111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Kết luận này vừa lóe lên, Chu Kỳ An chỉ cảm thấy như có một đôi mắt vô hình đang rình rập nhìn mình, khiến toàn thân y không thoải mái.

Cảm giác bị theo dõi càng lúc càng tăng lên, y cố gắng bỏ qua nó tiến về phía chiếc bàn.

Chiếc bàn gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, bên trên lộn xộn một số tờ giấy nháp, hình như còn có vài kịch bản đã đóng thành sách, cùng với một cây bút máy và một cái đèn ngủ nhỏ.

Chu Kỳ An cầm tờ giấy nháp lên, chữ viết hoa mỹ—

Một buổi chiều tẻ nhạt, chiếc xe khách lao nhanh trên con đường...

Đây là cảnh đầu tiên của vở kịch 《Vụ án xe khách》 của chuông vang.

Bản thảo chỉ có cảnh này, phía sau là một trang giấy riêng lẻ viết: Đây là khởi đầu của câu chuyện, vậy kết thúc câu chuyện sẽ là gì?

Chu Kỳ An sau đó lật xem qua các kịch bản khác.

【Năm XX3】

【Năm XX2】

【Năm XX1】

...

Kịch bản ghi chép chính xác năm đóng quyển.

"Những câu chuyện trước đây của Vua kịch thật sự không tồi." Khởi đầu hấp dẫn, kết thúc càng khiến người ta không ngờ tới.

Nhưng từ 【Năm XX3】, tác phẩm của Vua kịch bắt đầu suy giảm rõ rệt, có thể dùng cụm từ "hết thời" để hình dung.

Cũng không có gì lạ, rốt cuộc thì Vua kịch theo đuổi kết thúc hoang đường, nhưng tài năng của ông ta đã suy giảm dần dần trong quá trình theo đuổi đó. Đến tác phẩm lần này là 《Chuông Vang》, lại càng không đáng nhắc đến.

Chu Kỳ An định đặt kịch bản xuống thì phát hiện mặt sau của trang giấy cảnh đầu tiên có dòng chữ nhỏ khó thấy: Đây sẽ là kiệt tác vĩ đại nhất của tôi.

"..." Bị lẫn trí rồi à.

So sánh một cách nghiêm túc, 《Chuông Vang》còn chẳng bằng những tác phẩm hết thời kia của ông ta.

Chu Kỳ An lắc đầu, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn băn khoăn một chút.

Một người viết kịch lâu năm, chắc hẳn không đánh mất khả năng phán đoán cơ bản, tại sao Vua kịch lại chắc chắn《Chuông Vang》sẽ là kiệt tác?

Suy nghĩ thì vẫn suy nghĩ, nhưng tay vẫn không ngừng lục xoáy.

Y tiếp tục kiểm tra đèn ngủ nhỏ.

Đèn ngủ sạc điện, chỉ cần chạm vào là sáng, xung quanh là chất liệu trong suốt, khi đèn sáng lên, bên trong hiện ra một biển hoa. Nó còn có một đế hình chữ nhật nhỏ đi kèm, Chu Kỳ An nghịch một chút, phát hiện ở giữa có một khe hở nhỏ, khi cạy ra thì một phong thư rơi ra.

Phong thư nhẹ nhàng rơi xuống đất trước khi y kịp thời đưa tay chụp lấy.

[Chào mừng bạn tham quan căn nhà của Vua kịch vĩ đại!

Chỉ có những diễn viên xuất sắc nhất mới có được vinh dự này!!

Khi bạn tham quan xong muốn rời đi, hãy đến Cổ Thành để tìm chìa khoá bí mật.]

Nghe có vẻ như một phần thưởng.

Tự nhiên bị đưa đến đây, Chu Kỳ An nghi ngờ mình đã kích hoạt quy tắc ngầm của Vua kịch.

Cảm giác không lành càng ngày càng sâu, khi y đọc hết bức thư này, có cảm giác như mình đang "lớn lên" một cách phi lý.

Như thể không biết từ lúc nào máu thịt và không gian này trộn lẫn với nhau, y không thể kiểm soát được cơ thể muốn chủ động đi về phía khu vườn, giống như những bông hoa mọc lên từ lòng đất đón nắng gió vào những ngày trời đẹp, tắm mưa khi trời âm u.

Lúc này khát vọng đó sắp bùng nổ trong lồng ngực.

Chu Kỳ An nghiến chặt răng, gắng gượng kiềm chế thôi thúc muốn chôn mình vào đất.

Khó khăn lắm y mới bước được về phía ngược lại, đối diện là hai cánh cửa nổi bật.

"Lại chọn cửa sao?"

Cánh cửa đầu tiên là cửa khóa.

Ổ khóa không thể bị phá hủy bằng vũ lực, Chu Kỳ An nín thở cúi người kiểm tra, phía dưới có một chỗ có thể mở riêng ra, bên trong giấu nơi nhập mật mã.

Nói trắng ra thì đây chỉ là một ổ khóa thông minh với hình dáng khác, nhưng hộp mật mã lại được đặt ở chỗ kín đáo.

"Mật mã..."

Mật mã được nhắc đến trong phong thư, có phải chính là để mở cánh cửa này không?

Vừa nghĩ, y vừa di chuyển về phía cánh cửa thứ hai, trong lúc đó mấy lần suýt quay người chạy về phía khu vườn.

Khi ý nghĩ "tôi là một bông hoa" căng lên đến cực điểm, thì có tiếng "cạch", Chu Kỳ An đang trong cuộc đấu tranh tư tưởng bỗng giật mình.

Y hơi ngẩn ngơ nhìn tay nắm cửa, cánh cửa thứ hai lại mở ra một cách dễ dàng.

Y hơi lùi lại một bước, rồi đẩy cửa ra.

Một thế giới khác hiện ra.

Những người bán hàng rong tấp nập qua lại, hàng khách đang vui vẻ chơi đùa, cả con phố nhộn nhịp.

Đó là Cổ Thành!

Chu Kỳ An quay đầu nhìn lại, phát hiện cánh cửa vẫn còn, nhưng người qua lại dường như không thể nhìn thấy nó, cũng không ai ngạc nhiên trước sự xuất hiện của y.

Dần dần, giữa tiếng ồn ào của đám đông cánh cửa sau lưng y biến mất.

Y không khỏi nuốt nước bọt.

"Khó trách Vua kịch có thể tự do qua lại giữa Cổ Thành và trạm xe khách, chính là nhờ hai cánh cửa này."

Một cánh cửa dẫn đến Cổ Thành, còn cánh cửa kia, Chu Kỳ An gần như có thể chắc chắn, là dẫn đến trạm xe khách.

Vua kịch phụ trách sắp xếp kịch bản, sử dụng trạm xe khách để tuyển chọn diễn viên, sau khi vượt qua bài kiểm tra thì đưa họ đến Cổ Thành để đào tạo kỹ năng khác, cuối cùng phân bổ họ đến các phó bản khác làm NPC.

Thật là một chuỗi cung ứng không có tình nghĩa vô lý hết sức!

Sau khi mắc nhà cung cấp vô đạo đức xong, Chu Kỳ An hít một hơi sâu, việc cần làm ngay lúc này là tìm cách trở lại trạm xe khách.

Cảnh tượng buổi sáng Hạ Chí bị từ chối vì vấn đề riêng tư vẫn còn rõ ràng trong đầu, giờ lại bắt mình hỏi mật mã trong nhà Vua kịch... đúng là nói nhảm?

Một mùi hôi thối bay tới.

Một bàn tay nắm lấy y.

Chu Kỳ An theo bản năng nghĩ là Ôn Hi, đang định gạt ra thì phát hiện đó là người vô gia cư mà y từng gặp. Người này nói chuyện bằng nửa cái lưỡi: "Tôi thấy cậu có tư chất không tệ, đồng ý với tôi hai điều kiện, tôi sẽ dạy cậu cách điều khiển chuột."

Những lời tương tự như buổi sáng khi còn ở Cổ Thành được lặp lại.

Sử dụng những con chuột biết đào hang có thể là một điểm đột phá, nghĩ đến đây, lần này Chu Kỳ An không từ chối mà hỏi: "Điều kiện gì?"

"Trước tiên, cậu phải đến sòng bạc, lấy lại nửa cái lưỡi mà tôi đã thua..."

Người vô gia cư nói, miệng mở ra rồi ngậm lại, Chu Kỳ An vừa nghe vừa có chút lơ đãng.

Như thể mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn.

Khi y đang mải suy nghĩ, người vô gia cư đã nói xong yêu cầu của mình, ngoài việc lấy lại cái lưỡi, còn có một yêu cầu khác là bắt đủ một trăm con chuột để huấn luyện.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Tiếng nhắc nhở vang lên đúng lúc:

【Nhiệm vụ phụ: Cướp đoạt lưỡi

Nội dung nhiệm vụ: Lần này, bạn sẽ giúp người vô gia cư giành lại mọi thứ thuộc về anh ta.

Phần thưởng: 1 lần đối thoại chân thành với người vô gia cư.】

Chu Kỳ An quay người đi vài bước, đột nhiên ngoảnh đầu lại.

Trên mặt người vô gia cư không có chút mong đợi nào giành lại cái lưỡi của mình, ngược lại trên khuôn mặt còn mang nụ cười đầy ác ý, tiếng cười khàn khàn bị tiếng mưa lấn át.

Chu Kỳ An dưới ánh mắt kỳ lạ đó, hai chân bước nhanh hơn.

Khi đi ngang qua sòng bạc, y cũng không dừng lại, mà đi thẳng đến cổng thành. Sau cánh cổng thứ hai có khả năng là trạm xe khách, nếu điểm đến là giống nhau, thì từ Cổ Thành trở về cũng vậy thôi.

Con đường kéo dài trong làn mưa mù mịt, cô tịch lại lạnh lẽo.

Chu Kỳ An ban đầu định dùng đèn pin để chiếu sáng, đồng thời liên lạc với những người khác, nhưng không biết từ khi nào, điện thoại đã tắt màn hình.

Y thử khởi động lại, ánh sáng vừa tiếp xúc với sương mù liền bị nuốt chửng ngay lập tức. Suy nghĩ một chút, Chu Kỳ An đổi sang thánh khí. Ánh sáng vàng kim phá tan một chút mù mịt, nhưng chỉ liếc nhìn một lần, y lập tức từ bỏ con đường "an toàn" nhất này.

Con đường sâu trong sương mù, trên con đường nhựa mọc đầy hoa.

Những bông hoa cao ngang tầm với những bông hoa trong vườn, đung đưa trong gió như đang vẫy gọi y.

Quay trở lại Cổ Thành, Chu Kỳ An bước vào cửa hàng gần nhất: "Có thể sạc điện thoại không? Tôi sẽ trả tiền."

Chủ quán đang trang điểm, thấy y liền lập tức đứng thẳng người, nghiêm nghị nói: "Ở đây nộp tiền điện rất phiền phức, hay là thế này đi, nếu cậu có thể giúp tôi giao một món đồ, khi cậu quay lại tôi sẽ sạc điện thoại cho cậu."

【Nhiệm vụ phụ: Giao hàng

Nội dung nhiệm vụ: Giao hàng cho khách hàng ở phía bắc thành phố.

Phần thưởng: 1 lần sạc điện.】

Chu Kỳ An hơi nhíu mày.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhiệm vụ ở Cổ Thành lại mọc lên khắp nơi ư.

Y không lập tức thực hiện bất kỳ nhiệm vụ phụ nào, gần như lang thang vô định trong màn mưa.

Lúc ngẩng lên, y nhận ra tất cả những người trên phố đều đang nhìn mình chằm chằm.

Bọn họ đang chờ xem trò hay sao?

Đồng hồ, tiếng chuông...

Chu Kỳ An hồi tưởng lại cảnh trước đó, đột ngột dừng bước.

Trong trò chơi người gỗ, người chơi không ở trong nhà thờ quá lâu, nhưng khi ra ngoài, Cổ Thành đã là năm sáu giờ.

Liệu lần này có giống vậy không?

Giống như khi rời khỏi nhà thờ không lâu trời đã sáng, nếu y rời khỏi đây quay lại trạm xe khách, nơi đó có lẽ đã trải qua rất lâu...

Thậm chí, những người chơi khác đã diễn xong cảnh cuối cùng.

Nếu bỏ lỡ cảnh cuối cùng thì sẽ thế nào?

Chu Kỳ An cảm thấy chắc chắn sẽ có vấn đề, nếu không Vua Kịch sẽ không tìm đủ mọi cách để kéo y vào một bối cảnh khác.

Y phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Khi đã xác định được mục tiêu, Chu Kỳ An gọi một người qua đường: "Xin chào, có thể cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ không?"

Người qua đường không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đồng hồ của tôi hỏng rồi, cậu có thể đi cùng tôi đến cửa hàng đồng hồ không?"

【Nhiệm vụ phụ đã được tạo】

Chu Kỳ An cười lạnh, quả nhiên nhiệm vụ trì hoãn thời gian có ở khắp nơi.

Ngay cả khi không tính đến việc diễn cảnh cuối cùng, nếu không quay lại trạm xe khách để điểm danh trước 0 giờ, y cũng sẽ gặp rắc rối.

Khi đã để ý đến sự bất thường về thời gian, Chu Kỳ An phát hiện thêm nhiều điều không được tự nhiên. Khi thời gian trôi qua, nét mặt của những NPC trong Cổ Thành ngày càng trở nên dữ tợn, số người nhờ y giúp đỡ cũng ngày càng nhiều.

"Đường ống nước nhà tôi bị hỏng rồi, cậu giúp tôi sửa nhé."

...

"Chàng trai trẻ, đỡ tôi qua đường một chút."

Ban đầu họ còn hỏi một cách khách sáo, nhưng về sau gần như là giọng ra lệnh.

Mỗi lần mở miệng, tiếng nhắc nhở lại vang lên một lần, thêm một nhiệm vụ phụ nữa.

Khi đến lượt bà lão, sau khi bị từ chối, nụ cười hiền từ của bà biến mất, ngay lập tức biểu diễn một màn biến sắc. Bà lão giơ gậy lên định đánh vào đầu Chu Kỳ An: "Tại sao lại từ chối tôi?"

"Cậu không phải là người tốt bụng sao? Tại sao không giúp tôi!"

Chu Kỳ An mặt không biểu cảm giơ gậy lên, đập một cái thật mạnh, gậy của bà lão gãy đôi.

Lại một cái đập nữa, Chu Kỳ An đập gậy của bà thành ba đoạn.

"..." Khí thế hống hách của bà lão lập tức bị đè bẹp.

Nhưng tiếng nhắc nhở đột ngột vang lên:

"Cảnh báo, bạn đã tích lũy quá nhiều nhiệm vụ phụ."

"Cảnh báo, hãy dọn dẹp bảng nhiệm vụ ngay lập tức, nếu không sẽ sớm kích hoạt tất cả hình phạt khi thất bại trong nhiệm vụ phụ."

"Đếm ngược đến khi kích hoạt hình phạt thất bại nhiệm vụ: 00:29:59."

Chỉ còn chưa đầy ba mươi phút.

Đến lượt Chu Kỳ An im lặng.

Bọn họ thật sự đã dốc toàn lực để hại chết mình.

Sau khi xem qua một loạt nhiệm vụ, điều duy nhất có thể liên quan đến lấy chìa khóa chính là thuần hóa thú vật theo cách khác nhau.

Có nên làm không?

Bây giờ không còn cơ hội thử lỗi nữa, một khi đã quyết tâm tìm lưỡi và bắt chuột, thì dù có muốn chuyển hướng làm việc khác giữa chừng cũng không thể.

Toàn thân Chu Kỳ An căng chặt, áo dài bó sát vào người, không rõ là bị ướt bởi mưa hay thấm đẫm mồ hôi lạnh.

"Chắc chắn phải có cách giải quyết."

Vua Kịch có thể thao túng thời gian và không gian, nhưng không thể vượt qua quy tắc của trò chơi.

Tâm trí Chu Kỳ An gần như hoạt động ở mức tối đa.

Mỗi lần đếm ngược thay đổi, sẽ phát ra tiếng tíc tắc, khiến y không thể tập trung. Còn những cư dân kia, giờ đây rõ ràng đang đứng xem trò vui, như một nhóm giáo viên vây quanh một thí sinh.

Chu Kỳ An vừa bước về một hướng.

"Ấy." Một người bán hàng gần đó thở dài, như thể nói rằng y đã nghĩ sai rồi.

Lại đi theo hướng khác.

Hành khách lại lắc đầu.

"..."

Trong gấp rút tột cùng, Chu Kỳ An ngược lại trở nên bình tĩnh hơn. Y đối diện với bức tường, không đối mặt với những ánh mắt xung quanh. Mái hiên che chắn một phần nước mưa, y lặng lẽ suy nghĩ.

Phong thư đã nêu rõ chiếc chìa khóa bí mật nằm trong Cổ Thành. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ba con đường có thể lấy được nó.

"Thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ của người vô gia cư, sử dụng con chuột; thứ hai là từ một địa điểm nào đó lấy được, chẳng hạn như chìa khóa bí mật được viết trên giấy rồi giấu đi; cuối cùng là thông qua giao tiếp với các NPC để thu thập thông tin."

Hiện tại, khả năng cuối cùng có vẻ là thấp nhất, cư dân Cổ Thành sẽ từ chối trả lời mọi câu hỏi liên quan đến Vua Kịch.

Xét từ góc độ khác.

Nếu y là Vua Kịch, chắc chắn y sẽ đặt câu trả lời ở nơi không thể ngờ nhất.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An đột nhiên nheo mắt.

Trong logic này tồn tại một lỗ hổng: lý do cư dân Cổ Thành từ chối trả lời là để tôn trọng sự riêng tư của Vua Kịch.

Nhưng có một NPC là ngoại lệ.

Đó là nữ trộm cắp.

Một kẻ trộm cắp không cần phải tôn trọng riêng tư của người khác, việc cô ta biết mật mã trong căn nhà của Vua Kịch cũng phù hợp với thiết lập nhân vật.

Y nhớ lại trong vở kịch thứ hai 《Đồng hồ》 ông chủ đã yêu cầu Thẩm Tri Ngật giết nữ trộm cắp, nhưng Thẩm Tri Ngật lại giết ngược lại ông chủ.

Kẻ trộm chắc chắn không chết, nếu không Thẩm Tri Ngật sẽ đề cập đến, đối phương cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ trộm.

"Chẳng lẽ, anh ta đã giam giữ cô ta?"

Chu Kỳ An rất tin tưởng vào nhân phẩm của Thẩm Tri Ngật, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề.

Thẩm Tri Ngật sẽ giấu người ở đâu?

Buổi sáng trong thời gian hoạt động tự do, mọi người đều đi tìm NPC để hỏi thông tin.

Chàng sinh viên quay về cùng với Thẩm Tri Ngật, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ nhân sinh, có thể lúc đó Thẩm Tri Ngật đã đi tìm nữ trộm cắp.

Chu Kỳ An quay người lại, nhớ lại hướng mà họ quay về buổi sáng, cùng với câu lẩm bẩm của chàng sinh viên:

"May mà địa điểm quay không ở nhà hát lớn."

Vậy nên lúc đó họ đã đến nhà hát lớn sao?

【00:26:59】

Không lãng phí một giây nào, Chu Kỳ An quyết đoán sử dụng đạo cụ tăng tốc mà y đã lấy từ Hạ Chí【cánh nhỏ】, bắt đầu chạy như bay.

Nếu Cổ Thành là một màn hình khổng lồ, thì y giờ đây đang ở chế độ tua nhanh gấp ba lần.

Những đôi mắt soi mói của cư dân Cổ Thành còn chưa kịp chuyển hướng, Chu Kỳ An đã chạy đến một nơi khác.

Nhà hát không cách xa đây lắm, nhưng y vẫn có cảm giác như đang chạy đua với thần chết. Khi tốc độ tăng lên đến một mức độ nhất định, cơ thể y dường như lơ lửng.

Cảnh vật hai bên lướt qua trong nháy mắt.

Y chạy một mạch đến phía tây bắc của Cổ Thành, nơi đó có một nhà hát cổ kính đã tồn tại suốt hàng thế kỷ.

Khi sắp đến cửa, Chu Kỳ An đột ngột dừng lại vì mất thăng bằng mà suýt bị ngã.

Ngay khi bước vào, lòng y chùng xuống.

Quá lớn.

Toàn bộ nhà hát có năm tầng, bên trong còn có vô số phòng với các chức năng khác nhau. Nhà vệ sinh, phòng trang điểm, phòng thay đồ, phòng tiếp khách VIP... Nhìn vào bảng chỉ dẫn, trên tầng thượng còn có một nơi để ăn uống.

May mắn là mỗi ngày chỉ có biểu diễn vào buổi tối, ban ngày chỉ có một bảo vệ buồn ngủ làm nhiệm vụ, hoàn toàn không phát hiện ra có người lẻn vào.

【00:19:43】

Chu Kỳ An nhanh chóng loại trừ tầng một.

Sảnh lớn có nhiều người hoạt động, mỗi tối lại có các buổi biểu diễn ảo thuật, nếu giấu người ở đây sẽ dễ dàng bị phát hiện. Y lén lút di chuyển lên tầng hai, tầng hai không bật đèn vào ban ngày, cả tầng hai chìm trong bóng tối.

Tại lối vào có một cánh cửa không khóa, bên trong là đủ loại đạo cụ và thùng hàng bị bỏ đi. Như thể bị tiếng mở cửa làm giật mình, một trong những thùng hàng phát ra tiếng động nhẹ.

Chu Kỳ An nhanh chóng dọn các vật nặng đè lên.

Chít!

Một con chuột lớn nhảy ra.

"..."

Chỉ kiểm tra các thùng và tủ trong kho đã tiêu tốn không ít sức lực, Chu Kỳ An suốt quá trình đều cẩn thận, không dám gây ra quá nhiều tiếng động, lo sợ sẽ thu hút bảo vệ hoặc gặp phải rắc rối khác.

Đây mới chỉ là căn phòng đầu tiên.

Sau đó y tiếp tục kiểm tra các căn phòng khác, một số chỗ cũ kỹ còn có dấu hiệu tường bị bong tróc, để đảm bảo an toàn, y phải trèo lên kiểm tra lần nữa.

Khi rời khỏi tầng hai, thời gian đã trôi qua khá nhiều.

Tầng ba có nhiều phòng hơn.

Nhà hát thậm chí còn chuẩn bị một số phòng dành cho khách, bên trong có cả đồ dùng tình dục, dường như để phục vụ những khán giả hoặc diễn viên nảy sinh tình cảm tại đây.

Dù có bình tĩnh đến đâu, trong tình huống không có lối thoát này, Chu Kỳ An cũng cảm thấy nhức đầu.

Trừ khi may mắn cực cao mới có thể tìm thấy mục tiêu trong một nơi rộng lớn như thế này.

May mắn, chính là điều mà y thiếu nhất.

Chu Kỳ An bước nhanh trong hành lang lạnh lẽo, trong đầu là tiếng đếm ngược.

Y nghĩ đến chiếc đồng hồ trong tay Thẩm Tri Ngật, nếu màn kịch thứ sáu đã diễn ra hoen phân nửa, mà y vẫn chưa quay lại, Thẩm Tri Ngật có thể sẽ thử vặn ngược kim đồng hồ để kéo dài thời gian kết thúc của một màn kịch.

Trừ khi hoàn toàn không còn lựa chọn, y không muốn đặt cược vào khả năng sống sót từ phía người khác, Chu Kỳ An tiếp tục nhanh chóng quét mắt xung quanh.

Tầng ba có nhiều phòng bị khóa, y từ bỏ việc kiểm tra các phòng cho khách, tiếp tục đi lên tầng trên, đến tầng bốn - tầng được xem là không may mắn nhất.

Mỗi khi đồng hồ đếm ngược đi một chút, như thể không gian sống đang bị thu hẹp dần.

Điều kỳ diệu đã không xảy ra, tầng bốn cũng giống như tầng hai, nếu trong thời gian bình thường, có lẽ có thể suy đoán từ những dấu chân hay bụi bặm, nhưng hiện giờ không có điều kiện để làm vậy.

Sương mù bên ngoài và những cơn mưa dường như thổi vào, làm giảm tầm nhìn một cách đáng kể.

"Cảnh báo, thời gian đếm ngược đến hình phạt thất bại của nhiệm vụ chỉ còn chưa đầy mười phút."

Chu Kỳ An lại rời khỏi một căn phòng, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Trái tim y treo cao, mặc dù đến cuối cùng cũng không bỏ cuộc, tiếp tục chạy về phía căn phòng tiếp theo.

Trong lúc tìm kiếm trong vô vọng, đột nhiên, đồng tử của Chu Kỳ An giãn ra, như thể y vừa nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.

Trên cửa của căn phòng phía trước, treo một tấm biển rất nổi bật.

Những chữ trên tấm biển gỗ nhỏ cũng rất dễ thấy trong bóng tối —

Đang sửa chữa, tạm dừng sử dụng.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro