CHƯƠNG 1. Hoa Anh Đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, trông cứ như tuyết rơi ấy nhỉ, " Akari nói.
Chuyện đã mười bảy năm rồi , đó là hồi chúng tôi vừa bước vào lớp sáu. Hai đứa vẫn thường đi bộ dọc khu rừng nhỏ trên đường về nhà, cặp sách nặng trĩu vai. Dạo ấy là mùa xuân, hoa Anh đào đang độ mãn khai. Vô vàn cánh hoa lặng lẽ chao lượn trên không trước khi phủ trắng con đường nhựa dưới chân. Không khí ấm áp, trời nhẹ và trông như được màu xanh gột rửa. Cách đấy không xa là tuyến tàu điện Odakyu và tuyến đường dành cho tàu cao tốc, nhưng những âm thanh ở đó dường như không thể chạm tới chúng tôi. Cả khu rừng chỉ vọng vang tiến tiếng chim ca hót đón chào mùa xuân. Ngoài chúng tôi, xung quanh không còn ai nữa. Thật chẳng khác gì một bức hoạ xuân tuyệt đẹp.
Phải, ít nhất trong kí ức của tôi, cảnh tượng hôm ấy có thể coi là đẹp như tranh. Hoặc như phim. Mỗi lần cố chạm tay vào kỉ niệm xưa cũ, tôi luôn có cảm giác mình đứng hẳn ra ngoài tách rời khung tranh mà ngắm lại tuổi thơ. Cậu nhóc tròn mười một và bên cạnh là cô nhóc cùng tuổi, cao xấp xỉ nhau. Thế giới chứa chan ánh nắng ôm ấp trọn vẹn bóng dáng họ. Phải, bức hoạ lúc nào cũng chỉ lưu giữ được bóng dáng, và lúc nào cô bé cũng chạy bức lên trước. Chút cô đơn thoáng qua cõi lòng cậu bé thưở ấy ghi khắc trong tôi đến tận hôm nay và khiến tôi, dù đã lớn, vẫn còn cảm thấy buồn man mác.
   Tóm lại là lúc đó, Akari ví những cánh hoa bay rợp trời với tuyết rơi. Tôi khó lòng hình dung tương tự. Bởi với tôi, anh đào mãi mãi là anh đào, và tuyết chỉ có thể là tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman