057

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Không phải ai cũng có thể gắn động cơ điện, những người chơi không có thánh khí bảo vệ hoàn toàn không dám lao lên.

Hai bên cầu thang đều có thể đi lên, Vikas nghiêm mặt nói: "Đi bên trái."

Hắn có thể chất thông linh, nên cảm nhận nguy hiểm cũng chính xác hơn.

Khi nhóm người chơi bên kia vừa lên đến tầng hai, Chu Kỳ An đã chạy đến tầng bốn.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Bốn phía là những bức tường trắng, gạch trắng, cộng với bầu không khí đặc biệt trong không gian, khiến Chu Kỳ An có cảm giác như mình vừa bước nhầm vào một bệnh viện.

Bỗng nhiên.

Dường như y đã giẫm phải thứ gì đó, nhưng không kịp kiểm tra dưới đế giày, sau khi ổn định cơ thể, y lập tức tiếp tục chạy lên phía trước.

Trong khi chạy, không có một giọt mồ hôi nào toát ra từ người y. Hơi lạnh tràn ra từ những bức tường xung quanh, bao trùm lấy y, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Ánh sáng của thánh khí xua tan bóng tối, Chu Kỳ An bị kẹp giữa ánh sáng rực rỡ và bóng tối, cảm giác như sớm muộn gì y cũng sẽ hóa thành một vũng máu.

Đến khúc quanh tiếp theo của cầu thang, y đột ngột dừng bước.

Ánh sáng chiếu lên một vật gì đó, làm nó lay động.

Phía trước, một bóng người kỳ quái đang lặng lẽ đứng.

Chiếc huy hiệu kim loại trên ngực phản chiếu ánh sáng, khiến Chu Kỳ An phải nheo mắt lại. Khi y nhìn kỹ lại, đó là một người kỳ quặc đội một chiếc mũ sắt lớn đang mặc đồng phục học sinh, tay cầm một chiếc kéo dài sắc nhọn.

Chách!

Chiếc kéo lao thẳng về phía cổ mảnh mai của y.

Do quán tính, Chu Kỳ An suýt nữa đã bị cắt làm đôi.

"Quá đáng thật."

Dải lụa trắng không thể đối phó với loại công cụ như kéo, Chu Kỳ An không do dự, lập tức ném tháng khí ra. Trong tích tắc, máu tanh bắn ra, cây đinh ba xuyên thủng kẻ tấn công.

【Lượng máu của bạn đã tiêu hao 400cc.】

Bóng người kỳ quái lắc lư vài lần, sau đó ngã ra sau đập vào tường. Ở cổ gã lộ ra một đường khâu xoắn vặn như con rết.

Chu Kỳ An tiến lại gần nhìn, có vẻ như đầu của người này đã từng bị chặt đứt rồi được khâu lại.

Bọn họ mặc đồng phục học sinh giống hệt nhau, dựa vào chiều cao và hình thể, rất có thể đó là người chơi ngồi sau lưng y trước đó bị bảo vệ bắt đi vì gian lận.

Khi y đang cố gắng tháo mũ sắt để xác nhận thêm, thì từ tận cùng của bóng tối truyền đến những âm thanh quái dị.

Chu Kỳ An do dự một chút, rồi quyết định tiếp tục chạy lên.

Nếu có quái vật lớn nào đến, sử dụng thánh khí lần nữa sẽ khiến cơ thể y hoàn toàn kiệt quệ.

Ánh sáng của thánh khí khiến y trở thành một bóng đèn nhỏ, điều này vừa có lợi vừa có hại, vì mọi yêu ma quỷ quái đều có thể xác định vị trí của y, nhưng đồng thời cũng khiến chúng có phần e ngại.

Thứ gì đó phía sau không đuổi theo.

Chu Kỳ An đầu óc choáng váng, nhưng không dám dừng bước.

Không biết y đã chạy bao lâu một cách máy móc, cho đến khi nhìn thấy một con số mờ mờ rất khó nhận ra là 'mười ba', y mới thở phào một hơi.

·

Tầng chín.

Vikas thỉnh thoảng thay đổi hướng đi lên cầu thang, từ cầu thang bên trái chuyển sang bên phải, cuối cùng lại đổi sang lối đi an toàn.

Cảm giác nhạy bén giúp hắn tránh được nhiều lần nguy hiểm, Vikas cũng không từ chối khi Bạch Thiền Y và những người khác đi theo phía sau, phong cách điềm đạm và rộng lượng của hắn khiến mọi người càng tin tưởng hắn hơn.

So sánh với Chu Kỳ An đã dựa vào tốc độ và đạo cụ để chạy trước, y trông có vẻ hèn hạ hơn nhiều.

Chàng sinh viên có chút lo lắng cho Chu Kỳ An, nhưng khi nghĩ lại, anh Chu của cậu chưa bao giờ được chào đón, quan điểm của người ngoài đã không còn quan trọng nữa.

Bảng chỉ dẫn an toàn của tòa nhà tổ hợp vẫn sáng, hành lang không hoàn toàn tối đen, đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía trên.

Âm thanh quen thuộc đập khóa!

Điều này có nghĩa là Chu Kỳ An đã đến phòng hồ sơ.

Sắc mặt Vikas hơi thay đổi: "Tăng tốc."

Bọn họ chạy gấp rút, cuối cùng khi lên đến tầng mười ba, Vikas lập tức lấy ra một chiếc đèn pin, chỉnh ở mức thấp nhất và chiếu vào bên trong.

Nơi ánh sáng quét qua, những cánh cửa tủ kính cường lực lóe lên ánh sáng kỳ lạ, chúng giống như những chiếc tủ trưng bày bằng acrylic, chia ra thành từng ngăn nhỏ chi chít, mỗi ngăn là một bức ảnh của học sinh mới.

Cấu trúc như một nghĩa trang sống động.

Khi mọi người bước vào, Chu Kỳ An có vẻ vội vàng đi qua từ một hướng khác, rõ ràng là vừa xem trộm hồ sơ của người khác.

Lúc này y đã thu hồi lại thánh khí, hầu hết mọi người đều kìm nén sự tò mò về ánh sáng trước đó do sự bất mãn với y.

"Cặn bã." Một tiếng rủa nhỏ vang lên.

Chu Kỳ An không để ý, chậm rãi lấy ra khung ảnh của mình.

Ảnh của tất cả học sinh trong một lớp đều được đặt trên một chiếc giá, gần đó Bạch Thiền Y cũng tìm thấy khung ảnh của cô, nhanh chóng nhận ra huyền bí, cô khẽ động tay, khung ảnh bị tháo rời một cách linh hoạt, Bạch Thiền Y rút ra một phong bì da nhỏ từ lớp lót.

Mọi người làm theo cô.

Thẩm Tri Ngật không vội chạy đến trước, anh đến muộn. Khi phát hiện hồ sơ của mình rất gọn gàng nằm trong khung ảnh, nhìn sao cũng không giống như đã bị lục lọi qua.

Anh thở dài một hơi.

Không ngờ Chu Kỳ An lại không xem trộm hồ sơ của anh.

Bạch Thiền Y lướt qua hồ sơ của mình: "Gần giống như ngoài đời thực, tuổi tác cũng khớp."

Chỉ có điều lý lịch bị rút ngắn rất nhiều.

Cô nhíu mày: "Tôi đã từng chơi qua hai phó bản với bối cảnh trường học, nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống như thế này."

Hai lần trước đều có danh tính cố định, tuổi tác cũng cùng độ tuổi.

"Tiếp tục học tập với danh tính thật, thú vị đấy." Ánh đèn pin chiếu vào dãy tủ phía sau, Vikas nói: "Tốt nhất là kiểm tra thêm hồ sơ của các học sinh cũ để xác định."

Nói xong, hắn không di chuyển.

Gần đó, Chu Kỳ An cũng không di chuyển.

Vikas nhìn sang, Chu Kỳ An mỉm cười, đặt chiếc búa nhỏ vào tay hắn: "Được thôi, anh đi phá khóa."

Các đạo cụ không phải vũ khí hoặc không có chất lượng cao, người khác cầm lấy cũng có thể sử dụng mà không cần giao dịch.

Vikas vẫn đứng yên tại chỗ, Chu Kỳ An lấy lại chiếc búa nhỏ, nói: "Có vẻ như anh không quan tâm đến hồ sơ của các học sinh cũ."

Dưới ánh trăng, nụ cười trên môi Vikas, vốn luôn hiện diện, giờ đã nhạt đi nhiều.

Chu Kỳ An không dừng lại, rời đi trước. Thẩm Tri Ngật nhìn qua, thu vào trong tầm mắt biểu cảm của Vikas, khi Vikas nhìn lại, Thẩm Tri Ngật đã quay đi.

Ở bên kia, Bạch Thiền Y tạm thời không tham gia vào tranh chấp, đang yên lặng xem qua hồ sơ của những người khác trong lớp, cố gắng từ đó nhận diện xem ai là người chơi.

Khi xuống đến tầng mười hai, Châu Kỳ An giữ lấy tay vịn cầu thang, dựa vào tường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chàng sinh viên theo sau y: "Anh Chu..."

"Dìu tôi xuống."

Không cần chàng sinh viên phải giúp, Chu Kỳ An đã bị người khác cõng lên trước đó. Nằm trên lưng lạnh lẽo của Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An đầu óc quay cuồng, nhưng không phí sức để giãy giụa.

Y mở mắt, ánh nhìn không mờ mịt vì mất máu quá nhiều, mà ngược lại, tỉnh táo nhắc nhở chàng sinh viên đang do dự: "Hy vọng cậu hiểu thế nào là tài nguyên tái tạo."

Chàng sinh viên định dùng cơ thể mình để chữa thương cho Chu Kỳ An thì khựng lại, lập tức gật đầu.

Điều kiện sử dụng kỹ năng chữa trị rất khắt khe, vết thương nhỏ có thể hồi phục ngay lập tức, nhưng những vết thương nghiêm trọng cần phải chuyển đổi.

Tóm lại: trị cho người một ngàn, tự hại mình tám trăm.

Cuối cùng, chàng sinh viên chỉ chuyển đổi một nửa giá trị tổn thương, hai chân run rẩy, môi trắng bệch.

Cậu không khỏi khâm phục Chu Kỳ An, trong tình huống này mà vẫn có thể bình tĩnh đối đầu với Vikas.

Chu Kỳ An nói: "Tăng tốc lên."

Bất cứ việc gì cũng có một giới hạn, quá mức sẽ dễ kích hoạt quy tắc.

Chẳng hạn như Vikas đã cố tình dụ y phá khóa.

Hàng loạt tủ kính phía sau đều có khóa mật mã, mỗi ô đều được dán một lớp màng chống nhìn trộm đặc biệt, ngay cả khi áp sát cũng khó mà nhìn thấy bên trong. Một khi phá khóa bằng bạo lực, sẽ dễ gây ra nguy hiểm không rõ.

Suy ra, xem hồ sơ cũng có thể tương tự.

Người xem càng nhiều, nếu có người muốn xem hồ sơ của người khác như y, sớm muộn gì cũng sẽ có biến đổi.

Người chơi lâu năm có nhiều chiêu trò, dù biết rằng có thể gây ra tình huống nguy hiểm, họ vẫn mạo hiểm để có thêm thông tin.

Vừa nghĩ đến đã thành hiện thực, tiếng còi báo động chói tai xé tan màn đêm!

Thể lực của Chu Kỳ An đã hồi phục phần nào: "Thả tôi xuống."

Thẩm Tri Ngật đáp: "Gió lớn quá."

Anh không nghe thấy gì.

"..."

Gió thực sự rất lớn khi đang chạy.

Nhưng Thẩm Tri Ngật lại di chuyển một cách kỳ lạ, như đi dạo thong thả, trong nháy mắt đã di chuyển đến vài mét xa.

Chàng sinh viên không chú ý đến hiện tượng lạ này, chỉ cắn chặt răng chạy tiếp.

Ngôi trường này có tỷ lệ phủ xanh rất cao, gió đêm lùa qua kênh mương, thổi lên mang theo độ ẩm ướt.

Ra khỏi tòa nhà tổng hợp, bọn họ không dừng lại mà tiếp tục hướng về phía ký túc xá. Thẩm Tri Ngật biết giới hạn của Chu Kỳ An ở đâu, khi gần đến ký túc xá, anh chủ động thả người xuống.

Chu Kỳ An nhìn anh một cái.

Nắm rõ giới hạn như vậy, mình cũng khó mà bắt bẻ được.

"Anh Chu..."

Chàng sinh viên nhớ kỹ lời y dặn trước đó, bất kỳ chuyện gì cũng không được quá mức.

Hồi tưởng lại hồ sơ vừa xem qua, khác với cách viết tay truyền thống, trên đó đều là chữ in, một khi bị thay đổi sẽ bị phát hiện.

Vì vậy, xét theo kết quả, chuyến đi này vừa tốn máu lại gây thù hằn, cũng chưa giải quyết được vấn đề gọi phụ huynh, dường như là không đáng.

Kết quả là chưa kịp nói ra, hệ thống đã lên tiếng trước:

【Đã mở khóa địa điểm mới: Phòng hồ sơ】

【Mức độ khám phá cốt truyện hiện tại: 10%.】

【Địa điểm quan trọng: 1/4】

【Hãy đi đến nhiều nơi nguy hiểm hơn để mở khóa lối thoát màu xanh.】

Sinh viên bối rối im lặng.

Chu Kỳ An hỏi số phòng ký túc xá của họ: "Tôi ở phòng 514, còn mọi người?"

Trong thời gian nghỉ giữa kỳ thi, y đã kiểm tra ba lô. Một chiếc ba lô đen bình thường, bên cạnh có bình giữ nhiệt, mở khóa kéo ở dưới cùng thì có một chiếc chìa khóa rỉ sét.

Trên đó có dán một miếng băng trắng với ba chữ số viết nguệch ngoạc.

Chàng sinh viên trả lời: "504."

Cậu cảm thấy tiếc vì không được ở cùng phòng.

Chu Kỳ An đáp: "Đừng lo, đợi khi bạn cùng phòng của tôi chết, cơ hội của cậu sẽ đến."

Dựa vào mức độ nhắm tới của kịch bản này, tám phần mình lại cùng phòng với một tên quái vật nào đó.

Đúng là trò chơi rác rưởi, mình đã nhìn thấu âm mưu của nó rồi.

Y quay sang hỏi Thẩm Tri Ngật: "Anh thì sao? Ở phòng nào?"

Thẩm Tri Ngật lấy chìa khóa ra, số phòng 514 rất rõ ràng.

Chu Kỳ An: "..."

Xin lỗi, trò chơi, mình đã nhìn nhầm cậu rồi.

Chỉ trong chớp mắt, Chu Kỳ An quyết định chuyển chủ đề: "Nhanh về ký túc xá đi, lỡ có giờ giới nghiêm thì không hay."

Người quản lý ký túc xá là một người đàn ông trung niên béo phì, đang ngủ gật, mỗi khi ngáy lên, cơ thể ông lại như một ngọn đồi nhấp nhô.

Ông tỉnh rất nhanh, thấy ba người nhẹ nhàng bước vào, chủ động nói: "Mấy đứa mới vào, phải cố gắng học tập nhé."

Miệng nói những lời động viên, nhưng ánh mắt lại chứa đầy oán hận khó hiểu.

Chu Kỳ An như một con chuột nhỏ, tăng tốc lên cầu thang.

Y leo lên một mạch đến tầng năm, phòng nước ở ngay góc quẹo, sau một hồi ừng ực uống nước, y cầm chiếc cốc giữ nhiệt, tinh thần trở nên sảng khoái đôi chút.

"Đi thôi, ai về nhà nấy."

514 nằm giữa hành lang.

Phòng này dành cho hai người, ký túc xá có thiết kế giường trên, bàn dưới. Bàn dài kéo dài từ chân giường đến giá để giày, trên mặt bàn gỗ màu nâu sậm có khắc bốn chữ lớn "học hành chăm chỉ". Chu Kỳ An chạm tay vào, nghiền nát thứ dính trên tay rồi ngửi nói: "Tro nhang."

Là người từng gây ra một vụ nổ tro nhang, y rất nhạy cảm với mùi này.

Khi Chu Kỳ An đang quan sát phòng ký túc xá, Thẩm Tri Ngật ngồi trên chiếc giường cứng nhắc, bất chợt mỉm cười.

Chu Kỳ An quay đầu nhìn.

Thẩm Tri Ngật chỉ nói: "Kỳ An, trong ngôi trường này có giấu nhiều thứ rất thú vị đấy."

Một thứ nhỏ bé tự phụ.

Chu Kỳ An chỉ đáp lại bằng một tiếng "ồ".

Thấy y không hỏi thêm, Thẩm Tri Ngật có vẻ hơi thất vọng, đôi mắt xám trắng mất đi chút ánh sáng cuối cùng.

Chu Kỳ An nói: "Tôi ra ngoài có chút việc."

Chơi trò bí ẩn à? Ai chơi lại ai còn chưa biết đâu.

Thẩm Tri Ngật quả nhiên mắc câu, sau khi Chu Kỳ An ra ngoài, anh lén mở cửa một khe nhỏ, đôi mắt xám xịt nhìn ra ngoài dò xét.

Đèn trong hành lang bị hỏng, chỉ có một bên có phòng ký túc xá, bên kia là cửa sổ. Cấu trúc này không giống như ký túc xá truyền thống, mà giống như một tòa nhà giảng dạy đã được sửa đổi.

Ánh sáng của ngôi sao lấp lánh vẫn đang lan ra phía mặt trăng, mang đến chút ánh sáng cho kẻ đang rình mò.

Tiếng bước chân đi lên phá vỡ sự tĩnh lặng, các người chơi khác như Vikas lần lượt xuất hiện sau đó.

Ngay khi nhìn thấy Chu Kỳ An đang khoanh tay dựa vào tường, Vikas liền khựng lại.

Cùng lúc đó, thanh niên đứng thẳng người lên tiến về phía trước. Đồng phục mùa thu mặc trên người y rất vừa vặn, tỷ lệ eo và vai hoàn hảo, trông như một NPC thực thụ trong câu chuyện về ngôi trường này.

Vikas tưởng rằng y sẽ nói gì đó với mình, nét mặt có chút cười mà không phải cười.

Ai ngờ Chu Kỳ An lại chọn cách lướt qua y, tiếp tục đi thêm hai bước.

Ứng Vũ cũng vừa lên cầu thang, híp đôi mắt phượng lại.

Anh ta cũng đã đến tòa nhà tổng hợp trước đó, nhưng điểm đến không phải là phòng hồ sơ.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Kỳ An chắp tay, cúi đầu.

Mỗi hành động kỳ lạ của người chơi đều là dấu hiệu của việc chuẩn bị phát động kỹ năng, mọi người lập tức tránh xa.

Ứng Vũ chỉ đứng yên nhìn y.

Khi những người khác lùi lại, Chu Kỳ An đột nhiên cúi người, cúi đầu cầu xin người đứng đầu lớp: "Bạn ơi, cho tôi mượn bài tập để chép với."

"..."

Mọi người đều giật mình.

Vậy tại sao lại nhắc giáo viên chủ nhiệm giao bài tập? Điển hình của việc tự tìm rắc rối.

Bên kia, Thẩm Tri Ngật đang nhìn lén từ khe cửa, yên lặng chớp mắt.

Hóa ra là mình thiệt thòi vì thiếu văn hóa.

Trong trò chơi, việc trao đổi công bằng là điều được khuyến khích. Dùng tay không để kiếm lợi, thậm chí là chép bài tập, người chơi bình thường chắc chắn sẽ từ chối. Chu Kỳ An đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng kéo Ứng Vũ sang một bên để thương lượng về thỏa thuận.

Chú ý thấy đối phương đang cầm một thứ gì đó, có vẻ là dụng cụ cách âm mới mua.

Ứng Vũ liếc qua nói: "Có vẻ như cậu đã chuẩn bị để nói chuyện nghiêm túc."

Nói xong, anh ta quay lại đi về phòng ký túc xá của mình, Chu Kỳ An nhanh chóng đi theo.

Vikas không thể dán sát mặt để nghe trộm, chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng lại, hai người kia tạm thời bị tách biệt trong một không gian khác.

Bên trong.

Thiết kế của tất cả các phòng ký túc xá hầu như giống nhau, dường như Ứng Vũ có một phòng đơn.

Ánh trăng máu chiếu lên người anh ta không làm tăng thêm vẻ quỷ dị, nhưng khi đôi vai anh ta khẽ động, trông như đang rũ bỏ những tia máu vô tận.

Nhưng người chơi có vẻ ngoài bí ẩn này lại đang làm những việc không hề phù hợp với vẻ ngoài của mình. Ứng Vũ lại bắt đầu bận rộn một cách kỳ lạ trong phòng ký túc xá, giống như trong lớp học.

Cạo ván gỗ, cắt một góc của poster trên tường...

Chu Kỳ An nhìn dáng vẻ bận rộn của anh ta, đột nhiên nói: "Có vinh hạnh gặp được người khởi xướng kế hoạch giấu đồ, tôi thật sự rất vinh dự."

Bóng dáng bận rộn của người đàn ông chợt dừng lại.

Chu Kỳ An sẽ không làm gì mà không có lợi ích, y đã tiêu tốn thuốc cá cờ kiếm để tìm đến phòng hồ sơ đầu tiên, mục đích là để xem qua hồ sơ của học sinh ưu tú này.

Khi phó bản vừa mở ra, Chu Kỳ An đã lặng lẽ sử dụng 【Nhẫn xương】để kiểm tra mức độ tiến hóa của những người chơi có mặt. Vikas cao nhất, nhẫn xương không thể đưa ra giá trị cụ thể, còn Ứng Vũ thì... thấp nhất.

Nhẫn xương thậm chí không hề dịch chuyển, người còn lại khiến nhẫn không động đậy là Thẩm Tri Ngậy.

Sự tò mò của Chu Kỳ An đối với Ứng Vũ lớn hơn nhiều so với Vikas. Người sau chắc chắn không có ý tốt, y chọn nhìn vào hồ sơ của Ứng Vũ trước trong thời gian có hạn. Dù đã được đơn giản hóa đến mức tối đa, nó vẫn là một bản lý lịch vô cùng xuất sắc.

Ứng Vũ không thích xã giao khách sáo, nói: "Tiếp tục chủ đề trước."

Chủ đề trước.

Chép bài tập?

Chu Kỳ An ho khan, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi muốn trao đổi với anh một vài thứ."

Khi y thực sự nói ra thứ mình cần, Ứng Vũ mới nhìn thẳng vào y.

"...Tất nhiên, tôi cũng cần chép bài tập." Chu Kỳ An vội vàng bổ sung.

·

Khi trở lại phòng 514, Chu Kỳ An đã có một bản bài tập hoàn chỉnh.

Y ném cho Thẩm Tri Ngật, cười lạnh: "Thầy Thẩm, đây, chép đi."

Dù sao đi nữa, người đàn ông này cũng đã dạy mình ba năm, dù là học thuộc lòng, cũng không nên là học thức hiện tại.

Thẩm Tru Ngật bình tĩnh nói: "Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi kiến thức đều vô dụng, tại sao lại lãng phí trí nhớ để lưu trữ chúng?"

"..." Thôi được rồi. Hóa ra là người ủng hộ thuyết vô dụng của tri thức.

Đèn trong ký túc xá tự động tắt sau một giờ.

Chu Kỳ An nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà rất lâu, tự mình suy ngẫm điều gì đó.

Sau một kỳ thi liên tục kéo dài bảy đến tám giờ, mệt mỏi đã nhanh chóng xâm chiếm suy nghĩ của y, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong không khí dần xuất hiện mùi tanh và máu tươi, Chu Kỳ An cố gắng che miệng mũi nhưng không thành công.

Y mất kiểm soát cơ thể mình.

Khi các ngón tay cuối cùng có thể cử động một chút, Chu Kỳ An phát hiện mình đang bị trói chặt trên một bàn phẫu thuật lạnh lẽo, tay chân bị bó chặt.

"Bình tĩnh lại, đây chỉ là mơ thôi."

Cảm giác bị bóng đè này y đã từng trải qua ở cửa hàng gạo, không có gì lạ lẫm.

Chu Kỳ An có một sự ác cảm tự nhiên với bàn phẫu thuật, y cố gắng phớt lờ môi trường không thân thiện này. Khi ánh mắt rời khỏi chiếc dây đen buộc tay, y nhìn lên thấy một cái đầu to lớn đang nhìn xuống y từ dưới ánh đèn phẫu thuật.

Đối diện với một khuôn mặt heo khổng lồ ở khoảng cách gần, dưới cằm của con heo này mọc đầy những hạt mỡ.

"!!!"

Chu Kỳ An cố gắng nín thở, nhưng vẫn bị mùi hôi thối làm cho khó chịu.

"Mày thi tệ như vậy, đúng là đầu óc heo!"

Con heo đầu người nói những lời có vẻ như tự hạ thấp giống loài của mình, nó mặc áo phẫu thuật đặc biệt, trong tay cầm một chiếc rìu rỉ sét.

Rìu vung xuống mạnh mẽ.

"Lụa trắng."

Chu Kỳ An theo phản xạ tìm đến sự giúp đỡ từ trang bị của mình.

Lụa trắng không đáp lại, lưỡi rìu rơi xuống mà không hề bị ngăn cản!

Một tia sáng lạnh lẽo phản chiếu trong mắt, trong khoảnh khắc, máu đỏ tươi phun trào, đầu Chu Kỳ An bị chặt bay ra xa, nhìn nghiêng thấy nửa thân còn lại.

Y đã bị... chặt đầu?

Con heo đầu người bước đến, nhấc cái đầu tươi mới lên cười khanh khách.

Chu Kỳ An nhìn thấy mình qua phản chiếu trong mắt con heo.

Những đường nét khuôn mặt xa lạ đông cứng lại trong một biểu cảm kinh hoàng.

Con heo đầu người ném cái đầu vào khay phẫu thuật bên cạnh, khuôn mặt mập mạp bỗng nở một nụ cười kỳ quái, cầm bệnh án ghi chép:

Não heo cấp ba;

Chất lượng kém, chỉ số thông minh thô thiển, lượng tế bào não ít, sau khi tái chế có thể xử lý làm phế liệu.

Chất lượng, thô thiển... Những từ này nghe kỳ quặc, nhưng khi dùng để mô tả thịt thì không hề sai.

Thế giới chìm trong một biển máu.

Con heo đầu người rút từng mạch máu từ phần cổ còn lại của cơ thể, như thể đang kết nối với một cái đầu mới.

Nỗi đau khi bị chặt đầu Chu Kỳ An không cảm nhận được, nhưng cảm giác khi mạch máu thần kinh bị rút ra thì lại rất thật.

"Không!!"

Chu Kỳ An bật ngồi dậy, chóng mặt.

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, nhiệt độ trong phòng rất thấp, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

Trên giường đối diện không có ai. Chu Kỳ An theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Thảm Tri Ngật, hy vọng sự hiện diện của người sống sẽ làm giảm bớt di chứng của cơn ác mộng.

Như đáp lại lời gọi của y, cửa phòng mở ra, Thẩm Tri Ngậy vừa mua xong bữa sáng xách theo một chiếc túi nhỏ bước vào.

Thấy Chu Kỳ An mồ hôi đầy đầu, đang nắm lấy cầu thang muốn leo xuống, Thẩm Tri Ngật bước nhanh đến, ngăn y bị ngã do yếu sức.

Không đội tóc giả khi ngủ, mái tóc màu xanh lam của Chu Kỳ An xõa xuống vai, y khoác đồng phục học sinh, cúi người ngồi trên ghế.

Sự sợ hãi trong giấc mơ đã tiết ra nước mắt, tụ lại trên lông mi, gió lạnh thổi qua khiến chúng đóng băng thành một lớp sương mỏng.

"Tôi đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ..."

Chu Kỳ An từ từ kể lại, nhất thời cũng không rõ liệu đây có phải là cơn ác mộng tự nhiên do nhìn thấy con heo đầu người trong tòa nhà tổng hợp gây ra hay không.

Kể đến giữa chừng, Thẩm Tri Ngật bỗng nhiên nửa ngồi xuống, nắm lấy mắt cá chân đang run nhẹ của thanh niên.

Cơ thể Chu Kỳ An cứng lại.

"Đừng động đậy."

Không phải hành động vượt qua ranh giới gì, Thẩm Tri Ngật cởi giày của y, nhìn vào đế giày.

Chu Kỳ An bỗng nhớ lại, tối qua khi chạy trốn, hình như y đã giẫm phải thứ gì đó.

Một lớp chất dính nhầy đục ngầu bám vào những đường vân không đều trên đế giày.

"Con ngươi người." Thẩm Tri ngật nói.

Chu Kỳ An giật mình.

Có lẽ sau khi phẫu thuật xong, con ngươi của người chết rơi trên hành lang, và y đã giẫm phải.

Vậy thứ này chính là nguồn gốc gây ra cơn ác mộng?

Thẩm Tri Ngật: "Ăn chút gì đó đi, để giảm bớt căng thẳng."

Nghĩ rằng mình nhìn nhầm, Chu Kỳ An ngẩng đầu xác nhận lại: "Hai cái bánh quy ngón tay?"

"Nhà ăn có quy định, học sinh kém chỉ được ăn thứ này, mỗi ngày giới hạn ba cái." Thẩm Tri Ngật nói: "Kỳ An, phần của tôi cũng cho em."

"..."

·

Mặc đồ gọn gàng, đeo cặp sách, Chu Kỳ An ngậm bánh quy ngón tay vừa đi đến tòa nhà học vừa lắc đầu.

Cuối cùng y cũng hiểu lời của Hàn Lệ, không chỉ có những yếu tố đau khổ cá nhân trong phó bản, mà rất có thể sẽ gặp phải tình huống 'vắt kiệt sức lực, đói khát thể xác' là như thế nào.

Nghĩa đen là như vậy!

Trên đường, y bỗng nghĩ ra một cách để không phải đói bụng.

Chu Kỳ An chạy đến chỗ hẻm cây ẩm ướt mà bới móc: "Tìm thấy rồi!"

Chốc lát sau, y như bất ngờ nhận được bó hoa may mắn, phấn khích đưa cho Thẩm Tri Ngật xem: "Nhìn này, nấm."

Màu sắc đa dạng, chỉ thiếu chữ 'cực độc' khắc trên thân.

Nhiều học sinh đang đi đến tòa nhà học đều nhìn về phía này, Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc: "Em không thấy màu sắc của chúng quá sặc sỡ sao?"

Chu Kỳ An tự tin: "Không sao, không thể giết chết đại lang."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro