455-456 cpgd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 455: Biệt ly

Phần II

Dịch: workman

Biên tập: Melly

Nguồn: www.tangthuvien.com

Hôm nay sẽ có 10c và ngày mai cũng thế

Phần này theo tôi là 1 trong những trường đoạn rất hay và sâu sắc trong cpgd, các bạn hãy cùng thưởng thức và bình phẩm nhé

P2:

Hắn vừa nói tới đây, bỗng nghe Từ tiểu thư cười lạnh một tiếng:

- Đây là chuyện mà ngươi nói có quan hệ tới đại sự hưng suy của Đại Hoa hả? Ngươi dám nói xàm như thế, dám đem chuyện đại sự quốc ra ra nói giỡn hả?! Lâm đại nhân, Lâm phò mã, đây là quân trung, không phải triều đình, dù có công chúa Đại Hoa tôn quý che chở cho ngươi, nhưng quân pháp vẫn có thể trị tội ngươi đó.

"Nha đầu kia tựa như ăn nhằm thuốc súng rồi, sao nói chuyện khó nghe như thế!" Lâm Vãn Vinh cũng quật cường, hắn hừ lạnh một tiếng, mặt sầm lại:

- Hay cho một cái quân pháp!!! Từ quân sư đã cảm thấy ta nói xàm nói bậy, vậy để ta đi!

- Ngươi...

Từ Chỉ Tình đứng bật lên, mày liễu cau lại, gương đỏ bừng. Tên Lâm Tam rõ ràng không sợ trời đất, khóe môi nhếch lên cười lạnh, giống như muốn thi gan với nàng. Hai người không nói một câu, cứ thế gườm gườm nhìn nhau, dường như cái cảnh ngày đó nàng đến thăm hắn lại diễn ra.

Hai người không ai nói lời nào, yên tĩnh đáng sợ, chỉ có ngọn đèn cháy thỉnh thoảng kêu tí tách, mới làm không khí căng thẳng hơi dịu xuống một chút.

- Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta tuyệt không cho phép Vũ Lăng bắc thượng.

Từ tiểu thư hừ một tiếng, nói rất cương quyết, giọng điệu xem ra rất kiên định khó có thể dao động.

Lâm Vãn Vinh vẫn rất bình tĩnh:

- Cái chân mọc trên người tiểu Lý tử, hắn muốn ra chiến trường, tiểu thư dựa vào cái gì ngăn hắn? Xin cho ta một lý do!

Hận hắn nhất là vẻ bình thản, tựa như một cái cây trong rừng, đến cả một chút cảm tình cũng không có, Từ tiểu thư cắn răng nói:

- Còn cần lý do nữa hả, chỉ bằng hắn họ Lý, là huyết mạch của Đại Hoa đệ nhất võ tướng thế gia, hắn không thể đi được! Không nói hắn còn nhỏ, chỉ nói hắn là người duy nhất họ Lý, là lá cờ đầu trong lòng Đại Hoa tướng sĩ, nếu hắn đi đến phương bắc, một khi có việc gì ngoài ý muốn, làm sao tránh khỏi đả kích rất lớn đối với sĩ khí quân ta? Người Hồ lúc đó sẽ hưng phấn như thế nào? Đạo lý này mà ngươi không biết sao?!

Trong mắt Từ Chỉ Tình hơi rướm lệ, cũng không biết có phải là gợi lại chuyện thương tâm trong lòng nàng không, nhưng nàng vẫn kiên cường chịu đựng, không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.

- Đại Hoa đệ nhất võ tướng thế gia?!

Lâm Vãn Vinh khinh thường:

- Từ tiểu thư, nàng nói đó là trước kia thôi, sau này danh vọng đó không tồn tại nữa.

- Nói bậy! Tại sao?!

Từ Chỉ Tình quật cường phản bác.

- Từ tiểu thư, nàng là hồ đồ thật hay là giả vờ hồ đồ?!

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

- Một truyền nhân của Lý gia không ra chiến trường, một hầu gia chỉ an cư ở kinh trung, đây gọi là truyền thừa của Đại Hoa đệ nhất võ tướng thế gia sao? Nói đùa!!! Nếu nàng bảo vệ như vậy, ngăn cản hắn như vậy, Đại Hoa đệ nhất võ tướng thế gia chắc sẽ bị hủy trong tay nàng, không cần nói về liệt tổ liệt tông của Lý gia, mà chỉ riêng Lý Thái tướng quân, ngài có chịu được không?

Từ tiểu thư vẫn lạnh lùng:

- Cho dù ta có bảo vệ như thế nào, một khi Lý Vũ Lăng có việc gì ngoài ý muốn, vậy người Hồ sẽ hưng phấn như thế nào, quân ta sẽ bị ảnh hưởng như thế nào? Một khi quân tâm đã mất, đại chiến tất bại, ngươi có nghĩ tới chưa?!

- Ha ha ha ha...

Lâm Vãn Vinh cười to, âm thanh như phá vỡ trướng phòng, Từ Chỉ Tình vừa thẹn vừa giận:

- Ngươi cười cái gì, ta nói gì sai?

- Từ tiểu thư, tại sao nàng không nghĩ ngược lại? Lý Vũ Lăng không thể ra chiến trường, không có ai nối nghiệp Đại Hoa đệ nhất võ tướng, vậy người cao hứng nhất là ai? Thất vọng nhất là ai?

Lâm Vãn Vinh ngưng cười, than thở:

- Quan điểm giữa ta và nàng, xem ra hoàn toàn tương phản. Lý Vũ Lăng không thể ra chiến trường, người Hồ mới có thể hưng phấn, bởi vì từ đó họ không còn một đối thủ đáng sợ, còn Đại Hoa quân sĩ, sẽ thiếu đi một thống soái tương lai, chính là thân giả thống, cừu giả khoái*, tự hủy trường thành. Chẳng lẽ việc này không phải là tổn hại đến tương lai trăm năm cơ nghiệp của Đại Hoa sao, ta nói xàm nói bậy chỗ nào?

(*Thân giả thống, cừu giả khoái: người thân đau đớn, kẻ địch khoái trá)

Hắn mồm năm miệng mười, nhưng kể ra cũng không phải không có đạo lý. Từ tiểu thư đau lòng đáp:

- Đúng là ngươi không nói bậy, nhưng lỡ như Vũ Lăng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?! Lý gia chỉ còn lại có một huyết mạch!

Lâm Vãn Vinh bực tức:

- Từ tiểu thư, ta hỏi nàng, vì sao con cái nhà khác chết trận được, Lý Vũ Lăng lại không thể ra có việc gì ngoài ý muốn? Đó là bởi vì hắn là cháu ruột của Lý Thái sao?! Nàng vẫn cái thói con ông cháu cha, như vậy là không được!!

- Cái gì con ông cháu cha, ta trước giờ không nghĩ như vậy bao giờ.

Từ tiểu thư cũng giận, thanh âm không tự chủ được lớn lên rất nhiều.

- Nàng không nghĩ như thế, nhưng lại làm như thế. Bởi vì tiểu Lý tử là cháu ruột Lý Thái tướng quân, nàng tự nhiên lại cho hắn khác hẳn với người trong thiên hạ, những người khác có thể chết, duy chỉ có mỗi hắn không được chết. Nhưng nàng có nghĩ lại không, vạn ngàn binh sĩ huynh đệ này, ai không phải là mẹ sinh cha dưỡng? Ai không phải là tâm can bảo bối? Ai cao quý hơn ai đâu? Lý Vũ Lăng chết trận, có lẽ sẽ có người bi thương, nhưng đó là vinh dự của chiến sĩ, không hề phàn nàn gì. Lý gia không còn, sẽ có Vương gia, Tiền gia, Chu gia. Đại Hoa ta, trước giờ không thiếu trung lương! Chỉ ngồi nhà mà hưởng phước của tổ tông, ta tuyệt không phản đối, bởi vì đó là công lao xương máu của tổ tông. Nhưng người hưởng thụ có an tâm được không? Đừng tưởng thứ hưởng thụ này mà cho là cao quý, tựa như tất cả mọi người đều thiếu nàng. Từ tiểu thư, nói khó nghe một chút, việc này nàng làm sẽ ảnh hưởng cơ nghiệp Đại Hoa, không lầm lẫn là gì! ... Ấy, đừng đánh, ta đi, ta tự mình đi mà!

- Đi ra ngoài, ngươi mau đi ra ngoài!

Từ tiểu thư vai khẽ run lên, mắng hắn một tràng. Hắn chỉ lo nói cho thống khoái, Từ Chỉ Tình là một nữ tử kiêu hãnh, làm sao chịu được những lời trách mắng đó của hắn. Tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, đôi môi đỏ mọng như muốn cắn đứt ra, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây lăn xuống, đôi tay nhỏ bé chộp lấy ngọn đèn, muốn ném vào hắn.

Vu Tông Tài đang ở ngoài trướng, nghe vậy vội vội vàng vàng vọt vào, thấy tiếng Từ Chỉ Tình khóc lóc, sắc mặt hắn vô cùng khẩn trương. Quát lớn một tiếng rồi lao vào Lâm Vãn Vinh.

- Vu đại ca, huynh làm gì vậy?!

Từ Chỉ Tình kinh hãi, không kịp chùi nước mắt, vội vàng lắc mình chắn trước người Lâm Vãn Vinh, chặn Vu Tông Tài lại.

Vu Tông Tài sửng sốt:

- Từ tiểu thư, không phải Lâm tướng quân khi dễ nàng sao?!

Từ Chỉ Tình ánh mắt sâu kín, nhìn ánh nến lóe lên, lạnh lùng nói:

- Vu đại ca nói sai rồi, Lâm tướng quân khi dễ ta làm gì? Vừa rồi ta nghĩ tới một việc thương tâm, nên khóc một chút, đâu liên quan gì tới hắn?!

Vu Tông Tài cũng không biết nàng nói thật hay giả, nhưng thấy Lâm Tam mặt mày đểu giả, ánh mắt hoảng loạn, dáng vẻ thật là quỷ dị. Hắn hừ một tiếng, ôm quyền vái Lâm Vãn Vinh, trên mặt lộ ra một nụ cười:

- Lâm tướng quân thứ tội, Tông Tài vừa rồi suýt nữa hiểu lầm tướng quân, xin ngài tha thứ.

- Xem lão đệ ngươi nói kìa, ta có phải là người xấu như vậy không!?

Lâm đại nhân mỉm cười, vỗ vỗ vai Vu Tông Tài ra vẻ thân mật.

Thần sắc Từ Chỉ Tình dần dần khôi phục, nhìn tình hình hai người trước mắt, nàng hừ một tiếng:

- Vu đại ca, Lâm tướng quân, các người về đi, lễ thệ sư sắp bắt đầu rồi.

Lâm Vãn Vinh à một tiếng, hắc hắc nói:

- Việc ta vừa nói với Từ tiểu thư thì ...

Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Từ tiểu thư biến sắc, cả giận đáp:

- Ta sớm đã trả lời thuyết phục rồi, còn muốn ta nói lại một lần nữa sao? Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, Vu đại ca, huynh tiễn Lâm tướng quân ra ngoài.

"Nha đầu này tính tình quật cường, thật sự là cố sức liều mạng với ta!" Thấy Từ tiểu thư vẻ mặt băng sương, Lâm Vãn Vinh cũng biết việc này khẳng định không thành rồi, liền hừ một tiếng đi ra khỏi doanh trướng.

Đại quân còn chưa xuất phát, hữu lộ tiên phong tướng quân và Từ quân sư đã đại náo mấy hiệp, việc này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ chẳng có ai tin. Lâm Vãn Vinh buồn bực trở lại doanh trại của mình, bọn người Đỗ Tu Nguyên sớm đã chỉnh tề, đang chờ hắn trở về, nhưng không thấy tiểu tử Lý Vũ Lăng.

- Có thành công không?!

Thấy sắc mặt hắn bất thiện, Hồ Bất Quy cẩn thận hỏi.

- Nữ nhân mà, nữ nhân...!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu than khổ, trả lời chẳng đâu vào đâu:

- Tâm tư nàng quá kiên định. Hồ đại ca, ngươi đi thông báo tiểu Lý tử, bảo hắn an tâm ở nhà, làm cái chức Bình Hầu gia đi!

Thấy việc này không xong, mọi người cũng thấy tiếc nuối, từ khi đi theo Lâm tướng quân tới nay, đây là lần đầu hắn thất thủ, lại là thất bại trong tay Từ tiểu thư, mọi người nhìn ra chuyện này có vẻ gì đó cổ quái, nhưng lại không dám nói nên lời.

Mưa phùn vẫn mãi rơi nhưng trời đã dần dần ửng sáng. Phía bắc điện nơi duyệt binh có một cái đài thật lớn, cao ba trượng, dài rộng ước chừng hai mươi trượng, được ghép những cây gỗ tròn thật lớn, dựng ngay trên đài một cột cờ rất cao. Cờ Kim long phần phật, cờ Soái tung bay, không khí rất nghiêm trang.

Hai bên đài này đều có cái trống da trâu cao bằng một người, phía trước có cắm mấy ngàn cột gỗ, trói vô số trâu bò, chuyên dùng để làm lễ tế cờ.

Lão hoàng đế oai phong lẫm liệt, thần sắc nghiêm trang, những giọt mưa lạnh quất vào mặt lão, thế mà ông ta như không hề có cảm giác gì.

- Bẩm Hoàng thượng, giờ lành đã đến!

Khâm thiên giám hô một tiếng thật dài, hoàng đế nhìn Lý Thái khẽ gật đầu.

Thượng tướng quân bước lên, mái đầu bạc tung bay trong mưa gió có vẻ thê lương bi tráng vô cùng, hắn lướt mắt khắp bốn phía, nói vang vang:

- Thề phá Hồ lỗ, bảo vệ Đại Hoa. Các chàng trai... đánh trống, điểm binh...

- Đánh trống, điểm binh...

- Đánh trống, điểm binh...

Hiệu lệnh từ bắc tới nam, tầng tầng truyền xuống, thanh âm nối nhau không dứt.

- Bùng... bùng...!

Âm vang tiếng trống thật lớn, vang vọng khắp không trung, làm lũ chim trong rừng đang ngủ say cũng bừng tỉnh bay tứ tán. Đại doanh bốn phía lập tức hưởng ứng, tiếng kèn lệnh, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, tiếng binh giáp ma sát, tiếng đao thương va chạm, giống như rung rừng chuyển núi, trời long đất lở, khí thế vô cùng hào hùng.

Đại quân sớm đã đợi giờ xuất phát. Vừa rồi hai hồi trống truyền đến, ba quân sớm đã tập kết xong. Phóng mắt nhìn qua, nơi diễu binh trở thành một mảng đông đúc đen kịt, toàn là người với người.

Hơn mười vạn tinh binh, mỗi người đều mang khôi giáp sáng rực, sắc mặt nghiêm nghị, đao thương kiếm kích lóe lên hàn quang. Ở giữa là tinh binh thần cơ doanh, thần tiễn thủ, cương nỏ thủ, mấy trăm hỏa pháo mới tinh, nòng pháo đen bóng trực chỉ lên trời. Bên phải là kỵ doanh, chiến mã xếp thành hàng, kỵ sĩ xếp theo nhóm, trong tay cầm mã đao trường thương sáng ngời, người khác nhìn vào cũng rợn người. Tuy là binh nhiều tướng mạnh, cả trường diễu binh lại không có lấy một tiếng động, đến cả những chiến mã cũng im bặt, không nghe thấy một tiếng hí nào. Lý Thái luyện binh, quả thật danh bất hư truyền!

Lễ bộ thị lang tuyên đọc xuất binh chiếu thư, nêu rõ cái họa Đột Quyết, tâm lang sói của người Hồ, chúng giết hại trăm họ Đại Hoa, làm vạn vạn dân Đại Hoa mất nhà mất ruộng, làm trời giận người oán. Hoàng đế Đại Hoa thuận theo thiên ý và nhân tâm, cử đi trăm vạn hùng sư, nhất định phải đánh bại Đột Quyết, thu phục biên quan, dương oai cho Đại Hoa.

Cũng không biết ai soạn chiếu thư này, lời văn thống thiết, Lâm Vãn Vinh nghe xong xem ra không thể không sục sôi nữa. Đưa mắt đánh giá quân của mình, đột nhiên thấy cái bóng của Lý Vũ Lăng. Tiểu tử này mặc khôi giáp, dáng vẻ chu chỉnh, đứng giữa một đội quân, chăm chú nghe chiếu thư, hai má đã đỏ bừng lên vẻ hưng phấn.

- Tiểu tử ngươi muốn chết hử?!

Lâm Vãn Vinh khẩn cấp lệnh cho Cao Tù đưa hắn đi tới, gõ đầu hắn một cái thật mạnh:

- Trộm mò đến đại doanh hữu lộ của ta, nếu như bị Từ cô cô của ngươi tra xét ra, đưa ngươi xử trí theo quân pháp, ai có thể cứu được ngươi.

Lý Vũ Lăng cười hì hì không thèm để ý:

- Lâm tướng quân, Lâm đại ca, huynh lợi hại như vậy, cũng sợ Từ cô cô của đệ sao?

Lâm Vãn Vinh không bị hắn khích tướng, hắc hắc cười vài tiếng:

- Nói nhiều cũng vô dụng, ta làm hết sức rồi, ta không chịu được tính tình cô cô ngươi. Ngươi lo mà thành thật trở về nhà đi, ta hứa sẽ bắt một người vợ Đột Quyết về cho ngươi chơi.

Lý Vũ Lăng khinh thường cắt ngang:

- Đến cả Từ cô cô cũng để cho đệ đi rồi. Đệ còn trở về làm gì?

- Ai, ai cho ngươi tới?!

Lâm đại nhân vội vàng ngoáy ngoáy lỗ tai, chăm chú hỏi.

- Như thế nào, không phải huynh thuyết phục được Từ cô cô sao?!

Lần này đến phiên Lý Vũ Lăng giật mình:

- Là cô cô tự mình bảo ta nhập vào quân của huynh đó!

Sắp xuất phát, Lý Vũ Lăng tuyệt sẽ không đem việc này ra nói chơi đâu, nói như vậy, thật đúng là Từ tiểu thư cho phép rồi. Lâm Vãn Vinh cũng ngẩn cả người, vội vội vàng vàng nhìn bốn phía tìm Từ Chỉ Tình, nhưng trong hơn mười vạn đại quân, biển người mang mang, làm sao tìm được bóng dáng nàng.

- Chém giết Hồ lỗ, bảo vệ Đại Hoa!

Hơn mười vạn đại quân hội tụ thành một biển người mênh mông, sắc mặt mỗi người đều đỏ gay, đao thương trong tay giơ cao lên, nhất tề hô vang. Nhiệt khí ngút trời, áp đảo bốn phương, đến cả mưa xuân cũng như bị bao trùm lấy.

Lâm Vãn Vinh nhìn lại, thì ra là lão hoàng đế vừa huấn thoại:

- ... ai tiến sẽ có trọng thưởng, ai lùi sẽ bị chém chết. Trẫm dù có trăm ngàn lời muốn nói, cũng chỉ đúc kết thành một câu: ai phạm Đại Hoa ta, có ở xa bao nhiêu cũng phải trừng phạt! Trẫm ở trên điểm tướng đài này, tế vào ngày mười lăm tháng tám sẽ đợi chư vị tướng sĩ khải toàn trở về. Cạn...

Hoàng đế đưa một cái chén lớn đầy rượu nồng lên uống cạn một hơi, rồi vứt mạnh cái chén đó đi. Mấy vạn tướng sĩ đồng thời giơ chén rượu lên cao, đồng thời uống cạn. Tiếng sứ bị ném vỡ vang lên xoang xoảng, nối liền không dứt.

- Tế cờ...

Lý Thái hô một tiếng thật dài, liền có mấy ngàn kỵ sĩ đồng thời nhảy ra, người hô ngựa hí, trường thương trong tay khua lên hưởng ứng.

- Giết...!

Trên ngàn kỵ binh giục ngựa chạy như bay, chạy đến dưới điểm tướng đài, nhắm thẳng vào đầu trâu đang bị trói dưới đài, giơ tay chém xuống, động tác tựa như chỉnh tề, hàn quang lẫm liệt. Mấy ngàn thủ cấp súc sinh bị chém xuống. Máu phun khắp cả giáo trường. Đám kỵ sĩ giơ lên những thủ cấp máu ròng ròng, chạy nhanh trở về, huyết quang như kích thích sát khí tướng sĩ.

- Giết...!

- Giết...!

Hơn mười vạn người giơ đao thương lên cao, cùng hô giết giết, thanh thế vọt đến tận trời xanh, kinh thiên động địa, bọn người Hứa Chấn, Hồ Bất Quy, hai mắt đỏ ngầu, huyết tính bột phát, đồng thanh hét lớn, làm màng nhĩ Lâm Vãn Vinh như muốn vỡ ra.

Thượng tướng quân đầu tóc bạc phơ giữa gió mưa, lão đứng nghiêm trang trong gió, trường kiếm trong tay chỉ thẳng về phía trước:

- Các chàng trai, xuất phát...!

Trống trận đùng đùng hưởng ứng, tựa như tiếng sét đánh thẳng vào lòng người. Hơn mười vạn đại quân, tựa như một con rắn dài lên đường, xuyên qua mưa xuân mà tiến thẳng về phương bắc, tinh kỳ tung bay trong gió, giống như tâm tình của từng chiến sĩ khi xuất chinh, vừa hưng phấn lại vừa bi tráng.

Trên ngàn vạn dân chúng trong thành, xếp hàng hai bên đường, nhìn theo đội ngũ đang tiến lên, quân ngũ quét hết tầm mắt nhìn không thấy bờ, cùng với dân chúng hai bên đường, tạo thành một con rồng khổng lồ.

Lần này đi, chỉ sợ sinh tử biệt ly! Ai đầu bạc thì nhớ đến mẹ già, người vừa cưới nhớ tới ái thê, gia đình họ hàng con cái, hết người này đến người khác hô gọi tên thân nhân, nước mắt chảy dài, chỉ muốn lại được nhìn thấy dáng vẻ người trong mộng. Có người tìm được thân nhân, vội lao tới ôm chặt lấy, tựa như cũng không muốn chia lìa. Những túi hoa quả, lương khô, mặc kệ có phải người quen hay không quen, cứ thế được giao đến tay đám binh sĩ.

Khó nhất là biệt ly!

Không khí bi tráng thê lương làm Hồ Bất Quy, vốn là một lão tướng đã chém giết người Hồ bao nhiêu năm rồi, hai mắt cũng chẳng kìm được bỗng rơm rớm, không khỏi nghẹn ngào.

Lâm Vãn Vinh chưa bao giờ trải qua loại tình cảnh này, đây là cảnh sinh ly tử biệt chân chính, nhìn vô số vợ trẻ con thơ, những bàn tay vẫy vẫy, nghe tiếng khóc đứt ruột của những người vợ, những người mẹ... tư vị đắng cay chua xót ấy, nếu không tự mình trải qua, khó có thể tìm được lời nào để hình dung. Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng căm ghét cuộc chiến tranh bi đát này.

- Đại ca, tướng công...

Bên kia bỗng có những tiếng gọi trong trẻo vọng lại, rồi thấy Ngưng Nhi trong một bộ quần áo tươi tắn nhất, đứng trên nóc xe ngựa tựa như con bướm xinh đẹp, sớm đã khóc thành một biển nước, bàn tay nhỏ bé kia vẫy tay như điên dại. Thanh Tuyền mang cái bụng to, Đại tiểu thư chăm chú giữ lấy nàng, Xảo Xảo, Ngọc Sương, Tiên Nhi... các nàng ôm chặt nhau, mãi theo đoàn người, từng bước di động, một lần lại một lần vẫy tay chào hắn.

- Ngưng Nhi, Thanh Tuyền, Tiên Nhi, Ngọc Sương, Ngọc Nhược, Xảo Xảo, các nàng bảo trọng, bảo trọng...!

Lâm Vãn Vinh cố hết sức vẫy tay, lệ như nước tràn bờ, rơi xuống tựa dòng thác lũ.

Trong màn nước mắt nhạt nhòa, những gương mặt quen thuộc dần lướt qua, từ từ bị bao phủ trong biển người mênh mông, xa dần, xa dần...

Chương 456: Phương pháp cường binh

Dịch: workman

Biên tập: Melly

Nguồn: www.tangthuvien.com

Hôm nay sẽ có 10c và ngày mai cũng thế

Kể ra cũng kỳ quái, đã ra khỏi kinh thành mà mưa vẫn liên miên không ngớt chút nào, đường lớn lầy lội không chịu nổi, hơn nữa hình ảnh cơn mưa mùa xuân rơi qua rặng dương liễu, kèm theo từng làn gió lạnh buốc khiến người ta cảm giác như đi giữa mùa đông giá rét. Hành quân trong thời tiết này đừng nói là binh sĩ, đến cả những lão tướng đã kinh qua sa trường vô số cũng giảm hẳn sĩ khí, tựa như điều xấu trên trời giáng xuống.

Lâm Vãn Vinh khi cầm binh ở Sơn Đông chỉ là đi tiễu phỉ, địch ít ta nhiều, lại có hỗ trợ sung túc, chiếm ưu thế lớn về lương thảo và binh lực, nhắm mắt lại cũng dám đánh. Nhưng bây giờ đối mặt với người Đột Quyết, Đột Quyết và Bạch Liên giáo căn bản không phải cùng cấp với nhau, nhìn vào vẻ mặt trầm trọng của tướng quân Lý Thái, cũng biết tình hình thế nào rồi!

Lâm tướng quân cũng lấy bất biến ứng vạn biến, việc luyện binh toàn quyền giao cho bọn người Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên, hai người này sớm đã hiểu rất rõ về phương pháp luyện binh của Lâm đại nhân, đơn giản khái quát là: tranh đấu khốc liệt làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào, kết hợp với thưởng vật chất. Dưới sự kích thích hai mặt, cho dù là binh lính yếu đuối nhất, cũng có thể được mấy người Hồ, Đỗ luyện thành chàng trai đầy nhiệt huyết. Phương pháp này, đã được áp dụng để luyện lính vận lương ở Sơn Đông, sớm đã chứng minh tác dụng tốt, cũng không có gì phải lo.

Trong đại doanh của hữu lộ, người nhàn nhã nhất ngoài Lâm tướng quân thì chẳng còn ai khác. Chư tướng thủ hạ bận bịu luyện binh, hắn lại dẫn theo Cao Tù cả ngày lang thang trong quân doanh, việc thích làm nhất là chụp được vài binh sĩ bình thường, hì hà kể lể về gia đình, tới giờ ăn cơm lại cùng mọi người ăn uống. Hắn không quan tâm đến địa vị, nói năng suồng sã, từ tướng quân cho tới đầu bếp đều có thể kéo vào với nhau, rất là náo nhiệt.

Khi có hứng thú, Lâm tướng quân còn có thể triệu tập mọi người cùng nhau hát hò, giọng nam tiếng bắc cùng ê a. Mọi người ca hát vừa cao hứng lại vừa thương cảm.

Đặc biệt nhất là nghe Lâm đại nhân đọc "Tụng độc gia thư" (đọc thư nhà). Hữu lộ đại quân có năm sáu vạn nhân mã, mỗi ngày đều có vô số gia thư đưa tới, hắn liền triệu tập một đội trăm người, cổ vũ tướng sĩ đọc thư phương xa, đến giờ này là thời khắc mà tất cả tướng sĩ vui vẻ nhất.

Thời gian trôi qua, việc này trở thành thoái quen, hữu lộ đại quân do Lâm đại nhân thống lĩnh, hàng ngày luyện tập khổ nhất, cười đùa vui vẻ nhất, không khí chân tình hoàn toàn đối lập với những cơn mưa xuân ẩm ướt thê lương.

Đại quân đi về phía bắc vài ngày, sau đó đổi phương hướng từ đông sang tây. Dọc theo trường thành mà tiến, khí hậu cũng dần dần trở nên khô khan.

- Tướng quân, đến giờ họp ở quân trung rồi. Hôm nay ngài tự mình đi, hay vẫn là do mạt tướng đi?!

Đỗ Tu Nguyên tươi cười bẩm báo, thấy tướng quân của mình cầm một cái bút kì quái, vẽ vẽ gì đó trên giấy.

Lâm Vãn Vinh lấy bút vẽ vẽ gì đó rất mạnh xuống tờ giấy, rồi ngáp một cái rõ dài, miễn cưỡng nói:

- Mỗi ngày đều hội nghị, không phải quanh đi quẩn lại cũng là một việc sao? Đều là kiểm tra nhân số, bẩm báo tình huấn luyện. Nghe đi nghe lại tướng quân hoặc Từ tiểu thư huấn thoại... Chà, việc này không phải hành hạ người tàn tật như ta sao? Đi qua đi lại cũng hơn mười dặm chứ ít gì.

Đại quân vẫn hành quân về phía trước, không khí dần dần khẩn trương lên, Từ Chỉ Tình bẩm báo với Lý Thái, mỗi ngày đều muốn triệu tập hội nghị quân trung, thương thảo tình hình quân địch và lộ tuyến hành quân, dần dần thành thói quen. Hữu lộ đại quân của Lâm đại nhân cách soái doanh của Lý Thái hai mươi dặm. Bôn ba tới tới lui lui, ít nhất phải một canh giờ, việc này quả là làm khó người gãy chân tàn tật như Lâm đại nhân, bởi vậy, những ngày này, Đỗ Tu Nguyên toàn phải thay hắn đến bẩm báo.

Cái gì tàn tật, thương thế của hắn sớm đã lành hẳn rồi, ngày hôm qua còn cưỡi ngựa hãn huyết bảo mã đi chơi vài vòng, đến cả Hồ Bất Quy cũng chẳng hơn hắn, làm như không ai biết hay sao? Cao Tù cả ngày đi theo bên người hắn, tự nhiên biết rõ chi tiết, thấy hắn tìm cớ lười biếng, trong lòng cũng buồn cười.

Đỗ Tu Nguyên gật đầu:

- Vậy ta đi cũng được, nếu hôm nay Từ tiểu thư hỏi lại, mạt tướng sẽ phải trả lời làm sao?! Tướng quân mấy ngày nay không đi doanh trướng bẩm cáo, Từ quân sư mấy ngày nay cũng tựa hồ rất giận đó.

"Nàng giận hả, đây không phải là lần đầu." Lâm đại nhân lắc đầu, mặt mày khổ sở:

- Không phải ta không muốn đi, thật sự là ta còn đang thương tật trong người. Mỗi ngày ta phải liều cái chân gãy để chỉ huy mọi người, Từ tiểu thư cũng phải châm chước cho người tàn tật chứ. Như vậy đi, ta nghỉ thêm vài ngày nữa, sau đó tự mình đến gặp nàng hồi báo công việc.

Đỗ Tu Nguyên và mọi người biết hắn với Từ quân sư có gì đó cổ quái, thấy hắn lần nữa từ chối, càng chứng minh rõ ràng ý nghĩ trong lòng, lập tức ôm quyền cười đáp:

- Hiểu rồi, hiểu rồi! Lâm tướng quân rất muốn tự mình bẩm báo với Từ quân sư, thế nhưng thân thể không cho phép, chắc là Từ tiểu thư cũng có thể lượng thứ, mạt tướng sẽ bẩm báo với nàng như thế.

- Đúng, sự thật đúng là như thế!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng, xem ra Đỗ đại ca thực sự thông minh. Đợi cho Đỗ Tu Nguyên cưỡi ngựa đi rồi, Lâm Vãn Vinh lấy tờ giấy ra, đưa cho Hồ Bất Quy:

- Hồ đại ca, ngươi là chuyên gia nuôi ngựa, cũng là chuyên gia luyện binh, ngươi giúp ta xem chủ ý này có làm được không?

Hồ Bất Quy nhận tờ giấy, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt bỗng đại biến:

- Lâm tướng quân, ai nghĩ ra biện pháp này?!

Lâm Vãn Vinh khoát tay:

- Mặc kệ ai nghĩ ra biện pháp này, ngươi nói có làm được không!

Hồ Bất Quy suy nghĩ một lúc lâu, thận trọng hồi đáp:

- Nếu là gắn vào đùi binh sĩ bao cát năm cân, mỗi ngày hành quân bảy mươi đến tám mươi dặm, hơn nữa còn phải diễn luyện trong doanh, cường độ này quá lớn, ta sợ các huynh đệ không chịu nổi đâu.

- Ta hỏi một câu, Hồ đại ca, nếu ngươi buộc bao cát này khi hành quân thao luyện, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh hỏi.

Hồ Bất Quy cười to, tự tin gật đầu:

- Cái này có là gì, ta lão Hồ mấy năm trước từng dùng đôi chân sắt đuổi kịp ngựa hãn huyết, nếu chỉ nói là bao cát năm cân nho nhỏ, không chỉ có ta, lão Hồ tự tin, một doanh huynh đệ của Hứa Chấn từ Sơn Đông tới, mỗi người đều có bổn sự này.

- Thế là được!

Lâm Vãn Vinh nói:

- Cùng là người, không có lý do ai khác ai. Truyền lệnh ta, từ ngày mai bắt đầu... không, từ tối nay, đại quân hữu lộ của ta từ tướng tới sĩ, mặc kệ ngươi là kị doanh, bộ doanh, thần cơ doanh, mặc kệ hành quân, thao luyện, ăn cơm, uống nước, đi nhà xí, đi ngủ, mỗi người đều phải buộc năm cân bao cát. Không có lệnh của ta, không cho phép ai cởi ra, người nào vi phạm, xử trí theo quân pháp!

- Tuân lệnh!

Hồ Bất Quy vội vã hô một tiếng, gọi thư kí tới, viết thông cáo phát ra trong đêm nay.

- Còn có một chuyện...

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, gọi Hồ Bất Quy đang muốn ra khỏi doanh trướng:

- Mỗi thớt chiến mã, mặc kệ là chở hàng, hay chở người, cũng đều bụộc bao cát vào đùi cho ta.

- Dưới áp lực nặng như thế, chiến lực quân mã sẽ được đề cao, nhưng tuổi thọ chỉ sợ ngắn đi nửa năm.

- Chiến mã đoản thọ nửa năm, nếu so với người bị mất mạng thì còn tốt hơn nhiều.

Thấy Hồ Bất Quy và Cao Tù nhìn mình ngơ ngác, Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Hồ đại ca, Cao đại ca, có phải là các người cảm thấy ta rất tàn bạo?!

Cao Tù nghiêm túc đáp:

- Lâm huynh đệ, trước giờ người làm việc chưa từng sai lầm, chúng ta đều tin người.

- Kỳ thật, hôm qua cưỡi con hãn huyết bảo mã, ta có ý nghĩ này.

Lâm Vãn Vinh bùi ngùi thở dài:

- Mặc kệ có thừa nhận hay không, bảo mã của người Đột Quyết đích xác vượt xa Đại Hoa. Chỉ nói về chiến lực kỵ binh, chúng ta thua hẳn về sức cơ động. Chỉ có cách cố thủ chặt chẽ, tiêu hao chiến mã đối phương, ngoài ra cũng không có biện pháp khác.

Hồ Bất Quy xuất thân kỵ binh, tình cảm đối với chiến mã hơn người thường nhiều, lúc này than khẽ, lặng lẽ không nói gì.

Lâm Vãn Vinh tự mình sờ sờ vào hai bao cát, dùng sức buộc chặt vào hai chân mình, phất tay nói:

- Hồ đại ca, ngươi đi triệu tập các huynh đệ, ta muốn nói chuyên với họ.

Đã đến bữa cơm chiều, đầu bếp đánh kẻng báo hiệu, mùi thức ăn thoang thoảng khắp doanh địa, ngày xưa giờ này tiếng gọi nhau í ới khắp nơi, hôm nay mọi người lại an tĩnh dị thường.

Khi Lâm Vãn Vinh ra khỏi nơi ở, thấy ráng chiều đỏ rực phía chân trời, ánh nắng nhạt nhào dần, lập lòe chiếu trên mấy vạn khuôn mặt trẻ trung. Trông thấy mặt trời sắp lặn mà dường như mang nặng suy nghĩ: "Chẳng lẽ bắc thượng lần này, thật sự tiền đồ xa vời như bóng tịch dương kia sao?" Lắc đầu xua tan tạp niệm trong lòng, bước lên mộc đài vừa mới dựng lên tạm thời, hắn phóng mắt bốn phía, khắp nơi đều là chiến sĩ, những gương mặt trai tráng, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn. Những chiến mã vàng, đen, trắng xếp thành từng hàng. Đao thương dưới ánh nắng chiều rọi xuống, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị.

- Chư vị huynh đệ...!

Lâm Vãn Vinh quét đôi mắt hổ nhìn bốn phía, cất giọng trầm thấp, thanh âm vang vọng khắp tứ phía sơn cốc, nghe rõ ràng dị thường:

- Tin rằng mọi người đều đã nghe được hiệu lệnh mới. Đúng vậy, người ra lệnh này là Lâm mỗ ta. Từ ngày mai lập tức bắt đầu, mặc kệ ngươi là kỵ binh bộ doanh hay thần tiễn thủ, cũng mặc kệ ngươi là tướng quân hay văn thư hỏa phu, mỗi người hai chân đều phải buộc năm cân, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép cởi ra. Vi phạm, chém!

Một tiếng "Chém"này vang đi thật xa, trong sơn cốc vang vọng mãi, đánh vào màng nhĩ của từng tướng sĩ. Bốn phía yên tĩnh vô cùng, mỗi người đều nhìn vị tướng quân trẻ tuổi từng cùng mình đùa cợt vui vẻ. Chưa bao giờ thấy hắn ngưng trọng hắc ám như vậy, có một loại cảm giác như nước lũ vỡ đê.

- Kỳ thật ta đã bị kích động!

Lâm Vãn Vinh thở dài sượt, xung quanh không một tiếng động:

- Những khi nhàn hạ lúc hành quân, trước mặt ta lại hiện ra tình cảnh tống biệt ở kinh trung. Ta thấy trong chúng ta có những lão nương đầu bạc tiễn con, kiều thê nước mắt ngắn dài, con cái chạy loạn tìm cha, ta tin rằng các huynh đệ cả đời sẽ không quên được cảnh đó.

- Mỗi khi có huynh đệ đọc gia thư, chúng ta đều xúc động như nhau. nguyện vọng của thân nhân chúng ta cũng rất đơn giản, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu đội bạc mặc vàng, chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về. Ta hy vọng mỗi một huynh đệ đều là chỗ dựa vững chắc của Lâm mỗ ta, các ngươi sẽ là núi Hạ Lan* vĩnh viễn trường tồn!!!

(Núi Helan, nằm trong khu tự trị của cao nguyên Mông Cổ)

Mấy vạn quân sĩ im phăng phắc, ai cũng đều có thể nghe thấy từng tiếng một. Vô số khuôn mặt trẻ tuổi ửng hồng lên, nắm chặt tay lại như muốn rách cả da thịt, nước mắt rưng rưng, rồi trộm lau đi.

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, thanh âm lại nhẹ xuống:

- Xin mọi người nhìn xem trên đùi ta, đây là hai bao cát, bao cát nặng năm cân, các ngươi có thể dễ dàng làm được mà. Hứa Chấn đâu... Đoạn thung (chặt cột)

- Mạt tướng có mặt!

Hứa Chấn cùng hơn mười binh sĩ tinh tráng bước ra, hai chân sớm buộc chặt những bao cát rất nặng, nhìn qua cũng phải tới hơn mười cân.

- Chém...

Hơn mười người đồng thời hét lên, quay về mấy cái cột dựng đầy giữa sân rồi chém xuống, chỉ nghe những tiếng xạo xạo, rồi những cái cột gỗ bị chém làm hai đoạn. Hứa Chấn vẫn thản nhiên, trấn định, dường như chưa từng làm gì cả.

- Tất cả mọi người thấy rồi chứ!?

Lâm Vãn Vinh cao giọng:

- Chỉ cần khắc khổ, các ngươi cũng có thể có bổn sự như vậy. Hôm nay có khổ có mệt, cũng vì ngày sau gặp lại thân nhân, các huynh đệ, các ngươi còn do dự gì nữa?!

Hắn quả nhiên là một tên trời sinh dựa vào miệng lưỡi để kiếm cơm ăn, sau một bài diễn văn hùng hồn, có đầu có đuôi, dùng tình cảm đi vào lòng người, đến cả Cao Tù cũng bị hắn nói động tâm, huống chi là những tướng sĩ vô cùng kính ngưỡng Lâm đại nhân? Mấy vạn tướng sĩ nhau đi lấy những bao cát buộc vào, tràng diện nhất thời cực kỳ náo nhiệt.

Kế tiếp là thao luyện, vì quân sĩ bị buộc những bao cát, nên khi diễn luyện không nhanh nhẹn bằng ngày trước, nhưng đây là việc tất yếu sẽ phải trải nghiệm. Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói:

- Cao đại ca, ngươi xem nếu tiếp tục luyện như vậy, bao lâu sau sẽ có thể có hiệu quả?

Cao Tù võ nghệ phi phàm, việc buộc bao cát trong mắt hắn chỉ là một việc nhỏ nhoi:

- Hiệu quả hả, ngày nào cũng có. Chỉ là mấy ngày đầu khi mới rèn luyện, hai chân có thể sẽ rất đau, nhưng đây đều là tướng sĩ tinh nhuệ của Đại Hoa, sức lực rất mạnh mẽ, phỏng chừng không tới mười ngày là có thể đi lại như thường rồi. Nhiều nhất không quá một tháng, có thể nhìn thấy hiệu quả thật sự.

"Một tháng? Chỉ mong là kịp!" Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, hắn nghĩ ra biện pháp này hơi chậm một chút, nhưng cũng còn hơn không có.

- Ủa, không phải là Đỗ Tu Nguyên sao?!

Xa xa có một người chạy vội đến, Cao Tù nhãn lực rất tốt, liếc mắt đã nhìn ra đó là phó đại doanh của Lâm tướng quân, Đỗ Tu Nguyên, nhất thời nghi hoặc hỏi:

- Cuộc họp hôm nay sao kết thúc sớm thế?

Lâm Vãn Vinh cũng có chút buồn bực, Từ tiểu thư nói xong sớm như vậy sao? Đỗ Tu Nguyên chạy vội đến, không kịp lau mồ hôi trên mặt, Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Đỗ đại ca, họp xong rồi à? Từ quân sư nói cái gì thế?

Đỗ Tu Nguyên vội vội vàng vàng lắc đầu:

- Không có, khi ta tới doanh trướng, đến cả cái bóng của Từ quân sư cũng không nhìn thấy. Hỏi Tả Khâu tướng quân của tả lộ quân, hắn nói Từ quân sư hôm nay đi tuần doanh.

"Tuần doanh?" Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, đột nhiên ái chà một tiếng:

- Chết rồi, nàng chuẩn bị bắt quả tang ta đó, không biết chừng còn muốn xử trí theo quân pháp nữa. Đỗ đại ca, nơi này ngươi tự lo lấy, ta có việc đi trước. Cao Tù, chuẩn bị cho ta một con hãn huyết bảo mã nhanh nhất, ta muốn đi ra ngoài làm việc..

- Vô sỉ!

Một tiếng quát khẽ vang lên bên tai, mang theo lửa giận đùng đùng. Tóc gáy Lâm đại nhân cũng dựng đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#art