107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shushi.
_____________
Thẩm Tri Ngật đứng ở đó không giống một người chơi đang tìm cách trốn thoát, mà giống một người canh giữ cánh cửa.

Tàn nhẫn, lạnh lùng, trên khuôn mặt anh không thể hiện chút cảm xúc con người nào.

Cánh cửa đã hơi hé mở, các hoa văn trên đó bắt đầu di chuyển, những mảnh ghép thân thể động vật bị chia cắt từ từ được tái tạo lại, một chú chim bồ câu trắng sống động hiện lên trên tấm cửa.

Thánh khiết và điềm gở tạo thành một bức tranh hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Tri Ngật đưa tay ra: "Mau lên."

Chu Kỳ An nhanh chóng tỉnh táo lại, gọi mẹ mình chạy ra ngoài.

Trò chơi lúc này cũng đã đưa ra mệnh lệnh cuối cùng:

【Không được nhúc nhích đâu đó!】

Gần như cùng lúc với âm thanh đó, Thẩm Tri Ngật nhanh chóng kéo Chu Kỳ An lại bên mình, đồng thời mở cánh cửa hoàn toàn.

Chim bồ câu sống dậy, bay ra khỏi cánh cửa, giống như nó chính là chiếc chìa khóa thực sự để mở cánh cổng nhà thờ.

Âm thanh hệ thống kết thúc, ánh sáng trắng bao phủ, khi Chu Kỳ An đi qua cánh cửa, cơ thể y có cảm giác đau đớn như bị xé nát.

Những người khác cũng như tỉnh khỏi cơn mơ, mặc dù cơ thể đau đớn như bị kéo rách, họ vẫn cố gắng hết sức để chạy về phía cửa.

Không biết có phải lúc cánh cửa được mở ra đã giảm bớt phần nào sức mạnh của quy tắc tử vong hay không, ít nhất người chơi không lập tức chết vì cử động.

"Bertram!" Tiếng hét của Ôn Hi vang lên từ phía sau.

Bertram không quay đầu lại, dù gã có chút thiện cảm với người phụ nữ này, tin tưởng đối phương cũng vậy, nhưng nếu đổi vị trí, Ôn Hi cũng sẽ không dừng lại trong lúc nguy cấp này.

Vì vậy gã chạy càng nhanh hơn.

Bên kia cánh cửa là gì?

Mọi người đã mơ hồ có câu trả lời.

Rời khỏi thế giới của chiếc đồng hồ, tiếng chuông dừng lại, có nghĩa là trò chơi 'người gỗ' đã kết thúc.

Ánh sáng trắng biến mất, hầu như tất cả người chơi lao ra đều kiệt sức ngã bệt xuống mặt đất.

Trước mắt họ là Cổ Thành phồn hoa.

---

Nhà thờ.

Ôn Hi nhìn linh mục nở nụ cười giả tạo đang đứng trước mặt mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Sợ hãi, oán hận, thù ghét, tất cả những cảm xúc đó đan xen trong mắt cô.

"Vẫn còn cơ hội."

Ít nhất trò chơi chưa tuyên bố trực tiếp cô đã bị xử tử.

Chu Kỳ An có thể chịu đựng hai vòng tra tấn của linh mục, xét về kinh nghiệm chơi và kinh nghiệm sống thực tế, cô đều vượt trội so với người thanh niên này.

Linh mục đóng quyển sách dày lại.

Ngay lúc đó, phía sau ông ta xuất hiện thêm một cánh cửa, một cánh cửa hẹp.

Linh mục không còn giữ vẻ hiền hòa nữa, ông ta cao ngạo hỏi: "Con muốn đi vào cánh cửa nào?"

Tất nhiên là cánh cửa có hình chim bồ câu.

Chỉ là câu hỏi của NPC càng đơn giản, Ôn Hi càng không dám xem nhẹ.

Hình ảnh chim bồ câu trên cánh cửa vẫn còn, nhưng không còn sống động như trước, liệu con đường sống có thay đổi không?

Cô lại nhìn vào cánh cửa hẹp mới xuất hiện.

Cánh cửa này không có hoa văn gì, rất đơn giản, màu gỗ cũng khác biệt một chút so với các cửa khác.

Linh mục đứng giữa hai cánh cửa, hơi mở rộng đôi tay.

Trong tay cầm quyển sách dày chỉ vào cánh cửa chim bồ câu, tay còn lại nắm cây thánh giá dựa vào cánh cửa hẹp, giọng nói bắt đầu lạnh dần: "Con đã nghĩ kỹ chưa? Con sẽ vào cánh cửa nào?"

Cái lạnh lan tỏa vào cơ thể, đây là cách thúc giục người chơi đưa ra lựa chọn.

"Bình tĩnh."

Ôn Hi liên tục lặp lại, nhưng đôi tay khẽ run rẩy đã phản bội cô.

Khi linh mục hỏi lần thứ ba, cả người ông ta như bị bao phủ trong bóng tối: "Con có cần ta giúp con chọn không?"

Ôn Hi nghiến răng: "Tôi sẽ vào cánh cửa hẹp."

Trong ngữ cảnh tôn giáo, cánh cửa hẹp có ý nghĩa là con đường dẫn đến thiên đàng. Khi họ vừa vào nhà thờ, linh mục cũng đã đề cập đến tiếng chuông thiên đàng.

Đây là manh mối có thể liên kết với nhau.

Thiên đàng có thể đại diện cho con đường ra, cũng có thể là cái chết, nhưng so với cánh cửa còn lại, xác suất vẫn cao hơn nhiều.

Linh mục cười, chậm rãi di chuyển ra xa.

Ôn Hi bất an tiến lên, nhắm mắt đẩy cửa ra.

Phía sau cánh cửa không phải là ánh sáng trắng, mà là bóng tối vô tận, sắc mặt Ôn Hi lập tức thay đổi, cô điên cuồng muốn lùi lại.

Cánh cửa hẹp là lựa chọn được thêm vào tạm thời, rất gần với cánh cửa chim bồ câu. Cô cố gắng sử dụng đạo cụ, muốn đẩy cánh cửa khác, nhưng không ngờ lại thành công.

Niềm vui trong mắt cô chưa kịp bừng lên thì phát hiện bên trong cánh cửa khác cũng là bóng tối vô biên.

Những thứ tương tự như dây leo chui ra điên cuồng từ dưới đất, nhanh chóng quấn lấy người đang đứng trước cửa, kéo cô vào bóng tối vô tận.

Linh mục ác ý nói: "Con à, tại sao con không cân nhắc những cánh cửa khác?"

Ban đầu ông ta còn có chút tiếc nuối vì không giữ lại được 'đứa trẻ hoang dã' kia, nhưng giờ thì linh mục thấy điều này rất phù hợp.

Trò chơi năm cánh cửa chưa chắc đã đánh lừa được 'đứa trẻ hoang dã', nhưng để đối phó với tín đồ này thì quá đủ.

Ôn Hi thở hổn hển dữ dội.

Cô đã bị dẫn dắt một cách vô thức để lựa chọn giữa hai cánh cửa, mà quên rằng thực tế còn ba cánh cửa khác.

Không lâu trước ddaya chuyện đầu tiên người chơi làm khi bước vào nhà thờ là xác định xem cảnh tượng sau mỗi cánh cửa có thay đổi không. Người chiến thắng ở vòng đầu tiên đã rời đi, trò chơi được khởi động lại, tất cả cảnh tượng đều có thể đổi mới là điều hết sức bình thường.

Tâm trí của Ôn Hi trước giờ chưa bao giờ sáng suốt như vậy, nhưng mà đã quá muộn rồi.

"Không——"

Trong bóng tối không có lệ quỷ, không có quái vật, chỉ có ý thức đang dần tan biến, một trực giác mạnh mẽ cho cô biết rằng thà bị quái vật ăn thịt hoặc tự kết liễu còn tốt hơn.

Dây leo ngày càng nhiều, tứ chi không thể cử động, Ôn Hi chỉ có thể mở to mắt nhìn mình bị kéo về phía tận cùng của bóng tối.

Hoa, đất, mùi hương kỳ lạ.

Hương thơm ngọt ngào và thối rữa hòa quyện vào nhau.

Cô đưa ra phán đoán cuối cùng trong thời điểm còn sống cuối cùng:

Nơi này giống như... một khu vườn.

Trong nhà thờ, hai cánh cửa mở tự động khép lại, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ít nhất cũng đã thành công giữ lại một tín đồ, linh mục quét sạch bóng tối trước đó, tỉ mỉ dặm lại phấn, cuối cùng đã lấy lại được giả tạo hiền lành lúc đầu.

Một cái bóng đen lướt qua giá cắm nến.

Linh mục khựng lại, ngẩng đầu lên tưởng mình nhìn nhầm, rồi lại cúi xuống để dặm phấn, cái bóng đen lại xuất hiện lần nữa.

Ông ta cất chiếc gương trang điểm cầm tay đi, cảnh giác tiến về phía cái bóng đen xuất hiện.

Bên cạnh giá cắm nến không có gì cả.

Linh mục do dự một chút, xoay giá căn nến, bức tranh thánh anh rửa tội lật lại, ông bước vào không gian phía sau.

Chiếc bình đầy nước thánh không có vấn đề gì, sau khi xác định xung quanh không có ai, linh mục thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay người lại thì đột nhiên bị một lực mạnh nhấn vào trong nước.

Linh mục vùng vẫy trong chiếc bình: "Ngươi..."

Ngươi là ai?

Rõ ràng mọi người trong nhà thờ đều đã rời đi.

"Dừng..." tiếng thốt lên ngập ngừng: "Dừng tay."

Linh mục thả lỏng một tay bám vào mép bàn, đổi lại là đầu ông ta bị ép xuống thấp hơn. Ông ta cố gắng bóp nát chiếc gương trang điểm, một góc sắc nhọn của mảnh kính rạch mạnh về phía sau.

Góc nhọn rạch qua không khí, lại cũng chỉ là rạch qua không khí.

Sao có thể như vậy?

Linh mục biểu hiện dữ tợn và hoảng sợ, bàn tay đang ép cổ ông ta vẫn ở nguyên vị trí, chứng tỏ người phía sau không né tránh.

Vậy thì làm sao có thể chém trượt?

Trừ khi nó không có thực thể!

Dòng nước đã tràn qua cổ, linh mục càng cảm nhận rõ ràng bàn tay đang ép chặt lên cổ ông ta là thực thực ảo ảo.

Bóng ma không nói một lời, không thở, không cất tiếng, chỉ lặng lẽ ra tay ác độc.

Cảnh nhà thờ đã kết thúc, ý chí của trò chơi sẽ không quan tâm đến một màn kịch đã kết thúc, chỉ cần không để NPC chết là được.

Chỉ bị sặc vài ngụm nước mà thôi.

Linh mục vừa mới hồi phục một chút sinh khí, bóng ma lại kéo ông ta đến chỗ xoáy nước mạnh nhất, liên tục lôi lên và ấn xuống hết lần này đến lần khác, trong tiếng hét thất thanh máu mũi và nước dãi của linh mục chảy ngược điên cuồng.

·

Thảm cảnh trong nhà thờ không ai biết đến.

Ở bên kia Cổ Thành, những người chơi vừa chạy thoát chỉ nghe thấy âm thanh thông báo:

【Trò chơi một hai ba người gỗ đã kết thúc, không thực hiện đánh giá diễn xuất trong cảnh này】

【Chúc mừng bạn đã thành công đến được Cổ Thành】

【Phần thưởng diễn xuất đã được phát】

【Phần thưởng: Manh mối của Vua Kịch】

【Manh mối 4: Trong những năm gần đây, Vua Kịch càng ngày càng không hài lòng với tác phẩm của mình, càng không hài lòng với diễn viên, ông ta khao khát tạo ra một màn diễn hoàn hảo mang phong cách cá nhân thật sự. Một tác phẩm hay, cái kết bất ngờ là vô cùng quan trọng.】

Chu Kỳ An cười lạnh trong lòng mà không chút dao động.

Với chút khả năng sắp xếp của Vua Kịch như thế này, ngay cả việc viết kế hoạch quảng cáo cũng không xứng ở chỗ sếp của y.

【Hãy nhanh chóng đến địa điểm quay phim.】

【Gợi ý đặc biệt, bạn đã hoàn thành hơn nửa phần diễn xuất, hơn nữa cũng đã tiếp xúc với những người thuộc các ngành nghề khác nhau.】

【Sau khi nhận được chứng chỉ diễn viên, bạn sẽ có thể đối thoại bình đẳng với các diễn viên khác trong Cổ Thành.】

【Bạn có một cơ hội để hỏi kinh nghiệm từ một diễn viên kỳ cựu.】

Chu Kỳ An có chút dao động, cuối cùng hai mắt sáng lên, hóa ra thật sự có lợi ích bổ sung.

Sau khi âm thanh thông báo kết thúc, y nhìn những người khác, vừa mới trải qua một trò chơi chết chóc, tinh thần của mọi người đều không ổn lắm, nhưng giờ đây rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn phần nào.

Có vẻ như mọi người đều nhận được phần thưởng của hệ thống.

Giả sử mỗi người đều có thể thành công hỏi kinh nghiệm từ diễn viên kỳ cựu, kết hợp lại sẽ là một lượng thông tin rất lớn, không chừng sẽ giúp vượt qua trò chơi này.

Điều này thật không giống phong cách của trò chơi.

【A】

Chu Kỳ An nhìn quanh: "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"

Người chơi lập tức trở nên cảnh giác, ban đầu không để ý, nhưng khi lắng nghe kỹ thì dường như có tiếng hét đau đớn, rất nhỏ, rất trầm, như là ảo giác.

Mọi người lần theo nguồn gốc của âm thanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tri Ngật.

Thẩm Tri Ngật suy nghĩ vài giây, từ tốn lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ.

Hình ảnh nhà thờ trên mặt đồng hồ lúc này khá rõ ràng, bồ câu trắng vẫn ngậm cành hoa đứng tại chỗ, cánh cửa nhà thờ đóng chặt, tiếng hét thảm mơ hồ truyền ra từ nhà thờ, vô cùng rùng rợn.

Lưỡi của người đầu húi cua đã dài ra một chút sau khi sử dụng đạo cụ chữa trị, bị tiếng hét khơi dậy những ký ức bi thảm, theo phản xạ tránh xa đồng hồ một bước.

Thẩm Tri Ngật lại rất bình tĩnh: "Có lẽ là tiếng hét của người không thoát ra được."

Cũng có lý.

Lý do này không tồn tại quá ba giây.

Đông Lập cau mày: "Nếu là tiếng hét của Ôn Hy, thì cũng phải là tiếng của phụ nữ chứ."

Bây giờ âm thanh vặn vẹo và mơ hồ này, rõ ràng là của một người đàn ông. Ngoài Ôn Hi, trong nhà thờ chỉ còn lại linh mục, chẳng lẽ là linh mục đang hét?

Khi hắn ta định tiếp tục hỏi, ánh mắt bắt gặp gương mặt lạnh băng của Thẩm Tri Ngật, câu hỏi biến thành kiêng dè.

Ban đầu mọi người chỉ tập trung vào việc thoát khỏi nguy hiểm, giờ đây trong lòng ai nấy đều dâng lên nỗi sợ hãi mạnh mẽ, vào giây phút cuối cùng khi rời khỏi, họ không thể kiểm soát được mà chọn ra tay với Ôn Hi.

【Tập trung tấn công cô ta】.

Mệnh lệnh đó dường như vẫn chưa bị xóa khỏi đầu họ, khiến mọi người điên cuồng muốn sử dụng đạo cụ tập trung tấn công lên Ôn Hi, kéo thù hận của quái vật đi.

Bertram nhớ lại Ôn Hi từng nói kỹ năng của Thẩm Tri Ngật liên quan đến lĩnh vực kiểm soát tinh thần, phỏng đoán của cô có thể là đúng.

"Khả năng càng mạnh, di chứng sau khi sử dụng càng lớn."

Nghĩ đến quy tắc trò chơi này, Bertram mới hơi an lòng một chút.

Thời gian bên trong và bên ngoài đồng hồ chạy khác nhau.

Cổ Thành hiện đã là sáu giờ sáng, bầu trời vẫn còn xám xịt.

Trời âm u, không khí ẩm ướt, sáng nay trên đường có rất nhiều người qua lại một cách kỳ lạ. Thế giới trong phó bản dần dần biến đổi một cách tinh vi, càng tiến gần đến cuối, thời tiết và hành vi của NPC càng trở nên quái dị.

Mọi người đã quen với điều đó.

Việc tăng thêm người qua lại cũng tốt, nếu không lại phải đợi vài giờ như mọi khi mới có thể giao tiếp với NPC.

Cơ hội hỏi kinh nghiệm từ diễn viên kỳ cựu được thông báo rõ ràng là một lần quyền hỏi.

Cả thành phố toàn là diễn viên, họ có thể hỏi bất kỳ ai.

"Chúng ta chia nhau ra hành động đi." Chu Kỳ An nói: "Tiện thể tìm địa điểm quay phim, ai tìm thấy thì nhớ báo trong nhóm."

Nói xong, cẩn thận đổi tên nhóm từ [Không thể thiếu một ai] thành [Thiếu hai người].

Một là Vưu Mã, một là Ôn Hi, Chúa không che chở cho họ.

"..."

Y chủ động đề xuất, mọi người đều cảm thấy khó chịu, nhưng thực ra trong lòng cũng có cùng suy nghĩ, chắc chắn chia nhau ra tìm địa điểm quay phim sẽ nhanh hơn.

Mọi người phân tán hành động.

Chu Kỳ An đảo mắt, nhắm một hướng rồi khống chế tốc độ, vừa khéo bám theo đội của Hạ Chí.

Người vốn dĩ dễ bị theo dõi như y, lúc này lại chủ động bắt đầu một cuộc sống học hỏi theo người khác.

Tại chỗ, chỉ còn lại ba người gồm mẹ Chu.

Chàng sinh viên đã hiểu rõ phong cách làm việc của Chu Kỳ An, khi không có chỉ thị đặc biệt, cậu tự động đi theo Thẩm Tri Ngật.

Thẩm Tri Ngật vẫn chưa có dấu hiệu tự hỏi, dường như anh đã có người muốn hỏi. Khi anh sắp bước đi bất ngờ bị mẹ Chu gọi lại.

"Suýt quên, con mang cái này cho con trai bác."

Đó là vật phẩm 【Thời kỳ bảo vệ người mới】 mà Chu Kỳ An đã đưa cho mẹ mình trước đó trong nhà thờ.

Thẩm Tri Ngật gật đầu.

Mẹ Chu một mình đi về hướng ngược lại, chuẩn bị chạy vài vòng để tiêu hóa rồi đi tắm, chăm sóc tóc.

Chàng sinh viên không dám hoạt động một mình, liền đuổi theo Thẩm Tri Ngật, cuối cùng cũng học được chút ít kỹ năng của Chu Kỳ An, nói: "Đưa vật phẩm quan trọng mà không lo lắng gì, xem ra dì rất tin tưởng anh."

Thẩm Tri Ngật tuy không phản hồi, nhưng ánh mắt nhìn chàng sinh viên đã bớt đi chút mỉa mai dành cho kẻ ngốc.

Hóa ra đây là lợi ích của việc có EQ.

Chàng sinh viên nghĩ thầm: Tuyệt quá!

...

Ở phía bên kia, Chu Kỳ An đã theo Hạ Chí bọn họ đi đến con đường thứ hai.

Không thể phủ nhận rằng hành động của Thẩm Tri Ngâht vào phút cuối trong nhà thờ đã làm tăng ấn tượng của mẹ Chu về anh, thậm chí ngay cả Chu Kỳ An cũng vẫn nhớ hình ảnh Thẩm Tri Ngật đứng dưới cánh cửa bồ câu trắng. Từ góc nhìn nghệ thuật, y thấy đó là một bức tranh hoàn hảo.

Hoàn hảo đến mức đủ để in sâu một dấu ấn nhạt nhòa trong tâm trí.

"Hành động anh hùng cứu mỹ nhân không bao giờ lỗi thời."

Chu Kỳ An nghe vậy liền khẽ chớp mi, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Hạ Chí đã dừng lại bên cạnh bảng quảng cáo, đang nhìn các buổi biểu diễn tối nay ở nhiều nơi.

Cổ Thành là thế giới của những người yêu thích diễn xuất.

Giống như các khách sạn hay nhà hàng, gần như mỗi ngày đều có biểu diễn để xem. Hôm nay có mấy nơi quảng cáo chủ đề về anh hùng cứu mỹ nhân.

Hạ Chí nói: "Không biết liệu chúng ta có phải diễn những kịch bản tương tự không."

Chu Kỳ An thuận miệng đáp: "Vui buồn lẫn lộn, có lẽ khi đến lượt chúng ta sẽ là một chủ đề bi thảm."

Câu nói vừa dứt, ngay cả y cũng im lặng.

Quả thực có khả năng như vậy.

Nhóm của Đông Lập đang đi đến một trường học nội trú, nơi mà ngày đầu tiên họ đã nhập vai làm giáo viên.

Nếu muốn hỏi, chắc chắn sẽ hỏi người mà mình tương đối quen thuộc hơn.

Trong trường học nội trú, giáo viên trực ban đang quan sát lũ trẻ chơi đùa với các dụng cụ.

Bất ngờ, Hạ Chí quay sang nói với Chu Kỳ An: "Tôi sẽ đi hỏi."

Chu Kỳ An đáp: "Hỏi đi."

"..." Cậu không định tránh ra một chút sao?

Chu Kỳ An đứng yên không nhúc nhích.

Cuối cùng, Đông Lập lên tiếng: "Cô đi hỏi đi."

Xem như là trả ơn cho ân tình của đối phương trong nhà thờ.

Chỉ là nếu người kia cứ tiếp tục đi theo, thì lại là chuyện khác.

Hạ Chí đi qua bắt đầu trò chuyện với giáo viên trực ban, hai bên từng dẫn dắt một lớp học nên rất tự nhiên mà nói chuyện. Trong cuộc trò chuyện, giọng nói Hạ Chí hiếm khi có khao khát với Vua kịch: "Ông ấy là thần tượng của tôi..."

Tránh những câu hỏi quá cụ thể, cô thăm dò: "Thầy Trần, thầy có hiểu biết gì về Vua kịch tiên sinh không?"

Giáo viên trực ban lắc đầu: "Làm sao tôi có thể dùng hiểu biết của mình để xâm phạm sự riêng tư của Vua kịch vĩ đại được chứ?"

"?"

Kết thúc cuộc đối thoại, Hạ Chí nghe thấy âm thanh nhắc nhở:

【Bạn đã thành công sử dụng cơ hội để học hỏi diễn xuất từ một diễn viên.】

Hạ Chí vẫn giữ nụ cười, sau đó quay người bước về với vẻ mặt u ám.

Cuộc trò chuyện vừa rồi mọi người đều nghe rõ, Chu Kỳ An tỏ ra như đã đoán trước, chuẩn bị quay đi.

Hạ Chí không kìm được: "Anh đã biết trước điều này sẽ xảy ra?"

Chu Kỳ An tất nhiên không chắc chắn, chỉ là cơ hội hỏi tuyệt vời như vậy, dù tỷ lệ thành công thấp, y cũng không thể kiềm chế mà muốn hỏi một chút về manh mối của Vua kịch.

Nhìn Hạ Chí, Chu Kỳ An chân thành nói: "Có một số việc, luôn cần có người làm."

Cô làm rồi, tôi sẽ không làm nữa.

"!!!"

Chu Kỳ An rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Sau lưng, nét mặt Hạ Chí biến đổi nhiều cảm xúc: "Anh..."

Mẹ kiếp, anh có phải con người không vậy?

Đúng vậy, nói về anh và mẹ anh đấy.

Cậu trai đầu trọc, vẫn còn bị thương ở lưỡi, kéo Hạ Chí lại, ra dấu: Bình tĩnh.

Hạ Chí hít một hơi sâu, một hơi không đủ, lại hít thêm ba hơi, hít xong nói: "Đúng vậy, tìm địa điểm quay quan trọng hơn."

Đông Lập nhìn theo bóng lưng của Chu Kỳ An, mắt hơi híp lại. So với những mâu thuẫn không quan trọng này, những bản chất đồ vật mới thực sự phiền phức.

Có những điều không thể diễn xuất được, bây giờ hắn ta có thể chắc chắn rằng mục đích của thanh niên kia khác với họ. Nếu Ôn Hi thành công thì không sao, nhưng lần này thất bại, đối phương chắc chắn sẽ đoán ra điều gì đó.

...

Theo ý nghĩa nghiêm khắc, Cổ Thành hiện giờ vẫn chưa sáng.

Chu Kỳ An một mình đi dạo trên con phố: "Ôn Hi nôn nóng muốn giết người như vậy..."

Không phải chỉ đơn giản là để giảm độ khó của trò chơi, trước đó y nghiêng về việc cho rằng nhóm này giết nhau để giành bảo vật, giờ đây lại thêm những suy đoán mới.

"Có lẽ là những lợi ích khác, hơn nữa lợi ích này có hạn chế về số lượng."

Nếu không, thì ai biết liệu Bertram có lật lọng sau khi dẫn hai lính đánh thuê của mình không.

Chu Kỳ An bất ngờ quan tâm đến những lợi ích ẩn giấu trong trò chơi, dù sao thì đã đến đây rồi.

Y vừa nghĩ về những lợi ích có thể có, vừa xem xét các bước tiếp theo.

Y đang đối mặt với hai lựa chọn: Một là tham gia thêm một buổi diễn, thu hẹp phạm vi vấn đề, sau đó hỏi NPC về manh mối của Vua kịch, có lẽ sẽ nhận được câu trả lời khác; hoặc là đổi sang một câu hỏi về khía cạnh khác, trực tiếp hỏi diễn viên kỳ cựu.

Giữa chừng, y tiện thể tìm kiếm địa điểm quay phim, đi được một nửa thì Chu Kỳ An đột nhiên dừng lại.

Bên đường có một bảng tuyển dụng, với tiêu đề bắt mắt. Rất nhiều người chơi đã đến đây vào ngày đầu tiên để kiếm tiền.

《Đền Thanh Yêu tuyển đạo sĩ》, 《Hội Pháp Sư tuyển học viên, bao ăn ở》, 《Quán ăn chay cần gấp một đầu bếp phụ》...

Lại nữa rồi.

Chu Kỳ An nheo mắt, cảm giác quen thuộc khi đoạn phim tua nhanh cuộc đời lướt qua trong lễ rửa tội lại xuất hiện, y cảm thấy chỉ còn một bước nữa là phát hiện ra điều gì đó.

Kiếm tiền ngày đầu tiên ngoài việc giao tiếp với NPC còn có thể dùng để đánh lạc hướng người chơi nhằm gây hại. Sau khi phát tài từ thôn Phong Thủy, với tư cách là một người giàu, Chu Kỳ An đã không bận tâm đến việc kiếm việc làm nữa.

Sau một lúc im lặng, y bước vào quán ăn chay gần nhất.

Thùng dưa chua nhìn qua đã biết không bình thường, dưới tảng đá đè nặng còn có cả xương tay.

Khi y vừa bước vào, đã có người tiến đến.

"Xin chào, anh đến ứng tuyển hay ăn uống?"

Chu Kỳ An trong bộ đồ thầy bói, đáp: "Tôi đã có công việc rồi."

Người phục vụ vừa xoa thùng vừa cười ôn hòa: "Cổ Thành đầy công việc làm thêm, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra kỹ năng là được."

Chu Kỳ An suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẽ cân nhắc thêm."

Rời khỏi quán ăn chay, y nhanh chóng đi về phía cổng Cổ Thành, như thể đang xác nhận điều gì đó. Người qua lại tấp nập, y đi dạo một lát ở chỗ từng bày quầy hàng, lẩm bẩm: "Người đâu rồi?"

Đang nhìn xung quanh, y chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đúng vào thời điểm đó, đứa trẻ có đốm đen lại đang loanh quanh gần Cổ Thành.

Chu Kỳ An mỉm cười, vẫy tay.

Đứa trẻ không để ý đến y.

Chu Kỳ An cầm tiền rồi ra hiệu, đứa trẻ liền chạy đến.

Y trực tiếp nhét tiền vào túi nhỏ của đứa trẻ, cúi người hỏi thẳng: "Tôi muốn hỏi một câu, sau khi được đào tạo, các diễn viên cuối cùng đi đâu để diễn?"

Cổ Thành quả thật là một cơ sở biểu diễn lớn, nhưng không thể nào diễn viên trong một thành cứ mãi diễn cho người trong thành xem.

Đợi một tác phẩm lớn thì không thực tế, NPC đã nói rõ rằng Vua kịch thường thích dùng người mới.

Đứa trẻ vết đốm đen nhìn qua mệnh giá tiền, rồi trả lời: "Theo thỏa thuận bảo mật của diễn viên, tôi không thể trả lời câu hỏi của anh."

Để ngăn Chu Kỳ An hối hận, nó siết chặt tiền trong tay.

【Bạn đã tiêu tốn cơ hội hỏi diễn viên về kỹ năng diễn xuất.】

Nhìn thấy hành động nhỏ của nó, nụ cười trên môi Chu Kỳ An càng sâu.

Tất cả NPC trong thành cổ không giống như những quỷ chỉ có ham muốn giết người.

Y đưa tay xoa đầu đứa trẻ, nó ngay lập tức dựng cả lông tơ, đẩy Chu Kỳ An ra rồi vội vàng chạy đi.

Chu Kỳ An không đuổi theo, ánh mắt y dần trở nên lạnh lùng.

Khi nghiêng người, nhìn về phía Thành Cổ vẫn náo nhiệt phía sau.

Những cư dân bản địa trên đường cứ lặp đi lặp lại, những NPC bày quầy hàng cứ đổi cách bày biện: "Muốn được giảm giá không? Chơi oẳn tù tì với tôi, thắng thì tôi giảm cho một nửa giá."

Ở xa hơn, chỗ dán thông báo tuyển dụng, còn có cả vị trí tuyển dụng người diệt chuột.

Vô thức đi bước vài bước về phía đó, Chu Kỳ An bị một người lang thang bên đường gọi lại: "Diệt chuột thì có gì giỏi? Tôi thấy cậu có tố chất, đáp ứng hai điều kiện của tôi, tôi sẽ dạy cậu cách điều khiển chuột."

Người lang thang nói tiếp: "Chủ cửa hàng sẽ trả giá cao hơn để thuê cậu phá hoại các cửa hàng khác."

Giọng nói của ông ta giống như giọng của người đầu húi cua, lưỡi bị đứt một nửa.

Người lang thang tự nhận là do đánh bạc thua, vì vấn đề lưỡi nên cần tìm đệ tử.

Chu Kỳ An không thèm để ý.

Ngày đầu tiên y chỉ quan tâm đến nghề của mình, bây giờ phát hiện nếu không cố tình tránh né, mỗi cảnh trong Cổ Thành đều có thể dùng để huấn luyện kỹ năng.

Bao gồm cả việc người chơi nhập vai và giải vai, thực ra đều có thể được coi là huấn luyện.

"Con đường việc làm của diễn viên tuyệt đối không chỉ giới hạn trong Cổ Thành."

Nếu không, câu hỏi của y sẽ không bị xếp vào phạm vi bí mật.

Nhưng nếu không ở Cổ Thành thì có thể đi đâu?

Đào tạo kỳ lạ và việc làm sau khi tốt nghiệp được bảo mật, sự sắp đặt này mang lại cảm giác quen thuộc mạnh mẽ.

"Bến xe khách không hề là trung tâm đào tạo diễn viên..." Chu Kỳ An nhắm mắt lại, có chút kinh ngạc: "Mà là một trung tâm đào tạo nhân viên khác."

Hoàn toàn giống như một phiên bản khác của phó bản trường học.

Người chơi liên tục phá giải kịch bản, liên tục tìm ra hung thủ, giữa chừng còn có những trò chơi chết chóc... bọn họ bị ép "mài dũa kỹ lưỡng", dưới chế độ sản xuất tự động, những người được chọn lọc ra đều là các NPC chất lượng cao trong tương lai.

Không có gì lạ khi phó bản này không cần nhân viên quản lý, bởi vì thực sự không cần thiết.

So với trường học, có vẻ nó còn cao cấp hơn.

Không chỉ đào tạo nhân viên, mà còn đào tạo các loại NPC khác nhau cho các phó bản khác, từ trộm cắp, bán hàng, tuần tra... mọi ngành nghề đều có đủ.

【Bạn đã phát hiện ra bí mật của Cổ Thành】

Âm thanh thông báo bất ngờ khiến Chu Kỳ An rùng mình.

【Xin lưu ý】

【Bạn có thể chọn rời khỏi phó bản này ngay lập tức. Nếu rời đi bây giờ, bạn sẽ nhận được 30% kinh nghiệm và điểm thưởng của lần chơi này.】

【Nhưng nếu bạn chọn ở lại và sống sót đến cuối cùng, bạn sẽ có cơ hội nhận được phần quà bí ẩn.】

"..."

Đây chẳng phải là mánh khóe giải thưởng của các chương trình truyền hình thời kỳ đầu sao?

Chọn rời đi chỉ có thể lấy một phần nhỏ, nhưng nếu ở lại có thể sẽ chẳng nhận được gì.

Chu Kỳ An nhíu mày.

Phần thưởng bí ẩn cuối cùng là gì? Nếu chưa nhận được, tất cả chỉ là bánh vẽ.

"Khốn kiếp."

Y thực sự bị mắc bẫy.

Nếu cuối cùng chết, Chu Kỳ An có thể tưởng tượng ra cảnh mình chết không nhắm mắt, y sẽ hối hận vì lòng tham của mình, rồi để lại một cái kết đầy suy ngẫm và bi kịch cho vở kịch này.

"Tôi ở lại." Chu Kỳ An mặt mày trầm tư: "Có những việc, nhất định phải có người làm."

【...】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro