Chương 4: Đi biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Lời Cao Thành nói không hề khoa trương, mà là Cao Diệc Kỳ đứa nhỏ này thật sự quá  xui xẻo.

Cậu mới bị mẹ bỏ lại có hai ngày, đã liên tiếp gặp phải nhiều chuyện không may. Thành ra, đổi lại cho dù có là ai thì cũng sẽ sợ đến ngất đi. 

Cậu chỉ biết cuộn mình núp trong lòng Cao Thành khóc, giờ phút này vẫn còn giữ chút lý trí, kỳ thực đã rất tốt rồi.

Có lẽ là vì chịu quá nhiều đả kích to lớn hơn, nên mới không dễ dàng gục ngã như vậy.

Tháng tư không lạnh lắm, nhưng người giàu thích phung phí tiền của, thậm chí còn đốt lò sưởi ở trong nhà. Cao Diệc Kỳ ngồi trần truồng quấn khăn tắm, không lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất trống trải. Cậu nghĩ đến dáng vẻ của mẹ mình trước khi mất, rồi lại nghĩ đến những đốm máu bắn tung tóe khi người đó ngã khuỵu rồi chết đi lúc mới nãy.

Càng nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng màu máu đều biến mất hoàn toàn, khiến Cao Thành ngồi bên cạnh vô cùng hoảng sợ, sợ Cao Diệc Kỳ sẽ bị dọa ra bệnh rồi đi đời nhà ma, vậy coi như là Cao Diệc Kỳ oan uổng mất đi một nửa cái mạng.

Cũng may, cho dù Cao Diệc Kỳ bị dọa, nhưng lý trí đang dần dần nóng trở lại. Cậu nhét chân vào chăn, run rẩy tiến lại gần Cao Thành, run rẩy nói.

"Gia, tôi đói."

Lúc này Cao Thành mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm, vội vàng gọi chú Trần tiến vào, hạ lệnh chuẩn bị một bữa trưa kiểu Tây mang đến phòng.

Chú Trần không chỉ mang đĩa cơm đến, mà còn lấy một chiếc bàn vuông nhỏ đặt trước mặt Cao Diệc Kỳ. Khi không ra ngoài đi học, mỗi khi ốm, mẹ cậu đều dọn bàn kiểu này và để cậu được phép ăn trên giường.

Lúc bấy giờ, trong lòng cậu cảm động không thôi, còn chưa được ăn thức ăn đến miệng đã ào ào rơi nước mắt.

Mí mắt của Cao Thành giật giật, không đành lòng nhìn cậu khóc, nên đưa tay giấu đĩa ra sau lưng.

"Nếu em không thích, tôi sẽ bảo họ làm lại."

Cao Diệc Kỳ lắc đầu, giật lại đĩa, cắt miếng thịt bò còn phớt chút máu.

Tư thế cầm dao nĩa của cậu rất chuẩn, cách ăn cũng rất tinh tế. Thấy vậy, Cao Thành thở dài liên tục, nói rằng cậu chủ nhỏ hư hỏng khó chiều, nhưng cũng cầm dao nĩa trong tay cắt miếng thịt bò thành từng miếng vuông cho cậu, suýt nữa thì tiện tay đút luôn thức ăn vào miệng cho Cao Diệc Kỳ.

Ăn hết một đĩa thịt bò, được Cao Thành rót một cốc sữa để uống, sắc mặt Cao Diệc Kỳ cuối cùng cũng có chút hồng hào. Khóc đến mức đau đầu, nói mấy câu xong thì buồn ngủ đến không mở nổi mắt được.

Cao Thành không ngăn cản mà kéo chăn ra, ôm Cao Diệc Kỳ dỗ người ngủ.

Cậu ngược lại ngủ rất say, nhưng trong mơ chỉ toàn là thấy máu. Khi Cao Diệc Kỳ thở hổn hển bừng tỉnh dậy, người cậu đã vã đầy mồ hôi dính nhớp, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu ngồi dậy bật đèn ngủ. Thấy xung quanh không có ai, cậu nghĩ rằng Cao Thành đã ra ngoài làm gì đó, vì vậy mới mặc đồ ngủ và muốn vào phòng tắm tắm lại.

Nhưng bồn tắm giờ phút này chứa đầy nước lạnh, và trong nước thì đầy những mẫu thuốc lá. Thuốc lá đã nhũn ra nát bét, vì vậy việc dọn dẹp rất phiền phức, chứ đừng nói đến việc muốn nhanh chóng đi tắm rửa.

Cao Diệc Kỳ không còn cách nào khác ngoài thay quần áo và mở cửa ra để đi tìm Cao Thành.

Vết máu bên ngoài ngôi nhà đã được dọn sạch.

Vẫn còn nhiều người ngồi trong phòng khách ở tầng một, và có một bàn mạt chược ở giữa phòng. Bốn người tụ tập quanh bàn đang xáo bài. Không biết là ai đã nhìn thấy cậu trước tiên, một trong số họ đã mỉm cười và gọi cậu ngồi xuống.

"Chúng ta cùng chơi đi, người của Cao tiên sinh mang tới đó." 

Cao Diệc Kỳ mơ mơ hồ hồ mà bị kéo đến bàn. Một người trong số họ nhường chỗ ngồi của mình và nói "Tôi không muốn chơi nữa", nhưng anh ta vẫn đứng yên ở đằng sau, sau khi cậu đã yên vị ngồi xuống ghế.

Cao Diệc Kỳ nhìn chằm chằm vào các quân mạt chược và vẫy vẫy tay tuyệt vọng.

"Tôi không biết chơi".

"Ai u, không sao không sao, cậu cứ tùy tiện chơi, hóa đơn sẽ do Cao tiên sinh trả hết."

Và bất kể cậu có nói cái gì, một người nào đó sẽ ngay lập tức chơi Thái Cực Quyền với cả chiến thuật mềm và cứng ứng phó cậu. 

"Chơi cho vui thôi, đừng cược lớn, thời đại này ai mà dám thực sự nhúng tay vào đánh bạc chứ?"

Tiếng cười phụ họa vang lên ở khắp nơi, Cao Diệc Kỳ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, và cậu đương nhiên là không thể tìm thấy Cao Thành hay chú Trần, vì vậy chỉ có thể cắn răng chơi một cách gà mờ.

Cao Diệc Kỳ hoàn toàn không biết cách chơi mạt chược, cậu bối rối trước một dàn đông, tây, nam, bắc. Ngay cả khi cậu có một bộ rõ ràng và đồng màu ngay trước mặt, cậu cũng không biết làm thế nào để thắng được trò chơi.

Cậu bất lực nhìn những con chip trước mặt mình ngày càng ít đi, cuối cùng mất hết tất cả, thậm chí còn mất thêm vài xu, trái tim lập tức thắt lại.

Lại nói một phía khác, Cao Thành vừa mới rồi đi đến phòng bên cạnh để trả lời điện thoại, và trong chớp mắt, tờ hóa đơn thanh toán đã được đặt trước mặt hắn. 

Hắn thò tay vào túi để lấy ví như thường lệ, dư quang liếc qua tờ giấy một cách tùy tiện, cũng coi như là ngay lập tức bị sốc bởi khoản chi màu đỏ trên giấy, buộc miệng chửi má nó.

"Thằng khốn nào thua nhiều như vậy?!!"

Chú Trần đứng một bên, không nói tiếng nào để mặc cho Cao Thành chửi.

Trên thực tế, hầu hết những trò chơi cờ bạc này đều là hữu tình. Vì một số giao dịch không đẹp mắt, trong tình huống ai cũng biết rõ, họ cố ý thua vài ván cược trên bàn và cho tiền đi đều là để trả nợ nhân tình, Cao Thành cũng không ngoại lệ.

Khi có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ sai chú Trần đi đánh một ván mạt chược, thắng thua ngay từ đầu đã được định sẵn. Nếu chú Trần không có ở đó, hắn sẽ phái một vài người hầu đến để điền đủ số ghế. 

Sáu người đều là đang diễn kịch, và không ai thực sự là đang chơi mạt chược.

Tuy nhiên, khoản lỗ hôm nay quá khủng khiếp.

Cao Thành đương nhiên không quan tâm đến vài đồng tiền này như vậy, nhưng nhìn vào sổ sách thu chi đáng xấu hổ, hắn không khỏi chửi thề.

"Tên não phẳng đang thua tiền bên ngoài là ai?" Cao Thành lẩm bẩm khi ký tên. "Nếu tôi biết là ai, tôi sẽ bắn hắn toi..."

"Là tiểu thiếu gia."

Chú Trần bất thình lình mở miệng.

Chân Cao Thành lảo đảo một cái, đầu lưỡi như bị trói.

"Tôi sẽ bắn tên khốn chơi bài với em ấy." Vừa nói, bước chân cũng tùy thời nhanh hơn, hậm hực. "Thật sự không có một phút nào yên ổn."

Hội chơi mạt chược trong phòng khách đã giải tán, sắc mặt Cao Diệc Kỳ tái nhợt, không hiểu vì sao mình lại xui xẻo như vậy, thua sạch tiền của Cao Thành.

Còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm, tiếng bước chân đều đều từ đầu kia phòng khách đã truyền đến.

"Ngài..." Cao Diệc Kỳ ngồi ở bàn chơi bài, lắc lư. "Tôi... Tôi..."

"Không sao." Cao Diệc Kỳ hai bước đi đến bên cạnh cậu, lấy một lượng lớn chíp từ trong túi tiền ra, ào ào ném ở trên bàn. "Em muốn chơi thế nào thì chơi, không sao hết."

Đống chíp này làm lòng Cao Diệc Kỳ trở nên thoải mái và an tâm hơn rất nhiều.

Cậu không biết giá trị của nó là gì, nhưng cảm thấy mình không tiêu mất hết tiền của Cao Thành, nên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả là, chú Trần ở bên cạnh cười khan một tiếng, còn Cao Thành thì trừng mắt nhìn ông.

"Chúng ta về nhà thôi." Cao Thành vỗ đầu cậu, cố ý đi chậm lại và nói với chú Trần. "Đừng làm em ấy sợ."

Chú Trần cụp mắt xuống, thì thầm.

"Không phải vừa rồi chửi người ta sao?"

Cao Thành bị vạch trần, mặt không giữ được biểu cảm, hơi ho khan.

"Chửi thì chửi, nhưng trong nhà chỉ có một bảo bối như vậy, còn có thể làm gì?"

Chỉ có một bảo bối này, đành phải chiều chuộng thôi.

Cao Thành đưa Cao Diệc Kỳ trở về nhà, sờ trán, thấy người nọ không sợ phát sốt, hắn mới hoàn toàn yên tâm, hỏi.

"Có muốn đi học không?"

Cao Diệc Kỳ trở về Trung Quốc trong sự ô nhục vì cha cậu nợ nần trước khi cậu kịp hoàn thành việc học. Bây giờ ngay cả khi cậu muốn tiếp tục học, cậu cũng không dám nhắc đến chuyện này với Cao Thành. 

Người ta không có nghĩa vụ phải làm như vậy. Cao Diệc Kỳ không nói gì, nhưng Cao Thành nhìn ra được điều gì đó từ biểu cảm của cậu.

"Nếu em muốn đi học, tôi sẽ giúp em đến đó. Đi du học chắc khó, những thủ tục đó phải mất ít nhất một hoặc hai năm để hoàn thành. Nhưng có một trường học của nhà thờ gần nhà chúng ta. Giáo dục giống hệt như ở nước ngoài. Tôi có chút giao thiệp hiệu trưởng của trường đó. Tôi có thể gọi điện thoại và đưa em vào làm học sinh chuyển trường."

Cao Diệc Kỳ thực sự cảm động khi nghe điều này, gật đầu do dự trong khi tay thì véo lấy góc chăn.

"Đừng sợ rằng em sẽ không theo kịp nếu em vào giữa chừng." Cao Thành mỉm cười ngồi xuống bên cạnh. "Mặc dù gọi là trường học của nhà thờ, nhưng những người đến đó đều là những người xuất thân từ gia đình giàu có. Câu cá ba ngày nằm võng phơi nắng hai ngày, chưa chắc đã giỏi hơn em."

Hắn coi thường những thiếu gia và tiểu thư có tiền ở đó, nhưng quên mất rằng Cao Diệc Kỳ trong tương lai cũng được "gửi" đến đó.

Vậy là việc học của Cao Diệc Kỳ coi như đã được quyết định. Cao Thành nói rằng hắn sẽ đưa đón cậu đi, nhưng thực tế, trong mười ngày thì hết chín ngày hắn hoàn toàn không rảnh.

Trong hầu hết các trường hợp, chú Trần sẽ là người đưa đón cậu. Cao Diệc Kỳ cảm thấy không ổn và liên tục xin lỗi chú Trần. Cậu còn nhỏ và ngọt ngào, điều này khiến chú Trần cười rất to đến nỗi không thể dừng lại được, ngược lại là Cao Thành bị bỏ lại phía sau.

Cao Thành không có cách nào để phàn nàn, hắn bận rộn đến nỗi thậm chí còn không có thời gian để nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, Cao Diệc Kỳ về sớm, phải làm bài tập về nhà. Cậu cầm sách và đọc tiếng Pháp, người đàn ông không thể hiểu một từ nào trong cách phát âm run rẩy của cậu, vì vậy chỉ có thể chờ được động tay động chân với cậu lúc đi ngủ vào ban đêm.

Vào thời điểm này, Cao Diệc Kỳ không còn quá sợ Cao Thành nữa. Cậu càng ngày càng lợi hại, điều này khiến Cao Thành tức giận đến ngứa răng.

Hơn nữa Cao Diệc Kỳ luôn gây rắc rối. Cậu cho phép Cao Thành muốn chạm thì chạm, nhưng từ đầu đến cuối đều không bao giờ gọi Cao Thành một tiếng "ca ca".

Cao Thành khá phiền muộn, hắn đã nói chuyện riêng với chú Trần, hy vọng chú sẽ giúp hắn thuyết phục cậu, nhưng chú Trần đã thẳng thừng từ chối rồi nói rằng danh hiệu "Tiên sinh" trong tiếng Anh có một chút ý nghĩa là chồng, điều này chẳng phải rất tốt sao. 

Nó khiến Cao Thành gần như ngay lập tức trở nên hài lòng và cười tươi đến nỗi không thể ngậm được mồm trước ánh mắt ngờ vực của Cao Diệc Kỳ.

Thời gian chuyển sang tháng Sáu.

Trường học của nhà thờ tổ chức cho học sinh đi biển, giống hệt như ở nước ngoài cho học sinh đi ngoại khóa, một nhóm thiếu nam thiếu nữ cảm thấy phấn khích không thôi. Thời gian đã được định sẵn, và bọn họ ai nấy cũng đều hô hào muốn đưa theo người trong nhà đến chơi cùng nhau. 

Cao Diệc Kỳ đã quen biết với một nửa số bạn học, nên tự nhiên cũng muốn cùng nhau đi biển. Tuy vậy, bởi vì tính chất thân thể cậu đặc thù, liền không dám xuống nước, chỉ lo bị người ta phát hiện ra bí mật, nên trong lòng liền muốn Cao Thành phải đi cùng.

Không có lý do gì, chỉ là sự ỷ lại một cách tự nhiên. 

Cậu tìm được một buổi chiều Cao Thành ở nhà. Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu xanh lá cây sẫm rộng thùng thình nằm trên ghế bành trong sân, vừa đọc báo vừa hút thuốc. 

Hoa tử đằng trong sân sắp kết thúc thời kỳ nở hoa. Nó giống như một quả nho chín, đung đưa và sắp rơi xuống. Khi gió thổi, nó thật sự sẽ rơi khắp mặt đất. 

Cao Diệc Kỳ do dự giẫm lên những cánh hoa màu tím. Trước khi cậu kịp nói gì, Cao Thành đã dập tắt điếu thuốc mà không ngẩng đầu lên hỏi.

"Hôm nay không có bài tập về nhà?" 

Cậu trả lời rằng mình đã làm rồi. Sau đó, cậu nhìn thấy Cao Thành ngẩng đầu lên, đặt tờ báo lên đầu gối, nghiêng đầu một cách lười biếng, cổ áo ngủ hầu như tụt xuống, để lộ hơn một nửa bộ ngực rắn chắc của hắn.

Cao Diệc Kỳ xoa xoa ngón tay hai cái, nói ra suy nghĩ của mình.

"Thầy nói là có thể dẫn gia đình cùng đi biển."

"Đi biển?" Cao Thành khinh thường hừ một tiếng, quay đầu lấy báo che mặt, che giấu nụ cười không thể khống chế nổi trên mặt, ngoài miệng liều chết cố chấp nói. "Một đám trẻ con, tôi không hứng thú."

Cao Diệc Kỳ cũng không ngạc nhiên lắm khi nhận được câu trả lời như vậy, chỉ là có chút thất vọng, cầm cặp sách trở về phòng.

Ngay khi Cao Diệc Kỳ chân trước vừa mới rời đi, Cao Thành liền từ trên ghế nằm nhảy dựng lên.

"Chú Trần, có chuyện không hay rồi. Bảo bối nhà chúng ta sắp đi biển rồi." 

Chú Trần đứng dưới cây tử đằng cắt tỉa cành lá.

"Tôi nghe nói rồi. Còn nghe ngài nói là không hứng thú." 

Cao Thành bị nghẹn đến nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng bực bội phàn nàn.

"Đi biển nguy hiểm quá. Mùa này sóng to, cái trường hết tiệt này không chịu học hành chăm chỉ, sao lại làm loạn lung tung cái gì thế? Chú Trần, ngày mai mua chiếc thuyền, bảo bối nhà chúng ta đi đâu thì chúng ta đi đó." 

Chú Trần đối với phản ứng của Cao Thành tập mãi thành quen, ở trong lòng âm thầm ghi nhớ chỉ thị này, sau khi cắt tỉa hoa và cây xong thì ngẩng đầu lên, thấy Cao Thành đã cầm tờ báo trở về nhà.

Cao Diệc Kỳ bị từ chối, buồn không lâu lắm. 

Cậu trở về phòng lấy đồ bơi từ trong túi ra. Bởi vì chưa từng xuống biển, mà Cao Thành cũng không chuẩn bị đồ bơi cho cậu, vậy nên mọi thứ cần thiết để xuống biển đều do bạn học quen thuộc mua. 

Trong phòng không có ai, Cao Diệc Kỳ nghĩ mình phải thử size to hay nhỏ, liền cởi quần áo ra, xé lớp giấy gói bên ngoài bộ đồ bơi.

Bộ đồ bơi có màu xanh lam đậm, Cao Diệc Kỳ thấy hơi lạ, nhưng nhấc lên vẫn là không nhìn kỹ đã mặc vào. 

Cũng là do cậu xui xẻo, khi bạn học vội vàng lấy đồ bơi nữ trong túi đựng đồ, lúc đầu không để ý, mặc lâu, đột nhiên dùng sức, đáy quần mỏng dính chặt vào cánh hoa, lúc này cậu mới nhận ra mình đã lấy nhầm đồ. 

Cao Diệc Kỳ vội vàng dùng hết sức lực từ hồi cha sinh mẹ đẻ muốn cởi quần bơi ra, nhưng quần bơi của nữ thì nhỏ, cho dù có co giãn thì cũng không dễ cởi như vậy. Cao Diệc Kỳ nằm trên giường một lúc lâu, không những không cởi được quần mà còn chà xát hai mảnh cánh hoa nhỏ non nớt và mềm mại đỏ ửng lên, nước trong mắt bỗng chốc cũng trào ra.

Mà Cao Thành hứng thú bừng bừng chạy vào phòng, nhìn thấy chính là người em trai bảo bối của mình đang nằm  trên giường, nước mắt lưng tròng, hai đùi bị vải kéo lên để lộ ra làn nước lấp lánh, ngay cả cánh hoa cũng tách ra.

Yết hầu của Cao Thành trượt mạnh, nuốt mấy ngụm nước miếng liền, trong lòng còn chửi rủa trường học cả ngàn lần. Hắn càng ngày càng cảm thấy không thể để Cao Diệc Kỳ đi biển, nhưng ngoài miệng chung quy vẫn không muốn nhẹ nhàng ôn nhu, há mồm ra liền chỉ nói.

"Thằng nhóc con, thực sự là phục em rồi." Cao Thành bước tới bế người lên. "Đi biển làm gì? Tôi thấy em chỉ xứng ở nhà thôi".

Hoàn chương 4

Editor: Vẫn tính mỗi ngày post một chương của một truyện duy nhất, nhưng tại 4 ngày nữa đi công tác nên post hết một loạt cả 4 truyện rồi lặn haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro