100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shushi.
_____________
Khi thời gian chờ đợi kéo dài, độ sáng của ngọn hải đăng dần mờ đi.

Nụ cười của Tề tiểu thư trở nên sáng hơn.

Chu Kỳ An biết rằng ngọn hải đăng không thể mãi sáng, thời gian sử dụng có hạn mà thời gian làm mát cũng dài. Nhưng y không lo lắng, mẹ Chu và Thẩm Tri Ngật đều có mặt, còn có chàng sinh viên hàng ngày luôn lúng túng yếu ớt, nhưng lại có một sự may mắn kỳ lạ.

Y đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong giai đoạn đầu, nếu không quay lại mới là điều lạ.

Thêm một thời gian nữa trôi qua, tiếng động cơ của xe điện phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm đen.

Nụ cười vừa mới sáng lên của Tề tiểu thư bất ngờ giảm đi một chút.

Một nhóm người với khí chất khác biệt bước xuống từ xe điện.

Trong Cổ Thành chỉ có ba loại phương tiện giao thông có thể sử dụng: xe điện, xe đạp và xe máy. Xe máy quá ồn ào dễ gây chú ý, xe đạp thì quá chậm, cuối cùng họ phải chọn xe điện.

Vừa đậu xe xong, nhóm người lúng túng đến muộn nhìn lên thấy Chu Kỳ An. Trong ánh sáng yếu ớt còn lại, y mặc bộ quần áo còn ẩm, dựa vào cột đèn, toát lên vẻ đẹp nổi bật như một bông sen nở trong bùn lầy mà không bị vấy bẩn.

Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật bình thản mà bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy y không hề rời đi.

Ngoài bến xe khách, không khí u ám, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Người đàn ông trầm tĩnh nói: "Vào trong trước đã."

Chu Kỳ An thu ngọn hải đăng lại, quét mắt qua đội bốn người của người đàn ông trầm tĩnh, bây giờ chỉ còn ba người. Khi vào cửa, y vẫy tay chàng sinh viên lập tức bước tới.

Nhân viên kiểm tra an ninh không thể nghỉ việc quá lâu, trên người còn có những vết phồng rộp do bị bỏng, đang máy móc di chuyển thiết bị kiểm tra.

Chu Kỳ An liếc nhìn hướng cửa an ninh, nói với chàng sinh viên: "Chút nữa đi chữa trị, chữa được tới đâu thì tùy vào cậu."

Một số kỹ năng có thể nâng cấp nhờ kinh nghiệm, như khả năng chữa trị của chàng sinh viên. Sau vài lần hoàn thành nhiệm vụ, hiệu quả tự tổn hại ban đầu của cậu từ tám trăm nay giảm xuống còn khoảng năm trăm.

"Về phần chi phí..." Chu Kỳ An nhìn về phía mẹ: "Mẹ, nhờ mẹ nhé."

Khả năng mặc cả của mẹ Chu, mỗi lần bà làm việc này, Chu Kỳ An đều cảm thấy xấu hổ không dám đứng gần nghe, nhưng tin rằng nếu phải tăng giá, mẹ Chu cũng rất giỏi.

Đây là một thương vụ có thể kiếm tiền, ngay cả khi kiếm được tiền âm, mẹ Chu cũng rất hứng thú.

Chưa đến nửa phút, tiếng chửi rủa của nhân viên an ninh vang lên: "Chính cậu ta là người làm bỏng tôi! Mấy người là một lũ thông đồng với nhau mà còn dám đến đòi tiền?"

Mẹ Chu nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc sau tai, sự tự tin của nhân viên an ninh dần giảm sút, đồng tử cũng bắt đầu giãn ra.

Anh ta tận mắt nhìn thấy lọn tóc dưới tay người phụ nữ biến thành một con rắn nhỏ, sống động quấn quanh ngón trỏ, thè lưỡi hướng về phía anh ta.

Do góc nhìn, chàng sinh viên và những người khác không nhận thấy sự kỳ lạ ở ngón tay mẹ Chu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của nhân viên an ninh.

Chàng sinh viên cố gắng học cách mặc cả: "Vị đại ca à, anh đang yếu đi đấy, cần phải nhanh chóng chữa trị."

Nhân viên an ninh: "..."

Sau khi tiếng chửi rủa của nhân viên an ninh tắt hẳn, cửa bến xe đột nhiên trở nên yên lặng.

Sự yên lặng này không chỉ xuất hiện ở NPC, mà còn ở các người chơi khác.

Người mà họ coi thường nhất dường như có khả năng chữa trị, sức mạnh của người phụ nữ tóc xoăn dường như cao hơn họ tưởng, ít nhất là khi bà mặc cả với nhân viên an ninh mà không bị phản kháng, điều đó cho thấy bà có gì đó khiến NPC phải dè chừng.

Người đàn ông trầm tĩnh có cảm giác hơi đau đầu, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy lượng thông tin từ những người chơi còn phức tạp hơn cả bản thân nhiệm vụ.

Hầu hết ánh mắt thăm dò cuối cùng đều đổ dồn về phía Chu Kỳ An.

Rõ ràng, người này đáng được chú ý hơn.

Người này đã sớm trở lại bến xe khách, chắc chắn đã có những phát hiện không tồi.

Biết rõ tất cả đều đang thèm thuồng manh mối trong tay mình, Chu Kỳ An ngồi vắt chân lên ghế, chớp mắt hỏi: "Mấy người nhìn đến hoa mắt rồi sao?"

Thẩm Tri Ngật mỉm cười.

Người chơi khẽ cau mày.

Chiến dịch đòi chi phí chữa trị của mẹ Chu kéo dài khoảng một phần tư giờ, cuối cùng thành công lấy được 15.000 từ nhân viên an ninh để chữa trị vết bỏng.

Mẹ Chu lấy hoa hồng 8.000, phần lớn trong số đó đưa cho Chu Kỳ An: "Giữ lại, để cưới vợ."

Chu Kỳ An gật đầu nghiêm túc.

Thẩm Tri Ngật thấy cảnh này, biểu cảm có chút kỳ quặc.

Ban đêm, hành khách đều tập trung trong bến xe khách, hôm nay còn có một nhóm du khách từ Cổ Thành đến, ánh mắt chăm chú nhìn vào các người chơi càng nhiều hơn.

Mọi người tránh đi một chút, tất cả ngồi ở khu vực trung tâm của khu chờ xe.

Một người chơi định mở lời, nhưng bị tiếng cười cắt ngang.

Chu Kỳ An nhìn về phía sườn, Tề tiểu thư vừa đi từ máy bán hàng tự động đến, tay cầm một chai nước giải khát.

"Mấy người nhìn kìa, cô ấy đang làm thêm giờ, còn tự mua cà phê để tỉnh táo, ha ha ha."

"..."

Cảm thấy ánh mắt không hài lòng của Tề tiểu thư, mọi người giật mình, nhìn thì được nhưng đừng kéo chúng tôi vào.

Cười cái gì cơ chứ?!

Nhiệt độ trong phòng chờ khá thấp, thấy Tề tiểu thư đang uống gì đó, cô gái tóc đuôi ngựa rời đi một lát, sau đó quay lại với vài cốc nước nóng: "Mọi người uống chút nước nóng để làm ấm cơ thể đi."

Cô nhìn kỹ Chu Kỳ An, hy vọng có thể khiến y ngừng nói.

Cô gái tóc đuôi ngựa vừa nhấc cốc lên, Chu Kỳ An cuối cùng cũng ngừng cười: "Dừng tay, không, dừng miệng."

Nghĩ rằng có quy tắc tử vong nào đó, cô gái tóc đuôi ngựa lập tức đặt cốc xuống.

Nụ cười chuyên nghiệp của Tề tiểu thư nhạt đi: "Có người đã tắm trong thùng nước nóng vào chiều nay."

Nếu không thì tại sao tôi phải mua cà phê riêng?

Quần áo của Chu Kỳ An vẫn còn ẩm, bên cạnh còn có bộ tóc giả và áo khoác ướt sũng, "người nào đó" không cần nói cũng hiểu là ai.

Y bình tĩnh giải thích: "Bến xe khách không có nhà tắm, tôi đành tạm bợ một chút."

Cô gái tóc đuôi ngựa gần y mở to đôi môi đỏ vì kinh ngạc trong ba mươi giây.

Những người khác vẫn đang cố gắng hiểu vấn đề, từ góc nhìn của con người, dù là vệ sinh cá nhân hay bất kỳ nhiệm vụ nào, đều khó có thể liên quan đến thùng nước nóng.

Mọi người chỉ thiếu chút nữa là viết "không biết phải nói gì" lên mặt.

Thẩm Tri Ngật kịp thời lên tiếng ngắt quãng những ánh mắt vi diệu: "Có thời gian này, chi bằng nghĩ xem ngày mai nên làm gì."

Người chơi nghe vậy có chút lúng túng.

Họ đã bỏ lỡ cơ hội nhập vai hôm nay, nhìn từ người biến mất vào buổi chiều, ngày mai họ buộc phải nhập vai. Cách trực tiếp nhất là theo chân những người này, chắc chắn sẽ kích hoạt được cốt truyện.

Tề tiểu thư đột nhiên bảo mọi người nghỉ sớm, rồi bước ra ngoài với đôi giày cao gót: "Các vị, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Cô ta không chọn qua đêm ở phòng chờ, lý do quan trọng bao gồm việc không muốn nhìn thấy nụ cười thần kinh của Chu Kỳ An.

Tiễn biệt bóng lưng của Tề tiểu thư, nụ cười trên khuôn mặt Chu Kỳ An biến mất.

Y hơi nghiêng người về phía trước, đan tay lại nói: "Còn lại năm vở kịch nữa, tôi đề nghị sáng mai mọi người cùng thử kích hoạt vở kịch thứ ba, sau đó trong những ngày tới, chúng ta chia thành các nhóm ba hoặc bốn người để nhập vai."

Chỉ cần hoàn thành một lần diễn xuất, sẽ nhận được âm thanh thông báo hoàn thành 【Nhiệm vụ phụ 2: Nhập vai】, nói cách khác, sau đó không cần phải tham gia diễn xuất dày đặc nữa.

Chàng sinh viên ngạc nhiên, "Anh Chu hôm nay sao lại nhiệt tình đưa ra kế hoạch như vậy?"

Những người khác cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đề nghị này vốn dĩ là việc họ định làm, giờ lại trở nên hợp lý hóa.

Người đàn ông trầm tĩnh nói: "Tôi không có ý kiến."

Người nước ngoài và người chơi trông có vẻ hiền lành cũng không phản đối.

Lúc này, vẻ mặt Chu Kỳ An bình tĩnh, người ngoài rất khó nhận ra y đang nghĩ gì.

Lúc này y muốn xác định hai điều: Thứ nhất, liệu độ khó của diễn xuất có liên quan gì đến số lượng người hay không.

Thứ hai, tính đa dạng của vai diễn. Bao gồm tối đa bao nhiêu loại thẻ vai có thể xuất hiện trong một vở kịch, liệu độ khó của từng vai có khác nhau hay không.

Người đông sức mạnh lớn, nhiều người ở đây, tất cả đều là những dữ liệu đáng yêu của y.

Y tin rằng mình sẽ sớm có được một công thức diễn xuất hoàn hảo.

———

Vào ban đêm, mọi người luân phiên canh gác và ngủ.

Chu Kỳ An chịu trách nhiệm ca đầu tiên, lướt qua thông tin trên điện thoại.

Không lâu sau khi Thẩm Tri Ngật quay lại, y đã gửi nội dung và manh mối của vở kịch thứ hai mà họ kích hoạt ở Thành Cô.

Vở kịch thứ hai có tên là 《Kẻ Trộm》.

Cốt truyện xoay quanh nữ đạo chích trên xe đến thành phố để giao dịch.

Hóa ra kẻ trộm trên xe không phải ngẫu nhiên mà trộm chiếc đồng hồ bỏ túi, mà là nửa tháng trước, có người thuê cô ấy trộm chiếc đồng hồ bỏ túi, chỉ là không ngờ mục tiêu bị giết, khiến đạo chích vô tình lọt vào tầm ngắm của thám tử.

Người phụ nữ bị thương khi nhảy khỏi xe, buộc một bác sĩ phải chữa trị cho mình.

Sau đó, cô ấy đi giao dịch, lo sợ bị cướp, nên lén giấu chiếc đồng hồ vào một nồi cơm điện, không ngờ nồi cơm điện bị bán hết sạch vì bà mối trên phố.

"Điên thế." Chu Kỳ An chưa từng thấy một cốt truyện nào kỳ lạ như vậy.

Trong vở kịch này, Thẩm Tri Ngật lấy thẻ nhân vật [Sát Thủ], đóng vai người được ông chủ cử đến lấy hàng.

Ông chủ không muốn trả tiền cho kẻ trộm, nên đã cử Thẩm Tri Ngật có danh tính là ảo thuật gia, sử dụng "phép thuật" để giết kẻ trộm trong lúc giao dịch.

Thẩm Tri Ngật hoàn thành vai diễn bằng cách giết ông chủ.

So với Thẩm Tri Ngật, độ khó của hai người khác giảm đi nhiều. Chàng sinh viên nhận thẻ nhân vật [Bác Sĩ], và mẹ Chu vẫn giữ vai [Bà mối].

Chu Kỳ An mím môi, nhìn lại, cốt truyện chính không thay đổi, nhưng sẽ bổ sung thêm các chi tiết khác dựa trên nhân vật kích hoạt cốt truyện. Ví dụ, chiếc đồng hồ chắc chắn sẽ bị mất, nhưng cách nó bị mất thì không cố định.

Do mẹ Chu đi khắp nơi bán nồi cơm điện, nên mới dẫn đến kết thúc như vậy.

Manh mối phần thưởng của màn kịch thứ hai khá thú vị, 【Vua Kịch cũng là một diễn viên xuất sắc, vai nào hắn cũng diễn được.】

Điều này có nghĩa là đối phương có thể đang ở gần đây, quan sát những người chơi vật lộn trong vở kịch.

Cuối vở kịch, chiếc đồng hồ vẫn chưa rõ tung tích.

Muốn tiếp tục nhập vào màn kịch tiếp theo, kích hoạt cốt truyện, có thể phải bắt đầu từ việc tìm kiếm chiếc đồng hồ.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chu Kỳ An dựa vào lưng ghế, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua.

Trong lúc chán nản, y nhìn mẹ Chu dường như đã chìm vào giấc ngủ, hơi nhíu mày.

Có gì đó không đúng.

Khi làm bà mối ở Cổ Thành, mẹ y đáng lẽ phải giới thiệu cho y nhiều loại cô gái khác nhau.

Sao đột nhiên bà lại trở nên điềm tĩnh như thế?

"Là mẹ ruột của mình sao?"

Trong ánh mắt nghi ngờ của Chu Kỳ An, một sợi tóc khẽ động, y không khỏi nuốt khan.

Chắc chắn là mẹ mình rồi.

Đêm nay định sẵn là không yên tĩnh.

Khi đến lượt Chu Kỳ An đi ngủ, vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, y đã cảm thấy mình như đang chìm vào bóng tối, cảm giác mất trọng lượng giống như đi tàu lượn khiến y muốn mở mắt.

Tất cả những điều này chỉ thể hiện qua việc hơi thở trở nên gấp gáp hơn chút.

Bị bóng đè?

Chu Kỳ An hiện tại đã có nhiều kinh nghiệm, cố gắng nắm quyền kiểm soát tứ chi trước, nhưng nhanh chóng phát hiện cơ thể có thể tự do di chuyển.

Y mở mắt ra quan sát xung quanh trước, ngay khi vừa hé mở mí mắt, hơi thở của y ngưng lại.

Trong bóng tối, một người đàn ông cúi đầu đứng trước mặt y, đường nét mơ hồ. Dù các nét mặt trống rỗng, nhưng khi hắn cúi đầu, Chu Kỳ An đã thấy một đôi mắt.

Đây là đôi mắt chứa đựng nhiều cảm xúc nhất mà y từng thấy.

Trong đó có đầy đủ các loại cảm xúc truyền thống như vui, giận, buồn, căm ghét, nhưng chỉ trong một hơi thở những cảm xúc này như bị cắt nhỏ trộn lẫn thành ác ý lạnh lùng.

Trong môi trường đen kịt xung quanh, có những đường nét trắng hình hoa hồng đang nở rộ.

Chu Kỳ An không nhìn thấy miệng của Vua Kịch, nhưng có thể nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc:

"Suy nghĩ nhỏ nhặt bị ném vào thùng rác."

Lời nguyền rủa tràn đầy ác ý vang lên bên tai.

Khi bóng hình đó còn định tiến đến gần hơn, trên cánh tay đột nhiên có một cảm giác mát lạnh, bóng tối như thủy triều rút đi, Chu Kỳ An khó khăn mở mắt, nhìn thấy con ngươi màu xám trắng quen thuộc.

Sau khi lấy lại chút bình tĩnh, y xác định đây không phải là mơ.

Chu Kỳ An xoa mày: "Tôi mơ thấy Vua Kịch, hắn đã cảnh báo tôi."

Thẩm Tri Ngật không ngạc nhiên, với việc có thêm sức mạnh tiến hóa ban đầu, khó tránh khỏi việc bị trò chơi chú ý.

Ngay lập tức, Chu Kỳ An phàn nàn: "Chỉ vì tôi nói thẳng vào mặt hắn, mắng hắn là sáng tác rác rưởi? Đêm đến đã đến báo thù tôi, cái kiểu người gì vậy chứ!"

Rác rưởi vẫn là rác rưởi.

"...."

Sau khi nghe xong Chu Kỳ An kể lại chuyện đã xảy ra khi y cố gắng lấy thông tin từ hành khách tại khu vực xem mắt, Thẩm Tri Ngật hiếm khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Em cũng chỉ nói sự thật thôi mà."

Chu Kỳ An gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

"Trên vai em có bụi." Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng phủi vai cho y.

Chu Kỳ An vô thức nhìn vào vai mình, không chú ý đến tay còn lại của Thẩm Tri Ngật vừa khéo chạm vào điện thoại của mình.

Một vài dòng khí đen từ vỏ kim loại lạnh tràn ra, biến mất giữa các ngón tay của Thẩm Tri Ngật.

Khi cảm giác lạnh thấu xương giảm bớt, Chu Kỳ An dường như nhận ra điều gì đó, lặng lẽ nhìn vào điện thoại của mình.

Buổi chiều, Vua Kịch đã gọi cho y, chính xác hơn, là y buộc người chơi kia trước khi chết gọi cho y.

Ác mộng thường cần một vật dẫn để kích hoạt.

Giống như khi y vô tình dẫm phải con ngươi của người nào đó, điện thoại có phải điểm kích hoạt không?

Thẩm Tri Ngật cắt ngang dòng suy nghĩ của y: "Em ngủ một lát đi."

Vừa lúc đến lượt Thẩm Tri Ngật gác đêm, người quen làm Chu Kỳ An có thêm an tâm, sau nửa đêm y không gặp thêm ác mộng nào nữa.

*

Hôm sau Tề tiểu thư tới rất sớm, đưa nhóm người lên xe khách vào lúc 8 giờ.

Vé xe hôm nay phải tự trả tiền.

Không ai muốn sáng sớm tinh mơ đi xe điện, tất cả mọi người đều lựa chọn đi xe khách.

Sau khi xuống xe, Tề tiểu thư hoà vào dòng người biến mất giống như ngày hôm qua.

Chu Kỳ An thu lại dòng suy nghĩ, nói ngắn gọn nội dung của cảnh thứ hai trong vở kịch, không hề nhắc đến manh mối, chỉ nói cần theo dõi chiếc đồng hồ để tiến vào cảnh thứ ba.

Cổ thành chỉ có một cửa hàng bán nồi cơm điện, số lượng cư dân ở đây sử dụng thứ này không nhiều, phần lớn thời gian họ mua nó chỉ để làm đạo cụ cho các vở kịch.

Chủ cửa hàng điện tử nhìn thấy mẹ Chu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hớn hở tiến lại chào đón.

Chu Kỳ An nhíu mày, ánh mắt của người này nhìn mẹ y giống như đang nhìn thấy mẹ ruột của mình vậy.

Lúc này, trong mắt chủ cửa hàng điện tử, mẹ Chu thực sự giống như bố mẹ tái sinh, ngày hôm qua nhờ có người phụ nữ này mà ông đã bán sạch lô hàng tồn kho trong nhiều năm qua.

"Mẹ, ồ không, người thân yêu của tôi..." Hôm nay, ông chủ còn đặc biệt nhập thêm một lô hàng mới, mỉm cười nói, "Tiếp tục ủng hộ việc kinh doanh của tôi nhé."

Mẹ Chu trực tiếp đưa tay ra: "Đưa tôi hóa đơn mua nồi cơm điện của khách hàng hôm qua."

Yêu cầu của người mang đến lợi nhuận phải được đáp ứng càng nhiều càng tốt, chủ cửa hàng điện tử hai tay đưa hóa đơn, đặt lên lòng bàn tay gầy guộc.

Chu Kỳ An không khỏi lắc đầu, nền kinh tế của Cổ Thành này thực sự có vấn đề, đến mức lệ quỷ cũng nghèo đến mất cả lòng tự trọng.

Mẹ Chu nhanh chóng rút ra mười hai tờ hóa đơn.

Dựa vào việc tên trộm nhảy xe và chàng sinh viên phát hiện dấu vết máu trong Cổ Thành, cơ bản có thể xác định được khoảng thời gian tương đối.

Nồi cơm điện chứa đồng hồ là do một trong số mười hai người này mua.

"Sao lại nhiều vậy?" Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn thấy cũng đau đầu.

Tại sao trong thời gian ngắn lại có mười hai người đến mua nồi cơm điện? Kịch bản này thực sự là dùng mọi cách để hại họ.

Chu Kỳ An không quan tâm, dù sao trên xe buýt cũng phải chọn ra kẻ giết người từ hơn chục người.

Ngay sau khi hóa đơn được rút ra, hệ thống thông báo vang lên—

"Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công cảnh thứ ba [Đồng hồ] của vở kịch 《chuông vang》."

"Tóm tắt nội dung và danh tính vai diễn đã được gửi, xin vui lòng kiểm tra."

Một khởi đầu rất suôn sẻ, Chu Kỳ An chờ đợi để nhận vai của mình:

【Bối cảnh câu chuyện: Một chiếc đồng hồ bị tên trộm giấu tạm thời trong nồi cơm điện, bị nhiều người nhòm ngó. Để tìm ra chiếc đồng hồ không tầm thường này, cuối cùng dẫn đến một cuộc chiến đẫm máu.】

【Câu chuyện của bạn: Bạn đã chết.】

Chu Kỳ An: "?"

...

Im lặng trong nửa phút, Chu Kỳ An mới hoàn hồn.

Phân vai như vậy, vị Vua kịch này lịch sự quá chăng?

Viết về một diễn viên xuất sắc như vậy mà lại cho chết, đúng là đồ sáng tác rác rưởi.

Chu Kỳ An mặt lạnh tiếp tục đọc:

【Hôm nay bạn đặc biệt đi tìm chiếc đồng hồ, trên đường gặp phải một nhóm người cũng đang tìm kiếm nó. Trớ trêu thay là một thầy bói, bạn lại không đoán được rằng mình sẽ gặp tai họa đẫm máu.】

Chu Kỳ An lập tức nhìn về phía người đầu húi cua. Người này hôm qua về nhà với thương tích, sau khi dùng đạo cụ chữa trị vẫn chưa hồi phục. Trong tình trạng không ổn định con người dễ dàng để lộ cảm xúc nhất.

Trên mặt người đầu húi cua có một nét hoảng loạn rõ ràng.

Chu Kỳ An hiểu ra: Hắn cũng chết.

Rồi y nhìn sang chàng sinh viên mặt tái mét, một giây sau rút ra kết luận: Thằng nhóc này cũng chết.

Tiếp theo y nhìn về phía cô gái tóc đuôi ngựa, người này sau khi xem kịch bản liền cười khẩy, Chu Kỳ An gật đầu: Người này cũng chết rồi.

Xem ra, hầu hết đều đã chết, đa phần nhận được kịch bản có hướng đi giống nhau.

Thật tốt.

Không bị đặc biệt nhắm vào, trên mặt Chu Kỳ An lại xuất hiện nụ cười: A ha.

Nụ cười ngắn ngủi kỳ lạ khiến những người xung quanh ngước mắt lên, vẻ mặt phức tạp, tinh thần người này chắc chắn có vấn đề!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro