Chương 2: Kiểm hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Tia chớp xẹt qua bầu trời đêm.

Cao Thành sờ mặt, nhìn chằm chằm Cao Diệc Kỳ với vẻ mặt kỳ lạ. Một lúc sau, hắn đột nhiên lắc đầu cười rộ lên.

Bàn tay chôn giữa hai chân cậu cuối cùng cũng rút đi ra. Cao Diệc Kỳ ôm chặt chăn, co rúm người lại ở góc giường, run lẩy bẩy. Dòng nước tình triều còn lưu lại trong cơ thể thuận theo bắp đùi lăn dài xuống chân, từng đợt lại từng đợt.

"Thật ồn." Cao Thành cúi đầu nhìn Cao Diệc Kỳ, liếm liếm đầu ngón tay, tiện đà lần thứ hai đưa tay ấn xuống. "Nhóc con xấu xa, dám đánh ca ca à?"

Cao Diệc Kỳ phát hiện bàn tay to nóng bỏng kia lại sắp thăm dò đến giữa hai chân mình, hoàn toàn không thèm quan tâm đến thân phận của vị trước mặt là ai, cũng ném lời dặn dò của mẹ mình trong tâm thư kia ra sau đầu, dùng cả tay lẫn chân cố gắng hết sức bình sinh đẩy người đàn ông kia ra. 

Tuy nhiên, kết quả trái ngược với mong muốn. 

Cao Thành không những không bị đẩy ra mà còn bị Cao Diệc Kỳ quậy tới hứng lên, hai ba giây liền đem tháo cà vạt trên cổ ra rồi trói chặt tay hai tay cậu lại.

"Buông ra... Anh buông ra!" 

Bị buộc tay, Cao Diệc Kỳ dĩ nhiên là tức giận đến mức dùng chân đá hắn.

Cao Thành dễ dàng tránh được chân của cậu, còn trực tiếp cởi quần cậu xuống, đặt lòng bàn tay lên hoa huyệt cách một lớp quần lót niết niết. 

Cao Diệc Kỳ trong nháy mắt lập tức không nói nên lời, đôi mắt hơi đỏ trừng hắn, nơm nớp lo sợ mà thở hổn hển.

"Thật sự là song nhi này." 

Cao Thành nheo mắt, lòng bàn tay thô ráp hơi dùng sức, ấn lên hai cánh hoa mềm mại vuốt nhẹ.

Khoái cảm dần sôi lên theo động tác của người đàn ông. Hơi thở của Cao Diệc Kỳ trở nên nóng bỏng. Hai chân run rẩy nhè nhẹ, bị Cao Thành tách ra và quấn quanh hông mình. 

Người đàn ông này hẳn rất có kinh nghiệm. Mỗi lần xoa bóp đều xoa đến là thành thạo. Cơ thể non nớt của Cao Diệc Kỳ không chịu nổi sự tra tấn này. Cậu vừa thở vừa ngẩng cao cái cổ thon dài. Lớp vải quần lót cũng ướt đẫm, để lộ những vết nước dâm mỹ tục tĩu.

Cậu mất hết sức lực để chống cự, nhưng không muốn bị Cao Thành chà xát cho ướt nước, vì vậy cậu liền cắn răng muốn ngồi dậy, tuyệt vọng cọ xát xuống dưới giường.

Cao Thành khỏi phải nói cực kỳ yêu thích nhìn cậu giãy dụa, đầy hứng thú mà tăng thêm lực tay, mãi cho đến khi Cao Diệc Kỳ kêu lên vì đau đớn, Cao Thành mới giật cà ra vát đang trói chặt tay cậu ra. 

Kết quả là vừa thoát ra được, Cao Diệc Kỳ lập tức hét lớn, túm lấy người đàn ông ở trước mặt muốn đánh.

Vừa chạm đến tai hắn, tay Cao Diệc Kỳ lại bị trói tiếp. 

Lần này, Cao Thành không chỉ trói cổ tay, còn trói đầu dây còn lại vào cột giường. Làm xong tất cả những điều này, hắn thong thả dang rộng chân Cao Diệc Kỳ, thưởng thức ngắm nhìn tấm vải ướt đẫm nước.

"Đừng sợ." Giọng Cao Thành trầm thấp, cúi xuống hôn lên cái bụng dưới phẳng lì của Cao Diệc Kỳ. "Chỉ là kiểm hàng thôi mà, sao lại làm ầm ĩ thế?"

Kiểm hàng, từ đầu đến cuối đều là kiểm hàng. 

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Cao Diệc Kỳ, ngay tại lúc này, cậu ý thức được ra rằng, trong mắt vị anh trai cùng cha khác mẹ này, địa vị của mình không khác gì hàng hóa.

——Đông Đông Đông.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Chú Trần đi lên đưa sữa bò.

"Gia, tôi vào đây."

Cao Thành nhanh tay lẹ mắt nhấc chăn lên, đắp ngang chân Cao Diệc Kỳ. Thế là khi chú Trần bước vào trong, chỉ thấy Cao Diệc Kỳ đang bị trói ở đầu giường, nước mắt lưng tròng, mặt đỏ bừng nghi hoặc.

Chú Trần vậy mà không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại là khi nhìn thấy dấu vân tay trên má Cao Thành, ông liền cười khan.

"Gia, ngài nên kiềm chế đi."

Nói xong, ông đặt ly sữa bò nóng lên đầu giường.

"Tiểu thiếu gia, tôi giúp cậu cởi."

Cao Diệc Kỳ lấy lại được tự do, cũng không dám lộn xộn, bởi vì cậu không có mặc quần. Xem xét phản ứng của Cao Thành, chú Trần hẳn là không biết gì về bí mật cơ thể cậu, nhưng Cao Diệc Kỳ vẫn không muốn đến gần người đàn ông này, vì vậy cậu bèn chui vào chăn. 

Không ngờ, Cao Thành lại nhấc bổng cả chăn lẫn cậu lên ôm, cười nói.

"Tôi là ca ca của em."

"Anh... Anh mới không phải!" Cao Diệc Kỳ tức giận đến mức không nhịn được. "Tôi không có người ca ca nào như anh. Thả ra!"

"Chậc, thả ra, em còn có thể đi đâu?" 

Cao Diệc Kỳ khinh thường hừ một tiếng, ôm chặt người trong tay, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi, hàng lông mày phủ đầy sương giá. 

"Tôi có thể nói cho em biết, trong nhà này ngoại trừ căn phòng em đang nằm ra, các chỗ khác đều từng có người chết rồi."

Cao Diệc Kỳ lớn như vậy đừng nói tới người chết, tới máu cũng chưa từng thấy qua. Cậu sợ đến mức hơi thở có chút đình trệ, quay đầu hoảng hốt nhìn chú Trần. 

Thế nhưng Cao Diệc Kỳ lại ép xoay quay mặt cậu trở về, còn khinh thường nói.

"Nhìn gì vậy? Lần đầu tiên tôi đánh chết người tôi cũng chưa lớn bằng em bây giờ đâu. Cho nên a... Gọi ca." 

Người đàn ông khăng khăng chấp nhất với cái xưng hô này, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Cao Diệc Kỳ.

Đáng tiếc, Cao Diệc Kỳ vừa mới bị Cao Thành khinh nhường, cho nên không muốn gọi người đàn ông như vậy là "ca". Cậu thẳng thắn đối diện với hắn không nói một lời, chờ cho đến khi ánh mắt Cao Thành trở nên lạnh lẽo và bàn tay bóp cằm cậu trở nên dữ dội và dùng sức, Cao Diệc Kỳ mới miễn cưỡng thốt ra hai âm tiết văn chương từ trong miệng.

"Tiên sinh." 

Khi gọi, khẩu âm nghe có chút giống tiếng Pháp, nghe qua đặc biệt nhẹ nhàng.

Cao Diệc Kỳ miễn cưỡng thỏa mãn, đưa tay lấy sữa ở đầu giường cho cậu uống.

"Tôi biết em sẽ đến nên cố ý mua, sáng nào cũng phải ra sân trước lấy."

Cao Diệc Kỳ thè lưỡi như mèo con liếm láp một cái, bởi vì thấy ngon nên cuối cùng mới đưa tay cầm ly sữa chậm rãi uống dần.

"Còn làm giá lắm." Thấy cậu uống sữa, Cao Thành cong môi, tạm thời buông người ra, lười biếng nằm trên giường. "Chú Trần, mấy giờ rồi?"

Chú Trần lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi được làm rất tinh xảo từ trong tay ra, cau mày nhìn kỹ.

"Gần ba giờ rồi."

"Chẳng trách, đầu tôi đau quá." Cao Thành nhắm mắt lại. "Hôm nay Mai tiểu thư có đến tìm tôi không?"

Chú Trần gật đầu nói là có, còn nói là Mai tiểu thư đụng phải Cao Diệc Kỳ.

"Đụng thì đụng."

"Vậy thì tiệc rượu ngày mai..."

"Hủy bỏ." Cao Thành thản nhiên nói. "Cứ nói là tôi có việc gấp, không thể phân thân ở hai nơi được."

Chú Trần không nói gì, nghe theo lệnh đi ra ngoài. Một lát sau, từ dưới lầu truyền đến tiếng điện tín phát ra tin nhắn thoại, lời nói vừa có nhịp điệu lại vừa có độ vang.

Từ đầu đến cuối, Cao Diệc Kỳ đều im lặng lắng nghe. Thời điểm tin nhắn phát lên Cao Thành cũng không kiêng kị gì cậu. Bản thân cậu thì không biết người đàn ông kia nghĩ gì, vậy mà lại không coi cậu là người ngoài dẫu cho họ là lần đầu gặp nhau. 

Huống chi... Cao Diệc Kỳ hơi nheo mắt lại. Họ cũng không phải thật sự là người lạ.

Sau khi uống sữa, Cao Diệc Kỳ ôm hai chân rụt rè dựa vào đệm. Cao Thành nằm ngủ bên cạnh cậu, quần áo trên người một thứ cũng không cởi, trên cằm hắn có râu, trông qua không trẻ nhưng lại tràn đầy sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Cao Thành hẳn phải lớn tuổi hơn cậu nhiều. 

Cao Diệc Kỳ thu hồi ánh mắt, nhấc góc chăn lên che nửa thân trên, vừa định đưa tay nhặt chiếc quần rơi bên giường, một cánh tay rắn chắc đã vòng quanh qua eo cậu , không cho cậu thời gian kịp phản ứng.

"Vừa rồi gọi tôi là gì?" Giọng nói của Cao Thành nhuốm một tầng buồn ngủ lười biếng. "Gọi lại lần nữa." 

Cao Diệc Kỳ cắn môi, ngập ngừng nói. 

"Tiên sinh." Cậu lấy hết can đảm hỏi. "Tiên sinh, sao ngài lại ngủ ở đây?" 

Cao Thành nghe vậy, cười nhạt.

"Nhóc con, em ngốc sao? Đây là phòng của tôi." Người đàn ông nắm lấy vành tai cậu, nụ cười pha lẫn chút xấu xa. "Sau này em sẽ ở cùng tôi." 

Cơn lạnh trong nháy mắt ập đến, Cao Diệc Kỳ bị lời nói của Cao Thành làm cho khiếp sợ, nhất thời không thể động đậy, chờ lúc cậu phản ứng lại, liền lập tức lảo đảo muốn chui xuống khỏi giường. 

Cao Thành cũng không ngăn cản, chỉ chống một cánh tay lên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, nhìn cậu chạy ra khỏi gian phòng. 

"Hồ đồ rồi a." 

Người đàn ông kéo kéo áo, tùy tiện cởi vài cúc. Còn chưa kịp cất cẩn thận cà vạt, Cao Diệc Kỳ đã chạy ngược về, một bên vừa đâm sầm vào lồng ngực hắn, một bên vừa khóc run cả người. 

"Ôi chao, tôi đã nói với em là có người chết ở các gian khác rồi mà." Cao Thành đem ôm người lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. "Hôm nay chú Trần bận rộn, không có thời gian dọn dẹp."

Cao Diệc Kỳ lắc đầu, sau đó gật đầu, siết chặt góc áo Cao Thành run rẩy. 

Vốn dĩ, người đàn ông muốn đưa tay véo mặt cậu một cái, nhưng nháy mắt cậu lại nhảy ra xa, hệt như một con nai con hoảng sợ. 

Cao Diệc Kỳ nhìn thấy gì nhỉ? 

Thật ra, cậu căn bản không nhìn thấy cái gì rõ ràng cả.

Hành lang tầng ba không có mở đèn. Sau khi Cao Diệc Kỳ chạy ra khỏi cửa, cậu đẩy cửa phòng bên cạnh, ánh sáng yếu ớt sau lưng liền ùa vào, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mặt, khiến cậu choáng váng. 

Trong cơn mê, tia chớp lóe lên khắp bầu trời đêm, chiếu sáng bóng người mơ hồ nằm trên mặt đất. Ba hồn bảy phách của Cao Diệc Kỳ gần như sợ hãi chạy mất, liền vội vã quay lại và chạy đi. Khi nhìn thấy Cao Thành, cậu đã hướng vào lòng hắn mà nhào đến.

Chí ít thì ca ca cậu vẫn là người sống.

Cao Thành buồn bực ôm lấy cậu, không ngờ rằng một người chết lại có thể dọa sợ tiểu thiếu gia yếu đuối này, vừa giận vừa buồn cười. Hắn vốn dĩ muốn giết chết sự mềm mại của Cao Diệc Kỳ, nhưng bây giờ không thể chịu đựng được nữa, đành không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy cậu, vụng về an ủi.

"Đừng sợ, người đàn ông đó đã ngỏm rồi." 

Không ngờ, vừa nói xong, Cao Diệc Kỳ còn run rẩy nhiều hơn, run hệt như một cái sàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, và một màu xanh xám nhàn nhạt hiện ra. 

Thấy vậy, Cao Thành nghẹn một chút, nhận ra rằng tiểu thiếu gia trước mặt hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được việc nhìn thấy người chết, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt nói mò.

"Không có ai chết, em đang nhìn nhầm thôi." 

"Thật... Thật sao?" 

Cao Diệc Kỳ nắm lấy một mảnh nhỏ quần áo của Cao Thành, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Cậu chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ kể từ khi sinh ra. Giờ phút này thoáng nhắm mắt lại một chút, bóng người cậu nhìn thấy vừa rồi sẽ lập tức xuất hiện trước mặt ngay. 

Càng nghĩ về điều đó, tay chân liền càng lạnh, vội để những hành động dâm dê khi nãy của Cao Thành ra sau đầu, chỉ nhất  tập trung vào việc chui vào vòng tay của người đàn ông. 

"Ai u, thật mà." Cao Thành không biết nên cười hay nên khóc. "Em đang mơ thôi." Nói xong, còn lấy tay che mắt Cao Diệc Kỳ, dỗ dành. "Ngủ ngon tỉnh dậy là tốt rồi."

Cao Diệc Kỳ thật sự như bé ngoan mà nhắm mắt lại, đôi chân thon dài bò lên eo Cao Thành một cách thực tự nhiên. 

"Tiên sinh... Tôi, tôi sợ."

Yết hầu của Cao Thành lăn lên lăn xuống một chút, bàn tay vòng qua eo lướt đến bên mông em trai, xoa xoa.

"Ngoan, đừng sợ."

"Tiên sinh..." 

Giọng nói của cậu dần thấp đi, cuối cùng biến thành hơi thở nhẹ nhàng và nông.

-

Sáng hôm sau, khi Cao Thành thức dậy, hắn đã vì Cao Diệc Kỳ mà nhét góc chăn nhiều lần. Cuối cùng, khi chú Trần nhẹ nhàng thúc giục hắn ở ngoài cửa, người đàn ông mới miễn cưỡng rời khỏi nhà.

Cho đến khi lên xe, Cao Thành vẫn vui vẻ sờ sờ gò má đã tiêu sưng của mình.

Chú Trần lấy một điếu thuốc lá từ hộp thuốc, châm lửa, cung cung kính kính đưa đến bên miệng Cao Thành. Cao Thành đem điếu thuốc ngậm vào, chân dài duỗi ra một cái, đặt ở hàng ghế trước, chờ chú Trần khởi động xe xong, đột nhiên quay lại, mới phun ra một làn khói dày.

"Chú Trần, làm sao để dỗ trẻ con vui vẻ?"

"Tiểu thiếu gia không còn là trẻ con." Chú Trần đeo găng tay vào, thành khẩn đáp. "Xin ngài kiềm chế chút."

Cao Thành cười nhạt.

"Sao, không còn là trẻ con nữa, tôi vẫn không được chơi à?"

Chú Trần kiên nhẫn giải thích.

"Chơi đùa một chút thì tôi sẽ không ngăn cản ngài đâu."

"Xem ông nói kìa..." 

Cao Thành dựa đầu vào cửa sổ, cười đến là hờ hững. Đến một lúc nào đó, hắn đột nhiên nhíu mày, ngậm điếu thuốc trong miệng ngồi dậy, lăng lăng xuất thần.

Trong xe yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng gió.

"Thôi." Sau một lúc lâu, Cao Thành thở dài chán nản, quay lại tiếp tục hút thuốc đang dang dở. "Nói cho tôi biết cách ông chiều lòng trẻ con đi."

Người đàn ông nhíu mày. 

"Tôi lớn hơn em ấy mười tuổi, không thể hiểu nổi tâm tư đâu."

"Nếu muốn hiểu thì tối qua đừng có đột ngột như vậy."

"Ôi." Cao Thành ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, bất lực xoa mặt. "Tối qua tôi uống nhiều quá, thực sự là ngoài ý muốn."

Tuy nhiên, hôm qua có thật sự là ngoài ý muốn hay không, trong lòng người đàn ông tự nhiên biết rõ.

Chú Trần im lặng lái xe một lúc, khi nói tiếp, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng hơn.

"Gia, đừng dùng chiêu trò mua vui người khác lên người tiểu thiếu gia."

Chiếc xe rẽ vào một khúc cua trên con đường bằng phẳng, bỏ lại dòng sông cuồn cuộn sóng nước phía sau.

"Tiểu thiếu gia còn nhỏ, tâm tư không ổn định, tự nhiên sẽ thích người mà mình ngưỡng mộ."

Cao Thành nghe vậy thì sửng sốt. Hiển nhiên là hắn không ngờ câu trả lời của chú Trần lại đơn giản như vậy.

"Vậy sao?"

"Vậy đấy." Chú Trần gật đầu. "Không dễ đâu, gia. Thật sự rất khó để ngài làm được."

Cao Thành tự nhiên không tin, nhưng khi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt hắn nhất thời trở nên u ám lại.

Mà nhân vật chính hai người họ đang nói đến lúc này đã thức dậy. Cậu ngồi dậy khỏi giường trong trạng thái mơ màng và theo bản năng bò đến hướng bên cạnh, nơi Cao Thành đang nằm. Thật không may, bên cạnh giường không có ai. 

Cậu dần dần tỉnh dậy, đôi mắt chậm rãi chớp chớp hai lần. Những ký ức hỗn loạn như nước từ cửa đập, đột nhiên tràn vào trong tâm trí.

Cao Thành đã làm ra chuyện gì, cảnh tượng cậu nhìn thấy khi chạy ra khỏi gian phòng, cậu nhớ lại toàn bộ rồi!

Hoàn chương 2

Editor: Vừa nghỉ phép bốn ngày không đăng chương mới, ngày mốt tui lại đi công tác hai ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro