103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Chu Kỳ An đã sớm được cấp trên huấn luyện trở thành một thiên tài trong nghệ thuật ngôn từ, suốt cả quá trình đều dùng vẻ mặt đau đớn để chất vấn.

Sợi tóc bên tai của mẹ Chu ngừng vặn vẹo.

Chu Kỳ An hào phóng vung tay: "Không sao, con không trách mẹ."

"..."

Lần diễn xuất này thuận lợi hơn Chu Kỳ An tưởng tượng.

Thực ra y không chắc liệu sau khi đến văn phòng, người chơi đã chết có ngay lập tức ra tay với mình hay không. Nếu không thành công, y chỉ còn cách cố gắng thuyết phục mẹ mình tổ chức hôn lễ ngay tại chỗ, mời NPC tham dự, rồi dùng lý do đòi tiền mừng để chọc giận nhân viên an ninh, buộc họ ra tay.

Quá trình này có nguy cơ cao hơn rất nhiều, ai mà biết liệu mẹ y trong trạng thái sát thủ có thể giao tiếp được hay không.

Y đưa tay giúp người phụ nữ chỉnh lại sợi tóc bên tai, con rắn nhỏ e sợ ánh sáng của thánh khí nên không lập tức cắn.

Chu Kỳ An nhìn vào đôi mắt vừa quen thuộc vừa cực kỳ xa lạ đó, im lặng một lúc: "Con không trách mẹ."

Chỉ là lần này, không còn cái kiểu trêu đùa như trước.

Thậm chí đến bây giờ, Chu Kỳ An vẫn có thể cảm nhận được mẹ mình đuổi giết mang theo kiềm chế trong đó.

Trong con ngươi dựng đứng đáng sợ của mẹ Chu lóe lên một tia mâu thuẫn và áp lực.

Cảm xúc phức tạp ấy thoáng qua rồi biến mất, bà nhìn con trai mình với ánh mắt cuối cùng cũng dịu dàng hơn một chút: "Con hãy làm quen với vị hôn thê trước, mẹ đi giết người đây."

"..." Chu Kỳ An bị nhét cái nồi cơm điện vào lòng: "Trước tiên mẹ hãy thi chứng chỉ."

Y thuận theo ý bà mà nói: "Vào phòng thi, có khi mẹ có thể hoàn thành luôn vai diễn giết người."

Dĩ nhiên, khả năng này gần như bằng không.

Những người chơi thi trước chắc chắn đã vào một cảnh kiểm tra riêng biệt.

Mẹ Chu chưa thi đậu chứng chỉ, nên không biết còn có quy định phong tỏa phòng thi.

Bà không nói có thi hay không, mà trực tiếp rời đi qua cửa sổ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, văn phòng sạch sẽ của Vua Kịch đã bị bao phủ bởi máu tanh, xương trắng tươi mới, da rắn đáng sợ.

Ngồi lại một mình, Chu Kỳ An mơ hồ nhận thấy trong khung tranh trên tường, gương mặt không có ngũ quan dường như hiện lên một tia giận dữ.

Ôm thánh khí ngồi lắc lư trên ghế xoay, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào bức tranh.

"Giận rồi sao?"

"Nếu giận rồi thì nháy mắt một cái."

Khuôn mặt không có ngũ quan đương nhiên không thể nháy mắt.

Chu Kỳ An tươi cười: "Vậy là không giận rồi."

Trên bức tường phía sau, hàng trăm khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay đột nhiên đồng loạt nháy mắt, cảnh tượng vô cùng kinh hãi và quái dị.

Đây không chỉ là giận, mà là tức đến chết.

Nụ cười của Chu Kỳ An đông cứng lại.

Tức đến chết là đúng rồi, Vua Kịch thích dùng quy tắc ngầm với diễn viên, quái vật thì không có dục vọng, nói cách khác, diễn viên chết dưới tay Vua Kịch giống như cỏ dại mọc lại sau mỗi vụ mùa. Vì y đã nổi bật tiếp theo Vua kịch chắc chắn sẽ nhắm vào y.

Tức giận nhiều một chút, sau này sẽ giúp mình duy trì sức khỏe tinh thần.

·

Cổ Thành.

Trên một con đường nhỏ hoang vu hẻo lánh, không có mấy cây cối ven đường, chàng sinh viên đi theo Thẩm Tri Ngật hoạt động giống như chim sợ cành cong.

Phía sau họ là mê cung được tạo thành từ vô số con đường phức tạp.

Chàng sinh viên vừa mới đi ra từ đó, quy mô của toàn bộ mê cung vượt xa sức tưởng tượng, dường như còn có ảo giác nó lớn hơn cả Cổ Thành. Trong suốt quá trình, thần kinh của cậu luôn căng thẳng máy móc đi theo Thẩm Tri Ngật trong những con đường lắt léo.

Ngoài tiếng bước chân yên lặng không có bất kỳ nguy hiểm nào bùng phát.

Điều này ngược lại khiến cậu càng căng thẳng hơn.

Khi một con chim bay qua bầu trời, chàng sinh viên lập tức căng người lên.

Thẩm Tri Ngật nhìn cậu, thấy bộ dạng giật mình sợ hãi này thì nhíu mày.

Anh không thích người có cảm giác bất hòa rõ ràng như thế này, nếu không phải nể mặt Chu Kỳ An, kẻ kéo chân như vậy sớm đã bị bỏ lại trên đường.

"Không có quỷ." Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói.

Theo cốt truyện, người chơi thường chỉ phải đối mặt với nguy cơ từ kẻ sát nhân.

Anh không nói dứt khoát, vì đoán rằng Chu Kỳ An muốn quay lại "tìm chết", diễn một màn "đặt mình vào chỗ chết rồi hồi sinh".

Tìm khách hàng bản thân không nguy hiểm cao, trò chơi chỉ tìm cách kéo dài thời gian của người chơi. Nếu trong thời gian quy định, cốt truyện không có tiến triển gì, họ rất dễ bỏ lỡ cơ hội kích hoạt vở kịch thứ tư.

Chàng sinh viên vừa định nói gì đó thì đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía ven đường: "Chúng ta dường như đã đi qua chỗ này rồi."

Trên đường đi chỉ có bốn, năm cái cây, cậu nhớ rõ từng cái một.

Nhìn vào hình dạng tán cây, nơi này rõ ràng là đã từng đi qua.

Con ngươi của Thẩm Tri Ngật dường như bẩm sinh đã mờ đục, chỉ khi nhìn kỹ mới thấy được sắc bén lấp lóe bên trong.

Anh đang phân tách các điểm bất thường trong không gian bằng mắt thường, phá giải hiện tượng đi lòng vòng.

"Tiếp theo sẽ còn có những trò như giải mã, ảo cảnh."

Chàng sinh viên thấy anh lắm rõ như lòng bàn tay thì kinh ngạc, rồi lần thứ hai thì đã không còn cảm giác kinh ngạc để biểu lộ nữa: "Anh không có bóng!"

Thẩm Tri Ngật thờ ơ gật đầu.

Cái bóng miễn nhiễm với ảnh hưởng của hiện tượng đi lòng vòng cấp thấp, để tiết kiệm thời gian, nó đã được cử đi làm nhiệm vụ giải mã.

Thời gian cứ thế trôi qua, chàng sinh viên  duy trì sự im lặng như con chim cút, khi đi cùng Chu Kỳ An chủ yếu phải đối mặt với áp lực từ phó bản, còn khi đi với Thẩm Tri Ngật thì áp lực nhiều hơn lại đến từ chính anh.

Suốt chặng đường, hai người chỉ trao đổi vài lần.

Vì vậy, cậu càng không hiểu tại sao Thẩm Tri Ngật lại chọn đến địa điểm trên tờ hóa đơn mua sắm mà mình đã chọn trước để đánh dấu.

Cái bóng mở đường phía trước, hai người đi mà không gặp trở ngại.

Thẩm Tri Ngật đột nhiên dừng bước.

Chàng sinh viên lập tức cũng dừng lại, theo ánh mắt của anh nhìn qua, nhưng không thấy gì.

Chỉ thấy Thẩm Tri Ngật giơ tay lên, như thể xé toạc một lớp sương mù, sau màn sương, một ngôi nhà xây bình thường hiện ra trong tầm mắt.

"Đi gõ cửa."

Chàng sinh viên do dự một lúc, khi cánh cửa mở ra, cậu thậm chí không nhìn rõ khuôn mặt của người mở cửa, tầm nhìn của cậu đã hoàn toàn tập trung vào chiếc tủ cạnh ở cửa.

Trên chiếc tủ trắng, có vài dây chìa khóa và các vật dụng linh tinh, nổi bật nhất là một chiếc hộp lớn.

Đó là một thùng chứa nồi cơm điện.

Thùng này vẫn chưa được mở, hiển nhiên là sau khi mua về, họ chưa kịp sử dụng.

"Mấy người là ai, ở đây làm gì?"

"Chào anh." chàng sinh viên bình tĩnh nói: "Nồi cơm điện mà anh đã mua trong đợt này bị phát hiện có vấn đề, chúng tôi đến đây để thu hồi."

Cậu lấy ra khoản tiền bồi thường do nhân viên an ninh cung cấp, với giá trị cao hơn hẳn so với giá bán của nồi cơm điện.

Nhưng ai ngờ khách hàng lại nhìn vào túi tiền của cậu với ánh mắt tham lam.

Toàn bộ diễn viên trong Cổ Thành đều nhiều hơn cầu, những diễn viên phụ sống trong cảnh túng thiếu.

Lòng bàn tay chàng sinh viên đổ mồ hôi, có một cảm giác không lành.

Nhớ lại suốt hành trình không gặp nguy hiểm gì, chỉ toàn những tình huống kéo dài thời gian, cuối cùng cậu hiểu ra rằng bất kể phương pháp nào cũng sẽ bị khách hàng gây khó dễ.

Lẽ ra cậu không nên tốn công nói chuyện.

Nếu là anh Chu, chắc chắn anh ấy đã đi vào phòng bế cái nồi cơm điện lên rồi chạy.

Ngay khi cậu đang cân nhắc có nên ném tiền và bế đồ chạy không, chàng sinh viên đột nhiên nhận ra đế giày của mình như bị dính vào sàn nhà, không, không giống, đế giày thực sự bị dính chặt.

Khách hàng ở phía trước cười.

Nụ cười kéo dài khiến gương mặt nứt ra một khe hở.

Khách hàng cẩn thận xé một mảng da mỏng dính máu nhầy nhụa: "Vừa dán xong đấy."

Chăm sóc da quá đắt đỏ, vẫn là sao chép và dán da của người khác tiện hơn.

"Đừng lo." Khách hàng tiến từng bước về phía chàng sinh viên, "Buổi thử vai của tôi vào buổi tối, bây giờ sẽ không làm hại cậu đâu."

Chàng sinh viên nhanh chóng phiên dịch: Cậu sẽ bị giam giữ, chờ đến khi cảnh quay này kết thúc, sẽ bị lột da.

Thực ra lúc này, sử dụng một thiết bị nổ nhỏ sẽ rất hữu hiệu, nhưng sàn nhà này có lực hút đặc biệt, cậu không thể di chuyển, nếu làm không khéo, người chết sẽ là mình.

Khách hàng với gương mặt liên tục bong tróc da tiến lại gần, ánh mắt thèm khát dán chặt vào làn da mịn màng của chàng sinh viên, và còn cả người đàn ông im lặng ít lời là Thẩm Tri Ngật.

Nhìn kỹ, da của người đàn ông này có vẻ hợp ý anh ta hơn, trông vừa mỏng vừa trắng, có một cảm giác kỳ quái đặc biệt.

Khi khách hàng gần như chạm tới Thẩm Tri Ngật, anh dường như cũng bị dính vào sàn, toàn bộ cơ thể như bị hút xuống.

Có tiếng động phát ra từ sàn nhà.

Nhìn xuống, khách hàng kinh hãi phát hiện cái bóng của mình đã bị chia làm đôi, không, chính xác là có thêm một cái bóng nữa, trong khi người đàn ông đối diện không có bóng.

"Anh mệt rồi." Một giọng nói lạnh lùng đầy sức mê hoặc vang lên.

Đôi mắt của khách hàng dần trở nên vô hồn, giống như những đứa trẻ ở thôn Phong Thủy trước đây, trong biểu cảm hiện lên ngây dại. Đồng thời chàng sinh viên ngạc nhiên nhận ra mình có thể nhấc chân lên được.

Lần này, không cần Thẩm Tri Ngật nhắc nhở, cậu liền nhanh chóng đi mở thùng.

Chàng sinh viên thực sự không đặt nhiều hy vọng, vì có tổng cộng mười hai khách hàng, có lẽ sẽ có một quá trình thử sai rất dài.

Cạch.

Nắp của nồi cơm điện bên trong được mở ra một cách nhẹ nhàng, một chiếc đồng hồ cổ điển nằm im lìm trong lòng nồi.

Khả năng một trên mười hai, mà cậu lại mở trúng rồi!

"Cậu ngạc nhiên gì vậy?"

Một giọng nói điềm tĩnh đến mức không có cảm xúc vang lên từ phía sau, Thẩm Tri Ngật nói: "Lần trước Kỳ An bảo cậu chọn một đồng đội nữ, cậu lại chọn đúng một kẻ giả gái."

Bây giờ chỉ là chọn một trong mười hai tấm phiếu, không trúng mới lạ.

"!!!"

Chàng sinh viên hoàn hồn lại sau sự thật kinh ngạc, nhìn lại thì thấy gương mặt của khách hàng đã trở nên vỡ nát rơi lả tả khắp nơi.

Khách hàng dường như không nhận ra điều này, đứng đó trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Thẩm Tri Ngật đặt nồi cơm điện trở lại trong thùng.

Chàng sinh viên: "Còn mang nồi cơm điện đi nữa sao?"

"Đem trả."

Tiền trả lại cho Kỳ An.

"..."

Thẩm Tri Ngật quét qua các đồ vật trong phòng, nhớ lại xem Cổ Thành có tiệm cầm đồ nào không, xác định không có rồi mới rời đi.

Khi trở lại cửa hàng điện tử, Thẩm Tri Ngật nói: "Khách hàng phát hiện trong máy có một chiếc đồng hồ, nghi ngờ đây là máy tân trang, yêu cầu hoàn tiền."

Ông chủ không nghi ngờ gì nhiều, chỉ lẩm bẩm: "Sao mà đồ cứ bị để nhầm sang bên này mãi thế, trước đây cũng có mấy lần như vậy rồi."

【Chúc mừng bạn đã tìm được đồng hồ trước khi sát thủ tìm thấy bạn, thoát khỏi kết cục bị sát hại.】

【Bạn đã hoàn thành diễn xuất của mình trong màn chơi này.】

【Đang chấm điểm diễn xuất của bạn...】

Thẩm Tri Ngật không quan tâm đến những điều này, đưa tay ra trước mặt ông chủ vẫn đang lẩm bẩm: "Tiền."

·

Bến xe khách, văn phòng.

"Thuận lợi thì chắc đã tìm được đồng hồ rồi." Chu Kỳ An lấy điện thoại ra xem giờ.

Một người trong số tám mươi mấy cửa hàng tìm được kẻ thế mạng thành công, trong số hàng trăm bức ảnh chọn đúng một kẻ giả gái xuất sắc, nói gì đến xác suất một phần mười hai, ngay cả một phần một trăm hai mươi, chàng sinh viên có lẽ cũng có thể chọn trúng.

Bức tranh trên tường treo chính giữa phía đối diện, hàng trăm con mắt không ngừng nháy mắt, khiến người ta lo lắng.

Ngửi mùi máu tanh ngột ngạt trong không khí, cuối cùng, Chu Kỳ An không chịu nổi nữa, cất thánh khí rồi rời khỏi văn phòng.

Y trực tiếp đi xuống tầng một, trên đường không thấy mẹ và các người chơi khác.

Lần thi chứng chỉ diễn viên này có lẽ không diễn ra bên trong bến xe khách, nếu không với tư cách là người không liên quan, y đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh vẫn sáng cả ban ngày.

Qua tấm gương mờ đục, Chu Kỳ An nhìn thấy một khuôn mặt hơi mệt mỏi, vết máu trên má càng nổi bật trên làn da trắng.

Đây là vết máu bắn ra khi Vưu Mã định cắn ngược lại.

Y rửa mặt thật kỹ, sau đó xách nồi cơm điện trở lại phòng chờ quen thuộc.

Ngồi xuống, Chu Kỳ An nhìn qua đạo cụ tăng tốc mà Hạ Chí và Văn đưa cho.

【Tên đã trên dây: Không thể không bắn.

Hướng dẫn sử dụng: ấn vào chỗ thận, truyền sức mạnh vào thận, mỗi giây tăng tốc ba mét.

Chất lượng: Bốn sao

Chú thích: Tác dụng trong năm giây, đạo cụ dùng một lần.】

"..." đạo cụ này đáng lẽ nên được gọi là mũi tên xuyên thận mới đúng.

Nhìn hình vẽ, mũi tên này là loại bán trong suốt, sau khi xuyên qua chắc sẽ không có vấn đề gì.

Mũi tên xuyên thận là đạo cụ của Văn, đạo cụ Hạ Chí đưa là ba sao rưỡi gần bốn sao, tên rất đặc biệt: 【Cánh nhỏ】.

Sau khi sử dụng, mỗi giây tăng tốc hai mét, tác dụng bốn giây, cũng là dụng cụ dùng một lần.

Xem xong, Chu Kỳ An không quên kiểm tra nồi cơm điện mới của mình.

Xì.

Không chút bất ngờ, bên trong giấu một con rắn, khi thấy ánh sáng, nó theo phản xạ gào lên với y.

Chu Kỳ An bình tĩnh nói: "Nghe lời mẹ nhiều không hại gì."

Mẹ y trước khi đi đã dặn phải giữ kỹ nồi cơm điện, nếu y không để tâm, chắc chắn những lời giải thích ở văn phòng sẽ bị xem là giả dối.

Không chừng tối nay, y đã qua đời rồi.

Nhưng có con rắn này, cuối cùng y cũng có thể nghỉ ngơi một lúc, không cần lo lắng về hành khách trong nhà ga.

"Buồn ngủ quá..." Từ Cổ Thành đến chạy đến văn phòng trong tình trạng hoảng loạn, giữa chừng còn phải đấu trí với người chơi. Cả tinh thần và thể chất đều đã đến giới hạn.

Chu Kỳ An nghiêng đầu, dưới sự canh gác của con rắn khủng bố, y chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Giấc ngủ kéo dài hai tiếng đồng hồ.

Y bị tiếng mưa đánh thức, khi tỉnh dậy, người chơi vừa trở về dưới mưa, mang theo một luồng không khí lạnh.

Cảnh tượng ở cửa có cảm giác rời rạc, mọi người dường như không cùng kênh.

Hạ Chí lại quay về Cổ Thành, lần này cô đi cùng người đàn ông trầm ổn, suốt chặng đường luôn nói chuyện.

Văn hiếm khi trò chuyện với người nước ngoài.

Mẹ Chu tay cầm sản phẩm chăm sóc tóc, thấy nồi cơm điện vẫn còn, có chút vui vẻ hơn. Chàng sinh viên vẫy tay về phía khu vực nghỉ ngơi, Thẩm Tri Ngật bước những bước dài, đang đi về phía này.

Chu Kỳ An hoàn toàn tỉnh táo, hỏi: "Diễn xong rồi à?"

Thẩm Tri Ngật gật đầu: "Sau khi tìm thấy đồng hồ, cảnh này kết thúc."

Chu Kỳ An đóng nắp nồi cơm điện, chặn con rắn bị nhốt bên trong: "Vậy nên, những người khác diễn vô ích?"

Thẩm Tri Ngật: "Họ được điểm vì tham gia."

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm đối phương hai giây, chắc chắn không phải đùa.

Y tiến gần lại một chút.

"Có bụi."

Chu Kỳ An nhẹ nhàng phủi bụi trên vai Thẩm Tri Ngật.

Động tác tương tự, Thẩm Tri Ngật cũng vừa làm đêm qua, trong lúc hơi ngạc nhiên, Chu Kỳ An tranh thủ tiến gần bên tai anh, thì thầm vài câu.

Thẩm Tri Ngật gật đầu.

Lúc này, Đông Lập đột nhiên chủ động bước tới, giọng nói phù hợp với vẻ ngoài trầm tĩnh của hắn ta, có sức hút: "Thẩm tiên sinh, chúng tôi sắp đi thi, anh có muốn đi cùng không?"

Hạ Chí đã kể về việc thi chứng chỉ, Đông Lập nói: "Kỳ thi nhiều người, độ khó sẽ..."

"Có giảm chút đúng không?" Chu Kỳ An nhìn Hạ Chí: "Nếu không thì cô ấy sẽ không qua nổi."

Tai của Hạ Chí đã được băng bó trong thành phố, nghe vậy sắc mặt cô khó coi, nhưng không phủ nhận: "Tề tiểu thư nói lúc đó chúng tôi tham gia kỳ thi cấp hai, còn cậu là cấp một, nội dung khó hơn."

Chu Kỳ An bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Trò chơi công bằng, giảm độ khó đồng nghĩa với việc thông tin sẽ thiệt thòi. Trong trò chơi trốn tìm, y đã nắm được khá nhiều thông tin về Vua kịch.

Thẩm Tri Ngật đồng ý ngay: "Được."

Chàng sinh viên bên cạnh khẽ liếc, với tính cách lạnh lùng này, việc không từ chối chắc có gì mờ ám.

Chu Kỳ An: "Cậu cũng nên đi thi."

Chứng chỉ rất quan trọng, có thể tự nhiên tăng điểm số diễn xuất của người chơi.

Khi mọi người vừa quay lại tìm Tề tiểu thư, Chu Kỳ An nhìn trời tối dần: "Haha, Tề tiểu thư lại phải làm thêm giờ rồi."

"..."

"Hahaha, Vua kịch cũng phải làm việc ban đêm."

"..."

Im lặng đi! Không thấy nụ cười trên mặt Tề tiểu thư ở cửa đã không giữ được nữa sao?

Trong phòng chờ chỉ còn bốn người.

Do buổi chiều bị truy sát, Hạ Chí tự giác đứng xa mẹ Chu, còn Văn như không có chuyện gì xảy ra, như thường ngày, đi mua nước còn hỏi có cần mua giúp họ một chai không.

Chu Kỳ An không khách sáo: "Tôi muốn loại nắp chai có thể trúng thưởng thêm."

Y rất hài lòng với tình hình hiện tại.

Mẹ Chu đeo một tấm bảng trên cổ, rõ ràng cuối cùng cũng nghe lời đi thi.

Chu Kỳ An trò chuyện một cách thoải mái: "Đề thi là gì?"

Mẹ Chu bôi tinh dầu vừa mua lên tóc, thờ ơ nói: "Gọi bút tiên, mẹ chặt tay con quỷ đó rồi."

Chu Kỳ An khẽ rùng mình, ôm chặt nồi cơm điện trên đùi.

...

Mười giờ tối, người chơi vừa kết thúc kỳ thi chứng chỉ, mệt mỏi trở về, đầu của Đông Lập bị thương một lỗ trên vai, cổ tay có dấu vết tay quỷ tím tái kinh khủng, cô gái tóc ngắn cũng bị thương.

Phấn khích sống sót sau cái chết tan biến khi thấy thanh niên đang ngủ trên ghế, khiến tâm trạng hơi chao đảo.

Tề tiểu thư nói một cách máy móc: "Chúc mừng, sáng mai tôi sẽ mang chứng chỉ của mọi người đến."

Giống như hai ngày trước, cô ta không ở lại qua đêm trong phòng chờ.

Sau khi Tề tiểu thư rời đi, không ai nhắc đến Vưu Mã đã chết, như thể người này vốn không tồn tại.

Lúc này mọi người quan tâm hơn đến việc làm thế nào để kích hoạt cảnh thứ tư.

Cảnh cuối ngày hôm nay không để lại bất kỳ manh mối nào, là người tìm thấy đồng hồ, ngoài việc ông chủ phàn nàn, trong câu chuyện của Thẩm Tri Ngật và chàng sinh viên chỉ nhiều hơn người khác một câu: 【Vòng vo một hồi đồng hồ một lần nữa chào đón chủ nhân mới.】

Mọi người thảo luận đơn giản một chút, bị hạn chế bởi lượng thông tin, không thảo luận được gì có giá trị, chỉ có thể chờ đến ngày hôm sau để nghĩ cách.

Gần đến nửa đêm, Đông Lập đứng dậy hỏi: "Có ai muốn đi vệ sinh không?"

Có vài người cùng hắn ta, tranh thủ giải quyết nhu cầu trước khi nửa đêm đến.

Thẩm Tri Ngật cũng đứng dậy, nhưng không phải đi vệ sinh.

Anh đi đến bên cạnh Chu Kỳ An ngồi xuống, nói: "Giống suy nghĩ của em rồi."

Trước kỳ thi chứng chỉ, Chu Kỳ An đã bảo Thẩm Tri Ngật chú ý xem đội của người đàn ông trầm tĩnh có phải Đông Lập rất bảo vệ người đầu húi cua kia không.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Chu Kỳ An bắt đầu suy nghĩ.

Từ biểu hiện của ngày đầu tiên, có thể thấy lần này người chơi không mấy quan tâm đến nhiệm vụ, chủ yếu là bảo vệ tính mạng.

Hiện tại có thể xác định một điều, người đầu húi cua là át chủ bài của đội người đàn ông trầm tĩnh.

Nếu không thì chiều nay Đông Lập nên cử người đầu húi cua theo dõi mình, để lại người có tâm lý và trạng thái tốt hơn là Hạ Chí, như vậy khả năng lấy được chiếc đồng hồ sẽ cao hơn.

Trong lúc suy nghĩ, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Tri Ngật.

Anh thể hiện vẻ mặt ôn hòa, dùng khẩu hình miệng nói: Giết đi.

Tiêu diệt biến số trước.

Chu Kỳ An giả vờ như không thấy.

Bất kể mục đích của người khác là gì, y chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi phó bản sớm hơn. Như vậy trước khi đi làm vào tuần sau, vẫn còn có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta...

Trả lại gấp trăm lần.

Sau nửa đêm, vẫn thay nhau canh gác như thường lệ, hôm nay Chu Kỳ An được phân vào ca thứ ba.

Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy âm thanh gì đó. Chu Kỳ An đang ôm nồi cơm điện ngủ, ban đầu còn tưởng là tiếng rít của rắn, sau lại cảm thấy không phải. Khi y mở mắt ra, phát hiện tất cả mọi người đều đã tỉnh.

Lúc này, kể cả mẹ Chu đều đang nhìn chằm chằm về một hướng... hướng của Thẩm Tri Ngật.

Âm thanh chính là phát ra từ người anh.

Thẩm Tri Ngật ngồi yên ổn trên chiếc ghế sắt, lấy từ túi ra chiếc đồng hồ, chính là chiếc đã lấy lại từ tay khách hàng.

Khi chiếc đồng hồ xuất hiện, Chu Kỳ An nhanh chóng quét mắt nhìn biểu cảm của mọi người, nhạy bén bắt được chút tham lam, nhưng thiếu đi phấn khích và cuồng nhiệt.

Thấy không một ai nhắc đến công dụng của chiếc đồng hồ, loại bỏ khả năng họ đơn thuần muốn có đạo cụ để qua bản.

Chiếc đồng hồ tinh xảo lại đẹp đẽ.

Vỏ ngoài bằng vàng có một số dấu vết của thời gian, hoa văn hơi mờ đi, mặt trong của đồng hồ có nền có một tòa kiến trúc mờ ảo, lờ mờ thấy được một con chim bồ câu ngậm cành hoa đứng ở trung tâm kim đồng hồ.

Đong đong.

Mỗi khi kim giây di chuyển, đều kèm theo một tiếng động, âm thanh này dường như càng ngày càng lớn.

"Đồng hồ bình thường... hình như không phải là âm thanh này?" Người đầu húi cua căng thẳng liếm đôi môi khô khốc.

Tít, tít tắc. Đây mới là âm thanh của đồng hồ truyền thống khi chạy.

Âm thanh hiện tại, giống như tiếng chuông hơn.

Nhịp điệu chậm rãi, kéo dài miên man, vô tình làm cho trái tim trong lồng ngực cũng rung động theo.

Đong——

Khi thời gian trôi qua, tiếng chuông gần như vang vọng khắp bến xe khách.

"Nhìn nhanh." Văn hạ giọng, lại quay về bộ dạng yếu ớt thường ngày.

Không biết từ lúc nào, hành khách tại bến xe khách đã hoàn toàn thay đổi sang mặc đồ màu trắng, đó không phải là màu trắng thuần khiết, mà là màu trắng nhạt, dưới ánh đèn trở nên u ám vô cùng.

Nhìn thoáng qua, như thể là một đoàn hồn ma mặc đồ tang lễ, đang bận rộn đưa tiễn người đã chết.

Một cảm giác hoảng loạn không thể kiểm soát bắt đầu lan tỏa.

Tần số di chuyển của kim giây nhanh hơn, giai điệu dài trở thành âm điệu dồn dập. Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch nhịp trống dồn dập điên cuồng, Hạ Chí vốn đã bị thương, không khỏi ôm ngực, cố gắng kiểm soát nhịp đập của tim.

Cô trầm giọng nói: "Chiếc đồng hồ bỏ túi này có vấn đề lớn, đừng quên tên thật của vở kịch này là 《chuông vang》"

Chiếc chuông này dường như đang rung lên cho họ.

Khi mọi người đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, một bàn tay với ngón tay cân xứng nhanh chóng tháo rời vỏ đồng hồ, gỡ pin ra.

Bỏ qua lạnh lẽo như gãi ngứa từ cục pin truyền đến, Thẩm Tri Ngật bình tĩnh nói: "Được rồi, tiếp tục ngủ đi."

"..."

Không ngủ dường như cũng không có cách nào khác, quá nhiều hành khách mặc đồ trắng, nhìn thêm cũng cảm thấy lo lắng.

Sau một chút ngỡ ngàng ngắn ngủi, mọi người dứt khoát nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sau vài phút im lặng, trái tim cuối cùng cũng trở lại nhịp đập như bình thường.

Chiếc đồng hồ đang ở trên người Thẩm Tri Ngật, cho dù có vấn đề gì thì cũng là do tháo rời gây ra, có người gánh chịu, những người chơi khác tự nhiên không còn căng thẳng như vậy.

Đong!

Chưa được nửa phút, tiếng chuông mạnh mẽ đến nỗi suýt nữa làm cho trái tim bật ra ngoài.

Mở mắt ra nhìn chằm chằm đối diện.

Trong lòng bàn tay của Thẩm Tri Ngật là một viên pin bạc oxit, tách rời hoàn toàn khỏi chiếc đồng hồ, nhưng tiếng chuông vẫn lấy đồng hồ làm trung tâm mà vang vọng.

Khi tiếng chuông ngừng đột ngột, âm thanh thông báo đột nhiên vang lên:

【Chúc mừng tất cả thành viên đã vượt qua bài kiểm tra chứng chỉ】

【Một diễn viên trưởng thành nên học cách quay phim ban đêm, với chứng chỉ trong tay, các bạn sẽ bắt đầu sự nghiệp quay phim ban đêm đầu tiên của mình】

【Màn thứ tư – Con đường đường cuồng hoan, sắp được trình diễn】

【Cảnh quay này là tại một khu vui chơi】

【Đang tải cảnh, trò chơi "Một, Hai, Ba, Người Gỗ..."】

【Giới thiệu trò chơi "Một, Hai, Ba, Người Đứng Im": Còn giới thiệu gì nữa, chính là cách chơi của thời thơ ấu của bạn thôi.

Lời nhắc nhở: Trong quá trình chơi, cấm sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.】

Chu Kỳ An: "Tôi không có thời thơ ấu, vậy trò chơi này là gì?"

Y thậm chí còn nhìn về phía Bertram, nước ngoài có không? Trong nước và ngoài nước có chơi giống nhau không?

Mọi người thực ra đều biết về trò chơi này, nhưng đều giả vờ không hiểu, muốn xem trò chơi có giải thích bổ sung không.

Sự thật chứng minh, họ đã nghĩ quá nhiều.

【Điểm đến của trò chơi "Người Gỗ Đứng Im" này là Cổ Thành.】

【Hãy đến nơi trước khi trời sáng.】

【Ngày mai tại Cổ Thành sẽ có một vở kịch lớn diễn ra, đừng bỏ lỡ ngày đầu tiên làm việc chính thức với tư cách là một diễn viên, hãy đến sớm nhất có thể.】

【Một câu dành tặng cho tất cả các diễn viên –】

【Ngủ cái con khỉ, dậy quẩy đi!】

Vừa mới chế giễu Vua kịch tăng ca xong, Chu Kỳ An: "..."

Quay phim đêm trên đường, đi bộ đến thành cổ, sau khi trời sáng còn phải tham gia diễn xuất, hợp lại chẳng phải là quay liên tục không nghỉ sao?

Chế độ làm việc 24 giờ.

Nhận ra điều này, Chu Kỳ An lập tức chìm sâu vào bóng tối, miệng liên tục lẩm bẩm cái gì đó, ánh sáng trên đầu cũng không thể chiếu vào.

"Kỳ An, bình tĩnh lại đi."

Thẩm Tri Ngật đã tấn công khách hàng không do dự vào buổi chiều, đang bình tĩnh khuyên bảo.

Mái tóc của mẹ Chu lặng lẽ cuộn lại, bóng rắn trong lọn tóc càng trở nên đậm nét, tất cả người chơi không khỏi rùng mình.

Chu Kỳ An theo bản năng quay đầu nhìn về phía những lọn tóc dần mất kiểm soát.

Mẹ Chu vuốt tóc, nhẹ nhàng lặp lại: "Ngủ cái con khỉ... nó đang chửi ai vậy?"

Chu Kỳ An: "...Mẹ, mẹ cũng bình tĩnh lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro