[Phần 1 - HOA ANH ĐÀO] Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt từ lúc mới quen đến trước khi cách xa, hai chúng tôi tìm thấy ởnhau rất nhiều điểm chung. Đó là quãng thời gian độ ba năm từ lớp Bốnđến lớp Sáu. Cả hai đều quen chuyển nhà nhiều lần do tính chất côngviệc của bố, và trùng hợp thay, chúng tôi được chuyển tới cùng mộttrường Tiểu học ở Tokyo. Tôi đến từ Nagano năm lớp ba còn Akari đếntừ Shizuoka năm lớp bốn. Đến giờ, tôi vẫn nhớ rõ cảnh Akari hồi hộpgiới thiệu bản thân trong ngày đầu đến trường. Em khép nép đứng trênbục giảng, bờ vai thon nhỏ cùng mái tóc suôn dài lung linh trong nắngxuân đương rọi qua khung cửa. Đôi môi hồng khẽ mím lại run run, mắtchăm chăm nhìn về phía trước không chớp. Dáng vẻ ấy làm tôi nhớ vềchính mình một năm trước và ngay lập tức khiến tôi thấy thật thânthuộc. Sau đó, tôi chủ động bắt chuyện với em và hai người nhanhchóng trở nên thân thiết. 

Akari là người duy nhất đồng quan điểm với tôi về nhiều chuyện, nhưviệc học sinh lớn lên ở Setagaya chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa,hay việc chen lấn ở nhà ga đông đúc thật mệt mỏi, và việc nếm vị củanước máy quả là khó chịu. Với chúng tôi, chúng đều là những vấn đề totát. Akari và tôi nhỏ người, lại dễ ốm nên hay đến thư viện thay vì sânthể thao, và tất nhiên không hứng thú chút nào với giờ giáo dục thểchất. Sở thích chung của hai đứa đều là tâm sự chuyện trò và đọc sách,cứ như mấy ông bà "cụ non". Thời gian đó, bố làm việc ở ngân hàng còngia đình tôi sống trong một căn hộ được công ty phân cho, và có lẽAkari cũng vậy nên cả hai thường về chung đường. Một cách tự nhiên,em và tôi nương tựa vào nhau, dành thời gian nghỉ bên nhau và đi chơicùng nhau sau giờ học. 

Vì thế, bọn tôi luôn là tâm điểm gán ghép của bạn bè cùng lớp. Giờngẫm lại, những hành động và lời nói khi đó chỉ là trò trẻ con, nhưngcậu bé Takaki ngày ấy không giỏi xử lý mấy tình  huống như vậy. Mỗilần bị trêu chọc, tôi tổn thương rất nhiều. Tuy nhiên, càng những lúcnhư thế, tình cảm giữa hai chúng tôi lại càng bền chặt.

Một ngày nọ, tôi vừa ra nhà vệ sinh một lát và trên đường quay vào lớp,tôi bắt gặp Akari đang đứng chôn chân một mình trên bục giảng. Trênbảng vẽ một "chiếc ô tình yêu" đề tên tôi và em bên dưới (giờ nghĩlại, đó là một kiểu bắt nạt điển hình), trong khi đám bạn cùng lớp thi nhau bàn tán, chỉ trỏ từ xa. Có thể em định bước lên bục giảng để dẹptrò đùa nhưng lại dừng giữa chừng vì xấu hổ. Nhìn em khổ sở như vậy,tôi cứng cả người vì giận. Không thèm nói với ai lời nào, tôi bước thẳngvào trong, lấy khăn xóa sạch bức vẽ rồi kéo tay Akari chạy khỏi lớp học,bỏ mặc phía sau tiếng hò reo phấn khích của lũ bạn. Sự bạo dạn ngàyhôm đó đến chính tôi cũng không dám tin, và giây phút nắm chặt bàntay em mềm mại khiến trái tim tôi muốn nổ tung còn đầu óc thì mụ mịđi vì hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời, không còn điều gì khiến tôicảm thấy sợ hãi nữa. Chắc rằng vẫn còn nhiều thử thách chờ đón phíatrước, nhưng bất kể đó là gì chăng nữa, chuyển trường, thi cử, chuyểnra nước ngoài hay gặp gỡ những người xa lạ, miễn là có em ở bên, tôisẵn sàng đương đầu với tất cả. Cảm xúc đó, còn quá sớm để nói đó làtình yêu, nhưng có một điều chắc chắn, tôi thích Akari và cảm thấy rõràng rằng em cũng có tình cảm tương tự dành cho tôi. Ngày hai đứa yênlặng nắm tay nhau cùng chạy, tôi càng chắc chắn về những xúc cảmmãnh liệt trong lòng. Chỉ cần luôn kề bên nhau bất kể chuyện gì xảy ra,chúng tôi tin chắc rằng không có gì đáng để e sợ cả.

Xuyên suốt ba năm, tình cảm giữa tôi và em ngày một đậm sâu. Chúngtôi cùng quyết tâm đỗ một trường trung học cơ sở cách nhà không xa,phấn đấu học hành và dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Nhận thấybản thân có phần chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa và đều sống nộitâm, chỉ thích quanh quẩn trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, haingười chúng tôi thuyết phục nhau rằng đó là bước chuẩn bị tất yếu choviệc lên cấp hai. Sắp rồi, sắp tốt nghiệp Tiểu học, xa rời ngôi trường vớibạn học chẳng mấy quen thân, bắt đầu một cuộc đời trung học đầy niềmvui với bạn bè mới. Chúng tôi cũng hy vọng việc đó sẽ giúp củng cố vàlàm nảy nở thêm những xúc cảm mạnh mẽ về nhau. Có thể, lên cấp haisẽ là thời điểm thích hợp để tôi và em bộc bạch tình yêu của mình.Khoảng cách với thế giới xung quanh sẽ nhỏ lại, tôi và em sẽ xích lại gầnnhau thêm nữa, phải không? Hẳn rồi, chúng tôi sẽ tự chủ và có nhiều tựdo hơn. 

...Giờ ngẫm lại, có lẽ chúng tôi biết trước mất mát sẽ đến khi luôn tranhthủ tâm sự với nhau mọi chuyện. Một điều chắc chắn rằng, tình cảm tôidành cho Akari rất sâu nặng và cô ấy cũng thế. Hai chúng tôi mongđược mãi bên cạnh nhau nhưng có thể, vì phải chuyển trường quánhiều, sâu trong thâm tâm luôn là nỗi sợ âm ỉ ước mơ không thành hiệnthực. Phải chăng, càng cố gắng trao nhau nhiều kỉ niệm đẹp, cũng chính vì sợ rằng một ngày nào đó, ta không còn ở bên nhau được nữa.

Đáng buồn thay, rốt cuộc cũng có ngày Akari và tôi chia xa, nhập họcvào hai trường khác nhau. Chính Akari gọi điện báo tôi biết vào một tốimùa đông năm lớp Sáu tiểu học. 

Vì hiếm khi tâm sự qua điện thoại và cũng đã khá muộn (tầm 9 giờ tối),tôi có linh cảm chẳng lành khi mẹ chuyển điện thoại.

"Mình xin lỗi, Takaki-kun", Akari nói, giọng nhỏ xíu. Sau đó là nhữngđiều tôi không bao giờ muốn nghe và muốn tin. 

"Chúng ta không thể học chung trường cấp hai được. Bố mình sắpchuyển đến công tác ở một thị trấn nhỏ phía Bắc Kanto". Giọng em runrun như chực khóc. Tôi không thể hiểu nổi cô ấy đang nói gì. Lòng tôichợt bừng bừng như có lửa đốt còn đầu óc thì như chìm trong băng giá.Tôi không thể hiểu tại sao Akari phải kể với tôi chuyện này.

"Sao... Thế còn Trung học Nishinaka? Trường đó đã nhận cậu rồi mà?"Rốt cục tôi cũng thốt ra được một câu. 

"Bố nói sẽ thu xếp cho mình học ở Tochigi... Mình xin lỗi." 

Nghe tiếng động cơ xe vọng vào điện thoại, tôi biết cô ấy gọi từ trạmđiện thoại công cộng. Còn tôi đang ngồi bó gối trong phòng riêng, cảmnhận rõ sự lạnh lẽo từ chiếc điện thoại đang thấm dần vào từng ngóntay. Dù không biết nói gì cho phải, nhưng tôi thấy mình nên tìm lời đáplại cô ấy. 

"Akari, cậu không có lỗi gì cả..."

"Mình đã xin ở lại và qua sống với dì ở Katsushika nhưng bố bảo phảichờ khi lớn hơn mới được..."

Giọng Akari nghẹn ngào, cố hết sức không òa ra nức nở bất giác khiếntôi muốn gác ngay điện thoại vì sợ phải nghe thêm nữa. 

Không kịp ghìm lại, tôi nói to "...Mình hiểu cả rồi!" Mặc cho Akari thởgấp ở đầu dây bên kia, tôi tiếp tục. 

"Quên chuyện đó đi..." tôi nói, giọng khô khốc. "Hãy quên chuyện đó đi..." Lặp lại lời đau đớn ấy, phải gắng lắm nước mắt mới không tuônrơi. Tại sao... tại sao mọi sự lại ra nông nỗi này?

Im bặt mất mười giây, cuối cùng em khẽ sụt sịt "Mình xin lỗi" rồi buôngmáy. Áp chặt tai vào điện thoại, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Khôngthể bỏ ống nghe ra, cũng không thể dập máy xuống, thâm tâm tôi hiểurõ những lời vừa rồi làm Akari tổn thương rất nhiều. Nhưng liệu cócách nào cứu vãn được khi tôi không biết cách kiểm soát cảm xúc củachính mình? Sau cuộc nói chuyện với Akari, tôi cứ bó gối ngồi ngây ramãi.

Những ngày tiếp theo, tôi ở trong trạng thái rất tệ vì đã không kiếmđược lời nào tử tế an ủi Akari trong lúc cô ấy đang vô cùng bất an. Vớicảm xúc nồng nàn lưu giữ trong tim, hai người bọn tôi vụng về nói câutừ biệt trong lễ tốt nghiệp. Hôm trước ngày lễ, em đến gặp tôi và nhẹnhàng bảo "Vậy là... tạm biệt nhé..." trong khi tôi cúi gằm đầu, khôngbiết đáp trả thế nào. Tôi thấy mình thật vô dụng, từ trước đến giờ chỉbiết dựa dẫm vào cô ấy. Trước khi gặp nhau, dù đã dặn lòng phải tỏ rachín chắn hơn nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy. Trước sau tôi vẫn là mộtcậu bé con, không hơn không kém. Tôi tự nhủ với bản thân, không thểđể mọi chuyện như vậy mãi, và cầu mong một thế lực vô hình nào đóxuất hiện, cuốn phăng đi những con trẻ trong tôi. Kể cả khi không có sựlựa chọn nào khác, chúng tôi cũng không nên chia tay như thế. Đáng lẽ,Akari và tôi không bao giờ phải lâm vào cảnh mỗi người một nơi.

Kì đầu năm cấp hai bắt đầu với tâm trạng bộn bề ngổn ngang. Dùkhông muốn, tôi vẫn phải một mình đối mặt với những ngày tháng mớimẻ không mấy dễ chịu ấy. Đáng lẽ, tôi sẽ nhập học cùng trường vớiAkari. Vậy mà giờ, chỉ mình tôi ở đây, chậm chạp kết bạn, rồi tham giacâu lạc bộ bóng đá và tập luyện như điên. So với hồi Tiểu học, cuộc sốngTrung học có nhiều việc để làm hơn, nhưng cũng khá thuận tiện để giữđầu óc không lúc nào ngơi nghỉ. Những lúc ở một mình, cũng như trướcđây, tôi không thấy thoải mái chút nào, một cảm giác không thể chịuđựng nổi. Chính vì vậy, tôi làm mọi cách để được bận rộn, như dànhhầu hết thời gian đi chơi với chúng bạn, lên giường ngủ ngay khi làmxong bài tập về nhà và dậy thật sớm đến tập luyện ở câu lạc bộ.

Chắc hẳn Akari cũng đang hàng ngày tất bật thích nghi với nơi ở mới. Tôi mong những ngày tháng đó sẽ giúp em nguôi ngoai dần kỷ niệm vềtôi. Nói gì đi nữa, tôi cũng là người làm em tổn thương lúc chia xa. Tôicũng vậy, phải tìm cách quên em thôi. Cả hai người bọn tôi có lẽ, đềubiết cách lãng quên sau khi chuyển trường nhiều lần và chia tay nhữngngười thân quen.

Thế rồi, vào một ngày hè nóng nực, một lá thư được của Akari đượcchuyển đến. 

Còn nhớ như in ngày tìm thấy phong thư màu hồng trong hòm thưtrước cửa nhà, tôi bối rối nhiều hơn là hạnh phúc. Sao lại đúng vào lúcnày? Tôi tự hỏi. Dù đã quyết tâm thích nghi với việc không có Akari kềbên, lá thư em gửi chợt nhắc rằng thâm tâm tôi thực ra nhung nhớ emđến nhường nào.

Phải, thay vì cố quên, hình ảnh của em bỗng chốc tràn về trong tâm trítôi. Dù quen thêm nhiều bạn mới, nhưng càng nói chuyện với họ, tôicàng thấm thía rằng em đặc biệt với tôi đến mức nào. Rốt cuộc, tôi giammình trong phòng cả ngày đọc đi đọc lại lá thư của Akari. Thậm chí khingồi học trên lớp, tôi còn bí mật kẹp trong vở và nghiền ngẫm mãi. Tôiđọc lại, đọc nhiều đến mức gần như thuộc lòng từng câu từng chữ.

"Takaki Tohno thân mến," Một cảm xúc bồi hồi khó tả khi lại được nhìnthấy nét chữ ngay ngắn, mềm mại của Akari. 

"Cũng đã lâu rồi nhỉ. Dạo này cậu vẫn khỏe chứ? Thời tiết chỗ mìnhcũng khá oi bức nhưng chắc vẫn dễ chịu hơn nhiều so với Tokyo. Thựctình giờ nghĩ lại, mình vẫn thích mùa hè nóng ẩm ở Tokyo hơn, nóngđến độ nhựa đường trông như chuẩn bị tan chảy ra đến nơi, cái nóngnung hầm hập bên ngoài các cao ốc trong khi gió điều hòa thổi lạnh gầnnhư băng trong các căn hộ và ga tàu điện ngầm." 

Một điều thật hài hước là, xen giữa những câu từ người lớn là nhiềuhình minh họa nhỏ nhỏ, xinh xinh (hình mặt trời, hình ve sầu,...), cứ làmđầu óc tôi bay bổng, không biết cô bé Akari năm xưa đang dần ra dángthiếu nữ thế nào? Bức thư là vài dòng ngắn ngắn ngủi về cuộc sống củaem hiện tại. Cô ấy kể việc đến trường mới trên chiếc tàu có bốn toa thếnào, tham gia câu lạc bộ bóng rổ để giữ dáng ra sao và cả chuyện đã đổisang cắt tóc tém nữa. Bất giờ là lá thư không nhắc gì đến tôi. Cô ấy không hề nói nhớ tôi và từ cách viết trong thư, tôi hiểu rằng Akari đãquen với cuộc sống mới và mọi thứ đã ổn định. Tuy nhiên, tôi biết rằngem sẽ rất buồn nếu viết hẳn là nhớ và muốn nói chuyện với tôi. Nếukhông thế, Akari chẳng đời nào đặt bút viết lá thư này. Kỳ thực, đócũng chính là những cảm xúc của tôi về em.

Từ đó, tôi và Akari viết thư cho nhau mỗi tháng một lần. Với tôi, cuộcsống dường như dễ chịu hơn hẳn. Chẳng hạn, giờ tôi có thể thẳng thắnthừa nhận những bài học trên lớp thật nhàm chán. Trong quãng thờigian cách xa Akari, tôi luôn nghĩ những bài tập hà khắc hay lời chỉ bảovô lý của giáo viên đúng không thể cãi vào đâu được, thì giờ, tôi bắt đầucảm thấy không thoải mái. Cảm xúc dần trở lại với tôi như lúc trước. Lạkì thay, chính nhờ lẽ đó mà tôi dễ dàng chịu đựng trở ngại trong cuộcsống hơn. Mặc dù không bao giờ viết về những điều bực bội, khó chịuxảy ra hàng ngày, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng mạnh mẽ rằng có mộtngười khác trên cõi đời này luôn thấu hiểu và ủng hộ mình.

Cứ thế, mùa hè và mùa thu của năm đầu cấp hai lần lượt trôi qua, giờđã sang đông. Tôi bước sang tuổi mười ba, cao thêm 7 centimet, cơ thểcường tráng hơn và không còn dễ ốm như hồi nhỏ. So với hồi Tiểu học,tôi có cảm tưởng rằng mình đã bước gần hơn ra thế giới. Chắc giờ Akaricũng trạc tuổi tôi. Mỗi lần nhìn đồng phục các bạn nữ trong lớp, tôi lạimơ mộng không biết em trông như thế nào nếu khoác lên mình bộ cánhấy. Một lần Akari bảo muốn được cùng tôi ngắm hoa anh đào như thuởxưa. Em còn bảo gần nhà em bây giờ có một cây hoa anh đào lớn lắm.Em viết "Mình chắc chắn hoa anh đào nơi đây cũng rơi với vận tốc 5centimet một giây." 

Giữa kì học thứ ba, tôi được tin mình phải chuyển trường lần nữa.

Tôi sẽ chuyển đi vào kì nghỉ xuân tới, đến Kagoshima, một đảo gầnvùng Kyuushuu, mất hai giờ từ sân bay Haneda, Tokyo, chẳng khác nàosống ở nơi tận cùng thế giới. Thực ra, tôi cũng quen với cuộc sống thayđổi liên tục và chẳng mảy may bận tâm đến nó. Điều làm tôi lo lắng duynhất là khoảng cách với Akari. Từ lúc rời Tiểu học đến giờ, chúng tôichưa gặp lại nhau lần nhau nhưng khoảng cách địa lý kì thực không xađến vậy. Chỉ mất ba giờ đi tàu giữa vùng Bắc Kansai chỗ Akari ở vàTokyo nơi tôi sống. Chúng tôi vốn có thể gặp nhau vào thứ Bảy hàng tuần. Nhưng nếu chuyển đến vùng cực Nam nước Nhật, gần như tôikhông thể gặp lại cô ấy nữa.

Vì thế, tôi quyết định viết thư hẹn gặp Akari một lần cuối trước khichuyển trường. Trong thư, tôi gợi ý một loạt thời gian và địa điểm gặpnhau thích hợp và nhận được hồi đáp nhanh chóng. Sau khi kết thúc thihọc kỳ, tôi phải sửa soạn chuyển nhà còn Akari phải tham gia hoạt độngở câu lạc bộ nên em và tôi chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối sau tiết cuốicùng của kỳ học. Sau khi kiểm tra kỹ thời gian biểu, thời gian và địađiểm lý tưởng là một ga tàu gần nhà Akari lúc 7 giờ tối. Như thế, tôi sẽnghỉ một buổi ở câu lạc bộ rồi khởi hành ngay sau khi tan học, ở cùngvới Akari hai tiếng rồi bắt chuyến tàu cuối về nhà. Trong bất cứ trườnghợp nào, miễn là về nhà trong ngày, tôi có thể đưa ra lời giải thích hợplý cho bố mẹ. Để đến nơi, tôi phải bắt chuyến tàu tuyến Oda và Saikyou,rồi chuyển sang tuyến Utsu và Ryuoke, tốn tổng cộng 3500 yên cho vékhứ hồi. Đấy là một số tiền không nhỏ nhưng lúc này, không gì quantrọng hơn việc gặp lại Akari.

Hai tuần trước ngày hẹn, tôi dành toàn bộ thời gian rảnh viết một lá thưdài để sau này trao tận tay Akari. Có thể coi đây là lá thư tình đầu tiêntôi viết trong cuộc đời. Thư viết về tương lai tươi sáng mà tôi vẫn hằngmơ tưởng, những quyển sách hoặc bài hát tôi ưa thích, và nhất là, thổ lộrằng em quan trọng với tôi nhường nào – có lẽ tình cảm ấy đơn thuầnchỉ là tình yêu trẻ con nhưng tôi quyết định sẽ sống thật với cảm xúc củamình và bộc bạch càng nhiều càng tốt. Thực tình tôi không nhớ được hếtmình đã viết gì, nhưng sơ sơ khoảng tầm tám trang giấy, bởi có quánhiều điều muốn tâm sự, giãi bày với Akari. Miễn rằng em đọc được láthư này, mình sẽ có sức mạnh chịu đựng những năm tháng tới tạiKagoshima, tôi thầm nhủ. Bức thư là một mảnh tâm hồn mà tôi nhữngmong được chia sẻ cùng Akari.

Trong suốt thời gian viết thư, đêm nào tôi cũng mơ về em.

Tôi mơ thấy mình hóa thành một chú chim nhỏ. Vỗ mạnh cánh, tôi bayxuyên qua trời đêm, bay qua thành phố san sát nhà cao tầng và ga xelửa. Cả cơ thể nhỏ bé của tôi rúng động vì hồi hộp và phấn khích, vútbay với tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần chạy trên mặt đất, hướng về nơiước hẹn với người đặc biệt ấy. Bay mãi, bay mãi, cuối cùng tôi trôngthấy từ xa một thị trấn bao bọc trong màn ánh sáng rạng ngời, lấp lánhnhư những vì sao. Cưỡi trên từng cơn gió đêm lồng lộng, từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng trên các chuyến tàu vụt qua dọc đường trông nhưnhững mạch máu lan tỏa khắp mặt đất. Chỉ một lát sau, tôi thấy mìnhxuyên qua những đám mây được mặt trăng quét lên một lớp ánh sángmàu xanh huyền ảo, như thể đang bay trên đại dương bao la của mộthành tinh xa lạ nào đó. Sức mạnh những tưởng có thể bay đến bất cứđâu trên thế giới như tuôn chảy khắp người khiến toàn thân tôi run lênvì hạnh phúc. Gần đến nơi hẹn, tôi háo hức nhào xuống. Cảnh vật nơiem sống nhanh chóng trải rộng ra trước mắt. Những cánh đồng ngoại ôrộng bát ngát, những mái nhà thưa thớt, những khoảnh rửng nhỏ rải rácđâu đây và nổi bật hơn hết thảy là một dải sáng chói đang chuyển độngthật nhanh. Một chuyến tàu. Rất có thể tôi đã từng đi trên chiếc tàu đó.Trên sân ga, tôi bắt gặp bóng dáng một cô gái đang chờ tàu. Người congái với mái tóc tém tinh nghịch dài ngang tai, ngồi chờ một mình trên băng ghế gỗ bên cạnh một cây anh đào lớn. Trên tán cây, hoa vẫnchưa hé nụ nhưng sức sống vẫn toát ra từ lớp vỏ cứng cáp. Trong chốclát, như phát hiện ra sự hiện diện của chú chim, cô gái ngước nhìn lênbầu trời. Sớm thôi Akari, ta sẽ được bên nhau thêm lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#5cms