Anh Biết Em Yêu Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta đều biết

bản thân có bao nhiêu tình yêu cho người đối diện.

Ngay cả người ngoài cũng biết

toàn bộ si mê chúng ta đều dành cho đối phương,

nhưng vì em không nói,

anh không giữ

nên đành phải mãi lửng lơ.

___

Khi dạ dày tôi không kìm nổi réo lên vì đói thì đồng hồ đã điểm 10 giờ tối. Tôi vừa đến thành phố S và định ngủ cho qua cơn đói, nhưng xem chừng cách này không mấy khả thi. Nghĩ ngợi một chút tôi bấm bừa gọi cho Đình Trọng dù trong lòng không trông đợi gì nhiều, vậy mà giọng cậu thật nhanh vang lên bên tai tôi.

"Mình nghe."

"Cậu có đang ở thành phố S không?"

"Có, mình đang ở đây."

"Đi ăn với mình được không?"

"Được chứ, nhắn cho mình địa chỉ."

Tôi bật cười an tâm khi nghe sự háo hức trong giọng nói Đình Trọng. Chúng tôi quen nhau từ năm nhất đại học tới tận bây giờ, thời gian gặp gỡ không nhiều nhưng rất may vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết. Đình Trọng từng đùa, sau này dù tôi đi bất cứ thành phố nào cũng nhất định phải thử gọi điện cho cậu vì tám mươi phần trăm là cậu cũng đang ở thành phố đó. Công việc nhiếp ảnh gia khiến Đình Trọng rong ruổi khắp những con đường hòng bắt kịp chuyển động sự sống. Tôi phải cảm ơn thói quen di chuyển liên tục ấy giúp tôi và Đình Trọng có cơ hội gặp lại nhau.

Chúng tôi chọn một quán lẩu gần khách sạn tôi ở. Quán nhỏ được cô chủ che chắn bằng những tấm bạt sơ sài, vài chiếc bàn inox cùng ghế nhựa xếp san sát nhau. Chúng tôi chọn một bàn ngồi xuống, gió thổi qua khe hở của mấy tấm bạt càng khiến tôi co người háo hức chờ đợi từng cuộn khói bốc lên từ nồi lẩu hải sản. Trong lúc chờ nước sôi luộc chín cá, tôi lặng lẽ quan sát Đình Trọng một chút. Đình Trọng mặc áo thun trắng khoác sơ mi ca rô bên ngoài, tóc cậu hơi dài ra so với lần trước tôi gặp. Đình Trọng là kiểu người quyến rũ không cần lời nói, một khi đặt ánh mắt lên người cậu rồi thì rất khó chuyển điểm nhìn sang chỗ khác. Đối với người viết văn như tôi mà nói, Đình Trọng là hình mẫu nam chính hoàn hảo. Tiếc rằng tôi làm thế nào cũng không miêu tả hết được sự thu hút nửa trẻ con nửa thâm trầm từ cậu. Bình thường Đình Trọng sẽ trêu tôi nhìn cậu bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống, nhưng hôm nay dường như cậu không tập trung lắm. Thỉnh thoảng Đình Trọng liếc qua điện thoại đầy mong chờ khiến tôi không khỏi tò mò.

"Có cái gì hay ho thế? Người yêu à?"

Đình Trọng ngập ngừng một chút rồi gật gật, sau đó lắc lắc đầu.

"Rất giống người yêu, nhưng không phải."

Tôi buột miệng hỏi.

"Vậy còn Fin?"

Lần này đến lượt Đình Trọng gượng gạo cười.

"Mình và Fin chia tay rồi."

Tôi hơi rụt người bối rối trước tình huống bất ngờ này. Nếu quen biết Đình Trọng đủ lâu thì không khó nhận ra cậu là người có chân đi, không thể ở thành phố nào lâu quá sáu tháng. Trình tự quen thuộc của Đình Trọng là chọn một thành phố, tìm một chỗ ở, xin một công việc, yêu một người, sau đó từ bỏ tất cả và bắt đầu lại ở nơi khác. Tôi thường xuyên chỉ trích Đình Trọng nhẫn tâm, công việc có thể không cần nhưng người yêu đâu phải nói bỏ là bỏ. Kì lạ là những mối tình chóng vánh dường như đã quá quen thuộc trong giới nhiếp ảnh nên ngoài tôi ra chẳng ai phàn nàn gì. Cho tới cách đây một năm rưỡi, Đình Trọng công khai chuyện tình cảm với Fin, cô bạn gái lai Pháp vô cùng xinh đẹp. Bẵng đi khá lâu không nghe tin tức, tôi còn tưởng Fin đã thành công giữ chân Đình Trọng. Nào tôi có biết đâu hai người họ lại chia tay, tôi nhắc tên Fin thật vô ý quá.

Đọc ra sự khó xử của tôi, Đình Trọng nhanh chóng cười xòa.

"Giữa bọn mình có nhiều mâu thuẫn không giải quyết nổi. Chia tay là lựa chọn tốt nhất rồi."

Tôi chưa kịp nói gì thì Đình Trọng đã tiếp tục hỏi chẳng mấy liên quan.

"Cậu biết ông bà mình có câu gì là sai nhất không?"

"Hả?"

"Xa mặt cách lòng."

Đình Trọng giải thích cậu không tin vào câu xa mặt cách lòng là vì cậu rõ ràng đã đi rất xa, có những khi điểm đến là vài đất nước cách tận mười mấy tiếng bay trên bầu trời, vậy mà dù cậu cố gắng thế nào cũng không tẩy xóa nổi hình bóng một người ra khỏi tâm trí.

Đình Trọng nói với tôi lần này cậu thật sự đã rơi vào tình yêu, người cậu yêu là Bùi Tiến Dũng.

Quay ngược lại khoảng thời gian khi mối quan hệ giữa Đình Trọng và Fin bắt đầu xuất hiện những nứt vỡ. Đình Trọng là người xem sự di chuyển như mạng sống, cậu tìm thấy cảm hứng của mình trên những cung đường mới mẻ. Fin ngược lại không muốn để Đình Trọng đi. Cô không hiểu cuộc sống hiện giờ thì có gì không tốt? Đình Trọng là nhiếp ảnh gia còn cô là người mẫu, những bộ ảnh cậu chụp luôn bắt được một Fin xinh đẹp nhất, nhờ vậy vị trí của cả hai trong nghề ngày càng trở nên vững chắc hơn. Nhưng Đình Trọng luôn phủ nhận những điểm tốt này để tiếp tục trong hành trình chẳng thấy điểm dừng mà cậu vạch ra. Cả hai cãi nhau tới mệt nhoài, Đình Trọng đề nghị tạm thời cậu sẽ rời đi để cậu và Fin có thêm thời gian suy nghĩ. Cậu xoay một vòng lớn rồi quay về thành phố H, chính là nơi Đình Trọng lớn lên.

Cuộc điện thoại đầu tiên Đình Trọng nhận được khi đặt chân tới thành phố H là từ một người ở tạp chí E, tờ tạp chí danh tiếng bậc nhất. Người đó nhờ Đình Trọng chụp ảnh bìa cho tạp chí, cậu không nghĩ ngợi quá hai giây liền gật đầu đồng ý, mặc kệ quy tắc bản thân đặt ra là không nhận lịch chụp trong thời gian nghỉ ngơi. Có lẽ vì giọng nói đầu dây bên kia ấm áp quá, Đình Trọng không nỡ từ chối người ta. Cậu cứ thế nhận lời rồi mới phát hiện người mẫu chính của bộ hình là một cậu ca sĩ đang nổi. Cậu ta tới trễ 40 phút không ai dám hó hé nửa lời bởi có cậu ta trên trang bìa đã đủ đảm bảo cho doanh thu tạp chí. Nhưng quá quắt thế thôi còn chưa đủ, cậu ca sĩ nhất định gây khó dễ không chịu để Đình Trọng chụp hình mình.

"Vô danh tiểu tốt!"

Cậu ca sĩ ngồi vắt chéo chân dò xét Đình Trọng một lượt từ trên xuống dưới rồi buông ra mấy từ cay nghiệt.

Đình Trọng siết chặt máy hình trong tay cố bỏ qua. Cậu thừa nhận mình không phải cái tên quá tiếng tăm trong giới nhiếp ảnh gia, nhưng đó hoàn toàn là vì cậu không chủ ý xây dựng tên tuổi ở mảng chụp hình studio chứ không phải vì cậu thiếu tài năng. Dù sao cũng đã kí hợp đồng rồi, Đình Trọng phải cố hoàn thành xong công việc ở đây thôi.

"Nếu cậu không phiền để tôi đưa cậu xem thử vài tấm hình tôi từng chụp, sẽ không khiến cậu thất vọng đâu."

"Bẩn mắt."

Thái độ thân thiện của Đình Trọng bị tạt một gáo nước lạnh khiến toàn bộ ê kíp đông cứng không biết nên làm gì tiếp, may thay ngay lúc đó cánh cửa studio bật mở. Đình Trọng không rõ người đàn ông vừa bước vào là ai, nhưng cậu dựa theo cách nhân viên đồng loạt cúi chào mà lờ mờ đoán anh chắc là nắm giữ vị trí gì đó quan trọng trong tòa soạn. Trên môi anh loáng thoáng nụ cười như có như không, dù anh không hề tỏ vẻ tức giận nhưng khí chất bức người tỏa ra từ anh làm ngay cả cậu ca sĩ cao ngạo kia cũng vội vã đứng lên.

Người đàn ông nọ rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Đình Trọng kéo cậu ra sau lưng anh, rồi bằng giọng điệu êm ái anh nói với cậu ca sĩ những lời mà cả đời này Đình Trọng chẳng dám quên.

"Nếu cậu cảm thấy không hợp tác được thì về đi, đừng nặng lời với nhiếp ảnh gia của tôi như thế. Người phù hợp lên trang bìa rất nhiều chứ người phù hợp chụp cho trang bìa tôi chỉ có mỗi mình Đình Trọng thôi."

Đình Trọng kể cậu nhận ra ngay thanh âm của Tiến Dũng chính là người từng nói chuyện với cậu qua điện thoại. Đình Trọng cũng kể khoảnh khắc Tiến Dũng nắm lấy cổ tay cậu, cậu cảm nhận rõ ràng một luồng điện chạy dọc cơ thể mình, xuyên thẳng vào tim rồi nằm luôn trong ấy. Cậu không chắc Tiến Dũng có để tâm giống cậu không, rằng ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã tự tin tuyên bố Đình Trọng là "nhiếp ảnh gia của tôi", và "tôi chỉ có mỗi mình Đình Trọng." Không phải nhiếp ảnh gia của tạp chí E hay tạp chí E chỉ có mỗi mình Đình Trọng, mà là "của tôi", của Tiến Dũng, của chỉ một mình anh.

Đình Trọng tự chê cậu ngốc, bao nhiêu năm lăn lộn trong đời, nghe qua vô số lời tỏ tình hoa mỹ, cuối cùng cậu lại đổ dấm đổ dúi một người đàn ông chỉ thuận miệng bảo vệ mình mà không hề mang hàm ý tán tỉnh gì. Tôi thì không cho rằng Đình Trọng ngốc. Có người mất vài năm để nhận ra tình yêu thật sự, có người mất cả đời, nhưng cũng có những người như Đình Trọng chỉ đơn thuần là cần một khoảnh khắc. Tôi nhất mực tin tưởng dù không phải cái kéo tay ấy hay là những lời ân cần kia, dù Đình Trọng có gặp Tiến Dũng ở đâu, cậu rồi cũng sẽ phải lòng anh tương tự. Ví dụ nhìn thấy Tiến Dũng phía bên kia đường, Đình Trọng sẽ thích anh vì anh di di mũi giày chờ đèn dành cho người đi bộ chuyển xanh. Ví dụ nhìn thấy Tiến Dũng trong nhà sách, Đình Trọng sẽ thích anh vì anh cúi đầu đọc một vài trang trước khi quyết định có nên mua sách hay không? Hoặc thậm chí nếu ngay bây giờ nhìn thấy Tiến Dũng trong quán lẩu bé tí teo này, Đình Trọng sẽ thích Tiến Dũng chỉ bởi bóng lưng anh từ đằng sau vẫn thật dịu dàng.

Tình yêu luôn có cách để kéo hai người có tình lại gần bên nhau.

Buổi chụp hình giữa Đình Trọng và cậu ca sĩ nổi tiếng rốt cuộc không diễn ra, cậu ta hậm hực bỏ về mà chẳng ai buồn lên tiếng giữ lại. Tiến Dũng mỉm cười chìa tay trước mặt Đình Trọng.

"Anh là Tiến Dũng, xin lỗi anh chưa kịp giới thiệu tử tế với em."

"Em là Trọng, Đình Trọng."

Tiến Dũng siết chặt tay Đình Trọng hơn rồi đề nghị.

"Anh mời em đi ăn tối được không? Bù lại cho thời gian em vừa lãng phí ở studio."

Đình Trọng ngẩn người, đồ ngốc cũng nhận ra người nên mời đối phương đi ăn tối là cậu mới phải. Bộ hình chậm trễ rất có thể sẽ ảnh hưởng tới quá trình phát hành tạp chí, vậy mà Tiến Dũng hoàn toàn không cằn nhằn gì cậu. Đình Trọng gật đầu đồng ý, đã nói cậu không đủ khả năng từ chối giọng nói ấm áp của Tiến Dũng mà.

Trong bữa tối Tiến Dũng giải thích là anh đã biết Đình Trọng từ lâu, hoặc chính xác hơn, anh biết những tấm hình cậu chụp. Đình Trọng có một blog để chia sẻ những bức hình cậu ngẫu nghiên ghi lại suốt hành trình của mình lên đó. Những hình ảnh cậu không hề căn chỉnh ánh sáng hay góc chụp lại thu hút Tiến Dũng vô cùng.

"Nếu em ngày nào cũng phải chôn chân trong bốn bức tường văn phòng để đảm bảo tạp chí không mắc sai sót thì em sẽ hiểu tại sao anh thích em nhiều thế. Anh thật sự là nhìn cuộc đời qua ống kính của em luôn rồi."

Tiến Dũng không nhận ra đôi đũa Đình Trọng đang cầm chợt khựng lại. Cậu phát hiện Tiến Dũng có thói quen lúc nói chuyện thường hay bỏ qua những từ quan trọng, "anh thích hình em chụp" rút gọn thành "anh thích em" vô cùng dễ hiểu lầm. Kì lạ là Đình Trọng không hề muốn chất vấn Tiến Dũng về thói quen này, cậu thậm chí còn thích nó nữa kìa.

Ngồi ăn một lát thì Tiến Dũng nhận điện thoại từ trợ lý thông báo là họ đã tìm được gương mặt trang bìa khác, độ nổi tiếng thì không bằng cậu ca sĩ nhưng thái độ làm việc tốt hơn nhiều. Tiến Dũng che ống nghe nghiêng đầu hỏi Đình Trọng.

"Em nhận nhé?"

"Vâng ạ."

Ngay lúc đó mà Tiến Dũng hỏi em ở lại đây với anh nhé thì Đình Trọng chắc chắn là cậu cũng vẫn trả lời "vâng ạ" không cần đắn đo thêm.

Chờ Tiến Dũng cúp điện thoại, Đình Trọng chống cằm thắc mắc.

"Tại sao lại là em?"

Tại sao lại là em giữa rất nhiều nhiếp ảnh gia tiếng tăm khác? Tại sao nhất định phải chọn em dù cậu ca sĩ kia đảm bảo doanh thu tạp chí cao chót vót? Tại sao mời em ăn tối ngay cả khi em chưa chụp tấm hình nào cả? Tại sao nhìn em bằng ánh mắt như thể anh sắp hứa ở bên em cả đời? Tại sao gieo vào lòng em những rung động trước giờ không có ai làm em cảm thấy tương tự?

Tiến Dũng vươn tay xoa đầu Đình Trọng.

"Anh cũng không chắc nữa. Lúc đọc trên blog là em về thành phố H rồi anh chỉ biết anh rất muốn gặp em."

Đình Trọng vừa kết thúc câu chuyện, tôi liền ôm ngực giả vờ ngã ngửa ra đằng sau bày tỏ nếu là tôi trong hoàn cảnh đó thì tôi cũng đổ gục mất. Đình Trọng gắp vào chén tôi một khúc cá ngon lành, cậu nhún vai.

"Nhưng anh ấy chỉ giống thôi chứ không phải người yêu mình đâu."

"Chưa phải."

Đình Trọng nheo mắt nhìn tôi kiểu cậu làm ơn đừng bắt bẻ cách dùng từ của mình nữa, rồi hắng giọng khẳng định.

"Anh ấy không phải người yêu mình."

Nghĩa là ngay cả một chút hy vọng tương lai Tiến Dũng sẽ trở thành người yêu cậu, Đình Trọng cũng không dám đặt cược.

Trong trường hợp thế này tôi đáng lẽ phải tin lời Đình Trọng. Cậu là người trong cuộc, đương nhiên sẽ hiểu rõ nhất chuyện gì có thể tiến xa hơn và chuyện gì không. Nhưng tôi luôn cảm thấy chắc chắn có một lỗ hổng ở đâu đó mà cả Tiến Dũng và Đình Trọng đều đang mắc kẹt. Cái cách Đình Trọng nhắc về Tiến Dũng trước mặt tôi khiến tôi vô thức tin tưởng người đàn ông ấy cùng những dịu dàng anh mang đến cuộc đời Đình Trọng quá đỗi chân thành để chỉ là một cuộc chơi.

Đình Trọng trở thành nhiếp ảnh gia thường xuyên của tạp chí E. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống trên đời cậu không còn muốn đi đâu nữa. Chẳng phải cậu không nhớ cảm giác được mải miết trên đường, nhưng đổi hết chừng đó thời gian để ở bên Tiến Dũng đối với cậu là điều hoàn toàn xứng đáng. Vài người bạn nhiếp ảnh gia nhận ra Đình Trọng đã lâu không rời khỏi thành phố H, cậu nửa đùa nửa thật đáp cậu không nỡ rời đi. Không nỡ rời đi là vì bây giờ Đình Trọng không chỉ có một mình, bên cạnh cậu đã xuất hiện một người khiến cậu muốn quan tâm chăm sóc. Người đó sống rất tốt, cuộc sống chắc chắn vẫn sẻ ổn thôi ngay cả khi không có Đình Trọng bên cạnh. Thế nhưng yêu một người chính là muốn cùng người đó làm những việc mà cả hai dư sức tự mình xoay sở, lại vẫn thích thú cảm giác được dựa dẫm vào đối phương.

Đình Trọng thật sự tưởng cậu đã chạy gần đến đích. Một lần nọ cậu mải mê chỉnh sửa nốt số hình ảnh để kịp gửi qua ban biên tập, Tiến Dũng lặng lẽ đứng ngoài cửa nhìn cậu thật lâu mà cậu không hề ngẩng đầu lên. Anh hờn dỗi đặt cốc nước ép xuống bàn kêu một tiếng cộp để thu hút sự chú ý của cậu.

"Em." – Tiến Dũng gọi Đình Trọng.

"Dạ."

"Mai anh phải đi công tác rồi."

"Em biết." – Đình Trọng vô thức đáp, mắt và tay cậu vẫn chăm chú di chuột để có những bức hình không tì vết nhất.

"Emmmmmm." – Lần này Tiến Dũng dài giọng khiến Đình Trọng phải dừng lại để nhìn anh, cậu bật cười khi Tiến Dũng từ lúc nào đã dang tay đòi cậu một cái ôm.

Giá mà Đình Trọng có thể cho nhân viên trong tòa soạn nhìn thấy hình ảnh ngốc nghếch này của chủ biên mà bọn họ luôn khép nép sợ hãi nhỉ? Sao ai cũng tả Tiến Dũng là người khó tính nghiêm túc, mặt mũi hai mươi tư giờ cau có khó chiều, lại chỉ mỗi mình Đình Trọng cảm thấy anh làm nũng với cậu y hệt trẻ con vậy?

"Em ôm anh, em ôm anh đây." – Đình Trọng dụi dụi đầu trong vòng tay ấm áp của Tiến Dũng.

"Anh nhớ em, bây giờ chưa đi đã nhớ rồi." – Tiến Dũng thở dài, cằm anh cạ qua cạ lại trên đỉnh đầu Đình Trọng nhột nhạt.

Suốt nhiều năm như thế, rất nhiều người nói Đình Trọng không phải người đáng tin. Sơ lược qua danh sách người yêu cũ dài mấy sải tay của cậu, lời thiên hạ đồn không hoàn toàn vô lý. Nhưng đó đều là vì Đình Trọng chưa gặp đúng người. Bởi vì chưa gặp đúng người nên cậu mới một hai chạy chỗ này chỗ khác do trong lòng không đủ cảm giác an toàn. Công việc nhiếp ảnh gia tưởng chừng đơn giản, thực chất lại đòi hỏi phải có nguồn cảm hứng dồi dào nếu không muốn hình ảnh trở nên khô cứng. Sáu tháng, hạn sử dụng của một người đối với Đình Trọng chỉ vỏn vẹn kéo dài trong sáu tháng. Sau sáu tháng đó cậu đưa máy hình lên sẽ không còn tìm thấy những điều đẹp đẽ lấp lánh tỏa ra từ người ấy và bầu không khí xung quanh nữa. Có điều Tiến Dũng thì không như vậy. Sự thân thuộc mà anh đổ vào cuộc đời Đình Trọng rất nhanh gây nghiện. Dù chẳng hề nói một lời yêu nào chính thức, cậu níu nhẹ khuỷu tay anh là đã cảm thấy đủ đầy.

Nhưng mà câu Đình Trọng nói Tiến Dũng sẽ sống tốt thôi kể cả khi không có cậu, hãy để Đình Trọng rút lại đi. Buổi sáng Tiến Dũng nhẹ chân rời khỏi phòng ngủ không đánh thức cậu dậy tiễn anh vì đêm trước cậu làm việc khuya, rốt cuộc đồng hồ vừa chỉ 6 rưỡi sáng điện thoại Đình Trọng đã reo inh ỏi.

"Em ơi, anh quên hộ chiếu ở nhà rồi. Anh để hộ chiếu trên đầu tủ giày, em lấy cho anh với"

Đình Trọng nửa tỉnh nửa mê dúi hộ chiếu vào tay Tiến Dũng, cậu lơ mơ buồn ngủ không để ý đến ánh nhìn đầy dấu chấm hỏi của một vài đồng nghiệp. Cậu nhiếp ảnh gia cách đây vài tháng xuất hiện trong studio thậm chí không biết Tiến Dũng là ai giờ đã ngang nhiên mang hộ chiếu ra tận sân bay cho sếp lớn. Nhưng Đình Trọng có nghĩ được nhiều thế đâu, đầu óc cậu chỉ toàn giọng điệu mờ ám của Tiến Dũng lúc anh cúi xuống thì thầm bên tai cậu.

"Đừng cằn nhằn anh quên đồ nữa. Anh là nhớ em quá, muốn gặp em thêm một chút thôi mà."

Yêu đương có thể khiến con người bày ra nhiều trò dở hơi không tả. Buổi sáng Tiến Dũng cố tình để quên hộ chiếu trên đầu tủ giày rồi gọi điện mè nheo nhờ Đình Trọng đem hộ chiếu tới cho anh. Bằng cách này anh vừa được nấn ná với cậu thêm vài phút ở sân bay, vừa ngấm ngầm thông báo với cấp dưới Đình Trọng là người của anh rồi, họ cư xử với cậu đúng mực một chút.

Mà cũng là vì yêu, Đình Trọng từ lúc nào không rõ đã hoàn toàn dựa vào Tiến Dũng.

Mỗi cuối tuần cùng nhau ra ngoài, Tiến Dũng sẽ tự nhiên đeo luôn chiếc túi nặng trịch đựng lỉnh kỉnh ống kính của Đình Trọng. Anh không bao giờ cằn nhằn dù cậu một khi chụp hình là quên hẳn thế giới xung quanh.

Hay Đình Trọng chỉ vô thưởng vô phạt nói cậu thích ăn kẹo nho, kể từ ấy trong xe Tiến Dũng, trên bàn làm việc, thậm chí túi áo túi quần anh lúc nào cũng có vài chiếc kẹo nho để thả vào lòng bàn tay Đình Trọng.

Hoặc trong bữa tiệc kỉ niệm mười năm ra mắt tạp chí E, Tiến Dũng và Đình Trọng ngồi cạnh nhau nhưng mỗi người xoay một hướng để tiếp chuyện cùng đối tác. Mải diễn giải cách sắp đặt bố cục hình ảnh, Đình Trọng huơ tay mà không để ý nồi tôm hấp bia đang sôi sùng sục. Vừa lúc tay cậu chỉ còn cách chiếc nồi có vài cen ti mét, Tiến Dũng níu lấy cổ tay cậu đặt ngoan trên đầu gối anh. Từ đầu đến cuối Tiến Dũng không quay lại nhìn Đình Trọng cũng không cắt ngang mạch chuyện của người đối diện, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn luôn để hình ảnh cậu vào trong mắt. Dù Đình Trọng có làm gì cậu vẫn yên tâm là đã có anh che chắn cho cậu rồi. Suốt buổi tiệc, tay Đình Trọng không nhấc khỏi đầu gối Tiến Dũng. Khi ánh đèn tối dần nhường chỗ cho màn hình chiếu trên sân khấu về chặng đường mười năm của tạp chí E, Đình Trọng rướn người thì thầm vào tai Tiến Dũng, "Em yêu anh". Mải mê trong cảm giác ấm áp vì được bảo vệ, Đình Trọng không nhận ra Tiến Dũng chỉ khẽ mỉm cười. Anh chưa từng đáp lại, anh có yêu cậu hay không?

Đình Trọng dừng câu chuyện của cậu tại đó khiến tôi giận tới nỗi đạp mạnh chân cậu dưới gầm bàn. Cậu trợn tròn mắt nhìn tôi bất mãn.

"Làm sao?"

"Mình phải hỏi cậu mới đúng ấy? Sau đó thì sao nữa?"

Đình Trọng cười nhưng tôi không đọc ra chút nào vui vẻ. Cậu nói cậu thật lòng không muốn kể cho tôi nghe đoạn cuối. Cậu hy vọng tôi hãy quay về nhà, dùng chất liệu vừa gom góp được mà viết một câu chuyện tình có kết thúc vui vẻ rồi gửi cho cậu. Như thế thì Đình Trọng sẽ tiếp tục lừa mình dối người mà không cần buồn đau thêm nữa. Mối quan hệ rất gần lại không phải tình yêu này đã rút sạch trơn toàn bộ tự tin của cậu rồi.

Fin gọi điện cho Đình Trọng vào một chiều mưa. Khi ấy Tiến Dũng đang nấu mì tôm trong bếp còn cậu thì loay hoay đứng chọn tựa phim. Cậu liếc nhìn cái tên Fin nhấp nháy trên màn hình mãi vẫn chần chừ không nhấc máy. Đàn ông suy cho cùng đều tàn nhẫn, Đình Trọng khi đó vừa bước qua khỏi cửa liền quên bẵng mất mình đã nói với Fin là cả hai hãy tạm thời dừng lại. Tạm thời dừng lại chứ không phải chia tay, nên Fin hoàn toàn có quyền khóc nấc lên trong điện thoại là cô rất nhớ Đình Trọng. Fin tham gia một cuộc thi tuyển chọn người mẫu và thắng giải, nhưng lúc đứng trước những ống kính xa lạ cô bỗng nhớ quay quắt cậu bạn trai nhiếp ảnh gia mới một khoảng thời gian ngắn trước vẫn còn rất mặn nồng của mình.

Tiến Dũng đổ mì ra tô mà không hề gọi Đình Trọng vào ăn cùng anh. Cậu di di tay trên thân điện thoại, hạ thấp tông giọng cố không cho anh nghe thấy.

"Anh sẽ quay về sớm. Anh muốn mời em một bữa cơm."

Tôi trầm ngâm thật lâu rồi chầm chậm lựa lời hỏi.

"Và anh ấy bảo cậu hãy quay về?"

"Ừ. Anh ấy bảo mình hãy quay về."

Nhưng không phải quay về với Tiến Dũng, mà là quay về với Fin.

Đình Trọng rút từ trong ví ra một tấm hình. Tôi dù bằng con mắt của người chẳng chút nào am hiểu về nhiếp ảnh cũng biết đó không phải là bức ảnh đẹp nhất trong sự nghiệp Đình Trọng. Hình chụp từ phía sau lưng một người đàn ông, bình minh dần ló dạng trước mắt anh ấy nên góc chụp bị ngược sáng, bóng lưng nhân vật chính do vậy mà trở thành một khối tối màu không cách gì chạm tới. Đình Trọng bông đùa, nghề nghiệp của cậu là nhiếp ảnh gia, số hình cậu chụp người khác đã nhiều không đếm xuể, vậy nhưng kể từ lúc quen biết Tiến Dũng đây là tấm hình duy nhất cậu chụp anh. Hóa ra khi chân thành đem lòng thương yêu một người, Đình Trọng thích ghi nhớ hình ảnh người đó bằng trái tim nhiều hơn là qua ống kính.

Tiến Dũng đưa cậu ra biển chơi chẳng có lí do gì. Tòa soạn còn tận mấy tiếng mới tan tầm, anh kéo cậu đi lấy xe rồi chạy một mạch ra biển. Khi mặt trời tỉnh giấc ở đường cuối chân trời, Đình Trọng chỉ kịp rút điện thoại chụp thật nhanh bóng hình Tiến Dũng. Cậu chụp anh vào khoảnh khắc chuyển giao sang ngày mới, anh chính là ngày mới của cậu. Tiếc rằng Tiến Dũng không hiểu hết dòng suy nghĩ chạy tán loạn trong đầu Đình Trọng, giọng anh vang lên bên tai cậu nhẹ nhàng mà xa cách.

"Trọng, hay là em đừng ở đây mà hãy đi tiếp đi. Chỗ nào em chưa đến được thì đi đến đó. Quay về bên cô bạn gái xinh đẹp của em. Em không cần chụp hình cho tạp chí E nữa đâu, em hiểu rõ không gian chật hẹp đó không phù hợp với em mà."

Đình Trọng gục đầu vào vai Tiến Dũng, vì cậu đứng đằng sau nên anh mãi mãi không nhìn thấy gương mặt cậu có bao nhiêu mong chờ anh hãy giữ cậu lại bên anh.

"Anh không cần em nữa à? Anh không yêu em chút nào sao?"

"Anh yêu em."

Một câu anh yêu em thốt ra lúc này chẳng khác gì tảng đá nặng hàng ngàn cân đè lên trái tim Đình Trọng khiến cậu đau không thở nổi. Trước đây Đình Trọng là người ở một nơi, yêu một người, tất cả đều chỉ có thời hạn trong vòng 6 tháng. Nhưng bởi vì đó không phải là Tiến Dũng. Không phải là anh nên Đình Trọng ở bên cạnh ai cũng thành sai. Giờ cậu đã không còn cần chân trời rộng lớn gì đó nữa rồi. Không gian chật hẹp vỏn vẹn bốn bức tường trắng xóa trong studio cũng chẳng sao, miễn là sau mỗi buổi chụp đều có Tiến Dũng ghé ngang qua xoa đầu cậu yêu chiều. Tại sao anh chưa từng hỏi Đình Trọng thích gì, muốn gì, và yêu điều gì ở anh? Tại sao anh chưa từng hỏi chuyện giữa cậu và Fin là như thế nào? Cô ấy là bạn gái cũ, là người Đình Trọng muốn để lại trong quá khứ một cách tử tế nhẹ nhàng. Tại sao Tiến Dũng luôn thay Đình Trọng quyết định cái gì tốt cho cậu và cái gì không? Sự trẻ con dồn lên đầy ứ lồng ngực Đình Trọng khiến cậu vùng vằng.

"Anh yêu em mà còn bảo em đi? Anh không giữ em lại được sao?"

"Trọng, tình yêu thì chỉ có một, nhưng những thứ rất giống tình yêu thì lại rất nhiều. Em có chắc là vài tháng nữa em còn nhớ anh là ai không?"

Đứng đối diện với Tiến Dũng vào lúc đó, Đình Trọng tưởng chừng anh vừa cầm một lưỡi dao bén nhọn rạch lấy tim cậu và quăng xuống tận đáy biển sâu. Anh không tin cậu. Đoạn tình cảm này kết thúc chỉ bằng lí do có bốn chữ thôi. Anh không tin cậu. Từ đầu đến cuối không hề tin là cậu thật sự yêu anh.

Đình Trọng nhét lại tấm ảnh vào ví, mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh chụp vội bằng điện thoại đó cậu thật sự không biết mình nên mừng rỡ hay nên đau lòng. Mừng rỡ vì đã từng trải qua khoảng thời gian yêu đương đẹp đẽ. Đau lòng vì người duy nhất khiến cậu cảm thấy cuộc đời mình không còn chông chênh nữa rốt cuộc lại đẩy cậu đi. Cảm xúc của Đình Trọng là một mớ bòng bong hỗn loạn. Cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng cậu phải đủ nhẫn tâm để cắt đứt sợi dây nối mong manh giữa mình và Tiến Dũng, nhưng cứ mỗi lần Đình Trọng định lao vào một cuộc tình sáu tháng mới thì cậu lại nhớ đến sự nghi ngờ của Tiến Dũng buổi bình minh hôm ấy.

"Em có chắc là vài tháng nữa em còn nhớ anh là ai không?"

Đình Trọng muốn nói với Tiến Dũng, cậu rất nhớ anh. Tình yêu thì chỉ có một, nhưng những thứ rất giống tình yêu thì lại rất nhiều. Và Đình Trọng đối với anh là bằng tất cả tình yêu.

Câu chuyện của Đình Trọng ở lại trong đầu tôi rất lâu sau khi chúng tôi đã tạm biệt nhau. Tôi là người viết văn, tất cả tủn mủn vụn vặt xung quanh đều cố gắng ghi lại trên trang giấy trắng. Mấy lần tôi theo trí nhớ viết xuống những gì mà Đình Trọng kể, đọc tới đọc lui vẫn không chấp nhận mọi chuyện lại dừng lửng lơ ở chỗ Tiến Dũng lùi một bước im lặng để Đình Trọng đi. Đình Trọng bị sự không tin tưởng của Tiến Dũng chọc giận thì tôi còn có thể hiểu. Nhưng như tôi từng nói, tôi luôn cảm thấy Tiến Dũng thật sự yêu Đình Trọng rất nhiều, chỉ là tôi không hiểu anh vì sao lại lựa chọn trốn tránh tình yêu cậu dành cho anh?

Hôm hoàn thành truyện ngắn được viết dựa theo câu chuyện của Đình Trọng, tôi gửi nó đến mấy tờ tạp chí rồi cẩn thận gửi kèm cho Đình Trọng một bản. Vài tạp chí liên lạc đồng ý đăng truyện ngắn của tôi, trong số đó có cả tạp chí E. Đúng vậy, là tạp chí E của Tiến Dũng, Tiến Dũng của Đình Trọng.

Lúc bước vào phòng làm việc của Tiến Dũng, khóe môi tôi vô thức cong lên thầm công nhận, Đình Trọng yêu anh là đúng, không yêu mới là chuyện bất bình thường. Tiến Dũng mặc áo sơ mi trắng, ống tay xắn lên ngang khuỷu, áo khoác ngoài vắt gọn sau thành ghế. Anh thân thiện chào tôi rồi mời tôi tách trà sen thơm dịu.

"Anh đã đọc qua truyện ngắn của em rồi. Rất thú vị. Số tạp chí lần này nếu em đồng ý thì anh sẽ đăng nó. Nhưng anh hỏi em cái này được không?"

"Vâng ạ?"

"Trong bản thảo em có gửi kèm hình minh họa. Đó là hình em tự chụp hay lấy ở đâu vậy?"

"À, là một người bạn gửi cho em. Nếu anh không thích thì cứ đổi hình minh họa khác cũng được, em không phiền đâu ạ."

"Là Đình Trọng phải không?"

Cốc trà trong tay tôi sóng sánh suýt chút nữa thì đổ ra ngoài. Chẳng là sau khi đọc xong truyện, Đình Trọng viết email trả lời tôi cậu rất thích những gì tôi viết, còn gửi thêm một tấm hình cậu nói là để tặng riêng cho tôi minh họa truyện. Tấm hình chụp cảnh một cánh cửa gỗ im lìm, chìa khóa cắm vào ổ nhưng lại không mở cửa. Vì trong truyện của tôi trùng hợp cũng có chi tiết như thế nên tôi dùng luôn tấm hình mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Hơn nữa Đình Trọng không kí tên hay để bất cứ kí hiệu gì thể hiện hình là do cậu chụp. Tôi không ngờ Tiến Dũng sẽ đoán ra.

"Em đừng ngạc nhiên quá. Đó là cửa nhà anh. Người giữ chìa khóa nhà anh ngoài anh ra thì chỉ có mình Đình Trọng thôi."

"À dạ..." – Tôi méo mó nở một nụ cười.

Đình Trọng, bạn tốt, bạn xem bạn hại tôi mất mặt thế nào này!

Tiến Dũng miết tay trên bức hình rất lâu, cuối cùng anh bắt đầu kể câu chuyện của mình với tôi.

"Anh nghĩ anh đã yêu Đình Trọng từ lúc cậu ấy còn chưa biết anh là ai."

Tôi từng nói mình cảm nhận được nhất định là có một lỗ hổng ở đâu đó mới khiến Tiến Dũng không dám tiến thêm một bước để giữ lấy Đình Trọng. Cậu bạn tôi nghe xong thì cười lớn. Làm gì có lỗ hổng nào cơ chứ, anh ấy chỉ không yêu mình thôi. Cậu thản nhiên thừa nhận. Nhưng Đình Trọng là đồ ngốc. Cậu quên mất trọng điểm của câu chuyện nằm ở chỗ cậu chỉ mới quen Tiến Dũng từ cuộc điện thoại anh nhờ cậu chụp trang bìa cho tạp chí E, còn anh thì đã biết cậu từ rất lâu qua những tấm ảnh cậu đăng lên blog. Vậy nên Tiến Dũng tường tận Đình Trọng có một cô bạn gái. Cô ấy là Fin, rất xinh đẹp, vừa thắng giải một cuộc thi người mẫu lớn, và hôm nhận giải cô ấy đã nhìn thẳng vào ống kính tuyên bố, "Đình Trọng, em nhớ anh."

Tiến Dũng nghĩ mình có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này. Anh hoàn toàn có thể tiếp tục giả vờ là anh không biết về một người tên Fin tồn tại trên đời, không biết Đình Trọng từng đăng hình cô ấy lên mạng và gọi cô ấy là nữ thần của cậu, không biết Đình Trọng vẫn là bạn trai cô ấy ngay cả khi cậu đang ở bên anh. Tình yêu Tiến Dũng dành cho Đình Trọng nói lớn lao thì là lớn lao, nói ngu ngốc thì là ngu ngốc. Anh bởi vì yêu mà không màng Đình Trọng ở bên ngoài có bao nhiêu mối tình. Miễn là cậu chịu nắm tay anh thì mọi chuyện anh đều chấp nhận được hết. Bởi vì là Đình Trọng nên tất cả đều không sao.

Đình Trọng không bao giờ nhắc đến Fin với Tiến Dũng đơn giản là do cậu không nghĩ cô có liên quan, nhưng Tiến Dũng lại hiểu thành cậu cố tình giấu diếm anh. Fin trở thành một bức tường cao vạn dặm mà anh chẳng cách gì vượt qua. Vào buổi chiều Fin gọi điện cho Đình Trọng, Tiến Dũng nghe thấy cậu thì thầm với cô trong điện thoại.

"Anh sẽ quay về sớm. Anh muốn mời em một bữa cơm."

Và Tiến Dũng nhận ra những lời đồn đại anh từng nghe đều đúng cả, mọi thứ với Đình Trọng chỉ có hạn sử dụng trong vỏn vẹn sáu tháng mà thôi. Anh tham vọng giữ cậu lại bên mình lâu hơn đã không còn kịp nữa. Bấy lâu nay Tiến Dũng lờ đi Fin cũng không ngăn được cô xuất hiện và đòi anh trả Đình Trọng lại cho cô. Giá mà Đình Trọng đừng nhấc máy, hoặc cậu đừng nhấc máy khi anh chỉ cách cậu có mấy bước chân, đang nấu mì tôm và chờ cậu chọn một tựa phim để cậu lười nhác nằm lên người anh vừa xem phim, vừa ăn mì, vừa chờ thời gian chậm chạp trôi qua ngoài cánh cửa, thì Tiến Dũng đã đủ sức tiếp tục giả vờ. Nhưng Đình Trọng không làm vậy. Người anh thương nhất muốn quay về rồi, cậu quay về với một người không phải là anh.

Tôi đột ngột đứng lên xin phép Tiến Dũng ra ngoài hít thở không khí. Anh khó hiểu nhìn tôi nhưng không ngăn tôi lại. Tôi chạy một mạch trốn vào cầu thang thoát hiểm rồi vội vàng bấm số gọi Đình Trọng. Sau này tôi mới biết khi đó Đình Trọng vừa mở điện thoại sau một chuyến bay dài, chỉ cần tôi gọi cho cậu sớm một chút thì điện thoại đã không bắt được tín hiệu, và có thể tôi đã nản lòng. Câu chuyện này vì vậy rất dễ rẽ hẳn sang hướng khác. Nhưng may thay khi đó Đình Trọng bắt máy.

"Mình sắp bán cậu cho Tiến Dũng rồi. Cậu có giận mình không?" – Tôi nói nhanh không kịp thở, chính tôi càng không biết mình đang làm gì.

"Không, không hề. Mà sao cậu còn băn khoăn thế? Anh ấy trả không được giá à? Này, nếu anh ấy không chịu mua thì cậu cứ cho không biếu không mình đi nhé." – Đình Trọng cười lớn ở đầu dây bên kia.

Bằng linh cảm của mình, tôi chắc chắn Đình Trọng không đùa. Mà tôi cũng không đùa, tôi thật sự sẽ bán Đình Trọng cho Tiến Dũng đây.

Tôi quay lại phòng làm việc của Tiến Dũng uống ực một hơi cạn cả cốc trà sen.

"Em nói cho anh biết một chuyện, anh hiểu lầm Đình Trọng rồi. Cậu ấy đã chia tay Fin từ lâu. Đình Trọng muốn ở bên anh, cậu ấy chỉ muốn ở bên anh."

___

Tiến Dũng ngồi thừ người nhìn vô định vào khoảng không gian trước mặt. Anh không rõ mình ngồi như thế đã bao lâu, tất cả lịch họp hành đều bị anh hủy bỏ dời sang hôm khác, anh cần thời gian phân tích khối lượng thông tin mình vừa nhận được. Cuộc gặp gỡ với tác giả truyện ngắn đồng thời là bạn của Đình Trọng khiến anh nhận ra một điều, anh đúng thật là đồ ngu. Chỉ có đồ ngu mới không nhận ra, Đình Trọng yêu anh là thật, anh lại nghi ngờ cậu đơn giản xem anh như một món đồ chơi. Anh tự tin là người hiểu cậu nhất mà ngay cả những điều sờ sờ trước mắt anh cũng vô ý bỏ qua. Tính tình Đình Trọng thế nào anh còn lạ gì nữa. Cậu yêu việc di chuyển hơn cả sự sống, đã vì anh mà dừng chân ở thành phố H ngoan ngoãn đợi anh đi làm về. Cậu thay đổi người yêu mỗi 6 tháng một lần, đã vì anh mà bạn bè bình thường còn không có nhu cầu kết giao, đừng nói là tán tỉnh người mới. Cậu có sự tự tin cao bằng trời, buổi bình minh hôm ấy đã vì anh mà gục đầu yếu đuối hỏi anh, "Anh không yêu em chút nào sao?", "Anh không giữ em lại được sao?"

Tiến Dũng không biết chỉ cần anh nói một câu em ở đây cùng anh, Đình Trọng dù phải biến bản thân thành đồ đểu cũng sẽ từ bỏ tất cả mà chọn anh.

Trước ngày Đình Trọng rời đi, cậu nhận được một bức email từ Fin, người rất nhanh chóng đọc thấu sự tử tế nhẫn tâm của Đình Trọng. Trong email cô viết.

"Đình Trọng,

Có một chuyện em đã giấu anh, thật ra em từng đến thành phố H tìm anh. Em nghĩ mình sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, nói với anh là em rất nhớ anh, sau này anh đi đâu cũng được, em chờ anh. Nhưng khi em đứng trong thang máy khu chung cư anh ở, em nhìn thấy anh cùng với anh ấy bước vào. Chúng ta ở cạnh nhau gần nửa năm, vậy mà em chỉ cần kéo mũ lưỡi trai xuống là anh hoàn toàn không nhận ra em nữa. Anh thật sự rất bận rộn yêu đương rồi. Em biết, bởi vì anh chưa từng nhìn em bằng ánh mắt lấp lánh mật ngọt ấy khi anh còn bên em.

Anh nói với em, "Anh sẽ sớm quay về. Anh muốn mời em một bữa cơm", ban đầu em không nghĩ gì cả. Sau đó em tự hỏi mình, chúng ta trên danh nghĩa vẫn là người yêu, chuyện mời em ăn một bữa cơm đâu quan trọng tới mức anh phải khách sáo đến thế. Rồi em chợt hiểu, anh là đang lên kế hoạch chia tay em. Anh cùng sự tử tế chết tiệt của anh không cho phép anh chia tay em qua điện thoại nên anh mới cất công quay về, mời em một bữa cơm và thẳng thắn nói lời chia tay. Không chừng anh còn đưa em một cốc nước bảo em cứ thẳng tay hất vào mặt anh rồi ngẩng cao đầu rời khỏi nhà hàng, để hết bẽ bàng lại cho anh. Không một ai biết em bị đá, tất cả đều sẽ tưởng là em đá anh. Nhưng Đình Trọng, em không muốn tử tế với anh. Chúng ta hãy chia tay đi. Em chính thức đá anh qua một bức email, sau này em sẽ đi rêu rao khắp nơi là anh bị em đá. Nhiếp ảnh gia Trần Đình Trọng bị em đá chỉ qua một bức email.

Em hả dạ rồi. Anh đừng đến tìm em.

Fin."

Vậy là Đình Trọng suốt những tháng ngày qua lại rong ruổi không có điểm dừng cũng không có ai hỏi han quan tâm cậu. Tiến Dũng đập đập đầu mình xuống bàn, điều khiến anh không tha thứ được cho bản thân là chính anh lại đẩy cậu đi mặc kệ Đình Trọng từng tự hào tuyên bố, cậu tìm thấy anh cả đời không cần đuổi theo ước mơ xa xôi nào nữa.

Tiến Dũng lờ đờ quay về nhà, khi anh tra chìa khóa vào ổ đã cảm thấy có điều gì rất lạ. Trái tim anh đập nhanh dồn dập lúc anh nhận ra có một đôi giày Converse đen xếp ngay ngắn trên kệ. Đình Trọng không bật đèn, cậu nằm trên sofa bóc kẹo nho dài giọng trêu chọc Tiến Dũng.

"Em không có chỗ nào để đi, đành phải qua nhà anh ở tạm. Nhưng mà này, anh không đổi ổ khóa em sẽ nghĩ là anh còn yêu em đấy."

Đình Trọng không ngờ Tiến Dũng bước đến ôm siết cậu trong vòng tay anh.

"Anh yêu em."

Lần này Tiến Dũng không đắn đo gì cả, anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần bên tai Đình Trọng.

"Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em."

Khi Đình Trọng rời đi, cậu không trả lại Tiến Dũng chìa khóa nhà. Rất nhiều buổi cậu tần ngần cắm chìa khóa vào ổ rồi không dám xoay cửa vì cậu không biết nơi này có còn là nhà của cậu không? Thậm chí Đình Trọng từng định mở cửa toang hoang mời ăn trộm vào mang hết đồ đạc quý giá đi mất, khi không còn gì cả chắc Tiến Dũng sẽ phải bám dính lấy cậu nhờ cậu nuôi anh thôi. Nhưng rồi Đình Trọng bật cười chê bản thân mình ngốc. Cậu mua vé máy bay đi đến những nơi xa lạ chưa từng đặt chân tới, rốt cuộc phát hiện bấy lâu nay di chuyển chỉ là một cái cớ để vùi lấp cảm giác bất an ở trong lòng. Sau khi gặp được Tiến Dũng rồi, an toàn của cậu đều là do anh nắm lấy. Nên Đình Trọng bỏ hết sĩ diện để quay về. Anh không yêu cậu thì không yêu, anh nghi ngờ cậu thì nghi ngờ. Đình Trọng chỉ muốn ở bên một người qua hết sáu tháng này rồi hết sáu tháng nọ, đơn thuần chỉ muốn được ở bên anh.

Nhưng có một điều chắc Đình Trọng không đoán ra, Tiến Dũng là cố tình để cậu giữ chìa khóa nhà.

Em về đây đi, về với anh đi. Đừng ở ngoài kia yêu đương người khác nữa. Về nhà với anh. Chừng nào em còn cầm chìa khóa nhà, anh sẽ không đổi ổ khóa. Nếu em làm mất chìa khóa, anh sẽ đánh chìa mới cho em. Chỉ cần em về với anh, anh sẽ đợi em ở nhà. Cả đời này, anh sẽ luôn là nơi dừng chân an toàn nhất của em. Anh yêu em.

___

Ghi.

1/4/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro