500-583

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

uồn: www.tangthuvien.com

Chúc chị em phụ nữ một ngày 8.3 tràn ngập tiếng cười :66:

Tránh khỏi mấy chỗ nguy hiểm, Tả Mạc cuối cùng cũng tìm được mục tiêu mình muốn kiếm.

Lần đầu thấy nó, tim hắn như ngừng đập! Hắn nín thở, không tự chủ được mà bước chậm lại, như kinh sợ nhìn nó, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, thần sắc không thể tin tưởng.

Đó là một thân cây.

Là cái cây đẹp đẽ hoa lệ nhất mà Tả Mạc từng thấy!

Nó không cao to, không sai biệt lắm so với Tả Mạc. Thân cây đỏ tươi ướt át, so với san hô đẹp đẽ nhất còn đỏ chót hơn, thân cây trơn tuột như được thợ thủ công kiệt xuất nhất mài bóng tỉ mỷ, toàn bộ thân cây không chỗ nào lồi lõm. Mỗi nơi trên thân cây đều là đườngc ong hoàn mỹ khiến người ta không thể không tán thưởng tạo hóa thần kỳ.

Ánh mắt Tả Mạc bị từng quả cầu lửa trên cây thu hút.

Trời ạ, cái gì vậy?

Tả Mạc há hốc miệng, hắn đã mất đi khả năng nói, luôn tự nhận là kiến thức rộng rãi, lúc này hắn mới phát hiện sức tưởng tượng của mình hóa ra vẫn còn quá kém!

Đó nào phải là quả cầu lửa gì, đó là từng vầng mặt trời nhỏ mệ người.

Lớn cỡ nắm tay, toàn thân tròn trịa, bên ngoài là một tầng lửa màu cam lượn lờ, ở chính giữa là một vầng thái dương nho nhỏ. Trên cây tổng cộng có mười vầng thái dương nhỏ như vậy.

Tả Mạc đứng sững một lúc lâu, vô thức bước về phía cái cây.

Khí tức ấm áp ùa tới trước mặt. Khí tức này cực kfy đặc biệt, nó dường như có thể dễ ràng rót vào thân thể người ta, Tả Mạc chỉ cảm thấy ngay xương cốt cũng sản sinh ra chút ấm áp.

Thái Dương Thần Thụ!

Chẳng lẽ đây là Thái Dương Thần Thụ?

Tả Mạc bỗng dưng nhớ tới trong ý niệm mà Thanh Lâm đại ca lưu lại cho mình có đặc biệt đề cập tới một vật, đối chiếu với cái cây đỏ trước mặt, hắn cảm thấy danh xưng đó thực sự vô cùng thích hợp.

Đây nhất định là Thái Dương Thần Thụ mà Thanh Lâm đại ca đã nói!

Tả Mạc trong lòng tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thái Dương Thần THụ là tượng trưng cho bộ lạc Thái Dương, mỗi khi tới một vùng bọn họ đều sẽ trồng cây này xuống. Thái Dương Thần THụ có thể dưỡng thành Thái DƯơng quả, những Thái Dương quả này bình thường đều cấp cho những người dũng mãnh có tiềm chất trong bộ lạc, có thể bồi dưỡng thần lực của họ.

Thái Dương quả mười năm mưosi chín, nếu như khi chín không hái xuống, bốn mươi năm sau nó sẽ kết thành hạt Thái Dương, tách từ trên cây xuống.

Tả Mạc vội vàng cúi đầu, quả nhiên trên mặt đất phủ đầy một lớp hạt cứng màu đỏ sậm. Hắn vội vàng nhặt một viên giơ lên trước mặt, chỉ thấy thân hạt màu đỏ sậm, đầy những hoa văn vàng kim cực nhỏ, có cảm giác như ngọc, đặt trong lòng bàn tay thấy nặng nặng và ấm áp.

Không nói hai lời, Tả Mạc như điên cuồng ra sức gom hạt Thái Dương vào trong giới chỉ.

So với THái Dương Quả, hạt THái Dương là thứ còn tốt hơn. Thái Dương thần lưucj trong nó sau bốn mươi năm thuần hóa lại càng thêm tinh túy thuần khiết, phẩm chất cao thêm một tầng. Ngoại trừ có thể dùng để đề cao thần lực ra nó còn là một trong những vũ khí mà các cường giả Thái Dương bộ lạc yêu thích nhất.

Chỉ cần dùng Thái Dương thần lực hơi luyện hóa, nó sẽ trở thành Ô Thứ danh chấn man hoang.

Không biết bao nhiêu anh hào đã nuốt hận dưới Ô Thứ không chút bắt mắt đó.

Thanh Lâm cố ý đề cập tới Thái Dương thần thụ, nhất là hạt THái DƯơng, dấu chân hắn trải rộng khắp thần điện, tuy không thể tiến vào điện tế ti, nhưng lại nhận ra khí tức của Thái DƯơng thần thụ.

Nắm đó hắn cũng bị một đạo Ô Thứ đả thương nên mới bị bắt ở đây, biết rõ sự lợi hại của nó. Nếu đã có thể cảm thụ được khí tức Thái Dương thần thụ vậy chứng tỏ Thái Dương thần thụ trong đó vẫn là vật sống. Năm mươi năm là có thể sinh sản ra một ít hạt Thái Dương, vậy thời gian vài vạn năm, sẽ có bao nhiêu hạt Thái Dương!

Tả Mạc vùi đầu vào nhặt hạt Thái Dương, không bỏ sót một hạt.

Thần vật như vậy nếu bỏ sót dù chỉ một viên cũng thực đáng bị thiên lôi đánh cho!

Đợi đến lúc hắn đem bùn đất xung quanh đều lật tung lên, xác định không hề bỏ sót mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên. Nhìn mười quả Thái Dương treo trên cây, hắn không nói hai lời, lấy hộp ngọc, hai quả Thái Dương xuống đặt trong hộp.

Hái xong quả Thái Dương, hắn nhìn Thái Dương thần thụ trụi lủi kia, trong lòng máy động, ngay cả đất đai xung quanh cũng cho hết vào trong giới chỉ.

Thần thụ như vậy sao để cho đám người kia được?

Tuy rằng Thái Dương quả mười năm mới kết thành còn hạt Thái Duxong lại cần tới năm mươi năm, nhưng thần thụ này vốn là bảo bối hiếm có. Tả Mạc không biết Thái Duwong thần thụ là linh mộc cấp mấy, nhưng hắn dám khẳng định phẩm cấp nó chắc chắn không thấp.

Dẫu sao người ta cũng là thần thụ mà!

Dời Thái Dương thàn thụ xong, Tả Mạc nhìn quanh bốn phía, hy vọng xem xem có con cá nào lọt lưới không. Nơi này năm đó là vườn của thần điện trồng một ít linh mộc. Nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, trong khu vườn này ngoại trừ Thái Dương thần thụ không còn linh mộc nào tồn tại. Nghĩ vậy hắn cũng thoải mái, thần điện cách trở với bên ngoài, có thể cung cấp chất bổ nuôi dưỡng Thái Duơng thần thụ đã hiếm có rồi, tuyệt đối không có sức cung cấp dinh dưỡng cho linh mộc khác.

Có điều với tình cách tham lam vô cùng của Tiểu Mạc ca, đầu óc vừa chuyển đã có ý nghĩ mới.

Vườn lớn vậy tất nhiên không chỉ trồng một gốc Thái Dương thần thụ, những linh mộc khác sống không nổi cũng bình thường. Có điều hạt THái Dương đầy đất nhắc nhở hắn, linh mộc không sống được, vậy có thể lưu lại một hai hạt giống hay không?

Mấy vạn năm đó! Mấy vạn năm trước có thể chẳng hiếm lạ nhưng đến giờ không chừng là bảo bối gì đó! Những hạt giống đó có thể lưu lại thì chắc chắn là bảo bối!

Suy nghĩ này lập tức khiến hắn đầy nhiệt tình.

Không nói hai lời, lập tức bắt tay vào đào đất.

Nhớ lại năm đó, anh đây cũng là một hảo thủ trong việc gieo trồng linh điền phương vi trăm dặm! Chỉ chút việc đào đát cỏn con, nào đâu làm khó được ta?

Tả Mạc như một máy ủi đất hình người, đào sâu ba xích, nơi hắn đi qua, bùn đất bay tứ tung!

Cũng phải nói, quả thực bị hắn tìm được mấy món.

Một trái cây màu đen không biết tên trông nhưu tảng đá, cứng rắn kinh khủng, hơn nữa phẩm chất cực nặng, một khối lớn cỡ đầu ngón tay cái vậy mà nặng tới vài cân. Nếu không phải nó còn chút sinh cơ, Tả Mạc chắc chắn sẽ cho rằng nó là tẳng đá.

Ngoại trừ nó ra, Tả Mạc còn thu được nửa đoạn gỗ mục tàn, lớn cỡ cánh tay, nó bị một đám bùn ẩm ướt bao phủ, phủi lớp bùn đi, một mùi thơm đặc biệt lạ lùng xộc thẳng vào mũi.

Tả Mạc không ngờ lại không thể khống chế mà run lên!

Bảo bối!

Tả Mạc lập tức ý thức được, khối gỗ nhìn như rách nát này tuyệt đối là bảo bối!

Toàn bộ vườn bị Tả Mạc lật tung lên trời, bùn đất bay toán loạn.

Đáng tiếc thời gian chẳng có nhiều!

Tả Mạc có phần tiếc nuối liếc mắt nhìn vườn, nếu thời gian đầy đủ thêm một chút, hắn nhất định sẽ đào sâu mười xích!

Có điều cho dù là hiện giờ Tả Mạc cũng cảm thấy mỹ mãn rồi,c ó thể nói là thu hoạch phong phú!

Tả Mạc để ý lại, đám nguyên anh kia đã phá vỡ Di Thổ mật cảnh, đang bay về phía này. Tả Mạc giật mình, dọc đường tuy cũng có chút bẫy nhỏ, nhưng đối phương ngay cả Di Thổ mật cảnh cũng phá vỡ được, vậy những bẫy rập lặt vặt kia chắc chắn không phải là vấn đề.

Đây cũng là lúc mình nên rời khỏi rồi, nếu cứ tiếp tục ngừng lại thì thật không ổn.

Thế nhưng vẫn còn nơi chưa đến, có nên đi hay không?

Tả Mạc có phần do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro