Chương 6: Liều thuốc bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Đây là lần đầu tiên Cao Diệc Kỳ nhận ra rằng tình cảm của Cao Thành dành cho mình có thể không chỉ là "tình anh em cùng cha khác mẹ", mà có lẽ là loại tình yêu lãng mạn mà cậu chưa từng nếm trải.

Trong mắt một thanh niên mười tám tuổi, tình yêu vẫn là từ khóa thuần khiết và cao quý nhất. Nó không thể pha trộn với bất kỳ tạp chất nào. Nó phải là một mối quan hệ hoàn toàn trong suốt, trọn vẹn và sạch sẽ.

Nhưng dù là thuần khiết hay cao quý thì cũng không phải là từ khóa gì liên quan đến Cao Thành.

Cao Thành thích chạm vào cậu. Về cơ bản, hắn chạm vào cậu mỗi đêm. Mặc dù chỉ là chạm, nhưng đôi khi Cao Diệc Kỳ có thể cảm thấy người đàn ông này mất kiểm soát. Tuy nhiên, Cao Thành luôn có thể tìm về lý trí trong dục vọng, vì vậy cậu không bao giờ sợ hãi.

Có lẽ đó là cảm giác tin tưởng bẩm sinh do huyết thống mang lại. Mặc dù họ chưa từng gặp nhau trước khi xảy ra sự cố gia đình, nhưng Cao Diệc Kỳ và Cao Thành vẫn có một mối liên kết mà người thường không thể nào hiểu được.

Một đám mây đen trôi qua phía chân trời, mang theo mùi mưa.

Cao Diệc Kỳ rùng mình, hắt hơi một cách đáng thương trong đôi mắt tức giận của Cao Thành.

"Sớm muộn gì tôi cũng bị em dày vò đến chết."

Cao Thành mất kiên nhẫn cởi áo mình ra, dùng ngực trần ấn cậu vào lòng. Lồng ngực nóng bỏng của hắn cũng nhuốm đầy nước biển. Vừa mới bị Cao Thành áp lên, cậu đã run rẩy vì lạnh, sau đó bị người đàn ông kia ôm chặt, chặt đến nỗi không thể nhúc nhích.

Nhịp tim đập mạnh mẽ bồi hồi quanh quẩn ở bên tai, lúc Cao Thành nói chuyện, lồng ngực có đôi lúc còn khẽ rung.

"Em rốt cục đang nghĩ gì vậy? Nói chuyện với bạn học nữ mà còn có thể ngã xuống biển cho được."

Nghe vậy, Cao Diệc Kỳ không kịp suy nghĩ tại sao Cao Thành lại biết cậu chuyện đang nói chuyện với bạn học nữ, chỉ run rẩy giải thích chuyện xảy ra trên bãi đá ngầm.

Kết quả là, Cao Thành càng thêm nổi trận lôi đình hơn.

"Tôi nói em ngu ngốc mà em vẫn không tin, sao em không giả vờ đồng ý đi?"

Cậu ôm eo người đàn ông, lúng ta lúng túng.

"Tôi... Tôi không thể làm mà không xin phép... Nếu ngài tức giận thì sao?"

"Tôi thực sự..." Cao Thành bị Cao Diệc Kỳ chọc cho tức giận không nguôi, cúi đầu xoa xoa sau gáy cậu. "Bảo bối, tôi thương em còn không hết, sao tức giận với em cho được đây?"

Ngược lại hắn quên mất rằng vừa rồi chính mình là người chỉ vào mũi Cao Diệc Kỳ mắng cậu gần chết.

Thuyền đã cập tới bến cảng. Cao Diệc Kỳ được bao bọc trong chăn len, run rẩy đứng bên cạnh người Cao Thành. Trên bờ biển có mấy bóng người đang chạy loạn, có lẽ là đang tìm bạn học của mình.

Cao Thành bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, giơ tay ôm ngang người cậu vào trong lòng.

"Tiên sinh?"

Cao Diệc Kỳ run rẩy giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích." Cao Thành cúi đầu trừng mắt nhìn cậu. "Muốn rơi xuống biển lần nữa sao?"

Lời đe dọa này thực sự khiến Cao Diệc Kỳ sợ hãi. Cậu vốn sợ xuống nước, nhưng giờ cậu lại càng thấy sợ biển. Cao Thành bất quá mới hù dọa cậu một câu, cậu liền nhớ lại cảm giác mới vừa nãy bị ngạt thở khi rơi xuống nước ngay tức thì.

Chú Trần neo đậu chiếc du thuyền ở bến tàu cạnh bờ biển. Cao Thành ôm Cao Diệc Kỳ từ trên thuyền nhảy xuống. Vài học sinh nhanh chóng tụ tập xung quanh cậu, thấy cậu không sao, bọn họ mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó phát hiện người đàn ông lạ mặt kia, sắc mặt cũng nhất thời không giống nhau, nhưng đều nhất nhất lễ phép thưa một tiếng.

"Cao tiên sinh."

Cao Thành không hài lòng với mọi người bởi vì chuyện Cao Diệc Kỳ rơi xuống nước. Hắn đá bay một bãi cát ướt, đầu cũng không thèm quay lại mà thẳng thừng sải chân bước đi về phía trước. 

Cao Diệc Kỳ cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình quá dễ gây hiểu lầm, nhưng không hiểu sao, cậu lại muốn bị hiểu lầm, vì vậy tại thời điểm người đàn ông bước đi, cậu liền nhấc cánh tay lên câu lấy cổ người nọ.

Bước chân Cao Thành hơi ngừng lại, cúi đầu liếc nhìn cậu, không nói lời gì, cũng không xua tay đem đẩy cánh tay đang quấn quanh cổ mình ra, cứ như vậy mà bế Cao Diệc Kỳ ôm trở về biệt thự mà hắn thuê trước đó.

"Tôi đi mua thuốc cho em." Sau khi vào nhà, Cao Thành đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, thương cậu còn không cho chân cậu được chạm đất liền thả vào trong. "Tắm rửa xong thì vào phòng ngủ ngủ một giấc. Nếu đói thì bảo chú Trần làm đồ ăn."

Cao Diệc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, cởi quần bơi ra ngồi trong bồn tắm. Thấy người đàn ông kia sắp đi, cậu không nhịn được đưa tay kéo góc quần áo của hắn.

"Tôi không muốn uống thuốc."

"Em phải uống thuốc." Cao Thành lắc tay, sau đó rất cẩn thận gỡ tay cậu ra. "Đừng làm bộ dạng tiểu thiếu gia trước mặt tôi."

Cao Diệc Kỳ nghe vậy sắc mặt hơi buồn bã, ôm hai bên đầu gối không nói gì. 

Cao Thành đi ra khỏi phòng tắm, lúc nhìn thấy chú Trần, hắn mới bộc lộ vẻ mặt lo lắng gấp gáp đến mức độ gần như là sắp phát điên mất rồi.

"Gần đây có hiệu thuốc nào không? Tôi sợ bảo bối nhà chúng ta bị cảm lạnh."

"Gia, thay quần áo trước đi."

Nhưng chú Trần còn chưa kịp nói gì thêm, cửa đã bị đóng sầm lại.

Thay quần áo? Thay quần áo làm sao quan trọng bằng Cao Diệc Kỳ a.

Cũng không biết có hiệu thuốc nào gần bờ biển không, nhưng khi cậu tắm rửa và thay quần áo xong, Cao Thành đã đưa một bác sĩ trở về, một bác sĩ người Anh, người này cầm một hộp thuốc và chỉ trích Cao Thành là thô lỗ.

Cao Thành mím môi, từ đầu đến cuối không nói một lời. Hắn vào phòng tắm để tắm rửa và thay quần áo, Cao Diệc Kỳ đo nhiệt độ bằng nhiệt kế trong miệng theo yêu cầu của bác sĩ. Sau khi Cao Thành tắm rửa rồi đi đến phòng ngủ, cậu lập tức lộc cộng miệng ngậm nhiệt kế chạy về phía người đàn ông.

Tâm lý Cao Thành vui mừng đến nỗi suýt nữa thì nổi hết da gà, nhưng hắn vẫn dữ dằn quát lớn với Cao Diệc Kỳ.

"Không mang giày mà chạy loạn cái gì thế?"

Cao Diệc Kỳ đang ngậm nhiệt kế trong miệng, viền mắt đỏ hoe. Cậu dừng lại đứng đó ngơ ngác không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là bị Cao Thành giơ tay bế người lên đặt trở về trong chăn.

Giọng điệu của người đàn ông dịu dàng hơn một chút.

"Em là người thích gây rắc rối nhất trong nhà."

Cao Diệc Kỳ chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp khi nghe thấy điều đó.

"Làm sao?" Cao Thành buồn cười lắc đầu. "Tôi nói sai điều gì à?"

Cậu quay đầu đi, bực bội nhéo nhéo góc chăn.

Nhưng Cao Thành vẫn không ngừng nói về Cao Diệc Kỳ, bám riết không tha.

"Muốn đi biển thì đi, còn mặc mấy thứ đồ linh tinh kia làm gì?"

"Mà muốn mặc thì mặc, dù sao tôi cũng không hiểu sở thích của đám nhóc tụi em, nhưng tại sao lại muốn leo lên bãi đá ngầm?"

"Nếu em ngại mạng sống của mình quá dài, tôi sẽ đưa cho em một khẩu súng, nhắm mắt lại là chết."

"Tôi có thể nói gì về em đây?... Khi có người đưa ra yêu cầu, em giả vờ đồng ý, rồi sau đó nói với tôi, như vậy còn không ổn sao? Tôi chưa từng thấy ai bướng bỉnh như em, ngay cả nói dối cũng không biết nói."

...

Trong phòng, ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Cao Diệc Kỳ, còn có tiếng lải nhải giảng đạo không ngừng của Cao Thành. Người đàn ông nói đủ rồi thì đem bế cậu lên và lấy nhiệt kế ra khỏi miệng.

"Khóc, chỉ biết khóc."

Cao Diệc Kỳ dụi dụi đôi mắt, nhìn chằm chằm cằm Cao Thành một hồi lâu.

"Sao, vẫn không phục sao." Cao Thành cười lạnh. "Không phục thì cũng phải nhịn."

Cậu quả thực không phục, tuy nhiên cũng cảm nhận được sự lo lắng của Cao Thành, vì vậy chớp chớp mắt vài cái, không nói gì, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông. 

Khi vị bác sĩ quay người sang ánh đèn kế bên để kiểm tra nhiệt kế, cậu liền không nặng không nhẹ cắn xuống môi dưới của Cao Thành một cái.

Thật sự là cắn, hàm răng đều lộ cả ra rồi, khóe miệng Cao Thành ngay lập tức cũng có nguyên một vòng dấu răng.

"Này, nhóc con nhà em, còn học được cách cắn người sao?" Cao Thành tức giận đến mức không nhịn được cười, đè người xuống giường, tiện tay đắp chăn che lên. "Xem tôi xử lý em thế nào."

Bác sĩ bên kia bị hai người kia làm cho phiền, dùng tiếng Anh hô to "Sir" nửa ngày đều không thấy được hồi âm, cuối cùng đành phải hét lên bằng tiếng Trung Quốc sứt sẹo của mình.

"Cậu ta không bị bệnh!"

Cao Thành nhấc chăn lên, ôm Cao Diệc Kỳ phất tay một cái.

"Chú Trần, đưa người xuống lầu đi."

Nói xong lại tiếp tục đắp chăn chơi đùa với em trai mình.

Cao Thành nói.

"Sao lại cắn tôi?"

"Không... Không cắn." 

Cao Diệc Kỳ áp khuôn mặt nóng bừng vào hõm cổ người đàn ông, vừa nói vừa run, cảm thấy được một lòng bàn tay thô ráp đang vuốt ve dọc theo bắp đùi mình, không nhịn được muốn khép hai chân lại.

"Không phải là cắn."

Đương nhiên không phải cắn, là một cái hôn ngây thơ.

Cao Thành có thể cảm nhận được thái độ của Cao Diệc Kỳ đang chuyển biến, nhưng vẫn cố ý làm bộ không biết, nhéo cằm người ta.

"Còn nói là không phải cắn, nhìn miệng tôi này, tôi đưa sang cho em cắn thử nhá..."

Vừa nói xong, thằng nhóc lại tiến lên cắn thêm một nhát, xong còn phồng má không phục.

"Không phải cắn!"

Cậu thậm chí còn tức giận ngược lại, lông mày đều chau hết cả lại.

"Được rồi, không phải." Người đàn ông kiềm chế nụ cười. "Em đây là muốn hôn tôi?"

Bị hắn chọc thủng, mặt Cao Diệc Kỳ nhất thời bỗng đỏ bừng, rũ xuống mi mắt không dám nói tiếp nữa.

Cao Thành mừng rỡ như mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại càng ngày càng lạnh nhạt.

"Cần tôi dạy em hôn không, còn nói không ngốc à?"

Người đàn ông cúi người, hơi thở nóng hổi phả vào đôi môi run rẩy của cậu, như thể đang do dự, nhưng cũng như thể đang thưởng thức sự giãy dụa trước khi chết của con mồi.

Điều này có lẽ không đúng, Cao Diệc Kỳ nghĩ, nhưng từ khoảnh khắc cậu được cứu khỏi đầm nước, những nụ hoa tình yêu đã nảy nở trong lòng cậu. 

Cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự rửa tội của tình yêu, và cậu muốn gần gũi với ai đó một cách vô thức, vì vậy cậu học cách đáp lại bằng cách bắt chước tư thế hôn của Cao Thành vừa rồi, nhưng càng muốn hơn là được Cao Thành nắm tay và dạy cậu từng bước.

"Tập trung."

Môi bị hôn, Cao Diệc Kỳ hoảng hốt mở mắt ra, ánh sáng trên đỉnh đầu mơ hồ xuyên qua khóe mắt bị Cao Thành che khuất, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm và tràn đầy thứ xúc cảm mà cậu không thể đọc hiểu được, trái tim như lại thắt lại trong nháy mắt.

Cao Diệc Kỳ không tự chủ được giơ tay ôm lấy cổ Cao Thành, ngay cả chân cũng nhịn không được quấn lên vòng eo rắn chắc của người đàn ông nọ.

"Hồ đồ..." Cao Thành cười khàn khàn. "Nhóc con, thè lưỡi ra."

Cao Diệc Kỳ ngoan ngoãn há miệng, nhưng đầu lưỡi còn chưa kịp thò ra đã bị đầu lưỡi nóng ẩm của hắn quấn chặt, thô bạo mút, buộc cậu phải ngẩng đầu, khó nhịn mà thở dốc.

Thân thể dán chặt vào người đàn ông bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát. Phần bụng dưới đang tựa vào tấm vải mỏng cọ xát vào vòng eo cùng cơ bụng săn chắc của hắn. Khi nụ hôn trở nên khó nhịn nổi, eo hông cũng mạnh mẽ lay động.

"Tôi thật sự..." Cao Thành bị cậu cọ đến liên tục cười khổ. "Không sợ sao? Tôi xem em làm sao."

Nói xong, hắn nắm lấy mông Cao Diệc Kỳ, ấn cậu ngồi xuống trước mặt mình. Một lúc sau, hắn đưa tay chen giữa vào hai chân cậu, cách quần lót không ngừng cọ xát.

Cao Diệc Kỳ quay đầu khóc thút thít thở dốc, rồi lại bị Cao Thành bắt được, một bên tiếp tục hôn một bên tiếp tục xoa xoa dày vò.

Bất quá chỉ xoa nhẹ có vài lần, Cao Thành liền véo lớp vải ướt dính ở háng cậu rồi kéo mạnh. Chiếc quần lót ngay lập tức tuột khỏi chân của Cao Diệc Kỳ, ngay sau đó, lòng bàn tay nóng bỏng không chút do dự phủ lên hai cánh hoa đang bị nước dâm bao trùm nhỏ giọt.

"Tiên sinh!"

Cao Diệc Kỳ bị nóng đến mức duỗi thẳng eo kêu lên sợ hãi, nhưng chưa kịp kêu quá hai tiếng, cậu đã bị người đàn ông ấn trở lại giường, nụ hôn triền miên kéo dài ngày càng sâu hơn, bàn tay giữa hai chân thì nắm lấy cánh hoa lôi lôi kéo kéo.

Một luồng tình triều kỳ lạ bùng nổ trong cơ thể Cao Diệc Kỳ. Khi Cao Thành chạm vào cậu trước đây, cậu cũng sẽ động tình, nhưng chưa bao giờ nhiệt độ trong cơ thể lại nóng như bây giờ, như thể nó sẽ nhấn chìm cậu từ đầu đến chân trong một giây tiếp theo.

"Bảo bối, nhấc chân lên." Nụ hôn vừa kết thúc, Cao Thành đã kiềm chế ham muốn và kiên nhẫn dỗ dành Cao Diệc Kỳ. "Ngoan."

Cao Diệc Kỳ theo trực giác đáng lý không thể nghe lời, nhưng đôi chân lại không thể kiểm soát được mà móc vào eo Cao Thành nâng lên cao.

"Ngoan quá."

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông chìm đắm trong ham muốn dục vọng không hề che giấu.

"Tiên sinh?" Cao Diệc Kỳ hoảng sợ nhìn xuống, mà một giây tiếp theo cậu đã bị kích thích bởi bầu trời tình triều đầy áp đảo, khiến cậu điên cuồng vặn vẹo trong vòng tay Cao Thành. "Không... Tiên sinh, đừng nhéo..."

Nhưng bàn tay cầm lấy hột le của Cao Thành không hề nới lỏng, hắn càng chà xát mạnh hơn. Cao Diệc Kỳ giống như một con cá bị sóng đánh dạt vào bờ, vùng vẫy tuyệt vọng dưới tay người đàn ông, và ngày càng nhiều chất dịch nhầy nhụa từ miệng huyệt đang tung tóe phun ra.

Cao Thành vò vò một cách đầy phấn khích, thấy đuôi mắt Cao Diệc Kỳ đỏ chót, hắn nhịn không được bèn cúi xuống đến gần hôn nhẹ cậu.

"Đừng sợ, xoa xoa ra là tốt rồi."

"Không!" Cao Diệc Kỳ siết chặt ngón chân, lắc đầu. "Tôi không muốn... Tôi chưa từng..."

Cao Thành nghe vậy có chút giật mình.

"Em còn chưa tự mình xoa sao?"

Cao Diệc Kỳ khóc lóc gật đầu. Từ khi biết thân thể của mình đặc biệt, cậu chưa từng chạm vào cái lỗ kỳ lạ kia. Cậu chỉ xoa bóp phía trước như nam nhân bình thường để giải tỏa dục vọng, nhưng vì dịch nhờn luôn chảy ra từ phía sau, nên cậu ít có cơ hội tự mình xoa bóp.

Nhưng Cao Diệc Kỳ không chạm vào, không có nghĩa là cậu không muốn bị chạm vào, nhất là sau khi sống chung với Cao Thành, có đôi khi cậu còn nghĩ, cứ xoa đi, ai biết sẽ chảy bao nhiêu nước...

Bây giờ mong muốn của cậu đã thành sự thật, Cao Diệc Kỳ vừa kích động vừa xấu hổ, ôm lấy cổ Cao Thành rên rỉ thật to, khiến Cao Thành không nhịn được dở khóc dở cười.

"Bảo bối, đây là lần đầu tiên của em, tôi cũng không dám dùng sức, đừng vội."

"Tiên sinh..." Đáng tiếc, hiện tại bất kể người đàn ông kia nói gì, Cao Diệc Kỳ cũng không nghe được, mắt cậu trống rỗng vô hồn, trong giây lát như mất đi hết sức lực, mềm nhũn ngã ở trên giường. "Ra... Không ra được..."

"Có thể."

Cao Thành lại hôn Cao Diệc Kỳ, vừa tới gần cậu thì liền bắt đầu một nụ hôn sâu khác, đầu lưỡi móc lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại khuấy động, bàn tay chôn giữa hai chân nhẹ nhàng véo lấy hột le, thành thạo lại có kỹ xảo mà kéo ra, khiến hoa huyệt lập tức phun đầy dịch nhầy.

Cao Thành túm ra, lại xảo diệu nhấn vào một cái, Cao Diệc Kỳ lập tức rơi vào thủy triều ái tình, hai chân vô thức co giật, đầy mặt đều là ham muốn tình dục, đỏ bừng.

"Không, không muốn..."

Dục vọng xa lạ bùng nổ ở bụng dưới. 

Cao Diệc Kỳ vẫn là một thanh niên vừa mới nếm trải mùi vị tình yêu. Cậu giãy dụa trong hoảng loạn trước khi lên đỉnh, nhưng Cao Thành đột nhiên tách hai chân ra, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ bị cọ xát đỏ, ép Cao Diệc Kỳ lên đỉnh trước mặt hắn ta.

Dịch thể tuôn ra từ hoa huyệt chảy dọc theo đùi trắng nõn của Cao Diệc Kỳ. Cao Thành đợi cho đến khi dịch thể gần chảy ra gần hết, cuối cùng mới khó nhịn thở ra một hơi.

Ý thức của Cao Diệc Kỳ đã trở nên mơ hồ, co rúm tay chân lại run lẩy bẩy, tình triều kịch liệt làm cho cậu tạm thời mất đi nắng lực để suy nghĩ, và cậu chỉ muốn dựa vào ngực Cao Thành để ngủ thiếp đi.

Cao Thành thành thục ấn em nằm gọn vào trong lòng mình.

"Bảo bối nhà chúng ta thực sự lợi hại nha." Người đàn ông khen ngợi cậu không tiếc lời. "Lần đầu tiên lại có thể chảy nhiều nước như vậy rồi."

Cậu bị nói đến mức cả người như nhũn ra, giận giữ và xấu hổ, cậu úp mặt kề sát vào hõm cổ Cao Thành, một tiếng "ca" vọt tới bên mép, cuối cùng vẫn là nuốt trở lại.

"Tiên sinh, eo em đau quá."

"Đau eo?" Cao Thành buồn bực lẩm bẩm. "Bây giờ đã đau eo, nếu sau này..."

Lời nói dừng lại ở đây, nhưng bàn tay của người đàn ông đang vòng quanh eo Cao Diệc Kỳ lại siết chặt.

Cao Diệc Kỳ không phải là đứa trẻ không biết gì, cậu lập tức hiểu được ẩn ý của Cao Thành, hoa huyệt cuối cùng đã ngừng chảy nước lại bắt đầu chảy ra một dòng nước ấm, nhỏ xuống quần Cao Thành.

"Nhìn em kìa." Cao Thành thở dài. "Tôi không nỡ làm em đau, nhưng em lại tự dọa mình hoảng loạn."

Nghe vậy, trong lòng Cao Diệc Kỳ như có lửa đốt, vén lên một tầng ngứa ngáy.

"Em không hoảng loạn, chỉ cho xoa hôm nay, sau này... Dau này sẽ không cho nữa... Dau này không cho nữa."

"Không cho?" Sắc mặt Cao Thành lập tức biến đổi, đè người trở lại giường, lạnh lùng tách hai mép cánh hoa ra, nhéo nhéo điểm nhỏ đang cương cứng. "Nói lại rõ ràng cho tôi. Nếu không cho tôi, thì cho ai? Nhớ kỹ, chỉ có tôi mới có thể chạm vào." Người đàn ông kia tràn đầy địch ý, từng chữ từng chữ nói ra. "Khi em không còn sợ đau, cũng chỉ có thể để tôi cắm."

Cao Diệc Kỳ không biết một câu nói của mình còn có thể khiến Cao Thành tức giận tới nhường này, bèn mở ra hai chân nằm trên giường xin tha. Còn chưa kịp hô lên mấy câu, mí mắt đã bắt đầu run rẩy, cuối cùng ngủ thiếp đi dưới ánh mắt bất lực của Cao Thành.

"Thằng nhóc con." Cao Thành tức giận ôm chặt lấy người trước mặt, thương xót sờ sờ mép cánh hoa đã bị nhéo đỏ. "Chỉ biết làm người ta tức giận."

Nói xong, khóe miệng hắn hiện lên ý cười.

"Thích ca ca đúng không?"

Cao Diệc Kỳ ngủ thiếp đi, làm sao biết Cao Thành đang nói cái gì. Trong mơ cậu vẫn không thôi bồn chồn, tiếp tục cuộc yêu trước khi đi ngủ, bị người đàn ông đè lên giường và xâm phạm dữ dội, vì vậy cậu thực sự đã có một giấc mộng xuân. 

Có lẽ là hậu quả của lần lên đỉnh đầu tiên. Cậu cứ quấn lấy Cao Thành trong mơ khó nhịn mà háo hức nhấp nhô lên xuống, hai mép cánh hoa đều bị thấm ướt, bị xỏ xiên mạnh bạo đến nỗi mãi cũng không thể khép lại hoàn toàn.

"Tiên sinh...!" 

Cao Diệc Kỳ tỉnh dậy khỏi giấc mộng xuân ý dạt dạo, ngốc lăng choáng váng cảm thấy được một dòng chất lỏng thuận theo rãnh đùi chảy xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của cậu từ từ ửng đỏ lên. 

Cậu ngượng ngùng nhấc góc chăn, và không khí tràn ngập một mùi ngọt ngào dính nhớp kỳ quái khiến người ta không nhịn được phải suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Cao Diệc Kỳ mộng xuân đến mức độ này. Trong một khoảnh khắc, cậu quên mất phải làm gì, chỉ tiếp tục tìm kiếm Cao Thành.

Cao Thành đương nhiên là đang ngủ bên cạnh, hơi thở có chút nặng nề.

"Tiên sinh?" 

Cao Diệc Kỳ hơi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, khoác chăn nhích đến gần chỗ người đàn ông.

Ước chừng đêm đã khuya, trời tối đen như mực. Trong phòng không có đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Cao Thành. 

Tính tình Cao Diệc Kỳ vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ, trước khi đi ngủ còn bị người ta chơi đùa đến chết đi sống lại, vậy nên lúc tỉnh lại liền trả thù đưa tay véo mũi người đàn ông.

"Tiên sinh." Cao Diệc Kỳ một bên nắm, một bên cúi người tựa vào Cao Thành, ngọt ngào gọi. "Tiên sinh, dậy đi." 

Nói xong, cậu còn cố tình không ngồi vững, ngã vào trong lòng người đàn ông.

Cao Thành bị cậu đụng đến phải rên lên một tiếng, mơ hồ tỉnh lại.

"Nhóc con, em..."

"Tiên sinh?" Cao Diệc Kỳ ngắt lời Cao Thành, hoảng hốt hỏi. "Giọng nói của ngài sao khàn thế?"

"Sao?"

"Tiên sinh, ngài có phải hay không bị cảm lạnh rồi?" 

Cậunằm trong lòng Cao Thành, dùng trán cảm nhận nhiệt độ trên trán người đàn ông, suýt nữa thì bật khóc.

Trán của Cao Thành rất nóng. Có lẽ là do buổi chiều nhảy xuống biển cứu cậu không kịp thay quần áo ướt nên bị cảm lạnh. Mà Cao Thành cũng có chút kinh ngạc tự sờ vào trán mình, đã nhiều năm rồi hắn không có bị ốm, cũng không biết bị ốm là cảm giác như thế nào. Ngay cả khi trước đây hắn miễn cưỡng xem như là bị ốm, thì cũng toàn là do vết thương súng đạn gây ra. 

Đây là lần đầu tiên Cao Thành bị cảm lạnh.

Cao Thành suy đi nghĩ lại, cũng không coi cơn sốt là chuyện gì nghiêm trọng. Kết quả là vừa mới đứng dậy, chỉ nói một chữ "đến" liền trước ánh mắt hoảng sợ của Cao Diệc Kỳ mà oanh liệt ngã xuống.

"Chậc, không phải chỉ là bệnh vặt thôi sao?" 

Người đàn ông lo Cao Diệc Kỳ sẽ nghĩ nhiều, bực bội xoa xoa tóc, đưa tay kéo người ôm vào lòng.

"Đừng sợ, ca ca ôm em một lúc là ổn thôi. Bảo bối, em là liều thuốc của ca ca."

Hoàn chương 6

Editor: 4000 từ... Mà nói chứ anh Cao Thành này lẫn anh Vệ Nhiên đều thương vợ quá ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro