Chương 3: Có tôi ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Cao Thành không phải người tốt. 

Sau khi nhớ lại, cậu không ngần ngại xếp người anh trai cùng cha khác mẹ của mình vào hàng ngũ "người xấu".

Có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Không biết đêm qua trời đổ mưa to từ lúc mấy giờ. Sắc trời u ám, Cao Diệc Kỳ không thể biết được chính xác thời gian chỉ bằng cách dựa vào ánh nắng yếu ớt.

Cậu có chút đói bụng, thế nhưng nhớ ra có người chết ở cách vách, bèn cứ thế không dám ra khỏi giường. So với Cao Thành, chú Trần trông có vẻ đáng tin hơn. 

Cao Diệc Kỳ lật người ôm chăn, duỗi chân đến bên mạn giường nơi Cao Thành đã nằm qua, lại nhớ đến đôi lông mày rậm của người đàn ông kia khi ngủ, trái tim trong lòng không khống chế được hơi run rẩy một chút. 

Giữa hai hàng lông mày của Cao Thành có đôi nét bóng dáng của cha, nhưng chỉ vỏn vẹn có một tí thôi, càng nhiều hơn là sự thâm trầm của thời gian mà Cao Diệc Kỳ không thể lý giải nổi. 

Cao Diệc Kỳ nhớ lại quá khứ mà mẹ cậu từng nhắc đến trong thư, cảm thấy sự thâm trầm này hẳn là đến từ môi trường sống của Cao Thành từ nhỏ. Người đàn ông kia không phải đã nói rồi sao? Khi hắn ở độ tuổi này, hắn đã từng ra tay lấy mạng người  rồi.

Cao Diệc Kỳ rùng mình một chút, đem chăn bọc thân thể càng chặt hơn, ngay sau đó cậu liền ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cao Thành hút thuốc, còn giống như hút rất nhiều.

Cậu nhăn mũi vùi nửa mặt vào chăn. Một đám mây lơ lửng ở phía chân trời, ngay lập tức che khuất ánh sáng đang chiếu rọi. Ngôi nhà kiểu cũ không có ánh sáng, cửa sổ trên mái nhà thì quá xa, giống như một chiếc quan tài kín gió, chỉ cần hơi có mây đen, trong phòng liền phải đèn.

Cao Diệc Kỳ miễn cưỡng dựng người đứng dậy, và ngay khi cậu bật đèn, một tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên từ phía dưới lầu, khiến cậu sợ đến mức chỉ biết trốn trong chăn, mà điện thoại thì cũng nhanh chóng được ai đó nhấc lên.

Có lẽ là người hầu.

"Thưa gia?"

Không biết Cao Thành đã nói gì, dù sao thì điện thoại đã được cúp máy rất nhanh, và một lát sau, điện thoại trong thư phòng lại reo lên.

Có vẻ như Cao Thành đang tìm cậu.

Cao Diệc Kỳ do dự đứng dậy, mặc áo khoác vào rồi đi đến thư phòng. Cậu chần chừ hết lần này đến lần khác khi quyết định cầm ống nghe, mãi vẫn luôn không có nhấc lên. 

Điện thoại vẫn reo lên liên tục. Nếu cậu không trả lời một lần, hắn sẽ gọi lại thêm một lần, rất dai dẳng, cực kỳ cố chấp. 

Cuối cùng, Cao Diệc Kỳ đành đưa ống điện thoại lên tai để nghe. Còn chưa kịp mở miệng, Cao Thành đã mắng.

"Thằng nhóc con, điện thoại của tôi còn dám không nghe à?" Đầu dây bên kia của Cao Thành ồn ào và hỗn loạn, phỏng chừng là đang xã giao. "Ăn chưa?"

Cao Diệc Kỳ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân tròn tròn của mình, khẽ trả lời.

"Chưa."

Cao Thành im lặng một lúc, mơ hồ mắng chửi mấy tiếng thô tục, rất khẽ, khẽ đến nỗi dường như là không có ai có thể nghe thấy rõ.

"Hôm nay trong nhà không có ai. Tôi phái người đến đón em đi ăn với tôi. Em thu dọn một chút, họ đến thì đi theo."

Nói xong, Cao Thành cúp máy mà không cho Cao Diệc Kỳ bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Cậu cầm điện thoại, bụng phối hợp kêu ùng ục ùng ục hai tiếng, tuy không muốn ăn cơm cùng Cao Thành, nhưng cuối cùng cậu vẫn phải nhận mệnh đi vào phòng ngủ thay quần áo, rồi ngồi ở mép giường chờ người của Cao Thành quay lại đón mình.

Không quá mấy phút sau, ngoài cửa sổ lại bắt đầu đổ mưa, sấm chớp nổ ầm ầm. Ánh sáng nhợt nhạt chiếu sáng căn phòng ngủ tối tăm, liên tục in những cái bóng kỳ lạ lên tường. 

Cao Diệc Kỳ ôm chặt cánh tay, co ro trong góc giường, nghĩ về người mẹ đã khuất và cuộc sống vô tư lự trước đây, liền không khỏi tủi thân vùi mặt vào trong vòng tay chính mình.

Cũng chẳng biết đã trải qua bao lâu, có thể là một phần tư giờ, hoặc có thể lâu hơn, tiếng mưa mới hòa lẫn với tiếng còi xe ô tô dưới nhà hỗn độn vang lên. 

Cao Diệc Kỳ nghĩ rằng người của Cao Thành đã đến, nên vội vã ôm theo áo khoác chạy xuống cầu thang trong sự khẩn trương. Chạy chưa quá hai bước, cậu liền đâm sầm vào người phụ nữ mà mình đã nhìn thấy ngày hôm qua.

Là cái nàng tiểu thư họ Mai mà Cao Thành đã nhắc đến.

Hôm nay, Mai tiểu thư vẫn mặc một chiếc sườn xám màu đen, nhưng có thêu hoa ở góc váy. Cao Diệc Kỳ không thèm nhìn nàng, chỉ khẽ nói "Xin chào", rồi đứng ở cầu thang lo lắng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa.

Mai tiểu thư đang cầm một chiếc ô tích nước nhỏ giọt, hơi đảo mắt một chút, nàng hỏi.

"Đợi ai à?"

Cao Diệc Kỳ vốn là không muốn để ý đến nàng, nhưng giờ người ta đã chủ động lên tiếng, cậu cũng không thể không cho nàng mặt mũi, vì vậy mới khẽ gật đầu.

"Cao... Tiên sinh... Ngài ấy nói sẽ phái người đến đón tôi đi ăn tối." Cao Diệc Kỳ cẩn thận giải thích. "Tôi đang đợi thêm một chút."

"Ăn tối?" Mai tiểu thư cong môi, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay cậu. "Tôi đến rồi."

Cao Diệc Kỳ chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy với một người phụ nữ, mặt lập tức đỏ bừng, do dự hỏi.

"Ngài... Ngài... Ngài đến đón tôi à?"

"Đi thôi." Mai tiểu thư không gật đầu hay phủ nhận, mà trực tiếp mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi nhà và đưa cái ô đang cầm trong tay sang. "Cậu sẽ không để một người phụ nữ cầm ô, đúng không?"

Cao Diệc Kỳ đỏ mặt, cầm ô, giơ lên ​​trên đầu rồi cùng Mai nhị tiểu thư đi vào trong màn mưa.

Xe của nàng đỗ ngoài sân.

Vừa vào trong xe, Mai nhị tiểu thư đã lập tức cởi giày cao gót, lười biếng vén sườn xám lên, thản nhiên cởi đôi tất garter ướt sũng trước mặt Cao Diệc Kỳ. Sau đó, cô lấy ra một bao thuốc lá, nheo mắt châm lửa, chậm rãi thổi ra một vòng khó.

"Cậu có hút thuốc không?"

"Tôi không biết hút."

Cao Diệc Kỳ ngồi thẳng dậy, không biết nên nhìn vào đâu. Vẻ hoảng hốt của cậu khiến nàng tiểu thư bật cười.

"Kỳ lạ thật. Gia của cậu hút thuốc nhiều lắm. Cậu có chịu được không?"

"Gia... Gia không thường xuyên hút thuốc trước mặt tôi." Cao Diệc Kỳ và Cao Thành chỉ ở bên nhau một đêm. Nghe vậy, cậu chỉ có thể nói thật. "Hút thuốc không tốt."

Biểu cảm của Mai nhị tiểu thư được bao phủ trong một lớp khói mỏng, và một sự oán giận yếu ớt dâng lên trong khóe mắt cùng đuôi lông mày của nàng.

"Ngài ấy đối xử tốt với cậu nhỉ."

Cao Diệc Kỳ không biết phải trả lời thế nào, vì vậy cậu chỉ có thể giữ im lặng. Ngay khi cậu im lặng, nàng Mai cũng liền mất đi hứng thú nói chuyện ngay.

Nàng tựa người vào lưng ghế và chậm rãi hút thuốc. Chiếc xe chật hẹp nhanh chóng nhiễm đầy khói. Cao Diệc Kỳ không thể quen với mùi này, cậu đột nhiên muốn ho, nhưng cảm thấy nếu như mình mở cửa sổ, nước mưa sẽ bắn vào, vì vậy chỉ đành ngậm ngùi chịu đựng.

Cậu cố gắng nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, và rồi cậu bỗng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc - chiếc xe đã đưa cậu rời khỏi Cao phủ.

"Ồ, tìm thấy nhanh như vậy sao?" Nàng Mai dập điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống rồi hừ nhẹ. "Tôi sẽ không thực sự làm gì cậu đâu."

Không khí trong lành tràn vào từ cửa sổ, giúp Cao Diệc Kỳ gần như là tỉnh táo lại ngay lập tức.

"Đó là... Đó là xe của tiên sinh."

"Ừ." Mai nhị tiểu thư gật đầu cười, nhướn đôi lông mày thanh tú. "Gia nhà cậu là sao vậy? Ngài ấy bị cậu mê hoặc đến vậy à. Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao? Cần gì phải kích động a?"

Cao Diệc Kỳ chậm rãi nghĩ nghĩ, cũng biết mình lên nhầm xe rồi, liền tiến đến bên cửa sổ, lo lắng quay đầu lại.

Cậu không biết vị tiểu thư này cùng Cao Thành đến tột cùng là có quan hệ gì, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai chiếc xe chạy nhanh trên phố mưa, không ai chịu dừng lại, cuối cùng thì đỗ ở bên bờ sông. Ngay khi xe của Cao Thành ngừng khởi động, mấy người mặc đồ đen liền nối đuôi nhau bước xuống, không nói một lời mở cửa xe của tiểu thư Mai, dẫn Cao Diệc Kỳ đi ra khỏi đó.

"Mai nhị tiểu thư, thất lễ." Một người trong số họ hờ hững xin lỗi. "Gia chúng tôi đặc biệt yêu cầu tiểu thiếu gia phải đi theo chúng tôi."

Mai nhị tiểu thư cụp mắt xuống, cầm một chiếc bật lửa tinh xảo, khẽ "Ồ" một tiếng.

"Vậy thì đi thôi, tôi sẽ không cản." Nàng ngậm điếu thuốc ở trong miệng, khóe miệng hơi nở một nụ cười quyến rũ. "Tôi không thể cản."

Khi bọn họ đang nói chuyện, Cao Diệc Kỳ mở to mắt nhìn về phía xa, bởi vì cậu nhìn thấy người đàn ông đang đi bộ ở phía xa, cầm theo một chiếc ô đen, xuyên qua những lớp mưa, và sắp tiến đến bên cạnh cậu .

Lòng Cao Diệc Kỳ đột nhiên trầm xuống, không nhịn được thoát khỏi tay bảo an, chạy về phía Cao Thành trong mưa.

Chỉ cách đó vài chục mét, nước đã nở rộ và khô héo dưới chân hắn.

"Ôi chao." Cao Thành cười ôm chặt lấy cậu, trách móc. "Thật sự là hành chết tôi."

Miệng nói nhưng tay thì nắm chặt lấy Cao Diệc Kỳ.

Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, trong khoảnh khắc nhẹ nhõm, anh đẩy Cao Thành ra, ngượng ngùng nói.

"Tôi lên nhầm xe rồi."

"Đừng lo, sau này tôi sẽ đích thân quay lại đón em." Cao Thành ôm lấy Cao Diệc Kỳ, thấy quần áo em đã bị mưa làm ướt gần hết, liền vội vàng nghiêng ô. "Không ai trân quý hơn em."

Người đàn ông vừa đến gần, liền mang theo một cảm giác áp bách, bao phủ Cao Diệc Kỳ từ đầu đến chân. Cậu đi theo bước chân của Cao Thành, cúi đầu chạy nước rút, đi được vài bước, phát hiện bước chân của đối phương đang cố ý chậm lại.

"Trẻ con phiền phức."

Cao Thành cười trêu chọc.

Cao Diệc Kỳ bĩu môi, phản bác.

"Tôi mười tám tuổi, không phải trẻ con."

"Mười tám." Cao Thành khinh thường xoa đầu. "Tôi hai mươi tám tuổi, trước mặt tôi em không phải là trẻ con sao?" Nói xong, còn đắc ý bổ sung. "Nhóc quỷ."

Nhóc quỷ tức giận đến đỏ bừng mặt, giơ chân lên muốn đá bùn vào ống quần của Cao Thành.

Cả đời Cao Thành chưa từng thấy đứa trẻ nào hư hỏng như vậy, vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Hắn với lấy Cao Diệc Kỳ ôm vào lòng, rẽ vào một căn biệt thự ven sông.

"Em muốn gây bao nhiêu phiền phức cũng được, xem đêm nay tôi xử lý em thế nào."

Vừa nói vừa đẩy cửa ra. Trong phòng có mấy người, cả nam lẫn nữ, thấy bọn họ ôm nhau, biểu tình đa dạng, nhưng không ai hỏi câu nào.

Cao Thành không để ý, ôm Cao Diệc Kỳ vào lòng, dọc theo cầu thang đi thẳng lên tầng hai. Chú Trần đang đứng ở cửa cầu thang, tay cầm khăn tắm và quần áo thay chờ sẵn.

"Gia, nước tắm đã chuẩn bị xong."

"Tốt lắm, nhanh tắm cho thằng nhóc hỗn láo này đi." Bàn tay to của Cao Thành ấn chặt vào gáy Cao Diệc Kỳ, không cho cậu giãy dụa. "Em không biết sao, trên đường đến đây em làm tôi đau đầu lắm."

"Gia, ngài đùa à, nhất định là ngài lại trêu chọc tiểu thiếu gia rồi."

Chú Trần cười mở cửa cho bọn họ. Trước khi ông kịp nói gì, có hai người đột nhiên chạy ra từ phòng bên cạnh.

Hai người đàn ông đầu tóc bù xù, say khướt lao về phía họ. Ngay khi Cao Thành buông Cao Diệc Kỳ ra, tên chạy sau lưng đã rút súng từ thắt lưng ra bắn thẳng vào tên ở phía trước.

- Đoàng!

Máu lẫn với não bắn tung tóe khắp sàn.

Cao Diệc Kỳ đứng đó ngơ ngác, vài giọt máu nóng bắn lên gò má, một vũng máu đỏ nâu nhanh chóng lan ra dưới chân. Trước mắt cậu lóe lên một luồng huyết quang, tiếng chửi rủa tức giận của Cao Thành và sự cản trở của chú Trần như văng vẳng bên tai. Tóm lại, khi cậu tỉnh lại, một luồng sáng mờ nhạt từ từ ngưng tụ trước mắt, rồi tiếp đó là khuôn mặt đầy tức giận của Cao Thành.

Cao Diệc Kỳ ngơ ngác gọi.

"Tiên sinh."

Sau đó, một giọt nước mắt đột nhiên trào ra từ trong mắt, tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba, nhưng cậu chỉ là rơi nước mắt, chứ không hề than khóc ỉ ôi giống như đêm hôm trước.

Cao Thành đau lòng đến mức không nói nên lời. Hắn cởi áo gió ra, ôm chặt lấy người trong lòng.

"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh chết tên khốn đó. Nhóc con, đừng sợ đến ngây ra, nếu không thì anh trai chết cũng không có mặt mũi nào gặp mẹ em a."

Lời an ủi mơ hồ của Cao Thành khiến Cao Diệc Kỳ trong nháy mặt bật cười, sau đó lại khóc càng ác hơn.

Cậu nghẹn ngào.

"Tôi nhớ mẹ..."

"Ôi ôi, đừng khóc." Cao Thành hoảng hốt lau nước mắt. "Người chết là chuyện bình thường... Không, là em xui xẻo gặp phải hắn ta..."

Người đàn ông càng an ủi, cậu lại càng hoang mang hơn. Cuối cùng, hắn bất lực nhìn chú Trần, mà chú Trần thì ngó lơ, đặt quần áo lên giường rồi quay bước ra khỏi phòng.

Ánh mắt Cao Thành lóe lên, hắn lặng lẽ bịt tai Cao Diệc Kỳ. Một lúc sau, bên ngoài phòng truyền đến mấy tiếng hét và tiếng súng trầm đục.

Cậu không nghe thấy gì, ôm lấy cổ Cao Thành khóc đến chóng mặt, mắt sưng húp, bị đưa vào phòng tắm cởi đồ cũng không phản ứng gì, chỉ lo kéo góc quần áo trước mặt, mơ hồ gọi "tiên sinh".

Cao Thành đau khổ véo khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át của Cao Diệc Kỳ, sau đó đưa tay ra cảm nhận nhiệt độ nước trong bồn tắm. Khi cảm thấy nhiệt độ vừa phải thì thả người ngồi vào, nhưng bởi Cao Diệc Kỳ không chịu buông tay đang nắm quần áo hắn, vì vậy Cao Thành đành phải ngồi xổm trước bồn tắm nhìn cậu tắm rửa.

Không khí trong phòng tắm dần nóng lên.

Người đàn ông cởi cúc áo trên cùng, nhìn chằm chằm vào cơ thể hơi ửng hồng của Cao Diệc Kỳ. Sau đó, hắn khát nước đến mức chỉ đơn giản rút một điếu thuốc ra và hút. Những ngón tay thon dài cầm điếu thuốc run rẩy một cách khó chịu, và yết hầu của hắnbắt đầu lăn.

Cao Diệc Kỳ được cưng chiều từ nhỏ, từ khi sinh ra đã mảnh khảnh và trắng nõn. Lúc cậu ngâm mình trong nước, toàn bộ cơ thể đều bị nước bao phủ đến đỏ hỏn.

Cao Thành xua tay gạt điếu thuốc trước mặt, nhét vào miệng, giải phóng bàn tay chạm vào chiếc cổ trắng ngần của cậu. Bàn tay to thô ráp cẩn thận hạ xuống, như thể sợ rằng nếu không kiểm soát được sức mạnh sẽ làm Cao Diệc Kỳ bị đau, vì vậy nên hắn chỉ dám chạm nhẹ một cách vụng về.

Đầu ngón tay chai sạn mang theo một loạt chấn động trên người Cao Diệc Kỳ. Cậu co rúm lại, nhưng không cự tuyệt. Mãi đến khi Cao Thành thở hổn hển, đưa tay xuống nước chạm vào hạt tròn màu hồng trên ngực, cậu mới cau mày hắt hơi.

"Ái chà." Cao Thành đột nhiên tỉnh lại, cười khổ, thu tay lại, phủ sạch những giọt nước trên lòng bàn tay, dập tắt điếu thuốc. "Bảo bối của tôi, lại đây."

Cao Thành vừa nói vừa mở khăn tắm mà chú Trần mang đến. Cao Diệc Kỳ nhăn mũi, đứng dậy khỏi bồn tắm, chui vào lòng người đàn ông, hơi ấm và ẩm ướt bao phủ toàn thân.

Vừa mới đến gần mũi, cậu lại hắt hơi vì mùi thuốc lá.

"Được rồi, em thật mỏng manh." Cao Thành bực bội bế người lên. "Ngay cả mùi thuốc lá em cũng không thể ngửi, thế này không phải là muốn giết tôi sao?"

Trong cơn mê, Cao Diệc Kỳ không nghe rõ lời phàn nàn của Cao Thành lắm, chỉ theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông, run rẩy thì thầm.

"Gia, tôi sợ."

Cao Thành nghe vậy thở dài một hơi, lấy một hộp đồ từ trong túi ra, vứt đi rồi mới đi ra khỏi phòng tắm.

"Sợ cái gì?" Người đàn ông quát khẽ một tiếng. "Nhóc con chỉ biết gây chuyện."

Cao Diệc Kỳ bị mắng, ủy khuất khịt khịt mũi hai cái. Sau khi đi ra khỏi phòng tắm một lúc lâu, trong bồn tắm nổi lên một hộp thuốc lá, vừa mới mở ra, chỉ thiếu một điếu, số còn lại bị ngâm trong nước, đương nhiên là đã hoàn toàn hỏng bét.

Hoàn chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro