5 phút đọc và cả cuộc đời phải suy nghĩ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 phút đọc và cả cuộc đời phải suy nghĩ....

Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!

***************************

Tôi không có nước mắt

Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dụi dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ.

Ngày thứ nhất : Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn chùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Cô ấy hôm nay không ăn cơm, đánh răng rửa mặt cũng không làm. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc ở trong chăn.

Ngày thứ hai : Hôm nay cô ấy đã ăn cơm, là bạn trong ký túc xá làm cho cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận.

Ngày thứ ba : Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên " cô gái, cô rất đẹp". Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy " Cô gái, anh đưa em về nhà nhé" cô ấy cầm chén rượu trong tay hất tất cả vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết dơ tay lên định đánh , đám phục vụ liền chạy đến cứu Lâm. Tôi biết tất cả, tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.

Ngày thứ tư : hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc các bạn cùng phòng đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế.

Ngày thứ năm : Cô ấy đã đi học lại, thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.

Ba tháng sau .... Cô ấy làm chủ tịch hội sinh viên, cô ấy càng ngày càng giỏi, cũng sáng sủa ra không ít, cũng sắp thi rồi.

Một năm sau ... Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng căn bản cô ấy không để ý tới. Cô ấy và Lượng quan hệ rất tốt, chuyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy chỉ coi Lượng là anh, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.

Ba năm sau ... Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể là Lượng. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái ... viết đến cái thứ mười hai thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại. Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi.

Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, tôi không có nước mắt.

Ba năm trước : Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay cầm chiếc bánh ga tô mua tặng sinh nhật cho Lâm.

**********************************

Tớ yêu cậu, khi...

Cậu không là hotboy, cũng chẳng giống chàng "hoàng tử xứ Hàn" băng giá, nhưng có những khoảnh khắc, cậu khiến tim tớ loạn nhịp.

Tớ gọi đó là tình yêu luôn đấy, vì sự rung động này không giống bất kỳ cảm xúc thông thường nào. Cậu muốn biết không?Cậu đã từng ôm tớ vào lòng, đưa vai cho tớ tựa khi tớ vừa chia tay "nửa ấy". Thật sự lúc đó tớ cũng chẳng có can đảm để tạo một cái ôm siết chặt - dù lúc đó tớ đang "rét" vô cùng. Cậu đã chủ động làm điểm tựa, cho tớ nghị lực và niềm tin. Ngay từ khoảnh khắc ấy, tớ đã biết, cậu đủ sức mạnh để bảo vệ tớ lâu dài.

Tớ khóc. Thay vì hét um lên, thao thao bất tuyệt như nhỏ bạn tớ, thì cậu im lặng, đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của tớ, lau nước mắt cho tớ. Thật sự điều đó yên bình quá đỗi, đến mức sự hạnh phúc dâng trào và biểu hiện qua những giọt nước mắt nhẹ nhàng. Tớ không khóc to nữa, vì tớ muốn mình thật đáng yêu trong mắt cậu, hiểu không?

Tớ luôn ngột ngạt trong đám đông. Nhất là khi chen lấn, tớ sợ nhất là lúc ấy. Vậy mà chẳng bao giờ tớ cảm thấy mất bình tĩnh, khi tay cậu luôn nắm chặt tay tớ, thân người cao lớn của cậu che chở cho tớ và dắt tớ luồn lách qua một biển người.

Chưa bao giờ tớ phải nhờ vả cậu điều gì, vì cậu luôn biết tớ cần giúp đỡ khi nào. Tớ mua một chồng sách nặng, cậu không bao giờ để tớ xách, chiếc xe đạp của tớ nhỏ bé trong một bãi giữ xe mênh mông, cậu luôn dắt ra nhẹ nhàng. Tớ đi xe bus không quen, thấy chóng mặt, cậu luôn để tớ tựa vào vai và ngủ...Tất cả những điều đó khiến tim tớ giữ hình bóng cậu nhiều hơn bao giờ hết...

Tớ ngủ quên trong lớp học thêm đông nghịt vì đêm qua thức khuya để làm một chồng bài tập, cậu không hề đánh thức tớ. Để rồi khi tỉnh dậy, quyển tập của tớ được chép đầy đủ nội dung và trên lưng tớ thật ấm, vì được khoác chiếc áo lạnh do cậu choàng vào người.

Cậu bỏ ngoài tai những lời nói xấu của thiên hạ dành cho tớ. Thậm chí cậu còn sẵn sàng "tuyên chiến" với những ai nói sai sự thật và cố tình đe dọa tớ. Lúc ấy, cậu như một người anh, nhưng tớ thì muốn cậu chỉ là "anh" cho riêng mình tớ, cậu có biết?

Tớ luôn tự nhiên khi bên cạnh cậu. Cậu chẳng bao giờ tỏ ra bất ngờ khi tớ uống 2 li sinh tố trong...2 phút! Tớ cũng không hề ái ngại khi đứng trước mặt cậu mà mồ hôi đầm đìa vì mới đánh cầu lông về. Lúc đó, cậu luôn mỉm cười và chìa chiếc khăn giấy cho tớ, mắng yêu: "Ăn nhiều, chơi nhiều cũng có hại cho sức khỏe, biết chưa?"

2 giờ sáng, tớ gọi điện thoại cho cậu với lý do lãng xẹt: "Chán quá!". Thế là cậu cúp máy và gọi lại ngay cho tớ. Cậu lắng nghe tớ nói hàng giờ trong tâm trạng...ngái ngủ, để rồi khi sim hết sạch tiền, cậu mới "cáo lui": "Ngủ đi cô nương, trời ơi tui hết tiền rồi, đừng gọi lại nghe chưa?". Lúc ấy tớ mất ngủ luôn (vì hạnh phúc).

Cậu luôn chở tớ về nhà đúng giờ. Chẳng bao giờ ba mẹ phàn nàn khi tớ đi chơi cùng cậu. Thậm chí cậu rất lễ phép với ba mẹ tớ và cưng em tớ nữa. Có cậu, tớ chẳng cần người bạn nào khác nữa đâu!

Khi tớ nói: "Tớ yêu cậu", cậu chẳng bao giờ nói lại: "Tớ cũng vậy". Lúc ấy cậu chỉ cốc đầu tớ: "Ngốc", rồi thôi. Nhưng tớ biết, yêu thương đâu cần nói nên lời, biểu hiện bằng hành động đã quá đủ, cậu nhỉ?

*********************

Em Thật Ngốc

Mệt mỏi Đôi lu'c.........................................

Đôi lu'c tao tự hỏi là tại sao ai cũng muô'n rời bỏ tao mà đi thê'.........Em rời bỏ anh ko li' do.........uhm anh đau.........đau nho'i........tim vỡ vụn.........em biê't ko?.........tha' em giê't anh,anh sẽ ko đau như thê' này.........bây h YOu cũng bỏ me mà đi đâu thê' ,me cũng ko biê't..........me đã fone cho u mỗi đêm vơ'i hi vọng sẽ được nghe giọng của u..........me muô'n tìm kiê'm nick của u và mong rằng no' sẽ lại online nhưng rồi me lại buồn.........rồi ANH sẽ thê' nào.........tại sao tâ't cả những người Anh cần lại rời bỏ Anh như thê'.........tại sao?..........Anh đa'ng bị như thê' à...........way lại bên anh đi.........Anh sẽ thay đổi mà.........A Anh sẽ ko kho'c nữa đâu..........tâ't cả way lại bên anh nhe'..........làm ơn đừng bỏ anh.........Anh cô đơn lă'm rồi..........

Yêu đồng nghĩa vơ'i việc chờ đợi.........và anh sẽ chờ đợi em.........cho dù em đã bỏ rơi anh nhưng anh vẫn nhơ' em từng đêm.........chờ đợi em thật dai dẳng.........đê'n 1 ngày nào đo' anh sẽ mệt mỏi mà bỏ cuộc ko em?........muô'n thoa't mình ra khỏi ca'i bo'ng ma của wa' khư' lu'c nào cũng a'm ảnh anh..........ANH ko muô'n mình lại bật kho'c trong đêm tô'i.........anh muô'n mình nhìn thấy a'nh sa'ng của cuộc sô'ng..........anh muô'n mình sẽ đư'ng vững tre^n đôi chân...........nhưng đo' là ươ'c mơ và kha't vọng của wa' khư'.........

bây h anh ươ'c gì co' 1 người để iu thật sự.........để nhơ' thật sự.........muô'n co' 1 người cho anh tựa vai vào mà kho'c.........muô'n co' 1 người che chở cho anh và giải thoa't anh khỏi ca'i khoảng tô'i đen trô'ng rỗng..........muô'n co' 1 vòng tay â'm a'p giữ lâ'y anh khi đêm về.........ươ'c gì.........

***************************

Mỗi người cần 1 người bạn

Mỗi người cần 1 người bạn

Tình bạn đến rồi tình bạn đi. Ai đó bước vào cuộc đời cũng chỉ vì một lý do nào đó, trong một lúc nào đó và có thể là trong suốt cuộc đời bạn. Và khi bạn nhận ra được điều nầy, bạn sẽ biết mình nên làm gì...

Khi một người đến với bạn vì một lý do nào đó, điều nầy có nghĩa là bạn đang có một cuộc gỡ như mong muốn. Họ đến để giúp bạn vượt qua những khó khăn, để trao cho bạn sự chở che và ủng hộ bạn; để giúp bạn một cách thật tự nhiên, hòan tòan tho cảm xúc và rất cao thượng.

Họ chính là món quà mà Thượng Đế đã tặng ban cho bạn. Họ có mặt bên bạn bởi vì một lý do duy nhất: bạn cần có họ. Một lúc nào đó, họ sẽ không còn sống nữa. Cũng có thể họ sẽ không còn ở bên bạn khi bạn cần. Đôi lúc, họ cũng không cần thể hiện điều gì, họ buộc bạn phải biết tự mình đứng dậy.

Chúng ta phải hiểu rằng, những gì mà chúng ta cần đã được trao cho, những khát khao của chúng ta cũng đã được đáp ứng. Lời nguyện cầu mà bạn gửi đi đã được trả lời. Đã đến lúc tự mình chuyển động về phía trước, chứ đừng đứng yên một chỗ.

Và khi cuộc đời bạn có ai đó bước vào trong một khoảng thời gian nhất định, đó là vì bạn cần phải biết sẻ chia, lớn lên và biết học hỏi. Họ bạn đến cho bạn những kinh nghiệm để xoa dịu những rắc rối hoặc đơn giản là khiến bạn có thể nở nụ cười. Họ sẽ dạy cho bạn những điều mà bạn chưa bao giờ được học, hoặc giúp bạn thực hiện những điều mà bạn chưa bao giờ làm. Họ sẽ mang đến cho bạn những khỏanh khắc thật vui nhộn.

Hãy tin đi! Đó là sự thật! Nhưng tất cả chỉ trong một lúc nào đó mà thôi!

Những tình bạn dài lâu sẽ xuất hiện để dạy cho bạn những bài học mà cho đến suốt đời, bạn cũng sẽ không thể nào quên được: bạn phải tự mình xây dựng tất cả mọi thứ để có được một nền tảng vững chắc. Những bài học nầy thực sự không dễ dàng chút nào. Điều bạn cần làm là ghi nhớ bài học đó, yêu thương mọi người xung quanh, và đem những điều bạn đã học được vào trong các mối quan hệ và những nơi mà bạn đến.

Đừng bỏ phí thời gian và hãy biết tỏ ra đau buồn khi bạn phải kết thúc một tình bạn hay khi bạn mất đi một người bạn.

Dù vậy, hãy quan tâm xem tại sao có những người lại bước vào trong cuộc đời bạn. Hãy đánh giá xem bạn đã nhận được gì từ tình bạn và những kinh nghiệm mà bạn nhận được từ đó.

Cuộc sống của bạn sẽ trở nên giàu có hơn. Và bấy nhiêu là đủ.

Người ta nói rằng tình yêu là mù quáng nhưng tình bạn thì luôn sáng suốt. Hãy tự hào về những người bạn mà bạn đã từng có và cả những người bạn mà bạn đang có. Bạn bè như những bông hoa, những bông hoa xinh đẹp. Bạn bè là những bông hoa trong khu vườn cuộc đời bạn.

YÊU THƯƠNG CUỐI...

Em ghét anh khi anh nhìn một ai khác không phải là em, khi anh ở bên họ cười đùa thay vì ở cạnh, làm em vui như mọi ngày. Em ghét anh khi anh cười với ai đó nụ cười thật tâm từ tình cảm của mình. Em ghen.

Em ghét khi mình phải ghen với một ai đó vì những chuyện không đáng có, những chuyện theo như lời anh nói chỉ thật nhỏ mà thôi. Em ghét thấy mình vô dụng trong kiềm chế tình cảm của mình, em ghét mình lúc này sao mà hay khóc quá. Mệt mỏi.

Em ghét... Ghét anh rất nhiều nhiều thứ, ghét anh khi anh vô tâm trong những lời nói, ghét khi anh không chịu lo cho sức khỏe của bản thân.

Nhưng em cũng ghét em nhiều lắm! Ghét mình sao không thể quyết định nổi bất cứ chuyện gì, sao ở nhà thì cứng đầu khó bảo, mà gặp anh lại ngoan ngoãn không ngờ. Ghét nhất là mỗi lần giận dỗi khóc thật nhiều rồi chỉ cần nghe anh nói, được anh ôm vào lòng (dù là cảm giác ảo) lại huề ngay. Em ghét mình yêu anh quá. Em ghét... cả anh.

Em cứ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình bên nhau, em sẽ làm cho anh thật vui mỗi ngày. Buổi sáng mình sẽ thức dậy bên nhau, việc đầu tiên của em là viết cho anh một lời nhắn ý nghĩa. Buổi trưa, em muốn đợi anh về ăn cơm ngồi nhìn anh ăn và kể cho anh nghe một câu chuyện vui nào đó... Buổi tối, em muốn cùng anh đi dạo kết hợp việc tập thể dục (dù em biết rằng anh không hề thích đi bộ chút nào), mình sẽ vừa đi vừa nắm tay nhau nhé. Khi đêm về, em muốn nằm cạnh anh để nghe anh nói về những dự định cho tương lai, về những đứa con mà chúng ta sẽ có, về những kế hoạch cho công việc anh đang làm.

Em sẽ nấu cho anh thật nhiều món anh thích, em sẽ xoa bóp vai cho anh khi anh vừa làm việc xong và em sẽ là người duy nhất (em luôn muốn như thế) ở bên anh dù có bất cứ chuyện gì.

Anh sẽ hối hận đó. Hối hận thật nhiều nếu anh để mất em. Vì vậy, anh hãy nắm tay em thật chặt đừng buông khi em giận dỗi; ôm em thật mạnh để em biết được anh yêu em nhiều đến mức nào; quan tâm em thật nhiều để em hãnh diện với mọi người và hãy nói yêu em mỗi ngày để em biết rằng em là duy nhất trong cuộc đời anh.

=====

Anh à, sao em vẫn cứ mơ như thế - Về những giấc mơ không có thật!

"Nếu điều bạn muốn làm là đúng, và bạn tin vào nó, bạn hãy thẳng tiến và thực hiện ngay đi! Hãy thực hiện cho bằng được giấc mơ của bạn, và đừng bận tâm đến những gì "họ" nói nếu bạn vấp phải sự thất bại tạm thời, vì có lẽ "họ" không biết rằng mỗi một thất bại đều mang theo nó hạt mầm của thành công tương đương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mylovezin