061

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________

Trong lớp học, sắc mặt của Vikas khó coi không kém gì giáo viên chủ nhiệm. Hắn đột nhiên hiểu ra lý do tại sao đêm trước Chu Kỳ An lại gọi dừng Ứng Vũ, hoàn toàn không phải để chép bài tập.

Còn việc y vội vã đến phòng lưu trữ, thậm chí cố tình nói cho mình nghe, chẳng qua là một cách để chuyển hướng chú ý.

Lúc đó, thứ mà Chu Kỳ An thực sự muốn xem là... hồ sơ của Ứng Vũ.

Đầu tiên xác định danh tính của đối phương, sau đó đàm phán để có được thẻ mê hoặc.

"Tính toán rất kỹ lưỡng, thật sự là một nước cờ cao tay..." Vikas nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu.

Tính toán cả trò chơi, cũng tính toán cả bản thân mình, chẳng cần tốn chút công sức nào cũng đòi được vật tế từ người khác, còn nhận được sự cảm kích của những người bị cướp.

Ngay khi tượng thần thi cử nứt ra, giáo viên chủ nhiệm gầy như que củi dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ta kẹp chặt tập đề thi dày và vội vã lao ra ngoài: "Bảo vệ đâu? Bảo vệ, bật camera giám sát cho tôi!"

Tòa nhà chính.

Sau khi đưa người đi, bảo vệ kéo theo hai thí sinh vi phạm quy định thi cử đến phòng y tế.

Trên hành lang tối tăm, dưới đất xuất hiện hai vệt máu đỏ sẫm và nhớp nháp. Sau khi người chơi bị bắt đi, bọn họ đã cố gắng sử dụng đạo cụ để thoát khỏi, nhưng hành động này chỉ khiến bọn họ chết nhanh hơn.

【Tấn công bảo vệ trong khuôn viên trường】

【Bạn đã bị liệt vào danh sách tội phạm】

Gậy gộc đập vỡ xương trên cơ thể, cắt đứt cơ hội sống sót cuối cùng của người chơi.

Trong hơi thở cuối cùng, đôi mắt mở to của người chơi vẫn còn đọng lại hối hận. Bọn họ bị ném lên bàn mổ, bác sĩ trường hưng phấn vung chiếc rìu xuống!

"Aaaa!"

Tiếng chém và tiếng hét cuối cùng xé toạc sự tĩnh lặng của tòa nhà chính.

Phòng y tế rất ngột ngạt, bác sĩ trường tháo mũ xuống, để lộ da đầu màu hồng nhạt, lơ thơ một vài sợi tóc.

Bảo vệ vốn có thể rời đi ngay, nhưng lại chìm đắm trong mùi máu tanh, nên khi bác sĩ trường bắt đầu thay não cho xác chết, gã nán lại thêm một lúc. Gió mưa bão tố, sấm sét lóe lên, trong không gian kín, thích thú từ việc giết chóc được khuếch đại đến cực hạn.

Đột nhiên, bảo vệ dường như nhìn thấy điều gì đó.

Gã mở to đôi mắt đục ngầu, muốn đâm đầu qua cửa kính mà chui ra ngoài, từ vị trí gã đứng có thể nhìn thấy rõ tượng thần thi cử.

Sau một phút trọn vẹn, bảo vệ mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Tượng thần thi cử... đã nứt ra rồi..."

Bác sĩ trường đang cầm dao nghe thấy lời gã nói, tay run lên, cái đầu heo dùng để ghép vào xác chết rơi xuống đất.

·

Khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, trong lớp im phăng phắc.

"Vừa nãy có người nói gì đó về bạn học Chu cướp đoạt vật tế phải không?" Bạch Thiền Y cười nhẹ phá vỡ sự im lặng: "Tôi thấy không giống lắm, cũng chẳng thấy người bị cướp thi tốt hơn là bao."

Nói về khả năng chọc ngoáy, vẫn phải nhường cho những người chơi lâu năm.

Người chơi trước đó đã tung tin đồn, mặt lúc đỏ lúc trắng, nhận ra mình vừa đóng vai trò của một tên hề.

Những ánh nhìn khó tả trước đó tập trung vào Chu Kỳ An giờ đều chuyển hướng sang đây.

Người chơi lúng túng nói: "Sau khi kiểm tra camera, chưa biết ai trong số những người ở đây sẽ gặp rắc rối."

Học sinh lớp cũ lặng lẽ nhìn cuộc đối thoại, khuôn mặt dưới ánh đèn vẫn xám xịt.

Nhưng khóe miệng của bọn họ lại nhếch lên, như thể càng có nhiều cuộc đấu đá giữa những người chơi, niềm vui càng lớn.

Chu Kỳ An không lo lắng lắm về camera giám sát.

Y không đọc sách nhiều, nhưng đã đọc kỹ sổ tay học sinh.

Trong sổ tay học sinh có giải thích về nội quy nhà trường, ngoại trừ việc quy định đồng phục, thì mười câu có đến chín câu đều liên quan đến thành tích. Những nội quy thông thường của các trường khác như không được mang theo dao kéo, cấm chạy trong hành lang, ở đây hoàn toàn không có yêu cầu.

Thời gian trôi qua lặng lẽ, khoảng năm đến sáu phút sau.

Cộc cộc cộc.

Tiếng giày cao gót trên hành lang nghe rõ ràng, từ xa đến gần, khi dừng lại thì giáo viên chủ nhiệm đã đứng ngoài cửa. Biểu cảm trên gương mặt cốt đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng giọng điệu so với lúc rời đi còn đáng sợ hơn.

"Tôi đã nắm được sơ bộ tình hình và liên lạc với hiệu trưởng."

Liên lạc?

Người chơi suy nghĩ, điều này cho thấy hiệu trưởng không có mặt tại trường.

"Về những tình huống đặc biệt xảy ra trong kỳ thi lần này, hiệu trưởng đã đưa ra yêu cầu như sau..."

Giáo viên chủ nhiệm từ từ bước lên bục giảng.

Không phải ảo giác.

Thân hình gầy gò của Chu Kỳ An căng cứng, ánh mắt đầy ác ý của giáo viên chủ nhiệm đang rơi vào gần chỗ y, không chỉ mình y, sau đó ánh mắt này còn quét qua những đồng đội cũng sử dụng thẻ mê hoặc để tạo ra lỗi.

"Điểm của người thân đi cùng sẽ bị hủy, nhà trường sẽ cử người đưa họ về an toàn ngay lập tức."

Thần thi cử, vị thần bảo hộ đẫm máu được công nhận trong ngôi trường cổ kính và bí ẩn này, có thể ban cho học sinh vận may, mỗi học sinh gần như đều từng thờ cúng nó để có được điểm số tốt.

Nhưng bây giờ, trên thân tượng đã xuất hiện một vết nứt rõ rệt.

Thủ phạm chính, dưới ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm, khẽ cúi đầu, kết cục không như Chu Kỳ An tưởng tượng, không thể có một cơ hội để đàm phán với trò chơi.

Nhưng ít nhất thì cũng có lợi ích.

Đối với những thí sinh đã sử dụng thẻ mê hoặc, người thân của họ sẽ được tặng miễn phí một thân phận người chơi, lại có thể thoát khỏi số phận phải ngay lập tức bước vào bản đồ khó, đúng là đôi bên cùng có lợi.

Tiếng thông báo lạnh lùng và không cảm xúc quen thuộc vang lên:

"Đối với lỗi bug lần này, sách kinh nghiệm đặc quyền đã được phát, hãy chú ý nhận."

"Manh mối bồi thường liên quan đến phó bản*1 đã được phát, hãy chú ý nhận."

Chu Kỳ An mở ba lô, phát hiện có thêm biểu tượng của một cuốn sách kinh nghiệm màu bạc.

【Sách kinh nghiệm đặc quyền*2: Có thể dùng để tăng cường tính năng của vũ khí】.

Trò chơi này luôn xử lý công việc một cách công bằng, không bao giờ kèm theo bất kỳ cảm xúc nào.

Trong phó bản này, Chu Kỳ An không có người thân, vì vậy phần thưởng được bù đắp từ những khía cạnh khác, và lần này y nhận được hai phần.

"Sự bình tĩnh của trí tuệ nhân tạo, quả nhiên là điều mà con người không bao giờ có thể so sánh được."

Khi nghĩ đến trò chơi khổng lồ này, Chu Kỳ An cảm thấy áp lực chưa từng có. Y hít một hơi sâu, chuyển sự chú ý, và cho sách kinh nghiệm vào lụa trắng và thánh khí

"Nhớ là phải tranh khí đấy."

Y đặt nhiều hy vọng hơn vào lụa trắng.

Thánh Khí thì tốt thật, nhưng lụa trắng mới là trang bị mà y thực sự sử dụng thường xuyên hơn trong cuộc sống hàng ngày.

Vào khoảnh khắc sách kinh nghiệm tan biến, thanh vũ khí cập nhật: độ bền +5, tính dẻo dai +5, có thể một lần trói hai mục tiêu.

Trước đây, lụa trắng chỉ có thể tập trung vào một con mồi.

Cũng không tệ.

Ánh mắt của Chu Kỳ An lộ ra chút hài lòng.

Chỉ số của cây đinh ba vàng cũng đã được cập nhật: thêm đặc tính mới – sắc bén ẩn mình.

【sắc bén ẩn mình: Khi kích hoạt đặc tính này, thánh khí sẽ thu lại ánh vàng, người bình thường chỉ khi chạm vào trong thời gian dưới ba mươi giây mới không bị bỏng lạnh.】

Chu Kỳ An nhướn mày, suy nghĩ một lúc về khả năng có vẻ vô dụng này, rồi đột nhiên mỉm cười.

Trong một số tình huống đặc biệt, việc kích hoạt nó sẽ trở nên thú vị, chẳng hạn như khi trong đội có một thứ không phải con người, dùng nó để thử sẽ rất tốt.

Còn lại phần thưởng cuối cùng.

Chu Kỳ An mở phong bì chứa biểu tượng bức thư trong ba lô.

【Manh mối bồi thường: Tục ngữ – trăm độc trong thế gian, trong năm bước sẽ có thuốc giải.

Phạm vi áp dụng: Nơi nguy hiểm nhất.】

Khi đọc xong từ cuối cùng, độ khám phá cốt truyện tự động tăng lên 21%.

Chu Kỳ An còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên bị điểm danh.

Thì ra là sau khi giáo viên chủ nhiệm nhắc lại yêu cầu của hiệu trưởng, khuôn mặt gầy gò của cô ta vì tức giận mà run lên: "Những học sinh được tôi đọc tên, kết quả kỳ thi này sẽ không được tính vào việc xét học bổng, Chu Kỳ An, Hách Nam..."

Ánh mắt của cô ta luôn dõi theo học sinh, trong mắt ánh lên tia sáng u ám.

Chu Kỳ An ngồi ngay ngắn, cố gắng tránh mọi điều gì không đúng mực.

Lúc này, chỉ cần có một sai sót nhỏ, rất có thể cảm tình của giáo viên chủ nhiệm sẽ ngay lập tức tụt xuống mức âm.

"Còn một việc nữa, tầng một của tòa nhà tổng hợp có đặt hộp thư khiếu nại, nếu học sinh nào có manh mối về kẻ tình nghi phá hoại tài sản công cộng, đều có thể đến báo cáo..." Giọng của giáo viên chủ nhiệm mang theo một chút khuyến khích: "Cô thích những đứa trẻ dũng cảm và chính trực."

Một số người chơi bắt đầu dao động.

Câu nói "Cô thích những đứa trẻ dũng cảm và chính trực" mang theo ý nghĩa là có lợi ích.

Lợi ích đó là gì?

Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng đưa ra câu trả lời: "Tôi đã nói rồi, kỳ thi hôm nay là dễ nhất. Những kỳ thi tiếp theo, dạng đề sẽ mở rộng đến lấp chỗ trắng, trả lời ngắn và tự luận, theo kinh nghiệm thi của các thí sinh trước đây, điều thực sự có thể kéo rộng khoảng cách điểm số chính là phần tự luận và trả lời ngắn."

Người chơi từng lan truyền tin đồn nghe xong thì lộ vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.

Giống như trong một bài thi tổng hợp, có những yếu tố để chấm điểm mà việc cho điểm phụ thuộc hoàn toàn vào sự đánh giá của giáo viên. Nếu muốn đạt điểm cao, phải dốc hết sức để lấy lòng giáo viên chủ nhiệm.

"Chỉ yêu cầu manh mối, không cần bằng chứng..." Người chơi nở một nụ cười méo mó.

Khiến cho hắn ta còn muốn đi tố cáo.

Nhìn thấy nét mặt khác nhau của học sinh, giọng giáo viên chủ nhiệm trở nên cay độc hơn: "Thật ra cô đã đoán được ai là những người tham gia."

Ai hưởng lợi, chính là người làm trò quỷ!

"Cô chỉ muốn biết ai là kẻ cầm đầu, những kẻ tố cáo còn lại sẽ không bị truy cứu."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào bốn cái bàn ghế mới thêm: "Sáng mai sẽ có bài kiểm tra thể lực, buổi chiều thi hai môn 《Bí Quyết Điều Khiển Thú》, 《Canh Gà Tâm Linh: Niềm Vui của Sự Dối Trá》. Học sinh đi theo tôi, xe buýt trường đã chờ sẵn ở bên ngoài, những học sinh khác sau khi tan học sẽ tự rời đi."

Bốn người thân của học sinh lần lượt đứng dậy, vốn định nói gì đó nhưng dưới sự thúc giục không kiên nhẫn của giáo viên chủ nhiệm, họ chỉ có thể vội vã rời đi.

Một nữ sinh trong số đó khi đến gần cửa đã khẽ lắc đầu với Hách Nam.

Hách Nam hiểu ý của chị gái mình, đừng đi con đường tố cáo. Hắn ta gật đầu, bản thân tuy không phải người tốt, nhưng vẫn hiểu đạo lý biết ơn và báo đáp.

Còn những người khác nghĩ gì, đó không phải việc mà hắn ta có thể quyết định.

Hách Nam thầm nghĩ: "Chu Kỳ An chắc sẽ gặp rắc rối."

Tình cảnh của Chu Kỳ An thực sự không mấy khả quan.

Có khả năng ai đó để lấy lại điểm tốt từ giáo viên chủ nhiệm, sẽ đi tố cáo. Sáu người hưởng lợi, nếu có hơn hai người tham gia tố cáo, y khó tránh khỏi việc trở thành mục tiêu chính của giáo viên chủ nhiệm. Trừ khi y hợp tác trước với những người chơi khác, để đổ lỗi cho kẻ khác.

Điều sau khó thực hiện hơn.

Là một mục tiêu có thể bị đâm sau lưng bất cứ lúc nào, nét mặt của Chu Kỳ An vẫn bình thản như thường.

Cho đến khi buổi học tối kết thúc, giáo viên chủ nhiệm cũng không trở lại.

Chu Kỳ An xách cặp bước ra khỏi lớp, cảm nhận được có ánh mắt không thiện cảm đang dõi theo mình, khi y ngước nhìn lên, mọi người đều đang bận việc của họ.

Hầu hết những người chơi có vẻ vẫn chưa rời đi ngay, còn ở lại để bàn luận chuyện gì...

Chu Kỳ An nheo mắt lại.

Lúc này, Bạch Thiền Y từ phía sau bước tới: "Đi cùng không?"

Chu Kỳ An gật đầu, chàng sinh viên và Thẩm Tri Ngật đã đợi sẵn ở cửa.

Các lớp học khác trong hành lang đều đã khóa, ổ khóa phủ đầy bụi. Chàng sinh viên dừng lại một chút, lấy can đảm dán mắt vào kính nhìn vào bên trong, trong lớp học, hàng chục cái cổ dài đồng loạt quay lại, nhưng phía trên không có cái đầu nào.

"Á!" Cậu giật mình hét lên: "Bên, bên trong..."

Khi Chu Kỳ An nhìn lại thì bóng ma đã biến mất.

Chàng sinh viên kể lại cảnh tượng mà mình vừa thấy, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Giáo viên chủ nhiệm luôn nhấn mạnh đến thành tích lớp và chế độ đào thải, nhưng tại sao cảm giác chỉ có mỗi lớp chúng ta đang học?"

Gió lạnh len lỏi vào phổi từ dưới chân, ánh sáng đổ từ trên đỉnh xuống khiến người ta có cảm giác như đang nằm trên bàn mổ.

Chàng sinh viên cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu này, tiếp tục nói: "Loại đề thi cũng đủ kiểu, một giáo viên dạy toàn bộ các môn."

Toàn bộ ngôi trường giống như một gánh hát tồi tàn.

Chu Kỳ An lại rất hiểu: "Bây giờ mấy trường học dỏm ngày càng nhiều, đúng là khó đề phòng."

Thẩm Tri Ngật: "..."

·

Ký túc xá.

Như thường lệ, quản lý ký túc đang ngủ gục ở một chỗ, cơ thể đầy mỡ của gã trong bóng tối giống như một ngọn đồi nhỏ.

Khi lên lầu, chàng sinh viên cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Anh..."

Chu Kỳ An nhìn cậu ngập ngừng: "Có gì thì nói đi."

Chàng sinh viên: "Anh có định cho nổ tung tòa nhà tổng hợp không?"

Ứng Dư vừa đi ngang qua bonn họ khẽ nhìn một cái, ánh mắt ôn hòa hiếm khi mang theo chút kỳ lạ.

Bị vu oan, Chu Kỳ An nháy mắt: "Cậu đang nói gì vậy?"

Chàng sinh viên chỉ nghĩ rằng nếu Chu Kỳ An không định tìm cách từ góc độ của người chơi, thì có lẽ sẽ trực tiếp cắt đứt nguyên nhân. Nếu tòa nhà tổng hợp bị nổ hoặc bị cháy, hộp thư tố cáo sẽ không còn nữa.

Thẩm Tri Ngật không tham gia vào cuộc thảo luận này.

Bạch Thiền Y dường như muốn nói gì đó, nhưng khi nhớ đến tòa nhà Kim Tường trong biển lửa, cô lại mím môi.

Chu Kỳ An: "..."

Định kiến, toàn là định kiến của thế gian!

Y lười giải thích, khi ngước mắt lên lần nữa thì Ứng Vũ đã đi lên phía trước.

Nhìn vào bóng lưng phía trước, ánh mắt Chu Kỳ An trở nên nghiêm túc trở lại. Cho đến bây giờ, y vẫn rất khó để hiểu rõ thái độ của Ứng Vũ, dù trước đây mình đã chủ động tiếp cận, đề nghị hợp tác nghiên cứu Thánh Khí, nhưng đối phương cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Cả hai cùng xuất hiện trong cùng một phó bản không phải là ngẫu nhiên, nếu không phải vì Thánh Khí, thì mục đích của Ứng Vũ là gì?

Chu Kỳ An cố gắng nhớ lại.

Trong ấn tượng của y, Ứng Vũ hoặc là ngồi yên lặng đọc sách trong lớp, hoặc là xuất hiện một cách bí ẩn, hôm qua Chu Kỳ An đã đặc biệt đứng chờ một lúc lâu gần bức tượng thần nhưng cũng không thấy bóng dáng bí ẩn đó.

"Anh nghĩ sao về người đó?" Chu Kỳ An khẽ chạm vào Thẩm Tri Ngật.

Dù chỉ là tiếp xúc cơ thể rất nhẹ, Thẩm Tri Ngật vẫn rất thích, liền đáp: "Một kho báu di động." (Phát hiện một anh công simp lỏ:))

"?"

Chu Kỳ An cố gắng giải mã, đại khái là Ứng Vũ mang theo nhiều báu vật, điều này không có gì lạ, vì chủ nhân của kế hoạch ẩn chứa cũng chú trọng vào nghiên cứu và phát triển đồ vật.

Chương trình hiện tại của trò chơi dường như chưa phát hiện được loại bug người di động này.

Chu Kỳ An nhíu mày, có thể nói, chỉ cần không vi phạm quy tắc, trò chơi sẽ không thực hiện phán xét.

Sự tồn tại chính là hợp lý.

Ngoài trời gió bão dữ dội, cuối cùng trở về ký túc xá, cả hai người đều ướt sũng nửa người.

Tủ quần áo còn có một bộ đồng phục dự phòng, để tránh cảm lạnh, Chu Kỳ An kịp thời thay ra bộ quần áo ướt. Cơ bắp của y rất mỏng, khung xương cân đối, khi cởi áo, lưng của y càng trở nên thẳng tắp.

Sau lưng, Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng nói: "Kỳ An, đừng thử thách đạo đức của tôi."

Chu Kỳ An đóng mạnh cửa tủ.

Thẩm Tri Ngật: "..."

Chu Kỳ An: "Tôi đi vệ sinh."

Thẩm Tri Ngật đương nhiên đi cùng y.

Chu Kỳ An không ngăn cản.

Trong ký túc xá không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh và phòng rửa tay nối liền nhau, nằm ở cuối hành lang của mỗi tầng, có vẻ như không thường xuyên được dọn dẹp, mùi khá khó chịu.

Chu Kỳ An: "Sự trung thực là một phần của đạo đức, nếu sau này anh đứng bên cạnh tôi mà không ra ngoài, thì anh sẽ gặp rắc rối."

Thẩm Tri DNgật im lặng một lát: "Đi vệ sinh một mình có thể nguy hiểm..."

Thánh Khí bất ngờ xuất hiện trong tay Chu Kỳ An đủ để làm mù mắt quỷ.

Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng thay đổi lời nói: "...Tôi sẽ đợi cậu ở cửa."

Toàn bộ quá trình không có chuyện gì xảy ra, Chu Kỳ An nhanh chóng giải quyết xong, khi ra ngoài thì lắc đầu nói: "Thật không ngờ lại không có quỷ."

Không phù hợp với cốt truyện kinh dị khiến y cảm thấy hơi khó chịu.

Mặc dù cảm thấy nhà vệ sinh có điều gì đó không ổn, nhưng không tìm ra điểm nghi ngờ, trở về ký túc xá, Chu Kỳ An tạm thời bỏ qua suy nghĩ, lập tức lên giường và ngủ ngay.

Thẩm Tri Ngật vẫn đứng ở chỗ cũ.

Trên đầu y là chiếc quạt trần cũ kỹ, phủ đầy mạng nhện, bản năng của động vật khiến nhện nhanh chóng bò đi khỏi trần nhà.

Trên giường, thanh niên đang ngủ say, mặt nghiêng áp vào thành giường, ngay cả khi ngủ cũng hơi nhíu mày.

Thẩm Tri Ngật nhìn một lúc, rồi quay người rời khỏi ký túc xá, lợi dụng ánh đêm để che đậy, đi vòng quanh đến gần bức tượng.

Bức tượng thần vẫn nứt ra, làn khí đen liên tục mang theo sức mạnh của vô số người ước nguyện, hoặc có thể nói là ham muốn.

"Những thứ chỉ là trò đùa."

Thực thể Ác Thần của anh còn mạnh hơn cái này nhiều.

Thẩm Tri Ngật đưa tay ra, những hạt mưa mịn và khí đen cùng nhau thấm vào lòng bàn tay của anh, anh điều khiển lưu lượng, thu tay lại trước khi trò chơi phát hiện ra. Con ngươi xám trắng bị hơi nước trong mưa che phủ, sức mạnh ước nguyện cũng biến mất trong lòng bàn tay.

Trong khi Chu Kỳ An đang ngủ say, trái tim đột nhiên đập nhanh không rõ lý do.

【Mắt cá năm sao đang được nuôi dưỡng, nó đang cố gắng thúc đẩy sự tiến hóa của trái tim.】

Trong khi ngủ, Chu Kỳ An không chú ý đến dòng chữ nhỏ trên bảng, chỉ xoay người và tiếp tục ngủ.

Khi bức tượng thần bị hấp thụ sức mạnh ước nguyện, nó lại nứt thêm một vết nữa.

Thẩm Tri Nhật nhíu mày: "Cũng quá yếu rồi đi?"

Có lẽ không ngờ rằng nó lại yếu đến thế.

Vết nứt mới quá rõ ràng, Thẩm Tri Ngật suy nghĩ một chút, tạm thời tìm một tấm gỗ để che chắn vết nứt.

Dưới ánh trăng, bức tượng thần bị đeo một cái bảng lệch lạc, trên đó ghi: Đang sửa chữa, tạm ngừng sử dụng.

Rạng sáng.

Sau khi Thẩm Tri Ngật rời đi, hai giờ sau, hai bóng hình xuất hiện dưới tòa nhà tổng hợp, trong đó một người đàn ông đặc biệt cao, chính là Vikas.

Cái bảng treo tạm thời trên bức tượng thần đang bị gió bão lắc lư.

Người chơi đi cùng Vikas không để ý, đang nghĩ về những chuyện khác.

Người chơi có xu hướng báo cáo Chu Kỳ An, nhưng sự khó xử khi lan truyền tin đồn thất bại vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, có chút e ngại.

"Lần này không để cậu làm kẻ tiên phong."

Vikas dẫn hắn ta đến một nơi ẩn nấp, giống như một con thú đang rình mồi chờ đợi yên lặng.

Không biết đã qua bao lâu, một bóng người vội vã xuất hiện từ xa, người đàn ông thường xuyên nhìn xung quanh, có vẻ hơi nghi ngờ.

Người chơi thốt lên: "Người đó là một người chơi vừa mới rời khỏi."

Lòng người quả thật không chịu được sự kiểm chứng, sau một đêm vật lộn, vẫn có người quyết định không nhớ ơn sự giúp đỡ của Chu Kỳ An mà đến làm báo cáo.

Khóa của tòa nhà tổng hợp vẫn chưa được sửa chữa, khi người chơi đó vào rồi nhanh chóng ra ngoài, có lẽ vì xấu hổ, anh ta gần như chạy ra ngoài.

"Chúng ta cũng đi."

Khi xác nhận tầng một an toàn, Vikas đứng thẳng, tay cắm vào túi và từ từ đi vào trong.

Mùi thuốc khử trùng trong tòa nhà tổng hợp càng ngày càng nặng, hộp thư khiếu nại ở ngay trong tầm mắt, vị trí rất cao, cố định chặt trên tường, chỉ để lại một khe hở nhỏ phía trên.

Trừ khi phá hủy bằng vũ lực, nếu không chỉ những người có chìa khóa mới có thể mở, không thể lấy ra.

Người chơi nói: "Nếu chúng ta viết thêm vài lá..."

Vikas liếc nhìn anh ta: "Cậu có cảm thấy mình rất thông minh không?"

"..."

"Giả sử NPC có thể phân biệt chữ viết, thì cậu thậm chí không biết mình chết như thế nào đâu."

Trong phó bản, điều cấm kỵ nhất là làm việc thừa thãi.

Vikas ném một mảnh giấy gấp vào hộp thư khiếu nại, dừng lại một chút dưới hộp thư khiếu nại, trước kỳ thi ngày mai, chắc chắn sẽ có nhiều người đến báo cáo.

Không có bằng chứng, người có số phiếu cao nhất cũng không thể làm gì.

Chỉ có khi giáo viên chấm bài thi...

Vikas cười, điểm số của Chu Kỳ An trong kỳ thi chiều mai chắc chắn sẽ không tốt.

Hảo cảm của giáo viên vốn đã rất mong manh, một khi bị xóa sạch, hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó. Cơn u ám trong lòng suốt hai ngày đã được giải tỏa một chút, Vikas trong tay xuất hiện một chiếc móc giống như đuôi mèo.

【Móc câu】.

Một khi kích hoạt, khi mục tiêu bị tiêu diệt, chỉ rơi ra đạo cụ có phẩm cấp cao nhất.

Nếu suôn sẻ, hắn có thể dễ dàng nhận được Thánh Khí.

"Chu Kỳ An, tôi đang chờ xem..."

Xem cách cậu chết thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro