Chương 7: Dằn vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Cao Diệc Kỳ được xem như thuốc, liền làm đúng hết chức trách mà ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Cao Thành. 

Nhưng mà, cậu cảm thấy "hiệu ứng thuốc" của mình có hơi chút chậm, vẫn là không thể nhịn được mặc quần áo rồi lộc cộc chạy đi ra ngoài tìm chú Trần.

"Tiên sinh bị bệnh." Cao Diệc Kỳ gõ cửa phòng chú Trần, hít hít. "Bác sĩ lúc chiều..."

Chú Trần lập tức hiểu ý của Cao Diệc Kỳ, thay quần áo rồi vội vã ra ngoài, nhìn dáng dấp như thể là phải đem vị bác sĩ kia từ trên giường kéo dậy, nửa đêm thì cũng phải đem đến xem bệnh cho Cao Thành. 

Cao Diệc Kỳ chạy về phòng ngủ, loạng choạng bước đến giường trong bóng tối, cởi giày ra và nằm trong vòng tay của người đàn ông một lần nữa.

"Tiên sinh, tôi quay lại rồi."

Cao Thành ôm người cười cười.

"Tôi biết rồi, tôi không điếc, tiếng động lớn như vậy."

Cao Diệc Kỳ im lặng một lúc.

"Mệt thì ngủ đi." Cao Thành trở mình, đặt cậu nằm cạnh mình. "Muộn rồi."

Cậu lắc đầu, ôm lấy cổ Cao Thành, khẽ thì thầm.

"Tiên sinh bị bệnh, tôi không ngủ được." Sau đó, cậu cuối cùng cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng. "Tiên sinh biết tôi đi leo rạn san hô sao?  Còn biết tôi nói chuyện với một bạn nữ."

Cao Thành ôm chặt tay Cao Diệc Kỳ, sợ cậu tức giận.

"Thì... Biết thì biết thôi."

"Tiên sinh..." Cao Diệc Kỳ vùi mặt vào hõm cổ người đàn ông, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, thăm dò hỏi. "Tiên sinh có phải là vì lo lắng cho tôi, vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi đúng không?"

Bị chọc thủng, lỗ tai Cao Thành có chút hồng, cũng may mà trời tối, không ai nhìn thấy rõ, nhưng mà người đàn ông này vẫn luôn quen thói mạnh miệng.

"Ai rảnh rỗi theo dõi em? Tôi đến bàn chuyện làm ăn, vừa vặn đụng phải em thôi."

Cao Diệc Kỳ không tin lắm, giơ một chân khoác lên eo Cao Thành.

"Người bàn chuyện làm ăn đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Nhưng mà tiên sinh..."

"Không nhưng nhị gì hết." Cao Thành ấn vào gáy cậu. "Nhóc con, đừng tưởng bở."

Cao -  thực sự nghĩ rằng mình "tưởng bở" - Diệc Kỳ nghe xong, liền thất vọng rũ mi mắt xuống, lấy hai má cọ xát vào cổ người đàn ông, miệng thỉnh thoảng lại nói điều gì đó khiến Cao Thành lúc nào cũng mạnh miệng phải ngã gục, cuối cùng cũng bèn yên tĩnh lại.

Không quá mấy phút sau, vị bác sĩ người Anh còn buồn ngủ kia bị chú Trần túm cổ áo đưa vào phòng Cao Thành. 

Cao Diệc Kỳ đem đèn đầu giường bật sáng lên, mặc áo khoác của Cao Thành ngồi bên cạnh nhìn đối phương ngậm nhiệt kế trong miệng, mày nhíu sâu đo nhiệt độ.

Hình tượng của Cao Thành trước mặt cậu vẫn luôn duy trì vẻ thành thục già dặn và có năng lực, thật không dễ dàng gì mới bị ốm như lúc này, giữa hai lông mày đều đầy vẻ bực bội.

Cao Diệc Kỳ duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào đuôi nhiệt kế.

Cao Thành lập tức nâng mí mắt lên, đôi mắt sáng quắc lại nóng rực nhìn cậu chằm .

"Tôi muốn uống sữa."

Cao Thành thiếu chút nữa bị cậu chọc tức đến mức trợn trắng mắt, đành gối đầu tựa vào đệm hàm hàm hồ hồ oán giận.

"Tiểu thiếu gia, em không thấy tôi đang bệnh sao? Tôi đi chỗ nào lấy sữa ra cho em uống đây?"

"À..."

Người đàn ông nhíu mày một lúc rồi xoa đầu Cao Diệc Kỳ.

"Trong nhà đã đặt mua cho em, sáng nào cũng có."

Mắt cậu sáng rực lên, nom muốn tiến sát lại gần người Cao Thành.

"Lại định làm gì nữa?" Cao Thành ngậm lấy nhiệt kế, sợ hãi nói. "Tôi chưa từng thấy ai giỏi dằn vặt người như em."

Cao Diệc Kỳ khẽ hừ một tiếng, tựa đầu vào ngực Cao Thành, cuộn tròn bên người nam nhân như một con mèo.

"Tiên sinh, ngài uống nhiều thuốc cho mau khỏe lại."

Lời nói nghe có vẻ ngượng ngùng, nhưng ý tứ lại rất tốt. 

Cao Thành cảm thấy ngột ngạt, lần đầu tiên mang ý nghĩ muốn đè đứa em trai bé bỏng của mình xuống giường đánh đòn cho một trận.

Cao Diệc Kỳ vẫn còn chưa tự nhận ra điều đó, cứ tiếp tục hồn nhiên nói tiếp.

"Hai ngày này tôi không đi học nữa. Tôi sẽ ở nhà chăm sóc ngài."

"Em là đang tưởng muốn trốn học nghỉ ở đây à?" Cao Thành tức giận chọc thủng cậu. "Em căn bản không phải là muốn chăm sóc tôi đâu đúng không."

"Vâng."

Câu trả lời của Cao Diệc Kỳ cực kỳ mơ hồ, trả lời ba phải cái nào cũng được. Rõ ràng là muốn ăn đòn, nhưng Cao Thành chiều chuộng cậu quen rồi đành không nỡ nói điều gì đó nặng lời.

Lúc này, bác sĩ đã đi đến, rút nhiệt kế ra và nheo mắt nhìn vào ánh đèn để xem xét nhiệt độ của nhiệt kế.

Cao Diệc Kỳ trở nên khẩn trương.

"Bác sĩ, tình hình thế nào?"

"Sốt, cảm lạnh." Bác sĩ quý chữ như vàng, đại khái là sáng sớm bị bọn khó vần cho khó chịu, nhưng mà đã là thầy thuốc thì cho dù là nửa đêm thì cũng không dám có ý kiến gì, bèn nói tiếp."Uống thuốc, ngủ, hồi phục."

Tiếng Trung hơi khó đối với vị bác sĩ người Anh. 

Cao Diệc Kỳ lắng nghe, dùng tiếng Anh của mình lại hỏi thêm một vài các vấn đề.

Bác sĩ kiên nhẫn trả lời từng câu một, cũng dặn cậu hãy cho Cao Thành uống nhiều nước. Cao Diệc Kỳ ghi chép thật chi tiết, chờ sau khi bác sĩ rời đi thì cậu liền chui lại vào trong lòng Cao Thành nằm úp sấp, hơi nhẹ giọng mà nói.

"Tiên sinh, bác sĩ bảo ngài uống nhiều nước hơn."

"Nghe rồi." Cao Thành bị cậu ép đến mức suyễn khí không thở ra được, nhưng hắn cũng không nỡ đẩy đứa nhỏ ra ngoài, đành không thể làm gì khác hơn là cắn răng kiên trì hỏi. "Buồn ngủ không?"

"Có một chút."

"Vậy thì ngủ đi. Sáng mai khi em dậy, tôi nhất định sẽ khỏi bệnh."

Cao Diệc Kỳ không thực sự tin lời Cao Thành nói. Cậu nghi ngờ sờ tới cái trán nóng hổi của người đàn ông, lắc đầu chừng hai lần rồi ra phán quyết.

"Ngài nói dối."

"Không có." Cao Thành hôn lên trán cậu. "Nói dối là chó con."

Cao Diệc Kỳ buồn cười, rốt cục thất tha thất thểu chui vào chăn rồi ngủ thiếp đi cùng với cánh tay Cao Thành làm gối.

Cao Thành ôm cậu trong lòng, cảm thấy như có một dòng nước suối trong mát lành chảy qua tim. Hắn cảm thấy nhóc con Cao Diệc Kỳ này chính là được trời cao phái đến để dằn vặt người.

Cũng chỉ có hắn là điên rồi lại dường như sẵn sàng chìm trong điều đó. Nếu đổi lại là người khác, hẳn họ sẽ phiền phiền nhiễu nhiễu mà khó chịu.

Sáng sớm ngày hôm sau, bệnh nhân Cao Thành thức dậy trước. Cao Diệc Kỳ cuộn tròn người lại ngủ đến đặc biệt là thơm ngon.

"Chú Trần?" Cao Thành ngồi dậy khỏi giường, xoa xoa tóc. Hắn cảm thấy choáng váng, nhưng cuối cùng cũng đã có chút sức lực để ra khỏi giường. "Đi lấy sữa."

Chú Trần đẩy cửa bước vào, tay cầm sữa.

"Tôi bảo người hầu lấy sớm một chút. Vừa mới hâm xong."

Cao Thành cầm lấy, chán ghét nhấp một ngụm.

"Mùi gì lạ vậy?"

Kết quả là, trước khi hắn kịp nuốt sữa, Cao Diệc Kỳ nằm cạnh đã ngửi thấy mùi, trèo lên, thè lưỡi ra tỉnh tỉnh mê mê liếm.

"Đi đánh răng." Cao Thành buồn cười đem cậu bế đi vào phòng tắm, nắm lấy bàn chải đánh răng liền nhét vào trong miệng cậu.

Cao Diệc Kỳ ngủ không đủ giấc, lẩm bẩm với đôi mắt nửa nhắm nửa mở.

"Tiên sinh... Sữa..."

"Được, của em hết." Cao Thành không nhịn được nữa, trực tiếp nhúng khăn vào nước tiếp ứng đưa tới tận tay cho cậu. "Được rồi, muốn gì đều cho em, đừng dằn vặt tôi nữa."

Cũng không biết Cao Diệc Kỳ có hay không đem lời này của hắn nói nghe vào trong bụng, ngược lại sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường đem sữa uống hết.

Lúc uống xong thì thỏa mãn hài lòng, xoay người trèo lên giường, nhấc chăn chui vào lồng ngực Cao Thành nằm xuống.

"Làm gì?"

Cao Thành đặt tờ báo trên tay xuống.

Cậu cẩn thận nằm nhoài trong lòng người đàn ông.

"Trị bệnh cho ngài."

"Hả?"

"Thuốc." Cao Dật Kỳ tìm một tư thế thoải mái, không nhúc nhích. "Tôi là thuốc của ngài."

"Ai u..." Cao Thành bị cậu chọc cho vui vẻ, bèn dang rộng hai cái chân của cậu ra, để Cao Dật Kỳ ngồi lên bên hông mình. "Được thôi, cứ làm thuốc cho tốt đi, đừng làm phiền ca ca."

Cao Dật Kỳ nghe vậy híp mắt cười gật đầu, nhưng một cậu nhóc mười tám tuổi có thể thành thật đến mức nào đâu? 

Bất quá chỉ ba năm phút đồng hồ sau, Cao Diệc Kỳ đã bắt đầu ngọ nguậy trong lòng Cao Thành. Cậu chẳng hề dằn vặt lung tung, chỉ là một phúc chốc thì vặn vẹo eo, một phút chốc lại dũi dũi mặt lên mặt đối phương.

Cao - một gã đàn ông đáng thương - Thành đã nhịn gần hai năm, bị cậu cọ đến mức dục hỏa đốt người, còn chưa dám ném Cao Diệc Kỳ ra một bên để phiền lòng hừ lên một tiếng.

"Tiên sinh." Cao Diệc Kỳ hơi nhấc mông lên một chút, bất mãn mà phàn nàn. "Ngài chọc vào tôi."

Cao Thành muốn đánh người.

"Mềm hơn chút, tôi ngồi thế này không thoải mái."

Cao Thành tê cả da đầu, không nhịn được lật người đem Cao Diệc Kỳ đè xuống giường, nắm cằm cậu lên cơn giận dữ.

"Em cố ý đúng không?" Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu hướng vào háng mình ấn xuống. "Trước đây chưa cương bao giờ sao? Em không biết là nếu đã cương thì không thể mềm ngay sao!"

"Trước đây tôi có..." Cao Diệc Kỳ động động đầu ngón tay, cảm thấy thứ giữa háng của Cao Thành quá thô và nóng, ngại không muốn chạm vào, liền quay đầu cong người về phía mép giường. "Vậy thì tự ngài xoa đi, xoa ra là tốt rồi."

Cao Thành thiếu chút nữa ngất đi.

"Xoa ra rồi lại cho em cọ hả??"

"Tôi không cố ý." Cao Diệc Kỳ không giải thích được quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cao Thành nhỏ giọng thì thầm. "Là ngài tự... Sao ngài lại tức giận với tôi?"

"Được rồi, được rồi, đều là lỗi của tôi."

"Tiên sinh?" Cao Diệc Kỳ bò xuống được nửa đường liền bò trở lại. "Ngài tức giận à?"

Cao Thành liếc nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng. 

"Không có."

Nói không có thì cậu liền thực sự tin là thật, dưới ánh mắt tức giận của người đàn ông nhảy nhảy nhót nhót quay lưng đi.

Nói cho chung thì dù sao Cao Diệc Kỳ vẫn còn nhỏ tuổi, lại bị chính Cao Thành theo thói quen nuôi ra một cậu ấm chân chính có tính khí tiểu thiếu gia, những lời tốt đẹp cậu còn chưa thèm nghe, huống chi lúc này âm dương quái khí đòi đến gần cậu thân thân đương nhiên là càng không thể. 

Cao Diệc Kỳ đi xuống lầu, thấy chú Trần đang nấu canh gừng, liền tò mò đến gần.

"Tiểu thiếu gia, ngày mai tôi sẽ thêm một ít vào sữa của cậu để xua tan cảm lạnh."

"Được." Cậu đồng ý ngay, nhưng nói thêm. "Cho ít thôi, tôi sợ cay. Trước đó ăn cơm nhai phải gừng thái lát, hại tôi uống quá trời nước."

Cao Diệc Kỳ yêu cầu, chú Trần tự nhiên sẽ đồng ý.

Cậu ngồi xổm bên bếp lò nhỏ quạt lửa, bị khói sặc cho hắt hơi chừng hai lần, ngay lập tức bị chú Trần lôi đi. 

Cao Diệc Kỳ không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ở đuôi cầu thang, ngẩng đều liếc nhìn đèn trần có chuỗi ngọc trai xanh để giết thời gian. 

Chiếc đèn này không đẹp bằng chiếc ở nhà cũ, nhưng nó có ưu điểm là khi bật sáng đèn sẽ phản chiếu một hàng hoa văn ánh sáng giống như nước trên tường, vì vậy cậu cứ bật tắt công tắc chơi suốt một lúc lâu.

"Tiểu thiếu gia, sao cậu không về phòng cùng gia?"

Cao Diệc Kỳ hơi dừng lại một chút.

"Tiên sinh chê tôi phiền."

Cậu ủ rũ cúi đầu ngồi trên cầu thang, đầu tựa vào một cái chụp đèn, thỉnh thoảng như có như không mà giật giật sợi dây trên quần áo.

"Gia không chê cậu phiền, ngài ấy mạnh miệng thôi." Chú Trần vui cười hớn hở mà quạt chiếc quạt lá cọ nhỏ, mắt thấy canh gừng nấu gần xong, chú liền múc một chén bưng đi lên lầu. "Đi, tôi đưa cậu về phòng."

Cao Diệc Kỳ do dự một lát, sau đó theo chú Trần trở về phòng.

"Không uống không uống."

Trong đầu Cao Thành thấy thiệt là phiền, lúc chú Trần bưng bát tới, hắn không do dự gì liền lập tức xua tay đuổi chú đi. 

Cao Diệc Kỳ từ sau lưng chú Trần thò đầu ra, nào hiểu được phong tình gì mà tiếp nhận bát trong tay chú Trần chạy đến bên giường, ý là muốn đút cho Cao Thành uống.

"Nhóc con, em không chê nóng à?" Cao Thành sợ hết hồn, đem bát giật trở lại. "Không phải em đã ra ngoài chơi rồi sao?"

Cậu vây đến trong lòng người đàn ông, hừ một tiếng.

"Trời tối, không thấy biển, muốn đi ăn cơm."

"Được rồi, tôi thấy em trở về là biết em lại muốn dằn vặt tôi mà." Cao Thành cầm bát nước gừng uống, vỗ vỗ mông Cao Dật Kỳ. "Để tôi tắm rửa thay đồ, sau đó đi ăn cơm với em."

Cao Dật Kỳ tự nhiên là vui vẻ, cầm khăn tắm đi vào phòng tắm cùng Cao Thành, cần mẫn cởi quần áo của người đàn ông kia ra, đang dở chừng thì dừng tay lại, chán ghét quay đi.

"Ngài tự cởi đi."

Cao Thành hưởng thụ không được vài phút, vui vẻ ngâm nga. Lúc đang hát, giây tiếp theo Cao Dật Kỳ đã nện vào đầu hắn một cú thật đau.

"Tại sao?"

"Xấu." Cao Dật Kỳ quay đầu liếc mắt. "Không muốn nhìn."

"Nhóc con, lại đây tiếp tục cởi quần áo cho tôi."

"Không muốn."

"Cao Diệc Kỳ!"

"Không!" Cậu nhảy dựng lên, mở cửa phòng tắm chạy ra ngoài. "Ngài không đẹp, tôi không muốn giúp ngài cởi quần áo đâu."

Đáng tiếc là cậu chạy còn chưa được hai bước đã bị Cao Thành tóm trở lại, vác ở đầu vai hùng hùng hổ hổ vừa đi vào phòng tắm vừa chửi thề.

Lần này Cao Thành không vội cởi đồ mình, ngược lại là đem Cao Diệc Kỳ trước tiên lột sạch quần áo ném người xuống nước, sau đó chính mình mới bước trở vào bồn tắm với chiếc quần vẫn đang mặc trên người, ôm Cao Diệc Kỳ đang cuộn tròn trong góc bồn tắm vào trong ngực rồi ngạo mạn hôn cậu một cái.

"Sao lại không đẹp?" Cao Thành bực bội nhéo nhéo cậu nhỏ mềm mại thanh tú của Cao Diệc Kỳ. "Em như này cũng không đủ cho ca ca chơi."

Lông mi Cao Thành ướt đẫm nước, không biết có phải là nước mắt hay không, nhưng giọng nói đã bị bóp lại trở nên yếu ớt mềm nhũn. 

Cao Diệc Kỳ cúi đầu, không thể tránh khỏi mà nhìn thấy vật thể hơi cương cứng giữa háng của người đàn ông, nhất thời trợn tròn mắt rồi nói.

"Thật xấu."

Không chỉ có xấu, mà còn thô to và dài, mặt trên có những chỗ gân guốc lồi lõm nổi lên. Sự ghét bỏ của Cao Diệc Kỳ không thể diễn tả bằng lời hiện rõ ở trên mặt, Cao Thành tức giận đến mức ngã ngửa vào bồn tắm nửa ngày hồi lâu cũng không nói nên lời.

Người đàn ông lười nói chuyện, vì vậy hắn đưa tay sờ đến điếu thuốc nhét vào trong miệng.

"Tiên sinh?" Cao Diệc Kỳ nói xong, liền ào ào vẫy nước tiến đến bên người Cao Thành, nghịch ngợm lấy đầu ngón tay gẩy gẩy đầu điếu thuốc còn chưa châm lên lửa. "Chúng ta đến nhà hàng ven biển ăn cơm nhé, tôi muốn ăn hàu."

"Chậc."

"Tiên sinh ơi..." 

Giọng nói của Cao Diệc Kỳ không tuẹ chủ được mang theo chút nài nỉ mềm mại nhu nhuyễn và dính nị.

"Muốn đi?" Cao Thành đột nhiên mở mắt ra, ấn tay Cao Diệc Kỳ vào đũng quần của chính mình. "Nếu em xoa cho tôi thỏa mãn, tôi sẽ đưa em đến đó."

Sự đụng chạm nóng bỏng khiến ngón tay Cao Diệc Kỳ run rẩy. Mặc dù không quan trọng việc có được ăn hàu hay không, nhưng đã ngồi ở trong nước ấm tay còn sờ đến khí cụ của đối phương, Cao Diệc Kỳ liền ma xui quỷ khiến khóa ngồi đến trên hông Cao Thành, đầu tựa vào hõm cổ ướt đẫm của người đàn ông, đưa cả hai tay xuống dưới thân mất công tốn sức mà dày vò.

Cao Thành không biết cậu thực sự muốn xoa cho hắn hay chỉ vì ăn hàu. Hầu kết hắn giật giật, đến cuối cùng thì hắn vẫn không có mở miệng hỏi. 

Nói trắng ra chính là sợ sau khi hỏi sẽ rước đến cái đáp án làm nhục bản thân, chẳng thà là thả mặc chính mình tự tưởng tượng. 

Có lẽ tên nhóc trong lòng hắn muốn sờ đi?

Cao Diệc Kỳ thực sự muốn sờ. Cậu cho rằng thứ đó của Cao Thành xấu, nhưng lại không ngừng nghĩ về nó. Nếu hắn đưa thứ như vậy vào cơ thể mình...

Cậu rùng mình một chút, chợt cảm thấy hoa huyệt bên dưới đang co lại, liền vội vàng và cẩn thận nhìn vào biểu cảm của người đàn ông, sợ rằng sẽ bị phát hiện. Cũng may là Cao Thành chỉ hơi hơi cau mày, một tay giữ bồn tắm và tay kia vuốt ve phần lưng dưới của cậu, không nhận ra sự thay đổi một chút nào.

Vì vậy Cao Diệc Kỳ trở nên lớn gan hơn một chút, eo sụp xuống và run rẩy đem ấn hoa huyệt nhỏ của mình vào cột trụ chống trời của hắn.

Bàn tay mà Cao Thành ấn vào eo cậu đột nhiên dừng lại.

"Em làm gì?"

Cao Diệc Kỳ bị tóm, nửa khuôn mặt gần như đều sắp co lại trong nước, cậu thổi một cái bong bóng ra nghĩ muốn bò ra khỏi bồn tắm.

"Không phải em ngại xấu sao?" Người đàn ông buồn cười nắm lấy mắt cá chân của Cao Diệc Kỳ, dang rộng hai chân cậu ra, cách dòng nước chảy thưởng thức miệng huyệt nhỏ đang mấy máy. "Tôi xem nơi này của em ngược lại rất thích nó đáy."

Nói xong, trong đôi mắt sợ hãi của Cao Diệc Kỳ hắn động thân tiến sát lại gần cậu.

Nhưng Cao Thành cũng không thực sự muốn cậu, chính là hắn không nặng không nhẹ dùng dương vật của mình kích thích lỗ huyệt nhạy cảm của cậu, cho đến khi Cao Diệc Kỳ khóc lóc co giật, đạt cực khoái ở trong bồn tắm với cái mông nhô lên cao của mình.

"Sớm muộn gì tôi cũng đụ em đến chết."

Cao Thành bế cậu ôm ra khỏi bồn tắm, trong tình trạng ướt sũng quấn trong khăn tắm bước ra ngoài.

Toàn thân Cao Diệc Kỳ kiệt sức. Nghe vậy, hai chân cậu không khống chế được hơi siết chặt. Cao Thành phát hiện, liền mò cậu thêm một hồi lâu lần nữa.

Cuối cùng, thời điểm bọn họ mặc quần áo thỏa đáng và ra ngoài, đã quá giờ ăn tối. Bước chân của Cao Diệc Kỳ yếu ớt. Cậu đi chậm rãi theo phía sau Cao Thành. Đi được hai bước, cậu chủ động nắm lấy tay người đàn ông.

"Eo mỏi."

"... Tôi thực sự không làm em, đau cái gì mà đau?"

"Đau."

Cao Thành không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, dựa vào đèn pin trong tay chú Trần để đánh giá sắc mặt của Cao Diệc Kỳ. Thấy cậu cau mày, hắn vội vã đem người bế lên, bế cậu suốt một đường đến tận cửa nhà hàng.

Cửa hàng này có hơi cầu kỳ, nằm trên bờ biển nên đẳng cấp tất nhiên là không cần phải bàn, còn phải đặt phòng trước. Cao Diệc Kỳ không biết trong đó còn đường vòng, cậu muốn đến liền quậy Cao Thành bảo muốn đến. 

Bây giờ đứng trước cửa mởi thấy bên trong không có chỗ trống, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Cao Thành cũng không vội, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho người phục vụ đứng ở cửa.

"Đưa cho ông chủ của cậu."

Người phục vụ không nhận ra tên trên danh thiếp, nhưng cũng không dám thất lễ, bèn khúm núm rụt rè vụt chạy đi, để lại bọn họ đứng trước cửa chờ. 

Cao Diệc Kỳ cho rằng mình hôm nay không ăn được, nên dựa vào cạnh cửa đá một hòn đá nhỏ dưới chân.

"Tiên sinh, chúng ta đi thôi, hôm khác quay lại."

"Không cần." Cao Thành đưa tay vén tóc sau tai cậu, cúi xuống ngửi một cái, cảm thấy trên người tiểu tử này vẫn còn mùi thơm ngọt ngào kia, liền cởi áo gió trùm đầu cậu. "Tự mặc vào."

Giờ là mùa hè, đi biển cũng không cần mặc nhiều như vậy. Cao Diệc Kỳ tức giận lắc đầu.

"Không mặc."

"Mặc vào cho tôi."

Cao Thành nhướng mày nhéo má cậu. Trước khi hắn kịp làm gì, người phục vụ đã quay lại nói rằng ông chủ đang đợi bên trong, bảo Cao tiên sinh xin dời bước.

"Được, đi thôi." Cao Thành vỗ vỗ vai Cao Diệc Kỳ, lại nhìn người phục vụ. "Cậu đưa em ấy vào trước, tôi đi nói chuyện với ông chủ của các người."

"Tiên sinh?"

Cao Diệc Kỳ vừa nghe được lời này liền có chút hoảng loạn.

"Đi đi." Cao Thành thích sự tin tưởng ỷ lại của Cao Diệc Kỳ đối với mình, vừa cười vừa ngậm điếu thuốc mà người phục vụ đưa cho. "Tôi sẽ gọi đồ ăn cho em."

Cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc áo khoác của Cao Thành như một làn khói mà bước đi không còn thấy bóng dáng.

"Tôi còn tưởng em không nỡ rời xa tôi."

Cao Thành đưa tay ra xoa đầu cậu, nhưng giữa chừng lại phải rụt tay lại, đút trở vào trong túi quần.

Hắn không biết nên cười hay nên khóc, dẫn chú Trần đến bên kia cửa hàng.

"Tôi nghĩ em ấy chỉ sợ không có đồ ăn thôi. Nhìn em ấy kìa, kéo cũng không kéo lại được đâu."

Chú Trần cũng cười.

"Tiểu thiếu gia lo cho bệnh của ngài. Từ lúc thức dậy chỉ mới uống có một cốc sữa, giờ chạy nhanh như vậy chắc là vì đói."

"Thật?" Tâm tình Cao Thành bỗng cảm thấy khá hơn. "Vậy sao, cục cưng của chúng ta vẫn còn để ý đến tôi à."

Cục cưng của Cao Thành đi theo người phục vụ lên tầng hai, nghĩ đến con hàu sắp vào miệng. 

Ai mà biết  vừa leo được hai bậc thang thì đụng phải một nhóm bạn học cùng trường nhà thờ, tất cả đều ngồi trên ghế cạnh biển ở tầng hai để ăn. 

Dương Mỹ Nhàn giờ khắc này có lẽ đã chắc chắn về mối quan hệ giữa Cao Diệc Kỳ và Cao Thành. Khi thấy cậu lên lầu, cô ta lập tức cười khẩy và cảm khái.

"Chố này không phải là chỗ ai cũng có thể đến. Tiên sinh của cậu không có ở đây, cậu cũng đừng có tự làm nhục mình."

Tất cả những người có mặt đều là những thiếu gia công tử có thân từ gia đình giàu có. Trước khi đến, họ nghe Dương Mỹ Nhàn nói rằng Cao Diệc Kỳ đã trèo lên giường của Cao Thành. 

Giờ khắc này, sắc mặt bọn giờ đều tỏ vẻ khinh thường. 

Cao Diệc Kỳ bĩu bĩu môi, lười quan tâm tính toán, chỉ thấp giọng dặn dò người phục vụ tiếp tục dẫn đường.

"Đi thôi."

Người phục vụ đã quen cảnh nhìn người có tiền chà đạp người cấp thấp, hơn nữa cũng thấy quan hệ giữa Cao Diệc Kỳ và Cao Thành không đơn giản như mình nghĩ, cho nên tự nhiên nghiêng người về phía cậu.

"Mời đi lối này."

Vừa nói, người phục vụ vừa định dẫn Cao Diệc Kỳ lên tầng ba.

Biểu cảm của Dương Mỹ Nhàn lúc đó lập tức thay đổi.

"Vừa rồi khi chúng ta đến, không phải ông chủ của các người đã nói là tối nay tầng ba đóng cửa sao?"

Cao Diệc Kỳ chưa từng đến nhà hàng này, cũng không biết tầng ba là chỗ ngồi ngoài trời, không có sự cho phép của ông chủ, không ai được đi lên, cho nên đương nhiên không hiểu được sự ghen tị của Dương Mỹ Nhàn, liền ân cần hỏi người phục vụ.

"Không mở cửa sao? Vậy tôi ngồi bàn khác nhé." 

Người phục vụ nghe vậy, chỉnh lại khăn trên tay, ra hiệu cho Cao Diệc Kỳ đừng lo lắng, rồi quay sang Dương Mỹ Nhàn kiên nhẫn giải thích.

"Tiểu thư, xin hãy hiểu cho, ông chủ của chúng tôi đặc biệt mời vị này lên tầng ba ăn cơm. Nếu tiểu thư không có yêu cầu gì khác, xin hãy trở về chỗ ngồi của mình và đừng làm phiền công việc của chúng tôi, được không?"

Lời nói sắc bén đâu ra đó, công khai nhưng thuyết phục, thầm nói Dương Mỹ Nhàn không đạt đến đẳng cấp để được lên tầng ba, nhất thời đem mặt Dương Mỹ Nhàn tức giận đến đỏ bừng.

Cô nàng thở hổn hển, vặn vẹo chiếc khăn tay trong tay thành một đống các nếp nhăn. Có lẽ là do từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng bị bắt nạt, cô nhất thời không nói được lời nào phản bác.

Cao Diệc Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên tầng ba. 

Ai ngờ đâu Dương Mỹ Nhàn lại phục hồi tinh thần, giữa lúc mọi người hò reo liền cầm chén rượu bên trong tay ném vào thân thể Cao Diệc Kỳ.

Cũng may là người phục vụ nhanh tay lẹ mắt kịp thời chặn lại, nhưng Dương Mỹ Nhàn chính là không chút nào do dự, cầm một ly rượu khác lên, tàn nhẫn ném mạnh vào mặt Cao Diệc Kỳ.

Hoàn chương 7

Editor: omatase... chương dài 5k chữ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro