444444444444444

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỒN MA THEO DÂM PHỤ

Tác giả: Hùng Sơn

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]

[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]

Phần 9

Đúng như sự mong muốn của Hoa. Sự trang điểm này của nàng đã làm Luận nức lòng. Hoa nhìn thấy ánh mắt thèm khát của chàng trên thân thể nàng.

Hoa mỉm cười làm duyên:

- Cháu đã mười bảy tuổi rồi.

Luận cũng mỉm cười, nói: .

- Nhưng còn thiếu bốn tuổi nữa.

Mẹ Hoa thắc mắc, cười hỏi:

- Tại sao lại thiếu bốn tuổi?

Luận quay qua mẹ Hoa giải thích:

- Cháu nó còn thiếu bốn tuổi nữa mới được uống rượu mạnh.

Mẹ nàng giật mình, nhìn Hoa, nói:

- Cái gì, con muốn uống rượu mạnh à?

Luận đỡ lời.

- Lần trước anh tới thăm cháu. Cháu muốn thử một ly rượu mạnh, nhưng nhà hàng không dám bán cho khách hàng dưới hai mươi mốt tuổi. Bởi vậy cháu mới phải uống nước cam thôi.

Không để cho mẹ Hoa kịp nói gì, Luận quay qua nàng, nói tiếp:

- Khi đủ tuổi uống rượu, cháu phải mời chú ly đầu tiên.

Mẹ Hoa tới sát bên nàng trừng mắt nói:

- Trời ơi, bây giờ con sài cả nước hoa và môi son nữa sao!

Hoa nhìn mẹ rồi liếc nhanh về phía Luận.

- Con lớn rồi phải không mẹ.

Luận mỉm cười.

- Em à, luật pháp có cấm thiếu nữ dưới hai mươi mốt tuổi sài nước hoa và sáp môi đâu.

Nói xong, Luận trao cho Hoa bó bông và tiếp:

- Bó hoa này để mừng cháu trở về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh năm nay.

Hoa cười thực tươi.

- Chú đã tặng cháu biết bao nhiêu bông hoa đẹp trên cây giáng sinh này rồi.

Luận tát yêu trên má Hoa.

- Thì cháu là hoa mà.

Lòng Hoa bừng lên một niềm vui mừng, tim nàng đập mạnh. Hình nhưcó mộtluồng hơi ấm luồn qua da thịt nàng. Mùa Giáng Sinh này'chắc chắn sẽ là mùa Giáng Sinh sung sướng nhất trong cuộc đời Hoa.

Đêm Giáng Sinh, Luận ở lại dùng cơm tối với gia đình Hoa.

Trong phòng chỉ có ba người. Không một người khách nào khác.

Mẹ Hoa nói:

- Lâu rồi con mới về nhà. Lần này má và chú Luận muốn ở cạnh con nhiều hơn.

Hoa mỉm cười gật nhẹ đầu, cám ơn mẹ. Bữa cơm thực ngon miệng và vui vẻ làm sao. ánh mắt của cả ba người nhìn nhau tràn ngập tình thương trong đêm Chúa ra đời thật ý nghĩa.

Sau bữa cơm, Luận ra xe lấy vô hai món quà bao giấy mầu thật đẹp, chàng nói:

- Đây là quà của em và Hoa.

Luận đưa gói to cho Hoa và gói nhỏ cho mẹ nàng. Hoa cảm thấy sung sướng vô ngần vì Luận đã đưa món quà to cho nàng, nhưvậy chứng tỏ chàng đã quan tâm và tôn trọng nàng hơn cả mẹ nàng nữa. Hoa bỗng sực nhớ tới không mua gì tặng cho Luận, nàng thảnh thốt kêu lên:

- Thôi chết rồi, cháu quên mua quà tặng chú...

Luận cười thực dễ dãi.

- Cháu đã về đây rồi. Cách nhau đã lâu, được nhìn lại cháu là món quà quí hóa nhất trong đời chú rồi.

Lời nói của Luận làm Hoa cảm động tới muốn ứa nước mắt. Nàng đứng dậy, vòng qua chỗ Luận ngồi, ôm lấy chàng, hôn lên má trước mặt mẹ thật tự nhiên.

Mẹ Hoa nhìn nàng mỉm cười âu yếm. Không khí trong gia đình bỗng trở nên ấm cúng lạ lùng...

Đêm đã khuya, cả ba kéo nhau ra phòng khách nói chuyện. Hôm nay, quả thực Hoa đã mang về bao lời nói và tâm sự thổ lộ với Luận và mẹ nàng. Chỉ còn mối tình thầm kín trong lòng là nàng chưa dám nói ra. Nhưng có lẽ chỉ là thời gian thôi.

Tới gần sáng, mọi người có vẻ đã mệt mỏi cả rồi. Hoa thấy hai con mắt muốn nhíu lại. Luận tát nhẹ vô má nàng nói:

- Cháu đã mệt lắm rồi, hay là lên lầu nghỉ cho khỏe đi

Mẹ nàng cũng nói:

- Cũng đã đến lúc đi ngủ rồi con ạ.

Hoa ngần ngừ, nói:

- Con không muốn đi ngủ chút nào.

Luận mỉm cười, bảo nàng:

- Cháu đi ngủ đi. Chú sẽ ngủ ở đây đêm nay để ngày mai dậy thực sớm nói chuyện với cháu.

Hoa mừng rỡ, nói:

- Chú nói thực đó phải không?

Mẹ Hoa đỡ lời Luận.

- Con cứ đi ngủ đi, chú Luận không nói dối con đâu.

Hoa vui vẻ đứng lên.

- Vậy sáng mai con gặp lại chú Luận và mẹ nhe.

Nói xong, nàng chạy mau lên lầu. Vào trong phòng ngủ, Hoa cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Sau bao nhiêu lâu thầm lén yêu Luận như một đứa bé. Ngày hôm nay, chàng đã tự miệng nói ra nàng trưởng thành thực sự rồi. Tình yêu đã tới trong sự chín mùi của tuổi xuân. Nhất định mùa Giáng Sinh năm nay phải là lúc cho mọi người biết mối tình nồng thắm này.

Cứ mải nghĩ ngợi vẩn vơ mãi về sự công khai mối tình đầu với chàng, Hoa không làm sao chợp mắt được. Nàng lăn qua lăn lại hàng giờ trên giường. Có lúc Hoa luồn cả hai tay vô trong mình mò mẫm, mơn trớn, bóp nặn. Nhớ lại bàn tay Luận hôm nào trên da thịt nàng tới ngất ngư. Hoa thì thầm một mình:

- Anh... Anh Luận ơi. Anh có biết em thương anh như thếnào không?Bây giờ anh ngủ chưa. Có nhớ tới em không. Em phải làm sao để tỏ mối tình này cho mọi người đều biết đây? Không lý cứ thầm lén với anh mãi mà ấp ủ trong long như mối tình câm được hoài hay sao?

Hoa biết cái khó là làm sao mở miệng ra cho mọi người hay tới mối tình của nàng và Luận mà chấp nhận một cách vui vẻ đây. Nhưng Hoa đâu có biết, cha nàng đang ngồi ngay trên đầu giường. Tâm sự của Hoa thổ lộ mộtmình vừa rồi đã lọt vô tai ông như một luồng điện cao thế.

An chồm lên. Chàng thét be be.

- Trời ơi? Trời... Hoa ơi, con cũng lại thương thằng lưu manh đã giết hại cha con sao?

Nhưng nào Hoa có nghe được lời nói của An. Giờ đây chàng chỉ là một oan hồn vất vưởng bên thế giới loài người.

Dầu cho chàng có nhìn thấy những thủ đoạn gạt gẫm trắng trợn của tên bạn lưu manh đang đưa vợ con chàng vào chỗ chết mà đành bất lực.

An đã làm hết cách để liên lạc với thế giới loài người, nhưng chưa có kết quả khả quan. 'Bé Hai khờ khạo và lại cứng đầu nữa nên chưa giúp ích được gì An. Tuy nhiên, đó vẫn là hy vọng sau cùng của chàng. Còn phải một thời gian nữa để dụ dỗ cậu bé này. Cậu ta còn nhỏ quá, chẳng hiểu gì cả.

Vợ chàng đang nằm trong vòng tay tên sát nhân. Bây giờ An lại biết cả con gái duy nhất của chàng cũng lại si mê tên khốn kiếp Luận nữa thì làm sao chàng chịu cho nổi.

Lúc nãy An theo Hoa lên phòng ngủ vì không muốn ở dưới nhà nhìn thấy cảnh tên lưu manh ôm ấp vơ mình. Tới bây giờ lại nghe lời thốlộ tâm sự của con gái một cách chết người như vậy nữa làm chàng điên dại. Bỗng An nhìn thấy con mèo đang nằm ngủ ở góc phòng. Chàng chợt nhớ hôm trước vì chàng vỗ lên đầu nó mà nó cào vỗ tay vợ chàng, để Cúc phải cầu cứu tên lưu manh, tạo cơ hội cho y chinh

phục tình cảm của nàng một cách chớp nhoáng như vậy.

An nghĩ ngay ra cách dùng con mèo này để 'thức tỉnh con gái. Chàng từ từ đi tới chỗ con mèo ngủ. Dí sát mặt chàng vô mũi nó, thét lên một tiếng. Con mèo bật dậy ngay tức thì. Hình như nó linh cảm được sựcó mặtcủa chàng nên gào lên, nhẩy tưng lên giường Hoa. An sợ nó lại cào con gái chàng như lần cào vợ chàng nên An nhẩy lại phía nó thực nhanh, làm con mèo hoảng hồn phóng xuống giường, chạy điên lên vòng vòng trong phòng.

Lúc ấy Hoa tựnhiên thấy con mèo nhẩy loạn lên. Nàng hơi hoảng hốt, nhưag lấy lại bình tĩnh ngay, mỉm cười nói:

- Thôi chết rồi, tao nhốt mày ở đây làm mày nổi giận phải không? Tới giờ đi gặp bạn gái mày rồi chứ gì. Để tao mở cửa cho mày ra ngoài nhé.

Nói xong, Hoa nhẩy xuống giường mở cửa cho con mèo chạy ra ngoài. An nhân cơ hội lại làm cho con mèo điên lên và nó chạy tọt ra khỏi cửa như một làn chớp.

Hoa lại tưởng mình đoán trúng ý định của con mèo nên khoái trí mỉm cười. Nàng ló đầu ra khỏi cửa nhìn theo hướng con mèo vừa chạy. Bỗng nàng nhìn thấy ánh sáng trên cây giáng sinh lấp lánh. Hoa lại nhớ tới Luận ngay. Nàng chợt nẩy ra ý nghĩ xuống nhà ngắm nghía tác phẩm của Luận tặng cho nàng.

Hoa đi ra khỏi phòng, buớc nhẹ xuống lầu, nàng băng qua phòng đọc sách rồi tới trước cây giáng sinh. Nàng lặng yên nhìn ngắm những cánh hoa kết lại thực khéo léo. Mỗi cánh hoa chắc chắn phải là một niềm yêu thương thành kính. Hoa say mê vì số lượng chi chít những bông hoa trên cây.

Hoa cảm thấy tình yêu thầm kín nàng dành cho chàng thực xứng đáng. Chàng đã hồi đáp tình cảm của nàng bằng từng đóa hoa trên cây giáng sinh này. Hoa cảm thấy có lẽ mình là người con gái hạnh phúc nhất trên cõi đời này.

Bỗng Hoa giật mình vì vửa nghe thấy tiếng rên rỉ của một người đàn bà.

Tiếng rên lúc đầu nghe nhè nhẹ, Hoa lại tưởng là ảo giác của mình. Nhưng khi nàng lắng nghe kỹ hơn, đúng là tiếng rên thực sự đang phát ra từ căn buồng phía trái của căn nhà. Hoa đứng dậy, từ từ đi về hướng đó.

Nàng lần mò trol~g ánh sáng 'nhấp nháy từ cây giáng sinh phát ra. Tiếng rên bắt đầu nghe rõ hơn. Nàng đã tìm thấy tiếng rên ấy phát ra từ căn phòng ngủ dành cho khách của gia đình.

Có lẽ Luận ngủ trong căn phòng này chứ còn ai khác hơn chàng nữa. Hoa nhớ rõ là mẹ nàng bảo Luân sẽ ngủ lại đây đêm rlay mà. Nàng rón rén, bước lẹ hơn tới căn phòng đó. Tiếng rên'đã nghe thực rõ ràng và còn thổn thển từng cơn.

Hoa cảm thấy thực hồi hộp. Không biết ai đã ở trong phòng với Luận trong khi mọi người đáng ngủ yên. Nàng đi tới gần cửa và ép tai vô :nghe ngóng. Bây giờ Hoa còn nghe thấy cả tiếng hơi thở phì phò hòa.lẫn với tiếng rên rỉ của người đàn bà nữa.

Sự tò mò đã thúc đẩy Hoa nhẹ mở cửa nhìn vô trong. Cửa không khóa nên nàng đẩy hé ra thực dễ dàng. Ánh sáng trong phòng lờ mờ phát ra từ cây đèn ngủ để trên đầu giường, tuy không sáng lắm, nhưng Hoa cũng nhìn thực rõ một cặp nam nữ đang trần truồng ôm nhau trên giường.

Lưng của người đàn ông hướng về phía chỗ Hoa đứng. Nhưng nàng đã nhận ra ngay người đó chính là Luận. Còn người đàn bà nằm khuất dưới thân thể Luận nên Hoa không biết là ai. Nàng chỉ nhìn rõ từ phía sau. Hai chân cô ta dạng

ra trắng nõn, đầy ắp bên trên, chính giữa đỏ ao...

Luận đang nhấp nhô trên mình cô nàng. Thân thể Hoa run lên bần bật. Lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng như thế này. Những bắp thịt căng cứng, thẳng tắp và phập phòng lên xuống, nhìn xem tới cháy da thịt

Họ vầy vò, cấu xé, dằn vật lẫn nhau nhưhai con dã thú. Luận là người đã chinh phục được hết tình cảm của nàng, mà giờ đây, Hoa thấy chàng cởi bỏ hết quần áo ra, làm công việc này dưới ánh đèn, con người chàng mới thấy ghê tởm làm sao. Chàng đang như một con thú dữ, tấn công không ngừng người đàn bà nằm bên dưới. Hai người quấn quýt lấy nhau. Thắt chặt vào nhau bằng hai thân thể lõa lồ.

Người đàn bà đang cong cớn rên rỉ. Mỗi lần Luận rập người xuống là nàng lại rú lên, âm thanh thật man dại và dâm dật không thế nào tưởng tượng được. Hoa không biết người đàn bà này là ai, tại sao nàng lại có mặt ở đây trong giờ phút này. Hoa không thế nào ngờ được lễ Giáng Sinh năm nay lại có thể tới với nàng một cách phũ phàng như vậy Tim Hoa muốn vỡ tan từng mảnh, nàng nhói đau theo từng hơi thở đâm dật của người yêu.

Cũng ngay lúc đó, Luận rùng mình, nẩy lên mấy lần rồi gục xuống, nằm đè lên thân thể người đàn bà đó. Tất cả trở nên im lặng, và một lúc sau, tiếng Luận thì thào:

- Lần này là lần sung sướng nhấtcủa chúng mình. Anh chưa hề đạt đến mức độ đó bao giờ.

Nói xong, Luận trở mình nằm vật qua một bên. Hoa hốt hoảng nhìn rõ người' đàn bà nằm bên Luận. Có thể nào chuyện này xẩy ra được hay sao!

Tại sao bà ta lại là mẹ nàng. Hoa không thế nào tin được mắt mình, nàng đưa tay rụi mắt cố xóa đi hình ảnh phũ phàng kia. Nhưng sự thật vẫn là sự thực. Khuôn mặt đó và thân thể kia không phải là mẹ nàng còn ai vào đó nữa.

Hoa có cảm tương như nàng vừa bị một nhát búa bổ trúng đỉnh đầu, nàng choáng váng, sững sờ.

Tại sao bà đó lại là mẹ nàng... ! Không, không thế nào được Người đàn ông nàng đang say mê lại có thể ngủ với mẹ nàng như vậy hay sao!

- Anh Luận ơil Em cũng chưa bao giờ thấy sung sướng như lần này.

Giọng nói quen thuộc của mẹ Hoa nhẹ nhàng và khiêu gợi làm sao! Luận quay qua, ôm lấy mẹ Hoa. Hai người cuốn quýt lấy nhau, da thịt cọ sát khít khịt.

Tim Hoa co thắt lại đau đớn, nàng ứa lệ. Nước mắt chẩy xuống hai gò má tái xanh. Hoa không dám nhìn cảnh tượng trước mắt nữa. Nàng từ từ khép cửa lại. Tiếng cọt kẹt làm cho mẹ Hoa nhổm dậy, bà nói:

- Anh Luận à, em sợ con Hoa trên lầu nghe được tiếng chúng mình.

- Đừng lo Cúc à, con bé ngủ say rồi.

- Em vừa nghe thấy có tiếng động.

- Không có gì đâu, chắc là tiếng gió bên ngoài thôi. Hôn anh đi cưng, đừng để thời gian quí báu này trôi qua chứ em.

- Ứ ừ Anh tham lam quá hà.

- Thân hình vệ nữ của em thế này lại làm anh điên lên mất rồi. Cưng ơi, nữa đi...

- Á á thôi mà anh. Dể em nói cái này đã.

Giọng nói của Luận ngắt quãng trong hơi thở hừng hực.

- Em... em muốn nói cái gì?

- Con Hoa không còn trẻ con nữa anh ạ. Em muốn cho nó biết chuyện chúng mình.

- Em nhất định phải cho nó biết hôm nay sao?

- Dằng nào nó cũng đã về đây. Chúng mình lại ở bên cạnh nhau. Phải cho nó biết rõ. Bây giờ nó không còn là tre con nữa. Nhất định nó phải hiểu.

- Ừ em quyết định như thế cũng được.

- Vậy ngày mai em se nói với nó nhé.

- Được rồi, còn bây giờ em nói với anh phải không.

- Nói cái gì?

- Cái này này...

Có tiếng rú nho nhỏ thật dâm dật của mẹ nàng. Hoa bịt tai chạy nhanh về phòng. Nàng ôm lấy mặt, nằm vật lean giường khóc nức nở.

Bây giờ lâuđài tình ái củanànghoàntoàn sụp đổ? Người cướp đi tình yêu của Hoa không ngờ lại là mẹ nàng. Khi trở về nhà, Hoa đã tưởng lễ Giáng Sinh năm nay là những ngày hạnh phút nhất đời, Có ai ngờ được lại là những ngày đau khổ nhất cuộc đời Hoa.

Ôi tình yêu... Mộng đẹp trở nên phũ phàng vì bị phản bội và bỏ rơi. Hoa nghiến chặt răng để khỏi bật lên tiếng khóc uất hận.

Nàng nhất định phải trả thù và giật lại người yêu. Tình yêu này không thế nào để rơi vào tay người khác được dù người đó là mẹ nàng...

(Hết Phần 9 ... Xin mời xem tiếp Phần 10)

HỒN MA THEO DÂM PHỤ

Tác giả: Hùng Sơn

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]

[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]

Phần 10

Hình như trời đã sáng, bây giờ Hoa mới bắt đầu ngủ thiếp đi. Khi nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoa trở mình ầm ừ không muốn trả lời. Nhưag tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn và nhiều hơn, rồi tiếng mẹ nàng và Luận bên ngoài kêu. Hoa dậy ăn sáng. Hoa buộc lòng phải lên tiếng:

- Con còn buồn ngủ lắm. Mẹ và chú Luận cứ ăn trước đi, tới trưa con dậy ăn luôn thể. Có tiếng mẹ nàng hỏi:

- Con có sao không?

- Con không sao đâu, chỉ buồn ngủ thôi.

Tiếng Luận cười bên ngoài, nói:

- Thôi, em để cho con nó ngủ đi. Chúng mình đi ăn sáng với nhau cũng được mà.

Cúc liếc Luận thật tình tứ. Nàng biết chàng đang muốn gì Luận nhẹ nhàng ôm lấy Cúc, cúi xuống hôn lên môi nàng nụ hôn thật say đắm.

Hai người ôm nhau hôn hít ngay trước cửa phòng Hoa, đinh ninh là Hoa còn đang ngái ngủ. Nhưng có biết đâu lại có An đang đứng ngay bên cạnh họ. Lần này chàng không điên lên nhưnhững lần trước khi thấy vợ trong vòng tay kẻ

thù. Trái lại, An lại mỉm cười vì nghĩ lại tối qua đã hướng dẫn Hoa chứng kiến cảnh ân ái thô bỉ này. Chàng đã cứu thoát, ít nhất đứa con gái của mình khỏi tay tên bạn lưu manh sát nhân.

Nhưng điều quan trọng nhấtbây giờ vẫn là làm sao liên lạc được với thế giới loài người để vạch trần hành động sát nhân của Luận. An lại nghĩ tới Bé Hai. Chàng thấy chỉ còn cách làm sao cho cậu bé này truyền đì tiếng nói của chàng tới thân nhân hoặc khách hàng của mẹ cậu ta là có thể hy vọng lôi được những tội ác của Luận ra ánh sáng công lý.

Chàng vội vàng bước ra khỏi nhà, đi tìm bé Hai. Hôm nay ngày lễ nên ngoài đường chẳng có ai. Phốxá vắng hoe, lác đác vài kẻ không nhà vất vưởng. Thật là trái ngược với không khí ở Việt Nam hồi nào; cứ lễ Giáng Sinh là thiên hạ đổ ra ngoài đường nhởn nhơ như bướm mùa xuân. Còn ở Mỹ này thật lạ lùng. Mùa này họ rúc trong nhà, hoặc kéo nhau đi chơi xa. Không biết có phải khí hậu lạnh lẽo nên không thích hợp cho những sinh hoạt ngoài phốhay không, hay vì phong tục tập quán của những người bản xứ ở đây là như vậy.

Nhưng dù sao, cảnh này cũng đã ảnh hưởng không ít tới tâm trạng ray rứt, lạ'nh lẽo và uất hận của chàng vì đã mất đi mái ấm gia đình. Không còn chỗ tương thân. Dù cho bây giờ chàng chỉ còn là một oan hồn vất vưởng. Chàng thấy bé Hai cũng đã chết như chàng, nhưng cậu ta còn có chút an ủi được gần gủi bà mẹ ngày đêm. Nếu An muốn được nhưbé Hai, ít nhất chàng phẫi làm sao loại bỏ tên bạn

khốn kiếp này ra khỏi gia đình chàng bằng một cách nào đó mới được.

Có lẽ chỉ còn trông cậy ở bé Hai mà thôi. Ngoài cậu bé này ra, An thấy không còn cách nào khác hơn nữa. Chàng vội vã rảo bước xuyên qua tường chui vào nhà cậu bé.

Vừa vô tới trong, An không ngờ nơi đây lại có thể tấp nập nhưvậy. Kẻ ngồi trong, người đứng ngoài, nói cười thật vui vẻ. Bỗng An nghe thấy có tiếng cười khúc khích thực quen tai, chàng nhìn lên bàn thờ, thấy bé Hai đang ngồi chồm hổn trên đó trước những đa b~ánh bọc giấy xanh đỏ đầy ắp Cậu ta đang cười và đưa tay vẫy chàng.

- Chú An, chú tới chơi hả. Lên đây, lên đây ăn bánh với bé Hai đi.

An mỉm cười, leo lên bàn thờ ngồi bên cạnh bé Hai.

- Hôm nay có cái gì mà ở đây đông người quá vậy hở bé Hai.

- Bao giờ cũng vậy chú ạ. Cứ ngày lễ là bà con kéo nhau tới đây nghe mẹ cháu nói chuyện.

An nắm lấy tay cậu bé cười lớn.

- Nghe mẹ cháu nói hay nghe cháu nói?

Bé Hai nheo mũi làm mặt xấu.

- Cháu có biết cái gì đâu mà nói:

- Thế Cậu Hai Trạng là mẹ cháu hay là cháu?

Bỗng bé Hai cười lên hăng hắc, nói:

- Là thằng cha Bẩy thi sĩ.

An không ngờ bé Hai hôm nay lại có thể nói lên được

sự khôi hài dí dỏm như vậy. Nhưng chàng lại khám phá ra

một điều kỳ diệu khác nữa là mỗl lần bé Hai cười lớn tiếng

lên nhưthế là mẹ cậu ta lại run rẩy. Người bà nảy lên, mắt

trợn ngt~ợc, miệng lắp bắp:

- Cậu Hai Trạng... Cậu Hai Trạng đó hả?

An nhớ ngay tới những lần bé Hai nhập vô xác bà ta cũng trong tlnh trạng như thế này. Chàng vội dục bé Hai:

- Bé Hai... bé Hai, cháu nhập vô xác mẹ cháu đi.

Bé Hai ngơ ngác hỏi: .

- Nhập vô xác mẹ cháu để làm gì hả chú?

An không muốn nói mình sẽ nhờ vả cậu ta, vì kinh nghiệm những lần trước, mỗi khi nói về chuyện gia đình chàng là mọi người nhốn nháo cả lên. Vì vậy cậu bé này không chịu giúp chàng nữa.

An mỉm cười nói:

- Hôm nay nhà đông khách như thếnày. Tại sao cháu không nhập vô xác mẹ cháu nói chuyện với khách hàng mà cứ để tên Bẩy thi sĩ xúi mẹ cháu nói tầm bậy tầm bạ hoài vậy?

Bé Hai gật đầu, nói:

- Ừ há, Cậu Hai Trạng là cháu chứbộ. Nhưng mà nhập vô xác mẹ cháu rồi nói cái gì đây. Người ta hỏi cháu đâu có biết trả lời.

An làm bộ gật gù, nói:

- Đúng rồi, khi cháu nhập vô xác mẹ cháu rồi thì bả không còn biết gì nữa nên cháu phải nói thôi. Nhưng cháu nhẩy ra khỏi xác' của bả rồi thì bả cũng chỉ nghe lời thằng Bẩy thi sĩ, súi nói tầm bậy tầm bạ thôi, chứ nó có biết cái gì như chúng mình đâu mà nói chuyện với khách chứ.

- Cháu ghét thằng Bẩy thi sĩ hôn mẹ cháu rồi.

- Phải đó, chúng mình chơi nó một keo, chịu không?

Bé Hai nghe An nói có vẻ thích thú lắm, chịu liền.

- Chú giúp cháu chơi nó hả?

- Nhất định là chú giúp bé Hai rồi chứ còn ai nữa. Vậy chú giúp đi.

An cười hì hì, nói:

- Bây giờ như thế này nhé. Cháu cứ làm những gì chú nói là thằng Bẩy thi sĩ khốn đốn ngay.

Bé Hai mừng rỡ.

- Vậy chú nói đi, cháu làm liền.

- Được rồi, bây giờ cháu cười lên thực to cái đã.

Bé Hai vừa cười vừa hỏi:

Cười thực to là chơi được thằng Bẩy thi sĩ hả chú?

- Không phải đâu. Bây giờ chú biết rồi, mỗi khi cháu cười thực to thì mẹ cháu sẵn sàng trong tình trạng để cháu nhập vô xác bà ta. Chứ đâu có phải cháu muốn nhập vô xác bà ấy lúc nào thì nhập đâu. Bé Hai gật đầu.

- Cái đó cháu biết rồi.

- Vậy cháu cười lên đi.

Bé Hai có vẻ khoái trí cười thực lớn.

Chín đang nói chuyện với một ông khách sồn sồn về vụ giúp ông ta mở một nhà hàng làm sao cho đông khách, tự nhiên người nàng nảy lên, mắt trợn ngược, chân tay run lẩy bẩy, mồm méo sẹo, nước dãi, nước miếng chảy ra ướt cả chiếc áo bà ba đồng bóng. Mọi người trong nhà tá hỏa, nhốn nháo cả lên. Thấy vậy An vội vàng nói, chàng sợ bé Hai cũng hoảng hồn nhẩy ra thì hỏng việc.

- Bé Hai nói theo chú đi.

- Nói cái gì?

Tự nhiên mọi người trong nhà nghe Chín hỏi:

- "Nói cái gì"

Thì ngơ ngác nhìn nhau. Đâu có ai biết bé Hai đang nói chuyện với An. Bởi vì họ chỉ nghe thấy tiếng bé Hai trong xác của Chín chứ không nghe thấy tiếng của An. Bẩy thi sĩ đứng cạnh Chín tưởng bà bí nên làm bộ nhắc tuồng.

- Thì Cậu Hai Trạng dậy ông đây làm cái gì cho nhà hàng đông khách đi.

Bé Hai đang ghét Bẩy thi sĩ nên quay qua anh ta nói liền:

- Tao không nói với mày.

Bẩy thi sĩ cười dả lả, tưởng bà Chín giở chứng vì khách khứa đông đúc mà bà chỉ được chia có một phần ba tiền nên nói:

- Thôi mà Cậu Hai Trạng, chuyện làm ăn đâu còn có đó chúng mình bàn lại sau cũng được, chứ Cậu Hai Trạng làm khó tụi tôi làm chi.

Bé Hai không hiểu Bẩy thi sĩ nói gì, đang lúc tức thằng cha này cứ nhân cơ hội không có ai là ôm lấy mẹ cậu hôn hít lung tung nên choảng liền:

- Mày hôn mẹ tao rồi, tao không có nói chuyện với mày nữa.

Bẩy thi sĩ tá hỏa, nhìn vợ đứng cạnh đang nghiến răng trèo trẹo Chàng không hiểu tại sao mụ Chín lại giở chứng kỳ cục như vậy. Từ hồi nào tới giờ, mụ ta năn nỉ, xin xỏ tình yêu với chàng. Mụ thèm khát làm tình như khát nước. Nhiều khi chàng phải nhắm mắt chiều mụ để lấy lòng cho yên chuyện. Vậy mà không hiểu tại sao hôm nay mụ này lại nói tuệch toẹt ra giữa chốn đông đúc này là ý gì. Chàng cứng họng không nói được câu nào nữa.

Có lẽ chỉ có một mình An là hiểu được câu chuyện. Chàng cũng không ưa gì tên Bẩy thi sĩ này, nhưng nếu cứ để cho bé Hai làm tới có thể hưchuyện của mìnhnên chàng vội vàng nói:

- Bé Hai cứ để chuyện thằng Bẩy thi sĩ đó qua một bên đã. Bây giờ cháu lập lại những gì chú nói thôi nhé.

Bé Hai gật đầu nói:

- Được rồi chú nói đi.

Bẩy thi sĩ lại tưởng mụ Chín nói với chàng, nên lean tiếng liền:

- Cậu Hai Trạng nói gì kỳ cục vậy, tôi có hôn mẹ cậu bao giờ đâu.

Nghe Bẩy thi sĩ nói, bé Hai không dằn được nữa, rít lên:

- Mày hôn mẹ tao hoài bây giờ còn chối nữa hả?

Bẩy thi sĩ tái mặt, ấp úng hỏi:

- Bộ... bộ... Cậu Hai Trạng về thật đó hả?

Bé Hai tức mình chửi liền:

- Tao về giả bao giờ hả thằng chó má kia.

Nửa tin nửa ngờ, Bẩy thi sĩ cũng tức mình nói:

- Được rồi, chuyện đã tới nước này để chút nữa chúng mình tính toán cho 'bằng phẳng một lần đi. Chứ đừng có làm bộ giở điên giở khùng nói bậy nói bạ nữa. Chị phải biết không có tụi tui thì không có nhân vật Cậu Hai Trạng cho chị làm ăn đâu. Rồi chị sẽ biết tay tôi.

Bé Hai nghe Bẩy thi sĩ hăm, sợ quá nhẩy ra khỏi xác mẹ cậu ta liền. Chín dẫy lên mấy cái, nằm vật ra rồi tỉnh dậy thấy không khí có vẻ khác thường, hỏi:

- Sao, bây giờ còn ai muốn nhờ Cậu Hai Trạng cái gì nữa không?

Bẩy thi sĩ đang cơn tức giận, đả liền một câu.

- Nhờ cái gì nữa mới được chứ. Cậu ăn nói tầm bậy tầm bạ, nghe chói tai quá, còn làm ăn buôn bán được cái gì nữa đây?

Chín ngơ ngác, dùng giọng trẻ con như thường lệ, hỏi.

- Cháu nói cái gì mà tầm bậy tầm bạ hả chú Bẩy? Bẩy thi sĩ mỉa mai.

- Mới giở chứng đây mà đã quên rồi sao hả Cậu Hai Trạng?

Chín không hiểu Bẩy thi sĩ ám chỉ điều gì, vì khi hồn bé Hai nhập vô xác nàng thì Chín không còn biết gì nữa, lúc ấy sự sống của Chín bị dán đoạn mà chính nàng cũng không hay. Khi hồn bé Hai nhẩy ra khỏi xác Chín thì sự sống của nàng lại nối tiếp mà chính Chín cũng không biết vừa bị gián đoạn. Bởi vậy nghe Bẩy thi sĩ nói nàng ngẩn ngơ, hỏi:

- Chú Bẩy nói cái gì kỳ cục vậy. Tôi giở chứng hồi nào?

Lý đứng gần đó cố im lặng từ lâu, tới bây giờ không còn chịu nổi nữa. Nàng không biết Cậu Hai Trạng có về thực sự hay là bà Chín dựa cớ nói toạc móng heo chuyện chồng chị lẹo tẹo với bà chọc tức chị. Nhưng dù cho là Cậu Hai Trạng có về thực sự hay là bà Chín giả bộ thì vụ Bẩy thi sĩ lẹo tẹo với bà Chín cũng đã quá rõ ràng rồi. Máu hoạn thư bốc lên tới đỉnh đầu, chị bỗng chu lên:

- Đồ chó đẻ, thì ra hai đứa mày lẹo tẹo với nhau từ bấy lâu, qua mặt bà.

Nói tới đây, Lý nhào tới nắm tóc Chín ghì xuống sànnhà. Chín tuy què quặt, hai chân nàng vắt vẻo như không có xương, nhưng hai cánh tay Chín khỏe như tay đàn ông vì hàng ngày nàng phải dùng tay để di chuyển thân thể. Bởi vậy khi Lý nhào tới, ghì đầu Chín xuống. Phản ứng tự vệ, nàng ôm chặt lấy Lý vật xuống thật dễ dàng.

Cả nhà náo loạn, kẻ la, người hét. Bẩy thi sĩ luýnh quýnh chạy vòng vòng. Hai người đàn bà lăn lộn dưới đất đã tới lúc xé quần xé áo nhau kịch liệt. Bộ ngực nung núc của Chín bật tung ra trắng ngần, nhẩy tưng tưng. Chiếc quần của nàng cũng rách toạc, để lộ mộtbờ mông tròn lẳng, chắc nịch.

Còn Lý cũng chẳng hơn gì, quần áo nàng cũng bị Chín xé tả tơi Coi bộ còn thảm não hơn Chín một bực. Thân thể gần nhưtrần truồng, da thịtphơi ra trắng nõn. Có lẽ hai địch thủ có cùng một tâm lý; Xé quần áo nhau, làm xấu cho thiên hạ coi chơi. Tới khi tàn cuộc thì khách khứa cũng đã ra về hết tự bao giờ. Còn lại một mình Bẩy thi sĩ và hai người đàn bà gần như trần truồng, nhìn nhau thở hồng hộc. Lúc đầu Bẩy thi sĩ còn níu người này, kéo người kia, can ngăn, lúc nhỏ nhẹ, lúc quát tháo. Nhưng không ai nghe anh nên tức mình, mặc kệ cho cả hai muốn làm gì thì làm. Hơn thếnữa, khách khứa cũng đã về hết rồi còn cần gì. Bẩy thi sĩ nghĩ cứ để hai con mụ này cấu xé nhau cho bõ ghét. Anh ta ngồi xuống ghế sa lông giữa nhà nhìn hai người đàn bà vật lộn và cấu xé nhau.

Tới khi cả hai cảm thấy không còn lý do gì để quần thảo với nhau nữa thì tự động dang ra, mỗi người một góc ngồi thở hồng hộc.

Lý ôm mặt khóc rưng rức, kể lể:

-Tôi thấy chị tội nghiệp. Thân thể tật nguyền nên để chồng con giúp đỡ chị kiém chác sống. Ai ngờ chị lại manh tâm giựt chồng tôi. Còn bô bô cál miệng giả vờ Trạng này, Trạng nọ. Trơ tráo bêu xấu tôi giữa thin hạ như vậy, thử hỏi còn trời đất nào nữa chứ...

(Hết Phần 10 ... Xin mời xem tiếp Phần 11)

HỒN MA THEO DÂM PHỤ

Tác giả: Hùng Sơn

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]

[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]

Phần 11

Sau một màn vật lộn tơi bời, cho tới giờ phút này Chín vẫn không hiều tại sao Lý lại biết được chuyện thầm kín của mình với Bầy thi sĩ. Nghe Lý kẻ lể, bà tự nghĩ không lý cậu Hai Trạng đã nhập xác vô nàng thực sự mà khai ra việc làm lén lútcủa mình với Bẩy thi sĩtrước mặt mọi người thực hay sao? Chín ngần ngừ hỏi:

-Tôi hỏi thực... cô Bẩy. Chuyện cô nói tôi làm bộ giả vờ Cậu Hai Trạng nói cái gì xin kể rõ cho tôi nghe. Đừng có tự nhiên nổi cơn tam bành lên nói chuyện tào lao vu oan giá họa cho người ta như vậy là không được.

Lý nhìn chồng căm tức, nói lớn:

- Đó anh Bẩy, anh nói đi. Nói đi cho người yêu của anh nghe, để bả khỏi thắc mắc nữa. Đừng để tôi phải nói. Bả lại bảo tôi vu oan cho bả. Hai người có làm gì với nhau thì tự nói cho nhau nghe đi.

Bẩy thi sĩ thấy lúc này yên lặng là vàng nên ngồi tỉnh bơ, nhìn lên trời như đang tìm vần thơ, mặc cho ai nói gì thì nói. An thì đứng dựa vô bàn thờ từ nãy tới giờ nhìn mọi người mà không biết phải làm gì. Còn bé Hai thấy mẹ và Lý đánh nhau lúc đầu cuống lên, chạy vòng vòng, la hét. Nhưng nào có ai nhìn thấy, hoặc nghe thấy gì đâu. Bởi vậy chỉ một lúc sau, cậu ta cũng như An đứng trơ trơ mà nhìn.

Bỗng An nghĩ; tại sao không nhân cơ hội này, khích cho bé Hai nhập xác bà Chín nói rõ chuyện gia đình chàng. Không chừng sự xuất hiện của bé Hai trong giờ phút này vừa giúp chàng, vừa giúp vợ chồng Bẩy thi sĩ làm hòa với nhau. Chàng quay qua bé Hai nói:

- Bé Hai à, cháu nhìn thấy cô Bẩy có tức cười không?

Bé Hai từ nãy tới giờ rầu rĩ, tự nhiên nghe An nói vậy, nhìn chàng hỏi:

- Chú nói cô Bẩy tức cười cái gì?

An mỉm cười, nói:

- Cháu coi kìa, cô ta bị mẹ cháu xé rách hết quần áo mà cứ ngồi đó khóc như em bé ấy.

Mặt bé Hai hơi tươi lên, nói:

- Ừ héng, sao cô Bẩy không biết mắc cỡ hả chú. Coi kìa, hì hì...

- Cháu có muốn chọc cho cô Bẩy điên lên chơi không?

Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy.

- Không đâu, không đâu... cháu chọc cô ấy, cô ấy lại đánh mẹ cháu đó.

An cười ha hả thực sảng khoái, nói:

- Chú có cách làm cho cô ấy sợ mẹ cháu thì sao?

- Chú làm sao?

- Chỉ là cháu có muốn không đã, chú làm liền.

Bé Hai gật đầu.

- Dạ, chú làm đi.

An giao hẹn.

- Nếu cháu muốn thì phải nghe lời chú chịu không?

- Chịu mà.

- Bây giờ cháu cười đi.

Bé Hai hỏi lại:

- Tự nhiên chú bảo cháu cười làm chi vậy?

- Thế cháu muốn nhập vô xác mẹ cháu thì phải làm sao?

- Hàng ngày khi nào mẹ cháu muốn thì cháu mởi nhập vô xác mẹ cháu được. . .

- Còn như mẹ cháu không muốn thì sao?

- Thì cháu không nhập vô được đâu.

- Chú có cách làm cho cháu nhập được vô xác mẹ cháu mà không cần mẹ cháu muốn.

Bé Hai mừng rỡ hỏi:

- Chú làm sao, chỉ cho cháu đi.

An gật đầu nói:

- Tại cháu không để ý thôi. Ngoài lúc mẹ cháu muốn cháu nhập xác, cháu có thể nhập vô bả được. Còn một cách khác nữa là khi cháu cười thực lớn thì tự nhiên thân thể mẹ cháu cũng sẵn sàng mở ra cho cháu chui vô, không nhớ hay sao? Lúc nãy chú đã nói với cháu rồi mà. Bé Hai có vẻ thích thú, nói:

- Ừ héng.

An gật đầu:

- Cháu cười đi.

Bé Hai vươn cổ cười lên hả hả thực dễ dàng. Âm thanh của tiếng cười xoáy lên không gian, chạm trần nhà, ụp xuống...

Lúc ấy Chín đang nói qua nói lại với Lý, bỗng tự nhiên thân thể vặn vẹo. Nàng lấy làm lạ, nhưng không thế nào cưỡng lại được, Chín mê đi không biết gì nữa.

Lúc hồn bé Hai đã nhập vô xác bà Chín rồi. An nói thực nhanh:

- Bé Hai nhớ nhé, cháu đừng có nói chuyện với chú. Chỉ được lập lại lời chú nói thôi nghe không..

- Dạ.

- Đó ? đó chú đã nói không được nói chuyện với chú mà. Cháu chỉ được lập lại lời chú nói thôi nghe không?

- Nghe.

An phì cười vì sự ngây thơ của cậu bé. Trong khi đó hai vợ chồng Bẩy thi sĩ tự nhiên thấy bà Chín uốn éo như khi bà làm bộ có xác con bà nhập vô để hù khách hàng. Cả hai nhìn bà đăm đăm. Tới lúc nghe bà Chín nói: "Dạ" rồi lại nói: "Nghe" một mình thì cả hai cùng ngạc nhiên. Bẩy thi sĩ nhớ ngay tới bữa trước cũng có một lần bà Chín nói cái gì tào lao chuyện vợ chồng giết nhau đoạt của. Sau đó hỏi lại, bà ta chẳng nhớ cái gì nên chàng cho là bà ta nói chơi nên bỏ qua. Hôm nay hình như sự việc này. lại tái diễn, chàng liền hỏi:

- Chị Chín, chị đang nói cái gì đó?

An nói ngay:

- Bé Hai lập lại lời chú nhé.

- Rồi, chú nói đi. Cháu lập lại liền.

An cười hì hì vì biết là không thế nào cho cậu bé này làm đúng như ý chàng được, nên chỉ còn cách nói đại:

- Tôi nhập vô xác mẹ tôi chứ không phải bả nói với các người đâu.

Bé Hai lập lại lời An nói liền.

Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ chưng hửng, ráp lại hỏi.

- Chị nói cái gì, làm bộ hay nói thực đó?

An nói ngay:

- Đã bảo là tôi nhập vô xác mẹ tôi thực sự mà. Bây giờ bả không biết gì nữa đâu.

Bé Hai lại lập lại lời An. Cả Lý và Bẩy lần này có vẻ tin tưởng bà Chín không phải làm bộ như những lần trước. Nhưng Bẩy thi sĩ muốn thử lại nên hỏi:

- Nếu quả thực Cậu Hai Trạng nhập vô xác mẹ cậu thì cho tôi biết cái gì để tôi tin tưởng đi.

An cúi đầu, nhìn xuyên qua túi áo Bẩy thi sĩ, thấy trong đó có mộtbức hình hai vợ chồng chụp chung hôm đám cưới nên nói:

- Trong túi áo của chú Bẩy có một bức hình, hai vợ chồng chú chụp chung ngày đám cưới.

Bé Hai lại lập lại lời An. Bẩy thi sĩ ngạc nhiên, móc tấm hình ra coi. Lý chồm qua nhìn. Bỗng nàng mỉm cười, nói:

- Thôi đi chị Chín, chị đừng có hù tôi nữa mà. Cái màn làm bộ Cậu Hai Trạng này là tôi dậy chị. Bây giờ chị lại đem ra hù tôi được hay sao. Hai người đã tư tình, lại còn tính diễn cho tôi coi một màn kịch mà tôi đã từng dạy mấy người đó à?

Bẩy thi sĩ nói:

- Anh không có làm chuyện này đâu. Em thử hỏi chị Chín đi cho biết rõ trắng đen.

Lý mỉm cười mỉa mai, hỏi:

- Được anh muốn như vậy để tôi thử coi.

Nói xong, Lý quay qua bà Chín hỏi một cách thực mỉa mai:

- Chị có' tài thì nói cho tôi biết trong túi tôi có bao nhiêu tiền mới là chuyện lạ. Chứtrong túi chồng tôi thì thừa quá đi.

An cúi xuống dòm vô trong túi vợ Bẩy thi sĩ không thấy gì Nhưng chàng lại nhìn thấy tiền cô nàng cột trong một cái bao nhỏ, may bên trong quần sì líp, chàng vội vàng nói:

- Bẩy tờ một trăm đô, ba tờ hai chục đô, sáu tờ một đô Nhưng mà không phải trong túi gì ráo trọi, mà ở trong cái bao may dính vô quần si líp đó.

Sau khi nghe bé Hai lập lại. Lý hơi run run, lật đật móc cái bao trong quần sì líp ra. Nàng đã biết mình có bảy trăm đô la, nhưng còn mấy chục bạc lẻ thì không rõ lắm. Lý lấy tiền đếm xong chưng hửng, nhìn bà Chín sợ hãi hỏi:

- Chị không làm bộ thực đó hả?

An thấy đây là cơ hội ngàn vàng, chàng nói ngay:

- Mẹ tôi không biết gì đâu. Tôi đang ở trong xác bà ta và nói chuyện với chị đây. Tôi muốn chị nghe tôi nói hết câu chuyện này để giúp ngườibạn tôi. Gia đình chú ấy đang mắc nạn. Bạn của chú ấy giết chú ấy và lấy cả vợ con cùng của cải. Lại làm bộ đóng bảo hiểm để lãnh cả bạc triệu nữa.

Bé Hai ú ớ:

-Mẹ tôi không biết gì đâu... Tôi... tôi... chú An ơi chú nói cái gì cháu quên hết rồi. Nói in ít được không?

Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ ngơ ngác không biết bà Chín nói gì. Nhưng đều tin là có chuyện gì lạ lùng đây, chứ không phải bà Chín làm bộ nữa rồi. Bẩy thi sĩ lật đật hỏi:

- Chị Chín, bộ chị đang nói chuyện với ai đó nữa hả?

An không trả lời, chỉ nói ý mình, sợ bé Hai không hiểu, hỏi bậy, vợ chồng Bẩy thi sĩ dễ hiểu lầm.

- Tôi là con bà Chín.

Bé Hai lập lại liền câu ấy. .

- Đang trong xác mẹ tôi.

Bé Hai lại lập lại ngay.

- Xin cô chú lắng nghe tôi nói.

Cả hai vợ chồng Bẩy thi sĩ cùng tái mặt, ngồi sát lại xác bà Chín.

- Mẹ tôi không biết gì đâu.

Bẩy thi sĩ vội nói:

- Dạ... dạ.

- Chuyện chú Bẩy và mẹ tôi là do tôi nói.

Lý nhìn chồng, miệng lắp bắp:

- Dạ... dạ... Cậu Hai Trạng nói con nghe.

- Cô Bẩy bỏ qua đi nghe không.

Tuy ấn ức trong bụng, nhưag Lý cũng chắp tay nói: '

- Dạ... dạ...

Bây giờ xin cô Bẩy, chú Bẩy nghe chuyện quan trọng này.

- Dạ... chúng con xin nghe. Cậu Hai Trạng nói đi.

- Tôi muốn hai người giúp một người bạn tôi cũng đang có mặt ở trong phòng này.

Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ nhìn dáo dác, sợ hãi nói:

- Dạ... chúng con xin làm theo lời Cậu Hai Trạng.

- Bạn tôi là chú An.

- Dạ... dạ, chúng con xin chào chú An.

- Bạn chú An giết chết chú ấy.

- Dạ... dạ...

- Hiện nay đã lấy vợ chú ấy.

- Dạ... dạ...

- Trước khi giết chú An, thằng khốn nạn này xúi vợ chú ấy đóng tiền bảo hiểm nhân mạng cả triệu.

- Dạ... dạ...

- Bây giờ nó lấy cả vợ, cả tiền chú ấy rồi.

- Dạ... dạ...

- Chưa hết, nó còn định ngủ luôn với cả con chú ấy nữa.

- Dạ... dạ...

- Con chú ấy tên là Hoa, hiện học nội trú tại San Francisco.

Vợ Bẩy thi sĩ nghe bà Chín nói một hồi, đã lấy lại được bình tĩnh. Vừa muốn thử lại xem câu chuyện này có thực con bà Chín nhập xác bà nói, hay bà Chín đóng kịch, tính che lấp tội nhăng nhít với chồng nàng nên hỏi:

- Vậy con xin Cậu Hai Trạng cho biết, tụi nó bây giờ ở đâu, để con tới rình coi.

An nhìn ở góc nhà thấy tờ báo, nói:

- Được cô Bẩy lấy tờ báo ở góc nhà. Giở trang báo quảng cáo mấy người bán bảo hiểm ra tôi chỉ cho.

Lý vội vàng chạy lại góc nhà lấy tờ báo, dở mấy trang có quảng cáo bảo hiểm, nói:

- Dạ... tên gì xin Cậu Hai Trạng nói cho con biết đi.

An nói rõ tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại của Luận rồi bảo:

Bây giờ cô, chú Bẩy cứtới đó, làm bộ đóng bảo hiển nhân mạng để làm quen.

- Dạ... chúng con xin đi ngay hôm nay.

- Không được, hôm nay ngày lễ. Tên Luận đóng cửa văn phòng.

- Dạ... để chờ nó mở cửa tụi con tới ngay.

An nhìn và nghe vợ Bẩy thi sĩ, chàng biết ngay cô nàng còn chưa tin tưởng lắm. Chàng cố làm cho họ tin thực sự vào sự việc ngày hôm nay là sự thực, chứ không phải bà Chín bịa đặt, nên nói:

- Tốt lắm, bây giờ cô chú có thể gọi sốđiện thoại này. Hỏi tên nó và vợ chú An luôn, rồi làm bộ nói ở xa gọi loan số. Gọi đi, gọi đi... đi... đi...

Nói tới đây bé Hai bắn ra ngoài, nằm sõng sượt như thoi thóp. An hoảng hồn lay cậy bé day:

- Bé Hai, bé Hai... cháu làm sao vậy?

Bé Hai thều thào thở hắt ra. Một chiếc lưới từ trên cao chụp xuống ngay chỗ cậu bé nằm. An biết ngay là chuyện gì đang xẩy ra. Chàng cắm đầu chạy một mạch, không dám ngoái cổ lại. An nhất định phải ở lại dương thế này để trả thù. Chàng chưa thể về địa phủ được. Tiếng bé Hai thánh thót đằng sau:

- Chú An... chú An... ở lại giúp mẹ cháu nhe. Cháu thương chú lắm...

Bẩy thi sĩ quay số điện thoại gọi liền. Trong khi đó Luận đang ôm Cúc trong phòng ngủ. Hai vạt áo ngủ của nàng không được cột lại, rủ xuống hai bên, để bộ ngực trần trụi lồ lộ vươn cao trắng ngần. Nàng đang ngồi trên đùi Luận, hai tay bá lấy cổ chàng. Má áp sát mặt Luận, mắt nàng nhắm lại để nghe rõ hơi thở của chàng hừng hực trên da thịt. Luận luồn mộttay qua lưng quần Cúc Nàng hơi nhướn mình và dạng chân rộng ra hơn nữa. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Luận cằn nhằn, rút tay ra khỏi quần Cúc, nhấc điện thoại nói:

- Alô... alô.

- Anh Luận hả, khỏe không?

Luận nói nhát gừng:

- Dạ... cũng bình thường thôi anh.

- Lễ Giáng Sinh gọi điện thoại chúc mừng anh vui vẻ nhé.

- Dạ... dạ, cám ơn anh. Anh đang ở đâu đó.

Có tiếng cười lớn. .

- Đang ở nhà chứ ở đâu nữa cha nội. Bộ anh đang khám bệnh cho cô nhân tình mới nào đó nữa phải không, bố ?

Luận dở khóc dở cười, nói: .

- Xin lỗi anh, anh gọi điện thoại số nào đó.

Nghe người gọi máy trả lời xong, Luận nhăn mặt, nói:

- Đúng là số điện thoại của tôi, nhưng mà tôi không phải là bác sĩ. Hơn nữa, đây là số điện thoại ở nhà tôi, chứ không phải là văn phòng bác sĩ Luận nào đâu. Anh lấy số điện thoại này ở đâu ra vậy?

- Ồ, ồ xin lỗi anh, tôi ở tiểu bang khác, có người bạn là bác sĩ Luận ở San Jose nên hỏi tổng đài họ cho số anh. Xin lỗi anh nhé.

Cúc thấy Luận ậm ừ, nhìn chàng hỏi:

- Ai gọi điện thoại vậy anh?

Luận gác máy điện thoại vào chỗ cũ, trả lời:

- Thằng cha cô hồn mắc gió nào đó, ở tiểu bang khác gọi qua đây chúc mừng Giáng Sinh cho bạn, nhưng mà lộn số.

Cúc cười khúc khích. .

- Ít nhất tự nhiên mình cũng có người chúc mừng Giáng Sinh phải không anh.

Luận mỉm cười.

- Em có biết nó nói gì không?

- Nó nói gì hả anh?

- Nó bảo anh đang khám bệnh cho cô nhân tình mới nào đó nữa phải không?

Cúc bật cười thực lớn.

- Nó có nói sai đâu.

Luận xô Cúc xuống giường, đè nàng ra. Vục mặt vô bụng nàng.

- Vậy thì anh phải khám em một tăng nữa mới được. Hàm râu mấy ngày chưa cạo lởm chởm của Luận cọ trên da bụng làm Cúc cười ré lên.

- Nhột... nhột quá đi anh Luận ơi.

(Hết Phần 11 ... Xin mời xem tiếp Phần 12)

Xin các bạn vui

HỒN MA THEO DÂM PHỤ

Tác giả: Hùng Sơn

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]

[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]

Phần 12

Luận rà mặt xuống phía dưới thực nhanh, chàng lấy cằm ủi cạp quần Cúc xuống làm nàng dẫy lên đành dạch. Bụng Cúc nẩy lên nảy xuống càng làm Luận thích thú, chàng nghiêng đầu quét hàm râu qua lại cho Cúc run lên hơn nữa. Bỗng chuông điện thoại lại reo vang. Luận lỳ lợm không thèm nhấc điện thoại. Cúc dục chàng.

- Nghe điện thoại đi anh.

- Mặc kệ nó em ơi.

Cúc năn nỉ. .. .

- Thôi mà... nghe đi anh.

Luận bực mình ngồi dậy, nhấc máy điện thoại.

- Alô... alô.

- Dạ, xin anh cho em nói chuyện với chị Cúc ạ.

Dạ, xin chị chờ đầu dây một chút nhé.

Luận trao máy điện thoại cho Cúc nói:

- Có cô nào hỏi em đó.

Cúc ngồi dậy, sửa lại vạt áo, hỏi: .

- Ủa, ai vậy. Em đổi số điện thoại và chuyển qua tên anh rồi mà.

- Anh đâu có biết. Em thử nghe xem là ai, có thể bạn em gọi số cũ, điện thoại tự động cho số mới chăng.

Cúc cầm điện thoại nói:

- Alô.

- Dạ... thưa có phải chị Cúc không ạ?

Dạ thưa tôi đây.

- Có phải chồng chị tên là An không.

Cúc ngần ngừ nói:

- Dạ, phải... thưa chị là ai đó ạ?

- Có một người bạn nhờ tôi nói chuyện riêng với chị. Nhưng phải hỏi rõ có đúng là chị không mới dám nói, vậy làm phiền chị nhe.

- Dạ... dạ không sao, chị cẩn thận như vậy cũng tốt.

- Chị có một người con gái, hiện đang học nội trú tại San Francisco. Cô ấy tén Bông phải không?

Cúc phì cười.

- Chị nói chơi thôi. Con tôi tên Hoa.

- Vậy thì đúng chị là người tôi muốn kiếm rồi. Tôi có tin tức về cái chết của chồng chị. Anh chàng Luận hiện giờ đang ở với chị có liên quan tới cái chết của chồng chị đó. Phải coi chừng. Hẹn lúc khác tôi gọi lại. .~

- Alô... alô...

Máy điện thoại ngưng tự hồi nào, mặc dù Cúc nói mấy lần nữa cũng không ai trả lời. Nàng run run đạt máy xuống, nhìn Luận trừng trừng...

Đầu dây máy bên kia, Lý cũng đã bỏ điện thoại xuống. Mặt nàng tái xanh và chân tay run rẩy. Câu chuyện nàng vừa nói với Cúc chứng tỏ là bà Chín không nói láo. Cậu Hai Trạng quả là có thực và vừa nói chuyện với vợ chồng nàng. Cúc buột miệng, nói:

- Đúng lâ Cậu Hai Trạng về thực sự rồi anh ạ.

Nói xong, Lý quỳ xuống hướng vô bà Chín xá lia xá lịa. Nàng tưởng con bà Chín vẫn còn ở trong xác bà ta.

- Con lạy Cậu Hai Trạng. Con có làm điều gì sái quấy xin cậu tha thứ cho con lần đầu. Dù cho chị Chín có gì... gì đi nữa con cũng hứa không dám xúc phạm tới chị ấy nữa đâu Con xin lạy cậu... lạy cậu.

Chín ngơ ngác nhìn Lý quỳ lạy mình xì xà xì xụp. Nàng không biết tại sao lại có sự thay đổi lạ lùng như vậy. Nghe những lời Lý nói thì cô nàng đang hối hận vì hành vi của cô ta đối với mình. Hơn thế nữa, lại hứa gần như để cho nàng tự do lăng nhăng với chồng cô ta mới kỳ lạ.

Vừa rồi sau một cuộc ẩu đả vì ghen, chính nàng cũng không hiểu tại sao Lý lại biết những chuyện kín đáo của mình với Bẩy thi sĩ. Rồi cả Bẩy thi sĩ và Lý gọi điện thoại cho ai đó, nói chuy~n làm nàng càng hoang mang hơn.

Chín thấy lúc này hơn bao giờ hết, nên im iặng để xem tình trạng này ra sao. Nếu không nắm vững được tình hình thì không nên mở miệng nói bậy bạ cái gì nữa. Cả Bẩy thi sĩ và Lý thấy Chín im lặng lại tưởng Cậu Hai Trạng sau khi xuất hiện thực sự, chỉ bảo cho hai vợ chồng giúp người bạn nào đó vậy mà cả hai người còn bán tín bán nghi, cố tình gọi điện thoại đi kiểm chứng lại mới tin là sự thực. Bây giờ chuyện hai năm rõ mười, có lẽ Cậu Hai Trạng cũng bực mình nên Bẩy thi sĩ phụ vợ nói thêm:

- Dạ thưa Cậu Hai Trạng, vợ con nó dại dột và chính con cũng không phải, vì có chút nghi ngờ. Nhưng xin cậu tha thứ cho. Cậu nghĩ xem từ trước tới giờ, chúng con chỉ làm bộ mượn danh cậu kiếm ăn, chứ có biết đâu có cậu ở đây thực sự. Thôi thì hai vợ chồng con xin Cậu xá tội cho một lần. Bây giờ cậu có sai bảo gì chúng con cũng không dám nghi ngờ nữa.

Nghe Bẩy thi sĩ và vợ nói năng như vậy. Chín đã hiểu lơ mơ là chính con nàng đã về xác mình thực sự, và nhờ họ làm cái gì đây. Nàng tiếc rằng mình chẳng biết cái gì cả. Nhưng với kinh nghiệm hù khách hàng mấy năm nay. Chín nhân cơ hội hai người còn tưởng Cậu Hai Trạng đang nhập xác mình nên làm bộ đóng kịch, nói theo giọng Bé Hai ngay:

-Thôi được rồi, Cậu tha cho cô Bẩy, chú Bẩy đó. Lần sau không được nghi ngờ như thế nữa nghe không.

Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ nghe Chín nói, lại tưởng Cậu Hai Trạng nên mừng rỡ, lật đật thưa:

- Dạ, chúng con xin đội ơn Cậu Hai Trạng. Chúng con không dám nữa đâu.

Bây giờ Chín thấy hai vợ chồng Bẩy thi sĩ bị gạt chẳng khác gì khách hàng của bà từ trước tới nay. Họ đã tin tưởng vào Cậu Hai Trạng thực sự rồi. Muốn nắm vững tình hình, Chín làm bộ hỏi:

- Vậy công chuyện ta nhờ cô Bẩy, chú Bẩy đi tới đâu rồi?

Bẩy thi sĩ lật đật nói ngay:

-Dạ, con đã nói chuyện với thằng Luận rồi, nhất định là nó đang ở nhà với vợ chú An. Để khi nó mở cửa văn phòng, con sẽ tới đó làm bộ mua bảo hiển dò xét tình hình xem sao.

Lý cũng nói thêm:

- Còn con nói chuyện được với vợ chú An rồi. Xem chừng bà ta sửng sốt nghe tin thằng Luận có dính líu tới cái chết của chú An lắm. Con cũng hẹn với bà ta sẽ liên lạc lại Có lẽ bà ấy không ngờ người giúp đỡ và yêu mình lại có thể là người có dính dáng tới cái chết của chồng mình được.

Chín làm bộ gật gù nói:

- Tốt... tốt, như vậy thì tốt rồi. Cô Bẩy hãy ghi cái số điện thoại và địa chỉ của chúng nó ra đi, coi chừng quên.

Bẩy thi sĩ lật đật lấy giấy bút ra ghi rõ số điện thoại cũng như địa chỉ của văn phòng Luận.

Chín lại nói:

- Có điều này từ trước tới nay ta không nói với cô Bẩy và chú Bẩy.

Lý khúm núm nói:

- Dạ, xin Cậu Hai Trạng cứ dạy.

Chín gật gù.

- Ừ khi ta nhập vô xác mẹ ta thì bả không còn biết gì nữa. Vậy mỗi lần ta xuất ra thì cô Bẩy và chú Bẩy phải kể cho bả nghe hết mọi chuyện nghe không.

Bẩy thi sĩ nói ngay:

- Dạ, con xin nghe lời Cậu Hai Trạng dạy.

Chín thấy nhân cơ hội này, nói vợ Bẩy thi sĩra khỏi nhà để mình có dịp gần gủi Bẩy thi sĩ và hỏi han sự việc vừa rồi ra sao nên nói:

- Hôm nay có bấy nhiêu thôi. Bây giờ cô Bẩy đi mua một chậu bông hường vàng và mấy con gà con cho ta chơi. Sáng mai ta về sớm nhé.

Nói xong Chín làm bộ vặn vẹo nhưmọi lần rồi nằm vật ra như là Cậu Hai Trạng vừa xuất ra khỏi người nàng. Vợ chồng Bẩy thi sĩ quì mọp xuống sàn nhà lậy thinh không để đưa tiễn Cậu Hai Trạng về cõi trên.

Một lúc sau, Chín làm bộ ngơ ngác nói:

- Cô Bẩy ơi, thôi bỏ qua đi. Tự nhiên chị em mình lại hồ đồ gây lộn với nhau làm khách khứa bỏ đi hết. Nếu chị có gì không phải, làm cô Bẩy giận, xin cứ nói, chị sẽ xin lỗi cô Bẩy ngay.

Lý không biết Chín làm bộ, lại tưởng nàng muốn làm lành với mình. Hơn nữa, vừa rồi Cậu Hai Trạng lại chẳng nói, khi Cậu nhập vô xác bà ta, bả chẳng còn biết gì nữa. Và bây giờ, chuyện Cậu Hai Trạng không còn là tác phẩm tưởng tượng của vợ chồng nàng, mà thực sựcó sự linh thiêng này rồi. Bởi vậy, dù sao nàng cũng phải nể bà Chín phần nào, đâu có dám đối xử với bả như lúc trước nữa. Nhân cơ hội bà Chín muốn làm lành, nàng nói ngay:

- Chị Chín ơi, em cũng xin lỗi chị. Bị em nóng quá, thiếu suy nghĩ nên làm bậy. Thôi từ bây giờ, chúng mình hợp tác với nhau làm ăn. Dù chị có cái gì thì cũng như là chị em trong nhà thôi. Chúng mình chia sẻ với nhau được mà. Chị hiểu ý em nói không.

Chín không ngờ Lý lại có ý đó. Nàng mừng rỡ ôm lấy

Lý, thì thầm :

- Cám ơn em hiểu chị. Em tin đi, chị không có gì quá đáng đâu. Hơn nữa, chị biết thân phận tật nguyền của mình lắm chứ. Với Bẩy, chỉ là chuyện làm ăn chứ không có gì đâu Chị cũng lớn tuổi rồi, đâu còn như hồi con gái nữa. Lý cũng hơi cảm động vì những lời của bà Chín, nàng buông bà ra nói với chồng: .

- Anh Bẩy à, em về trước lo mua chậu bông và mấy con gà con cho Cậu Hai Trạng để sáng sớm mai đem tới đây Còn anh ở lại kể cho chị Chín nghe những gì Cậu Hai Trạng dậy lúc nãy nghe. Xong anh về lo mấy đứa nhỏ kẻo ngày lễ để chúng nó ở nhà một mình cũng tội nghiệp. (Truyện từ CoiThienThai.Com)

Bẩy thi sĩ gật đầu.

- Em thay đồ đi, ra chợ ngay kẻo họ đóng cửa mất. Anh nói chuyện với chị Chín một hồi rồi về nhà lo cơm nước liền.

Khi Lý đi rồi, Bẩy thi sĩ cẩn thận khóa cửa bên trong, gài chốt an toàn vô rồi mới trở vào. Chín cũng đã vô phòng ngủ. Bẩy thi sĩ gọi mấy tiếng, rồi mở cửa vô phòng bà Chín. Chàng thấy bà Chín nằm xấp trên giường, đang bôi dầu xanh vào những vết bầm trên mình. Bà ấy vẫn chưa thay quần áo. Bộ đồ rách tả tơi để lộ thân thể trắng ngần trông thực man dại và hấp dẫn tới mê hồn.

- Cô Bẩy về rồi hả chú?

- Dạ, con tý nó đi rồi. Chị có sao không?

- Chú bôi dầu dùm tôi mấy chỗ bầm phía sau đi.

Bẩy tới sát bên bà Chín, cầm chai dầu, dốc ngược, thấm vô ngón tay.

- Chị muốn bôi ở đâu.

Chín kéo áo lên, nói:

- Phía sau lưng đó.

- Tôi đâu thấy chỗ nào có vết bầm đâu.

- Chú thoa khắp lưng cho tôi vậy. Cái lưng tôi nhức nhối quá đi.

Bẩy ngồi lên mép giường, dốc thêm dầu vô tay rồi thoa đều trên lưng bà Chín. Chiếc lưng trắng nõn và chắc nịch, không một vết nhăn làm thân thể Bẩy thi sĩ tự nhiên nóng lên.Nhấtlà khoảng da thịt vùng ngực bị bà ép xuống giường, lòi ra một bên mới khiêu gợi làm sao.

Chín nằm im một lúc để Bẩy thi sĩ thoa dầu rồi nói:

- À, lúc nãy cô Bẩy bảo Cậu Hai Trạng nói gì tôi đó hả Bẩy?

- Trờí ? Chút xíu nữa quên. Cậu Hai Trạng nhập vô xác chị nổi: Khi Cậu nhập vô xác chị rồi thì chị mê man không biết gì nữa. Bởi vậy Cậu Hai rllrạng nói khi chị tỉnh lại rồi phải kể cho chị nghe những gì Cậu Hai Trạng dạy.

- Vậy sao, từ hồi nào tới giờ, tôi đâu có biết vụ này. Cứ tưởng Cậu Hai Trạng là mình làm bộ thôi. Bộ Cậu Hai Trạng về thực hay sao?

Bẩy thi sĩ lật đật gật đầu. Chàng kể lại hết những gì xẩy ra ngày hôm nay. Chàng cũng không quên nhắc lại vụ mấy bữa trước. Phần sau này Chín làm bộ đóng kịch hù vợ chồng Bẩy thi sĩ thì nàng biết rồi. Nhưng Chín không ngờ lại có những chuyện mà lúc nàng mê man thực sự đã xẩy ra. Vừa mừng, vừa hồi hộp trong lòng, nàng trở mình nằm ngửa lên. Bộ ngực vung lên phía trước, ngỏng lên trên không, rung rinh trước mặt Bẩy thi sĩ làm chàng ngẩn ngơ. Tuy nhiên, hôm nay chàng không dám bạo phổi như mấy bữa trước nữa. Phần vì vụ vợ chàng làm dữ Yừa rồi. Phần thì dù sao Chín cũng là mẹ Cậu Hai Trạng nên chàng chỉ còn lấy mắt ngó mà không dám hành động gì lỗ mãng như mấy bữa trước.

Phần Chín thì ngược lại. Lúc đầu nàng còn hơi ngại ngùng sau vụ ghen tương của vợ Bẩy thi sĩ. Nhưng sau khi nghe Bẩy thi sĩ kể lể hết mọi chuyện xẩy ra. Nàng nhớ lại hành động và lời nói của vợ Bẩy thi sĩ vừa rồi, Chín mới hiểu rõ ngọn ngành. Lòng mừng khấp khởi. Nàng nhìn Bẩy thi sĩ với cặp mắt thật tình tứ. Chín cũng đã thấy hơi thứ Bẩy thi sĩ khác thường rồi. Tay chân chàng đang luýnh

quýnh Khi nàng xoay người nằm ngửa trước mặt chàng.

Chín mỉm cười thực đ, vòng tay bá lấy cổ Bẩy thi sĩ kéo xuống, thì thầm:

- Bộ anh hết muốn em rồi hả?

Có lẽ chỉ chờ có thế. Bẩy thi sĩ xà xuống thân thể Chín ngay. hai cánh tay chàng khép chặt, ôm gọn thân thể nàng ép sát vô mình. Miệng chàng như mọi bữa tìm môi Chín thực nhanh. Chiếc lưỡi Chín luồn qua miệng chàng ngọt lịm.

Chỉ một lát sau, cả hai đã lột hết quần áo ra tự hồi nào. Chín cong người lên hứng trọn những ái â'n cuồng nhiệt điên cuồng của Bẩy thi sĩ mà từ trước tới nay chưa bao giờ nàng thấy mạnh bạo như ngày hôm nay. Thân thể nàng vặn vẹo, khép chặt như muốn nghiền nát da thịt Bẩy thi sĩ hòa nhập vào da thịt mình...

(Hết Phần 12 ... Xin mời xem tiếp Phần 13)

Xin các bạn vui lòng

HỒN MA THEO DÂM PHỤ

Tác giả: Hùng Sơn

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]

[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]

Phần 13

Suốt ngày Hoa nằm khóc trên giường. Bây giờngười nàng đã mệt mỏi hết sức. Nàng nằm bất động như chết. Mắt Hoa xưng lên, nàng phải lấy nước đá ướt vô mắt.

Cho tới quá trưa, mẹ nàng lên gõ cửa. Hoa đã không thèm trả lời, nhưng sau đó, lại có người đập cửa rầm rầm, nàng mới bất đắt dĩ phải lên tiếng:

- Ai nữa đây?

Một giọng nói dịu dàng:

- Cháu Hoa, cháu đang ngủ hay thức đó?

Đó là Luận, giọng nói vẫn dịu dàng và dễ thương như mọi lần. Nhưng chỉ một giây sau, những hình ảnh tối qua lại hiện ra thực rõ trong đầu óc nàng. Hoa rùng mình, ghê tởm cho hành động đê tiện và vô liêm sỉ đó.

Tiếng gõ cửa của chàng càng mạnhbạobao nhiêu, hình ảnh lõa lồ và những động tác ghê tởm trên giường của Luận làm Hoa phát sợ. Đó là điều không thếnào Hoa có thể tha thứ cho chàng được. Nàng thét lên.

- Cháu không ra đâu.

- Cháu không muốn mở quà ra xem hay sao. Má cháu đang chờ cháu đó.

Hoa hơi dịu giọng:

- Cháu không được khỏe. Cháu không muốn ra khỏi phòng.

Hình như chàng vẫn quan tâm tới nàng.

- Sao, cháu bệnh rồi à? Cháu thấy thế nào? Cho chú biếtđi, Có cần mời bác sĩ không?

- Không cần đâu. Chú xuống lầu dùng cơm với má cháu đi. Lát nữa cháu sẽ xuống sau.

- Cháu nghỉ đi nhé, chú và má cháu chờ ở đưới nhà.

- Vâng.

- Khi nào tỉnh ngủ, cháu hãy xuốTlg nhà mở quà Noel nhé.

Hoa trả lời cho qua.

- Dạ...

Trái tim nàng đã tan náttừng mảnh vụn. Con người Hoa như thân cây trước gió, gập xuống thật phũ phàng. Từ bây giờ trở đi, Hoa không biết nàng sẽ phải sống ra sao với đôi nam nữ này nữa.

Nàng làm sao có thể trốn tránh cái thực tế phũ phàng ngày hôm nay. Nàng có thể nào sống mãi với tình trạng trốn tránh trong căn phòng nhỏ hẹp tù túng này được.

Điều chắc chắn là cuộctình giữa mẹ nàng và Luận sẽ hợp thức hóa mộtngày không xa. Chính mẹ nàng cũng đang nôn nóng cho nàng biết điều này. Hoa biết chắc không thế nào nàng trốn tránh được.

Hoa đứng dậy, ảo não tới trước bàn trang điểm. Nàng không ngờ chỉ qua một đêm mà thân thể nàng tiều tụy tới thế. Đôi mắt sưag húp, đỏ mộng. Bây giờ làm sao nàng có thể đối diện được với Luận và mẹ đây.

Nhưng Hoa lại tự trấn tĩnh. Nàng đã mười bảy tuổi rồi. Hoa không còn là đứa con nít lên ba nữa. Nàng phải mạnh bạo đối diện trước mọi hoàn cảnh. Hoa đưa tay dụi mắt, chảilại tóc. Nàng hít mạnh một hơi thở lạnh lẽo trong phòng. Trang điểm qua loa rồi ra mở cửa, từ từ bước xuống lầu.

Trong phòng khách, cây Giáng Sinh vẫn còn rực rỡ với những đóa hoa trước đó tượng trưng cho tình yêu của nàng. Bây giờ đã thành ra mối căm thù.

Tiếng mẹ Hoa mừng rỡ.

- Hoa, con thức dậy rồi đó hả?

Hoa nhìn thấy Luận đang ngồi cạnh mẹ nàng trong phòng ăn cơm. Hai người đang dùng cơm trưa. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, tự nhiên hình ảnh họ tối qua trên giường lại hiện về ngày trước mắt.

Hoa cảm thấy thật buồn nôn, Thật là vô liêm sỉ. Nàng gần như muốn nhào đến tát vô mặt Luận cho hả dạ.

Mẹ Hoa nhìn nàng âu yếm nói:

- Hoa, con tới đây ăn cơm trưa nhé.

Hoa im lặng bước về phía bàn ăn. Nàng thấy Luận và mẹ nàng ăn uống thực thoải mái. Điệu bộ âu yếm rõ ràng. Nàng vừa tới gần thì Luận hỏi:

- Ủa, tại sao mắt cháu đỏ như thế này?

-Có lẽ cháu bị cảm, mùa này hay bị dị ứng, với lại tối qua thức khuya quá.

Mẹ Hoa nói:

- Lát nữa con uống vài viên Vitamin C nhé.

Hoa ngồi xuống, nàng trông thấy trên bàn có hai món quà mà Luận đã tặng cho Hoa và mẹ nàng ngày hôm qua.

- Chú và má cháu đang chờ cháu thức dậy để mở quà Giáng Sinh. Nào, cháu mở ra xem có thích không?

Hoa ngồi bất động. Luận cầm món quà lên đưa cho nàng, nói:

- Bộ không phải cháu nóng lòng muốn mở quà ra coi hay sao?

Khi tay Hoa chạm tới món quà, nàng không có một cảm giác háo hức gì như ngày hôm quà. Tự nhiên nàng thấy nó không còn một chút giá trị gì nữa.

- Mở quà ra coì đi con, má muốn biết đó là cái gì.

Hoa im lặng rút sợi giây và tháo giấy bông ra. Trong đó là cái hộp bằng nhung trông rất đẹp.

Có lẽ mẹ Hoa hơi nóng lòng nên dục nàng.

- Mở nhanh ra coi đi con.

Hoa mở hộp ra một cách thực dửng dưng. Đó là một sợi dây chuyền đeo cổ nạm vài ba hột xoàn thực sang trọng.

Mẹ Hoa khen:

- Đẹp quá ! Sao anh Lllận lại tặng cháu món quà đắt tiền như vậy? Cháu còn nhỏ quá so với món quà đắt tiền như thế.

Hoa vẫn im lặng không nói năng gì. Luận cầm sợi dây chuyền đeo vô cổ nàng. Chàng có vẻ triều mến lắm. Nhưng trái tim Hoa lại đau thắt lại. Chàng đã phản bội nàng và còn đang đóng kịch yêu thương thật lố bịch. Đeo xong sợi dây chuyền trên cổ Hoa, Luận nghiêng đầu ngắm nàng thực lâu

- Đúng như chú đã dự đoán. Sợi dây chuyền này càng đẹp đẽ hơn khi đeo trên cổ cháu.

Hoa vẫn giữ im lặng. Mẹ nàng nhắc.

- Con hãy cảm ơn chú Luận đi chứ.

Hoa khẽ nói:

- Cám ơn chú.

- Bây giờ tới lượt tôi.

Mẹ Hoa cầm gói quà lên với vẻ mặt thực phấn khởi. Nét hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt trắng hồng của bà.

- Phải xem cái gì trong đó mới được.

Mẹ nàng bắt đầu mở quà. Cái hộp quà này nhỏ hơn chiếc hộp của Hoa nhiều. Khi bóc giấy ra, đó là một chiếc hộp bằng nhung đỏ thẫm. Vừa thấy chiếc hộp này, toàn thân Hoa bỗng run lên. Trái tim nàng như một khối đá đang rơi xuống vực thẳm ngàn dậm.

Mẹ Hoa mở hộp ra, một luồng ánh sáng rực rỡ, chói mắt tỏa ra trước mắt mọi người. Đó là một chiếc nhẫn kim cương thực lớn.

Mẹ Hoa sững sờ thốt lên tiếng kêu mừng rỡ:

- Ồ!

Bây giờ Hoa từđau thương tới chỗ tuyệt vọng. Mẹ nàng mừng quá, nói không nên lời:

- Đẹp quá anh Luận... Anh...

- Để anh đeo vô tay cho em nhé.

Luận cầm tay mẹ Hoa lên, đeo chiếc nhẫn vô tay bà. Tim Hoa tan ra từng mảnh. ánh mắt mẹ Hoa nhìn Luận một cách tình tứ. Bà quay qua Hoa nói:

- Con, lần này con về. Mẹ có chuyện muốn nói với con.

Mẹ Hoa nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay. Không cần nghe mẹ nàng nói. Hoa cũng đã biết ngay bà đang định nói gì rồi. Tối hôm qua nàng còn thấy tận mắt tất cả mọi việc. Mẹ nàng đã cướp giựt người tình của nàng.

- Ba con mất đi. Con thìchưạ trưởng thành. Má vẫn còn quá trẻ. Cái gia đình này cần phải có một người đàn ông...

Hoa vẫn nhìn mẹ nàng và im lặng.

- Phải có một người đàn ông để trông nom má và con.

Mẹ Hoa nói với vẻ thực cảm động, ngưng một chút, bà lại tiếp:

- Căn nhà to như thế này chỉ có một mình má thì thật là cô đơn và lạnh lẽo.

Hoa cố gắng bình tĩnh nhìn mẹ. Giả vờ hỏi:

- Thế má định thế nào?

- Từ khi ba con mất, chỉ có chú Luận đến thăm má thường xuyên, chưa bao giờ gián đoạn.

Hoa gật đầu không nói gì. Mẹ nàng lại tiếp:

- Hơn nữa, chú côn tới trường thăm con. Con cũng có vẻ mến chú ấy lắm.

Hoa vẫn im lặng chờ đợi.

- Má chuẩn bị...

Bỗng mẹ Hoa ngưng lại nhìn Luận. Luận vừa cười vừa nói:

- Chú muốn cưới má cháu làm vợ.

Hoa không ngờ lời nói này lại thốt ra từ chính miệng của chàng. Điều đó càng làm Hoa đau lòng hơn.

Hoa há miệng thực to. Tim nàng như đang bị bàn tay tàn ác của Luậnbóp nát. Nỗi đau của nàng còn khủng khiếp hơn khi nhìn thấy hai người làm tình trên giường tối qua.

Chàng đã quyết định lấy mẹ nàng và bỏ rơi Hoa. Và bây giờ chính miệng chàng đang nói những lời đau đớn kia cho một sự phản bội.

Có lẽ mẹ nàng chằng biết gì, bà có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng sửng sốt.

- Con... việc này, con phải hiểu.

Cũng trong giây phút đó, tự nhiên Hoa chợt hoàn toàn thấu hiểu. Mọi việc đã được xếp đặt và .an bài sẵn sàng. Quan hệ giữa mẹ Hoa và Luận đã thắt chặt như hai thể xác tối qua trên giường ngủ. Không còn hy vọng mảy may nào có thể cứu vãn được nữa.

Tự nhiên Hoa lấy lại được bình tĩnh. Nàng nói:

- Con chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ má làm cô dâu thật.

-Chú Luận sẽ trở thành một người cha rất tốtcủa con. Con hãy yên chí.

Mẹ Hoa vừa nói vừa trao cho Luận một nụ cười thật âu yếm.

Đúng vậy, họ đã dan díu với nhau từ lâu rồi. Đó là điều không bao giờ Hoa ngờ tới. Nàng thấy không thế nào có thể thay đổi được một sự việc đã xẩy ra như thế này. Tất cả đều đã quá muộn màng để làm một cái gì khác hơn.

Hoa biết chắc nàng đã mất chàng thực sự. Mất tất cả, kể cả những gì đã dâng hiến cho chàng. Mặc dù chưa tới nỗi quá đáng nhưng như thế cũng đã là quá nhiều đối với nàng rồi. Bây giờ làm sao. có thể lấy lại được nữa.

Hoa cố cười gượng gạo.

- Đúng là một tin mừng.

Mẹ Hoa có vẻ mừng rỡ nghe nàng nói vậy.

- Thật vậy sao con. Thật sự con cho đô là một tin mừng à?

Nhưng Luận có vẻ tinh tế hơn mẹ Hoa nhiều. Dù sao thì chàng cũng biết nhiều hơn mẹ nàng, vì chính chàng là người trong cuộc. Những đam mê cuồng nhiệt trong bãi đậu xe coi phim ngoài trời kia làm sao chàng có thể quên được một cách nhanh chóng như thế chứ. Nhưng thực sự chàng đã phản bội nàng. Phải nói làm sao đây? Hình như chàng đã bắt đầu lẩn trốn ánh mắt của nàng. Luận hơi cúi đầu

xuống.

- Lúc đầu con quá ngạc nhiên. Bây giờ thì con cho đó là một tin mừng to lớn nhất trong mùa Giáng Sinh này. Đây là món quà đặc biệt chú Luận dành cho con. Con sẽ ghi nhớ mãi những giây phút này. Không bao giờ quên được. Chắc chắn mẹ Hoa không hiểu sự thực nàng đang nói gì Nhưag bắt buộc Luận phải hiểu. Chàng phải trả cái giá phản bội một cách trắng trợn và quá phũ phàng này. Lễ Giáng Sinh này đáng lẽ là những ngày hạnh phúc nhất đời của Hoa. Nhưng Hoa có ngờ đâu những người thân nhất của nàng đã biến nó thành những ngày đau đớn nhất đời nàng.

Nghe Hoa nói, mẹ nàng tươi hẳn nét mặt, hỏi:

- Như vậy là con bằng lòng rồi hả.

Hoa mỉm cười nhìn Luận một cách mỉa mai.

- Dạ, con bằng lòng chứ.

Rồi không để ai kịp nói gì, nàng tiếp luôn:

- Chúc mừng chú đã trở thành... ba của cháu.

Mặt Luận hơi đổi sắc, nhưng chàng lấy lại được bình tĩnh ngay. Hoa phải phục sự can đảm n lợm của chàng. Luận chìa tay ra bắt tay nàng. Cái bắt tay tráo trở thay đổi cả cuộc đời con gái của Hoa. Nhưng không hiểu sao, con tim nàng vẫn còn rung động khi chạm vào da thịt chàng. Người đàn ông mà nàng hằng thầm yêu trộm nhớ va tiến tới trao cả thân xác lẫn linh hồn cho chàng.

Tự nhiên Hoa có ý nghĩphải giựt lại người đàn ông này với bất cứ giá nào. Bởi vì dù sao đi nữa, chàng vẫn là người đàn ông trong mộng của Hoa. Nàng không thế nào để chàng ra đi một cách dễ dàng như vậy. Bây giờ thì dù sao chàng cũng đã trở thành người trong gia đình. Vấn đề còn lại là thời gian mà thôi. Xem cuối cùng ai sẽ thắng.

(Hết Phần 13 ... Xin mời xem tiếp Phần 14)

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột và

HỒN MA THEO DÂM PHỤ

Tác giả: Hùng Sơn

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]

[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]

Phần 14

Sau cái bắt tay. Hoa lại muốn chàng phải nhớ lại cái đêm hôm đó. Nàng đứng dậy, vòng qua chỗ Luận ngồi, ôm tấy chàng một cách thực táo 'bạo' và hôn lên má chàng. Người Luận hơi run lên, du rất nhanh nhưng Hoa cũng đã cảm nhận ra ngay tức thì. Khi Hoa buông chàng ra, Luận âu yếm xoa đầu nàng, nói:

Hoa mỉm cười, nói:

- Nếu con không bằng lòng thì ba má có cho bà con biết không?

Mẹ Hoa ngạc nhiên, ngó nàng đăm đăm.

- Dĩ nhiên là ba má luôn luôn đặt hạnh phúc của con lên hàng đầu.

Hoa nghĩ thầm:"Thực là dối trá." nhưng dù sao thì bà cũng vẫn là mẹ nàng. Nếumối Unhnày không có sự khuyến khích của mẹ nàng thì Lủận liệu có dám tiến tới hay không. Chàng phải nhỏ hơn mẹ nàng vài tuổi là ít.

Luận vừa nói vừa nhìn mẹ Hoa.

- Con Hoa nó muốn biết chúng mình sẽ lâm hôn lễ ngày nào à?

- Có lẽ vào lễ Phục Sinh.

Nghe mẹ nói, Hoa buột miệng lập lại.

- Lễ Phục Sinh?

Mẹ Hoa mỉm cười.

- Đúng, đó là một ngày rất tốt. Vả lại vào dịp đó con sẽ được nghỉ học, về nhà dự đám cưới mẹ một cách thoải mái hơn.

Luận nhìn Hoa nói:

- Đó sẽ là một ngày vui nhất của mẹ con. Chắc chắn con phải về.

Hoa nói:

- Dạ, con sẽ về.

Trong thâm tâm, Hoa tự nghĩ; nàng sẽ bắt buộc phải trở về để giựt lại người yêu và trả thù sự phản bội này bằng mọi giá. Nàng sẽ làm cho Luận đau đớn ê chề bằng ngàn lần hơn những gì chàng đối xử với nàng trong mùa Giáng Sinh này.

Sau bữa cơm trưa. Hoa xin phép mẹ ra phốchơi và thăm vài người bạn. Mẹ nàng vui vẻ cho Hoa đi ngay và không quên dúi vô tay Hoa ít tiền. Hoa nói:

- Có lẽ tối nay con về hơi khuya. Mẹ cứ đi ngủ trước đi nhé.

Mẹ Hoa ngần ngù hỏi:

- Con định đi đâu?

Hoa nói đại.

- Con đi mua ít đồ rồi tới tối rủ bạn bè đi coi hát.

Mẹ Hoa có vẻ bằng lòng, nói:

- Con phải cẩn thận nhe. Đường xá mùa này nhiều kẻ uống rượu, lái xe ẩu tả lắm đó.

Khi Hoa thay quần áo xong, gọi xe Taxi xuống phố. Cúc mới trở vô nhà, ngồi bên cạnh Luận đang coi truyền hình. Nàng lấy máy điều khiển truyền hình tầm xa, bấm nút đổi tần số qua một đài truyền hình dành cho người lớn Đài này luôn luôn chiếu phim khỏa thân. Những phim thực mới chưa được đem ra bán ở thị trường. Luận vòng tay ôm lấy Cúc mỉm cười.

- Bây giờ thì em hết lo rồi phải không?

Cúc luồn một tay vô ngực Luận cười khúc khích:

- Lúc nói cho con Hoa nghe, em chỉ sợ nó giận hờn tụi mình. Ai ngờ nó dễ chịu như vậy.

- Tối nay em sẽ an tâm hơn mọi lần rồi phải không?

Cúc cười khúc khích.

- Em không chờ tới tối đâu, bây giờ cơ.

Luận cười hì hì, cúi xuống hôn lên miệng Cúc. Nàng há miệng ngậm lấy môi chàng núc chùn chụt. Quần áo Cúc tuột ra thực nhanh. Nàng luồn tay qua lưng quần Luận mò mẫm. Bộ ngực Cúc ép sát vô mình càng. Bây giờ là giây phút nàng cởi bỏ mọi lo âu cho cuộc .tình lén lút bấy lâu nay.

Hoa vừa ra phố, tới tối nó mới về thì Cúc có ít nhất mấy tiếng đồng hồ nữa để ngụp lặn trong niềm vui trọn vẹn từ cả chục năm nay nàng mong đợi. Thân thể nàng căng lên thực mau. Những bắp thịt lực sĩ của Luận làm nàng tê tái. Cúc dẫy dụa, rên rỉ, vặn vẹo, cong cớn, đờ đẫn trong niềm hoan lạc tuyệt vởi chưa bao giờ có trong đời nàng. Những cảm giác đê mê dâng lên ào ạt bằng ngàn lần hơn tối qua.

Cúc thét lên, nhưag âm thanh chỉ ằng ặc trong cuống họng nàng.

- Chết... chết... em chết mất... anh... ơi...

Luận rùng mình liên tiếp. Chàng không ngờ hôm nay Cúc lại có thể dẻo dai như vậy. Tối qua nàng đã làm cho chàng ngất ngưmấy lần. Vậy mà bây giờ Cúc vẫn còn sức.

Chàng có cảm tưởng như trời long đất lở. Mặc dù Luận đã chuẩn bị trước, chàng đã uống mấy lần thuốc kích thích mà vẫn cảm thấy thua sút Cúc một trởi một vực.

Luận thấy rằng, hơn lúc nào hết, thời gian này rất quan trọng cho việc hợp thức hóa tình trạng hôn nhân thì chàng mới có thể hưởng được số tiền bảo hiểm đầu tư trong cái chết của An, thằng bạn già. đồng nghiệp xấu số của chàng.

Cũng vì vậy mà chàng không thếnào để Cúc thất vọng trong sự thèm khát của nàng bấy lâu nay. Thân thể Cúc như muốn nổ tung ra bất cứ lúc nào. Đặc biệt giờ phút này. Nàng lồng lộn như một con dã thú tới kinh hồn.

Thân thể Cúc vung lên, toang hoác từbờ mông tới vòng ngực. Chiếc lưỡi dầy cộm và bờ môi nóng cháy thịt xương. Có những lúc tưởng chừng nhưchàng phải tan ra nước, bốc thành hơi, đi vào cõi thiên thu bất tận. Luận đã quằn quại và rên rỉ. Cho tới lúc tất cả da thịt chàng nhão ra. Luận không còn biết trời đất ở đâu nữa, chàng lịm đi trên mình Cúc vẫn còn nóng hổi...

Trời đã thực khuya và lạnh ngắt. Vậy mà mình mẩy Cúc ướt đẫm mồ hôi. Nàng lật Luận nằm ngửa trên sàn nhà, chồm lên trên mình chàng. Hình như Luận đã ngủ tự lâu Cúc biết chàng đã uống thuốc giữ cho những bắp thịt ở tình trạng căng cứng dù chàng không còn cảm giác gì. Luận dấu nàng điều này, nhưng chàng làm sao qua mặt được Cúc vì nàng đã từng cho An dùng loại này cả chục năm nay. Nếu không, với tuổi tác của chàng, An có thể làm gì được nữa. Tuy nhiên, loại thuốc này với những người trẻ như Luận uống vô, sự công hiệu của nó mới đáng kể. Dù gì thì An cũng già rồi, da thịt đâu còn bao nhiêu. Dù cho có thuốc kích thích cũng chỉ có thế thôi. Còn Luận thì ngược lại Những bắp thịt lực sĩ của chàng một khi đã cứng lại, cương lên vì thuốc thì dù cho chàng có mê man bất tỉnh nó

vẫn ở trạng thái kinh hồn đó.

Cúc nhìn lên máy truyền hình. Cảnh hai thằng Mỹ thực to con đang đè một con nhỏ ra ở giữa cánh đồng thực hoang dại. Nàng ao ước được nằm trên thảm cỏ chỗ con bé đó đang nằm. Cúc leo lên ngồi trên bụng Luận. Nàng rập mình xuống thực sâu và đút một ngón tay vô miệng, mắt vẫn không rời khỏi cảnh con nhỏ Mỹ trong phim với hai thằng đàn ông ấy...

Cho tới khi chân tay Cúc rời rã, nàng mới gục xuống nằm im lìm trên mình Luận.

Hình như trời đã thực khuya. Cúc không biết nàng đã nằm như thế này bao lâu. Cúc nhìn ra cửa chính. Nàng đã cẩn thận gài chốt bên. trong để phòng trường hợp Hoa có về cũng không có thể tự động mở khóa vô nhà được. Cái chốt vẫn còn khóa, như vậy có nghĩa là Hoa còn chưa về. Cúc yên trí vì dù sao nàng cũng không muốn con gái nhìn thấy cảnh ân ái giữa nàng và Luận quá sớm như thế này, và nhất là những dồn nén xác thịt trong nàng bùng nổ như vừa rồi thì lại càng chẳng bao giờ Cúc muốn cho Hoa nhìn thấy. Tuy nhiên, nàng' cũng hơi lo vì không biết Hoa đi đâu mà tới giờ này vẫn chưa về. Mặc dù trước khi đi, Hoa đã xin phép về hơi trễ rồi.

Sự thực thì chính Hoa ra khỏi nhà vẫn chưa biết phải đi đâu Nàng chỉ muốn khỏi phải nhìn thấy cảnh âu yếm giữa mẹ nàng và người tình của mình. Hoa đi lang thang trong khu chợ Việt Nam một hồi cũng chán. Nàng vừa định bụng chui vào một rạp hát nào coi cho hết ngày giờ thì gặp Rose. Con nhỏ này cũng cùng một cảnh ngộ như nàng. Mẹ nó nhăng nhít với nhiều người đàn ông. Ba nó cuối cùng phải ly dị và bỏ đi. Rose nói ít nhất mẹ nó có tới sáu, bẩy nhân tình. Cuối cùng, bà ta tóm được một lão khá giả nên mới yên phận. Nhưng ông chồng già này lại không muốn có con cái bên cạnh. Bởi vậy mẹ Rose phải đưa con gái mình vào nhà nội trú như Hoa. Mỗi tháng bà gửi tiền tới nhà trường, mặc cho Rose muốn làm gì thì làm. (Truyện từ CoiThienThai.Com)

Ở trong tường hợp như vậy, lẽ dĩ nhiên Rose làm sao có thể là một học sinh tốt được. Con bé học rất dốt lại có rất nhiều tật xấu. Nó thường hay trốn trong cầu tiêu hút thuốc lại còn có rất nhiều bạn trai như mẹ nó. Lẽ dĩ nhiên trong trường Hoa chẳng bao giờ chơi với nhỏ này, vì hai đứa khác hẳn nhau. Vậy mà hôm nay Hoa gặp nó đi lang thang ở đây, tự nhiên nàng lại thấy mừng rỡ. Hoa chồm từ đằng sau, ôm lấy nó hù một cái thực lớn.

Con Rose giậtbắn người lên, tính la hoảng, vừa kịp nhìn thấy Hoa, nó cười như nắc nẻ ôm lấy nàng la lên:

- Cái cơn quỷ cái này, mày làm tao hết hồn à. Đi đâu mà lang thang ở đây?

Hoa thở dài, nói:

- Chuyện buồn lẩm, nói ra làm gì.

Rose trợn mắt hỏi:

- Mày mà cưng có chuyện buồn sao. Nghỉ lễ về gặp thằng bồ già của mày không đã hả?

Hoa lắc đầu:

- Mày có ngờ được chính miệng y vừa nói với tao..

Thấý Hoa ngập ngừng, Rose nóng lòng hỏi:

- Nó nói cái gì, không chịu mua quà Giang Sinh cho mày à

Hoa lại lắc đầu, chỉ vô sợi đây chuyền đang đeo trên cổ, nói:

- Không phải, đây là quà Giáng Sinh nó vừa cho tao.

Rose suýt soa.

- Trời ơi, thằng khứa lão này sài sang như vậy sao! Vậy mà mày còn buồn cái nỗi gì nữa ?

- Nhưng khi y trao quà cho tao rồỉ, mày có biết nó nói cái gì không?

- Nói gì?

- Y cho biết sẽ hỏi má tao làm vợ nó.

Rose buột miệng.

- Đồ chó đẻ, thế mày có tán cho nó mộtbạttai không?

Hoa lắc đầu:

- Tao không có can đảm làm như vậy.

- Mày hiền quá đi. Thế mẹ mày có biết nó là người yêu của mày không?

- Không, bởi vậy mới nói.

- Tại sao mày không cho bả biết?

- Mày còn lạ gì nó là bạn của ba tao. Khi yêu nó, tao đâu có dám cho ai hay. Nhưng đã định bụng là nhân dịp lễ Giáng Sinh này sẽ về lựa dịp nói với mẹ tao. Ai ngờ...

Rose cười hì hì.

- Ai ngờ nó là thằng chó đẻ.

Hoa nhìn Rose bật cười.

- Mày chửi người ta hơi nhiều rồi đó.

- Bộ còn binh nó hả.

- Binh cái con mẹ tao.

Rose chỉ một ngón tay vô mặt Hoa, nheo mắt.

- Bây giờ mày cũng đã biết chửi thề rồi há.

Hoa cười, hất ngón tay Rose ra.

- Đồ quỉ cái Mày bảo tao phải nói cái gì về "thằng chó đẻ" đó bây giờ?

- Thôi quên nó đi. Hôm nay chúng mình làm loạn một phen chơi, mày có dám không?

Vừa nói Rose vừa chìa ra cho Hoa một điếu thuốc. Hoa lắc đầu nói:

- Tao không biết hút.

Rose đưa điếu thuốc vừa mời Hoa lên môi, châm lửa, hít một hơi, nhả khói ra rồi nói:

- Cũng vì tao bị cái thế giới này bỏ rơi. Tao tức lên là hút thuốc. Hút xong cảm thấy đỡ buồn hơn. Mày thử mà xem.

Nói xong Rose lại chìa bao thuốc ra trước mặt. Hoa không nói năng gì, nàng rút một điếu thuốc, đưa lên môi. Rose châm lửa cho nàng. Hoa hít một hơi thực dài. Nàng chưa kịp nhả ra đã bị ho sặc sụa.

- Coi chừng, coi chừng, mày đừng hút quá mạnh. Hãy từ từ hít vô thôi.

Vừa nói Rose vừa đập nhè nhẹ sau lưng Hoa. Cử chỉ săn đón của Rose lại làm Hoa nhớ tới mẹ nàng. Nhưng những hình ảnh dâm đật cuồng loạn của bà tối qua lại hiện lên trong đầu nàng thực nhanh. Những cong cớn, rên rỉ, vặn vẹo, vưỡn lên, dập xuống đó đã xóa đi tất cả sự âu yếm săn sóc hàng ngày của bà. Hoa chắc chắn bây giờ, nhân dịp nàng đi khỏi, thế nào hai người đó cũng lại quện lấy nhau mà ân ái nhưtối qua. Tim nàng nhói lên đau như dao cắt.

- Đừng buồn như vậy nữa. Trên đời này đàn ông, đàn bà gì dính vô nhau rồi cũng đều có những chuyện súc vật như vậy cả thôi.

Rose và Hoa tiếp tục hútthuốc. Lúc đầu Hoa bị sặc khói thuốc hoài, nhưag nàng càng hút bạo hơn vì lúc này Hoa chỉ muốn phá hủy đi chính cái thân xác của nàng. Hình như Rose hiểu được tâm trạng nàng, lại tiếp:

- Mày đừng giận chính mình chứ. Mày phải giận mẹ mày và thằng đàn ông chó má đó mới phải.

- Mày nói đúng, tao căm thù bọn nó lắm.

Vừa nói Hoa vừa cắn mạnh vào cán thuốc.

- Tao đã từng căm thù nhưthế. Nhưng khi tao nổi cơn lên thì nhất định phải làm cho chúng đau khổ như tao chứ không phảl tự hành hạ mình đâu. Mày có hiểu không?

Hoa gật đầu đồng ý. Rose lại nói tiếp:

- Nhưng trước khi mày làm cho chúng nó đau khổ, mày phải làm cho mày vui lên đã.

- Làm sao mà vui được đây?

- Hôm nay là ngày lễ. Muốn vui có khó khăn gì đâu. Để tao gọi điện thoại cho tụi nó.

Nói xong, Rose tiến tới chiếc máy điện thoại công cộng gần đó, bỏ tiền quay số. Rose vốn là đứa học trò hư hỏng. Nhưng bây giở Hoa không còn đánh giá nó là tốt hay xấu nữa. Nàng đang cần một người bạn để vui chơi cho quên đi sầu hận.

Đứng đợi Rose gọi điện thoại. Bây giờ Hoa mới để ý tới cách thức ăn mặc của Rose; Chiếc áo mỏng manh bó sát lấy người, cổ áo cắt vòng xuống thực thấp để lộ gần như trọn vẹn bộ ngực thật vĩ đại. Chiếc váy ngắn cũn cỡn, xòe ra, như mời mọc. Hoa không ngờ con' nhỏ này lại ăn mặc táo tợn như vậy. Nàng nhìn đăm đăn vô bộ ngực hở hang, căng tròn không một vết nhăn của Rose. Nó mỉm cười quay qua Hoa nói:

- Sao, mày không ngờ tao có bộ ngực lớn như vậy phải không?

Nói xong, Rose lại quay vô máy điện thoại ttằ lời người đang nói chuyện với nó:

- A, không. Em nói với cô bạn gái đi chung thôi. Người ta là học sinh tốt mà, đâu có như cái mặt anh. Thấy: là vục mặt vô rồi.

Vừa nói, Róse vừa quay sang nháy mắt với Hoa thực đĩ. Chờ cho Rose nói chuyến điện thoại xong, Hoa mới nói:

- Mày ăn mặc như vậy giống mấy cô gái không đàng hoàng qúa.

- Cái gì gọi là không đàng hoàng chứ? Đây là là thời trang mày không biết sao. Coi mày ănmặc kìa. Trông giống như một bà già ?

Vừa nói Rose vừa nhìn đăm đăm vô bộ ngực Hoa làm nàng ngượng ngùng đưa cả hai tay lên che lại.. Dĩ nhiên ngực Hoa không thế nào so sánh được với bộ ngực núi lửa của Rose. Nhưng từ ngày Luận rờ vô, Ho~a biết chắc rằng nó đã lớn hơn rất nhiều.

(Hết Phần 14 ... Xin mời xem tiếp Phần 15)

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro