Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc này một tia sét đánh qua cửa sổ, những hạt mưa to như hạt đậu va vào kính, tôi nắm chặt điện thoại trong tay nín thở, không dám phát ra tiếng, nhưng tôi đột nhiên ý thức được là cửa phòng không khoá, tôi hít sâu một hơi, dùng chân chần dẫm xuống nền nhà, dùng hết sức để bước tới trước cửa phòng với động tĩnh nhỏ nhất, nhưng không ngờ tai của Hứa Thanh lại nhạy bén như thế.
-" Mình nghe được tiếng rồi. Tiểu Nặc cậu chưa ngủ đúng không ?"
Tôi run rẩy cắn môi. Hứa Thanh lại nói:
-" Mình nghe thấy tiếng bước chân của cậu rồi, sảy ra chuyện gì rồi, sao cậu không nói chuyện ?"
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh, lúc chuẩn bị đưa tay khoá cửa lại, thì lại phát hiện, cánh cửa này vốn dĩ không thể khoá trái.
-" Mình rất lo cho cậu, mình vào được không ?"
Hô hấp của tôi dần trở nên gấp gáp, tôi ý thức được nếu mình còn không lên tiếng Hứa Thanh tuyệt đối sẽ mở cửa đi vào sau khi ổn định hô hấp tôi lên tiếng:
-" Tiểu Thang mình vừa tỉnh dậy đi vệ sinh, hôm nay mình hơi mệt có chuyện gì mai nói tiếp đi."
Ngoài cửa, một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng tôi nghe Hứa Thanh đáp lại một từ " được ".  Tôi thở phào một hơi, nhưng lúc này điện thoại trong tay lần nữa vang lên hiển thị người gọi tới là Hứa Thanh, tôi nhíu mày nhưng vẫn nhấc máy
-" Tiểu Nặc, là Tiểu Nặc sao? "
Giọng Hứa Thanh lộ ra sự ngạc nhiên cùng khó tin
-" là mình "
Tôi không hiểu Hứa Thanh hỏi câu này là có ý gì, nhưng ngay giây sau tiếng khóc pha lẫn với sự kích động của cô ấy vang lên từ đầu dây bên kia.
-" mấy hôm nay, mình giống như một đứa điên suốt ngày gọi vào số của cậu, mọi người đều bảo mình điên rồi, nhưng mình chỉ là muốn được nghe lại tiếng của cậu thôi "
Một suy nghĩ khó để hình dung đã nảy sinh trong đầu tôi rất nhanh những lời tiếp theo của Hứa Thanh đã kiểm chứng suy đoán của tôi.
-" Tiểu Nặc, những lời mình sắp nói, có thể cậu sẽ không tin. Nhưng mình bắt buộc phải nói với cậu, qua 4 tiếng nữa cậu sẽ chết, thời gian ở chỗ mình hiện tại là 1 tuần sau, mình vừa tham dự xong tang lễ của cậu "
-" cậu rơi xuống từ tầng 3 của biệt thự, đầu đập xuống đất chết. Cảnh sát nhận định là cậu sảy chân, nhưng mình nhất định không tin, bởi sáng nay trước khi bọn mình lên núi, mình đã nghe lén được Lộ Hà nói chuyện điện thoại "
-" anh ấy mua cho cậu một khoản bảo hiểm tai nạn rất lớn, nhất định là anh ta đã lên kế hoạch giết cậu. Tiểu Nặc, đêm hôm đó mình đã định nói với cậu chuyện này, nhưng cậu lại chẳng cho mình cơ hội. "
-" có lẽ cuộc điện thoại này là thượng đế ban cho tụi mình một cơ hội. Tiểu Nặc, hãy nhanh chóng rời khỏi phòng tới tìm mình, mình sẽ bảo vệ cậu!" Hứa Thanh gấp gáp nói.
Lúc này, điện thoại ngắt, trên điện thoại tôi hiển thị thời gian cuộc goị là 1 phút, số cuộc gọi còn lại:4, tay cầm điện thoại của tôi không kìm được mà run lên không lẽ lúc nãy Hứa Thanh muốn timd tôi nói chuyện là để nói với tôi chuyện Lộ Hà mua bảo hiểm? Tôi ngoái đầu lại phát hiện chồng tôi Lộ Hà không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, anh ấy mở mắt.... thao láo nhìn chằm chằm tôi.
Cr:@iameverythingg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro