042

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
______________
Bà lão dính liền cơ thể đang cố gắng rút cổ lại, trong cơn đau đớn, một con mắt khác nhìn thấy người đầu bò.

Chết tiệt, bảo vệ tòa nhà này lại hoàn toàn không chú ý đến đây.

Người đầu bò cao lớn đang lau xe.

"Hắn," bà lão cố gắng giơ một ngón tay xương xẩu lên, dùng giọng độc ác dụ dỗ, "Cậu hãy hỏi hắn, hắn biết mọi thứ."

Người đàn ông mặc vest vẫn đứng yên, không lập tức nhìn về phía người đầu bò, mà ánh mắt trước đó vô tình lướt qua bà lão dính liền cơ thể, giờ đang nhìn chăm chú vào tấm bảng quảng cáo phía sau.

Vài giây sau, tay của người đàn ông đang nắm chặt cổ bà lão đột nhiên buông ra.

Khi bà lão dính liền cơ thể ngã xuống đất, bảng quảng cáo hoàn toàn lộ ra trong tầm nhìn.

Cấp trên từ trong làn sương bước tới, mỉm cười.

"Đúng là làm thêm việc mà."

Hóa ra cậu có thể làm tốt đến thế.

...

Tòa nhà Kim Tường, tầng thượng.

Quản lý kim loại tiến lại gần, cầm một loại máy dò đặc biệt, miệng phát ra âm thanh điện tử: "Trung tâm mua sắm cấm hành vi trộm cắp."

Người đội mũ lưỡi trai không đến gần để xem.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, bước chân của gã chậm lại một chút, như thể nhận ra điều gì đó bất thường ở tầng 18.

Chiếc nhẫn hình đầu lâu trên tay gã xoay mấy vòng, người đội mũ lưỡi trai nhìn chăm chú vào bức tường hoa văn phức tạp, có vẻ suy tư.

Hoa bỉ ngạn.

Cầu, nước, gỗ, người, trong đó có bóng mờ pha trộn tạo thành trận pháp bốn phương. Lấy cầu làm mắt trận. Tương truyền khi qua cầu Bỉ Ngạn, chúng sinh sẽ không còn ưu phiền, trận pháp này đã có sát khí, nếu mạnh mẽ phá sẽ rất khó, còn dễ phản phệ.

Mắt của người đội lưỡi trai chày xoay theo chiếc nhẫn đầu lâu, có một ý tưởng.

Cuối cùng, gã không hoàn toàn bước ra khỏi thang máy, để cửa mở, chỉ quan sát.

Chu Kỳ An hiểu rất ít về trận pháp, thậm chí có thể nói là không biết gì.

Y chỉ biết rằng mình hiện đang trở thành mục tiêu chính của bàn tay lớn phía sau, trước mặt còn có một NPC đáng ngại cần đối phó.

Trước khi chuẩn bị đàm phán với người kim loại****, Chu Kỳ An rất nghĩa khí nói: "Đừng bận tâm đến tôi, các cậu đi trước đi."

Lời nói vừa dứt, không có phản hồi.

Chu Kỳ An nghiêng đầu, bên cạnh chỉ có không khí lạnh.

Chuyện gì đang xảy ra?

Bonn họ đi từ lúc nào vậy?

Người đội mũ lưỡi trai chế nhạo: "Từ đầu chân của bọn họ đã không dừng lại."

"..."

So với các quái vật khác, người kim loại không có nhiều mùi hôi thối, nhưng gã lại càng trực tiếp hơn. Gã không cho Chu Kỳ An cơ hội biện hộ, máy dò trực tiếp bắt đầu quét qua thân thể gầy gò của y.

Chu Kỳ An cực kỳ bình tĩnh, giang rộng tứ chi để phối hợp kiểm tra.

Quét đi quét lại hai lần, máy dò không phát ra âm thanh nào.

Người kim loại không cam tâm quét thêm một lần nữa.

Vì người kim loại che lấp một nửa cơ thể của Chu Kỳ An, người đội mũ lưỡi trai không thể nhìn thấy túi của anh, nhưng có thể xác định rằng một phút trước, trong túi vẫn còn thứ gì đó.

Chế giễu và thoải mái trên mặt hắn biến mất, đồ trang sức là vật phẩm không thể cho vào balo lưu trữ, trong vài chục giây ngắn ngủi, thứ mà mình đã bỏ vào túi ấy đi đâu?

Chu Kỳ An đột nhiên cười với người đội mũ lưỡi trai.

Không hiểu sao, trong lòng người đội mũ lưỡi trai bỗng dâng lên một cảm giác bất an, theo bản năng gã chạm vào túi của mình.

Cảm giác quen thuộc của kim loại trong túi khiến người đội mũ lưỡi trai cảm thấy kinh ngạc.

Ánh mắt của gã thay đổi: "Khi nào thì..."

Cùng lúc đó, giọng của Chu Kỳ An vang lên: "Vừa ăn cắt vừa la làng, tôi đã gặp loại người này không phải lần đầu."

Không cần suy nghĩ nhiều, người đội mũ lưỡi trai lập tức ấn nút đóng cửa, ngay lập tức muốn rời đi.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, người kim loại đã xuất hiện trước mặt, giọng đầy ác ý: "Cậu muốn đi đâu?"

Một sợi lụa trắng xuyên qua khoảng cách giữa hai người, khi người đội mũ lưỡi trai tập trung vào đối phó với NPC, sợi lụa kéo y ra ngoài.

Chu Kỳ An hét lớn: "Tên trộm, đừng hòng chạy!"

Người đội mũ lưỡi trai chao đảo, nhưng nhanh chóng đứng vững, nhưng gã đã ra khỏi thang máy.

Không xa lắm, Chu Kỳ An chủ động thu lại sợi lụa trắng, sau khi quát tháo xong, y lập tức xoay người, chạy nhanh về phía cuối hành lang tối tăm.

Sát linh ngây người một chút, khi sắp đuổi theo, đối phương đã dùng tốc độ không thể tin nổi để nhanh chóng chạy đến gần mép tường dán giấy. Sát linh phân vân một lúc giữa việc đuổi theo hay ở lại, cuối cùng chọn mục tiêu hiện đang yếu thế hơn - người đội mũ lưỡi trai.

...

Cuối hành lang tối tăm là văn phòng lớn nhất của tòa nhà, từng là văn phòng sang trọng nhất.

Văn phòng đại diện quyền lực này giờ đã hoàn toàn bị phá hủy.

Từ trần nhà đến sàn, đều bị phủ đầy những ký hiệu đỏ rực như bùa chú, rèm cửa đóng kín, toàn bộ không gian chỉ được thắp sáng bởi bốn cây nến.

Rác thải sinh hoạt vương vãi khắp nơi.

Một ông già không rõ mặt mũi cầm một chuỗi hạt gỗ đàn hương, đứng trước bức tường, miệng lẩm nhẩm những câu chú không rõ nghĩa.

Người lạ đến, ông ta không quay đầu lại, giọng khàn khàn nói: "Cuối cùng, lại có thêm một đám 'người có tiềm năng' nữa."

"Cậu hẳn là một trong những nhân viên mới của tòa nhà... Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi." Đã quỳ lâu, ông đứng dậy một cách khó khăn, chậm rãi nói: "Đứa nhỏ, tôi cần cậu giúp tôi một việc."

Một trong những lời thoại quen thuộc mà NPC dùng để giao nhiệm vụ.

Mục Thiên Bạch không hề cảm thấy hứng thú khi chuẩn bị kích hoạt nhiệm vụ, anh đứng ở cửa, dáng người cao lớn, bóng dưới chân mờ mịt như sương.

Không xa lắm, chàng sinh viên vẫn đang trong trạng thái thần du, chỉ có bản năng là tiếp tục đi về phía trước, gần đến cuối cũng không dừng lại.

Một lát sau, đối diện với yêu cầu của ông già, Mục Thiên Bạch khẽ cười: "Thành thật mà nói, ông già, tôi đến đây chỉ để đòi tiền."

Ngón tay ông xoay chuỗi hạt chững lại.

"Tôi chỉ muốn có lợi ích, hoặc là ngươi đưa tiền của ra để đuổi tôi đi, hoặc là..." Giọng của Mục Thiên Bạch bình thản nhưng tàn nhẫn: "Tôi sẽ ở lại đây, tiếp theo hễ có ai xuất hiện tôi sẽ giết một người. Ông muốn nhờ người giúp việc, cũng phải có người chứ?"

Lời nói vừa dứt, một tiếng "bịch",  chàng sinh viên vừa đâm đầu vào tường.

Cậu dường như tỉnh táo hơn một chút: "Anh Chu đâu, anh ấy đi..."

Còn chưa nói hết, đột nhiên bị một cùi chỏ đẩy ngã.

Chàng sinh viên vừa tỉnh dậy ôm bụng, đầy mặt ngạc nhiên. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Mục Thiên Bạch, cậu bản năng phản kháng, nhưng đáng tiếc như lấy trứng chọi đá, ngay sau đó bị đập mạnh vào tường, đầu đập vào tường ngất đi.

Mục Thiên Bạch tiến thêm một bước về phía chàng sinh viên bất tỉnh, bước chân chậm rãi, ánh mắt vài lần lướt qua mặt ông.

"Cho tôi lợi ích, nếu không tôi sẽ tàn sát hết nơi này."

Mắt trái viết "đến một giết một," mắt phải viết "đến hai giết cả đôi."

Ông thở dốc, tay ôm chặt ngực, rõ ràng tức giận không ít.

Bỗng nhiên, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo tiếng thở gấp khi chạy.

Là Chu Kỳ An, sau khi thoát khỏi người kim loại, cuối cùng y cũng tìm được văn phòng.

Nhìn thấy chàng sinh viên đại học bất tỉnh, Chu Kỳ An ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra..."

Khi thấy bóng dáng trong văn phòng, y ngừng lại: "Sao còn có một ông già? Chào ông, tôi..."

Chưa kịp nói hết câu, Mục Thiên Bạch đã dùng tay to khỏe dễ dàng nắm lấy cánh tay của Chu Kỳ An, một tay khác bất ngờ xuất hiện một lưỡi dao, chém thẳng vào cổ mềm mại, như thể quyết định giết người cảnh cáo trước mặt ông.

Chu Kỳ An vội vã né tránh, lao về phía trước.

Trước mặt chỉ có một bức tường lạnh lẽo, hoàn toàn không còn đường lùi.

Khi lưỡi dao giơ lên lần nữa, ông dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Tiểu súc sinh."

Ông ta chửi mạnh một câu, rồi cầm lấy chiếc còi bạc treo trước ngực thổi.

Một sinh vật giống như còn sống nhưng toàn thân không có chút da thịt lành lặn nào từ trong bóng tối xuất hiện, đây là một con quái vật máu thịt lẫn lộn, di chuyển bằng bốn chân.

Ông chỉ vào Mục Thiên Bạch, ra lệnh với giọng độc ác: "Giết hắn!"

Dám uy hiếp ta sao?

Lực nhảy mạnh mẽ hơn nhiều so với con người bình thường, gần như lao thẳng lên lưng của Mục Thiên Bạch.

Chu Kỳ An nhanh chóng chạy đến văn phòng để ẩn náu.

"Ông." Y thở dốc: "Cảm, cảm ơn ông đã cứu mạng tôi! Tôi sẽ đền đáp ông bằng bất cứ giá nào."

Nói về việc đền đáp, ánh mắt của Chu Kỳ An dừng lại giữa chuỗi hạt và còi bạc trên tay ông.

Cái nào là bùa hộ mệnh nhỉ?

Dường như chờ câu nói này, ông quay mặt lại, nhìn vào mặt Chu Kỳ An, đột nhiên mắt nheo lại, một cảm giác ghét bỏ vô cớ nảy sinh.

Trước khi cảm giác này lan tỏa, một con dao nhỏ bất ngờ bay qua giữa hai người. Ông lập tức nhìn ra ngoài văn phòng, quát mắng con quái vật: "Giết hắn! Tao nuôi dưỡng bao nhiêu sát khí không phải để uổng phí!"

Cuối cùng, Mục Thiên Bạch cũng xuất hiện một sơ hở, khi thấy quái vật chuẩn bị bóp nát cổ họng của anh, khuôn mặt ông hiện lên niềm vui.

Bên cạnh, có một cơn gió lướt qua.

Không, không phải gió, mà là âm thanh khi một người di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Chu Kỳ An lợi dụng lúc ông đang chú ý đến tình hình bên ngoài, dùng sức giật mạnh chuỗi hạt treo trên cổ tay của ông ta.

【Gợi ý manh mối: Bạn đã phát hiện bùa hộ mệnh】

Mắt Chu Kỳ An sáng lên, hóa ra thứ này mới là then chốt, bề mặt hạt đã bị mài nhẵn, cho thấy nó chưa từng rời khỏi tay. Những hạt tròn rơi xuống đất, y vội vàng nhặt một chân bàn và đập mạnh, vài hạt bị nghiền nát ngay lập tức.

Ông tức giận đến nỗi mắt muốn nổ tung.

Số lượng và nguồn gốc của những hạt này, từng cái một đều rất quan trọng, thiếu một cái cũng không được.

"Đi thôi!" Mục Thiên Bạch nói.

Chu Kỳ An nhân cơ hội hất tung ông, định mở cửa chạy ra.

Ngay khi ra khỏi, y do dự một chút, sau đó nhanh chóng quay lại lấy cuốn sách trên bàn rồi mới bỏ chạy.

Toàn bộ văn phòng chỉ có khu vực xung quanh cuốn sách này là sạch sẽ, nhìn rất đáng ngờ.

【Manh mối - Nhật ký Kỳ Môn*1.】

Để lấy được cuốn sách, Chu Kỳ An chậm lại một nhịp, bị con quái vật vừa được triệu hồi chặn ở cửa, sinh vật đáng sợ lao thẳng về phía y.

Trong lúc nguy cấp, chàng sinh viên vừa tỉnh lại không biết lấy dũng khí từ đâu, đấm một cú. Sức lực của cậu không đủ để làm hại con quái vật, nhưng cú đấm khiến tay cậu đỏ và sưng lên.

Tuy nhiên, sự can thiệp nhỏ bé này đã giúp Chu Kỳ An có thời gian thoát ra, y luồn lách ở một góc độ hiểm hóc để chạy ra ngoài.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Chàng sinh viên theo Chu Kỳ An chạy trốn.

Châu Kỳ An không nói gì.

Thời gian quay trở lại một chút trước đó.

Ngay sau khi người đội lưỡi trai chày xuất hiện, Chu Kỳ An đã nhìn thấy cái bóng của Mục Thiên Bạch, sau đó nói khẽ hai từ: "Diễn trò."

Y tin rằng Mục Thiên Bạch thông minh sẽ hiểu.

Sau đó, cái bóng dưới chân của Mục Thiên Bạch thực sự bắt đầu chuyển động, lén lút nhét chiếc nhẫn vào túi của người đội mũ lưỡi trai.

Giúp chuyển giao tang vật, đồng ý với kế hoạch hợp tác tiếp theo.

Chủ nhân của Tòa nhà Kim Tường hiện tại vẫn chưa bị nữ quỷ hạ gục, chắc chắn không phải là người dễ đối phó.

Chu Kỳ An tự nhiên mang theo buff khiến chủ nhân của tòa nhà ghét bỏ, cách tốt nhất để phá hủy bùa hộ mệnh là một người thu hút hỏa lực, người kia chờ thời cơ hành động.

Diễn trò hai mặt, dùng gương mặt khác nhau là cách hữu hiệu nhất, không cho chủ nhân tòa nhà cơ hội phản ứng.

Kế hoạch rất tuyệt, nhưng việc chạy trốn sau đó là một vấn đề.

Lối thoát khẩn cấp gần nhất, dấu hiệu an toàn màu xanh lá cây nhấp nháy, nhưng còn một đoạn nữa mới đến. Còn con quái vật thì chỉ cách ba người vài mét, khi chạy có thể ngửi thấy mùi tanh từ phía sau.

Chu Kỳ An ném cuốn sách y tìm được trong văn phòng cho Mục Thiên Bạch, "Tôi sẽ đánh lạc hướng con quái vật, anh dẫn hắn xuống tầng bốn, có thể sẽ tìm được manh mối."

Chàng sinh viên hiện tại có gương mặt hoàn toàn mềm mại, khó phân biệt với người tóc dài đen thẳng.

Cách thức này có lý do, nếu tìm thêm được một manh mối, bọn họ có thể sẽ biết được quá khứ của Tòa nhà Kim Tường.

Nói xong, ở góc quẹo, Chu Kỳ An nghiến răng chạy về hướng khác.

Mục Thiên Bạch liếc nhìn cuốn sách vừa được Chu Kỳ An ném tới, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Con đường anh chọn có nhiều rắc rối, gần thang máy cũng nguy hiểm, còn phía sau có một con quái vật hung ác, từ mọi góc độ đều là đường cùng.

Quan hệ cũng không thân thiết lắm, chờ đến khi đối phương sắp chết, mình ở lại tầng 18, cuối cùng còn có thể thu lợi.

Nhưng...

Dưới ánh sáng mờ mờ của dấu hiệu sơ tán, đôi mắt đỏ như lửa ma. Dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt của Mục Thiên Bạch không thay đổi, nói: "Thôi, đi tầng bốn."

Rõ ràng anh không định tham gia vào chuyện ở tầng 18.

Chàng sinh viên do dự một chút, Mục Thiên Bạch nói với giọng lạnh lùng: "Nếu không muốn chết, đừng quay đầu lại."

Sinh viên đại học: "Tuyệt đối không quay đầu!"

"..."

Gặp nguy hiểm không phải chỉ chạy nhanh hơn, cậu nghi ngờ anh Chu muốn kéo người khác xuống địa ngục cùng mình.

Trong đầu chàng sinh viên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt: người quản lý, mũ lưỡi trai, cậu nhóc gấp giấy, áo choàng đỏ... Hình ảnh của họ lướt qua như một đoạn phim, cậu không chắc chắn mục tiêu là ai, khiến cậu càng chạy nhanh hơn.

·

Ở phía bên kia, Chu Kỳ An sắp bị quái vật đuổi kịp.

Y bình tĩnh triệu hồi tấm lụa trắng, liếc nhìn cây cỏ treo lơ lửng bên cạnh, dường như y định dùng cách này để thoát thân. Nhưng không biết liệu chuỗi xích có đủ sức chịu đựng để đung đưa qua tầng tiếp theo hay không.

Một bóng dáng màu đỏ xuất hiện từ lúc nào không hay, cắt ngang suy nghĩ của y.

Thì ra là người mặc áo choàng đỏ, người trước đó đã mất tích.

"Cậu kiên nhẫn thật đấy." Nụ cười nở trên làn da trắng như tuyết của cô ta, "Đến bây giờ mà vẫn không sử dụng thánh khí."

Cô ta cầm một con dao cong, cười nhẹ nói: "Để tôi đoán thử, sử dụng một lần sẽ phải trả giá đắt lắm phải không."

Càng là thiết bị nghịch thiên, trò chơi càng có những hạn chế lớn.

Người mặc áo choàng đỏ đứng cách y chưa đến mười mét, còn phía sau quái vật đang đuổi theo quyết liệt. Dù biết người đến không có thiện ý, Chu Kỳ An cũng chỉ có thể cứng rắn tiến lên.

Trước đó, ông già đã dùng lời lệnh, chứng tỏ quái vật có thể hiểu tiếng người. Chu Kỳ An cố ý lớn tiếng, dùng giọng đầy ngạc nhiên nói: "Tốt quá! Cô đến tiếp ứng tôi rồi!"

Người mặc áo choàng đỏ không giảm nụ cười, thậm chí còn không động đậy chút nào.

Mùi hôi thối từ quái vật phía sau đã nhẹ đi một chút, thay vào đó là tiếng kêu gào giận dữ của con thú bị dồn vào đường cùng. Chu Kỳ An quay đầu lại, hít thở ngưng trệ, con quái vật hung ác đã bị một đôi nam nữ dùng lưới lớn bắt giữ.

Đôi nam nữ này, một người là người chơi mờ nhạt nhất trên xe, người kia thì đi cùng người mặc áo choàng đỏ. Hai người mặt mày lạnh lùng, sau khi tạm thời bắt giữ con quái vật, đứng yên bên cạnh.

Chu Kỳ An nheo mắt lại: "Họ là người của cô à?"

Tuân thủ rất cao đấy.

Người mặc áo choàng đỏ cầm dao tiến tới, khi không nói chuyện, áp lực từ cô ta còn mạnh hơn cả khi đội mũ lưỡi trai.

Chu Kỳ An lùi một bước, nhưng sau lưng cũng có người.

"Hai người chơi kia chết nhanh như vậy, e rằng không thể không liên quan đến cô."

Việc tuyển mộ và khám phá trong căn tin chẳng qua là để che giấu ý định thực sự đến tầng này... chiếm đoạt thánh khí.

Cuộc chiến tranh giành thánh khí tuyệt đối không thể để người khác biết, ngẫu nhiên chọn người chơi làm đá lót đường cho quy tắc tầng thượng, dùng xong thì tìm cách loại bỏ, thủ đoạn thật sự rất tàn nhẫn.

"Bọn họ thật sự rất hữu dụng."

Nếu không phải hai người họ đi trước kích hoạt sát linh, rồi cô ta sử dụng kỹ năng làm chậm tốc độ của người chơi, khiến sát linh ưu tiên giết bọn họ, cô ta đã không dễ dàng thoát thân như vậy.

Người mặc áo choàng đỏ nói: "Mười giây nữa, giao thánh khí tự nguyện, tôi có thể để cậu sống."

Chu Kỳ An: "Sau đó để người của cô giết tôi à?"

Còn muốn chơi trò chơi ngôn từ này sao.
"Tám, bảy..." người mặc áo choàng đỏ trực tiếp đếm ngược hai giây.

Ánh mắt Chu Kỳ An dao động không yên.

Biết rằng y đang tính toán mưu kế, người mặc áo choàng đỏ khẽ lắc đầu, "Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mưu mô đều vô dụng."

Cô ta nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt như nhìn thịt tươi trong tiệm, suy nghĩ xem sẽ ra tay từ đâu, tin rằng rất nhanh sẽ khiến đối phương thỏa hiệp trong tình trạng sống không bằng chết.

Chu Kỳ An ngừng lùi lại, mở miệng định nói gì đó, nhưng người mặc áo choàng đỏ không nói lời nào, giơ dao lên chém vào cánh tay y.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An cúi đầu, khóe miệng bất ngờ cong lên.

Người mặc áo choàng đỏ bỗng chốc giơ cao dao, tay dừng lại.

Có gì đó không đúng.

Tại sao trên gương mặt này không thấy chút hoảng loạn nào?

Chu Kỳ An cúi đầu xuống, giọng nói cũng hạ thấp hơn: "Thật ra, tôi cũng đã chờ đợi giây phút này từ lâu rồi."

Người mặc áo choàng đỏ không nghe rõ lời của anh, nhưng cảm giác không hay vẫn tăng lên.

Chu Kỳ An đột ngột ngẩng đầu, mạnh mẽ bóp nát viên đá phát sáng đã cầm trong tay từ trước.

【ngài đã sử dụng một viên đá phát sáng】

【Chất lượng không thể nói, dũng sĩ không thể nó】

【Chúc ngài có một trải nghiệm đầy thú vị】

Trong một số trường hợp, trò chơi sẽ sử dụng kính ngữ, chẳng hạn như khi người chơi tự tìm đến cái chết hoặc nhận được vật phẩm thực sự quý giá.

Chu Kỳ An thuộc dạng đầu tiên, y vốn là kẻ đốt lửa mua vui bẩm sinh, ngoài việc đốt cháy trang viên, dường như y cũng rất thích chơi trò tự thiêu.

Gần như ngay lập tức, trong chậu cây treo lơ lửng, từng con quái vật đẫm máu phá đất trồi lên, tứ chi như thằn lằn, khi ngửi thấy mùi người sống, tất cả chúng xoắn vặn như loài sinh vật đột biến từ hành tinh khác, bò tới giết chết.

Người mặc áo choàng đỏ biến sắc.

Trong cuộc điều tra trước đó, Chu Kỳ An chỉ là một người mới, tại sao một người mới lại có loại đạo cụ cấp thảm họa như vậy?!

"Bất ngờ không? Vui vẻ chứ?" Chu Kỳ An nhân lúc người mặc áo choàng đỏ ngạc nhiên, kéo giãn khoảng cách, tránh bị một nhát dao chém trúng.

Y không phải là một nhà từ thiện, từ khi bắt đầu hợp tác, y đã không định để Hàn Lệ tham gia vào vụ giao dịch này mà không mất gì. Hàn Lệ lấy được [đá phát sáng] từ tay anh trai, sau đó chuyển giao miễn phí cho Chu Kỳ An như một dấu hiệu của thiện chí hợp tác.

Thứ này chỉ có tác dụng duy nhất là triệu hồi quỷ, khá vô dụng, trừ khi ai đó có tinh thần hy sinh, sẵn sàng thu hút sự chú ý để cứu người, mới có thể miễn cưỡng sử dụng được.

Nhìn về hướng lối thoát hiểm, Chu Kỳ An cười nhẹ: "Cũng thông minh đấy."

Nếu Mục Thiên Bạch còn muốn ở lại và kiếm lợi từ việc này, kết cục chắc chắn sẽ không tốt.

Đám sinh vật méo mó từ chậu cây đổ xô đến, số lượng nhiều hơn so với tưởng tượng.

Rầm!

Thanh chắn bị va đập vỡ tan, một con quái vật lao thẳng về phía con mồi với tốc độ kinh khủng.

Quái vật săn mồi không phân biệt.

Chu Kỳ An sử dụng cái búa nhỏ vừa nhận được để đập mạnh vào quái vật, kết hợp sức mạnh của bản thân với trọng lực mạnh mẽ của chiếc búa, tạm thời đánh bật quái vật ra một chút.

Người mặc áo choàng đỏ cũng dùng một nhát dao chém đầu quái vật.

Những sinh vật này, so với xác sống được nuôi dưỡng bên cạnh chủ tòa nhà, vẫn yếu hơn.

Nhưng chúng quá nhiều.

Lúc này, ánh mắt người mặc áo choàng đỏ chứa đầy sát ý sắc bén như kim châm, nhắm thẳng vào Chu Kỳ An.

Cô ta vào trò chơi đã được một người tài giỏi để mắt đến, đào tạo trở thành phó hội trưởng của hội, chưa từng bị "sắp đặt" như thế này.

"Muốn động thủ sao?"

Trước khi người mặc áo choàng đỏ ra tay, Chu Kỳ An không biết đã đến bên cô ta từ lúc nào, một ánh sáng vàng lóe lên, không quá rõ ràng vào ban ngày.

Là thánh khí!

Chỉ có thánh khí mới mang lại cảm giác áp lực như thế này.

Trong mắt người mặc áo choàng đỏ, vô thức lóe lên tham lam.

Trước khi đôi mắt cô ta dừng lại trên sợi dây chuyền, phía trước lại phát ra tiếng nổ vang dội, giống như có ai đó kích hoạt thánh khí chiến đấu.

Thang máy quá xa, phía bên chậu cây treo lơ lửng có quái vật, hiện tại chỉ còn một con đường, đó là thang cuốn đã ngừng hoạt động hơn nữa có biển báo an toàn.

Mặc dù thang cuốn có hệ số nguy hiểm không nhỏ, nhưng so với ban đêm thì có phần tốt hơn một chút.

Chu Kỳ An nhanh chóng tưởng tượng trong đầu.

Người mặc áo choàng đỏ cười lạnh, một đám khói tím như con rắn quấn quanh cổ tay Chu Kỳ An.

Kỹ năng độc tố nhắm vào người chơi thì không bằng một phần trăm khi đối mặt với quái vật. Nhưng năng lượng nhỏ bé này đủ để làm Chu Kỳ An chậm lại trong một khoảnh khắc, khiến y mất cơ hội thoát thân.

Chu Kỳ An ánh mắt lạnh lùng, quay tay sử dụng thánh khí xuyên qua ngực một con quái vật.

Mất 400cc máu!

Tuy nhiên, đòn đánh này có sức mạnh kinh hoàng, thành công khiến quái vật tụ tập xung quanh chọn ưu tiên tấn công người mặc áo choàng đỏ.

Từ xa, ít nhất bảy tám con quái vật đã vượt qua hàng rào, thịt đỏ tươi của chúng rung động không ngừng trong những động tác dữ dội.

Chu Kỳ An nhắm vào khoảng trống giữa các quái vật, y chỉ có thể sử dụng thánh khí một lần nữa, phải chạy liên tục về phía thang cuốn nghiêng về phía sau.

Việc nắm bắt thời cơ yêu cầu rất cao.

Không thể có chút sai sót nào.

"Hội trưởng..." Ở phía sau, hai tên cận vệ với vẻ mặt lạnh lùng giờ đây đã lộ vẻ hoảng loạn. Với nhiều quái vật như vậy, bonn họ cũng không phải đối thủ, đặc biệt là hai người trước đó đã dùng lưới để bắt một con, làm tăng mức độ thù hận rất cao.

Một người nhanh chóng phát ra tiếng kêu đau đớn, người còn lại cũng bị bao vây.

Người mặc áo choàng đỏ không thể quan tâm đến cấp dưới.

Cô ta không tránh khỏi bị thương, áo choàng bị rách, trên cánh tay xuất hiện nhiều vết cào sâu đến tận xương, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An.

"Hội trưởng, cứu tôi với!"

Câu cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, thịt trên cổ của người đàn ông đã bị cắn xé. Động mạch bị vỡ, máu bắn ra khắp nơi, thu hút thêm nhiều quái vật.

Cơ hội đến!

Chu Kỳ An toàn thân căng cứng, chuẩn bị tăng tốc hết sức, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Không biết sau cuộc chơi sống còn này, ai sẽ là người xuống địa ngục trước.

Dù sao thì mình cũng không thiệt thòi, người mặc áo choàng đỏ đã kéo theo hai tên tay sai của cô ta, bản thân cũng bị trọng thương.

Không thể phân tâm ngăn chặn, người mặc áo choàng đỏ tức giận nói: "Tao đã nói rồi, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu đồ đều vô dụng. Bọn nó chết rồi, mày cũng đừng mong sống."

Cô ta không tin với trạng thái cơ thể hiện tại của đối phương, có thể sống sót đi xuống thang cuốn.

Chu Kỳ An cười nhạt: "Thử xem."

Cả hai bên đều ở ranh giới bùng nổ, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hành lang máu me lại xuất hiện thêm một bóng người.

Một đôi giày da bóng loáng dẫm mạnh lên đầu quái vật, ngay lập tức chất lỏng hôi thối bắn ra, chủ nhân của đôi giày nhẹ nhàng chà đạp, não quái vật văng tung tóe.

Một người mà Chu Kỳ An hoàn toàn không ngờ tới xuất hiện.

Người mới đến có vẻ ngoài tao nhã, làn da nhợt nhạt khiến gương mặt của hắn trông rất lạnh lẽo.

Hai tên tay sai trước khi chết mắt mở to, một lúc không thể phân biệt là người hay quỷ.

Cấp trên bước về phía Chu Kỳ An dưới ánh mắt kinh hãi của người chơi:

"Tại sao lại biến mất trong giờ làm việc?"

"Nghe nói người chết ở đây cũng chết ở ngoài. Cậu định lừa tiền trợ cấp tử vong đúng không?"

"Dự án đã hoàn thành chưa, tôi hỏi cậu, hoàn thành chưa?!"

Tháo nhẹ chiếc cà vạt chỉnh tề, cấp trên dùng tay còn lại dễ dàng bóp nát cổ họng của một con quái vật gần đó, vô số thịt và máu chảy ra từ lòng bàn tay.

Người mặc áo choàng đỏ thấy vậy không khỏi chấn động.

Chu Kỳ An cũng khẽ động môi, nhìn người mặc áo choàng đỏ: "Câu cuối cùng cô nói là gì?"

Áo choàng đỏ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro