Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Ta thấy tôi.

Charlie thả tay chân xuống. Cô ấy đã chen vào một chồng máy điện tử, bị ép trong khu vực ống ngầm dưới nền nhà giữa đống bảng điều khiển và bức tường, đống rối nùi những dây điện và nút bấm vô dụng rải rác bên dưới cô. Cô đang bị dồn vào chân tường: con đường ra duy nhất phải đi qua thứ đó, và cô không đủ nhanh để chạy ra. Cô có thể thấy anh ta đang canh chừng trước và sau, nắm bắt những tia sáng của chuyển động ngay khi đi qua lỗ hổng giữa những trò chơi. Ở đây chắc chắn không đủ chỗ để cử động, nhưng cô ấy cố gắng để bò lùi. Chân của cô chạm vào một sợi dây điện và cô dừng lại, vặn cơ thể của cô để đánh bật ra khỏi vị trí đó. Cô nghe được tiếng va chạm của kim loại và cái bảng điều khiển xa nhất bị va vào bức tường. Anh ta tông vào nó một lần nữa, xáo trộn một cách khoe khoang, rồi tấn công cái tiếp theo, nghiền bọn chúng gần như theo nhịp điệu. Xé xuyên qua những cái máy và tiến lại gần.

Mình phải ra khỏi đây! Mình phải ra! Sự bối rối làm cô nghĩ rằng không có ai giúp mình cả, không có lối ra. Tay của cô đang bị đau, và cô thật sự đang muốn khóc thật to. Máu đang thấm dần qua miếng băng nhàu nát, và cô có thể cảm thấy được nó (máu) đang bị hút cạn dần ra khỏi người cô. Thanh điều khiển cách cô vài bước chân bị hất văng vào bức tường, và Charlie do dự. Anh ta đang lại gần, cô có thể nghe được tiếng cọ sát  của đồ đạc và tiếng lách cách của những cái máy, càng ngày càng lớn. Nhắm mắt lại, cô vẫn có thể thấy được cách anh ta nhìn cô, thấy được bộ lông phai màu và miếng sắt được phơi bày ra đằng sau miếng thịt nhân tạo.

Bỗng nhiên thanh điều khiển ở trước mặt cô bị vặn mạnh đi và rơi xuống, bị quẳng đi như thứ đồ chơi. Những sợi dây điện bên dưới tay chân cô bị giật mạnh đi, và Charlie bị trượt và vấp, gần như là ngã. Cô lấy được lại thăng bằng và nhìn lên, đúng lúc để thấy được khúc dưới của một cái móc...

Chào mừng đến với Hurricane thuộc Utah.

Charlie nở một nụ cười méo mó với tấm biển và tiếp tục lái. Thế giới không khác mấy từ phía trước của cái biển cho đến phía sau, nhưng cô cảm thấy một dự cảm không lành ngay sau khi cô lái qua tấm biển. Cô khong nhận được ra cái gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro