Chương 1: Một cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Khi Cao Diệc Kỳ mới vừa trở lại Thượng Hải, cậu nghe không hiểu được giọng Ngô nhu hòa, vì vậy cũng không hiểu được hàm ý thực sự trong lời nói của mẹ mình trước khi mất.

"Nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì không thể tránh khỏi".

-

Cao phủ nằm trên sườn đồi ở vùng ngoại ô. Nơi này đã có một vài năm tốt đẹp. 

Khi Cao Diệc Kỳ mười sáu tuổi ra nước ngoài du học, gia đình cậu khá giả. Chờ khi cậu trở về độ hai năm sau, cậu phát hiện ra rằng cha mình nghiện cờ bạc và đã đánh bạc bằng hầu hết số tài sản của gia đình. 

Ngay cả ngôi nhà cũng đã được thế chấp cho người khác. 

Mẹ vì vậy mà chết vì trầm cảm. 

Cao Diệc Kỳ từ một cái thiếu gia hư hỏng trở thành một người vô gia cư. Hoàn cảnh của cậu rất khốn khổ. Nhưng vào ngày dinh thự bị tịch thu, cậu đột nhiên biết được rằng mình có một người anh trai cùng cha khác mẹ.

Hôm đó trời mưa nhỏ. 

Cao Diệc Kỳ kéo hành lý loạng choạng đi xuống núi từ giữa sườn đồi. Lúc đầu cậu định thuê một chiếc ô tô, nhưng vì thiếu tiền và ngay cả bộ âu phục đang mặc cũng là bộ đồ cuối cùng, vì vậy đành phải từ bỏ.

Tiếng sấm rền vang cùng với mưa phùn liên tục làm bầu trời tháng Tư thêm lạnh lẽo. 

Trong lòng Cao Diệc Kỳ tràn ngập nỗi thê lương, ô trong tay đung đưa theo cơn gió mạnh trên núi. Tại khoảnh khắc mất tập trung, cậu còn bị cuốn thẳng vào khu rừng hai bên đường núi. 

Gió lạnh và mưa đập vào mặt.

Cao Diệc Kỳ sững sờ mất một lúc. Nghĩ đến mẹ vừa mới mất, mũi cậu cay xè, nghiến răng bước hai bước trong mưa. 

Đột nhiên, vào lúc này có một chiếc xe chạy tới từ đằng xa.

Bên cạnh Cao phủ còn có vài hộ gia đình. 

Thoạt đầu, Cao Diệc Kỳ cho rằng đó là xe của một trong những hộ đó, nhưng khi chiếc xe đến gần, cậu mới chợt nhận ra rằng không ai trên núi có thể mua được một chiếc xe sang trọng như vậy. 

E rằng, chỉ có những "ông chủ lớn" dưới chân núi mới có tư cách ngồi vào. 

Cậu cố tình nhường đường đứng nép bên lề, nhưng chiếc xe đã dừng lại ngay bên cạnh cậu.

Hai người đàn ông bước xuống xe, mở miệng liền gọi cậu là "tiểu thiếu gia", ngay khi cậu mất tập trung thì trực tiếp đưa cậu lên xe, động tác nhanh nhẹn mà mạch lạc, vừa nhìn đã biết là những người được đào tạo chuyên nghiệp.

Cao Diệc Kỳ đã đi du học hai năm, từng va chạm với xã hội, lúc lên xe bị gió lạnh từ cửa sổ thổi qua, cậu bỗng nhiên tỉnh táo.

"Các người là ai?"

Người đàn ông không trả lời, nhưng động tác thì thoăn thoắt lấy một lá thư từ trong ngực ra và đưa cho Cao Diệc Kỳ một cách cung kính.

Cao Diệc Kỳ nghi ngờ nhận lấy. 

Nhìn thấy tờ giấy viết thư tinh xảo và đóng dấu của Cao gia, vẻ mặt cậu lập tức trở nên căng thẳng. Cậu sợ rằng cha mình vì gán nợ sẽ bán mình, liền vội vội vàng vàng mở lá thư ra, nhưng nét chữ trong thư hóa ra là của mẹ.

Chiếc xe chạy đều đều trên con đường núi yên tĩnh. 

Bàn tay cầm lá thư của Cao Diệc Kỳ hơi run rẩy. Nội dung của lá thư là bí mật mà gia tộc Cao đã che giấu nhiều năm. 

Khoảng ba mươi năm trước, cha cậu đã coi trọng qua một cái kỹ nữ. Hai người yêu nhau và có một đứa con trai. Tuy nhiên, vì sự chênh lệch về địa vị, ông không thể đưa đứa trẻ vào gia tộc nhà họ Cao. 

Ai mà ngờ rằng tình hình sẽ thay đổi. 

Hôm nay, hơn ba mươi năm sau, gia tộc họ Cao đã suy tàn, đứa con trai lang thang bên ngoài đã trở thành một nhân vật quyền lực có khả năng rung chuyển trời đất. Mẹ cậu tự biết rằng bà không còn nhiều thời gian nữa, nên đã kéo lê cơ thể ốm yếu của mình bất cháp tất cả đến nhà bọn họ bái phỏng, không cầu họ đối xử với Cao Diệc Kỳ như một thiếu gia, mà chỉ cầu cho cậu có một nơi để ở. 

Và để thể hiện sự chân thành của mình, bà đã tự nguyện từ bỏ cơ hội vào tông miếu họ Cao, để người anh cùng cha khác mẹ của cậu, là Cao Thành, có thể thờ phụng mẹ ruột ở nơi chính thất.

Phần cuối của bức thư không liên quan gì đến bí mật gia tộc, nhưng là một lời nhắc nhở kỹ càng đối với Cao Diệc Kỳ. 

Mẹ biết rằng cậu từ nhỏ đã được cưng chiều, vì vậy bà đã nhiều lần nhắc nhở trong thư, sợ rằng cậu sẽ khiến Cao Thành tức giận. Cuối cùng, bà cũng nói rằng mình đã nói cho đối phương biết bí mật về thân thể của con trai.

Sau khi đọc xong bức thư, Cao Diệc Kỳ như bị sét đánh, ngồi ngốc trong xe một lúc lâu vẫn không thể lấy lại được lý trí. 

Những cảm xúc đau khổ tràn lan trong đáy lòng. 

Cậu hiểu ý tốt của mẹ, nhưng không ai có thể dễ dàng chấp nhận sự xuất hiện đột ngột của một người anh trai.

Tuy nhiên, thực tế không cho cậu nhiều thời gian để cảm thấy buồn. Sau khi xuống núi, chiếc xe lướt qua giữa các con phố và lái vào những ngôi nhà ven sông trong chớp mắt. 

Cao Diệc Kỳ nghiêng đầu nhìn cảnh tượng mơ hồ bên ngoài cửa sổ, nhớ lại rằng khi mới vừa trở về Trung Quốc, rất nhiều con cái của những gia đình giàu có trên tàu sống gần đó. 

Có vẻ như người anh trai đột nhiên xuất hiện của cậu quả thực không tầm thường. 

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ có cửa và sân riêng, cách xa những ngôi nhà khác một chút. 

Khu vườn trước tòa nhà có chút phong cách phương Tây, với những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch rải rác giữa thảm thực vật xanh tươi và đài phun nước có nhiều hình dạng khác nhau theo thời gian. 

Chiếc xe di chuyển chậm rãi dọc theo con đường có những luống hoa cho đến khi tới trước cầu thang mới dừng. 

Người đàn ông khi nãy đưa Cao Diệc Kỳ ngồi vào xe đi tới mở cửa, một người kéo hành lý, một người mở cửa nhà. 

Theo ý kiến ​​cá nhân của Cao Diệc Kỳ, Cao phủ vốn dĩ đã rất xa hoa, nhưng ngôi nhà trước mắt cậu còn xa hoa hơn gấp ngàn lần. Chủ nhân của ngôi nhà này rõ ràng có gu thẩm mỹ tốt hơn người cha chỉ biết cờ bạc của cậu. 

Ngay cả giá đèn cạnh cầu thang cũng được làm bằng sứ tráng men tinh xảo, và có một con ong sống động như thật nằm trên chụp đèn. 

Cao Diệc Kỳ là người duy nhất trong phòng khách rộng rãi. 

Cậu do dự một lúc, cởi đôi giày da lấm bùn ra, đặt lên giá giày ở lối vào, đi chân trần đến ghế sofa và ngồi xuống. 

Trời xuân se lạnh, và vẫn còn một ít tro tàn còn sót lại hơi ấm trong lò sưởi ở phòng khách. Bộ đồ của cậu đã bị mưa làm ướt phần lớn trước đó, và bây giờ nó dính vào thân thể, liên tục tỏa ra hơi lạnh. 

May mắn thay, sàn phòng khách được trải thảm len dày, nên Cao Diệc Kỳ rốt cục cũng không thấy lạnh lắm.

"Ồ, gia của các người càng ngày càng kiêu ngạo rồi." 

Tiếng trêu chọc của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ tầng hai, xen lẫn tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Cao Diệc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thoáng thấy một đôi chân đi giày thêu giữa những bậc thang gỗ gụ, tiếp theo là một chiếc sườn xám đen thêu hoa nhung vàng, và cuối cùng là một khuôn mặt dường như đang mỉm cười. 

Người phụ nữ xem qua tuổi tác không còn nhỏ, vậy nhưng khóe mắt đuổi lông mày vẫn lưu lại một chút nét ngây thơ, rực rỡ cùng trẻ trung mà chỉ thiếu nữ đương thời mới có.

Cao Diệc Kỳ sửng sốt một lúc, bối rối đứng dậy và nói một tiếng "Chào ngài".

"Chậc." Người phụ nữ không vội xuống cầu thang, lười biếng nằm nhoài trên tay vịn, để lộ cổ áo chưa thắt chặt cùng với một nửa chiếc cổ thon dài tinh tế màu cánh sen. "Chú Trần, đây là tiểu thiếu gia nhà ai vậy?"

Một người khác bước xuống cầu thang. 

Ông ấy trông khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái rất là có năng lực và quyết đoán, hẳn người này chính là "Chú Trần" mà người phụ nữ kia nhắc đến. 

Chú Trần nhìn thấy Cao Diệc Kỳ, trực tiếp đi xuống từ cầu thang, giật lấy bức thư từ trong tay cậu, hơi cau mày liếc nhìn.

"Đi theo tôi." Sau khi đọc xong, vẻ mặt của Chú Trần hơi thay đổi, ánh mắt lạnh lùng của ông ta dừng lại trên khuôn mặt cậu, hỏi. "Hành lý của cậu đâu?" 

Cao Diệc Kỳ do dự trả lời rằng ở ngoài cửa. Chú Trần lập tức bước tới và nhấc nó lên. 

"Gia vẫn chưa về. Tôi đưa cậu đến phòng ở trước." 

"Chú Trần, cậu ấy ở chỗ nào a?" 

Người phụ nữ trên lầu lại hỏi. 

Chú Trần nhấc chân lên lầu, mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước, chờ khi đi qua hành lang ở tầng hai, ông đột nhiên mỉm cười. 

Có lẽ bởi vì ông không thường xuyên mỉm cười, lại đột nhiên cười toe toét, liền làm người phụ nữ sợ đến mức suýt chút nữa trượt chân ngã ra khỏi cầu thang. 

Cao Diệc Kỳ tiện tay đỡ nàng một cái. 

"Phòng cậu ở tầng ba." Ánh mắt của Chú Trần dừng lại trên tay cậu một chút. "Tiểu thiếu gia, cậu đi theo tôi." 

Cao Diệc Kỳ nghe ra hàm ý thúc giục trong lời nói của chú Trần, vội vàng đuổi theo. Thời điểm rẽ vào góc ngoặc của tầng hai, cậu thấy người phụ nữ kia nhìn mình với vẻ mặt không tin. 

Nhìn hình dáng môi của nàng, hình như nàng đang liên tục lặp lại hai từ "tầng ba".

Tầng ba có bí mật gì sao?

Tuổi Cao Diệc Kỳ thật ra cũng còn nhỏ, thích suy nghĩ hoang đường, khi đến tầng ba phát hiện thấy chỉ có một cánh cửa phòng ngủ để mở, cậu không khỏi nghĩ đến những câu chuyện ma mà bạn cùng lớp kể lại khi còn đang đi học, bước chân lập tức do dự hơn rất nhiều.

"Tiểu thiếu gia, cậu ở đây." 

Giọng điệu của chú Trần nhẹ nhàng hơn nhiều khi người phụ nữ kia không có ở đây. Ông đích thân mở vali giúp cậu, còn lấy quần áo ra sắp xếp chỉnh tề. 

"Gia đã ra lệnh cho chúng tôi chuẩn bị tất cả đồ đạc mới cho cậu. Nếu cậu không cần những thứ cậu mang theo, tôi sẽ vứt chúng đi."

Những bộ quần áo đó là do mẹ của Cao Diệc Kỳ may, tất nhiên là cậu không nỡ từ bỏ chúng. Nghe vậy liền lập tức lắc đầu ngay.

"Không, cứ giữ lại đi."

Chú Trần cũng nghe theo, mở ra tủ quần áo có chiều cao cao hơn một người lớn, bỏ quần áo vào bên trong.

"Vậy tôi để đây giúp cậu nhé."

Khi cánh cửa tủ mở ra rồi đóng lại, Cao Diệc Kỳ mơ hồ nhìn thấy gấu áo gió của mấy chiếc áo gió, nhưng không để trong lòng. Lực chú ý của cậu đặt ở đồ đạc trang hoàng trong căn phòng. 

Theo lý mà nói, Cao Thành hẳn phải rất ghét cậu. Dù sao thì Cao Diệc Kỳ là con trai nhà họ Cao, từ nhỏ đã có cuộc sống êm ả, nhưng Cao Thành lại lưu lạc ở bên ngoài. Cha của cậu không những không đưa mẹ Cao Thành về nhà mà còn không nhận hắn làm con. 

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như vậy, Cao Thành lại cho cậu một căn phòng có đầy đủ đồ đạc. Chiếc giường gỗ lê trong phòng ngủ được phủ một tấm vải voan trắng, và dường như có một vài giá sách lớn trong phòng làm việc nối với phía bên trái của phòng ngủ.

"Thiếu gia, tôi bảo người hầu đun nước cho ngài. Trời đã muộn rồi. Ngài có thể nghỉ ngơi sau khi tắm. Tối nay gia có một sự kiện xã giao, sợ rằng sẽ không thể về sớm được." 

Tiếng nói của chú Trần xách Cao Diệc Kỳ từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn đi ra.

"..."

"Buồng tắm nằm cạnh thư phòng, quần áo đã chuẩn bị xong cho ngài rồi."

Cậu vội vàng cảm ơn chú Trần, cũng là vì cậu thực sự muốn thay bộ quần áo ướt và lạnh trên người, liền không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng đồ đạc trong phòng đã vội vã vào phòng tắm để tắm nước nóng. 

Cũng chính là bởi vì Cao Diệc Kỳ không xem xét kỹ lưỡng tình hình, cho nên mới không phát hiện ra rằng trong phòng còn có vết tích sinh hoạt của một người đàn ông khác.

Đầu xuân, lại có giông bão, trời tối rất sớm. 

Sau khi tắm xong, Cao Diệc Kỳ mặc chiếc áo sơ mi mà chú Trần đã chuẩn bị, đi chân trần ra khỏi phòng tắm, mò mẫm trên tường hồi lâu mới tìm thấy công tắc đèn chùm. 

Cậu bật đèn, ngã đầu xuống giường và thở phào nhẹ nhõm.

Cao Thành, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu, hắn tốt cục là người như thế nào?

Không khí tràn ngập mùi nicotine pha lẫn hơi nước. Cao Diệc Kỳ nhăn mũi một cái, cơn buồn ngủ ập đến. Cậu lật người ôm gối, lăn hai vòng trên giường rộng rãi, đưa tay tắt đèn, bóng tối lập tức đem cậu nuốt chửng.

Cao Diệc Kỳ đã trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Cậu ngủ say trên chiếc giường xa lạ cho đến nửa đêm. 

Ngoài cửa sổ có sấm sét, dưới lầu dường như có tiếng nói yếu ớt trong cơn bão. Chú Trần nói: "Người đó đến vào buổi chiều và đã đi ngủ rồi."

"Ngủ rồi sao?" 

Một giọng nói khàn khàn khàn khàn xen lẫn ý cười lướt qua trên đầu quả tim Cao Diệc Kỳ, cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bực bội đá tung chăn trên người, trở mình.

Giọng nam kia lại nói.

"Đúng là tiểu thiếu gia hư hỏng. Ở chỗ tôi còn có thể yên tâm ngủ được sao?

"Tuổi còn nhỏ." Chú Trần cũng cười. "Gia, ngài không lên xem thử sao?"

Sau một hồi im lặng, một tiếng thở dài từ trong gió truyền đến. Người đàn ông nói.

"Xem, sao có thể không xem?" Nói xong lại nói. "Hâm nóng một cốc sữa cho tôi, lát nữa đưa lên."

Chỉ có vậy. Lời nói đến đây thì dứt, Cao Diệc Kỳ ngủ ngon lành. 

Trong mơ, cậu thấy mình đang ở trên một con thuyền trôi dạt xa xôi, trong cơn bão đang tiến về phía trước. Sóng lớn liên tục đập vào mạn thuyền nhô lên, còn dữ dội đột nhiên đánh cậu bay lên đỉnh sóng, rồi lại đột nhiên rơi xuống.

Toàn thân Cao Diệc Kỳ run rẩy, thẳng lưng hét lớn, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong mơ. Còn chưa kịp ngồi dậy, cậu đã bị đè trở lại giường, phần lớn cơ thể chìm vào nệm.

Một luồng sáng nhợt nhạt lóe lên trên bầu trời đêm, Cao Diệc Kỳ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, liền vùng vẫy như điên mà không suy nghĩ, nhưng người đàn ông trên người cậu dễ dàng trói chặt cậu trong vòng tay, thậm chí còn rảnh rỗi trêu chọc.

"Trẻ con thật ồn ào."

Giọng nói khàn khàn gợi lên ký ức của Cao Diệc Kỳ, cậu ý thức được mình mới vừa rồi là nghe qua âm thanh như vậy.

"Trong thư nói cậu hư." Người đàn ông ôm chặt cậu, trên người thoang thoảng mùi rượu. "Tôi xem... Rất tốt."

"Anh..." Cao Nhất Kỳ lấy lại ý thức rời rạc. "Anh là Cao Thành à?"

Người đàn ông nghe vậy thì im lặng. 

Cậu cắn môi, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Cao Thành trong đêm tối, nhưng không được. Vì vậy, Cao Diệc Kỳ nắm góc chăn, lén lút hướng vào trong góc giường xê dịch. Thật không may, ngay khi cậu vừa mới khẽ động, người đàn ông đã cúi xuống và nghiêng người đè lên bên trên.

Mưa to gió lớn nhanh chóng hòa lẫn với những tiếng kêu sợ hãi bên trong phòng. 

Cao Diệc Kỳ nằm trên giường trong tình trạng hỗn loạn, hai chân dang rộng. Người đàn ông trên người cậu trông giống như một con thú hoang đã ngủ đông từ lâu, làm nhục lòng tự trọng của cậu bằng ánh mắt khinh thường, như muốn nói rằng dù cậu có vùng vẫy thế nào cũng khó lòng thoát khỏi ngôi nhà như lồng sắt này.

"Gọi ca." Cao Thành từ từ cúi xuống, nắm cằm Cao Diệc Kỳ mạnh mẽ đối diện với mình. "Tôi muốn nghe em gọi tôi là ca."

Đôi môi nhợt nhạt của Cao Diệc Kỳ đầy vết dấu răng, những giọt nước mắt vỡ vụn treo ở khóe mắt, cả người nhìn qua trông vô cùng chất vật, cậu mở miệng, nhưng không thể kìm nén tiếng rên rỉ.

Mưa ngày càng nặng hạt, Cao Diệc Kỳ sớm đã quay trở lại con tàu đang lắc lư. Cậu dường như bị trói vào phía trước cột buồm và sắp chết ngạt trong những con sóng dữ dội.

"Không gọi được?" 

Cao Trừng cười khàn khàn trong cổ họng, thân thể cường tráng kiên quyết đè ép Cao Diệc Kỳ, vùi đầu vào cổ cậu, nhẹ nhàng cắn yết hầu đang run rẩy của đối phương.

"Mẹ em trong thư có nói thân thể em khá đặc biệt, tôi muốn kiểm hàng." 

Nước mắt Cao Diệc Kỳ theo câu nói này ngay lập tức trào ra, không thoát khỏi bàn tay sờ loạn giữa hai chân, nhưng dựa vào khí lực nén trong lồng ngực, cậu vẫn nhấc lên một bên cánh tay, trong cơn choáng váng hung hăng vung về phía mặt người đàn ông nọ. 

Tiếng sấm trầm đục che đi âm thanh giòn giã của cái tát. 

Trong ánh sáng của tia chớp, Cao Diệc Kỳ nhìn thấy nửa khuôn mặt đỏ bừng của Cao Thành và sự kinh ngạc trong mắt người đàn ông. 

Lần đầu tiên gặp mặt, Cao Diệc Kỳ đã tát cho anh trai mình một cái thật mạnh.

Hoàn chương 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro