055

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_______________

Chiều tối, sau khi tan làm về nhà, Chu Kỳ An trực tiếp bước vào phòng tắm, muốn dùng vòi sen để xua tan mệt mỏi của cả ngày.

Mẹ Chu không có ở nhà, để lại một tờ giấy nói bà đã đi đến Đôn Thị nhờ y giúp trả lại vali cho hàng xóm.

"Trông có vẻ đi rất vội vàng."

Khi thấy hàng chục cái vali, mí mắt của Chu Kỳ An giật giật mạnh, ngay cả sau khi tắm xong, y cũng không thể xua tan được cảm giác lạnh lẽo đó. Thậm chí, y còn thấy da rắn trong một cái vali.

Không còn cách nào khác, Chu Kỳ An đành phải dọn sạch vali, sau khi xong xuôi, cuối cùng cũng dành thời gian xem qua cửa hàng.

Hiện có tổng điểm tích lũy: 15.547

Tiền âm: 2.004,36

Số tiền âm trong con heo đất đang tăng dần từng ngày, không biết liệu sau này có thể dùng được hay không.

Chu Kỳ An lại nhìn vào công cụ tổ đội.

Công cụ tổ đội cấp thần: 100.000 điểm, chỉ cần có ID, có 80% xác suất kéo người vào phó bản mà không cần phân biệt.

Công cụ tổ đội cấp một: 2.000 điểm, sau khi đối phương đồng ý, có thể trực tiếp tổ đội thành công vào phó bản mà không cần quan tâm đến độ khó.

Công cụ tổ đội thông thường: 500 điểm, có thể tổ đội tự do với phó bản dưới ba sao, nhưng tỉ lệ thất bại khi tổ đội với phó bản từ bốn sao trở lên là trên 60%.

Chu Kỳ An không cần suy nghĩ, trực tiếp mua công cụ tổ đội cấp một, nếu không phải vua may mắn thì tốt nhất không nên thử cái cuối cùng.

Trước đó, chàng sinh viên tự nguyện đề nghị cùng tham gia phó bản, y cũng không từ chối.

Những lời như "Đi theo tôi sẽ nguy hiểm" Chu Kỳ An chưa bao giờ nói, thái độ của y rất rõ ràng: Đúng vậy, mạng của cậu là do tôi cứu, bạn à, đã đến lúc cậu trả ơn rồi.

Nhờ kỹ năng chữa trị hỗ trợ, y cũng có thêm sự tự tin khi sử dụng thánh khí.

Sau khi mua công cụ tổ đội, Chu Kỳ An lướt qua một lượt các vật phẩm phong phú khác trong cửa hàng. Chủ yếu là các loại vũ khí, nhưng y không mấy hứng thú, tuy nhiên, khi thấy một món đồ, Chu Kỳ An hiện ra một chút hứng thú trên khuôn mặt.

Đó là một pháp sư nhỏ đội mũ phù thủy màu đen, đeo găng tay đen, toàn thân bao phủ trong một không khí bí ẩn, trên chiếc áo choàng dài gần chạm đất có thể lờ mờ thấy được những vệt sáng của các vì sao.

【Pháp Sư Tiên Tri】

【Giá: 30.000】

【Giới hạn mua: Chỉ được mua một lần】

【Mô tả sản phẩm: Một pháp sư có khả năng nhìn thấu số phận, hắn có thể giúp bạn dự đoán cát hung của một việc, pháp sư thông minh này có khả năng đưa ra những lời khuyên quý giá.】

"Ba mươi ngàn... thật đắt."

Dù bây giờ y đã tích góp được một nửa, nhưng đó là kết quả của việc liên tục tham gia hai phó bản có độ khó trung bình đến cao, hơn nữa theo bài viết kinh nghiệm của Hàn Lệ, số điểm mà người chơi nhận được sẽ khác nhau tùy theo tình huống. Y hầu như đã tự mình giải quyết cả hai lần, nên việc nhiệm vụ kết thúc, nhận được điểm cao là điều dễ hiểu.

Chu Kỳ An hơi thu lại lòng tham, lắc đầu: "Thôi, cũng không phải là thứ cần thiết, sau này xem tình hình rồi tính."

Sau khi tắm xong, Chu Kỳ An gọi điện cho chàng sinh viên: "Chuẩn bị đi, ngày kia chúng ta sẽ vào phó bản."

"Nhanh vậy sao?"

"Tuần sau theo kế hoạch công việc, tôi sẽ phải đi công tác, tính cả cuối tuần thì thời gian đủ dùng rồi, sẽ không bị tính là trốn việc."

"Cần..."

"Không cần." Chu Kỳ An biết cậu định nói gì, nếu thật sự cần thêm người thì hãy tính sau. Y không muốn tổ đội với cấp trên của mình, một người không ngần ngại ăn thịt quái vật, lúc nào cũng có thể biến thành quái vật còn đáng sợ hơn cả NPC.

Với tình hình hiện tại, vào phó bản càng nhanh càng tốt.

Cũng có thể khiến những thế lực đang âm thầm theo dõi phải trở tay không kịp.

Khi chuẩn bị đóng cửa hàng, Chu Kỳ An nhìn vào công cụ hợp đồng với doanh số tháng 9999W+ lắc đầu.

Giữa con người với nhau quả thật không có niềm tin cơ bản nhất, chỉ cần một công cụ hợp đồng thôi đã đủ để trò chơi kiếm bộn tiền.

·

Ngày 8 tháng 9, Bạch Lộ.

Ngày tốt cho khai trương, động thổ, mua xe; không tốt cho việc an táng, xây miếu.

Chu Kỳ An và chàng sinh viên hẹn gặp nhau ở trung tâm thành phố.

Gặp nhau xong, Chu Kỳ An thở dài: "Hôm nay cũng coi như là ngày tốt rồi."

Nói rồi, y kích hoạt công cụ tổ đội một cách dứt khoát.

Cảm giác đau nhói từ thần kinh khiến Chu Kỳ An kêu lên một tiếng, thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Trải nghiệm với công cụ tổ đội thật tệ.

Khoảng hai phút sau, cảm giác khó chịu ban đầu qua đi, một bản đồ nhỏ trong khu vực dần dần hiện rõ trong tâm trí, trong đó có một điểm được khoanh bằng khung đỏ đẫm máu.

Bên dưới có một dòng chữ lạnh lùng đầy điềm báo: Điểm đón xe

[Chú thích: Vui lòng đến trước khi bắt đầu một ngày mới.]

Chàng sinh viên lập tức nói: "Gần khu phố cũ đã bị phá dỡ ở khu An Ninh."

Cậu đã từng đi công tác ở đó.

Khu An Ninh hôm nay có sương mù dày đặc, hai người đến khu vực đón xe, vì quá muộn nên gần như không thấy ai.

Công cụ tổ đội không thể xác định thời gian cụ thể để vào phó bản, sau khi đến trước 12 giờ đêm, có thể phải đợi gần một ngày.

Chu Kỳ An và chàng sinh viên từ nửa đêm đã trò chuyện để giết thời gian trong cơn gió lạnh, vài giờ trôi qua nhưng vẫn chưa thấy xe đến. May mắn để đối phó với tình huống không cố định này, bonn họ đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo một số thức ăn để no bụng.

Từ đêm đen đến bình minh, mãi cho đến 5 giờ chiều, chàng sinh viên không kìm được mà siết chặt nắm tay.

Theo thiết lập 12 canh giờ của trò chơi, trong vài giờ tới, nếu có xe đến, chắc chắn đó sẽ là cấp độ nguy hiểm cao.

Đến 9 giờ tối, dòng thời gian kéo dài quá lâu, chàng sinh viên gần như đã căng thẳng đến tê liệt.

Chu Kỳ An thì rất điềm tĩnh, còn nhắc đến chuyện mẹ mình đi Đôn Thị, khó hiểu nói: "Trước giờ bà ấy không có sở thích du lịch."

Trong mắt mẹ Chu, du lịch đồng nghĩa với việc lãng phí tiền bạc.

Chàng sinh viên bị phân tâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nghe nói gần đây Đôn Thị mới phát hiện một ngôi mộ cổ, khai quật được một xác ướp. Có thể cô sẽ có thêm một điểm tham quan nếu đi muộn hơn một chút."

"Cổ... xác?" Chu Kỳ An lặp lại bằng giọng không chắc chắn.

Mẹ kiếp, không lẽ bà ấy muốn tìm cho mình một cô dâu xác ướp?

"Xe đến rồi!"

Chàng sinh viên đột nhiên hét lên, sau đó hít mạnh một hơi khí lạnh.

Không xa có một chiếc xe màu hồng phấn mập mạp với đôi tai lợn đang tiến đến. Màu hồng thịt khiến người ta cảm thấy khó chịu, đỏ mọng béo ngậy, giống như da lợn thật sự.

Cuối cùng, họ vẫn không thể thoát khỏi số phận phải vào trò chơi vào giờ Hợi!

Xung quanh ghế lái toàn là các thanh kim loại nhỏ dày đặc, giống như một nhà tù thu nhỏ, rất khó nhìn rõ toàn cảnh của người lái.

Khi lên xe, loa tự động phát thông báo: "Vui lòng thắt dây an toàn."

Để an toàn, sau khi ngồi xuống, Chu Kỳ An không dám đi lại lung tung.

Y cũng không còn sức để chú ý đến những thứ khác. Chiếc xe buýt lắc lư, dao động hư vô vài lần khiến y có cảm giác say sóng. Ánh sáng đỏ bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào bên trong, khiến y càng thêm chóng mặt.

Chu Kỳ An viết vội vào vé xe: Cơ quan tiến hóa: Bắp chân.

Sau đó, y nhắm mắt lại, cố gắng chống chọi với cảm giác chóng mặt suốt hành trình.

Trong cơn mơ màng, dường như loa phát thanh đang gọi người xuống xe.

Chu Kỳ An dò dẫm vài lần trên khóa an toàn trong bóng tối, khó khăn lắm mới mở được dây an toàn. Vừa mới đứng dậy, y lập tức cảm nhận được cảm giác chân không chạm đất.

"Ưm..."

Nước.

Nước đỏ thẫm từ bốn phía tràn vào, gần như muốn nhấn chìm y. Chu Kỳ An kiên cường chống chọi, hai tay không ngừng quẫy đạp, cho đến khi có luồng không khí trong lành tràn vào. Y nhanh chóng ngửa đầu, cố gắng hít thở thật nhiều không khí bên ngoài.

Khi tỉnh táo lại một chút, phía trước bỗng vang lên một giọng nói chua chát cực độ—

"Kỳ thi sắp bắt đầu rồi! Chú ý đọc kỹ đề, nghiêm cấm chép bài!"

Tầm nhìn trở nên rõ ràng, Chu Kỳ An cuối cùng cũng tỉnh lại, nhận ra cả thế giới đã thay đổi.

Chiếc xe buýt hình đầu heo đã biến mất, cũng không thấy nhân viên nào, y đang ngồi trong một phòng học bình thường.

Đồng hồ treo tường chỉ đến bốn giờ chiều, bên ngoài trời vàng vọt, dân gian thường nói trời vàng có mưa, đây là dấu hiệu của một trận mưa lớn sắp tới. Khi ánh mắt y lướt qua bàn chéo góc, nhìn thấy một người ngồi đó, ánh mắt của Chu Kỳ An lập tức căng thẳng.

Người đàn ông có mái tóc nhạt màu hơn người bình thường, trước đây anh giải thích rằng đó là do uốn và nhuộm, nhưng Chu Kỳ An chưa bao giờ tin. Đôi mắt anh có sắc xám trắng nhạt, màu sắc trang phục cũng rất nhạt nhòa, cả người trông như một chiếc tivi cổ điển.

"Quả nhiên là đến rồi..."

Chu Kỳ An trầm tư, thầy giáo dạy buổi tối của y đã đến đúng như lời hẹn.

Khi ánh mắt y đang lướt qua khắp nơi, một cái khăn lau bảng bay thẳng đến chỗ y.

Người ném khăn rất mạnh, Chu Kỳ An cảm nhận được cơn gió sắc bén lướt qua, nếu bị va chạm trực tiếp, e rằng xương cốt cũng sẽ bị tổn thương.

Người đàn ông phía chéo đối diện xoay chiếc bút, mí mắt mỏng mở ra, liếc qua giáo viên coi thi trên bục giảng.

Khăn lau bảng đổi hướng giữa chừng rơi xuống đất, tạo thành một lỗ nhỏ trên sàn.

Giáo viên coi thi kinh ngạc khi thấy mình ném trật, hừ lạnh một tiếng, dùng giọng điệu răn dạy nói: "Tôi nhắc lại một lần nữa, trong thời gian thi nghiêm cấm nhìn ngang nhìn dọc."

Ngồi trên ghế gỗ nhỏ khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Chu Kỳ An không dám cử động lung tung.

Trước đó y đã nhìn thoáng qua, hàng ghế đầu của lớp học hầu như đã ngồi kín.

Có vẻ như lần này có khá nhiều người tham gia.

Giáo viên coi thi đứng trên bục cao, gầy gò bất thường, gò má nhô cao, đồng tử của hai mắt là những điểm đỏ thẫm, giống như những chiếc camera giám sát không lỗ.

Giọng hệ thống lạnh lùng vang lên—

【Phó bản: Biển máu vô bờ

Độ khó phó bản: Bốn sao rưỡi

Nhiệm vụ chính: Học sinh trong trường này đều là những nhân tài được chọn lọc kỹ càng. Sự cạnh tranh ở khắp mọi nơi, bạn cần tiếp tục nâng cao bản thân để trở nên xuất sắc hơn. Hãy cố gắng đạt được một trong các danh hiệu sau vào cuối học kỳ:

1. Học bổng (tổng cộng sáu người), tiêu chuẩn thưởng: 3000 đồng

2. Hỗ trợ học phí (tổng cộng hai người), tiêu chuẩn hỗ trợ: 2000 đồng

Thời gian phó bản: Do nhà trường quyết định

Số lượng học sinh cạnh tranh: Bốn mươi tư】

【Lưu ý: Tỷ lệ tử vong trung bình của phó bản này là 90%, người chơi sống sót sau khi hoàn thành không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến phó bản, nếu không sẽ bị xóa tài khoản trò chơi】

【Lưu ý: Khi độ khám phá cốt truyện đạt một trăm phần trăm, có thể kích hoạt trực tiếp lối thoát hiểm màu xanh lá.】

【Độ khám phá cốt truyện hiện tại: 1. Hiểu rõ câu chuyện thực sự; 2. Đánh dấu toàn bộ các địa điểm quan trọng】

【Độ khám phá cốt truyện hiện tại: 0】

【Địa điểm đánh dấu quan trọng hiện tại: 0/4

Mở khóa toàn bộ địa điểm đánh dấu có thể nhận được phần thưởng thêm.】

Chu Kỳ An cảm nhận được bầu không khí trong lớp học đột ngột căng thẳng.

Y cúi đầu, trò chơi không cung cấp số lượng cụ thể người chơi tham gia, thay vào đó là ghi chú học sinh cạnh tranh, điều này có nghĩa là NPC cũng sẽ chiếm số lượng thí sinh.

Mọi người đều được trang bị công cụ học tập giống nhau, Chu Kỳ An nắm chặt cây bút bi vừa xuất hiện trên bàn, ánh mắt dưới cặp kính gọng đen lóe sáng: "Bốn mươi tư người, tranh giành tám suất sống sót sao?"

Cộng thêm lối thoát đặc biệt, có chín suất sống sót.

Nghe theo lời trò chơi, họ không phải là nhóm người đầu tiên tham gia phó bản này, trước đó, rất ít người sống sót. Dù cho số lượng suất sống sót có hạn, nhưng tỷ lệ tử vong không nên cao như vậy.

Kim giây quay một vòng, đồng hồ treo tường chỉ đến bốn giờ bốn phút.

Trong lớp học tối tăm trước trận mưa bão, biểu cảm của các học sinh khác nhau. Có người chơi đùa với cây bút, có người nhẹ nhàng đẩy khung kính, cũng có người với đôi mắt vô hồn bỗng dưng lộ ra ánh sáng hưng phấn...

Cửa sổ mở toang, rèm cửa bị gió thổi tung lên, một xấp giấy thi vừa được phát ra kêu lạch phạch.

Giáo viên coi thi với đôi môi khô khốc, hai tay chống lên bàn, lạnh lùng nói: "Kỳ thi bắt đầu."

Mọi người đều cúi đầu, đồng loạt điền vào phần tên trên bài thi trước tiên.

Trước ngực không có thẻ học sinh, cặp sách nằm trong tủ, muốn kiểm chứng xem trong phó bản có thân phận nhân vật khác hay không, chỉ có thể nhìn vào sách bài tập và các tài liệu để xem có tên hay không.

Chu Kỳ An cẩn thận liếc nhìn lên bục giảng, giáo viên coi thi đang mở cốc giữ nhiệt để uống nước, đây là cơ hội tốt để lén nhìn.

Có nên lén nhìn không?

Chu Kỳ An ngập ngừng một chút, sau khi nhìn thấy nội dung bài kiểm tra, y nhanh chóng quyết định, chỉ thấy y điền ba chữ một cách bình tĩnh: Chu Kỳ An.

Tên thật được sử dụng để làm bài.

Chưa đầy nửa phút sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Giáo viên coi thi bước tới với đôi giày cao gót, khi đi ngang qua chỗ Chu Kỳ An, trên người bà ta tỏa ra một mùi hôi khó chịu của sắt gỉ.

Giáo viên coi thi dừng bước.

Chu Kỳ An theo bản năng ngồi thẳng lưng.

Khi y đang âm thầm đoán mò, thì một nam sinh phía sau đột nhiên bị một cánh tay gầy guộc như cành khô nhấc lên.

Đôi mắt kỳ lạ của bà ta dán chặt vào người chơi cao lớn, giáo viên coi thi nở một nụ cười lạnh lùng: "Gian lận, hủy tư cách thi."

"Tôi không làm," người chơi cao lớn nói, "Tôi thề rằng tôi không nhìn vào bất kỳ tài liệu nào."

Quả thật, anh ta chỉ rút cuốn sách bài tập ra để xem tên, chứ không mở ra.

Người chơi nhìn vào camera ở phía trước lớp học: "Có thể xem camera."

Tuy nhiên, câu nói này hoàn toàn không lay chuyển được giáo viên coi thi nghiêm khắc, bà ta quyết đoán đưa anh ta vào phạm vi gian lận.

Hai bảo vệ đột nhiên xuất hiện trong phòng thi, cưỡng chế lôi người chơi cao lớn rời đi.

Chu Kỳ An liếc thấy chiếc thắt lưng của bảo vệ đầy vết máu, ở eo còn đeo theo cây dùi cui điện, gương mặt đầy sát khí, giống như những tên đao phủ.

Tiếng kêu của người chơi chưa kịp kéo dài một giây đã bị âm thanh của dùi cui điện cắt ngang, trong khoảng thời gian đó anh ta dường như đã có ý định phản kháng, nhưng rất nhanh chóng như bị kéo ra ngoài như một đống bùn lầy.

Giáo viên coi thi trở lại bục giảng, tiếp theo không ai dám phát ra tiếng động nào, ngay cả tiếng bút chì viết cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Kỳ thi này kéo dài tổng cộng ba tiếng rưỡi, nội dung thi không chỉ có một môn, đề thi đa dạng về các lĩnh vực thiên văn, địa lý, vật lý, hóa học, khiến người ta nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

Đến khoảng hơn bảy giờ, tiếng chuông reng báo hiệu kết thúc kỳ thi.

Mọi người nộp bài rồi bắt đầu vươn vai, lúc này có thể nghe thấy tiếng răng rắc của xương khớp đang hoạt động, rõ ràng ai nấy đều sắp ngồi cứng ngắc cả rồi.

Chu Kỳ An nhìn vào chỗ ngồi phía sau, người chơi bị lôi đi trước đó không quay lại.

Giáo viên coi thi đập mạnh chồng bài thi lên bàn giảng, giọng nói âm u khó chịu: "Kết quả sẽ có khi đến tiết tự học buổi tối, ai mà kéo lùi lớp, hừ hừ..."

Bà ta rời đi với nụ cười lạnh đầy ác ý.

"Khởi đầu tồi tệ thật? Quá bất công."

Chu Kỳ An nghe thấy ai đó phàn nàn, quay lại nhìn, là một thanh niên có vẻ lười biếng.

Câu nói này đã tiết lộ thân phận người chơi của đối phương.

Bọn họ không biết từ lúc nào đã tự động thay vào bộ đồng phục học sinh mùa thu, quần áo của người này nhàu nhĩ, có thể thấy khi thi cử không ngừng vặn vẹo không yên.

"Công bằng?" Ai đó cười nhạo, "Cậu có thể vào đây thi, đối với người khác như vậy đã là công bằng chưa?"

Ít nhất họ đã trở thành người tiến hóa, những người bình thường bị loại khỏi tiêu chuẩn chọn lọc của trò chơi, thậm chí còn không có quyền lựa chọn.

Người đang nói là một người đàn ông ngoại quốc có nét mặt cương nghị và đẹp trai, Chu Kỳ An nhìn thêm một lúc.

Lúc này chàng sinh viên tiến đến bên Chu Kỳ An, phấn khích chỉ về phía hai hàng ghế sau: "Là cô ấy!"

Chu Kỳ An quay đầu lại, đó là một gương mặt quen thuộc, Bạch Thiền Y đang mỉm cười nhìn về phía này.

Cô chủ động đi đến, bật cười nói: "Dù cậu có tin hay không, đó thực sự là một sự trùng hợp."

Sự trùng hợp này đến mức khiến Bạch Thiền Y cũng thấy khó tin.

Lúc này dường như cô nhìn thấy ai đó, khẽ sững lại.

Chu Kỳ An theo ánh mắt cô nhìn lại, đó là vị trí hàng ghế cuối cùng, có một người rất kỳ lạ đang đi qua đi lại trong lớp, tần suất có chút nhanh. Do đúng lúc quay lưng lại, không nhìn rõ được dung mạo.

Bạch Thiền Y thu lại ánh mắt, nói: "Khi viết tên, cậu là người viết nhanh nhất trong số các người chơi."

Ít nhất trong quan sát của cô là như vậy.

Chu Kỳ An nhún vai: "Tôi nhìn qua đề bài, không biết làm được mấy câu, tôi sợ gì chứ?"

Tin rằng so với điểm thi kém chất lượng, viết sai tên có lẽ mới là tội lớn thứ hai.

"..."

Y không cố ý hạ thấp giọng, một vài người chơi gần đó, bao gồm cả người ngoại quốc kia, đều sâu xa nhìn y chằm chằm.

Cậu kém nhưng cậu có lý à?

Chu Kỳ An mỉm cười: "Sau khi vào xã hội, mọi người đều không có thời gian học hành, tin tôi đi, tôi không đơn độc."

Y tự tin rằng mình không phải là người đứng cuối bảng.

Bạch Thiền Y ngập ngừng một chút: "Có thể cậu sẽ cô đơn đấy."

"?"

"Trò chơi lựa chọn người chơi dựa trên sự cân nhắc tổng hợp về tài sản, sức mạnh, học thức, v.v. Những yếu tố này có thể hữu ích trong phó bản, vì vậy hầu hết người chơi lâu năm đều liên tục nâng cao bản thân."

"!!!"

Chu Kỳ An lập tức thấy mắt tối sầm lại, mặc dù y cũng đi học buổi tối, nhưng mục đích chính là để tránh mẹ mình.

Kết quả là gặp phải một thầy giáo buổi tối càng đáng sợ hơn, cảm giác như không có chỗ trốn thoát khỏi hang động quỷ, bình thường sao còn có tâm trí học hành.

Chàng sinh viên: "Đề không khó lắm đâu, anh Chu anh chắc chắn qua được mà."

Chu Kỳ An liếc nhìn cậu: "Câm miệng."

"..."

Chu Kỳ An một tay che mắt, ngửa đầu than thở tuyệt vọng.

Không biết là người chơi nào, thấy cảnh đó phát ra một tiếng cười chế giễu.

Trong tiếng cười nhạo của những người khác, Bạch Thiền Y đột nhiên hạ thấp giọng nói thật nhanh: "Cẩn thận với người ngoại quốc đó, anh ta luôn lén lút theo dõi cậu."

Chu Kỳ An biết rằng tình huống tồi tệ nhất có thể đã xảy ra, người mặc áo choàng từng đề cập rằng có người chơi từ máy chủ nước ngoài có thể sử dụng đạo cụ đánh lừa thân phận để đăng nhập vào máy chủ khác.

Sắc mặt y lập tức trở nên lạnh lùng.

——

Các NPC không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của người chơi.

Bọn họ giống như những người sống trong một lớp đồ họa khác, từng người ngồi ngay ngắn trên ghế, như thể bị hàn chết tại chỗ. Thỉnh thoảng lại đảo mắt, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, đờ đẫn chờ đợi giờ tự học buổi tối đến.

Tám giờ, bên ngoài trời tối đen như mực, cơn mưa lớn trút xuống mặt đất, giáo viên giám thị trở lại đúng giờ.

Bà ta đập mạnh tập bài thi xuống, không nói một lời liền bắt đầu đọc điểm, từ điểm thấp nhất trở lên.

"Điểm tối đa là một trăm điểm, vậy mà có một vài người không đạt nổi một nửa."

Một lượng lớn ngân hàng đề thi, nhưng mỗi câu chỉ có giá trị điểm rất nhỏ, dù cộng lại nhiều tờ đề thi thì tổng điểm vẫn là 100 điểm.

Giáo viên coi thi mạnh mẽ rút ra một tờ đề thi.

Chu Kỳ An chuẩn bị bị mắng.

"Thẩm Tri Ngật!"

Từ phía bên cạnh, một người đàn ông với màu tóc nhạt đã im lặng đứng dậy, đi lên bục khi được gọi tên.

Chu Kỳ An trừng mắt nhìn thầy giáo dạy buổi tối của mình bước lên bục với đôi chân dài để nhận tờ đề thi chỉ có 29 điểm.

"Chu Kỳ An——"

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, giáo viên coi thi như đang tuyên án tử, đôi đồng tử nhỏ như đầu kim nhắm vào y: "32 điểm."

Chu Kỳ An ngơ ngác bước lên phía trước.

Khi đi qua Thẩm Tri Ngật, y như tỉnh khỏi giấc mơ, đột nhiên điên cuồng lắc mạnh đối phương: "Đồ cầm thú!"

Quả nhiên trên đời không có bữa ăn miễn phí, một người có đầy đủ giấy chứng nhận thành tích, có nền tảng du học và bằng tiến sĩ, làm sao có thể mở một lớp học buổi tối với học phí cực kỳ thấp.

Các học sinh khác đều học cùng nhau, chỉ có mình y, được nói là học viên thứ 1.000, được giảm giá một nửa hơn nữa có lớp học kèm riêng.

"Chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ quen nhau à?" Bạch Thiền Y thấp giọng hỏi.

Ban đêm học tập không quản lý chặt chẽ, khi giáo viên coi thi vào, Bạch Thiền Y không kịp quay về chỗ ngồi. Ban đầu là mỗi người ngồi một bàn, cô thuận thế ngồi cạnh chàng sinh viên, giáo viên cũng không nói gì.

Chàng sinh viên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người đó chắc là thầy giáo buổi tối của anh Chu."

Chu Kỳ An từng nói sẽ gọi người đến, vì vậy đã gọi điện thoại trước đó.

Bạch Thiền Y lộ vẻ đồng cảm.

Người báo danh cuối cùng lại đi học lớp phụ đạo của người báo danh cuối, nghe có vẻ thê thảm thật.

Giáo viên coi thi lần lượt công bố điểm số, chàng sinh viên trong thực tế đã đạt thành tích cao nhất lại không phải là người đứng nhất.

Người đàn ông đạt thành tích đứng nhất khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cân đối cao ráo, hai hàng lông mày dài sắc bén, kính không gọng làm giảm bớt sắc bén vốn có trong ánh mắt của hắn.

Khi đi qua chỗ của Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, bước chân của người đàn ông khẽ dừng lại, đôi mắt dưới kính dường như mang theo một chút thăm dò, rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

Ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang trên trần làm cho gương mặt của giáo viên coi thi trông càng thêm khó chịu.

Cô ta nhìn chằm chằm hai học sinh đứng cuối lớp: "Trong nội quy nhà trường, có nói về việc phải học hành chăm chỉ đúng không?"

Còn vì sao không nhắm vào người đứng áp chót, chủ yếu là vì Chu Kỳ An và người kia quá xuất sắc, đã tạo ra khoảng cách gần hai mươi điểm so với người đứng thứ ba từ dưới lên.

Chu Kỳ An cúi đầu cầm tờ đề thi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hành động xả giận lên Thẩm Tri Ngật trước đó, ít nhất cũng thể hiện rằng y đang điên cuồng vì điểm thi kém của mình.

Còn về việc thi không tốt thì sẽ chết, y không nghĩ vậy.

Tri thức có thể giúp người chơi có một khởi đầu thuận lợi, nhưng không chỉ đơn thuần là kiểm tra kiến thức.

Lòng bàn tay của Chu Kỳ An đổ mồ hôi nhẹ.

Trong hai lần đầu tiên, y dựa vào lòng dũng cảm và sự may mắn để có một khởi đầu hoàn hảo. Lần này thì đang chịu áp lực cao, lại thêm một khởi đầu tệ hại, khó tránh khỏi tâm lý hơi bất ổn.

Giáo viên coi thi đột nhiên nói giọng nhẹ nhàng: "Đừng về chỗ nữa, nào, hai em qua đây. Để cả lớp xem ai đã kéo tụt điểm trung bình của cả lớp xuống."

Hai người chỉ có thể lên bục giống như động vật để bị trưng bày.

Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng nói: "Kỳ An, nghe tôi nói..."

Anh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mỗi lần đều học trước đáp án và các bài tập mẫu trước một ngày.

Chu Kỳ An lườm anh một cái.

Câm miệng đi, đồ đàn ông xấu xa!

Không biết có phải thi trượt sẽ kích hoạt hình phạt đặc biệt nào không, trạng thái của Chu Kỳ An lúc này rất tệ, tinh thần có phần sa sút, kèm theo cảm giác chóng mặt. Tình trạng sức khỏe kém khiến y dễ dàng đổ mồ hôi lạnh hơn bình thường.

Trên bục giảng, giáo viên coi thi nhìn cảnh y đổ mồ hôi trên trán với vẻ thỏa mãn, nở một nụ cười tàn nhẫn đầy quỷ dị: "Gọi phụ huynh các em đến."

"..."

Chu Kỳ An lập tức tỉnh táo hẳn.

Không phải chứ, mấy người này bị sao thế, chuyện gì cũng thích lôi người nhà của người ta vào à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro