Chương 5: Để tôi chết đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Cao Diệc Kỳ bị mắng xong liền bình tĩnh , nằm trên giường tùy ý để Cao Thành giúp mình cởi quần bơi.

Cao Thành thích mắng người, cậu quen rồi, cũng nhìn thấu tính tình của người anh trai cùng cha khác mẹ này, cho nên không có sợ hãi gì. Cảm thấy bàn tay nóng hôi hổi đang bao trùm ở trên mông, cậu lập tức lật người, nằm ngửa trên giường duỗi chân đạp đạp.

"Làm sao?"

Cao Thành trừng mắt nhìn cậu, cong ngón tay cẩn thận câu lên miếng vải mắc ở kẽ hoa huyệt.

Cao Diệc Kỳ không nghĩ ngợi gì được, vì ánh sáng từ cửa sổ trên mái nhà chiếu vào mà có hơi buồn ngủ, liền mềm nhũn nằm phịch trên giường, thuận miệng xác nhận.

"Ngài thật sự không muốn đi biển sao?"

"Không." Cao Thành từ chối, đem quần bơi lột xuống, ôm cậu vào trong ngực tiện tay còn vỗ vỗ mông cậu thêm hai cái. "Tôi đã nói là không hứng thú rồi, còn hỏi? Một đám trẻ con, tôi lười tham gia góp vui."

Cao Diệc Kỳ gật gật đầu, nằm nhoài trên bả vai Cao Thành đánh một cái ngáp to, câu được câu mất mà báo cáo tình hình học tập.

"Em giỏi tiếng Pháp lắm, đứng nhất lớp."

"Đứng nhất lớp thì ngon à?" Cao Thành khịt mũi. "Cố gắng học, đừng làm mất mặt tôi."

Nói xong, hắn đứng dậy, quăng cậu lên chăn rồi đi ra ngoài. Vừa đóng cửa lại, hắn đã va phải chú Trần. Chú Trần đang xách một giỏ sơn trà, mỗi quả đều dính nước, trông thôi cũng thấy tươi mát ngọt lịm.

Cao Thành kéo chú Trần đến một bên cầu thang, không giấu được vẻ phấn khích.

"Bảo bối nhà chúng ta thi được hạng nhất."

Vẻ mặt đó còn vui hơn cả kiếm ra tiền.

Chú Trần gật gật đầu, nhấc chân bước vào nhà. Cao Thành xoa xoa tay đi hai vòng ở bên ngoài, sau đó cũng đi theo chú Trần vào bên trong,  phát hiện Cao Diệc Kỳ đang thừ người nằm trên giường bóc sơn trà chín với điệu bộ không mấy hứng thú, nhịn không được tiến lại gần hơn.

"Nếu không muốn ăn thì cứ để đó. Nhìn cách em bóc vỏ quả sơn trà kìa." Cao Thành giật quả sơn trà khỏi tay cậu, nhìn những dấu móng tay gồ ghề trên thịt quả liền thấy buồn cười. "Chúng ta có tiền cũng không phải để cho em chà đạp nó như vậy."

Nói xong, hắn tự mình bóc lớp vỏ mỏng rồi đưa vào miệng Cao Diệc Kỳ.

"Cảm ơn ngài."

Cao Diệc Kỳ vẫn gọi Cao Thành là ngài, theo kiểu văn chương, ngay cả ở nhà.

Cao Thành khịt mũi, giữ người đến trước mặt mình, vừa bóc vừa hỏi.

"Vừa nãy có đau không?"

Cao Diệc Kỳ lắc đầu.

"Không."

"Ăn mặc kiểu gì vậy?" Thấy Cao Diệc Kỳ ăn sơn trà đến là vui vẻ, Cao Thành ngay lập thức hiểu rằng không phải cậu không muốn ăn mà chỉ là lười bóc vỏ, vì vậy liền chậm rãi thấp giọng nói thêm. "Không được phép mặc nó."

"Đó là dành cho nữ. Bạn học mua nhầm nó cho tôi. Đổi lại là được."

"Cũng không được."

"Thưa ngài, tôi phải mặc quần bơi khi đi biển." Cao Diệc Kỳ kiên nhẫn đáp lại, ngậm phần thịt ngọt trong miệng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn. "Nếu không, bộ đồ của tôi sẽ không ổn nếu ướt?"

Những lời Cao Diệc Kỳ nói khá có lý, nhưng lại khiến Cao Thành xấu hổ, vì vậy người đàn ông lột một quả sơn trà và nhét thẳng vào miệng cậu chữa cháy.

"Thỏ con, cánh cứng rồi."

Miệng Cao Diệc Kỳ bị chặn lại đến không nói nên lời. Cậu phồng má nuốt quả sơn trà. Nước ngọt làm đầu lưỡi của cậu tê ngứa, và cậu lại nháo nhào lên đòi uống nước.

Vì vậy, Cao Thành không thể làm gì khác hơn là ôm cậu đi rót nước, vừa nghiêng bình vừa mắng cậu yếu ớt.

Đổi lại lần đầu tiên khi họ mới gặp nhau, Cao Diệc Kỳ đương nhiên nghe sẽ sợ, nhưng bây giờ cậu đã trở nên dạn dĩ hơn nhiều, và ngay cả khi Cao Thành mắng cậu, biểu cảm của cậu vẫn sẽ không thay đổi.

Cao Diệc Kỳ cầm lấy nước và uống vài ngụm, chờ tới khi bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của người đàn ông thì ngay lập tức giả vờ dáng dấp bị sặc, khiến Cao Thành trong nháy mắt hoảng hốt, vội vàng ôm chặt lấy cậu, vỗ lưng cho cậu.

Người trong cuộc thì mơ hồ, nhưng người ngoài cuộc thì thấy rõ.

Chú Trần liếc mắt đã nhìn thấu trò lừa bịp của Cao Diệc Kỳ, nhưng không vạch trần. Chú ta đứng sang một bên nhìn hai anh em vui vẻ đùa giỡn, cuối cùng lặng lẽ đóng cửa rời đi.

Cao Thành rất quý trọng thân thể em trai bảo bối nhà mình. Chờ khi cậu ngừng ho, hắn lại đè cậu xuống giường, khăng khăng muốn nhìn hai mép cánh hoa mềm mại ướt át.

"Không đau..." Cao Diệc Kỳ lúng túng mở hai chân ra. "Tiên sinh, thật sự không đau."

Cao Thành không quan tâm đến lời bào chữa của cậu, trực tiếp đưa tay tách hai cánh hoa đầy nước đang nhỏ giọt ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào dọc theo khe hở hẹp dài mỏng manh.

Khuôn mặt Cao Diệc Kỳ từ từ đỏ lên, vừa run vừa nắm chặt ga trải giường, nhưng không quá xúc động.

Cao Thành tức giận vì Cao Diệc Kỳ dường như không có chút tình cảm nào với hắn, và phản ứng của cậu khi bị chạm vào chỉ là bản năng.

Đây không phải là tin tốt đối với một người đàn ông đã ẩn nhẫn chịu đựng trong suốt hai năm qua.

Ngày Cao Diệc Kỳ đi biển, cậu vẫn chào hỏi Cao Thành như thường lệ trước khi đi.

"Thưa ngài, tôi đi đây."

Cao Thành ngồi vào bàn, giả vờ sắp xếp tài liệu.

"Đi bằng gì?"

"Các bạn cùng lớp sẽ lái xe đến đón tôi."

Cao Thành dừng lại một chút, gật đầu một cách hờ hững.

"Cẩn thận, tối quay lại sớm chút, tôi dẫn em đi ăn tối."

Ai mà ngờ Cao Diệc Kỳ lại cau mày từ chối.

"Không, tối nay tôi đi ăn ở bãi biển với các bạn cùng lớp."

"Nhà hàng đã đặt chỗ rồi. Được rồi." Cao Thành nghẹn họng xua tay Cao Diệc Kỳ. "Muộn rồi, tôi còn có việc."

Cao Diệc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, sau khi tạm biệt thì đi xuống lầu.

Cậu vừa đi khuất bóng, Cao Thành đã nhảy dựng lên, vẻ mặt lo lắng, hai tay chắp sau lưng đi vòng quanh khắp cả phòng.

Lúc Cao Diệc Kỳ biến mất ở dưới lầu, hắn lập tức cầm áo khoác, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài. Nhảy xong, cũng không dừng lại mà tiếp tục trèo qua tường, cuối cùng chui vào một chiếc xe đậu sẵn ở bên dưới.

Chú Trần đang ngồi trong xe. Thấy Cao Thành mở cửa, liền đưa cho hắn một bao thuốc lá.

Cao Thành cầm lấy, mặt lạnh lùng hút hết một điếu. Trong xe đầy khói, sau đó anh hạ cửa sổ xuống, vứt hết thuốc lá đi.

Cao Thành nói.

"Đã kiểm tra bạn học của em ấy chưa?"

"Tôi đã kiểm tra rồi, bọn họ đều là những người có gia thế trong sạch." Chú Trần kể lại mọi chuyện. "Ngoại trừ gia đình chúng ta, bọn họ đều có gia thế tốt."

Nghe vậy, Cao Thành trực tiếp bị sặc khói thuốc lá.

"Thuyền đâu?"

"Tôi mua xong rồi, đang đợi ở bến tàu."

"Vậy thì đi thôi." Cao Thành khó chịu cào cào tóc. Nhìn thấy ống nhòm ở ghế sau, hắn cười khẩy. "Chuẩn bị những thứ này làm gì? Bảo bối của chúng ta không quan tâm đến tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy em ấy!"

Câu này nghe đến chua, chú Trần cũng bị dấm chua chua đến nhíu hết cả lông mày. May  là chiếc xe chở Cao Diệc Kỳ đã lái ra bên ngoài, nếu không thì Cao Thành đã có thể nói thêm vài câu khác nữa.

-

Bãi biển mà trường học nhà thờ tổ chức cho học sinh đến không xa, chỉ mất vài giờ lái xe là đến nơi. Cao Thành bảo chú Trần đỗ xe ra xa, háo hức dùng chiếc ống nhòm mà hắn vừa mới khinh thường xem xét tình hình.

Cao Diệc Kỳ cùng mấy người bạn học thân quen thuê ô che nắng, thay quần bơi, nằm trên ghế dài phơi nắng. Có lẽ vì thể trạng đặc biệt nên cậu không dám xuống nước.

Cao Thành giơ ống nhòm lên nhìn chân xuống chân cậu.

"Em ấy đây là đang mặc cái quỷ gì! Lộ hết cả đùi à?" Cao Thành căng thẳng đến mức quên châm luôn điếu thuốc. "Ai mua thế? Định chọc tức tôi à?"

"Tôi mua." Chú Trần đúng lúc nói. "Là kiểu bảo thủ nhất trong cửa hàng. Lúc nhận được tiểu thiếu gia cũng không vui lắm."

Cao Thành tức giận đến nỗi muốn thổi bay râu mép, trừng mắt.

"Sao lại không vui? Muốn mặc đồ con gái ra bãi biển sao? Nếu dám, tôi nhất định sẽ..."

Sẽ cái gì cơ?

Cao Thành há mồm, đối với bảo bối của chính mình cũng không nỡ chạm vào. Cuối cùng, hắn đành giơ ống nhòm lên lần nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm con người ta mà không chớp mắt lấy một lần.

Cũng là chú Trần lên tiếng đề nghị xuống xe trước, đến biệt thự nghỉ dưỡng đã đặt trước để nghỉ ngơi.

"Tiểu thiếu gia chơi một lát chắc chắn sẽ mệt." Chú Trần mở cửa xe cho Cao Thành. "Đến lúc đó thì đến đón."

Cao Thành nhảy xuống xe, đút tay vào túi áo gió, thở dài, do dự một lúc.

"Sợ rằng em ấy thấy tôi sẽ không vui đi. Một đám trẻ con đang vui đùa, tôi đến nói cái gì?" Cao Thành tự cười mình. "Giống như đi theo dõi vậy, tới lúc đó em ấy nhất định lại muốn ồn ào giận dỗi chừng mấy ngày."

Cao Dật Kỳ còn nhỏ, mặc cho mẹ có cảnh báo trong thư thế nào, cậu cũng không sợ hãi, đặc biệt là sau khi nhận ra sự chiều chuộng của Cao Thành dành cho mình.

Trước đây họ đã từng chiến tranh lạnh nhiều lần, Cao Thành vẫn luôn là người cúi đầu trước. Cũng may là cậu biết được tầm quan trọng của mỗi vấn đề, cừ đè vào tâm lý yếu thế của Cao Thành, hễ cậu giơ tay đầu hàng, chỉ cần vài câu là có thể làm mềm lòng Cao Thành ngay.

Chú Trần nghe vậy cũng thấy có lý, liền xác định không cần phải nhiều lời nữa, đi theo sau lưng Cao Thành đến biệt thự.

Ngôi nhà này được tiện tay xác định mua, đồ đạc chỉ là đồ cơ bản nhất, nhưng được cái là nó có một mặt hướng ra biển và một sân có ô che nắng. Cao Thành ngắm nhìn vài lần, trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn đem Cao Diệc Kỳ ôm trở về nhốt trước mặt mình nằm tắm nắng.

Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ.

"Thuyền neo ở bến tàu." Chú Trần mở cửa sau chỉ vào du thuyền cách đó không xa. "Bây giờ đi luôn chứ?"

Cao Thành đứng trong sân, nhìn Cao Diệc Kỳ cùng một nhóm bạn học chơi đùa trên bãi biển, tâm lý có chút chua xót. Lời chú Trần nói xong đã lâu, hắn mới chịu xoay người hồi thần đi về phía bến tàu.

"Đi thôi, đứng đây nhìn cũng chẳng có ích gì."

Du thuyền rất mới, rẽ gió giữa những chiếc thuyền cũ trông khá nổi bật. Cao Thành bước lên thuyền, boa cho hai thuyền viên duy nhất một khoản tiền boa sung túc, sau đó điều khiển vô lăng trực tiếp lái thuyền ra khỏi bến cảng.

-

"Thực sự nên thuê một chiếc thuyền ra khơi a."

Cao Diệc Kỳ nghe vậy, liền nhón lên đầu ngón chân phóng tầm mắt tới nhìn chiếc thuyền đang rời đi ở đằng xa.

Người vừa nói chuyện là Dương Mỹ Nhàn, một bạn học nữ cùng lớp học tiếng Pháp với cậu. Gia đình nàng kinh doanh nhập khẩu cao su, cũng được coi như là một trong những gia đình thương gia rất giàu có.

"Mùa này không dễ thuê thuyền đâu." Có người nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cười cảm khái, nói tiếp. "Có rất nhiều người ra khơi vào mùa hè. Ngay cả khi cô cậu có tiền, cô cậu cũng phải xếp hàng chờ, chứ đừng nói chi đến việc thuê một chiếc thuyền tốt?"

Cao Diệc Kỳ đột nhiên nghĩ đến Cao Thành.

Cậu tự hỏi liệu người đàn ông này có thể có khả năng thuê thuyền ra khơi hay không. Nhưng rất nhanh cậu liền chọn bác bỏ ý tưởng này vì Cao Thành đối với việc đi biển rõ ràng tỏ ra không hề có tí hứng thú nào.

"Cao Diệc Kỳ, chúng ta ra bãi đá ngầm chơi đi?"

"Được."

Cậu đem Cao Thành gạt ra sau đầu, đuổi theo các bạn cùng lớp hướng tới bãi đá ngầm trèo lên. 

Thanh thiếu niên mười bảy mười tám, tính cách phần lớn là có ít ai chịu trầm tĩnh. Bãi biển bằng phẳng đi không đi, lại hướng tới bãi đá lởm chởm bên này chen bên kia chọi.

Cao Diệc Kỳ đã phát huy đầy đủ tinh thần của một quý ông thân sĩ, để các cô gái đi trước và cậu là người cuối cùng. Rốt cục, cậu khó khăn lắm mới trèo lên được.

Mọi người đã chơi đó chơi đây gần hết rồi, chỉ còn Dương Mỹ Nhàn là vẫn còn đang đợi cậu.

"Cao Diệc Kỳ." Thấy hầu hết mọi người đã tản đi bốn phương tám hướng, Dương Mỹ Nhàn đột nhiên quay lại nói với cậu. "Cậu rất thân với Cao tiên sinh, đúng không?"

Cao Diệc Kỳ sửng sốt.

"Ừm... Đúng vậy, Cao tiên sinh... Đối xử với tôi rất tốt."

Cao Thành đến đón cậu khá nhiều lần, có lẽ là bị người khác nhìn thấy, cho nên tự nhiên nghĩ rằng họ có quan hệ tốt cũng là bình thường đi.

Nghe vậy, Dương Mỹ Nhàn đưa tay vén lại lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai.

"Vậy cậu có thể giúp tôi cầu xin Cao tiên sinh giơ cao đánh khẽ bỏ qua chuyện làm ăn của gia đình chúng tôi không?"

"Cái gì cơ?"

Cao Diệc Kỳ càng lúc càng mơ hồ.

Tuy nhiên, sự mơ hồ của cậu đối với Dương Mỹ Nhàn giống như là làm ra vẻ từ chối.

"Cậu... Nếu cậu có quan hệ tốt với Cao tiên sinh, xin hãy giúp tôi! Chúng tôi đều biết cậu có quan hệ đặc biệt với ngài ấy. Chúng ta là bạn học, sao lại khó khăn như vậy?"

Sắc mặt Cao Diệc Kỳ đột nhiên biến đổi, vì cậu nghe được sự khinh miệt trong giọng điệu của Dương Mỹ Nhàn. Lời nói của cô nàng đang chế giễu cậu vì đã trèo lên giường của Cao Thành. 

Mặc dù Cao Diệc Kỳ còn nhỏ và thiếu kinh nghiệm, chưa va chạm gì nhiều, nhưng cậu sẽ không để mình bị oan ức vô cớ, mới nghiến chặt răng từ chối thẳng thừng.

"Tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của tiên sinh. Nếu cậu muốn nhờ ngài ấy giúp thì cứ tự đi mà hỏi. Đừng ở đây lãng phí thời gian với tôi."

Nói xong, cậu quay người trèo xuống khỏi rạng đá ngầm. Không ngờ, cơn gió khó lường ở bờ biển đột nhiên cuộn lên một con sóng lớn, và cậu trong nháy mắt đã bị sóng biển nuốt chửng ở bên trong.

Lại nói đến Cao Thành đang lái du thuyền đảo quanh bãi biển với vẻ mặt u ám. Những mái chèo uốn lượn một dải bọt trắng dài, mỗi sợi đều giống như trái tim đang lo lắng của hắn.

"Chú Trần, đưa kính viễn vọng cho tôi."

Chú Trần lấy kính viễn vọng từ trong áo khoác của Cao Thành ra đưa cho hắn.

"Nếu bây giờ ngài đến, tiểu thiếu gia cũng sẽ không tức giận."

"Ai mà biết được?" Cao Thành lắc đầu, một lát sau nhảy dựng lên. "Bảo bối lớn bao nhiêu rồi mà còn dám hẹn hò với bạn học nữ? Đã nói là không được cho em ấy ra biển rồi. Còn nhỏ như vậy, tôi..."

Sự phàn nàn của Cao Thành đột nhiên dừng lại, hắn bỗng thoáng cứng đờ người, sau đó ném đồ vật cầm trên tay, nhảy xuống nước bơi đến chỗ đá ngầm mà còn không cả kịp cởi quần áo.

Cao Diệc Kỳ không biết bơi. 

Khi còn đi du học, cậu đã lợi dụng sự khó chịu về thể chất để xin nghỉ học tiết bơi lội. Các giáo sư trong trường đã chăm sóc rất chu đáo cho đứa trẻ châu Á "ốm yếu" này. 

Họ không những không hạ thấp thành tích học tập cuối kỳ của cậu vì không tham gia học bơi mà còn ân cần và thiện chí đem nói với các giáo viên bộ môn khác về "bệnh tình " của cậu.

Lúc bấy giờ Cao Diệc Kỳ đã trượt chân rơi xuống nước, cậu hối hận đến mức xanh cả ruột gan. Những con sóng dữ dội mà thô bạo xô đẩy cậu, khiến cậu choáng váng và trong nháy mắt đã cách thật xa khỏi bờ.

Cậu bỗng nghĩ đến mẹ mình, thời thơ ấu vô tư lự, và cuối cùng cũng nghĩ đến Cao Thành.

Thật kỳ lạ khi Cao Thành mà cậu nghĩ đến không phải là vẻ ngoài phong lưu của mưa gió thường ngày, mà là khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cao Thành khi ngủ bên cạnh mình nhiều đêm khuya đã qua, toàn thân nhuốm đầy mệt mỏi. 

Lúc đó, Cao Thành rất dễ tiếp cận. Chỉ cần Cao Diệc Kỳ đến gần, cậu sẽ bị ôm chặt, áp sát vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông đó.

"Ngài..."

Cao Diệc Kỳ há miệng, oxy cuối cùng hóa thành bọt khí bay lên. Cậu nhìn thấy Cao Thành tại thời khắc ý thức đã trở nên mơ hồ.

Có lẽ là ảo giác a...

Cậu nhắm mắt lại, nhưng một giây tiếp theo đã bị ôm đến chặt chẽ.

Cao Thành kéo Cao Diệc Kỳ ra khỏi mặt nước, liên tục gọi tên cậu một cách lo lắng.

Cao Diệc Kỳ nghẹn một bụng nước, đầu óc đột nhiên bị kéo trở lại, nhớ đến những gì Dương Mỹ Nhàn vừa nói, không khỏi giãy dụa.

"Nhóc con, muốn chết?" Cao Thành tức giận đến mức giơ tay muốn đánh người ngất đi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của đối phương, hắn rốt cuộc không xuống tay được. "Đừng nghịch."

Câu "Đừng nghịch" này giống như một liều thuốc bổ tim, mũi Cao Diệc Kỳ nghe xong đau rát, ôm lấy cổ Cao Thành gật gật đầu.

Lần này, chú Trần lái thuyền tới, một số thủy thủ hợp lực cùng nhau kéo họ lên. Quần áo của Cao Thành đã ướt đẫm. Hắn ôm Cao Diệc Kỳ lao vào trong khoang tàu, vội vã tìm một chiếc chăn len đem người cậu bao lấy, sau đó tự nhiên liền không thể thiếu một trận mắng mỏ.

"Em làm tôi tức chết rồi. Đang yên đang lành tại sao lại bò ra bãi đá ngầm? Em chán sống rồi có đúng không?" Cao Thành đá văng một chiếc ghế đẩu. "Nếu hôm nay tôi không ở đây thì có ai thèm quan tâm đến việc em có chết đuối hay không hả."

Cao Diệc Kỳ đã bị oan, giờ lại còn bị mắng. Nhất thời, khuôn mặt cậu trở nên tái nhợt, nước mắt lộp bộp tuôn rơi.

Cao Thành thấy cậu khóc, nguyên bản tức giận lại càng tức giận hơn.

"Còn dám khóc? Nếu hôm nay tôi không dạy cho em một bài học, sau này em lại gây rắc rối!"

"Vậy thì đừng nuôi tôi nữa." Cao Diệc Kỳ tức giận đến mức nói ra những lời không suy nghĩ, cậu khóc và ném chiếc chăn vào lòng Cao Thành. "Dù sao thì, tôi sống chỉ tổ là gánh nặng. Hãy để tôi tự lo cho mình đi!"

"Ồ, tự lo cho mình." Cao Thành cầm khăn mặt ngồi xổm bên cạnh cười lạnh. "Em làm sao có thể tự bảo vệ mình? Không có tôi, cái tính cách hư hỏng này của em khó mà nói có thể sống sót hay không."

Câu này có lý, nhưng lại gây ra tổn thương. 

Cao Diệc Kỳ nghe xong như sét đánh ngang tai, môi mấp máy hồi lâu mới phun ra hai chữ.

"Tiên sinh."

Cao Thành sờ trán, hung hăng đáp.

"Cái gì?"

"Cứ để tôi chết đi."

Cao Thành vốn là đang định thu hồi cánh tay, lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận như thiêu như đốt.

Hắn hoàn toàn triệt để bị Cao Diệc Kỳ chọc cho nổi điên. Hắn có thể không ngại để cho Cao Diệc Kỳ quậy, không ngại cậu ồn ào, liều lĩnh làm bừa, càng không ngại cậu ra chung quanh gây sự, nhưng hắn không thể chịu đựng được nhất là việc cậu không trân trọng mạng sống của mình.

"Chết?" Người đàn ông thô bạo ấn mạnh vào cổ cậu, khoảng cách gần đến mức hơi thở nóng hổi đều phả vào mặt. "Mạng sống em là của tôi. Khi tôi không để em chết, em phải sống thật tốt vì tôi."

Nói xong, còn không để Cao Diệc Kỳ kịp phản ứng, hắn trực tiếp hôn môi cậu.

Mùi nicotine hòa lẫn chút hương bạc hà. Cao Diệc Kỳ không ngờ Cao Thành sẽ hôn mình. Vừa chạm môi, cậu đã hoảng hốt. Đôi môi mềm mại của cậu bị đầu lưỡi nóng bỏng tàn phá tùy ý, ngay cả đầu lưỡi cố né tránh cũng bị bắt lấy.

Gió biển mặn chát mang theo vài tiếng hét, như thể có người đang gọi tên mình, Cao Diệc Kỳ theo bản năng muốn né đi, nhưng Cao Thành đã hoàn toàn đè cậu xuống ghế dài trong khoang tàu, từ hôn nông đến hôn càng sâu hơn.

Không thở được, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, như thể lại sắp chết đuối, đôi mắt Cao Diệc Kỳ tràn ngập những con sóng lấp lánh.

Áo sơ mi của người đàn ông bị nước biển làm ướt, dính chặt vào người, phác họa nên lồng ngực rắn chắc của hắn. Khuôn mặt thân thuộc ngày đêm đối diện cậu trong một thời gian dài đột nhiên có một sức quyến rũ khó tả.

Có một chút cảm xúc kỳ lạ trong lòng Cao Diệc Kỳ bùng nổ, phá đất chui lên, lần đầu tiên xuất hiện trong buổi chiều ngượng ngùng này.

"Có tôi ở đây, xem em còn dám quậy tới mức nào."

Thấy người kia không giãy dụa nữa, Cao Thành chậm rãi nhả ra, đầu lưỡi móc đến một sợi chỉ bạc nhỏ. Hắn nhéo cằm Cao Diệc Kỳ, giọng điệu không tự chủ được mà mềm đi.

"Em là bảo bối trân quý nhất trong nhà chúng ta, nếu em chết đi, chẳng phải sẽ là mất mát rất lớn sao?"

"Nhóc nghịch ngợm, tôi còn chưa đủ thương em sao."

Hoàn chương 5

Editor: Truyện này có nội dung phết :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro