Sự hành hạ đau đớn !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giữa một thành phố đông vui nhộn nhịp, lúc nào cũng tấp nập người qua lại làm cho con người ta cảm thấy được bao bọc và chở che. Cái cảm xúc bản thân là một phần tử của xã hội phát triển như này khiến cho ai cũng thấy thật vinh dự. Đi sâu vào trong lòng thành phố phồn hoa ấy, là những con phố mua sắm đông đúc, những dãy shop quần áo là nơi được chú ý nhiều nhất với doanh thu cực khủng. Nhưng kì lạ thay, có một shop tự nhiên mọc lên sau một đêm, giống như thể là có phép màu. Nó chỉ là một shop nhỏ nhưng thu hút vô cùng nhiều khách hàng, mà chính sự thu hút ấy mang lại cho thành phố này thảm họa khôn lường.   

    Buổi tối, trên con đường dài đằng đẵng, ánh đèn đường mờ mịt khiến cho Hoa đang rảo bước trên đường phải lo lắng. Hôm nay cô phải tăng ca tới 23h30' đêm. Sau một thời gian làm việc quần quật mệt mỏi khiến cho đầu óc của Hoa lúc này chỉ nghĩ tới việc nhảy xổ lên chiếc giường êm ái của mình. Đang bận chăm chú suy nghĩ, đằng sau lưng cô bỗng vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng "bịch.. bịch..". Hoa thắc mắc ngoái đầu lại xem nhưng phía sau chỉ là con đường dài bị bóng tối bao phủ, tim cô lúc này nhảy loạn xạ lên, vừa sợ sệt vừa lo lắng. Cô lấy sự dũng cảm cất sâu trong đáy lòng ra để tự trấn tĩnh bản thân, rằng đó chỉ là tiếng gió hoặc con vật gì thôi. Nhưng chưa kịp bình tĩnh thì tiếng bước chân ấy lại vang lên, vang lên với khoảng cách ngày càng gần cô. Trong con hẻm tối đen như mực, cô cố gắng mò mẫm để chạy thoát khỏi tiếng bước chân ấy. "Phù.. một chút nữa.. mệt quá!" Tiếng thở gấp rút và hổn hển của Hoa càng làm cho màn đêm trở nên đáng sợ. Từng bước chân của cô ngày càng nặng dần, nhưng tiếng chân sau lưng thì vẫn chưa chịu dừng lại. Khi đã chuẩn bị bỏ mặc số phận của mình vì kiệt sức, Hoa bỗng thấy gần đó có ánh sáng của nhà dân. Không biết từ đâu một luồng sức mạnh khiến Hoa tăng tốc. Hoa vui mừng khôn tả:

   - May quá! Thoát rồi.. Á!

    Số phận trêu người, Hoa vấp phải cục đá bên đường, cô ngã uỵch xuống đất một cách đau đớn. Nhưng chưa kịp xuýt xoa vết thương, cô đã phải chết đứng vì chợt nhớ ra có người đang đuổi theo mình. Hoa run rẩy quay ra sau lưng nhìn bóng đen đáng sợ đang ngày càng tiến lại gần hơn. Cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị phó mặc cuộc đời thì một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng vang bên tai:

- Chị ơi! Chị bị gì vậy? Ối chị chảy nhiều máu quá, để em giúp chị băng vết thương lại nhé!

    Hoa lấy hết can đảm mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra, trước mắt chẳng phải người gì đáng sợ mà chỉ là một cô bé 13 - 14 tuổi. Đôi mắt em ấy tràn ngập sự ngây thơ. Hoa run run mở miệng cảm ơn cô bé:

- Chị.. không sao, cảm ơn em.

    Bé gái ấy dìu Hoa một cách nhẹ nhàng rồi đưa về nhà mình, Hoa vừa bước vào trong nhà đã cảm nhận được sự ấm cúng vô cùng. Sau khi được cô bé băng bó vết thương chu đáo, Hoa vui vẻ ngồi trên ghế sofa thưởng thức ly sữa nóng do bé pha. Đang nhâm nhi ly sữa thì khung cảnh xung quanh Hoa bỗng mờ dần, đôi mắt nặng nề như thể có ai đó đang cố gắng đè mắt cô xuống. "Bịch" Hoa ngã xuống đất và rơi vào hôn mê.

     Đôi mắt nặng trĩu của Hoa dần mở ra, sự hoảng hốt trên mặt cô tăng lên theo cấp số nhân. Trước mắt Hoa chỉ là một mảng tối đen như mực, tiếng chuột cống kêu chít chít, nước chảy róc rách sát cạnh bên tai cô khiến cho Hoa sợ hãi vô cùng. Đang định ngồi dậy xem xét tình hình thì Hoa mới bàng hoàng phát hiện tay chân mình đang bị trói chặt, qua hình ảnh mờ mờ, cô mẩm đoán bản thân đang ở trong một căn phòng. Khi Hoa đang suy nghĩ về hoàn cảnh của mình thì một ánh sáng chói lóa đập thẳng vào mắt cô. Từ trong ánh sáng ấy bước ra hai người mặc áo choàng, một màu đen và một màu trắng. Người áo choàng đen tự xưng mình là Z, còn màu trắng là Y. Hoa cứ ngỡ hai người này là vị cứu tinh của mình liền lên tiếng cầu xin:

   - Làm ơn hãy mở trói giùm tôi!

    Ấy thế nhưng đáp lại lời cầu xin của Hoa là sự im lặng lạnh lùng, Z tiến lại gần cô, không biết nặng nhẹ mà xách cô treo lên trên trần nhà. Hắn ta dùng sợi dây thừng to tướng siết chặt lấy tay Hoa, mặc kệ sự đau đớn của cô. Sau khi treo Hoa lên, Z cười một cách nham hiểm rồi lấy từ tay Y một con dao cùn. Hoa thắc mắc, cô nén cơn đau lại hỏi:

   - Các người rốt cuộc là ai, có thả tôi ra ngay không, tôi báo cảnh sát bây giờ..

    Chẳng để cho Hoa nói xong, Y nhét miếng vải đen vào miệng Hoa khiến cô im ngay lập tức. Ấy thế mà Hoa lúc này vẫn chưa biết sợ, đôi mắt vẫn khăng khăng hình viên đạn. Chính điều đấy đã khiến cho Z tức giận, hắn bước lại tát Hoa không thương tiếc. Cô đau đớn đến nỗi nước mắt chảy ròng rã, nhưng những giọt nước mắt ấy chẳng làm mềm lòng hai kẻ kia. Z và Y thay nhau đánh tới tấp vào mặt, vào người Hoa làm cho cô ngất lịm đi trong nước mắt.

   "Ưm.. đau quá.."

    Hoa cảm nhận một cơn đau thấu xương trên cơ thể mình, cô mệt mỏi mở mắt ra mới phát hiện Z đang cầm tay mình đặt lên trên một cái thớt, cô cảm thấy khó hiểu. Nhưng cái sự khó hiểu ấy chưa kịp chờ cô giải đáp thì đã phải kinh hoàng khi nhìn thấy con dao cùn lúc nãy được Z cào qua cào lên trên tay cô. Chẳng những thế, Hoa còn thấy Y đang đăm chiêu đâm cái gì đó ở trong cối. Hoa đang nhìn Y thì bỗng một cái đau điếng như thể có ai đó xẻo da lóc thịt của bản thân cô. Chẳng cần "như thể" Z đang dùng con dao cùn đã được hơ qua lửa, dùng sức róc ra từng lớp da của Hoa. Cô sợ hãi, đau đớn run lên khi tận mắt nhìn thấy từng miếng da của bản thân bị tách khỏi cơ thể. Cái thân thể bao nhiêu năm nằm trong sự chở che của bố mẹ, cô chưa từng bị một chút tổn hại nào chứ đừng nói đến cái tình cảnh khốn khổ thế này. Hoa dần lịm đi sau khi thấy cảnh máu me ấy, cô lúc này đã không còn chút sức chống cự nào nữa.   - Tỉnh lại ngay!

    Y vừa tạt nước sôi vào Hoa vừa bắt cô dậy.

    Hoa cứ ngỡ bản thân mình vừa trải qua một giấc mơ, nhưng cái cảm giác đau đớn làm cho cô trở lại với hiện thực. Hoa thống khổ nhìn lớp da đang chảy máu của bản thân đang nằm đó, Z tiếp tục hành hạ cô. Hành động của hắn ta trở nên vô nhân đạo, không thuốc mê, không thuốc tê, mà cũng chẳng để Hoa chết đi. Cái sự biến thái bắt con mồi phải đau đớn, sợ hãi khi còn sống hình như là thứ hắn vô cùng thích. Càng nghĩ Z càng hăng hái róc da của Hoa, róc từ mặt xuống cổ, từ cổ đến hai bàn tay. Hắn róc đến đâu máu bắn ra đến đấy, mùi tanh xộc lên mỗi lúc một nặng nhưng Z chẳng có ý định dừng lại. Từng mảng da sống được lóc ra bằng con dao cùn, hỏi còn nỗi đau nào hơn thế nữa không?Lúc này, Hoa đã hiểu cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong là như thế nào. Trong lòng cô giờ chỉ hi vọng hai kẻ kia kết liễu mình ngay chứ đừng hành hạ thể xác một cách đau đớn như vậy nữa. Hoa cứ liên tục ngất đi rồi tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi lại ngất đi. Cô nghĩ chỉ cần bản thân cắn răng chịu cơn đau thấu da thịt này thì có thể sống rồi nhưng hình như Hoa đã xem nhẹ sự độc ác của Z và Y. Sau khi róc gần hết những lớp da trên người Hoa, Z có vẻ đã thỏa mãn liền cầm chiếc rổ đựng đầy những miếng da đang rỉ máu ấy đến đặt lên chiếc máy may. Hoa lúc này đã không còn ý thức, thứ cô thấy trước mắt chỉ là một khoảng không mờ ảo, chẳng nhẽ đây là triệu chứng của chết lâm sàng? Cô chưa bao giờ cảm thấy muốn chết nhanh gọn như bây giờ, tưởng rằng bản thân đã sắp được giải thoát khỏi sự tra tấn dã man này nhưng nào đâu có dễ thế. Hoa bị Z lột từng lớp da trên người ra, nên luôn cho rằng Y hiền lành hơn Z nhiều, Y có thể sẽ cứu mình. Nhưng lòng người sâu hơn vực thẳm, Y tiến đến gần Hoa, trong tay là một rổ ớt cắt nhuyễn, còn có nước mắm, muối trắng. Hắn ta thỏ thẻ bên tai Hoa:

   - Có muốn xem tôi nấu ăn không? Chắc là muốn xem lắm chứ gì.. ha ha ha ha ha ha

    Cái tiếng cười biến thái, rợn người ấy làm cho tia hi vọng của Hoa tắt ngúm, Y đeo chiếc bao tay màu trắng vào. Nụ cười ngày càng trở nên quỷ dị hơn, cầm trên tay một nắm ớt, hắn không thương tiếc gì mà chà xát nắm ớt ấy lên chỗ bị róc da của Hoa làm cho cô muốn chết đi. Từng miếng ớt cay nồng khiến cho vết thương của Hoa đã đau lại càng thêm đau. Cô ngất lịm đi lần nữa, nhưng chưa ngất được bao lâu thì sự đau đớn đã lôi cô về với hiện thực. Cô nhìn trên cơ thể mình đâu đâu cũng là những miếng ớt đỏ, cái màu đỏ của ớt hòa lẫn với màu đỏ của máu làm cho người ta thống khổ. Hoa nước mắt dàn giụa, nhưng lại bất lực chẳng làm được gì. Y bỗng lên tiếng:

   - Tới gia vị tiếp theo rồi cô gái à!

    Y mở nắp chai nước mắm siêu to ra, thẳng thừng đổ lên khắp người cô, mùi nước mắm vừa hôi vừa rát làm cho Hoa tuyệt vọng. Y lấy vỏ chai nước mắm chà xát khắp cơ thể cô, cảnh tượng máu me ấy làm cho ai nhìn thấy cũng phải thương xót. Nhìn những giọt nước mắt của Hoa hắn càng trở nên hưng phấn, cầm bát muối trắng, hắn tỉ mỉ lấy dao khoét thành lỗ trên cơ thể không còn miếng da nào của Hoa, sau đó bỏ từng nhúm muối vào. Vừa bỏ muối hắn vừa cười vẻ mãn nguyện lắm. Hoa bây giờ cách ranh giới của sự sống và cái chết chỉ còn một bước chân, cô mong muốn được bước qua cái chết để thoát khỏi sự hành hạ này, nhưng không thể làm được.

    Lúc này Z đưa tới cho Y một hộp côn trùng, bên trong chứa rất nhiều kiến lửa, châu chấu, cào cào. Cơ thể đang bị treo lơ lửng của Hoa được hạ xuống, nhưng lúc này cô làm gì còn sức để trốn chạy hay phản kháng. Hoa bị Y nhét vào một hộp thủy tinh trông như hồ cá, rồi hắn vui vẻ đổ thùng côn trùng đó xuống. Mục đích làm như vậy là để Hoa dù có chết cũng phải chết trong đau đớn.

    Về phần Z, sau khi có những miếng da của Hoa, hắn ta ngồi vào máy may bắt đầu tay nghề của mình. Từng đường may đều rất uyển chuyển, chẳng qua bao lâu một chiếc áo diễm lệ ra đời. Chẳng ai biết được làm sao hắn biến những tấm da người gớm ghiếc đó trở thành chiếc áo đẹp đẽ. Vừa cầm chiếc áo trên tay hắn vừa bảo Y vứt cái xác của Hoa đi. Z mở cửa căn phòng, bước ra treo chiếc áo lên chỗ bán đồ của shop quần áo mới mở. Đó cũng chính là sự việc bắt đầu chuỗi thảm họa sau này..

   Sau đây là chương trình tin tức:

    - Ngày 11/2/2020, cảnh sát phát hiện một thi thể nữ ở bên bờ sông. Cơ thể nạn nhân bị biến dạng nghiêm trọng làm cho việc xác nhận danh tính của nạn nhân trở nên khó khăn. Thông qua khám nghiệp tử thi phát hiện một kí hiệu kì lạ "Z & Y" ở trên trán thi thể, bên phía cảnh sát đã kết luận nạn nhân chết là do bị hành hạ dã man, kinh khủng. Hiện tại chưa biết kẻ giết người là ai. Chính vì vậy, người dân ra ngoài vào buổi tối nên cẩn thận để tránh trường hợp đau thương khác xảy ra..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro