105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shushi.
_______________
Chu Kỳ An kịp thời xoay người hướng về phía khác, nhường đường cho người kia.

Vưu Mã và Ôn Hi là lính đánh thuê, bám theo y cả ngày, chắc chắn là theo lệnh của Bertram.

Lúc này thấy Bertram gặp nạn, Chu Kỳ An không vỗ tay đã là kiềm chế lắm rồi.

Y có tố chất, chỉ mỉm cười.

Hì hì.

Bertram: "..."

Lần này không phải hỏi ý kiến, linh mục trực tiếp chọn và Bertram không có quyền được lựa chọn. Gã cũng không nói nhiều, như thường ngày lạnh lùng tiến lên phía trước.

Linh mục rất hài lòng với sự chủ động của gã, xoay người, bàn tay khô héo mạnh mẽ xoay giá cắm nến bên cạnh.

Sau một tiếng ma sát khó nghe, bức tranh treo trên tường đột nhiên lật ngược lại.

Không gian sau bức tranh không có cửa sổ và đèn, nhưng lại sáng sủa như trong nhà thờ, trong không gian vuông vức chỉ có một bể nước.

Bể nước này lớn đến mức Chu Kỳ An có thể miêu tả, nó giống như phiên bản phóng to của bể muối dưa. Mật ong, máu, sữa bò... y ngửi thấy nhiều mùi hương khác nhau trong đó.

Bertram đứng bên bể nước theo yêu cầu của linh mục.

Linh mục: "Đứa nhỏ, hãy vào trong đi, không cần cởi quần áo."

Nước rất lạnh.

Bertram nhíu mày, nhưng đó không phải là cảm giác lạnh âm u, mà giống như nước tuyết tan chảy trên đỉnh núi, tinh khiết vô cùng.

Mặt nước rung lên từng đợt gợn sóng, trong ánh mắt mọi người, Bertram bỗng chốc chìm hẳn xuống đáy nước.

Người chơi thở mạnh, từ góc độ của họ, có thể thấy rõ ràng rằng Bertram đột ngột lao đầu vào nước, trông không giống như gã muốn tự nguyện.

"Nhìn kìa," Hạ Chí nói nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy, "Mặt nước không còn động tĩnh gì nữa."

Không có tiếng động, trong bể cũng không có gợn sóng, như thể là một vũng nước chết.

Khi họ đang muốn quan sát kỹ hơn, linh mục đã mời tất cả ra ngoài, ông ta cũng đi đến cửa, đóng lại cánh cửa mật thất, miệng lẩm bẩm đọc kinh.

Âm thanh không lớn, nhưng giống như tiếng chuông vang vọng trong tai người chơi, khiến họ đau đầu.

Trong lúc đọc kinh, linh mục luôn đứng yên dưới bức tranh thánh anh rửa tội, cơ thể cứng đơ, hai tay buông thõng, trông giống như một người chết.

Chu Kỳ An phát hiện Đông Lập không có vẻ gì là tốt, đối phương không có khả năng lo lắng cho Bertram, nhìn theo ánh mắt của Đông Lập, sắc mặt Chu Kỳ An hơi thay đổi.

Cửa lớn đã biến mất, chỉ còn lại bốn cánh cửa phía sau linh mục.

Nhìn toàn cảnh nhà thờ, các cửa sổ kính màu là một mảnh kính liền, không có chỗ nào để mở, lối ra dường như chỉ là bốn cánh cửa đó. Hạ Chí nhìn về phía đội trưởng, ý muốn nhân cơ hội này mở thử một cánh cửa.

Đông Lập lắc đầu.

Cửa chắc chắn phải mở, nhưng không phải bây giờ. Khi tiếng chuông dừng lại, họ chỉ là những con rối trong trò chơi, chỉ có thể nghe theo lời linh mục, tránh làm những việc khác.

Mọi người cẩn thận quan sát bốn cánh cửa.

Thẩm Tri Ngật là ngoại lệ, suốt thời gian luôn nhìn chằm chằm vào linh mục.

Một lúc sau, Ôn Hi với một cánh tay bị gãy, ánh mắt lơ đãng chú ý đến linh mục.

Phải mất hơn mười phút, Ôn Hi nhìn có vẻ không chịu được nữa, có lẽ vì ông chủ chết rồi không có ai trả thù lao, vị tiểu thư lính đánh thuê này dũng cảm tiến đến gần linh mục hỏi: "Chẳng phải mọi chuyện nên kết thúc rồi sao?"

Linh mục không nhìn cô một cái, một lúc sau, tay ông mới đặt lên giá cắm nến.

Cửa chỉ mở một khe hở, nhanh chóng, bên trong vang lên tiếng thở dốc nặng nề.

Tóc vàng rực rỡ của Bertram không ngừng nhỏ nước, cả người gã yếu ớt, hai mắt hơi lồi ra, trông như một con ma da vừa bước lên từ đáy nước.

Gã dùng sức ép vào lồng ngực, nhổ ra một ngụm nước đen.

Mùi hôi thối khiến người chơi bịt mũi, cố gắng phán đoán Bertram trở về là người hay là quỷ.

Bertram gần như muốn xỉu, nhưng vẫn không ngừng nhổ nước đen.

【Đong】

Tiếng chuông cuối cùng cũng bắt đầu vòng tuần hoàn mới, linh mục trở về trạng thái ban đầu, mỉm cười bất động.

Chu Kỳ An bình tĩnh dừng việc đếm thời gian, trước đó đã qua mười lăm phút, y hoàn toàn xác định được cơ chế của trò chơi: một, hai, ba là năm phút tự do, người gỗ là mười lăm phút không thể kháng cự.

"Cậu thấy cánh cửa nào thuận mắt?"

Chàng sinh viên sững lại, trên cửa toàn là hoa văn phức tạp, không có cái nào thuận mắt. Do dự một chút, nói: "Hay bắt đầu từ cánh đầu tiên đi?"

Chu Kỳ An nhìn thoáng qua những người khác.

Mở cửa có rủi ro, trước đó là y mở cửa nhà thờ, lần này nên đổi người.

Ôn Hi mất một cánh tay, đang đỡ Bertram không thể nói nổi, không có ý định tiến lên trước.

"Đợi người khỏe lại một chút, chúng ta có thể biết được quá trình rửa tội."

Thấy họ còn có giá trị, cuối cùng là Đông Lập tiến lên mở cửa.

Những người khác ban đầu còn muốn nhìn cảnh tượng sau cửa, để kịp thời thay đổi lựa chọn, nhưng ngay khi cửa mở, ba cánh cửa kỳ quái khác biến mất.

Sau cánh cửa mở ra là một mảng sáng trắng, không ai nhìn rõ được tình hình cụ thể.

Thấy cửa này cũng sắp tự động đóng lại, mọi người không còn do dự, bước qua. Trong chớp mắt, cánh cửa phía sau biến mất, đàn quạ quen thuộc ùa đến.

Thời gian tự do, Đông Lập ngay lập tức phản công.

Sau khi cửa biến mất, trong trời đất chỉ còn lại cây khô, đàn quạ, và họ.

Trong trường hợp có thể phản công, mọi người không còn lúng túng như trước, chỉ có điều quạ quá nhiều, một mảng đen kịt, việc giết chóc máy móc khiến người ta mỏi tay.

"Tìm cửa." Đông Lập khàn giọng nói.

Nếu không, khi tiếng chuông vang lên, họ sẽ lại phải bị động phòng thủ.

Một giọng nói không hợp quấy rối: "Mẹ, mẹ!"

"..."

Bản thân Chu Kỳ An không quá lúng túng, gần như toàn bộ thương tổn đều bị Thẩm Tri Ngật dùng bóng loại bỏ, chỉ có điều hồi nhỏ Chu Kỳ An từng bị gà mổ, y không có thiện cảm với loài có mỏ nhọn này.

Chu Kỳ An không chỉ tự mình tìm mẹ, mà còn kéo theo chàng sinh viên cùng đi.

Khắp nơi đều là lông quạ, không thể nhìn thấy gì.

Hai người rụt rè như rùa rụt đầu, Chu Kỳ An là người đầu tiên xác định được vị trí, liền kéo chàng sinh viên nhắm mắt lại rồi dựa vào mẹ Chu.

Chàng sinh viên không biết rõ thực lực của mẹ Chu, nhưng tin chắc chắn không yếu. Cậu đã thấy trên bản tin gần đây có ai đó đã đào 81 cái hang trong một ngôi mộ cổ ở thành phố Đôn.

Kết hợp với chuyện anh Chu nói mẹ mình đi du lịch ở thành phố Đôn rồi bị bắt, đồng thời có tiền án trộm xe, không khó để xác định được nghi phạm.

"Đừng mở mắt." Chu Kỳ An nhắc nhở cậu.

Nếu không, khi nhìn thấy rắn ăn quạ, đối phương có thể sẽ ngất xỉu.

Khi đàn quạ đã bị giết gần hết, cánh cửa cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.

Mọi người vội vàng mở cửa bước vào.

... Chỉ trong chốc lát, họ lại quay trở về nhà thờ.

Chu Kỳ An phủi lông quạ trên người nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Bên cạnh vang lên giọng nói bất lực của Đông Lập: "Nhà thờ có bốn cánh cửa, dường như các cảnh khác chỉ có một cánh. Trừ khi tìm được đúng cửa, nếu không dù chúng ta đi đâu, cuối cùng cũng chỉ quay trở lại đây."

【Đong】.

Tiếng chuông đột ngột dừng lại, giai đoạn người gỗ quen thuộc đã đến.

Chu Kỳ An lập tức nhìn về phía Bertram đang nửa tỉnh nửa mê, sau khi trải qua một trận tấn công của quạ, Bertram hiện tại đã kiệt sức hoàn toàn, dựa vào dụng cụ chữa trị để hồi phục dần.

Ngay cả việc thở cũng yếu ớt, chưa nói đến việc hy vọng có được thông tin hữu ích từ gã.

Linh mục bắt đầu lặp lại những lời nói trước đây.

Chu Kỳ An khẽ nói với các người chơi khác: "Có muốn cược 50 điểm không? Tôi cược lần này chắc chắn sẽ chọn tôi."

"..."

Linh mục nói xong một câu nói cố định, ánh mắt cố ý lướt chậm rãi qua tất cả mọi người, như thể đang kéo dài thời gian lo lắng của họ.

Khoảng nửa phút sau, ánh mắt của ông mới chậm rãi quay lại nhìn Chu Kỳ An: "Đứa nhỏ, cuộc đời không cần chờ đợi."

Người bị chọn không có quyền lựa chọn, lần này không có Bertram làm người chịu trận trước.

Những người chơi khác thở phào nhẹ nhõm, trong khi Chu Kỳ An vừa hỏi thăm cả nhà của linh mục, mang nồi cơm điện tiến lên phía trước.

Bức tường lật lại, y ngoan ngoãn bước vào không gian sau bức tranh.

Linh mục mỉm cười thúc giục y nhanh chóng tiến hành nghi lễ rửa tội.

Từ khi bước vào, Chu Kỳ An đã liên tục nhìn xuống mặt nước yên tĩnh, trên mặt hiếm khi hiện lên một biểu hiện nghiêm trọng.

So với việc đối phó với nguy hiểm, việc không biết nguồn gốc của nguy hiểm mới là điều đáng lo ngại.

Chàng sinh viên lo lắng nói: "Anh Chu..."

Chu Kỳ An không nói gì, bước đến bên bể, Bertram đã bước vào bể khi vẫn mang giày, qua hai ngày đôi giày của họ đều dính bùn đất và máu.

Nhưng nước trong bể không hề có dấu vết bị bẩn.

"Đứa nhỏ, đi thôi." Linh mục dịu dàng đưa ra lời cảnh báo cuối cùng.

Chu Kỳ An cúi người xuống gần mặt nước, ngay khoảnh khắc tiếp theo, dưới lực hút mạnh mẽ, y không thể kiểm soát lao thẳng xuống phía dưới .

Không gian trong bể nước rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Dưới đáy bể là bức tranh thánh anh rửa tội, linh mục đứng ngược 90 độ tay cầm lấy em bé, đầu của đứa trẻ chìm trong một vật chứa.

Lúc này, Chu Kỳ An không may mắn ở ngay vị trí của em bé.

Áp lực từ phía trên rất mạnh, không thể nổi lên mặt nước, y chỉ có thể di chuyển đến chỗ khác. Khi nhịn thở bơi được một đoạn, ánh mắt Chu Kỳ An quét xuống dưới, sắc mặt y đột nhiên thay đổi, dưới đó vẫn là hình ảnh linh mục cầm em bé, và y vẫn ở vị trí của đứa trẻ.

"Quỷ đánh tường."

Tim Chu Kỳ An đập nhanh hơn.

Trên đất liền, quỷ đánh tường có thể giải quyết được bằng cách kiên nhẫn tìm lối thoát, nhưng đây là dưới nước, dù cơ thể đã được tiến hóa, y cũng chỉ có thể chịu đựng thêm vài phút nữa, huống chi y chưa tiến hóa cơ quan hô hấp như phổi.

Chu Kỳ An cuối cùng đã hiểu vì sao Bertram trông lại tệ hại như vậy khi ra khỏi bể nước, áp lực nước tăng lên từng giây, cảm giác nghẹt thở khiến y muốn ho để tự cứu mình.

Cố gắng nén lại thôi thúc muốn há miệng, Chu Kỳ An mở nắp nồi cơm điện.

Hành động này khiến cơ thể y bắt đầu chìm xuống, mũi y cảm nhận được dòng máu nóng chảy ra, máu mũi bắt đầu chảy ra không kiểm soát.

Chu Kỳ An cố gắng mở to mắt, con rắn sau khi rời khỏi nồi cơm điện đã bơi về một hướng, y lập tức bơi theo nó.

Bản năng sinh tồn và khả năng cảnh báo nguy hiểm của động vật mạnh hơn con người.

Nước nhìn có vẻ như có thể thanh lọc mọi thứ nhưng rõ ràng cũng khiến con rắn cảm thấy không thoải mái, nó linh hoạt bơi về một khu vực.

Chu Kỳ An theo nó, bơi chếch về phía dưới bên phải, khi bơi được nửa đường áp lực trên cơ thể đột ngột giảm đi.

Áp lực nước không còn mạnh nữa.

Ánh nước lấp lánh, nhưng khi cố gắng thoát khỏi đáy bể, bể nước dường như vô tận, y một cách khó hiểu lại quay trở về điểm áp lực cao ban đầu.

"..."

Chuyện gì đây?

Oxy gần như cạn kiệt, đầu Chu Kỳ An bắt đầu quay cuồng, lần này y không vội thoát ra, trong vòng lặp chết chóc lên xuống, y cẩn thận quan sát bức tranh dưới đáy bể.

Đây có vẻ là manh mối duy nhất.

Bức tranh này không khác gì so với nghi lễ rửa tội bên ngoài, linh mục, em bé, và bố mẹ của đứa trẻ...

Khoan đã, bố mẹ?

Sau khi linh mục hoàn thành nghi lễ rửa tội, đứa trẻ chắc chắn phải được trao lại cho bố mẹ.

Chu Kỳ An đột nhiên nghĩ đến một khả năng, muốn thoát khỏi nghi lễ rửa tội cần có sự phối hợp từ trong ra ngoài.

Vừa rồi Ôn Hi chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó, nên cô mới đi ngắt lời linh mục.

Chết tiệt, đây là một cái bẫy ác độc.

Thông thường, người chơi khi thấy người khác xuống nước chỉ nghĩ đến việc quan sát chờ đợi, mong rằng đến lượt mình sẽ trễ hơn, ai mà nghĩ đến việc ngắt lời chứ.

Dưới áp lực nước lạnh lẽo, tứ chi của Chu Kỳ An đã bắt đầu co giật nhẹ, y lại di chuyển đến khu vực có áp lực nước nhẹ hơn.

Trong miệng cũng cảm thấy có máu, không thể kiểm soát nổi cảm giác buồn nôn.

Chu Kỳ An không thể chịu đựng được nữa, mở miệng ra nhưng lại không nôn được gì, ngược lại, nước trong bể bắt đầu liên tục tràn vào.

Y mở to mắt, mở ba lô nhìn chằm chằm vào 【thời kỳ bảo hộ người mới】, đạo cụ mà Ứng Vũ lần trước đưa có 80% khả năng miễn dịch với một quy tắc. Nếu đến lúc cận kề cái chết mà không có ai đến cứu, y sẽ thử vận may của mình.

Nhà thờ.

Những người bên trong cảm thấy áp lực nước quá mức, thời gian dài như hàng năm trời, nhưng thực ra chỉ khoảng ba, bốn phút ở bên ngoài.

Chàng sinh viên bồn chồn lo lắng.

Cậu nhạy cảm với chữ viết và ngôn ngữ, cảm thấy bài kinh lần này mà linh mục đọc giống hệt như khi Bertram xuống nước.

Theo lẽ thường, bài kinh đều được trích đoạn hoặc đọc nhanh một đoạn, không thể nào dài như vậy được.

Có thể linh mục đang lặp đi lặp lại một đoạn nào đó?

Đáng tiếc là ông ta đọc quá nhỏ, chàng sinh viên không thể chắc chắn, vừa lúc cậu muốn nói với Thẩm Tri Ngật về phát hiện của mình thì anh giơ tay ra hiệu im lặng.

Ánh mắt nhạt màu của Thẩm Tri Ngật đang chăm chú quan sát linh mục.

Linh mục vô tình tăng tốc độ đọc, khi ông ta sắp nhanh chóng lướt qua một đoạn, Thẩm Tri Ngật đột nhiên lên tiếng: "Nghi lễ rửa tội nên kết thúc rồi."

Cơ thể của linh mục cứng đờ, trong mắt hiện rõ sự khó chịu.

Liên tiếp hai người ngắt lời linh mục, ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng có vấn đề.

Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng rút ra kết luận.

Linh mục sẽ liên tục lặp lại bài kinh, chỉ cần đợi ông ta đọc xong một lượt, rồi ngắt lời trước khi ông bắt đầu đọc lại thì có thể ngăn chặn được.

Thời gian này phải được canh rất chính xác, nếu ngắt lời quá sớm thì người nói sẽ gặp nguy hiểm, còn nếu bỏ lỡ lần đầu thì chỉ có thể chờ linh mục đọc xong lần thứ hai.

Bertram đã cắn răng chịu đựng đến vòng thứ ba, Ôn Hi mới chọn đúng thời điểm.

Linh mục cố tình kéo dài thời gian khi xoay giá cắm nến, nhưng khi Thẩm Tri Ngật nói ra hai chữ "nhanh lên", linh mục không thể không nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh của anh.

Trước khi Thẩm Tri Ngật đi vào, anh nhìn Ôn Hi một cái.

Ánh mắt đó chỉ lướt qua cô chưa đến một giây, nhưng Ôn Hi lại có cảm giác lạnh thấu xương.

Cô đã nhìn ra quy tắc tử vong trong nghi lễ rửa tội, nhưng lại không báo trước, thực sự cô đã có ý định để Chu Kỳ An chết bên trong.

Người này quá khó lường, chết đi thì tốt cho tất cả.

Ôn Hi nhanh chóng bình tĩnh lại, vốn để sống sót đều phải tự mình nỗ lực kiếm được, không có lý do gì để chia sẻ miễn phí cho người khác, huống chi theo những manh mối thu thập được trước khi đến đây, càng nhiều người chết càng tốt.

Hạ Chí đúng lúc châm ngòi ly gián: "Thực ra tính ra, chúng ta đã nhận được không ít thông tin hữu ích từ Chu tiên sinh."

Ôn Hi cười lạnh, không buồn tranh luận.

Trong bể nước, tình trạng của Chu Kỳ An còn tệ hơn Bertram, y không có dụng cụ chữa trị, đang nằm trên mép bể, xung quanh mũi và khóe miệng đều là máu.

Khi được kéo ra ngoài, Chu Kỳ An vẫn còn một chút mơ hồ.

Cảm giác lạnh lẽo còn sót lại trong bể nước dần dần tan biến, khi nhận ra đó là Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An yếu ớt dựa trán vào cánh tay của anh, lẩm bẩm một câu: "Cái nơi quỷ quái này."

Thời gian dài bị ngạt thở gần như rút cạn mọi sức lực của y.

Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật thoáng hiện lên không nỡ nhưng nhanh chóng biến mất.

Như đang dỗ trẻ con, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Kỳ An, giống như Bertram, Chu Kỳ An bắt đầu nôn ra nước đen, Thẩm Tri Ngật giúp y lau đi máu và nước đen ở khóe miệng, đợi y hồi phục một chút rồi bế y ra ngoài.

Sống lưng Chu Kỳ An căng chặt: "Mẹ tôi..."

"Bác gái còn đang ăn khuya bên ngoài."

Đúng vậy, gần như không ai nhận ra mẹ Chu không theo họ vào trong, bà vẫn ở lại sau cánh cửa đầu tiên, mải mê ăn uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro