088

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Người đâu rồi?

Khi trong đầu Khấu Đà phát ra câu hỏi đầy hoang mang, Chu Kỳ An đang bị cuốn vào cơn gió lốc, trải nghiệm cảm giác quay cuồng khi bay ngược.

Y cảm thấy mình như biến thành một cánh quạt.

May mắn thay, não y không bị xoay thành bột. Khoảnh khắc khi y có thể mở mắt lại, y nhìn chằm chằm vào vết nứt trên không trung.

Vết nứt này rộng hơn y tưởng tượng, ít nhất thì trang viên đêm đẹp có thể dễ dàng vượt qua đây. Những điểm đen xung quanh bị cách ly bên ngoài khí âm của trang viên.

Chu Kỳ An nhớ lại lúc kết thúc phó bản đầu tiên, âm thanh thông báo đã phát trang viên đêm đẹp sẽ biến thành một trang viên u linh di động, và nữ chủ nhân sẽ săn lùng những kẻ giết vợ ở khắp nơi.

Nhưng y thực sự không ngờ rằng trang viên này lại trôi đến đây.

Cảm giác mất trọng lực cuối cùng cũng biến mất, nhưng khoảnh khắc chân y chạm đất, y vẫn cảm thấy như mình đang trong mơ.

"Không biết tình hình dưới kia thế nào rồi..."

Bị cuốn lên quá bất ngờ, y dự đoán rằng tình hình của người chơi dưới đó sẽ không tốt. Sau khi mở quan tài sương mù biến mất, nơi nuôi xác chết trở nên ẩm ướt như mùa mưa, điều này phù hợp với nhu cầu thao túng hơi nước của Thánh Nữ, khiến việc đối phó trở nên khá rắc rối.

Dù là công cụ vật lý hay tấn công ma thuật, chỉ cần Thánh Nữ dựng lên một bức tường bảo vệ vô hình bên cạnh, người chơi cũng chỉ làm công việc vô ích.

Nếu kéo dài đủ lâu, một khi tất cả xác chết hồi phục khả năng di chuyển, người chơi chắc chắn sẽ chết.

Chưa kể rằng họ giờ đây còn thiếu một đồng đội.

Không thấy ai xung quanh, Chu Kỳ An thử nhanh chóng rời đi.

"Đói, thơm quá." Một giọng nói rùng rợn bất ngờ vang lên.

Cách đó nửa mét, một đứa trẻ với hàm răng kinh khủng đang bò trên mặt đất, nước dãi chảy ra hướng về phía Chu Kỳ An, sau khi Tuân phú ông chết, phạm vi hoạt động của đứa trẻ quỷ quái này đã lan ra toàn bộ trang viên.

Cổ họng Chu Kỳ An khẽ động, y trầm giọng nói: "Mẹ tôi ở sau lưng nhóc kìa."

Mẹ Chu rõ ràng đã trở thành ám ảnh tuổi thơ của đứa nhỏ, nó giật mình nhìn về phía sau, khi thấy không thấy gì, nó lại rống lên chửi: "Đồ lừa đảo!" Giọng nó cao vút: "Phía sau rõ ràng là mẹ tôi!"

Lần này đến lượt Chu Kỳ An cảm thấy sợ hãi.

Y giật mình, nheo mắt nhìn kỹ cuối cùng phát hiện ra một "người" đứng dưới gốc cây liễu.

Nữ quỷ đứng trong bóng tối, những cành liễu rủ xuống từ vai cô. Độ cảm tình bằng không chỉ đủ để cô không giết y ngay lập tức khi gặp mặt. Chu Kỳ An lập tức nở một nụ cười vui vẻ: "Chị gái, là chị à?"

Chị gái xinh đẹp, lương thiện và đầy bất hạnh, rất vui khi được gặp lại chị.

Bản năng sát ý của nữ chủ nhân tăng lên vô hình, cô làm ngơ trước sự nịnh hót của y. Đứa trẻ quỷ quái thấy nữ chủ nhân không ngăn cản, càng ngày càng liều lĩnh bò về phía Chu Kỳ An.

"Ăn, ăn..."

Chu Kỳ An cúi mắt che giấu sát khí trong lòng.

Có nên lợi dụng thánh khí, bắt đứa trẻ này làm con tin không?

Không được. Dùng đứa trẻ quỷ quái ép buộc nữ chủ nhân thả mình đi thì dễ, nhưng sau đó thì sao? Cô hoàn toàn có thể tấn công lại, trừ khi y giữ đứa trẻ này làm con tin mãi mãi.

Chu Kỳ An thấy đau đầu. Chẳng phải sẽ vô cớ gây thù sao?

Một Thánh Nữ đã khó đối phó, nếu thêm cả nữ chủ nhân của trang viên đêm đẹp nữa, chắc người chơi sẽ có màn diễn tang lễ tại chỗ.

Quần ống của y đã bị đứa trẻ quỷ quái nắm lấy, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào thân thể xanh tím của đứa trẻ, do dự giữa việc bắt hay không bắt.

"Nhóc con..."

"Đói, muốn ăn cá, muốn ăn cá bóc vỏ..."

Tiếng kêu của một loài chim quái dị vang lên trong gió, hồ nước quen thuộc ở đằng xa phát ra mùi thối rữa của dầu mỡ xác chết. Cá và tôm nuôi trong nước bẩn như vậy thì có gì ngon chứ.

Hít thở không khí khó chịu, ánh mắt Chu Kỳ An khẽ động, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền nói: "Chị gái, có nghe nói về dự án chuyển nước từ Nam sang Bắc không?"

Hồ nước nhà các người, cần phải thay nước rồi.

"?"

...

Ở phía dưới.

Khoảnh khắc cơn gió lốc xuất hiện, Thẩm Tri Ngật ban đầu đã giữ được Chu Kỳ An, nhưng khi nhìn thấy thực thể bóng đen trong hư không, anh không biết vì lý do gì mà thay đổi ý định, buông tay ra, rồi để một sợi khói đen từ đầu ngón tay bay lên.

Sự xuất hiện của trang viên cũng tự nhiên thu hút sự chú ý của Thánh Nữ.

Khấu Đà từ bỏ việc suy nghĩ xem Chu Kỳ An đã đi đâu, lợi dụng khoảnh khắc Thánh Nữ phân tâm, cùng với Từ Côi nhanh chóng hành động.

Một chiếc đèn lồng trắng xuất hiện trong tay hắn, hắn cầm đèn lồng lao tới, còn Từ Côi thì triệu hồi một cây gậy kích lớn hơn cả cơ thể mình, phóng ra phía trước.

Tiếp theo đó là cô gái trẻ luôn nhát gan nhưng khi ra tay lại vô cùng quyết liệt.

Không sử dụng công cụ, một lớp vảy mỏng bao phủ quanh góc mắt của cô gái trẻ, phần da mềm ở cổ họng biến dạng đôi chút, âm thanh rùng rợn mà con người bình thường không thể phát ra bắt đầu vang lên.

Âm thanh hư vô, khuấy động.

Nỗi sợ hãi sâu thẳm của đại dương lan tỏa theo giọng hát của cô.

Chỉ vài nốt nhạc rải rác, nhưng cơ thể dưới chiếc áo choàng trắng của Thánh Nữ đã xuất hiện dấu vết nứt nẻ.

Trong khoảnh khắc đó, cô đã có một ý muốn tự hủy mạnh mẽ.

"Chết..." Thánh Nữ bị kích động, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại một từ: "Chết đi."

Số lần lặp lại ngày càng nhiều, tốc độ ngày càng nhanh, sương mù xung quanh dần dần bao phủ lấy cơ thể người chơi, gần như khiến họ nghẹt thở.

"Cẩn thận xác sống!"

Không cần Khấu Đà nhắc, mọi người cũng đã thấy.

Chúng đã thoát khỏi trạng thái cứng đờ ban đầu, gần như hình thành một đội quân xác sống, từng chút một tiến về phía người chơi, tạo thành một vòng vây kín.

Nhìn chằm chằm vào biểu cảm hoảng sợ của người chơi, ánh mắt của Thánh Nữ tràn đầy oán hận không thể xóa nhòa qua hàng chục năm.

Chỉ có máu và cái chết mới có thể làm nguôi ngoai cơn giận của cô ta.

Thật đáng tiếc, hình tượng lạnh lùng của cô ta không duy trì được quá hai giây.

Một cơn gió kỳ dị thổi qua.

Cô ta đột ngột quay cổ lại, sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối rubik. Khối rubik bí ẩn này tự động xoay đến mặt màu đỏ, trong chớp mắt, toàn bộ tia laser đều bắn về phía chiếc quan tài.

Trước đó, tất cả người chơi đã quyết định cùng tấn công Thánh nữ, đó là kế hoạch công khai và cũng là hành động bất đắc dĩ của họ.

Thánh nữ cũng hiểu rõ điều này.

Vì vậy, khi tất cả các cuộc tấn công đều tập trung vào cô ta, cô taít nhiều đã có phòng bị, kiên quyết giữ chặt quan tài mà không rời đi. Dù sau đó có xuất hiện cơn bão, cô ta vẫn không rời khỏi quan tài.

"Là ai..." Cuối cùng, đôi môi đỏ như máu của Thánh nữ cũng phát ra một âm thanh khác.

Ai dám đập nắp quan tài của cô ta?!

"Rầm!"

Khối rubik bị lớp sương mù kinh khủng kéo xuống đất.

Trong tiếng va chạm, Ứng Vũ nhíu mày: "Là đồ của ai đấy?"

Khấu Đà lộ ra vẻ mặt kỳ quái: Đồ của ai, chẳng phải trong lòng anh tự biết rõ sao?

Trước đó chỉ có tay anh ta không chạm đất mà vẫn di chuyển, rõ ràng là đang điều khiển khối rubik.

Ứng Vũ không nói gì.

Ngay giây sau, anh ta bất ngờ sử dụng công cụ tăng tốc, thu hồi khối rubik, tay trái xuất hiện một cái dùi phát ra khí tức khủng bố, nhắm vào chỗ nứt, lại một lần nữa giáng một cú mạnh.

Tất nhiên, anh ta cũng không thoát khỏi hậu quả.

Vùng vai của Ứng Vũ bị một bàn tay nhỏ nhắn đâm xuyên qua, nếu không tránh kịp, thứ bị đâm xuyên chắc chắn là cổ họng của anh ta.

"Phải... phải làm sao đây?"

Nữ giáo viên nhìn vào dòng máu không ngừng chảy từ phía Ứng Vũ, do dự không biết có nên tiến lên cứu giúp hay không.

Một luồng khí đen trước đó đã theo Chu Kỳ An bay lên trời, bây giờ chầm chậm chui vào lòng bàn tay.

Sau khi xác nhận Chu Kỳ An không sao, Thẩm Tri Ngật liếc nhìn hai bên: "Tôi sẽ cản những xác sống này trong năm giây, mọi người dồn sức tấn công thêm một lần nữa."

Lại tấn công nữa?

Cô gái trẻ nghiêng mặt, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng lúc trước đã có chút cạn kiệt sức lực.

Nếu cô sử dụng kỹ năng này thêm lần nữa, rất có thể sẽ bị ngất xỉu, mà với tình hình hiện tại, dù làm thêm ba lần nữa cũng không thể đánh bại được đối thủ.

Khả năng của Thánh nữ quá đặc biệt, cô ta không chỉ có thể tự do điều khiển hơi nước trong không khí để tạo thành lá chắn bảo vệ, mà thậm chí còn có thể tạm thời biến đổi các bộ phận cơ thể thành sương mù để phản công.

"Sẽ thành công thôi." Giọng nói của Thẩm Tri Ngật vô cùng bình tĩnh, "Kỳ An... em ấy sẽ bảo vệ chúng ta từ trên trời."

"..."

Không biết có phải ảo giác hay không, cô gái trẻ có cảm giác như bóng đen khổng lồ trên không trung đang tiến gần hơn đến chỗ họ.

"Được, hành động thôi." Dù sao cũng không còn cách nào khác để sống sót.

Cô cắn răng, vài giây sau, cuộc tấn công thứ hai được phát động.

Dù lời nói của Thẩm Tri Ngật nghe có vẻ buồn cười, nhưng không ai dám đùa với mạng sống của mình. Một khi anh dám nói, chắc chắn anh đã có chút tự tin.

So với lần trước, sức mạnh của lần tấn công thứ hai yếu hơn rất nhiều.

Ứng Vũ bị thương, giọng hát của cô gái trẻ cũng trở nên khàn khàn, tình trạng của hai người khác cũng không tốt.

Thánh nữ nhìn những kẻ tự cho là đúng này, từ từ giơ cánh tay lên.

Sương mù tiếp tục dày đặc hơn, da của người chơi bắt đầu nhăn nheo như bị ngâm trong nước.

"A!" Nữ giáo viên đau đớn, nơi bàn tay đứt lìa không ngừng bị sương mù thấm vào, máu dường như đang bị hút cạn.

Thánh nữ chỉ coi trọng cơ thể phụ nữ còn nguyên vẹn, ngoài cô gái trẻ, những người khác đều đang chịu sự ăn mòn khó tả của sương mù.

Người chơi hét lên kinh hoàng, nhưng chỉ sau vài giây, sắc mặt Thánh nữ đột ngột thay đổi.

Bàn tay mịn màng trước đây của cô ta bắt đầu héo rũ một cách dễ thấy, làn da cũng trở nên khô cằn không thể hồi phục. Thánh nữ nhảy khỏi quan tài, xác nhận rằng mình không cảm nhận sai, lượng hơi nước xung quanh đã giảm đi rất nhiều.

Cùng lúc đó, những xác sống đang tiến gần đến người chơi cũng đột ngột thu nhỏ lại.

Cô gái trẻ ngây người, không thể tin vào mắt mình, cô nhìn Thẩm Tri Ngật: "Thật sự có thần linh trên trời sao?!"

...

Lượng hơi nước biến mất đều bị một nữ quỷ trên không trung thu hết vào tay.

"Chỉ trích xuất nước trong không khí thì mệt lắm." Chu Kỳ An ở trong trang viên đệm đẹp liên tục khích lệ: "Trong thôn còn nhiều kênh rạch tuyệt vời, dùng để nuôi cá thì vừa đẹp."

Y còn cố ý liếc nhìn đứa trẻ đang chảy nước dãi trước mặt mình: "Nuôi cá chắc chắn ngon hơn tôi."

Có lẽ đây là lần đầu tiên đứa trẻ thấy một người lấy chính mình làm ví dụ về món ăn ngon, nó sững sờ trong giây lát.

Chu Kỳ An tiếp tục nhìn về phía nữ chủ nhân mà nói: "Tôi có thể dẫn cô đi."

Nữ quỷ khi nghe con người nói chuyện dễ sinh ra tâm lý phản kháng, y kịp thời bổ sung: "Dù sao cũng miễn phí mà."

Nữ chủ nhân không trả lời, nhưng hiếm khi khen ngợi một câu về chất lượng nước ở đây: "Rất tốt."

Chu Kỳ An đứng bên cạnh, nở nụ cười gượng gạo.

Tất nhiên là tốt.

Sau khi Tuấn phí ông chết, trang viên đêm đẹp bắt đầu biến dị, ngay cả cây cối cũng tiến hóa đến mức có thể giết người. Chỉ có hồ nước này là ngoại lệ, bởi vì sát khí thực sự - cá ăn thịt người - đều ở trong hồ, không thể biến đổi ra nước có khả năng giết cá được.

Nước ở thôn Phong Thủy hoàn toàn giải quyết vấn đề này.

Nó không gây chết người, nhưng lại khiến sinh vật biến đổi, ví dụ như những con chuột nhiều đầu hung hãn kia. Với nguồn nước tuyệt vời như vậy, nữ chủ nhân không động lòng mới lạ.

Chu Kỳ An có mục đích rõ ràng: chính là phá hủy và làm suy yếu hệ thống nước ở đây.

Một khi Thánh nữ và những xác chết thiếu đi nuôi dưỡng từ nước... Y nghĩ đến những xác chết đã tràn vào thế giới thực, từ lúc đầu còn sống động, đến khi y đi kiểm tra thì chúng đã bắt đầu bốc hơi.

Y chân thành nói: "Xin hãy cho phép tôi, với tư cách là sứ giả của nước, người vận chuyển của tự nhiên, dẫn cô đi khai thác thêm."

Mắt nữ chủ nhân lạnh lùng nhìn Chu Kỳ An.

Người kia không kìm được mà nuốt nước bọt, biểu cảm sợ hãi vừa đủ khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Nỗi sợ hãi này khiến nữ chủ nhân cảm thấy đối phương đang cầu xin mình giúp đỡ.

Sau khi tạo dựng nền tảng đủ rồi, Chu Kỳ An thốt lên câu mà bất cứ sinh vật sống nào cũng khó có thể từ chối, "Đã đến rồi thì hãy tận hưởng..."

Cơn bão ngay lập tức bùng phát lần nữa.

Khi bị cơn gió cuốn vào như trước, từ cuối cùng chưa kịp thốt ra, y lại bị gió gào thét bao vây, rồi rơi thẳng xuống từ trên cao.

"Lạnh quá..."

Miệng của Chu Kỳ An khẽ mở, cảm giác như cổ họng sắp bị đóng băng.

Lần này, hiệu ứng kháng cực nhiệt không hoạt động, đó là lạnh lẽo thấu xương do âm khí mang lại. Trời đất tối đen như mực, nhưng Chu Kỳ An có thể cảm nhận được rằng nữ quỷ đang ở xung quanh y!

Cảm giác mất trọng lực quen thuộc lại xuất hiện, sau khi rơi xuống đất, Chu Kỳ An lảo đảo, may mắn thay, một cánh tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy y, giữ cho y không bị ngã.

Cuối cùng, y đã quay lại với đội, nhưng khi các người chơi và xác sống xung quanh thấy y, họ đồng loạt lùi lại.

Chỉ có Thẩm Tri Ngật ở bên cạnh và Ứng Vũ ở gần đó vẫn giữ bình tĩnh, không mấy biến động.

Không thể trách người khác được, chưa cần biết vì sao Chu Kỳ An lại xuất hiện, chỉ riêng người phụ nữ đứng cạnh y với mái tóc xõa rối cũng đã đủ để dọa người rồi.

Nhất là khi bên cạnh người phụ nữ đó còn có một đứa trẻ, cúi đầu không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Khấu Đà nhìn nữ chủ nhân trang viên một lần nữa, lập tức hít sâu một hơi.

Làn da không chút huyết sắc là điều bình thường, nhưng dưới lớp da trắng bệch đó, người bình thường là mạch máu, nhưng của cô dường như là... răng.

Rõ ràng đây là một lệ quỷ!

Chu Kỳ An nghiêm túc giới thiệu: "Chị đẹp này chính là chị gái xinh đẹp của tôi."

Ban đầu mọi người còn nghi ngờ liệu Chu Kỳ An có phải là lệ quỷ giả dạng hay không, nhưng sau khi y nói câu này, Khấu Đà và những người khác nghĩ không phải.

Cách nói chuyện và phong cách này, nếu có lệ quỷ nào bắt chước được, thì dù có chết cũng không oan.

Sau khi giới thiệu nữ chủ nhân, Chu Kỳ An nhìn xung quanh hỏi: "Phải rồi, mọi người hiện tại đánh đến đâu rồi?"

Có vẻ như hai bên vẫn chưa bước vào giai đoạn chiến đấu sinh tử cuối cùng.

Là theo lượt sao?

Những người vừa chiến đấu xong khẽ co giật khóe miệng.

Cậu nói thế là lời của con người sao?

Chu Kỳ An liếc qua một cái, cô gái trẻ gần như kiệt sức, Khấu Đà và Ứng Vũ cũng bị thương, tình trạng của Thánh nữ cũng không tốt, mất nước quá nhiều khiến cô ta không thể thích nghi với môi trường này.

Đừng nói đến Thánh nữ, chỉ vừa mới đến được một lúc, Chu Kỳ An đã cảm thấy khô miệng, hơn nữa còn cảm giác như niêm mạc mũi đang bị chảy máu.

Quan sát nhanh chóng, Chu Kỳ An mỉm cười nói với nữ quỷ: "Nước ở bên ngoài, mời chị đi lối này."

Vừa nghe những lời này, vẻ mặt của Thánh nữ hơi giãn ra, nhưng sắc mặt của những người chơi xung quanh lại thay đổi ngay lập tức.

Bọn họ nghĩ rằng Chu Kỳ An dẫn nữ quỷ đến là để giao chiến một mất một còn, hóa ra y định rời đi?

Nữ giáo viên vô thức dùng cánh tay còn lành lặn muốn kéo y lại.

Chu Kỳ An không dừng bước, khi lướt qua, y khẽ nói: "Hàm lượng nước trong không khí giảm mạnh... nhiều thứ trở nên dễ cháy hơn, ví dụ như quan tài..."

Chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.

Lời còn chưa nói hết, chỉ cần đẩy nhanh sự bốc hơi của xác chết, chính là con đường sống.

Không quan tâm nữ giáo viên có hiểu hay không, chắc chắn sẽ có người nghĩ ra, Chu Kỳ An tiếp tục tiến về phía trước.

Nữ chủ nhân rõ ràng rất hài lòng với nhạy bén của Chu Kỳ An.

Cô thích săn lùng những kẻ giết vợ, nhưng đối với những oan hồn hóa thành quỷ dữ sau khi chết, cô sẽ không giúp đỡ, cũng không nuốt chửng.

Đó là cân bằng khó khăn đạt được giữa lý trí và tình cảm, không cho phép ai phá hủy. Thêm vào đó, nếu ai đó muốn lợi dụng cô để giết quỷ, cô sẽ không do dự mà vặn cổ người đó.

Cô, chủ nhân của trang viên đêm đẹp, tuyệt đối không làm công cụ cho bất kỳ ai.

Đi dọc theo vùng đất trũng để quay trở lại, đứa trẻ có vẻ tò mò về thế giới này, nhìn ngó xung quanh nên bị tụt lại một đoạn.

Chu Kỳ An nhờ vào thế lực của quỷ, không ai dám cản trở y rời đi.

Y luôn đi chậm nửa bước so với nữ chủ nhân, suốt chặng đường đều rất lễ phép: "Chị, mời chị đi trước."

Chỉ trong khoảnh khắc cúi đầu khiêm tốn, khóe miệng của y nhếch lên một chút.

Mối đe dọa đối với người chơi không chỉ có một.

Mục sư không vào cùng, tuyệt đối không phải vì lòng nhân từ, mà là vì không có cách nào,

Khả năng của ông là điều khiển quỷ nến, tiếc là yếu tố lửa sẽ gây bất lợi cho những xác sống trong đó, quy tắc tử vong không được đối mặt với mục sư, có thể cũng sẽ ảnh hưởng đến Thánh nữ.

Chu Kỳ An nghi ngờ dù có trừ được lời nguyền, nhiệm vụ cũng sẽ không kết thúc ngay lập tức, có lẽ sẽ còn có một khoảng thời gian trễ.

Thời gian trễ để đạt được 【Trời xanh như nước trong】

Toàn bộ đất đai và nước của thôn Phong Thủy đều bị ô nhiễm bởi oán khí, không thể nào tiêu tan ngay lập tức. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, rất có thể họ sẽ phải đối mặt với sự truy đuổi của dân làng và mục sư.

Chỉ có như vậy mới giải thích được lý do tại sao dân làng dẫn theo hàng chục thanh niên trai tráng, chờ ở lối ra vào.

"Nhưng giờ không còn vấn đề nữa rồi."

Dù là mục sư, trưởng thôn hay dân làng, đều sẽ không cho phép nguồn nước quý giá nhất bị rút cạn.

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào lưng của nữ chủ nhân, ánh mắt dịu dàng đến mức như có thể nhỏ giọt nước.

Một con quỷ công cụ hoàn hảo sẽ giúp y loại bỏ mối lo ngại.

Khi người phụ nữ và mục sư bắt đầu đối đầu, Thánh nữ không thể ngồi yên, một vòng tuần hoàn tuyệt vời sẽ hình thành.

...

Những dân làng canh giữ quanh vùng đất trũng cũng cảm thấy sự thay đổi của hơi nước, thời tiết khô hạn khiến họ vô thức gãi ngứa da, những mảng da trong suốt lớn rơi xuống.

Khi dân làng bất an nhìn về phía trưởng thôn, định mở miệng nói thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, càng lúc càng rõ ràng.

"Trưởng thôn, hình như chỉ có hai người thôi."

Dân làng vừa hoảng sợ, gương mặt lập tức hiện lên nụ cười dữ tợn.

Từ khi bước vào thôn, đám người ngoại lai này đã gây ra không ít rắc rối, cuối cùng cũng sắp bị tiêu diệt hết.

"Đúng vậy, chỉ có hai người." Trưởng thôn mắt đỏ ngầu, vô cùng khoái chí.

Tiểu thư Thân nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Như thể được nhắc nhở điều gì đó, trưởng thôn vỗ tay, những người dân được chọn lập tức tận dụng nguồn lực tại chỗ. Họ khỏe mạnh, bẻ gãy cành cây làm vũ khí, rồi từng người từng người hung hãn tụ lại.

Cuối con đường trong vùng đất nuôi xác chết là ngõ cụt.

Muốn ra ngoài, chỉ có thể đi qua đường hầm trong núi, nếu không sẽ bị những đốm đen kinh khủng nhấn chìm.

Họ canh giữ ở đây, chỉ chờ con mồi tự tìm đến.

Khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp, từ xa, Chu Kỳ An thấy hàng chục bóng người phía trước.

Áp lực dữ dội đó, dù còn cách một đoạn, y cũng có thể cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro