130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
____________
Khi đi qua hành lang dài, Chu Kỳ An đang chạy rất nhanh cố tình giảm tốc độ lại một chút.

Y muốn cố gắng tự tay giết chết người quản lý hồ bơi, quyền quản lý Quỷ Thị chỉ là thứ yếu, điều Chu Kỳ An quan tâm hơn chính là 【thân phận】 này.

Đối với người chơi, trở thành ông chủ chắc chắn sẽ có một số lợi ích.

Ví dụ, khi tham gia phòng trải nghiệm của người khác, hệ thống sẽ thông báo thể chất sẽ được cải thiện nhẹ.

Sở hữu thánh khí có thể bị tiết lộ bất cứ lúc nào, còn có Hội Săn Cá Voi đang âm thầm hoạt động mà mình không biết cái quỷ gì. Chu Kỳ An không có hứng thú xây dựng thế lực riêng, vì chỉ riêng bảo vệ những người xung quanh đã khiến y kiệt sức.

"Sức mạnh tuyệt đối của cá nhân đủ để chi phối mọi thứ."

Thực ra, Chu Kỳ An đồng tình với suy nghĩ này của Thẩm Tri Ngật.

Soạt, soạt.

Bóng đen khổng lồ trườn trên trần nhà không có hình dạng cụ thể, tiếng cọ xát khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước đó, bóng đen còn chậm hơn Chu Kỳ An nửa nhịp, nhưng khi phát hiện con mồi giảm tốc độ, nó lập tức vui mừng, muốn tận dụng cơ hội này ngay lập tức:

"Chết—"

Rất khó để diễn tả âm thanh đó như thế nào, giống như cổ họng bị tắc nghẽn bởi một chất nào đó, chỉ có một ít gió lọt qua các lỗ nhỏ, khó khăn lắm mới ghép lại thành một từ.

Chu Kỳ An bật đèn tín hiệu cứu hộ mà y giành được từ con quỷ.

Trong hành lang tối tăm, dấu vết của cái bóng càng rõ ràng hơn, giúp y xác định vị trí của con quái vật. Bóng đen tấn công, Chu Kỳ An di chuyển rất chính xác, không hoàn toàn tránh né, để lộ một phần vai vừa vặn trong tầm tấn công.

Máu bắn tung từ cánh tay, xúc tu mềm dẻo, ghê tởm hơn cả cá chình mù, nháy mắt xuyên qua da thịt.

"Chết tiệt."

Cơn đau khiến Chu Kỳ An hít một hơi lạnh.

Cùng với khoảng cách ngày càng gần, y cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt kỳ dị của người quản lý hồ bơi, cùng với cặp mắt tham lam kia.

... Trông như một chiếc bánh dẹt nướng, kích thước lớn gấp vài lần người bình thường.

Con quái vật tiến tới, xúc tu mềm sắp sửa tiết ra độc tố, làm tan chảy máu thịt của con mồi.

Bất chợt, một nụ cười rạng rỡ phản chiếu trong đôi mắt đục ngầu.

Nhìn quen con mồi gào thét đau đớn trước khi chết, nụ cười kỳ lạ này khiến con quái vật ngạc nhiên chậm lại nửa nhịp, chỉ trong vài giây đó, ánh sáng vàng chói lóa đâm vào đôi mắt to lớn của nó.

Chu Kỳ An tay trái cầm cây đinh ba, kết hợp với nụ cười, lúc này trông y giống lệ quỷ hung ác giết người hơn.

Dù có hệ sinh thái mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chịu đựng được suy yếu sau khi vi phạm quy tắc, huống hồ những sợi tóc hỗ trợ giết chóc của người quản lý hồ bơi đang bị sếp ở cửa mạnh mẽ giật xuống.

Cái đầu này—

"Chắc chắn lấy được."

【Lượng máu của bạn đã mất 400cc.】

Khoảnh khắc thánh khí xuyên qua cơ thể con quái vật, thân hình khổng lồ của nó lập tức như bị tan chảy, từng mảnh thịt trên đỉnh đầu rơi xuống, máu bẩn trượt xuống kính, khiến tầm nhìn của Chu Kỳ An mờ đi. Cơ thể chỉ lảo đảo một chút rồi đứng vững ngay lập tức.

Lần mất máu quá nhiều này, so với những lần chóng mặt trước đó, tình trạng dường như được giảm nhẹ phần nào.

"Thể chất đã tăng lên, chức năng tạo máu dường như cũng mạnh mẽ hơn..."

Mỗi chủ cửa hàng đều có những khả năng đặc biệt, là người chơi khi đã sở hữu nhiều kỹ năng, trò chơi sẽ khó mà trao thêm những năng lực phi thường nữa.

Chỉ có tăng cường thể chất sẽ không ảnh hưởng đến sự cân bằng số liệu.

Trong khi những mảnh máu rơi xuống, Chu Kỳ An lùi lại một bước, dùng lụa trắng tao nhã mà lau kính.

Miếng vải lụa như đang tận hưởng máu thịt tẩm bổ, gần như hút sạch mọi vết bẩn trên kính.

Chu Kỳ An đeo kính lại.

Nhìn vào thứ không còn hình người dưới đất, y quan tâm hỏi: "Người yêu dấu ơi, cổ của ông ở đâu?"

Không xác định được vị trí thì không tiện chặt đầu mang theo được đâu.

Bây giờ người quản lý hồ bơi trông giống như một vũng chất lỏng, những đống mỡ rải rác, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực ở giữa vô cùng nổi bật.

Trong ánh nhìn đầy oán hận, nó bất ngờ cắt đứt nửa đoạn tóc còn lại, tất cả đều nhắm thẳng về phía Chu Kỳ An.

Nhìn thấy những sợi tóc càng ngày càng gần, Chu Kỳ An không né tránh... Không lâu trước đó, y thấy cánh cửa mở ra.

Điều đó có nghĩa là, sếp sắp đi vào.

Cửa không mở bình thường mà bị xé thành từng mảnh.

Tốc độ không phải điểm mạnh của hắn, hắn vẫn đứng ở cửa, nhưng từ góc nhìn của Chu Kỳ An, hắn có thể thấy rõ những vũng máu trên sàn đang dần kết thành băng.

Âm khí là biểu hiện trực tiếp nhất về sức mạnh của quái vật, Chu Kỳ An không thể thẳng lưng vì lạnh.

Những sợi tóc còn vừa ngang tàng một giây trước giờ đã ủ rũ, màu sắc khô héo, con quái vật đang hấp hối vẫn không từ bỏ, cố gắng điều khiển những sợi tóc một cách khó khăn, nhưng tốc độ tấn công của chúng chẳng khác gì một chiếc máy cày.

Một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên từ phía sau: "Cậu đang chần chừ cái gì?"

Chu Kỳ An cười gượng một tiếng.

Ngay sau đó, lụa trắng bay ra.

Nó vốn sinh ra là công cụ hoàn hảo để treo cổ.

Dải lụa không phụ sự mong đợi của Chu Kỳ An, nó quấn quanh thân con quái vật một vòng, cuối cùng khóa chặt vào một khu vực trong tiếng gào thét đầy bất mãn của người quản lý hồ bơi, tự động thắt nút hai vòng rồi siết chặt ngay lập tức.

Chu Kỳ An đứng trước mặt người quản lý: "Lúc trước đã một thi thể chết đuối, ông đã giấu nó đi đâu rồi?"

Đáp lại y chỉ là lời nguyền rủa yếu ớt: "Chết, không được chết tử tế..."

Chu Kỳ An từ trên cao nhìn xuống, cố tình đung đưa chìa khóa phòng trải nghiệm của người khác trước mặt, rồi cúi xuống lục lọi trong đống thịt. Trong tiếng nhớp nháp ghê tởm, một bàn tay trắng rút ra.

Mở lòng bàn tay, bên trong là một chiếc chìa khóa bằng đồng cổ.

Gần như cùng lúc, lụa trắng hoàn thành một lần treo cổ tàn nhẫn.

Cái đầu dị dạng rủ xuống cơ bắp co giật, trong mắt nó cuối cùng phản chiếu hình ảnh hai chiếc chìa khóa, chết không nhắm mắt.

"Đã cho ông cơ hội nói lời cuối cùng, vậy mà còn không biết trân trọng."

Biết bao nhiêu lệ quỷ đã ôm hận suốt đời vì không có cơ hội lên tiếng trước khi chết.

【Bạn đã giết thành công người quản lý hồ bơi số 33】

【Bạn đã giành được quyền điều hành cửa hàng này】

【Thể chất của bạn đã được cải thiện nhẹ】

Giống như lần trước, vẫn có một lá thư gửi cho chủ cửa hàng tương lai, nội dung tương tự.

Giữa hàng lông mày của Chu Kỳ An thoáng hiện lên chút suy tư, Quỷ Thị hào phóng cấp quyền quản lý, điều đó khiến y có chút "thụ sủng nhược kinh."

"Ah——"

Một tiếng hét nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.

Viên Niệm Thư không biết đã xuất hiện cách đó vài mét từ lúc nào.

Vì tiếng động trước đó quá lớn, cô được Trần Tố cử đến xem xét tình hình, tiện thể kiểm tra hành lang xem có thi thể nào không. Trò chơi luôn thích chơi trò "giấu đồ ngay dưới đèn", giấu đồ ở những nơi rõ ràng nhưng dễ bị bỏ qua nhất.

Kết quả, cô chứng kiến một cảnh tượng mình sẽ ghi nhớ suốt đời:

Hai người đàn ông mặc vest, tay cầm đầu của chủ tiệm nướng, trên mặt có chút không kiên nhẫn; bên kia, người thanh niên cầm một cái đầu dị dạng còn rất tươi mới, máu của con quái vật màu vàng nâu, bắn lên đôi giày vải trắng, không khí tràn ngập mùi hôi thối.

Trong hành lang trống trải không hề trang trí, cả hai người nhìn qua đầy tà ác.

Chu Kỳ An ngẩng đầu lên trước, "Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?"

Viên Niệm Thư ngơ ngác lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: "...Chưa."

Chu Kỳ An hờ hững: "Có thuốc không?"

Một nửa cánh tay của y như đã bị phế, toàn là máu đen, chất độc không ngừng lan rộng. Máu chảy qua móng tay, tạo ra một cảm giác kỳ quái khó tả.

Dưới loại tác động đánh sâu vào thị giác này, tất nhiên là có thuốc!

Viên Niệm Thư lấy ra đạo cụ chữa trị cuối cùng: "Có thể tăng tốc độ lành vết thương, nhưng còn chất độc thì..."

Chu Kỳ An hài lòng gật đầu: "Đủ rồi."

Xóa sạch dấu vết vết thương, để Thẩm Tri Ngật không thể nói gì. Anh vẫn nhớ lời đe dọa của đối phương trước khi đi đến thôn Phong Thủy, vẻ mặt cảnh cáo nếu làm quá đà sẽ có biện pháp khác.

Sàn nhà, tường, trần... khắp nơi đều đầy nước bẩn.

Chu Kỳ An khó khăn rút chân ra khỏi đống thịt nát trước tiếp đi ra ngoài.

Viên Niệm Thư đột nhiên nói: "Chủ quán đã chết, nhiệm vụ có phải là..."

Chu Kỳ An không trả lời.

Nội gián không phải là Viên Niệm Thư.

Nếu cô là nội gián, thì mưu kế của cô thật đáng sợ.

Y đã lấy được quyền kinh doanh, báo cáo kiểm tra sức khỏe mà hệ thống hứa hẹn đã được đổi thành của y. Báo cáo chứa đựng điểm yếu của chủ quán, nội gián chắc chắn sẽ rất quan tâm.

Nếu Viên Niệm Thư là nội gián, cô sẽ phải tích cực hoàn thành nhiệm vụ.

"Tiếp tục làm." Y nói.

Còn lại tin tưởng bên Thẩm Tri Ngật sẽ sắp xếp mọi thứ.

Tầng ba.

Độ ẩm trong không khí giảm mạnh trong một khoảnh khắc, không rõ dưới tầng xảy ra chuyện gì, những sợi tóc đen lan ra trên tường ngừng phát triển.

Lục gia lấy điện thoại ra, định hỏi thăm tình hình.

Thẩm Tri Ngật giơ tay ra ngăn lại: "Không cần hỏi. Tôi sẽ tự tìm báo cáo giám định, ông đi giúp họ tìm thi thể."

Anh biết Chu Kỳ An lại sử dụng thủ đoạn "thể giết hồn": làm tổn thương kẻ địch nhưng cũng tự hại mình.

Lục gia ngẩn người.

Còn phải tìm sao? Người phụ trách đã rời đi, chỉ cần mở cửa đi vào lấy thẳng là được.

Tuy nhiên, Thẩm Tri Ngật đứng trước cửa, không có ý định nhường, ánh mắt ẩn chứa lạnh lùng u ám.

Nếu có thể tránh xung đột thì tránh. Dù có chút khó chịu, Lục gia vẫn quay lưng rời đi, nhắn tin hỏi tình hình của nhóm Trần Tố.

Cả tầng chỉ còn lại Thẩm Tri Ngật. Sau đó chỉ cần đợi hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, rồi đuổi mọi người ra, báo cáo kiểm tra sức khỏe chỉ được gửi cho nội gián vẫn còn trong quán.

Thứ này có lợi cho Chu Kỳ An, giúp y hiểu rõ hơn về tình trạng cơ thể.

Điện thoại đột nhiên reo lên.

Một khuôn mặt tràn đầy sức sống xuất hiện.

Bên ngoài trời mưa, Chu Kỳ An đứng dưới mái hiên, hai mắt sáng ngời đầy ý cười: "Người quản lý đã bị tôi giải quyết rồi."

Trong quá trình đó, máy quay như cố ý di chuyển tới các phần trên cơ thể, dường như muốn cho thấy toàn cảnh, tay áo được xắn cao, dù có máu trên áo sơ mi, nhưng không có vết thương.

Thẩm Tri Ngật nhìn thấu ngay: Y đang khoe.

Khoe rằng mình không bị thương.

Nhưng càng khoe cái gì thì càng thiếu cái đó. Tuy nhiên, hành động khoe khoang trẻ con này khiến lòng Thẩm Tri Ngật mềm nhũn.

Có lẽ điều này cũng nằm trong tính toán của đối phương.

Thẩm Tri Ngật khẽ thở dài.

Vừa mới nghĩ đến Chu Kỳ An đi theo con đường của kẻ cướp bóc, quyết tâm hoàn thành hành trình sớm nhất, giờ đây anh lại do dự.

"Đừng để người khác xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi." Những giọt mưa nhỏ nhẹ phả vào mặt, lông mi của Chu Kỳ An khẽ rung: "Tôi không tin bọn họ."

Thẩm Tri Ngật gật đầu.

Đều nghe theo em.

——————

Trời mưa khiến mọi mùi hương đều trở nên mạnh hơn.

Mưa càng lúc càng mạnh thi thể cuối cùng cũng được tìm thấy. Sau khi nhóm Trần Tố chụp ảnh xong, đi ra khỏi hồ bơi thở phào nhẹ nhõm. Trò chơi thực sự đã chơi trò "giấu đồ dưới đèn", thi thể cuối cùng được tìm thấy trong phòng tắm.

Lúc sau, trong hồ bơi, Thẩm Tri Ngật trở thành người thứ hai sử dụng loa phát thanh, sau Chu Kỳ An.

"Người không có liên quan rời đi, sau một phút, ai còn ở lại sẽ tự chịu hậu quả."

Người chơi bất đắc dĩ phải rời đi.

Dù Lục gia có tốt tính đến đâu cũng phải thốt lên: "Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?"

Chu Kỳ An không quan tâm.

Khoảng năm phút sau, Thẩm Tri Bgật bước ra, phía sau anh là bóng tối dày đặc.

Nhìn thấy anh, Chu Kỳ An lên tiếng: "Ba con quỷ đều đã giải quyết."

Vì chưa nộp đầu, nhiệm vụ chính vẫn dừng ở (1/3).

Bây giờ đã hoàn thành việc trả thù cho ông chủ tòa soạn báo, chắc chắn quỷ soạn báo sẽ sớm đến giết họ.

"Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cách đối phó với chủ báo."

Mọi người đều đồng ý im lặng không nhắc đến lý do ông chủ tòa soạn báo phản bội. Ngay sau khi Chu Kỳ An nói, Trần Tố lập tức đáp: "Chúng ta phải vào địa bàn của quỷ soạn báo."

Để vào bên trong tòa báo, tìm cách khắc chế ông chủ tòa soạn báo, giết con quỷ soạn báo, mới có thể chấm dứt mối đe dọa lớn nhất trong phó bản này.

Lục gia nói: "Nếu quỷ soạn báo chết, thì phía tập đoàn tính sao?"

Chu Kỳ An nhìn qua.

Sau vài giây đối diện, Lục gia đột nhiên vỗ đầu mình một cái: "Tôi thật là hồ đồ."

Theo suy đoán trước đó của họ, ông chủ tòa soạn báo đang thực hiện độc quyền giết người, giấu xác nhân viên của mình rồi kéo ra bày biện trong sảnh.

Giả sử ông chủ toà soạn báo chết, mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Chu Kỳ An nhanh chóng lấy cái túi mà Ứng Vũ từng đưa, nhét hai cái đầu vào rồi nhẹ nhàng đeo lên, trong khi mọi người nhìn y ngơ ngác:

"Còn một việc nữa, tờ báo của ông chủ soạn tòa báo có thể hấp thụ sức mạnh của những con quỷ khác bằng cách nuốt chửng đầu người."

Mỗi lời y nói ra, sắc mặt của các người chơi càng lúc càng tệ.

Nếu không giao đầu ra, ngày hôm sau sẽ có người chơi bị nhân viên Tập đoàn Hách Hội Sa giết. Nhưng nếu giao đầu ra, tức là đang tiếp tay cho ông chủ toà soạn báo mạnh lên.

Chu Kỳ An lại rất bình thản: "Trước khi tìm ra điểm yếu của nó, bản thân nó đã là một con quỷ vô giải pháp rồi."

Thuộc loại dù có giết cũng không giết được.

Nhìn theo một cách khác, đầu thực ra là khoảng thời gian đệm. Vì nhiệm vụ chính là săn giết ba con quỷ, nên ngay cả khi giao đầu cuối cùng ra, ông chủ toà soạn báo cũng sẽ không ngay lập tức tiêu diệt họ.

Có lẽ vẫn còn một chút thời gian để vùng vẫy.

Trần Tố gật đầu, "Đúng vậy, huống chi nếu mọi chuyện suôn sẻ, hôm nay chúng ta có thể tìm ra lối thoát trong tòa soạn báo."

Không khí trở nên nặng nề hơn nhiều.

Phó bản kéo dài sáu ngày, còn hai ngày nữa, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong hai ngày này.

Tòa soạn báo Phong Đô cách đây khá xa, trên đường đi, Trần Tố liên lạc với cô bé và Kiều Tùng, bảo họ gặp nhau ở trước cửa toà soạn báo.

Chu Kỳ An khóa cửa bể bơi, đi cuối đoàn, xem báo cáo kiểm tra sức khỏe mà Thẩm Tri Ngật vừa nhận được.

Y lướt qua những phần nói về quá trình tiến hóa, tập trung vào phần điểm yếu.

Thông thường, điểm yếu của con người là tim. Nhưng với sự hiện diện của mắt cá năm sao, Chu Kỳ An nghĩ dù tim có bị xuyên thủng, y vẫn có cơ hội sống sót.

【Điểm yếu: Mắt (Cậu có biết trong đó chứa bao nhiêu thứ không?)】

"?"

Thẩm Tri Ngật im lặng đi bên cạnh.

Anh hiểu rõ cơ thể của Chu Kỳ An hơn cả chính anh. Trong lần quay lại này, toàn bộ sức mạnh của Chu Kỳ An đã bị trò chơi phong ấn trong nhãn cầu, biến y từ một người tiến hóa thành người bình thường. Nếu giải phóng năng lượng rồi sử dụng nó, y sẽ phá vỡ tính công bằng của trò chơi, rất có thể sẽ bị khóa tài khoản hoặc thậm chí xóa tài khoản.

Tất nhiên Thẩm Tri Ngật không để chuyện đó xảy ra. Anh đã chia nhỏ sức mạnh thành lớp nông và lớp sâu. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, ngay cả khi gặp nguy hiểm, lớp sức mạnh bùng nổ cũng chỉ là phần nông.

Chu Kỳ An chưa biết hai mắt của mình đã được tính toán kỹ càng.

Dòng chữ khác trên báo cáo kiểm tra sức khỏe mới thật sự khiến y rùng mình: Não của cậu đang trải qua quá trình tê liệt trí nhớ, thuốc gây mê thông thường không thể tác động lên hệ thần kinh trung ương.

Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến thuốc mê không có tác dụng.

"Tê liệt trí nhớ..." Các đốt ngón tay của Chu Kỳ An siết chặt đến trắng bệch, nhưng trên mặt y không để lộ chút cảm xúc nào.

Có ai đã tác động lên trí nhớ của mình sao?

Hay đúng hơn, tê liệt trí nhớ một cách không ai biết này thật sự là điều mà "con người" có thể làm sao?

Một đường im lặng tiếp tục đi về phía trước.

Hệ thống thoát nước trên đường phố Phong Đô vô cùng tệ, nước mưa đọng lại trên mặt đất, mỗi bước đi nước đều bắn lên đến ống quần.

Đúng lúc gần đến giờ ăn trưa, phần lớn du khách đều chọn các nhà hàng ven đường để tránh mưa, còn đoàn của họ vẫn vội vã đi dưới mưa, trông vô cùng lạc lõng.

Một đoàn người như những bóng quỷ, len lỏi dọc theo con đường một lúc lâu.

Khi sắp đến nơi, ở đằng xa đã thấy một bóng hình nhỏ bé.

Cô bé đã đến trước, đang ngẩng đầu nhìn tòa soạn báo, con chó săn đứng yên lặng bên cạnh.

Tiếng bước chân đi dưới mưa không thể che giấu được, Diên quay đầu lại, trên gương mặt có chút nghi hoặc không che giấu.

Trần Tố đã nói trong điện thoại hai con quỷ đã bị giải quyết, nếu không phải vì biết các người chơi sẽ không đùa giỡn với chuyện này, em lúc đó đã lập tức chất vấn rồi.

Lúc này, em không nhịn được hỏi lại: "Ông chủ tiệm nướng và quản lý bể bơi..."

Trần Tố: "Chết rồi."

Diên nói: "Không lâu trước, chị còn gửi tin cầu cứu."

Trần Tố nhìn về phía sau, ý rõ ràng ám chỉ rằng có người đã giúp đỡ.

Diên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết."

"Bọn họ làm thế nào?"

"Không biết."

Diên im lặng.

Có một khoảnh khắc, em muốn hỏi thay cho Chu Kỳ An: Mấy người có ích gì?

Dù sao em cũng tự nhận mình trong trò chơi này giá trị phát huy cũng rất hạn chế.

Trần Tố nói: "Đừng tự coi nhẹ mình."

Tiêu diệt quản lý bể bơi, ngoài Chu Kỳ An, những người chơi khác không thể làm được. Vì chỉ có quyền kinh doanh mới khiến cho người quản lý bể bơi sập bẫy mà thôi.

Diên gật đầu: "Chị cũng rất thoải mái đấy."

Nói về vô dụng mà lại thành thản nhiên như vậy.

Trần Tố: "..."

"Kiều Tùng đâu?" Chu Kỳ An vừa xem xong báo cáo kiểm tra sức khỏe, đột nhiên lên tiếng.

Vừa dứt lời, một bóng người chạy trong mưa tới. Kiều Tùng che ô, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Trong ánh mắt mọi người, anh ta bất đắc dĩ nói: "Vết thương ở lưng không lành, nên phải kỹ tính một chút."

Viên Niệm Thư không nhịn được cúi xuống nhìn những thi đốm trên tay mình, tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc.

Phớt lờ ánh mắt dò xét của Diên và Kiều Tùng hướng về ba lô của mình, Chu Kỳ An kéo câu chuyện trở về chủ đề chính: "Đã đến đủ, chúng ta cùng vào tòa soạn báo thôi."

Lư hương trước cửa có hương cháy mà không cần lửa. Tòa soạn báo nằm ở tầng hai, từ đây nhìn lên, các cửa sổ đều đóng kín. Có thể thấy bên trong cửa sổ dán những tấm giấy trang trí không hoàn chỉnh, mặt ngoài bức tường có dấu vết bị cháy xém không tự nhiên.

Chu Kỳ An đột nhiên đưa tay che mắt, trong một khoảnh khắc, y dường như nhìn thấy ngọn lửa rực rỡ, giống như dòng dung nham nóng chảy, tất cả đều bị phong ấn sau cửa sổ.

Diên quan sát từ khóe mắt đột nhiên hỏi: "Anh cũng thấy phải không?"

Mọi người kinh ngạc nhìn hai người họ, thấy cái gì cơ?

"Lửa." Diên im lặng một lát rồi nói: "Trông vừa chân thực, lại giống như ngọn lửa hư ảo."

Đó có lẽ chính là quy tắc tử vong dành cho người chơi.

"Con quỷ này... thật khó đối phó." Chu Kỳ An đột nhiên hít sâu một hơi: "Gã thả lửa, vậy tôi thả gì?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro