tay về phương Bắc mà mắng rằng   :

              _ Thằng giặc TÀO này khinh ta quá chừng   !

              KHỔNG MINH vội ngăn lại   :

              _ Ngày xưa chúa rợ Hung Nô hay xâm lấn bờ cõi , thiên tử nhà Hán còn phải đem công chúa gả cho nó , để cầu hòa , nay tướng quân tiếc làm chi hai con gái thường dân ấy ?

              DU  nói   :

              _ Ông chưa rõ  : ĐẠI KIỀU là vợ TÔN BÁ PHÙ , TIỂU KIỀU là vợ DU đó .

              KHỔNG MINH  giả vờ sợ sệt nói   :

              _ Tôi thật vô tình , nói năng lỗ mỗ , tội thật đáng chết  !  đáng chết   !

              CHU DU  nói   :

              _ Ta thề cùng thằng giặc già một còn một mất  !

              KHỔNG MINH nói   :

              _ Tướng quân nên nghĩ cho chín , kẻo hối về sau .

              DU  nói  :

              _ Ta đã vâng lời TÔN BÁ PHÙ ủy thác , có lẽ đâu hạ mình mà hàng TÀO.Vừa rồi ta nói như thế , là thử lòng nhau đó thôi. Từ khi ta ở  Phiên Duông về đây  , vẫn có chủ trương đánh miền Bắc . Dù dao kề đầu cũng không lay được . Xin KHỔNG MINH giùp ta 1 tay , cùng phá giặc TÀO .

               KHỔNG MINH nói   :

               _ Nếu ngài không bỏ LƯỢNG , thì LƯỢNG xin đem hết lòng khuyển mã , sớm tối vâng lời sai khiến .

               DU   nói  :

               _ Ngày mai ta vào yết kiến Chúa Công, sẽ bàn ngay việc cất quân .

               KHỔNG MINH và LỖ TÚC từ biệt CHU DU ra về   .

LẠM  BÀN    :   Đây là cuộc gặp gỡ lần đầu hai kỳ tài thời Tam Quốc :GIA CÁT LƯỢNG và CHU DU.

1/. DU định muốn đánh nhưng chưa rõ lực lượng của TÀO THÁO , dấu ý nghĩ của mình nói hàng TÀO để thăm dò ý kiến của KHỔNG MINH  ( thuật đóng mở ).

KHỔNG MINH tương kế tựu kế, dùng thuật đóng mở, khuyên CHU DU hàng , cố ý xem thường CHU DU không bằng những anh hùng hào kiệt của thời ấy , DU không phải là địch thủ của TÀO.

2/. Lồng trong thuật úp mở là thuật lấy giả làm thật, để đánh vào tâm lý CHU DU qua những bước khá rõ   :

Cố tình đổi " nhị kiều" ( kiều là cầu ) ra " nhị KIỀU "  ( ĐẠI KIỀU, TIỂU KIỀU )

Cố tình không biết ĐẠI KIỀU là vợ TÔN BÁ PHÙ  , TIỂU KIỀU là vợ CHU DU.

Là 1 đại anh hùng tất nhiên CHU DU không thể bị xem thường , khinh miệt khi nghe TÀO THÁO muốn bắt vợ mình về nhốt ở Đồng Tước để hưởng lạc.

Danh dự bị xúc phạm, đời sống riêng tư bị đe dọa cho nên tức khí xung thiên, vô hình trung lọt vào bẫy của KHỔNG MINH .

KHỔNG MINH còn bồi thêm 1 đòn tâm lý nữa bằng cách hỏi CHU DU   : Tướng quân nghĩ cho chín để khỏi hối về sau.

Thế là DU bày tỏ luôn ý định của mình , không còn úp mở   : Vừa rồi ta nói thế, là thử lòng nhau đó thôi.

3/.  Từ những bậc anh hùng đến những người bình thường ai cũng có lòng tự trọng , tự tôn , và tự ái cá nhân, có gia đình vợ con  , quyền lợi riêng tư. Khi lòng tự trọng , tự ái, tự tôn bị chà đạp, vợ con gia đình bị xâm phạm, quyền lợi bị tước đoạt , tất nhiên có sự phản ứng , căm giận . Từ đó tìm cách chống lại hoặc trả thù.

4/.  Sự giả dối, lừa dối của KHỔNG MINH được che đậy dưới lớp vỏ khôn khéo thật lợ hại, cộng với cơn giận của CHU DU thì ngọn  lửa chiến tranh Nam Bắc bắt đầu bùng cháy .

5/.  Kế dĩ giả cầu chân tương tự kế khích tướng  . Khích động lòng người,chọc giận, chọc tức làm cho người ta tự ái đem hết sức lực ra để ganh đua hoặc tìm cách trả thù

    Ví dụ  : TÔ TẦN choc tức TRƯƠNG NGHI để TRƯƠNG NGHI tìm cách vào đất TẦN.

               ĐỘ THƯỢNG  đời Hán tự đốt trại mình để khích động lòng quân sĩ.

THÍ   DỤ  B    :    KHI VÀNG BẠC THÀNH TRO  

       ĐỘ THƯỢNG muốn dẹp 2 tên cướp , thế lực khá mạnh , ẩn trong rừng sâu lá PHAN HỒNG và PHỐC DƯƠNG , nhưng lâu ngày không thể nào đánh dẹp được.

     Quân lính của ĐỘ THƯỢNG trong thời gian hành quân , ai nấy cũng vơ vét được 1 số vàng bạc của cải cất dấu trong trại ; lương thực khá dồi dào, lại thêm hàng ngày săn bắn kiếm được nhiều muông thú nên đời sống đầy đủ, ít ai nghĩ đến chuyện đánh giặc.

      Một hôm quân sĩ theo lệ vào rừng săn bắn , ĐỘ THƯỢNG lén tự đốt sạch cả doanh trại và phao tin là quân của 2 tên cướp PHAN HỒNG và PHỐC DƯƠNG đột nhập tấn công.

      Quân lính ĐỘ THƯỢNG săn về thấy của cải , vàng bạc lương thực thành đống tro , ai nấy đều tức giận.

      Biết là lòng căm giận của binh sĩ lên cao , ĐỘ THƯỢNG ra lệnh xuất kích.

      Quân ĐỘ THƯỢNG hăng hái sục sạo truy lùng.

      Bị tấn công bất ngờ và táo bạo , bọn cướp không kịp trở tay, bị đánh tan tác. PHAN HỒNG và PHỐC DƯƠNG chết trong đám loạn quân.

KẾ  THỨ   HAI    :    ĐẦU  THẠCH  VẤN  LỘ  (ném đá hỏi đường ).

Đầu thạch vấn lộ tượng như là ném đá hỏi đường. Trước là ném đá, sau đó là nghe ngóng sự động tĩnh, và cuối cùng là đi đến quyết định hành động cho thích hợp với hoàn cảnh.

THÍ  DỤ  A   :  GIÁ CÁI ĐẦU GIỬA CHỢ.

      Từ đời TỀ TUYÊN VƯƠNG , TÔ TẦN được trọng dụng nên bọn tả hữ quý thích có nhiều người ghen ghét , đến đời MÂN VƯƠNG vẫn tin yêu TÔ TẦN.

    Nhưng từ lúc MÂN VƯƠNG không nghe kế TÔ TẦN nữa, mà nghe kế của MẠNH THƯỜNG QUÂN ,đã có lòng ghen ghét TÔ TẦN , 1 tráng sĩ giắt đồ nhọn sắc lẻn vào đâm TÔ TẦN ở trong triều.

    TÔ TẦN bị đâm thủng bụng , lấy tay bịt lại chạy tới kêu với MÂN VƯƠNG. MÂN VƯƠNG sai bắt hung thủ đã chạy thoát. TÔ TẦN nói :

    _ Sau khi hạ thần đã chết , xin đại vương chém đầu hạ thần , cho người rao lên ở ngoài chợ rằng TÔ TẦN vì nước YÊN đến làm phản gián TỀ , nay may đã giết chết được TÔ TẦN rồi, có người nào biết được việc kín của TÔ TẦN đến tố cáo , sẽ thưởng cho ngàn vàng , như vậy có thể bắt được hung thủ. Nói xong , rút mủi nhọn ở trong bụng ra ,máu chảy đầy đất mà chết.

    MÂN VƯƠNG nghe theo lời TÔ TẦN chém đầu TÔ TẦN đem hiệu lệnh ở trong chợ , bỗng có người đi qua dưới cái đầu , thấy có treo thưởng , liền khoe với mọi người rằng :

    _ Kẻ giết TÔ TẦN là tôi đây  !

    Thị lại bèn bắt trói lại, dẫn vào nộp MÂN VƯƠNG , vua sai đem tra tấn , quả nhiên ra được người chủ mưu , trị tội tru diệt mất vài nhà.

LẠM  BÀN  :  

1/. TÔ TẦN biết sau khi mình chết không dùng kế chặt đầu treo giửa chợ với tội phản gián cho TỀ, thì sẽ không bao giờ tìm ra hung thủ. Là thủ đoạn đầu thạch. Khi có người tự khoe mình giết TÔ TẦN để lãnh thưởng thì thủ phạm đã lộ ra , tượng như hỏi ra đường.

2/.  Tương tự kế này là kế Đả thảo kinh xà , đập vào cỏ làm cho rắn sợ phải bò từ trong hang ra. Là cách dẫn dụ cho rắn ra khỏi động. Trong khi nghi hoặc không thấy rõ đối phương , thì đánh vào cỏ , tức là hành động do thám trinh sát , đe dọa , dẫn dụ...buộc đối phương kinh sợ phải lộ diện

THÍ  DỤ B   :  TÁM LẠNG GẶP NỬA CÂN

       CHU DU muốn lấy lại Kinh Châu nẩy ra 1 kế , nói với LỖ TÚC :

     _ LƯU BỊ chết vợ tất nhiên phải lấy vợ khác. Chúa công có cô em gái can trường lắm ,luôn có vài trăm thị tỳ cắp gươm hầu bên cạnh. Trong phòng bày la liệt đủ thứ vũ khí , ngay đàn ông cũng không giỏi bằng.

        Ta dâng thư lên Chúa công xin cho người sang Kinh Châu làm mối, dụ LƯU BỊ sang đính hôn rồi lừa hắn đến Nam Từ , không gả người cho mà bắt giam lại. Đoạn sai người đến đòi Kinh Châu đánh đổi LƯU BỊ. Khi nào lấy được kinh Châu ta lại liệu. Như thế TỬ KÍNH không phải lo gì nữa !

      LỖ TÚC bái tạ.

      CHU DU viết thư,chọn thuyền tốc hành đưa LỖ TÚC sang Nam Từ ra mắt TÔN QUYỀN.

Đến nơi, trước hết TÚC trình bày việc Kinh Châu, và đưa tờ văn tự lên.

      QUYỀN nói  :

      _ Sao ngươi hồ đồ thế? cái thứ văn tự này dùng được việc gì ?

      TÚC nói  :

      _ Đô đốc có thư đệ trình , bảo dùng kế đó thì sẽ lấy lại được Kinh Châu.

      QUYỀN xem xong , gật đầu mừng thầm , nghĩ bụng :

      _ Ai có thể đi được nhỉ ?

      Rồi sực nhớ ra , QUYỀN nói  :

      _ Chỉ có LÃ PHẠM mới làm nổi việc này.

      Liền cho gọi LÃ PHẠM vào, bảo rằng  :

      _ Ta nghe LƯU HUYỀN ĐỨC mới góa vợ , ta có người em gái , muốn kén y làm rễ, kết thân với nhau, đồng tâm phá TÀO , để giúp nhà Hán.

         Ngoài TỬ HÀNH ra , không ai có thể làm mối được, mong người sang ngay Kinh Châu cho ta  !

      LÃ PHẠM vâng mệnh , thu xếp thuyền bè mang theo mấy tên tùy tùng thẳng tới Kinh Châu.

                                              * * * * *

      Lại nói , HUYỀN ĐỨC từ khi mất CAM phu nhân , ngày đêm buồn rầu. Một hôm, đang ngồi nói chuyện với KHỔNG MINH , sực có tin báo Đông Ngô sai LÃ PHẠM đến.

      KHỔNG MINH cười nói   :

      _ Đây lại là mưu mô gì của CHU DU về chuyện Kinh Châu thôi ! Tôi ngồi nghe ở sau bình phong. Sứ giả có nói việc gì, Chúa công cứ việc nhận lời và giữ họ nghĩ ngơi ở nhà khách , rồi sau sẽ hay.

      HUYỀN ĐỨC cho mời LÃ PHẠM vào .

      Chào hỏi xong, trà nước đâu đấy , HUYỀN ĐỨC hỏi  :

      _ TỬ HÀNH lại đây chắc có việc gì dạy bảo ?

      PHẠM nói  :

      _ Tôi nghe Hoàng Thúc thất ngẫu , nay có 1 nơi xứng đáng lắm , nên mạnh dạn sang đây làm mối , chưa biết ý Hoàng Thúc thế nào ?

      HUYỀN ĐỨC nói  :

      _ Nửa đời góa vợ là 1 sự rất không may , nay nấm mồ còn chưa xanh cỏ , sao dám vội bàn chuyện lấy vợ khác ?

      PHẠM nói  :

      _  Người ta có vợ , như nhà có kèo , không nên nửa chừng bỏ đạo nhân luân.

         Chúa công tôi có 1 cô em gái có nhan sắc , lại hiền hậu , có thể nâng khăn sửa túi đỡ ngài được.

         Nếu 2 nhà kết thân Tần , Tấn với nhau, thì giặc TÀO chắc không dám nhìn ngó đến

phía đông nam này nữa.

         Việc này công tư đều vẹn cả , xin Hoàng Thúc chớ ngại  ! Song Ngô Quốc Thái tôi yêu thương cô gái út lắm , không muốn gả chồng xa , chỉ muốn mời Hoàng Thúc sang Đông Ngô làm lễ thành thân.

      HUYỀN ĐỨC hỏi  :

      _ Việc này Ngô Hầu có biết không ?

      PHẠM đáp  :

      _ Chưa bẩm với Ngô Hầu , có đâu tôi dám đến đây.

      HUYỀN ĐỨC nói  :

      _ Ta đã nửa đời người , đầu tóc hoa râm, em gái Ngô Hầu đang độ son trẻ , e không xứng đôi phải lứa.

      _ Em Ngô Hầu tuy là con gái , nhưng chí khí hơn cả nam nhi. Cô ấy thường nói :"Không phải người anh hùng nhất thiên hạ , ta không thèm lấy ". Hoàng Thúc tiếng tăm lừng lẫy cả 4 bể , chính là thục nữ sánh với người quân tử ,có ngại gì tuổi nhiều hay ít ?

      HUYỀN ĐỨC  nói  ;

      _ Vậy ông hãy ở chơi đây , đến mai sẽ xin nói lại.

      Hôm ấy , HUYỀN ĐỨC mở tiệc khoản đãi LÃ PHẠM , rồi lưu lại nhà khách. Đến tối HUYỀN ĐỨC bàn với KHỔNG MINH. KHỔNG MINH nói  :

      _  Ý tứ của họ thế nào , tôi đã biết cả rồi. Tôi vừa bói Dịch được 1 quẻ đại cát. Chúa công cứ nhận lời đi. Mai nên sai TÔN CÀN đi theo LÃ PHẠM sang thưa chuyện với Ngô Hầu ; hứa hẹn xong rồi ta sẽ chọn ngày sang cưới.

      HUYỀN ĐỨC  nói :

      _ CHU DU lập mưu muốn hại ta , sao ta lại đem mình vào nơi nguy hiểm ?

      KHỔNG MINH cười , nói :

      _ CHU DU tuy giỏi dùng mưu , nhưng che sao được mắt tôi. Tôi chỉ dùng 1 chút mẹo nhỏ , khiến CHU DU không thò được ngón gì , mà em gái Ngô Hầu lại về tay Chúa công , Kinh Châu cũng vững như bàn thạch.

      HUYỀN ĐỨC vẫn còn hoài nghi ; KHỔNG MINH sai ngay TÔN CÀN cứ việc sang Giang Nam nói việc hôn nhân, TÔN CÀN vâng mệnh cùng đi với LÃ PHẠM sang ra mắt TÔN QUYỀN

      QUYỀN nói :

      _ Ta muốn gả em gái cho HUYỀN ĐỨC , chớ không có bụng dạ nào khác.

      TÔN CÀN lạy tạ , về thưa chuyện lại với HUYỀN ĐỨC , nói Ngô hầu chỉ mong Chúa công sang làm lễ thành hôn, HUYỀN ĐỨC ngại ngùng không muốn đi. KHỔNG MINH nói :

      _ Tôi đã định sẵn 3 kế , việc này phi TỬ LONG đi không xong  !

      Bèn gọi TỬ LONG đến cạnh, ghé tai dặn rằng  :

      _ Ngươi bảo vệ Chúa công sang Đông Ngô , nên nhận lấy 3 cẩm nang này , trong đó có 3 kế rất hay , cứ theo thứ tự mà làm.

      Nói đoạn , đưa 3 cẩm nang cho VÂN giấu kỹ trong người. Đoạn KHỔNG MINH sai người sang Đông Ngô dâng lễ cưới trước , lễ vật đầy đủ không thiếu gì.

      Tháng 10 mùa Đông , năm Kiến An thứ 14 , HUYỀN ĐỨC cùng với TRIỆU VÂN , TÔN CÀN thu xếp chục chiếc thuyền tốc hành , mang theo 500 quân sĩ , dời Kinh Châu sang Nam Từ. Mọi việc ở Kinh Châu đều giao cho KHỔNG MINH trông coi.

      HUYỀN ĐỨC trong lòng áy náy không yên. Khi thuyền đã đến Nam Từ , VÂN tự nhủ :

      _ Quân sư trao cho 3 kế hay , dặn cứ thứ tự làm theo , nay đã đến đây , phải mở túi thứ nhất ra xem mới được  !

      VÂN bèn mở túi thứ nhất ra xem. Xem xong , VÂN gọi 500 quân sĩ , dặn bảo các việc. Lại nói với HUYỀN ĐỨC vào ra mắt KIỀU quốc lão trước. Cụ này nguyên là cha 2 nàng KIỀU,

nhà ở Nam Từ.

      HUYỀN ĐỨC mang dê và rượu vào bái kiến Quốc lão, thuật lại việc LÃ PHẠM sang làm mối TÔN phu nhân. 500 quân sĩ , người áo thắm , kẻ quần điều , tấp nập ra phố mua bán đồ vật , nói toáng lên rằng HUYỀN ĐỨC vào làm rễ Đông Ngô. Mọi người trong thành đều biết chuyện cả.

      TÔN QUYỀN thấy HUYỀN ĐỨC đã đến , sai LÃ PHẠM  ra đón tiếp , mời đến nhà khách nghỉ ngơi.

      Đây nói KIỀU Quốc lão gặp HUYỀN ĐỨC xong , vào ngay trong cung chúc mừng Ngô Quốc Thái.

      Quốc Thái hỏi :

      _ Có việc gì mà mừng?

      KIỀU Quốc lão đáp  :

      _ Cô em đã gả cho HUYỀN ĐỨC làm phu nhân, nay chàng rễ đã sang đây rồi, sao còn giấu tôi ?

      Quốc Thái ngạc nhiên nói :

      _ Quả thật tôi không biết gì hết  !

      Lập tức 1 mặt Quốc Thái cho gọi Ngô Hầu lại hỏi xem hư thực ra sao, 1 mặt cho người ra phố xá nghe ngóng tình hình

Mọi người đều nói rằng :

          _ Quả có việc ấy thực ! Chàng rễ mới đã nghĩ ở nhà khách , 500 quân sĩ đi theo đang tíu tít mua sắm dê lợn , hoa quả để sửa lễ kết hôn. Bên nhà gái là LÃ PHẠM , bên nhà trai thì TÔN CÀN , hai người làm mối , hiện đã ở cả nơi nhà khách tiếp đãi nhau.

          Quốc Thái giật mình. Một lát, TÔN QUYỀN vào, Quốc Thái cứ đấm bụng khóc ầm lên. QUYỀN hỏi :

           _ sao thân mẫu phiền não thế?

           Quốc Thái nói :

           _ Mày thật không coi tao ra gì nữa rồi  !  Khi chị ta lâm chung , dặn mày những câu gì ?

           QUYỀN thất kinh , hỏi :

           _ Mẫu thân có điều gì cứ cho con biết , sao lại khổ sở như vậy ?

           Quốc Thái nói :

           _ Trai khôn dựng vợ , gái lớn gả chồng , vẫn là lẽ thường xưa nay. Tao là mẹ mày , có việc gì cũng phải nói với tao trước mới phải chứ ! Nay mày đem em gả cho LƯU HUYỀN ĐỨC , sao mày lại giấu tao?  Con gái phải quyền ở tao chớ?

           QUYỀN giật mình , hỏi :

           _ Mẫu thân nghe chuyện ấy ở đâu vậy ?

           _ Trừ khi không làm thì mới không biết thôi. Nay trăm họ trong thành , ai ai cũng biết cả , mày lại còn giấu diếm gì?

           KIỀU Quốc lão nói  :

           _ Lão biết việc này đã mấy hôm nay rồi , nay vào mừng đấy !

           QUYỀN nói  :

           _ Không phải đâu ! Đó là kế của CHU DU , vì muốn lấy Kinh Châu, cho nên mượn tiếng như thế , cốt lừa LƯU BỊ đến đây , bắt giam lại , đổi lấy Kinh Châu , nếu không nghe thì giết đi. Đó là mưu kế chớ không phải là sự thật !

           Quốc Thái nổi giận , mắng CHU DU rằng :

           _ Ngươi làm đại đô đốc 6 quận , 81 châu, không nghĩ được 1 mưu gì để lấy Kinh Châu mà phải mượn tiếng con gái bà , dùng kế mỹ nhân?

              LƯU BỊ bị giết , con bà chưa chồng , mà té ra mang tiếng góa bụa, còn ai lấy nữa , có phải lỡ cả 1 đời con gái bà không? Thế cũng đòi lập mưu với mẹo  !

            KIỀU Quốc lão nói :

            _ Nếu dùng kế ấy, dù có lấy lại được Kinh Châu , cũng bị thiên hạ chê cười !

            TÔN QUYỀN ngồi im thin thít. Quốc Thái thì cứ chửi mắng CHU DU không ngớt miệng. KIỀU Quốc lão can rằng  :

            _ Việc đã lỡ thế này rồi, nhưng xét LƯU HUYỀN ĐỨC cũng là tôn thân nhà Hán , chi bằng gả đi, kẻo mang tiếng xấu.

            QUYỀN nói :

            _ E không vừa đôi phải lứa.

            KIỀU Quốc lão nói  :

            _ LƯU Hoàng thúc là hào kiệt đời nay, nếu kén được người rễ ấy cũng xứng đáng , không nhục gì cô em đâu !

            Quốc Thái nói  :

            _ Ta chưa biết mặt LƯU Hoàng Thúc ra sao , ngày mai mời đến chùa Cam Lộ cho ta xem mặt. Nếu không vừa ý ta thì mặc cho bọn ngươi muốn làm thế nào thì làm. Nếu vừa ý thì ta gả quách con ta cho Hoàng Thúc cũng được.

            TÔN QUYỀN vốn là người chí hiếu , thấy mẹ nói thế, liền vâng lời, trở ra gọi LÃ PHẠM bảo :

             _ Ngày mai mở 1 yến tiệc ở nhà phương trượng chùa Cam Lộ , để Quốc Thái xem mặt LƯU BỊ.

             LÃ PHẠM nói :

             _ Sao không sai GIẢ HOA phục sẵn 300 quân đao phủ ở 2 bên hành lang. Hễ thấy Quốc Thái có ý không bằng lòng , thì nổi 1 tiếng hiệu cho quân phục đổ ra mà trói LƯU BỊ lại.

             QUYỀN y lời , bảo GIẢ HOA sắp sẵn mọi việc đâu vào đấy , chỉ chờ xem ý Quốc Thái ra sao thôi.

             Lại nói , KIỀU Quốc lão từ biệt Quốc Thái trở về , sai người báo tin cho HUYỀN ĐỨC :

             _ Ngày mai , Ngô Hầu và Quốc Thái thân đến gặp mặt vậy phải để ý cẩn thận !

             HUYỀN ĐỨC bàn với TÔN CÀN và KIỀU Quốc lão , đến trước chùa Cam Lộ , vào nhà phương trượng ngồi chơi. TÔN QUYỀN dẫn 1 ban mưu sĩ cùng đến, sai LÃ PHẠM ra nhà khách mời HUYỀN ĐỨC.

             HUYỀN ĐỨC mặc áo giáp nhỏ ở trong, ngoài khoác cẩm bào. Các tùy tùng đeo kiếm đi theo , lên ngựa thẳng tới chùa Cam Lộ.TRIỆU VÂN mặc áo giáp, nai nịt gọn ghẽ , dẫn 500 quân bảo vệ. HUYỀN ĐỨC đến cửa chùa xuống ngựa vào ra mắt TÔN QUYỀN trước. QUYỀN thấy HUYỀN ĐỨC diện mạo phi thường đã có ý sợ.

            Hai bên chào hỏi nhau rồi , vào nhà phương trượng ra mắt Quốc Thái. Quốc Thái thấy HUYỀN ĐỨC mừng lắm , nói với KIỀU Quốc lão :

            _ người này thật đáng rễ ta lắm !

            Quốc lão nói ;

            _ HUYỀN ĐỨC có dáng như rồng như phượng, uy nghi đường bệ. Vả lại nhân nghĩa dội khắp thiên hạ. Quốc Thái được rễ hiền như thế , thật đáng chúc mừng !

            HUYỀN ĐỨC lạy tạ , cùng ăn yến ở trong nhà phương trượng. Một lát, TỬ LONG đeo gươm đi vào , đứng bên cạnh HUYỀN ĐỨC. Quốc Thái hỏi người nào? HUYỀN ĐỨC bẩm :

            _ Đó là TRIỆU VÂN ở Thường Sơn.

            Quốc Thái nói :

            _ Có phải là tướng cứu được A ĐẨU ở trận Đương Dương Trường Bản đó không?

            HUYỀN ĐỨC nói  :

            _ Bẩm chính phải !

            Quốc Thái khen  :

            _ Thế mới thực là tướng quân !

            Nói rồi ban cho TRIỆU VÂN 1 cốc rượu. VÂN bảo HUYỀN ĐỨC rằng  :

            _ Tôi vừa đi xem xét ngoài hành lang , thấy có quân đao phủ mai phục trong phòng , tất nhiên có chuyện chẳng lành ; Chúa công nên kêu với Quốc Thái.

            HUYỀN ĐỨC liền đến quỳ trước mặt Quốc Thái , khóc mà nói rằng  :

            _ Quốc Thái nhược bằng muốn giết LƯU BỊ , thì BỊ xin ra đây để chịu chết !

            Quốc Thái hỏi  :

            _ Sao lại thế?

            HUYỀN ĐỨC thưa  :

            _ Quân đao phủ mai phục 2 bên hành lang, không có ý giết BỊ thì để làm gì?

            Quốc Thái nổi giận mắng TÔN QUYỀN rằng  :

            _ Nay HUYỀN ĐỨC đã là rễ ta , thì cũng như con ta , sao dám phục quân để mưu hại ?

            QUYỀN chối không biết , gọi LÃ PHẠM ra hỏi. PHẠM lại đổ lỗi cho GIẢ HOA. HOA cũng nín lặng. Quốc Thái sai tả hữu lôi ra chém. HUYỀN ĐỨC can rằng :

            _ Trong việc vui mừng không nên chém đại tướng. Nếu chém thì việc kết thân sẽ bất lợi. BỊ này khó ở đây hầu hạ Quốc Thái.

            KIỀU Quốc lão cũng khuyên can. Quốc Thái mới mắng đuổi GIẢ HOA. Quân đao phủ tên nào tên nấy ôm đầu lủi thủi đi ra.

LẠM BÀN  :

                 CHU DU dùng các kế chính :

1/. Mỹ nhân kế, gả em TÔN QUYỀN cho LƯU BỊ.

2/. Điệu hổ ly sơn , dụ LƯU BỊ rời Kinh Châu , sang Đông Ngô , nhân đó bắt giam làm con tin để đòi lại Kinh Châu.

3/. Đánh rắn dập đầu , quyết giết tên đầu não là LƯU BỊ.

                 KHỔNG MINH  áp dụng các kế chính :

1/. Đầu thạch vấn lộ  hoặc đả thảo kinh xà , cho người mang dê và rượu vào bái kiến Quốc lão để KIỀU Quốc lão báo cho Quốc Thái biết , là hang ổ của TÔN QUYỀN , CHU DU. Đưa Quốc Thái và KIỀU Quốc lão vào cuộc.

2/.Phô trương thanh thế cho 500 quân lính, kẻ áo thắm , người quần điều tấp nập mua sắm để mọi người trong thành đều biết việc LƯU BỊ làm rễ Đông Ngô.

3/. Từ 2 kế trên dẫn đến kế thứ 3 là giả thành thật , Dĩ giả cầu chân ,chuyện đám cưới giả thành đám cưới thật.

KẾ THỨ 3  :   DĨ TĨNH CHẾ ĐỘNG  ( lấy tịnh chế động )

Dĩ tĩnh chế động  là lấy cái tĩnh khống chế cái động.

Nguyên tắc của kế lấy tĩnh chế động là muốn duỗi thì phải co , muốn cao thì phải thấp , muốn người khác nói thì phải im lặng ,muốn bắt thì thả ra. Lạt có mềm thì buộc mới chặt.

Tĩnh là Âm , là con mái , là ở dưới ; động là Dương , là con trống , là ở trên. Âm có thể chế được Dương.

Kẻ cương cường hành động thường bộc lộ yếu điểm.

Bình tĩnh quan sát đợi cho đối phương hành động và lộ ra yếu điểm thì có thể chế ngự được.

Tĩnh cũng có nghĩa là bình tĩnh thì mới tỉnh táo, không bị mê hoặc tâm trí bởi sự náo động ,tranh chấp.

THÍ DỤ   A    :   TÔI ĐÃ TRÚNG KẾ RỒI .

         TÔ TẦN lúc đó đã thuyết phục được vua Triệu và 5 nước kia ( Tề, Sở , Yên , Hàn , Ngụy ) , đã kết thành khối hợp tung. Nhưng sợ Tần đánh các nước này , dùng võ lực làm hỏng mất tung ước. TÔ TẦN muốn đặt 1 người bên cạnh vua Tần để ghìm lái vua Tần; nhưng thấy không ai làm nổi việc ấy, bèn cho người mớm ý cho TRƯƠNG NGHI rằng :

       _ Xưa, ông thân với TÔ TẦN lắm. Hiện TÔ TẦN đã có địa vị, nắm quyền binh trong tay, sao ông không đến nhờ ông ấy giúp đỡ, kiếm đường cho ông thực hiện ý nguyện?

       TRƯƠNG NGHI bèn sang Triệu,dâng thư xin yết kiến TÔ TẦN. TÔ TẦN dặn người canh cửa không cho TRƯƠNG NGHI vào và cũng không để cho đi, bắt chờ đợi cả mấy ngày rồi mới tiếp.

       Lúc tiếp lại bắt ngồi dưới thềm và cho ăn như cho lũ con đòi đầy tớ. Còn trách móc , bảo :

       _ Tài năng như anh mà chịu nước ấy ! Làm gì tôi chả giúp anh nên giàu nên sang , song thật ra anh không đáng cho tôi giúp.

       Rồi thoái thác và để mặc cho TRƯƠNG NGHI đi.

       TRƯƠNG NGHI đến thăm TÔ TẦN , lòng vẫn chắc mẩm rằng mình là chỗ bạn cũ thì thế nào cũng được giúp đỡ. Ai ngờ giúp đỡ đâu chưa thấy , chỉ thấy bị làm nhục. NGHI nghĩ bụng  :  Chư hầu chả có nước nào mình thờ được , chỉ có mỗi nước Tần là có thể làm cho Triệu khốn đốn mà thôi. TRƯƠNG NGHI bèn đến nước Tần.

       TÔ TẦN làm nhục TRƯƠNG NGHI rồi nói với viên xá nhân của mình  :

       _  TRƯƠNG NGHI là bậc hiền sĩ trong thiên hạ , ta có phần không bằng ông ấy. Ta đắc dụng trước chả qua là nhờ may đó thôi. Cái người có thể cầm quyền ở Tần được là TRƯƠNG NGHI  , chỉ có mỗi TRƯƠNG NGHI  thôi. Có điều là ông ấy nghèo quá , không có tiền lo lót để giới thiệu ( cho vào yết kiến Tần Vương ). Ta sợ ông ấy hám cái lợi nhỏ mà lỡ việc , cho nên mới tìm cách cho ông ấy đến gặp ta để ta làm cho ông ấy nhục mà phẫn chí. Ông hãy ngầm giúp ông ấy hộ ta.

       Rồi TÔ TẦN tâu Triệu Vương , xin xuất vàng lụa , ngựa xe và cho người ngầm theo TRƯƠNG NGHI  , trọ cùng với TRƯƠNG NGHI  1 quán. Dần dà , người này lân la làm thân với TRƯƠNG NGHI , giúp TRƯƠNG NGHI ngựa xe , tiền bạc , cần cái gì , giúp cái đó , mà không cho biết những cái đó từ đâu ra. Nhờ vậy, TRƯƠNG NGHI được yết kiến Tần Huệ Vương. Huệ Vương dùng TRƯƠNG NGHI làm khách khanh , cùng TRƯƠNG NGHI  bàn định kế hoạch đánh các nước chư hầu. Bấy giờ viên xá nhân của TÔ TẦN  cho theo giúp TRƯƠNG NGHI  mới cáo biệt TRƯƠNG NGHI. TRƯƠNG NGHI nói :

       _ Nhờ ông , tôi mới được hiển đạt. Tôi sắp sửa đền ơn ông, tại sao ông lại đi ?

       Viên xá nhân nói :

       _ Tôi không biết ông. Người biết ông là Ngài TÔ. Ngài TÔ sợ Tần đánh Triệu làm hỏng kế hoạch hợp tung , và cho rằng trừ ông ra , không ai nắm nổi quyền hành ở Tần , cho nên mới chọc tức ông, rồi sai tôi ngầm giúp ông tiền bạc , tất cả đều là kế hoạch của Ngài TÔ. Nay ông đã đắc dụng , tôi xin được về báo tin cho Ngài TÔ rõ.

       TRƯƠNG NGHI nói :

       _ Trời ơi  !  Thì ra tôi trúng kế TÔ TẦN mà không biết. Rõ ràng tôi không bằng TÔ TẦN . Vả lại tôi vừa mới cầm quyền, làm sao tính chuyện đánh Triệu được ? Ông hãy cảm ơn Ngài TÔ hộ tôi. Ngài TÔ còn sống ngày nào thì tôi chả dám nói năng gì đâu. Vả chăng  Ngài TÔ còn thì TRƯƠNFG NGHI này còn có tài chi   !

LẠM BÀN  :

1/. TÔ TẦN muốn Tần không đánh các nước phá thế hợp tung, phải có người kềm giữ bên cạnh vua Tần , tức là tĩnh chế động. Là lạt mềm buộc chặt.

   TÔ TẦN tìm cách kích bác , hạ nhục TRƯƠNG NGHI , để TRƯƠNG NGHI tức giận vào đất Tần tìm cơ hội trả thù TÔ TẦN . Là muốn bắt thì phải thả cũng là kế khích tướng.

2/. Có người cho rằng TÔ TẦN và TRƯƠNG NGHI là 2 tay lái buôn chính trị giỏi của thời Xuân Thu Chiến Quốc.

   Cùng học với QUỶ CỐC , nhưng xét ra tình đồng học của TÔ TẦN đối với TRƯƠNG NGHI  tốt hơn BÀNG QUYÊN đối với TÔN TẪN.

THÍ DỤ  B     :      ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN.

       Đầu đời nhà Hán , MẠO ĐỐN nước Hung Nô vừa xưng Vương. Vua nước Đông Hồ muốn thăm dò thực lực , bèn sai sứ thần đến đòi MẠO ĐỐN dâng ngựa thiên lý.

       MẠO ĐỐN họp quần thần thương nghị. Có người tâu :

       _ Cả nước chỉ có con ngựa thiên lý , không thể dâng cho người khác.

       MẠO ĐỐN nói   :

       _ Ta với nước Đông Hồ là nước láng giềng , vì một con ngựa mà mất đi tình nghĩa là không nên.

       Nói xong giao ngựa cho sứ giả đem về.

       Mười ngày sau , Đông Hồ sai sứ giả đến đòi MẠO ĐỐN dâng Hoàng Hậu.

       MẠO ĐỐN lại hỏi quần thần. Ai nấy đều tức giận nói :

       _ Vua Đông Hồ thật là láo xược , muốn lấy cả Hoàng Hậu nước ta . Trước là chém đầu sứ giả , sau là cất quân đi trị tội.

       MẠO ĐỐN từ tốn nói  :

       _ Vua Đông Hồ đã thích vợ ta , thì dâng cho ông ấy. Không vì 1 người đàn bà mà mất tình nghĩa lân bang.

       Nói xong lại giao Hoàng Hậu đưa về Đông Hồ.

       Chưa được mấy tháng , sứ thần lại sang đòi MẠO ĐỐN phần đất biên giới của 2 nước.

       MẠO ĐỐN lại họp triều thần . Mọi người tranh cãi , kẻ thì bảo cắt đất , người thì bảo là không nên.

       MẠO ĐỐN đứng dậy dõng dạc phán :

       _ Đất đai là gốc của 1 nước , làm sao có thể cho được ?

       Nói xong thét tả hữu lôi sứ thần ra chém đầu.

       Sáng hôm sau , MẠO ĐỐN khoác chiến bào , gióng trống , tiến quân ào ạt vào Đông Hồ , quân Đông Hồ không kịp trở tay , đại bại.

       MẠO ĐỐN xông thẳng vào điện giết chết Vua Đông Hồ , tiêu diệt nước này.

LẠM BÀN   :

1/. Vua Đông Hồ được voi đòi tiên , được ngựa thiên lý , đòi Hoàng Hậu , được Hoàng Hậu nước người lại còn đòi đất đai. Láo xược , hiếp người , gây chiến quá đáng.

     Cái dỡ là gây chiến nhưng không phòng bị người phàn công. Cuối cùng , ngựa không được cưỡi , người đẹp không được sống chung , thân bị giết , nước bị tiêu diệt.

2/.  MẠO ĐỐN là người bình tĩnh , kiên nhẫn và nhịn nhục hiếm có.

      MẠO ĐỐN thỏa mãn những đòi hỏi của đối phương , kể cả những đòi hỏi vô lý là bắt dâng cả vợ , làm cho đối phương chủ quan , không phòng bị .

     Khi đối phương thỏa mãn được những đòi hỏi , sinh ra kiêu mạn chủ quan , bộc lộ yếu điểm thì MẠO ĐỐN nhanh chóng hành động , ào ạt xuất quân , thanh toán kẻ thù nhanh gọn. Như hổ đói thu mình rồi lao xuống núi vồ mồi.

KẾ THỨ TƯ  : GIẢ SI BẤT ĐIÊN ( giả ngu si nhưng không điên )

Giả si bất điên là giả kẻ tầm thường , ngu dại , hồ đồ để che dấu mưu mô , mục đích của mình , qua mắt đối phương. Ẩn kín sâu xa , im lặng như sấm sét tự dấu mình trong mây những ngày Đông giá rét.

Người muốn thực hiện kế này phải hết sức bình tĩnh ,tự hạ thấp mình , nghe ngóng , quan sát lời nói , sự việc của đối phương và biết lợi dụng những điều kiện hoàn cảnh khách quan để che giấu ý tưởng.

THÍ DỤ  A  :    TÔI LÀ NGƯỜI TRẦN MẮT THỊT.

       HUYỀN ĐỨC sau khi nhận chiếu chỉ trừ TÀO THÁO , sợ THÁO nghi mình mưu đồ gì , bèn làm 1 vườn rau ở sau nhà  ngày ngày vun xới tưới tắm , để làm cách che mắt cho THÁO khỏi ngờ.

       QUAN, TRƯƠNG thấy vậy hỏi rằng  :

       _ Anh không lưu tâm đến việc lớn thiên hạ , học làm chi cái việc của kẻ tiểu nhân này?

       HUYỀN ĐỨC nói  :

       _ Hai em đâu biết ý anh  !

       Hai người từ đó không dám nói gì nữa.

       Một hôm , QUAN VŨ , TRƯƠNG PHI cùng đi chơi vắng , HUYỀN ĐỨC đang lom khom tưới rau , bỗng thấy HỨA CHỮ và TRƯƠNG LIÊU dẫn vài chục người vào vườn , nói rằng :

       _ Thừa tướng sai chúng tôi đến mời Sứ quân đến ngay phủ.

       HUYỀN ĐỨC giật mình , hỏi  :

       _ Việc gì khẩn cấp thế hai ông ?

       HỨA CHỮ thưa   :

       _ Hai chúng tôi thấy sai thì vâng mệnh đi mời , chớ không được biết chuyện chi.

       HUYỀN ĐỨC theo hai người vào phủ yết kiến TÀO THÁO. THÁO cười nói rằng  :

       _ HUYỀN ĐỨC độ rày làm việc lớn lao đấy nhỉ  !

       HUYỀN ĐỨC sợ tái mặt , THÁO cầm tay HUYỀN ĐỨC dắt vào vườn ở sau nhà , nói rằng :

       _ HUYỀN ĐỨC học làm vườn , chắc không phải là việc dễ dàng ?

       HUYỀN ĐỨC bấy giờ mới vững dạ , đáp rằng  :

       _ Không có việc gì  , làm để tiêu khiền đó thôi.

       THÁO nói  :

       _ Vừa rồi thấy trên cành mai có quả xanh , sức nhớ khi đánh TRƯƠNG TÚ , đi đường không có nước , tướng sĩ khát rát cả cuống họng. Bấy giờ ta nghĩ ra 1 kế , cầm roi trỏ hảo nói rằng : trước mắt có rừng mơ. Quân sĩ nghe nói đến mơ , ai cũng ứa nước dãi  , đỡ được khát nước. Nay có mơ thật , nay hái xuống mà thưởng. Vả lại , rượu nấu vừa chín , cho nên mời Sứ quân đến tiểu đình uống rượu.

       HUYỀN ĐỨC bấy giờ trấn tĩnh lại được , theo đến tiểu đình , đã thấy bày mâm bát , giửa bàn bày 1 dĩa mơ xanh , 1 bình rượu nóng.

       Hai người đối diện , ăn uống vui vẻ. Lúc rượu ngà say , chợt thấy mây đen mù mịt ,cơn mưa to sắp kéo đến.

       Quân hầu trỏ lên trời bẩm  :

       _ Có vòi Rồng lấy nước.

       THÁO và HUYỀN ĐỨC cùng dựa bao lơn ngắm xem , THÁO hỏi  :

       _ Sứ quân có biết Rồng biến hóa thế nào không ?

      HUYỀN ĐỨC nói  :

       _ Tôi chưa được tường .

       THÁO nói  :

       _ Rồng lúc thì to,lúc thì nhỏ , lúc thì bay,lúc thì nấp. Lúc to thì nổi mây phun mù , lúc nhỏ thì thu hình ẩn bóng, khi bay ra thì liệng trong trời đất, khi ẩn thì lẩn núp ở dưới sóng.

Nay đang mùa Xuân , Rồng gặp thời biến hóa , cũng như người ta lúc đắc chí , tung hoành trong bốn bể. Rồng ví như anh hùng trong đời vậy. HUYỀN ĐỨC nay đã đi khắp 4 phương , bao nhiêu anh hùng đời nay hẳn đã biết cả , xin thử nói cho nghe.

       HUYỀN ĐỨC thưa  :

       _ BỊ này người trần mắt thịt , biết đâu được anh hùng .

       THÁO nói  :

       _ HUYỀN ĐỨC không nên nhún mình quá  !

       HUYỀN ĐỨC nói  :

       _ BỊ nay nhờ ơn Thừa tướng làm quan trong triều , anh hùng trong thiên hạ thực không được biết.

       THÁO nói  :

       _ Đã đành không biết mặt , nhưng cũng có nghe tiếng chứ ?

       HUYỀN ĐỨC nói  :

       _ VIÊN THUẬT ở Hoài Nam , binh lương nhiều , có thể cho là anh hùng được chăng ?

       THÁO cười nói  :

       _ Xương khô trong mả , chỉ nay mai là ta bắt được  !

       HUYỀN ĐỨC lại nói  :

       _ Anh VIÊN THUẬT là VIÊN THIỆU ở Hà Bắc ,bốn làm tam công ,có nhiều đầy tớ cũ ;

hiện nay như con hổ dữ hùng cứ Quý Châu  ; bộ hạ nhiều tay tài giỏi , có thể là anh hùng

được chăng ?

       THÁO lại cười nói  :

       _ VIÊN THIỆU ngoài mặt mạnh bạo , trong bụng nhút nhát , thích mưu mẹo mà không quyết đoán , làm việc lớn mà lo đến bản thân , thấy lợi nhỏ thì lại quên mình , không thể gọi là anh hùng được  !

       HUYỀN ĐỨC nói  ;

       _ Có một người nổi tiếng trong đám kẻ tuấn kiệt , uy danh khắp cả chín châu là LƯU CẢNH THĂNG , có thể cho là anh hùng được chăng ?

       THÁO lại cười nói  :

       _ LƯU BIỂU có hư danh nhưng không có thực tài , không phải là anh hùng.

       HUYỀN ĐỨC lại nói  :

       _ Có một người sức lực đương khoẻ , đứng đầu xứ Giang Đông là TÔN BÁ PHÙ , hẳn là anh hùng.

       THÁO nói  :

       _SÁCH nhờ danh tiếng của bố , không phải là anh hùng.

       HUYỀN ĐỨC lại hỏi  :

       _ LƯU QUÝ NGỌC ở Ích Châu có phải là anh hùng không ?

       THÁO nói  :

       _ LƯU CHƯƠNG tuy là tôn thất , nhưng chỉ là con chó giữ nhà , sao gọi là anh hùng được ?

       HUYỀN ĐỨC lại nói  :

       _ Như bọn TRƯƠNG TÚ , TRƯƠNG LỖ và HÀN TOẠI thì thế nào ?

       THÁO vỗ tay cười to  :

       _ Lũ tiểu nhân nhung nhúc ấy thì nói làm gì  !

       HUYỀN ĐỨC nói  :

       _ Ngoài những người ấy ra , BỊ thực không còn biết ai nữa.

       THÁO nói  :

       _ Anh hùng là người trong bụng có chí lớn , có mưu cao ,có tài bao trùm được cả vũ trụ

có chí nuốt cả trời đất kia.

       HUYỀN ĐỨC mới hỏi  :

       _ Ai có thể xúng đáng được như thế ?

       TÀO THÁO lấy tay trỏ vào HUYỀN ĐỨC , rồi lại trỏ vào mình nói rằng  :

       _ Anh hùng thiên hạ bây giờ chỉ có Sứ quân và THÁO mà thôi.

       HUYỀN ĐỨC nghe nói ,giật nẩy mình  ! Thìa , đôi đũa đương cầm ở tay , rơi xuống đất

Giửa lúc bấy giờ , cơn mưa u ám , có một tiếng sét thực dữ. LƯU BỊ từ từ cúi xuống nhặt đũa và thìa , nói tảng rằng  :

       _ Gớm ghê  !  tiếng sét dữ quá  !

       THÁO cười hỏi rằng  :

       _ Trượng phu cũng sợ sấm à ?

       HUYỀN ĐỨC nói  :

       _ Đức Thánh ngày xưa lúc gặp sấm dữ gió to cũng đổi sắc mặt , huống chi là tôi đây sao lại không sợ ?

       HUYỀN ĐỨC đã che đậy được hết cả việc giật mình đánh rơi cả thìa đũa khi nghe THÁO

gọi mình là anh hùng.

       THÁO thấy thế không ngờ gì HUYỀN ĐỨC nữa.

LẠM  BÀN   :

1/. THÁO muốn khơi gợi bàn về thời thế luận anh hùng để cho LƯU BỊ bộc lộ quan điểm và chí hướng của mình. LƯU BỊ thì cố gắng che đậy , né tránh.

     Khi TÀO THÁO chỉ thẳng vào LƯU BỊ.cho LƯU BỊ là anh hùng thời nay thì LƯU BỊ rất lúng túng , may nhờ tiếng sét mà trấn tĩnh lại được. LƯU BỊ còn giả làm vườn tưới rau làm cho THÁO lầm BỊ là kẻ tầm thường không có mưu đồ sâu xa.

2/. Hai mưu kế đối chọi nhau , TÀO THÁO ứng dụng  đầu thạch vấn lộ. LƯU BỊ dụng kế giả si bất điên nhưng xem ra LƯU BỊ đóng kịch khéo hơn vì ở trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh

Đóng kịch không tỉnh táo , không nhập vai , không khéo thì bị trừ khử ngay.

3/. Nếu theo hình tượng thì LƯU BỊ như con Rồng lẩn khuất dưới vực sâu , ẩn náu chờ thời

4/. LÃO TỬ dạy người ta  :  Biết như con trống mà như con mái. Thông thường , khoe thông minh , khoe tài thì dễ ; giấu tài , giấu sự thông minh thì rất khó.

THÍ DỤ  B  :    CON CHIM BA NĂM KHÔNG BAY , KHÔNG HÓT

      Thời Tề Uy Vương , nhà Vua thích câu đố , tiếng lóng , ham mê khoái lạc , rượu uống thâu đêm ,chẳng còn để ý chính sự , nhất thiết phó thác cho các quan khanh, đại phu. Trong thì bách quan hoang loạn , ngoài thì chư hầu cùng xâm lấn , quốc gia nguy vong trong vòng sớm tối. Các quan thân cận chẳng ai dám can. THUẦN VU KHÔN dùng lời bóng gió tâu rằng :

      _ Trong nước có một con chim lớn , đậu ở sân nhà Đại Vương ba năm cũng chẳng bay , cũng chẳng hót. Đại Vương có biết con chim đó là chim gì không ?

      Vua nói  :

      _ Con chim đó không bay thì thôi , đã bay thì bay vút tận trời , không hót thì thôi , đã hót thì mọi người phải kinh ngạc.

      Và cho triệu 72 viên huyện trưởng về triều , thưởng 1 viên ( TỨC MẶC đại phu ) , giết 1 viên ( A đại phu ) , ào ạt xuất quân. Chư hầu hoảng sợ , đều trả lại hết đất đai đã lấn của Tề. Uy danh Tề uy Vương lừng lẫy trong 36 năm.

LẠM  BÀN   :

1/. Có sách dẫn là Sở Trang Vương , khi lên ngôi còn quá trẻ , ông để cho triều thần nắm quyền.

2/. Trong 3 năm giả bộ ăn chơi , hư hỏng nhưng thực chất để quan sát tình hình , đợi thời cơ chín muồi mới hành động , lấy lại những gì đã mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro